Rõ ràng là hai người Chu Thành Vọng không nghĩ tới còn có chuyện này, y hỏi: “Lẽ nào cứ thế bỏ qua việc này ư?”
Đỗ Ngọc Linh kiên quyết phủ định: “Không thể, đừng có hòng, ta chắc chắn sẽ không để tên súc sinh kia cưới muội muội ta đâu.”
Giang Lâm vỗ vỗ vào người hắn: “Đừng kích động, đừng kích động, yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để muội muội ngươi dính líu gì với loại người đó đâu. Ngọn nguồn của việc này ở trên người muội muội ngươi, chỉ cần người một nhà các ngươi đều không đồng ý cho họ kết hôn thì Giang Trấn còn có thể đến cướp dâu hay sao?”
Nếu gã thật sự dám làm như vậy thì có bị đánh chết cũng không thể nói là nhà họ Đỗ có lỗi được.
Giang Lâm bảo xe ngựa đổi đường: “Đến nhà họ Đỗ, ta gặp muội muội ngươi rồi nói với muội ấy vài câu.”
Từ khi có nhiều chị em tốt thì Giang Lâm cảm thấy mình đã biến thành người bạn của chị em phụ nữ, tâm sự với tiểu cô nương chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Khi đến nhà họ Đỗ, cha mẹ Đỗ Ngọc Linh đều đang tức giận, còn Đỗ Oánh Oánh đang khóc, rõ ràng là vừa mới bị mắng xong.
Từ nhỏ tiểu cô nương này chưa phải nghe một câu nói nặng nào, giờ bỗng nhiên lại bị mắng cho một trận, còn không được gả cho người mình yêu, sợ là trong chốc một lát sẽ không chấp nhận được.
Giang Lâm tiến lên nói chuyện với hai vị trưởng bối nhà họ Đỗ: “Bá phụ, bá mẫu, để cháu nói chuyện Oánh Oánh muội muội một chút đi, muội muội khóc đáng thương như thế thì hai người cũng đừng mắng muội ấy nữa.”
Đỗ phụ nghi ngờ nhìn Giang Lâm, Giang Lâm lấy ra đòn sát thủ: “Cháu đưa Oánh Oánh muội muội tới nhà họ Vệ, làm đồ ăn ngon cho muội ấy.”
Nhờ phúc của Đỗ Ngọc Linh mà người nhà họ Đỗ cũng được ăn không ít món Giang Lâm làm, mùi vị tất nhiên là không cần phải nói, vừa nói đến ăn thì trong miệng đã chảy nước bọt, phát thèm!
Đỗ mẫu vội nói: “Đừng về nhà họ Vệ, cứ làm ngay ở trong phủ đi, sau bếp cái gì cũng có.” Làm xong thì họ cũng có thể thơm lây ăn chút.
Lời của Đỗ mẫu nói được người nhà họ Đỗ nhất trí tán thành, ở gần thì họ mới có thể ăn nhiều một chút được.
Sao Giang Lâm có thể không đoán được họ đang nghĩ gì cơ chứ, cậu cười cười: “Bá mẫu, nhà họ Vệ cũng có mấy tiểu cô nương, cháu mang Oánh Oánh muội muội đi trò chuyện với các muội ấy, tuổi gần nhau nên cũng có thể nói nhiều một chút.”
Đỗ Oánh Oánh cũng muốn đi cùng Giang Lâm, cô bé vừa mới bị mắng, vừa thương tâm vừa khổ sở nên tạm thời không muốn nhìn thấy phụ mẫu.
Đã nói như vậy thì Đỗ mẫu cũng không tiện giữ cậu lại, nhưng nụ cười vẫn hiền lành, tràn đầy ám chỉ.
Giang Lâm tỏ vẻ đã hiểu: “Bá phụ, bá mẫu, chờ lúc Oánh Oánh muội muội về thì cháu sẽ bảo muội ấy mang chút đồ ăn cho mọi người nhé.”
“Ôi chao, được, vậy thì khổ cực cháu rồi.”
Giang Lâm mang tiểu cô nương về nhà họ Vệ, không cho hai người Đỗ Ngọc Linh đi theo, cũng không ngồi xe ngựa mà cậu và tiểu cô nương chậm rãi đi bộ về.
Thời đại này, phần lớn nữ tử của các gia đình đều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, thời gian có thể ra cửa cũng không nhiều, vậy nên lần nào được ra ngoài cũng đều cực kì vui vẻ giống như chim nhỏ được thả ra khỏi lồng tre vậy.
Đỗ Oánh Oánh nhìn thấy cái gì cũng tò mò nhưng trên người không mang bạc, cô bé nhìn Giang Lâm nhưng lại không tiện mở miệng hỏi mượn cậu.
Giang Lâm đưa một lượng bạc cho cô bé: “Chúng ta thi nhé, mỗi người dùng một lượng bạc xem ai mua được nhiều đồ hơn.”
Đỗ Oánh Oánh chưa từng đánh cược như vậy với người khác nên vừa nghe thì lập tức đáp ứng.
Lúc cô bé mua thì Giang Lâm nhìn ở phía sau, cũng không tới gần, chờ cô bé mua xong thì Giang Lâm mới tiến lên mặc cả với chủ quán rồi mua thứ giống hệt như vậy. Đi một đường, Đỗ Oánh Oánh nhanh chóng tiêu hết một lượng bạc nhưng Giang Lâm vẫn đang mua, chờ đến lúc tiêu hết bạc thì cậu đã sắp không cầm được hết đồ đạc trong tay rồi.
Giang Lâm thấy Đỗ Oánh Oánh chu miệng thì cười hỏi: “Mới như vậy đã không vui rồi à?”
Tiểu cô nương thành thật gật đầu:”Sao Giang Lâm ca ca lại lợi hại như vậy chứ?” Cô bé thấy Giang Lâm mua được nhiều thứ như vậy thì trong mắt tràn đầy ước ao.
Giang Lâm nói: “Bởi vì ca ca đã thấy nhiều rồi. Đi thôi, chút nữa huynh sẽ chậm rãi nói cho muội biết.”
Giang Lâm đưa cô bé về nhà họ Vệ rồi gọi tất cả các tiểu cô nương trong nhà ra, những thứ cậu mua đều được chia cho họ hết.
Đỗ Oánh Oánh có chút lúng túng, bởi vì cô bé không nghĩ nhiều như vậy nên đều mua thứ mình thích, cô bé quẫn bách lại luống cuống nhìn về phía Giang Lâm, hi vọng Giang Lâm có thể giúp mình một chút.
Giang Lâm hỏi: “Oánh Oánh, bình thường lúc muội đi chơi, quà tặng đều là mẫu thân muội chuẩn bị sẵn cho muội đúng không?”
Đỗ Oánh Oánh gật đầu: “Vâng.” Cô bé chỉ cần dẫn nha hoàn đến là được rồi.
Với thân phận của Đỗ Oánh Oánh thì cô bé cũng không cần nịnh bợ người khác, bình thường đều là người khác đi theo, tranh nhau nói chuyện với cô bé, vậy nên tiểu cô nương cũng không cần bận tâm cái gì cả.
“Vậy khi muội lập gia đình, mẫu thân muội không ở bên cạnh thì những chuyện đi chơi phải mang theo quà cáp qua lại này, muội định sắp xếp như thế nào đây?”
Đỗ Oánh Oánh ngơ ngác: “Nhưng muội không thể gả đi nhanh như vậy được, mẫu thân nói chờ muội tròn mười bốn tuổi sẽ bắt đầu dạy muội quản lý việc nhà.”
“Nhưng không phải muội thích Giang Trấn, muốn gả cho gã sao?”
Mấy tiểu cô nương Vệ Vân Gia bên cạnh nghe thấy Giang Lâm nói như vậy đều giật mình nhìn Đỗ Oánh Oánh, rõ ràng là họ không nghĩ tới Đỗ Oánh Oánh lại thích Giang Trấn.
Nhắc tới Giang Trấn, Đỗ Oánh Oánh vẫn còn hơi xấu hổ: “Muội, muội chỉ là muốn đính hôn trước chứ không muốn gả cho huynh ấy nhanh như vậy đâu.”
“Nếu Giang Trấn ca ca của muội muốn lập tức kết hôn, nếu muội không đáp ứng thì gã sẽ cưới người khác thì sao?”
Đỗ Oánh Oánh gần như phản bác Giang Lâm theo phản xạ: “Không thể nào, Giang Trấn ca ca yêu thích muội, huynh ấy sẽ không ép muội phải lựa chọn như vậy đâu, huynh ấy đã nói là sẽ chờ muội lớn lên rồi.”
Giang Lâm thở dài, tiểu cô nương này cũng quá không rành thế sự và không hiểu lòng người rồi.
Cậu bảo Vệ Vân Gia đón tiếp Đỗ Oánh Oánh, còn mình thì đi làm thức ăn.
Lúc gần đi, Giang Lâm liếc mắt ra hiệu cho Vệ Vân Gia để Vệ Vân Gia khuyên nhủ tiểu cô nương này.
Tuy nói trẻ con hiểu chuyện quá sớm không tốt, nhưng nếu quá mức ngây thơ thì lại càng không tốt.
Giang Lâm bận rộn một lúc trong nhà bếp, làm hai món điểm tâm nhỏ, lúc bưng ra cậu phát hiện Đỗ Oánh Oánh đã khóc rồi.
Giang Lâm dùng ánh mắt hỏi dò Vệ Vân Gia, Vệ Vân Gia nói: “Muội chỉ kể cho Oánh Oánh tỷ tỷ nghe “Hầu phủ bí ẩn lục”, tỷ ấy không nghe được câu chuyện bi thảm như thế nên khóc rồi.” Vệ Vân Gia cũng rất vô tội.
Giang Lâm đã hiểu, trong “Hầu phủ bí ẩn lục” cậu viết lại quá trình từ lúc Vân Uyển Yên và An Dương Bá gặp gỡ quen biết cho đến lúc Vân Uyển Yên chết sớm, tiểu cô nương ngây thơ như Đỗ Oánh Oánh nghe xong thì khẳng định là sẽ khó chịu.
Giang Lâm đặt bánh ngọt trước mặt cô bé: “Ăn đi, huynh vừa mới làm xong đấy.”
Cô bé cũng rất dễ dỗ, khi cô bé nâng đĩa bánh ngọt ăn như con chuột đồng nhỏ thì Giang Lâm hỏi: “Muội có cảm thấy câu chuyện này rất quen tai, rất giống chuyện của muội và Giang Trấn hay không?”
Đỗ Oánh Oánh không dám nói tiếp, cô bé muốn nói không giống nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng chỉ là cái cách vừa gặp đã yêu không giống nhau lắm mà thôi.
Giang Lâm nói: “Muội gặp quá ít nam tử, có lẽ Giang Trấn cũng người đầu tiên cẩn thận tìm cách làm muội vui lòng nên muội động tâm cũng bình thường. Huynh không khuyên muội quên gã, chỉ cần đừng đáp ứng nhanh như vậy là được. Muội có thể nói cho Giang Trấn, chỉ cần gã có thể kiên trì một năm, gió mặc gió mưa mặc mưa mỗi ngày viết thư tặng quà cho muội, đồng thời không cho bất cứ người nào biết, một năm sau muội đáp ứng gã. Thế nào?”
Đỗ Oánh Oánh hỏi: “Vì sao phải như vậy? Một năm dài lắm.”
Giang Lâm: “Không, một năm quá ngắn, nếu gã thật sự yêu muội thì mười năm gã cũng có thể kiên trì, muội không tin Giang Lâm ca ca sao?”
Đỗ Oánh Oánh nhìn Giang Lâm lại nhìn bánh ngọt trong tay mình, không dám nói không tin.
“Được rồi, một lúc nữa ở lại ăn cơm tối đi, cơm nước xong thì ta sẽ đưa muội về nhà, muội cứ trò chuyện với Vân Gia trước đã.”
Buổi tối lúc Vệ Vân Chiêu trở về, Giang Lâm nói với hắn chuyện của Đỗ Oánh Oánh và Giang Trấn. Cái nhìn của Vệ Vân Chiêu cũng giống Giang Lâm, cảm thấy rất có thể là Triệu Thu Như sai khiến Nhậm Đăng Cao vu cáo Giang Lâm.
Triệu Thu Như mất con gái yêu, cho dù là Hoàng hậu xử tử nhưng Triệu Thu Như sẽ không tính món nợ này lên đầu Hoàng hậu, bà ta sẽ chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do Giang Lâm làm hại, lâu như vậy không có động tĩnh gì thì rõ ràng là đang có âm mưu gì lớn lắm.
Từ khi Giang Lâm biết Hoàng hậu ra tay với Giang Cẩm Nguyệt thì vẫn đang chờ Triệu Thu Như tấn công, hiện tại đã có động tĩnh, cảm giác của Giang Lâm quả nhiên vẫn chính xác.
Thậm chí cậu còn thở phào nhẹ nhõm, cậu nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta chỉ sợ bà ta không có động tĩnh gì thôi, nếu như vậy thì hoặc là bà ta điên rồi, hoặc là bà ta muốn bày kế chết trùm với ta, đáng sợ quá đi mất.”
Vệ Vân Chiêu bật cười, hắn liếc nhìn mấy tiểu cô nương đang đọc cuốn thoại bản mới của Giang Lâm trên giường nhỏ rồi hỏi cậu: “Lúc này ngươi định làm thế nào?”
Giang Lâm lộ ra một nụ cười xấu xa: “Giang Trấn thích tiểu cô nương đến mức nào thì khó mà nói, nhưng muốn mượn gia thế là chắc chắn, Giang Trấn đã đưa tới cửa thế này mà không hành gã một trận thì có lỗi với gã quá.”
Vệ Vân Chiêu nhắc nhở cậu: “Giang Trấn là con trai đấy, nếu xử gã quá thảm thì không chừng Triệu Thu Như sẽ thật sự muốn chết trùm với ngươi cho mà xem.”
Giang Lâm lắc đầu: “Không đâu, bởi vì bà ta vẫn còn có một đứa con trai khác, hơn nữa ta sẽ nhanh chóng khiến bà ta không còn tâm tư để ý tới Giang Trấn nữa.”
Nhưng cụ thể là thế nào thì Giang Lâm còn chưa nói mà đã gọi các tiểu cô nương tới ăn cơm.
Đỗ Oánh Oánh ở cùng mấy đứa Vệ Vân Gia một buổi trưa, lúc này đã hoàn toàn không buồn bã, hơn nữa ở trước mặt đồ ăn ngon thì Giang Trấn chẳng là cái quái gì hết, hoàn toàn không thu hút được ai cả, tiểu cô nương vui vẻ ăn cơm, thậm chí còn định ngày mai tiếp tục tới làm khách nữa.
Giang Lâm không đồng ý, khi đưa tiểu cô nương trở về thì cậu nhắc cô bé viết thư cho Giang Trấn để nói cho gã biết lời hẹn một năm kia, cũng dụ dỗ nói: “Nếu muội nghe ca ca thì tháng nào ta cũng sẽ làm một bữa ăn ngon cho muội, có muốn không nào?”
Trên xe ngựa đặt hai cái hộp cơm đựng thức ăn cho người nhà họ Đỗ, mùi thơm lan tỏa trong xe ngựa, cho dù trước khi đi đã ăn rất no thì bây giờ ngửi được mùi vẫn thèm vô cùng.
Đỗ Oánh Oánh gần như gật đầu không do dự: “Được, lần sau muội cũng muốn ăn nhiều như ngày hôm nay.”
“Không thành vấn đề!”
Giang Lâm đưa Đỗ Oánh Oánh về rồi cùng người nhà họ Đỗ nói kế hoạch của mình ra, nội dung chính là có thể hành hạ Giang Trấn một năm.
Đỗ Ngọc Linh lập tức nói: “Một năm ư, ta thấy gã một tháng cũng không kiên trì được, tâm địa gian giảo như vậy thì có thể tốt đẹp thế nào được.”
“Vậy nên chúng ta sẽ chờ xem kịch vui là được.”
Giang Lâm nói xong, để hộp cơm lại rồi đi về trước.
Cậu vẫn còn nhớ lời uy hiếp mà Vệ Vân Chiêu nói ban ngày đấy.
Giang Lâm vội vàng chạy trở về, phát hiện Vệ Vân Chiêu đã tắm rửa xong, cậu đi tới chọc vào mặt Vệ Vân Chiêu: “Ngươi đang trốn tránh đấy hả?”
“Vi phu thực sự rất muốn cùng phu nhân tắm uyên ương, nhưng bồn tắm quá nhỏ nên không làm vậy được.”
Vệ Vân Chiêu chỉ vào nơi tắm rửa phía sau: “Nước nóng đã chuẩn bị tốt cho phu nhân rồi, phu nhân yên tâm, ta đã dặn dò quản gia sai người làm riêng một thùng tắm lớn, đến lúc đó nhất định sẽ có thể thỏa mãn tâm nguyện của phu nhân.”
Giang Lâm ngẫm lại chí khí lúc sáng sớm của mình, cậu hiền lành nở nụ cười: “Được, ta đi đây, phu quân tới trên giường chờ ta trước, ta sẽ tới nhanh thôi.”
Chờ Giang Lâm tắm rửa sạch sẽ cũng không thấy hình ảnh trong tưởng tượng: Vệ Vân Chiêu vỗ vỗ giường nói: “Mau đi ngủ” mà là nghe thấy Thường An báo cáo hành tung gần đây của Nhậm Đăng Cao mà y hỏi thăm được.
Thường An nhắc đến tên Nhậm Đăng Cao này mà đầy mặt ghét bỏ: “Thiếu gia chắc chắn không biết gần đây người này đang làm cái gì đâu, hắn ta cả ngày đều ở lầu xanh cả!”
Giang Lâm thực sự không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cả người Nhậm Đăng Cao đều tỏa ra một luồng hơi thở túng dục quá độ, người như thế đi dạo lầu xanh là chuyện quá bình thường.
“Sau đó thì sao, ngoại trừ đi dạo lầu xanh thì hắn ta còn làm cái gì nữa?”
Thường An lắc đầu: “Không làm gì cả, cũng chỉ đi dạo lầu xanh thôi, đến thư viện cũng không đi nữa rồi. Nghe nói là bị có một hoa khôi mới tới trong lầu xanh mê hoặc, ta lén lút đi xem hoa khôi này một cái, đẹp thì có đẹp nhưng cả người cứ quái quái thế nào ấy.”
Thường An cảm thấy Nhậm Đăng Cao này là người dễ thăm dò nhất từ trước tới nay, ngày nào cũng ra ngoài giả vờ đi thư viện sau đó rẽ đến lầu xanh.
“Không phải.” Giang Lâm cảm thấy việc này không đúng lắm: “Nhậm Đăng Cao ban ngày đi lầu xanh, lầu xanh nhà ai làm ăn vào ban ngày cơ chứ?”
“Ừ nhỉ.” Thường An được Giang Lâm nhắc nhở cũng nhận ra: “Vậy ngày mai thuộc hạ lại đi xem, hôm nay đúng là thuộc hạ đã đi vào ban ngày đấy.”
Giang Lâm: “Ừ, ngươi cũng cẩn thận chú ý xem có những người nào đến lầu xanh, có phải là ai cũng muốn tới xem hoa khôi hay không?”
Thường An vội vàng gật đầu: “Được, vậy ngày mai thuộc hạ lại cẩn thận hỏi thăm một chút.”
Sau khi Thường An ra cửa thì Giang Lâm ngồi trước bàn trầm tư, tại sao lại là lầu xanh, trực giác của Giang Lâm nói trong lầu xanh này đang che giấu chuyện gì đó.
“Phu nhân.” Không đợi Giang Lâm cẩn thận suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Vệ Vân Chiêu gọi cậu.
Giang Lâm nâng mắt lên nhìn thì phát hiện chẳng biết Vệ Vân Chiêu đã lên giường từ lúc nào, đang hất chăn vẫy tay với cậu: “Phu nhân mau tới đây.”
Hình ảnh trong tưởng tượng có nên tới lầu xanh hay Nhậm Đăng Cao gì đó đã lập tức bị Giang Lâm quên sạch sành sanh, cậu đứng dậy đi đến giường: “Đến ngay đây.”
Giang Lâm cởi quần áo lên giường, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Vệ Vân Chiêu: “Ngươi nói mau.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Không bằng phu nhân chính mình tìm xem, không phải chính mình phát hiện bí mật như vậy thì sẽ càng có ý nghĩa hay sao?”
Giang Lâm nghĩ thấy cũng đúng,cậu đến gần hôn lên tai Vệ Vân Chiêu một cái, còn cố ý thổi hai cái vào tai hắn nhưng Vệ Vân Chiêu không có phản ứng gì cả.
Giang Lâm lại nhìn cổ hắn: “Ngươi nói nếu ta lưu dấu ở nơi này thì ngày mai, những đồng nghiệp của ngươi thấy sẽ có phản ứng gì?”
Vệ Vân Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ sẽ nói con mèo hoang trong nhà ta quá hung dữ.”
Giang Lâm không muốn làm mèo hoang, cậu kéo quần áo Vệ Vân Chiêu ra rồi cắn một cái lên xương quai xanh của hắn, cậu có thể cảm thấy rất rõ là nhịp thở của Vệ Vân Chiêu nhanh hơn một chút.
Giang Lâm nở nụ cười, cậu chỉ vào chỗ bị mình cắn rồi nói: “Nơi này là một.”
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu nhận.
Sau đó Giang Lâm trực tiếp cởi quần áo của Vệ Vân Chiêu ra, ngón tay miết từng tấc từng tấc một từ cổ xuống, cẩn thận quan sát phản ứng của Vệ Vân Chiêu.
Cậu dừng lại ở bụng rất lâu, không biết có phải người này lén lút luyện tập không mà cơ bụng còn rõ ràng hơn cả lúc trước, cảm xúc cũng càng thích hơn.
Giang Lâm nổi ý đồ xấu, cậu hôn lên bụng Vệ Vân Chiêu, không biết là kích động hay bất ngờ mà Vệ Vân Chiêu nâng eo lên, muốn chạy trốn theo phản xạ.
Giang Lâm trực tiếp đứng dậy đè lên Vệ Vân Chiêu không cho hắn động đậy, ngón tay cậu vẽ vòng tròn lên cơ bụng rắn chắc của hắn: “Vậy nơi này có tính không?”
“Tính.” Giọng nói của Vệ Vân Chiêu rất nhỏ, mang theo vài phần nhẫn nhịn.
Giang Lâm lại cứ như không phát hiện vậy, cậu nói: “Ban ngày ta đã nghĩ kĩ rồi, ta muốn hôn ngươi đến mức cả người ngươi nhũn ra, vậy nên ngươi phải nằm yên đấy, ta sắp bắt đầu đây.”
Vệ Vân Chiêu trả lời một tiếng “Được”, hắn thầm nghĩ hình như phu nhân còn thích thân thể hắn hơn cả trước đây rồi.