Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 32

Edit: Shion.“Tên đầy đủ của anh là…” Cái này Yến Đôn cũng không chắc lắm, “Là… Cố… Cố…” Vì hồi hộp mà cậu bắt đầu nói lắp luôn.

Hacker giỏi nhất đứng lên rồi vỗ vỗ tay, nói: “Giỏi lắm.”

Yến Đôn sửng sốt, cậu còn chưa hiểu mô tê gì thì nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu: Tạo ra tình tiết kịch bản [Đoán mò tên của hacker giỏi nhất] thành công.

Yến Đôn thấy khó hiểu: Là sao? Tôi đoán đúng rồi à?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng vậy ạ, thưa quý khách. Tên đầy đủ của hacker giỏi nhất chính là “Cố Cố”.

Yến Đôn: …Có cảm giác tác giả sáng tác không có tâm lắm.

Nhân viên chăm sóc khách hàng giải thích: Hai chữ “Cố Cố” xuất phát từ “Khí Thiếp Ngôn*” ạ.

(khí thiếp ngôn: “bỏ vợ”)

Khí thiếp bất túc tích, cố cố hoài quân thâm.

Phụng thiếp hợp hoan đới, hệ quân minh nhật tâm.

Mẹ của Cố Cố bị bố bỏ rơi, cho nên mới dùng bài thơ “Khí Thiếp Ngôn” để đặt tên cho Cố Cố.

Yến Đôn: Cố cố hoài quân thâm à… Vậy sao không đặt là Cố Hoài Quân?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: …Đúng ha.

Yến Đôn lấy lại tinh thần, cậu phát hiện ra Cố Cố đã cách mình rất gần. Cặp mắt sâu thẳm và đen như gỗ mun kia gần trong gang tấc, khiến cả người Yến Đôn lạnh lẽo như vừa ngâm mình trong nước lạnh vậy.

Cố Cố nói: “Vậy nên là cậu  biết tên tôi.”

Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng lại thì Cố Cố đã lại gần bên tai Yến Đôn: “Vậy mà còn nói rằng cậu không biết tôi à?”

Ngay tức thì, cả người Yến Đôn run lên.

Yến Đôn nhớ lại cuộc đối thoại với Cố Cố — Cố Cố nhận ra Yến Đôn đang sợ mình, đây là một chuyện không bình thường. Y nảy sinh nghi vấn, hỏi Yến Đôn có biết mình hay không. Yến Đôn lại nói không biết, nên Cố Cố nghĩ ra biện pháp để ép Yến Đôn nói ra tên mình. Bây giờ Yến Đôn lại nói ra chính xác tên của Cố Cố, cho nên y kiên quyết cho rằng “quả nhiên Yến Đôn có biết đến mình”.

Vậy nên là vòng tới vòng lui, Yến Đôn vẫn rơi vào bẫy của Cố Cố.

Cố Cố mỉm cười, nói: “Cậu yên tâm. Tôi nói giữ lời, không cần một trăm triệu kia đâu.” Nói xong, Y còn vươn tay vỗ vỗ bả vai của Yến Đôn, khiến hai cánh tay cậu cũng lạnh lẽo theo.

“Có điều, rốt cuộc ai là người phái cậu tới?” Cố Cố hỏi.

Yến Đôn nuốt nước bọt, sự sợ hãi kì lạ như nhuốm cả tâm trạng của cậu. Cậu không biết bản thân mình đang sợ hãi điều gì, chỉ là cảm thấy người này tỏa ra một luồng tà khí bất thường, khiến người ta không thể xem nhẹ được.

Cố Cố cười cười: “Không trả lời cũng không sao, tôi sẽ tìm được đáp án thôi.”

Nói xong, Cố Cố bèn rời khỏi quán cà phê.

Yến Đôn cảm thấy thật thần kì: Cứ thế đi luôn à?

Không cầm máy tính luôn?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Tổng tài bá đạo mà lại ôm một cái máy tính hỏng đi ngoài đường á? Còn ra thể thống gì nữa ạ!

Yến Đôn: Nhưng không phải trong máy tính có chứa chứng cứ phạm tội của y à?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Y làm chuyện phạm pháp giữa thanh thiên bạch nhật đấy ạ, cậu nghĩ y có quan tâm đến chuyện này không…

Yến Đôn: …Hết hiểu nổi thế giới này luôn á.

Mà dù sao đi chăng nữa thì Yến Đôn vẫn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tiếp xúc với Cố Cố.

Ấy vậy mà trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm, cậu không kìm lòng được mà hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng: Bây giờ y đang nghi ngờ tôi cố ý hắt cà phê vào y, cố tình làm hỏng chuyện làm ăn của y đúng không?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Trước mắt có thể coi là vậy ạ.

Yến Đôn sợ run cả người: Y có thể trả thù tôi không vậy?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, không cần lo lắng về chuyện này đâu ạ, cậu có hào quang nhân vật chính mà!

Sau khi Yến Đôn nghe thấy năm chữ “hào quang nhân vật chính” thì tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều: Đúng vậy, mình có hào quang mà! Mình sợ gì y chứ?

Song, xuất phát từ sự cẩn thận, Yến Đôn vẫn xác nhận với nhân viên chăm sóc khách hàng: Hào quang này có thể đảm bảo rằng tôi không bị thương chứ?

Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Đúng vậy, quý khách yên tâm, cậu là nhân vật thụ chính vạn người mê mà, trừ hoa cúc ra thì chỗ nào cũng an toàn cả.

Yến Đôn: Tự dưng không thấy yên tâm gì hết luôn…

Yến Đôn mang tâm trạng hoảng hốt về đến nhà. Hôm nay phát sinh nhiều chuyện, khiến cho cả thể xác và tinh thần của cậu đều rã rời. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu bèn lên giường nghỉ ngơi sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị cuộc gọi của Ngạn Trì đánh thức.

Nói chung là Ngạn Trì có một thói quen, không cần biết bất cứ lúc nào, chỉ cần muốn gọi điện thoại cho Yến Đôn là hắn sẽ gọi cho cậu ngay, dù sao thì Yến Đôn cũng là thư kí riêng của hắn mà — Có nhiều rất nhanh thôi, điều này sẽ không còn đúng nữa.

Yến Đôn thở dài rồi nhận điện thoại: “Buổi sáng tốt lành, thưa cậu Trì.”

Ngạn Trì khựng lại một lúc: “Sao cậu không gọi tôi là Giám đốc Ngạn nữa?”

“…Bởi vì tôi không còn là thư kí của anh nữa ạ.” Yến Đôn thản nhiên nói, coi như đang biểu đạt sự cáu kỉnh của cậu khi bị đánh thức.

Ngạn Trì lại bảo: “Ai nói vậy? Tôi đã bảo HRD tăng lương cho cậu rồi.”

Không thể không nói, “tăng lương” thật sự là hai chữ khiến cho người ta cảm thấy phấn chấn. Thế nhưng Yến Đôn vẫn không bị lung lay, bởi vì “Tiền bạc thật đáng quý, tình yêu lại đáng giá. Nếu ở cùng Ngạn Tảo thì đạt được cả đôi”. Cậu đi theo Ngạn Trì làm gì nữa, đúng không?

Yến Đôn nói: “Tình cảm của cậu Trì khiến tôi cực kì cảm động, thế nhưng đáng tiếc là tôi đã tìm được công việc mới rồi ạ.”

“Cái gì?” Ngạn Trì lắp bắp kinh hãi rồi lại vô cùng không vui, “Không lẽ cậu định đi theo cái tên lẳng lơ Hoa Đại Mạo kia?”

Yến Đôn vội vàng phủ nhận: “Không phải, tất nhiên là không phải rồi ạ. Không phải tôi đã nói sinh ra là người của Ngạn thị, chết cũng là quỷ của Ngạn thị sao? Sao mà tôi lại vào Hoa thị được chứ ạ?”

“Cũng đúng.” Ngạn Trì nghe xong câu “sinh ra là người của Ngạn thị, chết cũng là quỷ của Ngạn thị” thì tâm trạng rất tốt, “Nếu cậu không rời khỏi Ngạn thị thì đi theo tôi là tốt nhất rồi. Ngoại trừ tôi thì còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa đâu?

“Anh trai anh đó ạ.” Yến Đôn đáp.

“Anh… Anh trai tôi?” Ngạn Trì ngơ ngác, “Anh tôi á?”

Yến Đôn nói: “Đúng vậy, sếp Tảo mời tôi đến chỗ anh ấy làm việc. Tôi đồng ý rồi ạ.”

Ngạn Trì vừa sợ vừa giận: “Đây là chuyện từ lúc nào? Có phải ngày hôm qua…”

“Đúng vậy.” Yến Đôn thật thà đáp, “Hôm qua sếp Tảo phân tích tương lai phát triển công việc cho tôi, tôi cảm thấy anh ấy nói rất có lý…”

“Lý lý cái rắm í!” Ngạn Trì cao giọng nói, giọng điệu y như một đứa trẻ đang giận dỗi, “Sao anh tôi có thể cướp người của tôi được?”

“Chuyện này…” Yến Đôn cũng khó xử, đành phải nói qua loa, “Đừng giận mà, cậu Trì, đừng giận… Cáu quá sẽ bị bệnh, không có ai thay được…”

Ngạn Trì không nghe, vẫn giận dỗi như cũ: “Tôi không cho phép cậu sang bên đó!”

Yến Đôn cũng không chịu được sự tùy hứng của Ngạn Trì, thế nhưng xét đến việc đối phương là một người vừa tùy hứng lại vừa có tiền nên cậu không tiện từ chối thẳng. Yến Đôn đành phải tiện tay vuốt lông: “Thật ra tôi vẫn rất kính trọng cậu Trì, hợp tác nhiều năm với cậu Trì thật sự rất vui vẻ. Nếu không phải cậu Trì bỗng dưng đuổi việc tôi thì tôi cũng không nghĩ đến việc đi tìm công việc khác…”

Yến Đôn nói vậy, chủ yếu là muốn nhắc nhở Ngạn Trì: Là anh muốn tách ra trước, tách ra thì tách ra thôi!

Nào ngờ Ngạn Trì không thèm đáp lại lời này, hắn vẫn tùy hứng như trước: “Nếu là vậy thì cậu quay lại đi!”

“…” Cái tính công tử này…

Yến Đôn sờ sờ mũi, đành phải lấy cớ: “Chủ yếu là do phía sếp Tảo…”

“Được, tôi hiểu rồi!” Ngạn Trì ngắt lời, “Là do anh tôi đe dọa và dụ dỗ cậu, đúng không?”

“…C-cũng không thể nói vậy được…” Yến Đôn cảm thấy tình huống hiện tại thật sự quá phức tạp: Chẳng lẽ đây là nỗi phiền muộn của vạn người mê sao? Tổng tài bá đạo tranh tôi làm thư kí?

Ngạn Trì lại cho rằng mình đã biết được chân tướng: “Nhất định là anh tôi đã uy hiếp cậu! Cậu yên tâm, tôi sẽ không để anh ấy bắt nạt cậu đâu!”

Dứt lời, Ngạn Trì bèn cúp điện thoại rồi xoay người đi tìm anh hai để tính sổ.

Khi hắn ồn ào phóng đến phòng ngủ của Ngạn Tảo thì quả thực trông rất giống một thiếu gia vừa bị cướp mất đồ chơi.

Hắn gõ cửa mạnh đến mức cứ như đang khởi binh vấn tội, rồi vọt vào phòng ngủ của Ngạn Tảo như một cơn lốc, lại thấy Ngạn Tảo đang mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh đậm, anh mang phong cách quý công tử mà dùng máy tính bảng để đọc báo sáng.

Thấy Ngạn Trì đi vào, Ngạn Tảo mỉm cười: “Có chuyện gì mà tức giận vậy?”

Sự ôn hòa của Ngạn Tảo làm cho Ngạn Trì không thể nổi cơn giận lôi đình được.

Ngạn Trì khựng lại một chút rồi hỏi: “Sao anh lại cướp Tiểu Yến ạ?”

“À, là chuyện này à.” Ngạn Tảo cười cười, nói, “Anh không cướp gì cả. Hơn nữa, em nói như vậy là không tôn trọng Yến Đôn đó. Yến Đôn là một người độc lập, không phải một món hàng, sao có thể dùng từ ‘cướp’ được? Còn nữa, tìm việc là sự lựa chọn của đôi bên… Không cần biết cậu ấy chọn ai là ông chủ, nhất định là cậu ấy có lý lẽ của riêng mình. Em đã từng hỏi cậu ấy xem tại sao cậu ấy lại cảm thấy anh là một sự lựa chọn tốt hơn chưa?”

Ngạn Trì bị lời nói Ngạn Tảo làm cho ngơ luôn: “E-Em…”

“Em không hề.” Ngạn Tảo nói chắc nịch, đôi mắt màu hổ phách như nhìn thấu tất cả, “Chính vì em chưa bao giờ suy xét vấn đề ở góc nhìn của cậu ấy nên cậu ấy mới không lựa chọn em.”

“Sao… Sao em lại không suy nghĩ cho cậu ấy chứ?” Ngạn Trì không phục, “Em đồng ý tăng lương cho cậu ấy mà!”

Ngạn Tảo nói: “Hoa Đại Mạo cũng sẵn lòng tăng lương cho cậu ấy.”

“Cái này…” Ngạn Trì nghẹn họng.

Ngạn Tảo nói: “Em có từng nghĩ, ngoại trừ tiền tài ra thì Yến Đôn còn muốn điều gì hay không?”

“Em…” Ngạn Trì không trả lời được.

Ngạn Tảo nói: “Năm nay cậu ấy mới bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ cứ chết dí ở cái chức thư kí đến năm năm mươi, sáu mươi tuổi, thẳng tới lúc về hưu luôn à? Em có từng hỏi cậu ấy tính phát triển sự nghiệp như thế nào chưa? Em đã từng cho cậu ấy con đường để đi lên chưa? Hình như là không. Theo anh được biết, cậu ấy đi theo em thì vẫn luôn làm công việc linh tinh. Em chưa từng giao cho cậu ấy trách nhiệm quan trọng, cũng không cho cậu ấy cơ hội để phát huy tài năng.”

Ngạn Trì lặng người: Hình như hắn chưa bao giờ suy xét nghiêm túc về chuyện này.

“Em… Em…”

Ngạn Tảo thở dài: “Đây là điểm khác biệt giữa anh và em đó, em hiểu chưa?”

Lời nói của Ngạn Tảo giống như một cây châm,  nó đâm thủng khí thế to lớn như khởi binh vấn tội của Ngạn Trì. Ngạn Trì nhụt chí cúi đầu, hắn nói vẻ mặt nản lòng: “Em hiểu rồi. Anh hai, anh nói đúng.”

Ngạn Trì tự trách: Xem ra Tiểu Yến không chọn mình là vì mình chỉ cho cậu ấy tiền, không cho cậu ấy phát triển! Mình không cân nhắc đến cảm nhận của cậu ấy đàng hoàng!

Song, suy nghĩ của hắn sai bét rồi.

Thực tế là Yến Đôn cũng không muốn phát triển gì hết, cậu chỉ muốn có tiền thôi.

Ngạn Trì giao cho Yến Đôn việc linh tinh rồi còn được quyết định tiền lương nữa, Yến Đôn lại chẳng mừng muốn chết luôn: Người ta hay gọi là việc nhàn lương cao đó! Tốt thật sự!

Sở dĩ Yến Đôn chọn Ngạn Tảo mà không chọn Ngạn Trì, cũng không phải là bởi vì Ngạn Trì không cho Yến Đôn phát triển, mà là vì cậu đang muốn cưa Ngạn Tảo.

Chỉ riêng điều này, cho dù có là một Ngạn Tảo nhìn xa trông rộng thì cũng tính sai bét nhè.



Công ty của tổng tài không có chính sách, cho nên thủ tục cũng rất đơn giản. Ngạn Tảo và Ngạn Trì chỉ gật đầu một cái thì coi như đã bàn giao xong. Yến Đôn đi nhận chức ngay hôm đó, tạm thời rời khỏi vị trí Thư kí Giám đốc, nhảy vọt lên văn phòng Chủ tịch, trở thành Thư kí Chủ tịch luôn.

Thấy Yến Đôn đến mà Tiểu Tề nghiến răng nghiến lợi: Tui nói rồi mà! Cậu Yến Đôn này muốn cướp bát cơm của tui! Trời ơi, tức quáaa!

Trái lại, Ngạn Tảo lại vô cùng hoan nghênh Yến Đôn đến, anh vỗ vỗ bả vai của Tiểu Tề rồi nói: “Tiểu Tề, cậu và Nhóc Hiền Lành cũng đã biết nhau rồi. Vậy thì cậu phải giúp cậu ấy thích nghi với môi trường mới một cách thật tốt đó.”

Tiểu Tề cười, gật đầu: “Vâng, thưa Chủ tịch Ngạn.”

Tiểu Tề nghĩ thầm: Hừ, tôi nhất định sẽ không cho cậu sống dễ chịu đâu!

Nhưng mà Tiểu Tề cũng không có kinh nghiệm gì liên quan đến việc này nên đành phải lên mạng hỏi: “Làm sao để gây khó dễ cho đồng nghiệp mới“.

Không lâu sau đã nhận được trả lời của bạn mạng:

> Đồng nghiệp mới làm mích lòng cậu à?

> Ghét nhất cái loại người khôn ranh như chủ topic, không lo quan tâm việc riêng đi lại cứ thích đi làm khó dễ người mới.

> Cậu có thấy mình hèn hạ không hả!

> CTNG*.

(gốc là lzsb: “chủ topic ngu ghê”)



Tiểu Tề: Má ơi, tức á!

Tiểu Tề tức giận tắt trang mạng trên điện thoại, lại nghĩ: Quả nhiên quần chúng ai cũng ngu ngốc! Thôi mình tự nghĩ cách còn hơn! Một sinh viên giỏi giang tốt nghiệp từ trường danh giá như mình mà chẳng lẽ không thể trừng trị cậu ta bằng sự thông minh và tài trí của bản thân được à!

Tiểu Tề suy nghĩ nửa ngày rồi quyết định đầu tiên phải giao cho Yến Đôn một nhiệm vụ: “Cậu đi đặt cơm cho Chủ tịch Ngạn đi.”

Sau khi giao việc xong thì Tiểu Tề xoay người bước đi, cũng không nói cho Yến Đôn biết bình thường Chủ tịch Ngạn thích ăn gì, hoặc kiêng ăn những gì. Yến Đôn cũng không hỏi, trực tiếp gọi luôn. Tiểu Tề cứ nghĩ mình có thể nhìn thấy Yến Đôn bị xấu mặt, ai có thể ngờ rằng Yến Đôn lại chọn toàn những món mà Chủ tịch Ngạn thích ăn!

Tiểu Tề nổi điên: Cái cậu không hiền lành này lại còn đi thăm dò khẩu vị ăn uống của Chủ tịch Ngạn nữa chứ! Quả nhiên là đã có âm mưu muốn cướp chức thư kí từ lâu rồi mà!

Cũng không biết là ai đã đặt ra quy định, nhưng số tổng tài bá đạo bị bệnh đau bao tử còn nhiều hơn số tổng tài bá đạo mang họ Cố nữa. Yến Đôn chú ý đến việc này nên hỏi riêng Tiểu Tề: “Sếp Tảo còn bị bệnh bao tử không ạ?”

Tiểu Tề nghĩ thầm: Cái thằng nhóc hồ ly này, bây giờ còn muốn cống hiến tình yêu nữa à? Tôi sẽ không để cậu toại nguyện đâu!

Tự thấy mình khó có thể giữ được địa vị, Tiểu Tề gặp khủng hoảng lớn, hầm hừ nói: “Đây là chuyện riêng tư của Chủ tịch, thứ lỗi cho tôi không thể trả lời được.”

“Vậy là còn ha.” Yến Đôn nói.

“…” Tiểu Tề: Đậu…

Tiểu Tề cố gắng để bản thân trông không buồn bực gì cả, suy cho cùng, tiền bối lớn tuổi hơn thì cũng phải giữ thể diện chớ. Cậu ta bèn ra vẻ đàn anh, nói: “Cậu không cần hỏi thăm lung tung, Chủ tịch Ngạn rất chú trọng việc riêng tư… Cũng đừng hòng tranh công bằng cái này, trong phòng làm việc lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc đau dạ dày. Cậu không cần lo lắng.” Cái câu “cậu không cần lo lắng” cũng có nghĩa là “cậu đừng hòng dùng cơ hội này để nịnh hót”.

Thật ra Yến Đôn cũng chưa nói gì, cậu cũng hiểu là nếu tổng tài bá đạo bị bệnh bao tử thì hẳn là trong văn phòng đã chuẩn bị thuốc đau dạ dày rồi. Ví dụ như trong một số ít tiểu thuyết, việc tổng tài bá đạo bị loét dạ dày nhưng trong văn phòng không có thuốc, hắn đau đến mức mồ hôi đổ như thác mà vẫn không có người nào phát hiện ra, chỉ có nữ chính tốt bụng hấp tấp chạy đi mua thuốc cho hắn, mấy cái đó thật sự rất là thiếu hợp lý…

Cả ngày hôm đó, Tiểu Tề chỉ giao cho Yến Đôn vài việc ruồi bu. Nên Yến Đôn cũng tự hiểu thái độ của Tiểu Tề đối với mình. Có điều Yến Đôn cũng không bất ngờ với việc này, dù sao thì địch ý của cậu và Tiểu Tề cũng xuất phát từ hai phía.

Yến Đôn: Chắc chắn là Tiểu Tề nghĩ mình cướp vị trí của anh ta… Ha ha, không ngờ tới phải không! Đúng là tui có ý định như vậy đó!

Thư kí được Ngạn Tảo tín nhiệm nhất chắc chắn là tui!

Tui là người đến trước!

Tui mới là thư kí mà sếp Tảo yêu nhất!

Không! Một! Ai! Khác!

Tan tầm, Yến Đôn cố tình bảo đồng nghiệp cản đường Tiểu Tề, còn bản thân cậu thì chạy nhanh xuống bãi đỗ xe. Đến lúc Tiểu Tề đuổi kịp tới bãi đỗ xe thì phát hiện ra Yến Đôn đã làm ấm xe rồi.

Tiểu Tề phát hiện ra Yến Đôn giành trước việc làm ấm xe cho Chủ tịch, cũng giống như đại nha hoàn phát hiện ra tiểu nha hoàn đã cướp việc làm ấm giường cho lão gia vậy, cậu ta ghen ghét đến mức muốn ngoạm Yến Đôn một cái luôn. Mà Yến Đôn cũng mang vẻ mặt “nếu mi làm khó dễ ta thì lão gia sẽ bênh ta”.

Đúng lúc này, “lão gia chủ tịch” Ngạn Tảo lại bước nhanh đến, cả hai “nha hoàn lớn nhỏ” bèn trưng ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết hài hòa, mùi thuốc súng trong không khí lập tức bốc hơi.

Ngạn Tảo thuận thế bước vào xe, cười hỏi: “Sao hai cậu lại dính một chỗ vậy?”

Yến Đôn nói: “Tôi nghĩ ngày đầu tiên đi làm thì phải biểu hiện tốt xíu, cho nên mới làm ấm xe trước cho Chủ tịch ạ.”

Ngạn Tảo cười: “Nhóc Hiền Lành cũng lanh lợi ghê.”

Tiểu Tề nghe vậy thì suýt chút nữa là đã không giữ được vẻ mặt: Nhóc Hiền Lành cái gì cơ??? Lão gia ngài đừng bị thằng nhóc này dụ dỗ! Cái cậu này không hiền lành chút nào hết á!!!

Yến Đôn kéo ngăn đựng đồ nhỏ ở ghế tài xế ra, bên trong có bày mấy cái bánh ga-tô nhỏ đã đậy kín. Yến Đôn cười cười, nói: “Tôi nghe Tiểu Tề nói là dạ dày của anh không tốt, cho nên tôi tự quyết định bỏ mấy cái bánh ngọt ở đây. Chính là loại lần trước mà anh nói phải ăn cẩn thận đó… Anh yên tâm, đây là đồ mới ạ.”

Ngạn Tảo nghe vậy thì mỉm cười: “Cậu đúng là tri kỉ.”

Tiểu Tề phát khùng: Đậu má, hóa ra còn có thể vuốt mông ngựa như vậy nữa à! Sao đó giờ mình chưa từng nghĩ tới chứ! Cậu ta lấy lòng sếp như nữ thần á! Sao mà chơi lại giờ!

Trộm nhìn sắc mặt trắng bệnh của Tiểu Tề, Yến Đôn đắc ý trong lòng: Hừ, thư kí được sếp Tảo yêu thích nhất chỉ có thể là tui!

Lúc Yến Đôn đang cực kì vui sướng thì di động lại đột nhiên vang lên. Yến Đôn phát hiện ra người gọi đến là Bạch Lệ Tô thì cầm lấy điện thoại, cậu đi qua một bên rồi trả lời: “Sao vậy?”

Bạch Lệ Tô kêu “surprise” rồi nói: “Tôi lại sắp đến hãm hại cậu nè!”

“Nữa hả? Mới được bao lâu đâu?” Yến Đôn muốn nổ cả đầu, “Nữ phụ ác độc các cô không có ngày nghỉ hả?”



Hết chương 32.
Bình Luận (0)
Comment