Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 103

Hơn nữa, vì Ôn Cảnh Hinh và Tả Dữu khi hoàn thành nhiệm vụ trước đó vô tình tạo ra một khoảnh khắc siêu ngọt ngoài kịch bản, khiến lượt xem phòng livestream tăng vọt chưa từng có, đạo diễn khỏi phải nói—vui thấy rõ.

 

Vì vậy khi tới lượt hai tổ tiếp theo là Lưu Duyệt – Bạch Dữ An và Đường Ngữ Yên – Trình Hạc làm nhiệm vụ, đạo diễn cười suốt cả buổi quay.

 

Hai đội này tuy cũng tạo được tiếng cười, nhưng Trình Hạc với Đường Ngữ Yên vốn bị ghép đôi như couple tình nhân, thực tế lại như mẹ con thì đúng hơn.

 

Không có tí cảm giác couple nào, nhưng chơi game thì cả hai cứ bung xõa hết nấc, hiệu ứng giải trí vẫn cao chót vót.

 

Còn cặp của Lưu Duyệt và Bạch Dữ An thì khác, cả hai đều thuộc dạng trầm tính.

 

Nhiệm vụ của họ là trong một phút phải nhìn thẳng vào mắt nhau, không được cười cũng không được né tránh.

 

Với hai người không quen cười, thử thách này nghe thì tưởng khó nhưng thực ra cũng không quá căng.

 

Có điều, không biết có phải vì vừa mới xem màn "rung rinh" của Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh hay không, mà lúc thực hiện nhiệm vụ, không khí giữa Lưu Duyệt và Bạch Dữ An lại có chút vi diệu khó tả.

 

Khi đạo diễn đếm ngược bắt đầu, cả hai vẫn rất điềm tĩnh đối diện nhau, ánh mắt bình thường như thể chỉ đang nhìn qua một người bạn.

 

Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi thứ xung quanh dường như mờ dần đi, chỉ còn người đối diện là rõ nét nhất – và đôi mắt ấy cũng đang nhìn thẳng vào mình.

 

Bị ai đó nhìn chăm chú lâu như thế, cả hai bỗng có một ảo giác thoáng qua: dường như đối phương là cả thế giới, là duy nhất tồn tại trong tầm mắt mình.

 

Cuối cùng khi còn 5 giây, Bạch Dữ An bất ngờ nghiêng đầu, phá vỡ thế cân bằng.

 

【Aaaa tiếc quá! Còn có 5 giây nữa thôi là thành công rồi!】

 

【Bạch tổng ơi là Bạch tổng, tới khúc cuối cùng rồi mà cũng không cố nổi một chút hả trời!】

 

【Hehe mấy người không thấy sao? Tay Bạch tổng lúc đó cứ siết càng lúc càng chặt, thường thì người ta chỉ như vậy khi căng thẳng cực độ thôi nha ~】

 

【Thật ra hai người này cũng không tệ đâu nha. Dù không ngọt như Dữu Tử với thầy Ôn, nhưng không hiểu sao lại có vibe “vợ chồng già” dễ thương ghê. Kỳ lạ ghê luôn á.】

 

【Haha đúng luôn! Đặc biệt là cái kiểu hai người thường xuyên ngồi giống nhau, nét mặt cũng giống nhau nữa. Câu “không phải người một nhà thì không vào chung một cửa” đúng y chang!】

 

【Một bên là nữ cường nhân, một bên là tổng tài lạnh lùng... Ui da, đây là tổ hợp cường – cường chăng? Nhưng mà nhìn Bạch tổng hình như yếu thế hơn chị Duyệt rồi, không ổn rồi anh ơi (icon chó đầu xệ)】

 

Cặp Lưu Duyệt – Bạch Dữ An cuối cùng bị tuyên bố là thất bại.

 

Nhưng do hai người vẫn còn dư khá nhiều tiền, nên việc tự trả tiền cho bữa tối cũng không thành vấn đề.

 

Chỉ có Lăng Tiêu là xui xẻo, nhiệm vụ cũng fail, tiền thì không có.

 

Bây giờ còn phải tự móc tiền túi ra lo cơm tối.

 

Xui một nỗi là khi móc ví ra thì phát hiện đến món rẻ nhất cũng không mua nổi.

 

Lăng Tiêu: “.......”

 

Tổ chương trình cũng bó tay, không lẽ để khách mời nhịn đói thật?

 

Cuối cùng đưa ra giải pháp: cho Lăng Tiêu... ghi nợ.

 

Mai làm nhiệm vụ nhiều thêm một chút để trừ vào tiền cơm hôm nay.

 

Và thế là, Lăng Tiêu trở thành khách mời đầu tiên trong chương trình... thiếu nợ tổ sản xuất.

 

Ừm, ai cũng nhớ kỹ cái sự kiện "đỉnh cao" này.

 

Trời tối. Sau khi ăn xong cơm tối và ai nấy đều đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, phần phân cảnh “tán gẫu ngoài sân” vốn xuất hiện mỗi ngày bỗng dưng thiếu mất vài người.

 

Tả Dữu, Lưu Duyệt và Đường Ngữ Yên – ba “chị em ruột” – đều biến mất.

 

【Ủa? Mới có ba người mà biến đâu mất tiêu, tôi ăn xong có tí mà quay lại đã không thấy rồi?】

 

【Hồi nãy ba người đi chung vào phòng Tả Dữu đó, không biết làm gì.】

 

Lý do không ai biết họ làm gì là vì vừa vào phòng, Tả Dữu đã tắt hết thiết bị quay trong phòng.

 

Cho nên dù khán giả có tò mò muốn chết cũng không biết bên trong đang diễn ra chuyện gì.

 

Ngay cả đạo diễn cũng muốn biết lắm chứ, nhưng đâu dám lên gõ cửa, xong hỏi kiểu:

 

“Ờm... mấy cô đang nói gì bí mật đó? Cho tôi nghe ké với được hông?”

 

Không có cửa.

 

Mấy người này ai cũng khó đụng vào, đạo diễn chỉ còn cách ngồi sân sau, nhìn mấy ông khách nam trong sân và... nhìn nhau.

 

Trong sân, Ôn Cảnh Hinh và mấy người khác đều im lặng.

 

Ai cũng có vẻ như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc.

 

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, ngoài Trình Hạc ra, ánh mắt của tất cả nam khách quý đều thỉnh thoảng lén liếc về phía phòng Tả Dữu.

 

Trong phòng, Tả Dữu đang nằm vật ra giường, mặt úp xuống, cả người như một con cá mặn sống không còn gì luyến tiếc.

 

Ánh mắt vô định, trên mặt còn như có chút gì đó... nhìn thấu hồng trần.

 

“Gì vậy trời?” – Lưu Duyệt lo lắng nhìn cô.

 

Cậu âm thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện hồi chiều khiến cô nàng bị dọa đơ người luôn rồi?

 

Đường Ngữ Yên ở bên cũng bắt đầu cảm thấy áy náy, khẽ hỏi nhỏ: “Tả Dữu, em sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả? Nói chị nghe xem nào?”

 

Tốt nhất là đang rối rắm chuyện tình cảm để còn vào vai chuyên gia tư vấn.

 

Chị sẽ giúp phân tích từ A đến Z luôn!

 

Tả Dữu từ từ ngẩng đầu lên, lấy lại chút tinh thần, nhìn hai người bạn rồi hít một hơi thật sâu.

 

Trong ánh mắt ngày càng lo lắng của hai người kia, cô sốt ruột nói:

 

“Mình cảm thấy hình như mình... bị bệnh rồi.”

 

Lưu Duyệt & Đường Ngữ Yên: “???”

 

“Gì cơ? Ở đâu không khỏe?”

 

“Đúng rồi, để mình đi gọi bác sĩ nhé?”

 

Tả Dữu đưa tay ngăn lại, mặt nghiêm túc: “Không phải bệnh thể chất. Mà là... hình như mình bị bệnh trong lòng á. Cần dùng thiết bị chuyên dụng để kiểm tra mới được.”

 

Lưu Duyệt đứng hình, không biết phản ứng sao luôn.

 

Ngược lại, Đường Ngữ Yên ánh mắt lóe sáng như nghĩ ra gì đó, hỏi đầy ẩn ý:

 

“Có phải... tim đập nhanh hơn, lòng bồn chồn, cứ nghĩ mãi về một người nào đó đúng không?”

 

Tả Dữu chớp mắt liên tục, ngạc nhiên: “Chị Ngữ Yên, sao chị biết hay vậy?!”

 

Chẳng lẽ chị ấy cũng từng trải qua cảm giác này?

 

Quả nhiên!

 

Trong lòng Đường Ngữ Yên thì đang chạy vòng ăn mừng chiến thắng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ phong thái chuyên gia:

 

“Dữu Tử à, những phản ứng của em đều rất bình thường, không phải bệnh đâu.”

 

“Không bị gì hết á? Nhưng mà sao em lại... thấy kỳ lạ vậy?”

 

Nguyên cả buổi chiều, ngoài việc nghĩ đến đồ ăn thì đầu óc cô chỉ toàn hình ảnh của Ôn Cảnh Hinh.

 

Chỉ là... dù cứ nghĩ tới anh, cô lại không dám nhìn thẳng vào anh.

 

Vậy không phải quá kỳ lạ à?

 

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tả Dữu, Đường Ngữ Yên chỉnh lại dáng, nghiêm túc nói:

 

“Trường hợp của em, chỉ cần một câu là có thể giải thích tất cả.”

 

“Một câu gì cơ?”

 

Đường Ngữ Yên vừa định nói “Là em thích người ta rồi đó.”

 

Thì điện thoại của Tả Dữu... bất ngờ rung lên điên cuồng.

 

Ba người còn chưa kịp phản ứng gì, ánh mắt đều theo phản xạ nhìn về phía điện thoại của Tả Dữu.

 

Tả Dữu vội đưa điện thoại lại gần xem thử, vừa nhìn liền thấy màn hình nhấp nháy không ngừng một dãy số quen thuộc ——

 

“Ba gọi?”

 

Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì sao?

 

Tả Dữu hơi nghi ngờ, nhưng tay vẫn nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.

 

Bình thường lúc cô ghi hình, người nhà sẽ không gọi đến làm phiền. Giờ lại gọi liên tục như vậy, chắc chắn là có chuyện gấp rồi!

 

Cô không khỏi có chút hồi hộp, nét mặt nghiêm túc nhận máy:

 

“Alô, ba? Có chuyện gì vậy ạ?”

 

Đầu dây bên kia, ba Tả đã tức đến mức muốn nhảy dựng lên, giọng bùng nổ như thể điện thoại sắp vỡ tung:

 

“Còn hỏi! Xảy ra chuyện lớn rồi đấy!”

 

Tả Dữu: “!”

 

Cô càng lo hơn.

 

“Ba, rốt cuộc là...”

 

Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị giật lấy.

 

Đầu bên kia, người cầm máy đã đổi thành mẹ cô.

 

Lúc giật máy còn không quên liếc ba Tả một cái đầy khinh bỉ.

 

Ba Tả ôm ngực, vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Ôi trời ơi, ông đây đang đau lòng như thế, vậy mà vợ còn ghét bỏ?

 

Quá tàn nhẫn!

 

“Alô, Tả Dữu.”

 

“Mẹ!”

 

Tả Dữu còn định hỏi tiếp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì mẹ cô, người đáng tin hơn ông chồng đang bốc hỏa nhiều, đi thẳng vào vấn đề:

 

“Ba mẹ vừa mới thấy tin tức trên mạng.”

 

Tin tức? Gì vậy ta?

 

Tả Dữu chớp mắt, cô không theo dõi mạng mấy nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

“Con hôn Tiểu Ôn đúng không?”

 

Tuy mẹ nói là câu hỏi, nhưng giọng điệu thì lại kiểu ‘ta biết chắc rồi đấy’.

 

Dù gì thì đoạn video phát trực tiếp bị dân mạng ghi lại, ba mẹ cô cũng đã xem rồi.

 

Tuy không rõ đến mức thấy hôn môi cụ thể, nhưng nhìn phần vụn bánh quy cuối cùng giữa cô và Ôn Cảnh Hình thì... ừm, không thể chối được.

 

Con gái lớn rồi.

 

“A... mẹ...”

 

Tả Dữu cúi đầu, lí nhí gọi một tiếng, giọng mềm như đang làm nũng, xấu hổ muốn chết luôn.

 

Cô thật sự không ngờ đoạn mình với Ôn Cảnh Hình lại bị nhà xem được.

 

Dù gì cũng chỉ là chạm môi nhẹ một cái thôi mà, đâu đến nỗi gọi là hôn chứ…

 

Mẹ Tả nén lại cảm xúc phức tạp trong lòng, hít sâu một hơi rồi nói:

 

“Chuyện này giờ không chỉ có ba mẹ biết, mấy anh con chắc cũng biết cả rồi.”

 

Tả Dữu: “......”

 

Không biết bây giờ xóa mấy tin tức trên mạng còn kịp không nữa?

 

“Tóm lại, mẹ chỉ có thể giúp con ổn định ba con. Còn mấy anh con, khụ khụ, đến lúc đó con tự giải quyết đi.”

 

“Với cả... mai con đưa Tiểu Ôn về nhớ nhắc cậu ấy mặc đồ cứng cáp vào nhé.”

Bình Luận (0)
Comment