Edit: Shion.Yến Đôn mặc áo khoác vào rồi lặng lẽ chạy đến lối thoát hiểm, quả nhiên cậu nhìn thấy Ngạn Tảo đã đứng sẵn ở lối vào cầu thang. Ánh đèn cầu thang hơi tối nhưng ánh mắt Ngạn Tảo lại sáng ngời, tựa như ánh mắt của dã thú phát sáng trong bóng đêm vậy.
Yến Đôn giật mình: Sao mình lại liên hệ sếp Tảo với dã thú chứ?
Ngạn Tảo nhếch miệng cười vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống dã thú một chút nào. Anh đưa tay về phía Yến Đôn rồi nói: “Tôi đỡ cậu.”
“Không cần đâu ạ.” Yến Đôn tránh đi, “Tôi đi được mà.”
Ngạn Tảo bèn gật đầu, anh đi xuống lầu cùng Yến Đôn rồi đến thẳng bãi đỗ xe. Yến Đôn đang muốn ngồi lên ghế lái thì bị Ngạn Tảo giữ chặt lấy cánh tay, anh cười bảo: “Người cậu đang khó chịu mà, để tôi lái cho.”
Yến Đôn lại nói: “Sao tôi lại mặt dày thế được ạ?”
Ngạn Tảo cười đáp: “Để bệnh nhân lái xe cho tôi thì tôi còn ngại hơn.”
Yến Đôn gật đầu, cậu nói cảm ơn rồi ngồi lên ghế phó lái. Ngạn Tảo bèn ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe.
Bởi sự khác biệt về mặt thân phận, lúc hai người ở cùng nhau thì phần lớn thời gian đều là Yến Đôn lái xe. Tuy Ngạn Tảo rất ít khi lái nhưng kĩ thuật vẫn rất ổn, có lẽ là người thông minh nên làm gì cũng giỏi cả.
Yến Đôn rất khâm phục Ngạn Tảo, là khâm phục thật sự ấy.
Không giống với các tổng tài bá đạo trong thế giới giả lập này, Ngạn Tảo thật sự có thể quản lí công ty, kiếm được nhiều tiền lại còn trẻ tuổi anh tuấn. Anh đem lại cho người khác cảm giác ôn hòa nhưng không hề yếu đuối, đây là một khí chất rất khó có được. Có những người tài giỏi nhưng lạnh lùng giống như băng tuyết, mà Ngạn Tảo lại giống như một dòng nước hơn, rất bao dung và dịu dàng, nhưng lại có thể giết người một cách vô hình.
Yến Đôn rất hay bị hấp dẫn bởi loại phẩm chất riêng biệt này.
Ngạn Tảo vừa lái xe vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Yến Đôn, anh cười nói: “Tôi thấy sắc mặt cậu không tệ, thân thể đã thoải mái hơn chưa?”
Yến Đôn cũng không thể mặt dày mà nghĩ: Tôi có gì mà không thoải mái chứ, giả vờ thôi mà.
Hơn nữa, Yến Đôn luôn có một loại trực giác khó hiểu rằng: Hình như sếp Tảo biết là mình giả vờ thì phải.
Yến Đôn sờ sờ mũi rồi giả lả đáp: “Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn sếp Tảo đã quan tâm.”
“Nếu cậu đã ổn rồi thì tôi sẽ không khách khí nữa.” Ngạn Tảo bẻ lái câu chuyện.
Câu này khiến Yến Đôn trở nên cảnh giác: Không khách khí? Không khách khí kiểu gì?
Có lẽ là do bị truyện Mary Sue ảnh hưởng xấu, cho nên phản ứng đầu tiên của Yến Đôn lại là: Không lẽ ảnh định ép mình lên tường hôn?
Suy cho cùng thì nhân viên chăm sóc khách hàng cũng đã từng nhắc nhở: Việc tổng tài bá đạo ép nhân vật chính lên tường mà hôn một cách không báo trước là sự kiện xảy ra với tần suất cao, cho nên sau gáy của mọi nhân vật thụ chính đều có một miếng lót bảo vệ vô hình để tránh bị đập phải.
Vì lẽ đó mà Yến Đôn cũng lo sợ một thời gian, mỗi lần nhìn thấy tổng tài bá đạo thì cậu cứ sợ bị đau xương sọ, lúc nói chuyện với tổng tài bá đạo thì cậu cũng không dám đứng gần góc tường.
Thế nhưng Yến Đôn cẩn thận ngẫm nghĩ: Nếu như sếp Tảo muốn thân mật với mình… Hình như… Cũng… Không tệ á…
Nhân viên chăm sóc khách hàng nhắc nhở: Ngạn Tảo có lối suy nghĩ không giống với logic của tổng tài bá đạo, trong tư tưởng của ảnh thì hành động như này thuộc loại quấy rối tình dục đó ạ.
Yến Đôn: … Ò… Thật ra tôi cũng thấy vậy…
Thế nhưng tại sao tui vẫn mong chờ chứ?
Không lẽ tui bị logic của thế giới này đồng hóa rồi ư?
Yến Đôn nhấp nhấp miệng, cậu cố ép bản thân suy nghĩ theo lối đứng đắn, nhìn Ngạn Tảo rồi hỏi: “Không khách khí cái gì ạ?”
Tay Ngạn Tảo đặt lên tay lái, dáng dấp nghiêm nghị: “Tôi còn chưa hỏi cậu việc Ngạn Trì đột nhiên đuổi việc cậu là sao nữa?”
“… À, là việc này à…” Quả nhiên sếp Tảo là một người bình thường mà.
Nhận ra Ngạn Tảo vô cùng bình thường nhưng mình cảm thấy hơi mất mác là sao ta…
Yến Đôn đằng hắng hai tiếng rồi nói: “Nói thật thì tôi cũng không rõ ạ. Có lẽ là tôi đã làm sai điều gì mà bản thân tôi cũng không biết chăng.” Nói xong, Yến Đôn lại nêu ra ví dụ, có đồng nghiệp đã từng bị đuổi việc vì phối tất trắng với âu phục, cũng có người từng bị sa thải vì ăn bánh scone không thêm bơ, cậu còn đưa ra bằng chứng tổng tài bá đạo Ngạn Trì vui buồn thất thường, gián tiếp thanh minh cho bản thân.
Nếu vẫn còn là Ngạn Tảo lúc mới xuyên qua thì nhất định anh sẽ đưa Ngạn Trì đi khám ngay và luôn.
Thế nhưng bây giờ Ngạn Tảo đã dần thích ứng với logic của thế giới này, cũng chấp nhận lời giải thích của Yến Đôn. Anh lại nói: “Tôi nghĩ chuyện nó đuổi việc cậu chỉ là xúc động nhất thời thôi, bây giờ thấy Hoa Đại Mạo đến tranh giành cậu thì nó lại không cam lòng. Nói dễ nghe thì là trẻ con, tùy hứng, mà nói khó nghe thì là thiếu tôn trọng người khác.”
Yến Đôn không ngờ Ngạn Tảo lại đánh giá như vậy, cậu có hơi bất ngờ, thế nhưng ngẫm lại thì bản thân chỉ là một người làm thuê ở giữa, đương nhiên cậu phải điều chỉnh lại thái độ nên vội vàng nói: “Cũng không thể nói như vậy được ạ, nhỡ đâu lại có hiểu làm gì đó…”
“Cậu đừng nói đỡ cho nó. Nó là em trai tôi, tôi còn chưa rõ mười mươi tính nó như thế nào hay sao?” Ngạn Tảo tỏ thái độ không bênh vực người nhà.
Yến Đôn cười cười, nói: “Tôi cũng chỉ là một người làm công…”
“Ừ, thật ra đã là người làm công thì làm chỗ nào cũng giống nhau cả. Bây giờ cả Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo đều đang tranh giành cậu, cậu cân nhắc thế nào?” Ngạn Tảo hỏi nhẹ nhàng là thế, song thật ra lại đang che đậy tính toán riêng.
Yến Đôn cũng thả lỏng tâm trạng, bèn đáp: “Bây giờ tôi có chút bối rối, chủ yếu là vừa mừng vừa lo ạ. Suy cho cùng thì điều kiện mà họ đưa ra đều rất tốt.”
“Cậu có muốn nghe thử suy nghĩ của tôi không?” Ngạn Tảo điềm đạm nói, giống như một người bạn tốt vậy.
Hai mắt Yến Đôn sáng ngời: “Nếu có thể được sếp Tảo chỉ dẫn thì nhất định tôi sẽ không còn hoang mang nữa ạ.”
“Tôi cứ nói, cậu nghe thử nhé.” Ngạn Tảo thản nhiên nói, “Hiện tại bọn họ rõ ràng đang cho cậu đãi ngộ cao hơn mức thị trường, hơn nữa còn muốn nâng cao hơn đối phương, đây là hành động dựa theo cảm tính nhất thời để tranh giành thể diện. Bây giờ bọn họ vẫn chưa xem xét kĩ lưỡng giá trị của cậu, mà về sau lại càng không. Thật ra đây là chuyện gây bất lợi cho việc phát triển của cậu.”
Những lời này của Ngạn Tảo cực kì có lý, khiến Yến Đôn bị dao động mãnh liệt.
Thế nhưng trong lòng Yến Đôn lại nghĩ: Mình cũng không phải ở đây để đi làm công, nhiệm vụ của mình là làm bạch liên hoa mà. Không có việc làm thì còn tương lai gì ở đây nữa? Hôm nay có rượu thì hôm nay uống luôn. Nói không chừng ngày mai mình cũng đi “hơ khô thẻ tre”.
Song, Yến Đôn cũng không nói ra điều trong lòng, chỉ ra vẻ khiêm tốn: “Vậy anh nghĩ tôi phải làm thế nào bây giờ ạ?”
Chính xác là Ngạn Tảo đang chờ câu nói này của cậu.
“Tôi nghĩ cậu nên tìm một cấp trên thật sự tôn trọng và tán thưởng cậu.” Ngạn Tảo cười cười, “Người đó chính là tôi.”
“!” Yến Đôn ngơ ngác: Mất công nói nãy giờ, Ngạn Tảo cũng tranh giành tui luôn à?
Mặt khác —
Hoa Đại Mạo nhờ hacker giỏi nhất thế giới tổng tài bá đạo đi tìm hiểu xem rốt cuộc “Thiên thần bảo hộ của Yến Đôn” là ai, thế nhưng hacker lại trở về tay không, dù sao thì kĩ thuật của hệ thống cũng là công nghệ đen nghịch thiên mà.
Hoa Đại Mạo cảm thấy vô cùng không vui: “Cậu không phải là hacker giỏi nhất à?”
“Thì vậy.” Hacker giỏi nhất trả lời, “Điều này chứng minh rằng anh có tìm người khác thì cũng không tra ra được đâu.”
Hoa Đại Mạo không hài lòng với câu trả lời của cậu hacker này, bởi vì so với anh ta thì câu nói của hacker còn ra vẻ tổng tài bá đạo hơn.
Hoa Đại Mạo bèn khiêu khích: “Nếu cậu là hacker giỏi nhất thì tại sao lại không tìm ra? Không phải điều này cho thấy có người còn giỏi hơn cả cậu à?”
Hacker giỏi nhất trả lời: “Tôi là hacker giỏi nhất thế giới, thế nhưng tin nhắn nặc danh này có thể là trình độ kĩ thuật ngoài không gian.”
Xét đến một mức độ nào đó thì lời của hacker giỏi nhất cũng có chút đạo lý. Thế nhưng Hoa Đại Mạo lại cho rằng hacker đang tấu hài, về căn bản là không thèm tin: “Cậu là tác giả khoa học viễn tưởng hạng ba đấy à, không làm được nên cho là có người ngoài hành tinh luôn?”
Hacker giỏi nhất nói: “Anh có thể không tôn trọng tôi, nhưng không thể không tôn trọng kĩ thuật của tôi.”
Vốn là Hoa Đại Mạo còn muốn châm biếm hai câu, nhưng ngẫm lại thì người đối diện cũng là hacker giỏi nhất, nên anh ta bèn giữ lại chút tình cảm, nói: “Sao tôi lại không tôn trọng cậu chứ? Tôi chỉ cảm thấy hơi khó tin thôi.”
Hacker giỏi nhất cũng không trả lời, trực tiếp log out luôn.
Mà ở một diễn biến khác, Yến Đôn vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi nghi hoặc “bây giờ tôi là người nổi tiếng à?”, cậu mở to mắt nhìn Ngạn Tảo, bỗng dưng tiếng hệ thống lại vang lên trong đầu: Tạo ra nội dung kịch bản [Ngẫu nhiên gặp gỡ ‘tổng khoa kĩ’ ở lối đi cạnh quán cà phê]
Yến Đôn ngơ ngác: Cái gì corgi? Tổng tài bá đạo chân ngắn ấy hả?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Tổng tài bá đạo trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật đó ạ, chân rất dài, thưa quý khách. Không có tổng tài bá đạo nào trong thế giới này mà chân không dài cả. Mặc dù bây giờ đang thịnh hành kiểu tổng tài bá đạo ngồi xe lăn, nhưng họ cũng là người tàn tật có chân dài đó ạ.
Yến Đôn vội vàng lật xem thiết lập trong đầu, quả nhiên cậu phát hiện ra một tổng tài bá đạo khác xuất hiện ở đoạn sau: Bề ngoài thì y là Giám đốc công ty khoa học kĩ thuật, nhưng trên thực tế lại là hacker giỏi nhất thế giới.
Yến Đôn cảm thán: Một tổng tài bá đạo mà còn phải kiêm luôn hai việc à?
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn đang ngẩn người, còn mang vẻ mặt hoảng sợ thì hỏi: “Đề nghị của tôi rất đường đột à?”
“A? Không phải…” Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần, cậu ho khan hai tiếng để giảm bớt sự xấu hổ.
Ngạn Tảo nói: “Thật ra tôi đã vừa ý năng lực của cậu từ lâu rồi, hồi trước tôi cũng muốn kéo cậu từ chỗ Ngạn Trì qua đây. Nhưng mà lúc đó nó không đồng ý nên tôi mới không nói nữa. Bây giờ đúng lúc gặp phải chuyện như vậy, nên tôi mới quyết định thương lượng với cậu, mong rằng cậu có thể suy nghĩ một chút.”
“Sếp Tảo đừng nói vậy mà, đề nghị của anh làm cho người ta vừa mừng vừa sợ đó ạ.” Yến Đôn vội nói.
Ngạn Tảo cười cười, nói: “Về mặt đãi ngộ, so với bọn họ thì tôi chỉ có hơn chứ không kém. Cậu yên tâm đi. Trừ việc đó ra, còn có yêu cầu gì thì cậu cứ đề xuất thêm.”
Trong lòng Yến Đôn như đơm hoa kết trái: Đây là ý gì? Chẳng những mình có thể nhận lương một triệu một năm mà còn có thể đi theo sếp Tảo nữa ư?
Yến Đôn thật sự muốn hét ầm lên rằng “Tôi đồng ý!”.
Thế nhưng cậu nghĩ mình làm nhân vật thụ chính thì phải rụt rè xíu, cho nên cậu nở một nụ cười rồi nói: “Được, đề nghị của anh thật sự rất hấp dẫn, tôi nhất định sẽ xem xét kĩ càng ạ!”
Thấy Yến Đôn nói vậy, Ngạn Tảo cũng cảm thấy cực kì chắc chắn, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười, nói: “Có thể trả lời tôi vào ngày mai không?”
“Ngày mai?” Yến Đôn hỏi, “Nhanh như vậy ạ?”
Ngạn Tảo lại nói: “Đây gọi là hiệu suất cao. Tôi tin tưởng rằng với sự sáng suốt của cậu thì thời gian một ngày là đủ để xem xét kĩ càng rồi. Những chuyện chi tiết hơn thì có thể bàn thêm từ từ.”
“Được, vậy ngày mai ạ.” Thật ra bây giờ Yến Đôn cũng đã có thể đáp ứng rồi, chẳng qua là đang ra vẻ dè dặt mà thôi.
Yến Đôn đang vui sướng rạo rực thì nghe âm thanh trong đầu vang lên: Xin chú ý, địa điểm xuất hiện nội dung tình tiết còn cách 200 mét.
Yến Đôn bèn nói với Ngạn Tảo: “Tôi có chút việc cần làm, anh thả tôi xuống ở chỗ này là được rồi ạ.”
Ban đầu Ngạn Tảo còn muốn hỏi cậu có chuyện gì, thế nhưng lại nghĩ mối quan hệ của hai người còn chưa đến mức độ đó, hỏi thêm thì lại đường đột quá. Cho nên Ngạn Tảo mỉm cười gật đầu: “Được rồi, nếu có đề xuất gì thì cậu có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào.”
“Được, cảm ơn sếp.” Yến Đôn đáp ứng rồi hớn hở xuống xe.
Mà ngay lúc này đây, hacker giỏi nhất đang ngồi trong quán cà phê ven đường, trước mặt y đang đặt một chiếc máy tính xách tay hiệu quả táo mà nhất định phải mang theo khi đi uống cà phê, ngón tay y gõ lạch cạch lên bàn phím, đang công kích tường lửa của một công ty vật hi sinh nào đó.
Xin mọi người đừng quan tâm đến tính hợp lý của việc giữa ban ngày ban mặt mà hacker lại ôm laptop hiệu quả táo đi công kích tường lửa nhà người ta, nói chung là các bạn biết y cực kì trâu bò là được rồi.
Sau khi Yến Đôn bước vào quán cà phê, cậu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hacker giỏi nhất là ai.
Khỏi cần hỏi, cứ chân dài và đẹp trai là được.
Yến Đôn đi về phía hacker giỏi nhất, trong lòng có chút không yên: Ngẫu nhiên gặp gỡ? Làm thế nào để tình cờ gặp gỡ mà không gây lúng túng nhỉ? Hơn nữa, y là hacker đứng đầu thế giới, hẳn là sẽ phòng bị người lạ lắm đúng không?
Yến Đôn còn đang miên man suy nghĩ thì một tiếng hét kinh hãi bỗng vang lên, cậu lấy lại tinh thần, phát hiện ra bản thân đã hất một ly cà phê vào máy tính của hacker giỏi nhất rồi.
“…” Mặt mày Yến Đôn xám như tro tàn: Đậu. Đáng lẽ mình phải đoán được chứ…
Hacker giỏi nhất nâng khuôn mặt anh tuấn lên, giống như tất cả các tổng tài bá đạo, y sở hữu một đôi mắt không chứa chút tình cảm nào, tựa như viên đá hắc diện thạch, ngũ quan thâm thúy như được điêu khắc ra, khí chất tỏa ra tựa như một viên đá quý sang trọng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống như quý tộc trời sinh.
Nhưng mà Yến Đôn cũng không còn lòng dạ nào để thưởng thức, cậu đang bị hệ thống ép phải run rẩy rơi lệ mà giải thích: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý…”
Hacker giỏi nhất nở nụ cười: “Đừng cảm thấy có lỗi, cậu vừa cứu được một công ty đấy.”
“?” Yến Đôn không hiểu mô tê gì.
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Mới vừa rồi hacker giỏi nhất đang tấn công một công ty, đang chuẩn bị sút bóng vào khung thành thì ly cà phê của cậu đã cắt đứt hành động của y.
Yến Đôn: Móa, vậy không phải y ghét tôi muốn chết à?
Yến Đôn đặt bản thân vào trường hợp đó, nếu cậu đang chuẩn bị hoàn thành bản báo cáo mà bị ai đó hất cà phê vào máy tính thì chắc cậu sẽ thật sự nổi điên luôn.
Song, trông hacker giỏi nhất lại rất bình tĩnh, cứ như chưa hề phát sinh ra chuyện gì vậy.
Điều này mới khiến cho Yến Đôn cảm thấy đáng sợ: Bây giờ nhìn y lạnh lùng bình tĩnh như vậy thôi, nhưng có thể y đang dùng đầu óc thông minh của mình để phân tích xem nên bán đấu giá nội tạng của tui trên trang web đen như thế nào đó.
Dựa theo thiết lập mà hệ thống vừa mới tiết lộ cho Yến Đôn, vị hacker đứng đầu này cũng coi việc phạm pháp như một phần của cuộc sống vậy.
Yến Đôn hơi run run.
Hacker giỏi nhất nhẹ nhàng nhướng mày: “Cậu đang sợ tôi à?”
Yến Đôn lùi ra sau vài bước theo bản năng: “Có sao ạ?”
“Tại sao?” Trong mắt hacker giỏi nhất hiện lên vẻ hoài nghi, “Cậu biết tôi à?”
Sự tinh ý của hacker giỏi nhất khiến cho Yến Đôn hơi sợ hãi: “S-sao tôi lại biết anh được ạ?”
“Cũng đúng…” Hacker giỏi nhất rất tự tin đối với trình độ bảo mật của mình. Nói cho cùng thì bao nhiêu năm nay thân phận thật của y cũng chưa từng bị phát hiện ra.
Mặc dù trên thực tế mà nói, việc một người có khuôn mặt vạn người mê như y lại tùy ý lên mạng làm chuyện phạm pháp ở nơi công cộng nhưng vẫn chưa bị tóm thì hoàn toàn không thể được coi là thận trọng… Y vẫn chưa bị gông cổ, chủ yếu vẫn là vì logic của thế giới này có vấn đề.
Hacker giỏi nhất cười cười, nói: “Cậu có biết cậu vừa phá hỏng một đơn hàng trên trăm triệu của tôi không?”
Nếu người khác nói như vậy thì Yến Đôn nhất định sẽ bảo: Đơn hàng trên trăm triệu? Tiền âm phủ hay gì?
Thế nhưng Yến Đôn biết hacker giỏi nhất đang nói sự thật, nên cậu không dám nói lung tung, chỉ giải thích một cách thành khẩn: “Thật có lỗi… Tôi không ngờ…”
“Nếu không thì như này đi, bọn mình chơi một trò chơi nhé?” Hacker giỏi nhất xoay bút máy trong tay, cán bút đen tuyền xoay tới xoay lui một cách đẹp đẽ, lướt trên những đầu ngón tay thon dài của y, “Đoán xem tên tôi là gì đi. Nếu cậu đoán đúng thì tôi sẽ để cậu đi.”
Yến Đôn hỏi: “Nếu đoán sai thì sao ạ?… Chắc sẽ không bắt tôi bồi thường một trăm triệu chứ?”
Hacker giỏi nhất trả lời: “Nhìn cậu cũng chẳng có nổi một trăm triệu, thôi thì bồi thường năm mươi triệu là được rồi.”
Đôi mắt của hacker giỏi nhất quả thực rất giống với miêu tả trong truyện, chúng đen kịt như đá hắc diện thạch vậy, không có sức sống gì cả, lúc y nhìn Yến Đôn một cách thâm trầm thì lại khiến cho tay chân cậu run lên, trong lòng sợ hãi cứ như đang bị rắn hổ mang dõi theo vậy. Yến Đôn miễn cưỡng bình tĩnh lại, cười khổ nói: “Anh thấy tôi không có nổi một trăm triệu thì sẽ bỏ ra được năm chục triệu sao ạ?”
Hacker giỏi nhất nói: “Thì tôi đã nghĩ ra biện pháp giúp cậu rồi đó thôi.” Nói xong y còn cười cười, nụ cười này không tốt đẹp lắm, cười xong trông còn đáng sợ hơn.
Da đầu Yến Đôn lại càng tê dại, cứ như cả người bị ném vào một nồi lẩu vừa cay vừa tê, đã tê lại còn cay, cay như gà luôn.
Yến Đôn chà chà tay, nói: “Vậy để tôi thử xem sao ạ…?”
“Được.” Hacker giỏi nhất gật đầu, đôi mắt đen nhánh kia vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Đôn, vẻ mặt cứ như chứa độc mà dòm con mồi ấy.
Yến Đôn đang chuẩn bị hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng rằng tên của hacker giỏi nhất là gì thì trong đầu lại vang lên tiếng của hệ thống: Tạo ra tình tiết kịch bản: [Đoán mò tên của hacker giỏi nhất].
Đậu xanh!
Vậy nên cái này là nhiệm vụ luôn à?
Tâm trạng Yến Đôn hỗn độn, cuống quít hỏi hệ thống: Có thể xin tí gợi ý không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Quý khách phải tự mình thăm dò thì mới có thể hưởng thụ niềm vui của việc thu phục ạ!
Yến Đôn: …
Sau khi bị hệ thống từ chối một cách khéo léo, Yến Đôn tự hiểu rằng mình không thể nhận được gợi ý nào rồi. Sau khi cậu suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cuối cùng mới nuốt khan rồi chậm rãi nói: “Tôi đoán… Anh họ Cố!”
Hacker giỏi nhất giật mình, sau đó cười: “Không tồi.”
Trong khoảnh khắc đó, Yến Đôn vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm: Nghe người ta nói trong mười tổng tài bá đạo thì có đến tám người mang họ Cố, mình lên sàn lâu như thế mà vẫn chưa có một ai họ Cố, cho nên mới đoán là người này họ Cố, không ngờ đoán mò vậy mà cũng trúng luôn?
Đôi mắt đen kịt của tổng tài bá đạo họ Cố lóe lên một tia sáng, y nhìn Yến Đôn một cách tràn đầy hứng thú: “Chúc mừng cậu đoán đúng được một nửa. Xin mời tiếp tục, tên đầy đủ của tôi là gì?”
—
Hết chương 31.