Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 101

Lăng Tiêu đứng phắt dậy, nhịn tới nhịn lui rồi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nghiến răng nói thẳng với đạo diễn:

 

“Cái nhiệm vụ này, tôi không làm!”

 

Bắt anh ôm một người đàn ông trưởng thành mà squat 50 cái — chẳng phải là bảo anh đi chết sớm à?

 

Còn Ôn Dương khi nghe Lăng Tiêu tuyên bố bỏ nhiệm vụ thì trong lòng không khỏi nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng hơi xấu hổ.

 

Chỉ là nhìn cái vẻ mặt khinh bỉ của Lăng Tiêu, tâm trạng của anh ta cũng tụt dốc không phanh.

 

Nhưng giờ không phải lúc gây hấn, Ôn Dương đứng dậy, trong khi đạo diễn đang định gọi anh về thì anh ta lại quay người… đi thẳng về phía Tả Dữu.

 

Đạo diễn: “???”

 

“Này, bên kia… không phải, nhân viên đó, xuống sân khấu được rồi!”

 

Lăng Tiêu đã bỏ nhiệm vụ, Ôn Dương – người vào vai mascot – cũng không cần xuất hiện nữa.

 

Nhưng Ôn Dương không chỉ không chịu rời đi, mà còn… đi thẳng tới đứng kế bên Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh.

 

Vậy là sao đây?

 

Muốn lên sóng thì phải bám lấy tổ có nhiều fan nhất, để mình cũng được lên hình nhiều nhất?

 

Đạo diễn nhìn màn bám fame này mà phát ngốc luôn.

 

Ôn Dương thì vẫn tỉnh bơ đứng kế bên Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh.

 

Giờ mà túm anh ta xuống thì trông sẽ rất kỳ cục.

 

Đúng lúc chỗ anh ta đứng cũng khá hợp để làm linh vật, đạo diễn đành tạm thời bỏ qua.

 

Tả Dữu nhìn thấy mascot gấu tiến về phía mình, vẫn là cái bộ dạng khù khờ y như cũ, không nhịn được thở dài.

 

Cô thật sự không nghĩ nhiều, cũng không rõ người bên trong bộ đồ thú là đến vì cô.

 

Nhưng khi mascot định chen vào giữa cô và Ôn Cảnh Hinh, Tả Dữu lập tức lên tiếng:

 

“Này, đừng đứng đây!”

 

Ôn Dương khựng lại, tiến không được mà lùi cũng dở.

 

Tả Dữu thấy anh ta có vẻ khó hiểu, đành giải thích:

 

“Cậu to quá, nếu chen vào đây thì hai tụi tôi sẽ bị nắng chiếu thẳng đó.”

 

Nhất là Ôn Cảnh Hinh.

 

Vị trí hiện tại của Ôn Cảnh Hinh đang đúng ngay chỗ râm mát, nếu cái mascot kia đứng chen vô giữa hai người thì chẳng phải anh lại bị nắng phơi đầu à?

 

Tả Dữu vừa mới kéo anh qua khỏi nắng, sao lại để anh bị phơi tiếp được.

 

Tuy mascot kia nhìn cũng tội thật, nhưng Ôn Cảnh Hinh là đồng đội của cô, đương nhiên cô phải ưu tiên lo cho ảnh.

 

Mascot Ôn Dương: “???”

 

Ủa? Giờ người đang mặc bộ đồ thú nóng nực này là tôi mà, người sợ nóng nhất phải là tôi chứ?

 

Ôn Cảnh Hinh vốn đang đề phòng, nghe Tả Dữu nói vậy thì bất giác dịu lại, liếc nhìn mascot hình gấu bị cô “đuổi khéo” đi, không nhịn được khẽ ho nhẹ, nghiêng đầu nhìn về phía cô, nói nhỏ:

 

“Cảm ơn em đã quan tâm đến tôi, Dữu Dữu.”

 

Bộ dạng anh nói câu đó như thể cô vừa làm việc gì cảm động lắm.

 

Tả Dữu bị câu đó làm cho ngượng đỏ cả mặt.

 

Cô có làm gì đâu, chỉ là bảo cái mascot kia tránh ra thôi mà.

 

Mà bên kia Ôn Dương thì nhìn Ôn Cảnh Hinh với Tả Dữu "anh anh em em" trước mặt mình mà tức đỏ cả mắt.

 

“Tôi ——”

 

Anh vừa định lên tiếng thì đúng lúc đạo diễn bật loa:

 

“Khụ khụ, tổ của Lăng Tiêu bỏ nhiệm vụ, vậy tổ tiếp theo là Ôn lão sư và Tả Dữu. Mời hai người mở thăm và xem nhiệm vụ là gì nhé.”

 

Một câu của đạo diễn lập tức chặn ngang miệng Ôn Dương.

 

Tả Dữu cũng lập tức quay lại tập trung vào nhiệm vụ.

 

Vừa rồi là Ôn Cảnh Hinh bốc thăm, nhưng anh chưa đọc mà đợi đến khi đạo diễn lên tiếng mới cùng Tả Dữu xem.

 

“Là gì vậy?” – Tả Dữu tò mò nghiêng đầu nhìn vào tờ nhiệm vụ trong tay Ôn Cảnh Hinh.

 

Vì cô quá chăm chú, đầu gần như tựa vào cánh tay của anh.

 

Dù thực ra không chạm vào, nhưng Ôn Cảnh Hinh vẫn cảm nhận được lông tơ mềm mại trên má cô khẽ lướt qua tay mình.

 

Giống như một chú mèo con tựa vào người anh, dễ thương vô cùng.

 

Khoảnh khắc ấy, Ôn Cảnh Hinh bỗng thấy tay mình như có ý thức riêng, muốn vươn ra xoa đầu Tả Dữu.

 

“Sao anh chưa mở ra xem vậy?” – Tả Dữu thấy anh vẫn chưa đọc, ngẩng đầu hỏi, đôi mắt to tròn ánh nước long lanh đầy thắc mắc.

 

Bị cô thúc giục, Ôn Cảnh Hinh mới hoàn hồn lại, thu hết mấy suy nghĩ vẩn vơ, tập trung vào tờ nhiệm vụ.

 

“Nhiệm vụ của tụi mình là —— ăn bánh quy bằng miệng. Hai người sẽ đứng hai đầu bánh quy, cùng nhau ăn từ hai bên. Trước khi bánh rơi xuống đất, nếu hai người cắn còn cách nhau dưới hai centimet thì xem như thành công. Có ba lượt thử.”

 

Vừa nghe xong nhiệm vụ, phần bình luận lại nổ tung.

 

【Wow!!! Ăn bánh quy bằng miệng, tôi mê, tôi mê lắm luôn!】

 

【A a a a, đạo diễn đáng ghét! Có phải đang theo dõi điện thoại tôi không vậy? Sao biết tôi thích coi mấy trò vừa sến vừa dính mà lại dễ tạo chemistry như này!】

 

【Nhưng mà đạo diễn à, anh chơi lớn dữ ha, đặt khoảng cách tới hai centimet? Anh xem thường ai vậy? Ôn lão sư, nghe tôi nè, chơi lớn đi, xuống còn một centimet, tôi mới công nhận anh là đàn ông đích thực!】

 

【Một centimet cũng chưa ăn thua! Đếm ngược ba giây, tới số của tôi thì xáp luôn!】

 

Ôn Cảnh Hinh đọc xong nhiệm vụ, khẽ liếc Tả Dữu một cái. Cô vẫn còn hơi ngơ ngác.

 

Dù trước đây đã xem qua không ít tài liệu về tinh cầu Lam, nhưng với kiểu trò chơi như này thì cô vẫn còn rất ít kinh nghiệm.

 

Không lẽ đạo diễn nói thật, nhiệm vụ này chính là… ăn bánh quy kiểu đó thật sao? Cô với Ôn Cảnh Hinh… cùng nhau ăn một cây bánh quy?

 

 

“Em sao vậy?”

 

Thấy cô hơi ngơ ngác, Ôn Cảnh Hình dịu giọng nói: “Nếu em thấy không thoải mái với nhiệm vụ này, thì mình có thể bỏ qua cũng được.”

 

Tuy anh vẫn khá hứng thú với nhiệm vụ lần này, nhưng nếu Tả Dữu không muốn làm, anh chắc chắn sẽ không ép buộc cô.

 

Anh thậm chí còn sợ mấy trò chơi kiểu này khiến cô hiểu lầm rằng cảm giác của mình chỉ là do nhiệm vụ mà ra, thì lại càng rắc rối.

 

Tả Dữu đang hơi lưỡng lự, nhưng vừa nghe Ôn Cảnh Hình nói đến chuyện bỏ cuộc, cô lập tức phản xạ: “Bỏ làm gì, mình nhận thử thách chứ!”

 

Nói xong mới thấy hơi hối hận.

 

Tính khí không chịu thua của Tả gia đúng là lúc nào cũng kịp thời bộc phát.

 

Bên kia, đạo diễn đã chờ mong màn tương tác giữa Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu từ lâu.

 

Dù hai người không bốc trúng nhiệm vụ bế công chúa squat, thì thử thách bánh quy này cũng đủ khiến tim người ta đập loạn rồi!

 

Thấy Tả Dữu đã nhận thử thách, đạo diễn sợ Ôn Cảnh Hình đổi ý, vội hét lớn: “Được rồi! Hai khách mời đã đồng ý nhận thử thách, tổ đạo cụ nhanh chóng chuẩn bị!”

 

Cái dáng sốt ruột kia như thể sợ hai người chạy mất vậy.

 

【 Sao tôi cảm thấy đạo diễn còn sốt ruột hơn tôi nữa? Ổng cũng là fan couple "Ôn nhu là anh" à? 】

 

【 Tào lao, đạo diễn chỉ nghĩ cho chỉ số người xem với độ hot thôi. Nhưng lần này đúng gu tôi nên tôi tạm tha cho ông ta, hóng quá trời luôn, nhanh lên đi nào! 】

 

【 Mau mau mau, bắt đầu đi! Trời ơi anh staff kia nhanh nhanh lên giùm đi! Tôi muốn nhảy vô giúp hai người bẻ bánh quy quá trời luôn á! 】

 

Lúc này, bình luận trong livestream hoàn toàn vỡ trận vì fan couple, không chỉ ở trong phòng phát sóng, mà ngoài hiện trường Đường Ngữ Yên cũng đang hai tay chắp trước ngực, bày ra dáng vẻ: “Con nguyện dùng mười ký mỡ bụng để đổi lấy nhiều tương tác hơn từ couple này!”

 

Bên cạnh, Lưu Duyệt thấy vậy, âm thầm cảm thán: Thật chịu thua. Dì nhỏ Ôn Cảnh Hình tự mình ra trận dắt đầu chèo thuyền luôn rồi!

 

Tổ đạo cụ mang bánh quy ra. Bánh quy nhỏ cỡ ngón út, dài khoảng mười lăm đến hai mươi centimet.

 

Luật chơi rất đơn giản: hai người mỗi người cắn một đầu, rồi cùng ăn.

 

Khi hai người ăn đến gần, nếu khoảng cách giữa hai miệng dưới 2 centimet thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.

 

Thoạt nhìn cũng không khó lắm!

 

Tả Dữu lập tức tràn đầy tự tin.

 

Cô nhận lấy bánh quy từ nhân viên, cầm phần giữa, quay sang nhìn Ôn Cảnh Hình: “Tới đi, bắt đầu nào!”

 

Dáng vẻ hừng hực khí thế, nếu không phải Ôn Cảnh Hình hiểu rõ tính cô hiếu thắng, chắc đã tưởng cô đã thông suốt chuyện tình cảm rồi.

 

Anh bất đắc dĩ cúi mắt, cắn lấy đầu còn lại, rồi nhìn về phía đạo diễn.

 

Đạo diễn lập tức hiểu ý, giơ loa thông báo: “Thử thách ăn bánh quy lần đầu tiên giữa Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu – bắt đầu!”

 

Lệnh vừa dứt, cả hai lập tức ngậm bánh quy và bắt đầu ăn.

 

Dù đây là lần đầu làm nhiệm vụ kiểu này, nhưng tốc độ của cả hai đều không chậm.

 

Lúc đầu còn ổn, khoảng cách giữa hai người hơn chục centimet, Tả Dữu còn hoàn toàn tập trung vào bánh quy.

 

Nhưng càng ăn, khoảng cách càng ngắn, đến mức cô đã có thể thấy bóng lông mi dưới mí mắt của Ôn Cảnh Hình – đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Nếu cô còn ăn tiếp... chẳng phải hai người sẽ... hôn nhau sao?

 

Nghĩ đến đây, Tả Dữu cứng đờ.

 

Ôn Cảnh Hình phát hiện cô dừng lại, ngẩng mắt nhìn cô, tưởng cô gặp sự cố gì.

 

Nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác cứng đờ kia của Tả Dữu, anh lập tức hiểu ra.

 

Cô bé ngốc này, giờ mới nhận ra sao?

 

Anh cố gắng giấu đi ý cười trong mắt, không nói gì thêm, tiếp tục tiến về phía trước.

 

Việc Tả Dữu bất động thật ra càng có lợi cho anh.

 

Anh có thể từ từ tiến đến, rồi dừng lại đúng lúc khoảng cách còn dưới 2 centimet.

 

Nhưng anh không ngờ được một điều – mình đã đánh giá thấp độ ngượng ngùng của Tả Dữu.

Bình Luận (0)
Comment