Nhậm Đăng Cao nói là có người sai hắn ta vu cáo hãm hại Giang Lâm nhưng lại không nói ra được người đó là ai, hoặc là hắn ta không dám nói ra tên của đối phương, Giang Lâm thấy được sự sợ hãi trên mặt hắn ta.
Trong lòng Giang Lâm lập tức lóe lên rất nhiều người, Hoàng hậu, Thái tử, Triệu Thu Như, còn có cả Thanh Hà quận vương phi và các đại thần cậu vừa đắc tội gần đây, chỉ cần từng có thù oán với cậu thì Giang Lâm đều cảm thấy có khả năng.
Chủ yếu là ngoài hai người anh em tốt và một đám chị em tốt mới quen ra thì hình như những người khác đều ít nhiều có ân oán với cậu, Giang Lâm cảm thấy nhân duyên của mình thực sự không tốt.
Doãn Kỵ không hỏi ra được gì từ chỗ Nhậm Đăng Cao nên quay lại hỏi Giang Lâm có manh mối gì hay không, Giang Lâm rất thành thật lắc đầu: “Ta có nhiều kẻ thù lắm, ta cảm thấy ai cũng đều có khả năng cả nhưng cụ thể là ai thì ta không biết.”
Doãn Kỵ: “...”
Đây cũng là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy có người thản nhiên nói mình có nhiều kẻ thù như vậy.
Doãn Kỵ hít sâu một hơi rồi nói với Giang Lâm: “Ngươi đi về trước đi, bản quan sẽ bắt giữ Nhậm Đăng Cao, chờ thẩm vấn ra kẻ làm chủ phía sau thì ta sẽ thông báo.”
Giang Lâm gật đầu, sau đó chờ Doãn Kỵ đi ra, cậu lặng lẽ nói với ông ấy một câu: “Thực ra đúng là ta từng đánh Nhậm Đăng Cao, có điều đã là chuyện hơn một tháng trước rồi. Hắn ta dòm ngó muội muội của ta, đáng đời!”
Doãn Kỵ nhìn Giang Lâm, trông thì có vẻ đã cải tà quy chính nhưng bản tính công tử bột khó sửa, gặp chuyện thì lập tức động tay động chân.
Doãn Kỵ phẩy tay một cái: “Đi thôi, bản quan sẽ bắt hắn ta phải nói ra kẻ đứng đằng sau.” Doãn đại nhân vẫn cảm thấy ông ấy không thể nào hiểu được phong cách hành sự của công tử bột.
Nếu Giang Lâm biết trong lòng ông ấy nghĩ gì thì nhất định sẽ nói cho ông ấy biết: Làm công tử bột đặc biệt thoải mái, đánh nhau cũng không cần tìm lý do, chỉ cần cảm thấy không vui là có thể đánh được rồi, cực kỳ thoải mái!
Giang Lâm dẫn các hạ nhân của nhà họ Vệ tới làm chứng cho cậu rời khỏi nha môn, vừa ra khỏi cửa lớn thì Giang Lâm đã dặn dò Thường An: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem gần đây Nhậm Đăng Cao đang làm gì?”
Thường An hỏi: “Thiếu gia, Thiếu gia không đi điều tra xem là ai sai khiến sao?”
Giang Lâm lắc đầu: “Không cần, đối phương chọn một kẻ ngu ngốc như Nhậm Đăng Cao đến vu cáo ta thì rõ ràng là không đáng sợ, hơn nữa với tài năng của Doãn đại nhân thì chúng ta thì sẽ biết kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai nhanh thôi, không cần mất công sức đi thăm dò.”
Thường An tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy ta sẽ đi hỏi thăm Nhậm Đăng Cao ngay đây.”, Thường An nói xong thì lập tức chạy đi.
Giang Lâm về phủ mới phát hiện Vệ Vân Chiêu không ra ngoài mà vẫn luôn chờ cậu trở về, Giang Lâm đi tới: “Không yên tâm ta như vậy cơ à?”
Vệ Vân Chiêu thấy cậu còn có tâm trạng nói đùa thì đã đoán được là không có vấn đề gì lớn rồi, vậy nên hắn nói theo lời cậu luôn: “Phu nhân vì ta và nhà họ Vệ mà gây thù chuốc oán nhiều như vậy, vi phu không báo đáp được nên cũng chỉ có thể ở cửa làm hòn vọng phu, ngóng trông phu nhân có thể trở về sớm một chút mà thôi.”
“Hòn vọng phu á.” Giang Lâm nở nụ cười, cậu chọc chọc vào chân của Vệ Vân Chiêu: “Ngươi đứng lên trước đã rồi nói sau.”
“Đứng lên rồi có phúc lợi gì không?” Vệ Vân Chiêu nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt mong đợi.
Giang Lâm xoay xe lăn sang hướng khác: “Phúc lợi chính là ngươi có thể không cần ngồi trên thứ này nữa, lúc lên xuống cầu thang cũng sẽ không phải bị ta ôm cả người lẫn ghế lên.”
Giang Lâm chọc một cái lên má Vệ Vân Chiêu: “Đã hài lòng chưa?”
Vệ công tử không hài lòng bắt lấy bàn tay của Giang Lâm đang làm loạn trên mặt hắn lại rồi hôn một cái lên đầu ngón tay cậu.
Hơi thở ấm áp thổi vào trên ngón tay cộng thêm vào cảm giác mềm mại khiến Giang Lâm cảm thấy cả người tê dại, cậu gần như rút tay lại theo phản xạ, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Vệ Vân Chiêu đang mỉm cười nhìn cậu, hắn nói: “Hình như ta đã tìm được điểm yếu của phu nhân rồi.”
Giang Lâm nhỏ giọng lầm bầm: “Nào có ai có điểm yếu là ngón tay cơ chứ?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Người khác thì ta không biết, nhưng phu nhân của ta thì đúng là như thế đấy.”
Tuy Giang Lâm có không ít kiến thức lý luận nhưng lại chưa từng yêu đương bao giờ, thiếu sót kinh nghiệm thực chiến nên có hơi thẹn thùng.
Cậu nghĩ lại xong cũng cảm thấy không thể chịu thua được, dựa vào cái gì mà một người thời cổ đại như Vệ Vân Chiêu còn biết tán tỉnh hơn cậu cơ chứ?
Giang Lâm hung ác hỏi Vệ Vân Chiêu: “Điểm yếu của ngươi là cái gì?”
Vệ Vân Chiêu cười, vẻ mặt mày dịu dàng: “Điểm yếu của ta đương nhiên là phu nhân rồi.”
Giang Lâm tiếp tục hung dữ: “Yếu cái gì mà yếu, toàn thân từ trên xuống dưới ta đều cứng rắn hơn ngươi đấy!”
“Vâng, vâng, vâng.”, Vệ Vân Chiêu cưng chiều gật đầu: “Phu nhân nói cái gì cũng đúng cả.”
“Không còn sớm nữa, vi phu nên tới Binh Bộ rồi, hôm nay ta hẳn sẽ về muộn một chút.”
Vệ Vân Chiêu cần làm việc quan trọng khác nên Giang Lâm cũng không thể quấn lấy hắn tiếp tục hỏi nữa. Rõ ràng là Vệ Vân Chiêu đã nhìn thấu tâm tư của Giang Lâm, tự hắn đẩy xe lăn đi về phía trước một đoạn đường rồi quay đầu lại vẫy tay với Giang Lâm: “Ngươi đưa tai lại đây.”
Giang Lâm đến gần thì nghe thấy Vệ Vân Chiêu nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu: “Chờ đến tối ta sẽ nói cho ngươi biết điểm yếu của ta là cái gì.” Hắn nói xong thì nhẹ nhàng hôn một cái lên tai Giang Lâm.
Tai Giang Lâm giống như bị điện giật vậy, tê dại, trong nháy mắt đã đỏ rực lên.
Cậu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Vệ Vân Chiêu và câu nói: “Hóa ra tai cũng là điểm yếu của phu nhân.”
“Nói không chừng toàn thân phu nhân đều mềm mại cũng nên.” Trong giọng nói của Vệ Vân Chiêu tràn đầy chờ mong.
Lúc này, mặt Giang Lâm cũng đỏ lên như tôm luộc vậy, đương nhiên là cậu cũng thẹn quá thành giận nên sau khi đẩy xe lăn đến cửa thì nhấc cả người lẫn ghế lăn xuống dưới bậc thang: “Hừ!”
Vệ Vân Chiêu chiếm hết ưu thế nói: “Phu nhân đỏ mặt thật đẹp, tức giận cũng rất đáng yêu.”
Giang Lâm thầm càu nhàu ở trong lòng: “Ngươi còn nói thêm cái gì nữa thì có lẽ phu nhân của ngươi sẽ chín nhừ luôn đấy.”
May là Vệ Vân Chiêu cũng sợ làm quá sẽ thật sự chọc giận người ta nên kêu Tuần Thất đánh xe đi.
Vệ Vân Chiêu đi rồi mà Giang Lâm còn hóng gió một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, cậu cảm thấy mình quá kém rồi, bị một người cổ đại trêu chọc đến mức như vậy.
Giang Lâm tự kiểm điểm bản thân, cậu cảm thấy mình nên ôm Vệ Vân Chiêu lên đùi, hung hăng hôn hắn, sau đó sờ khắp người một phen, chẳng lẽ như vậy mà còn không thể tìm điểm yếu của hắn hay sao?
Nhưng buổi tối còn có cơ hội, cậu phải chuẩn bị cẩn thận, buổi tối nhất định phải đè khí thế “hung hăng” của Vệ Vân Chiêu xuống mới được.
Giang Lâm quyết tâm buổi tối phải hôn cho Vệ Vân Chiêu nhũn cả người ra!
Trong lòng cậu đầy chí khí, hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang đi về phía Chiêu Vân Uyển, nhưng chưa đi được vài bước đã bị Đỗ Ngọc Linh chạy như bay đến bắt lại: “Giang Lâm, mau đi cùng ta, đi đánh chết tên khốn kiếp này đi.”
Trông Đỗ Ngọc Linh có vẻ rất tức giận, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Giang Lâm rút tay về rồi đi theo y ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tên khốn kiếp Giang Trấn này muốn cưới muội muội của ta.” Đỗ Ngọc Linh gần như hét lên, tức giận đến mắt đỏ vằn cả lên.
“Ta nhớ không nhầm thì ngươi cũng chỉ có một muội muội chưa gả đi, chỉ lớn hơn Vân Gia vài tháng.”
“Chính là tiểu muội của ta, tên súc sinh kia dám giở trò nham hiểm gì thì ta sẽ giết chết gã!”
Hai người lên xe ngựa, Giang Lâm phát hiện Chu Thành Vọng cũng có mặt, cậu bảo Đỗ Ngọc Linh đừng quá kích động, nói rõ mọi chuyện ra trước đã.
Đỗ Ngọc Linh đang tức đến nổ phổi, vừa nhắc tới tên Giang Trấn thì đã mắng ầm lên, Giang Lâm nghe nửa ngày cũng không hiểu là có chuyện gì.
Lúc này, Chu Thành Vọng cũng nhìn không nổi nữa nên nắm lấy tay Đỗ Ngọc Linh để y tự chặn miệng mình lại: “Để ta nói, chuyện là như thế này.”
Muội muội của Đỗ Ngọc Linh tên là Đỗ Oánh Oánh, là con gái út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, ngây thơ, đáng yêu còn có chút không rành thế sự. Lúc đầu, nhà họ Đỗ không có ý định cho cô bé gả đi quá sớm, nhưng vì cô bé được sủng ái, lớn lên cũng xinh đẹp nên người để ý Đỗ Oánh Oánh cũng không thiếu.
Nhà họ Đỗ từ chối không ít người đến cửa cầu hôn, nhưng ai nghĩ đến lại có người dám lén lút giở trò cơ chứ?
Trước đó vài ngày, khi Đỗ Oánh Oánh và Đỗ mẫu đi thắp hương ở chùa miếu ngoài thành thì gặp phải kẻ gian ý đồ giở trò xấu xa, sau đó, Giang Trấn từ trên trời rơi xuống cứu cô bé, anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau khi trở về thì Đỗ Oánh Oánh cũng không nói với người trong nhà mà ngược lại lén lút trao đổi thư từ với Giang Trấn, sinh ra tình cảm với Giang Trấn.
Chu Thành Vọng nói: “Hôm nay kế mẫu của ngươi tới nhà họ Chu cầu hôn, Đỗ muội muội mắc cỡ đỏ cả mặt, lập tức đồng ý.”
“Phản ứng của Đỗ muội muội khiến phụ mẫu Tiểu Linh cảm thấy không đúng nên không đồng ý, nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nói cô nương còn nhỏ, vẫn muốn thong thả.”
Đỗ Ngọc Linh bổ sung: “Chờ người ta đi rồi, phụ mẫu ta ép hỏi thì tiểu muội mới nói ra chuyện Giang Trấn cứu muội ấy ở chùa miếu ngày đó, chuyện thư từ thì muội ấy không chịu mở miệng, cuối cùng phải hỏi nha hoàn mới ra. Chúng ta vừa nghe đã cảm thấy có vấn đề, nào có chuyện trùng hợp như vậy, đi chùa miếu thì gặp kẻ gian, kẻ gian vừa muốn làm gì thì Giang Trấn đã phát hiện.”
“Còn cả chuyện tới cửa cầu hôn này nữa, nhất định là phủ An Dương bá họ đã sắp xếp xong từ sớm rồi.”
Nếu bàn về thân phận địa vị thì đúng là An Dương bá không sánh bằng nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ đã từng có vài vị Đế sư, lão gia tử nhà họ Đỗ từng dạy Trường Đức Đế, mà phụ thân Đỗ Ngọc Linh từng dạy Thái tử, có danh tiếng Đế sư này nên những người khác đều phải kính trọng nhà họ Đỗ ba phần.
Vì phủ An Dương Bá có Giang Cẩm Nguyệt nên liên tục bị vạ lây, sau khi Giang Cẩm Nguyệt bị Hoàng hậu xử tử thì Trường Đức Đế cũng hoàn toàn lạnh nhạt với An Dương Bá. Tuy không biết đây là âm mưu của ai nhưng chắc chắn đều hướng về phía muốn kết thông gia, muốn lấy được con cái nhà Đế sư để An Dương Bá được trọng dụng.
Còn Giang Trấn, người này văn không thành võ không giỏi, lúc trước còn từng làm thư đồng của Tứ hoàng tử, hiện tại Tứ hoàng tử và Tô quý phi cũng không biết tung tích ở đâu, Giang Trấn đã nhiều lần bị gọi đi thẩm vấn xem có biết tung tích của Tứ hoàng tử hay không nên cuộc sống cũng rất khó khăn.
Nếu không tìm đường lui cho chính mình thì phỏng chừng cả đời này gã đều chỉ có thể làm Nhị thiếu gia vô tích sự của phủ An Dương Bá mà thôi.
Nhà họ Đỗ là một sự lựa chọn rất tốt, ngoài ra thì Giang Lâm cảm thấy việc này hẳn là cũng có một chút quan hệ với cậu: Giang Lâm và Đỗ Ngọc Linh có quan hệ tốt, có lẽ phủ An Dương Bá nghĩ cho dù nhà họ Đỗ nể mặt Giang Lâm thì cũng sẽ nâng đỡ Giang Trấn nhiều một chút; hoặc là họ cảm thấy nếu chơi trò bẩn thỉu này mà bị lộ, có Giang Lâm thì nhà họ Đỗ cũng sẽ không truy cứu quá mức.
Giang Lâm nghĩ đến điểm này thì sờ mặt của mình rồi hỏi hai người kia: “Mặt mũi của ta lớn như vậy cơ à?”
Chu Thành Vọng lườm cậu một cái: “Mặt không nhỏ, nhưng mặt mũi thì không có đâu.”
Đỗ Ngọc Linh nghiêng đầu đi, y nhìn mà đau cả mắt, cũng không muốn đánh giá thêm bất cứ thứ gì.
Giang Lâm thở dài: “Ôi, nhưng chắc chắn là đối với kế mẫu ta và Giang Trấn thì ta có.”
“Ngươi có chút liêm sỉ đi, bây giờ đang nói chính sự đấy, chờ đến phủ An Dương Bá thì ngươi phụ trách mang người ra đây, chúng ta tìm cái hẻm nhỏ đánh gã.” Chu Thành Vọng giơ nắm đấm: “Đánh chết gã.”
Đỗ Ngọc Linh cảm xúc mãnh liệt, tức giận mắng: “Loại người ngu như bò đó, thứ súc sinh đó, dám bày trò bẩn thỉu với muội muội ta, ta sẽ giết chết gã!”
Giang Lâm đột nhiên nhớ lại: “Các ngươi có biết sáng nay ta mới bị gọi lên nha môn hỏi chuyện không?”
Hai người đúng là không biết nên cùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Lâm nói: “Cái tên Nhậm Đăng Cao bị chúng ta đánh hơn một tháng trước ấy, ngày hôm nay chính mình làm giả vết thương nói tối ngày hôm qua ta lại đánh hắn rồi kiện ta lên nha môn.”
“Lúc trước ta còn đang nói sao lại tìm thằng ngu như Nhậm Đăng Cao đến nói vu oan ta, hiện tại ta cảm thấy có thể kẻ đó không phải vu oan mà là nhắc nhở.”
“Nhắc nhở chúng ta đừng động vào Giang Trấn, bằng không sẽ phải tới nha môn, hoặc là gặp trên triều đình.”