Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 110

Thấy biểu cảm ngỡ ngàng của cô, Lý An Nhiên tưởng mình vừa chọt trúng nỗi đau của đối phương, trong lòng càng thêm hả hê.

 

“Cho nên này, mấy cái cảnh tình cảm trong show đừng tưởng là thật. Ôn Cảnh Hình chỉ đang phối hợp diễn xuất với cậu vì yêu cầu quay thôi, cậu đừng có mơ tưởng gì cả. Cậu tưởng thật à? Cậu nghĩ anh ấy sẽ thích cậu á? Đừng ảo tưởng nữa! Anh ấy là của tôi!”

 

Khi nói câu đó, giọng Lý An Nhiên không kìm được mà cao vút lên.

 

Trong tâm lý học có một hiện tượng khá phổ biến: người càng có tội, càng hay nói to để che đậy sự chột dạ của mình.

 

Tả Dữu tuy không nghiên cứu sâu về tâm lý học, nhưng cũng dễ dàng nhìn ra ánh mắt Lý An Nhiên đang dao động không yên.

 

Vậy nên, hóa ra Lý An Nhiên hoàn toàn không biết chuyện giữa cô và Ôn Cảnh Hình chỉ là “couple giả”, cô ta tưởng thật.

 

Ôn Cảnh Hình cũng chưa từng nói rõ chuyện này với cô, vậy thì giữa họ chắc cũng chẳng thân thiết gì cho cam.

 

Đã vậy thì việc gì cô phải vì những lời vừa rồi mà giận hay tủi thân?

 

Thế nên Tả Dữu vẫn bình thản đứng tại chỗ, không hề bị chọc giận, thái độ như đang nói thầm: “Sân khấu nhường cậu đấy, cứ thoải mái mà diễn đi.”

 

Ánh mắt lạnh nhạt ấy như thể nhìn thấu tất cả, khiến Lý An Nhiên bỗng cảm thấy khó chịu, đứng cũng không yên, như thể bị Tả Dữu nhìn xuyên thấu cả người, cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

 

“Hừ! Cậu có nhìn tôi kiểu gì thì cũng vô ích. Dù sao thì Ôn Cảnh Hình cũng không thích cậu, sau này đừng có bám lấy anh ấy nữa!”

 

Nói xong, Lý An Nhiên giận dữ dậm mạnh đôi giày cao gót bước ra ngoài lộp cộp, quên luôn chuyện mình vừa đi makeup dở dang.

 

Cô ta vừa đi khỏi, Tả Dữu cũng ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Lúc đi ngang dãy ghế lô, cô phát hiện Lý An Nhiên đang vào một phòng ngay cạnh chỗ cô và anh ba Tả Dục Kiệt đang ngồi.

 

Không biết là vô tình hay cố ý, Lý An Nhiên lại để cửa phòng hé một khe nhỏ chứ không đóng hẳn.

 

Vừa vặn lúc Tả Dữu đi ngang, cô có thể lướt mắt thấy cảnh bên trong.

 

Cô trông thấy Lý An Nhiên đang ngồi cạnh một người mà cô rất quen.

 

Không ai khác ngoài... Ôn Cảnh Hình.

 

Khoảng cách giữa hai người họ cũng không phải quá gần, nhưng có lẽ vì những lời Lý An Nhiên vừa nói vẫn còn dư âm, nên hình ảnh này khiến Tả Dữu không kìm được mà thoáng nghĩ: “Chẳng lẽ... anh thật sự đến ăn tối với Lý An Nhiên?”

 

Cô hơi cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không tên.

 

Tả Dữu lắc đầu, tự nhủ không nên suy nghĩ linh tinh.

 

Đã hết cảnh quay rồi, Ôn Cảnh Hình muốn ăn với ai thì ăn, cô không có tư cách quản anh.

 

Nhưng dù đã tự dặn lòng như thế, khi trở về ghế lô, tâm trạng Tả Dữu vẫn hiện rõ vẻ bực bội.

 

Tả Dục Kiệt nhìn cô mà ngơ ngác:

 

“Quái lạ, đi toilet mà về lại như thể vừa đánh nhau vậy? Chẳng lẽ WC ở đây không hợp khẩu vị công chúa nhỏ nhà ta?”

 

Biết rõ em gái đang bực thì chớ có dây vào, Tả Dục Kiệt lập tức im lặng, không dám hỏi thêm câu nào.

 

Cùng lúc đó.

 

Ôn Liêu Đông đưa Ôn Cảnh Hình vào phòng riêng, nhìn thấy ánh mắt Lý An Nhiên từ đầu đến cuối dính chặt trên người con trai mình, ông mới âm thầm thở phào một hơi.

 

Xem ra lần này dẫn Ôn Cảnh Hình tới là đúng đắn.

 

Trong lúc Lý An Nhiên ra ngoài, Ôn Liêu Đông vẫn chưa giới thiệu mối quan hệ giữa mình và Ôn Cảnh Hình cho ông Lý.

 

Ông định trước hết sẽ bàn chuyện làm ăn, nếu thuận lợi thì khỏi cần nói ra thân phận của Ôn Cảnh Hình.

 

Bởi vì trong mắt những người thuộc thế hệ ông Lý, nghệ sĩ trong showbiz chỉ là quân cờ trong tay tư bản, ai cũng có thể bán đứng bản thân vì danh tiếng và tiền bạc — bất kể là nam hay nữ.

 

Nói ra Ôn Cảnh Hình là con ruột, lỡ đâu lại khiến ông Lý coi thường ông, mất cả thể diện.

 

Nhưng…

 

Nếu đàm phán không thuận, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý phải công khai thân phận con trai.

 

Thật không may, mới nói được vài câu, Ôn Liêu Đông đã thấy ông Lý y như tảng đá trong nhà xí — vừa hôi vừa cứng đầu, không nhúc nhích một chút nào.

 

Nụ cười trên mặt Ôn Liêu Đông cũng dần tắt.

 

Vừa lúc đó, Lý An Nhiên quay lại.

 

Không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ngồi xuống, cô ta lập tức kéo ghế xích lại gần Ôn Cảnh Hình, ánh mắt nhìn anh cũng đầy ngượng ngùng và thẹn thùng.

 

Nhìn là biết cô ta có ý với Ôn Cảnh Hình.

 

Ôn Liêu Đông thấy vậy, ánh mắt lóe lên, liền cười lớn:

 

“Ha ha, ông Lý này, ông nhìn xem hai đứa nhỏ này trai tài gái sắc, đúng là đẹp đôi!”

 

Ông Lý thì vẫn cười, nhưng nụ cười rõ ràng gượng gạo đi vài phần.

 

Trong lòng thầm mắng:

 

“Lão Ôn này bị mù à? Đẹp đôi cái khỉ gì? Chẳng qua là một minh tinh nhỏ nhoi, chơi thì được, chứ xứng đôi với con gái cưng của tao á? Mơ đi!”

 

Ông còn chưa kịp mở miệng phản đối, thì Lý An Nhiên đã ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ:

 

“Chú Ôn, chú nói gì vậy ạ… Con chỉ là fan của Ôn lão sư thôi mà…”

 

Fan?

 

Biểu cảm này mà gọi là fan? Ai tin?

 

Ôn Liêu Đông cười thầm trong bụng, biết không thể giấu thêm được nữa, đành phải tự mình nói rõ mối quan hệ với Ôn Cảnh Hình, nếu không sợ mất cả mặt trước ông Lý.

 

Ông liền cười hà hà:

 

“Fan gì mà fan. Gọi gì mà Ôn lão sư. Gọi là anh Ôn đi, thằng nhóc này lớn hơn con mấy tuổi, gọi một tiếng anh là vừa đẹp rồi.”

 

Ngữ khí thân thiết đến mức coi Ôn Cảnh Hình là người nhà.

 

Ông Lý lập tức sững người, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. Ông cau mày hỏi:

 

“Lão Ôn này, nãy giờ ông còn chưa giới thiệu... ông và cậu Ôn đây quen biết thế nào vậy?”

 

“Ha ha, còn phải giới thiệu nữa à? Từ lúc nó còn trong bụng mẹ tôi đã quen rồi! Không phải trước giờ có người đồn tôi có con trai nhỏ à? Chính là thằng nhóc này đấy!”

 

CÁI GÌ?!

 

Ôn Cảnh Hình là... con trai Ôn Liêu Đông?!

 

Khoảnh khắc đó, cả ông Lý lẫn Lý An Nhiên đều chết lặng.

 

Nhưng phản ứng của hai cha con họ lại hoàn toàn trái ngược.

 

Ông Lý lập tức hiểu ra: “Mình nói rồi mà, sao tự nhiên ông Ôn lại rủ mình mang con gái đến ăn cơm chung? Hóa ra là có ý nhắm tới con gái mình!”

 

Nhìn thấy ánh mắt của con gái cũng bắt đầu thay đổi, ông Lý âm thầm nghiến răng:

 

“Tên cáo già này, tính toán đúng là giỏi thật!”

 

Còn Lý An Nhiên thì ngược lại — nghe tin Ôn Cảnh Hình là người nhà họ Ôn xong, cô ta kích động thấy rõ.

 

Tuy trước đây luôn cố phủ nhận, nhưng cô vẫn luôn thích Ôn Cảnh Hình.

 

Chỉ là cô cảm thấy thân phận của anh không xứng với cô, sợ bị bạn bè trong giới cười sau lưng.

 

Nhưng giờ thì hay rồi.

 

Ôn Cảnh Hình là con trai nhà họ Ôn — vậy thì chuyện thân phận hoàn toàn không còn là vấn đề!

 

Tuy ba người ngồi trên bàn không ai lên tiếng nói rõ suy nghĩ trong lòng, nhưng ánh mắt thì không giấu được điều gì.

 

Ôn Cảnh Hình bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm, cúi đầu, lông mi cụp xuống, giấu đi ánh nhìn trào phúng và châm chọc dưới đáy mắt.

 

Hàng mi dày như cánh quạ phủ xuống, che đi mọi cảm xúc bên trong hắn.

 

Còn bên kia, tuy ông Lý có hơi tức trong lòng, nhưng phản ứng cũng nhanh, lập tức tìm cách hòa hoãn.

 

“Lão Ôn à, sao tôi lại chưa từng nghe chuyện này nhỉ. Tôi đâu có biết ngoài Ôn Dương ra, anh còn có một cậu con trai vừa bảnh bao vừa lễ phép thế này! Giấu kỹ quá, không nể mặt bạn bè gì hết!”

 

Nói ông ta chưa từng nghe đến chuyện Ôn Liêu Đông có con trai út thì hoàn toàn là giả.

 

Huống chi, kể cả thật sự không ai nói đến, thì mấy người trong giới như họ đều hiểu ngầm cả thôi.

 

Ai trong giới mà chẳng có vài ba đứa con ngoài giá thú, không có mới là chuyện lạ!

 

Có điều, ông Lý đúng là bị vợ quản nghiêm, nên mới không dám làm bậy.

 

Còn Ôn Liêu Đông thì khác, vợ chính thất của ông ấy đã mất từ hơn mười năm trước.

 

Từ đó tới giờ không tái hôn, cũng chẳng ai có thể kiểm soát ông ấy.

 

Vì vậy, việc Ôn Liêu Đông có thêm một người con trai bên ngoài, thậm chí thêm vài đứa nữa, cũng chẳng có gì bất thường cả.

 

Cho nên lời ông Lý nói thật ra chỉ là đang cố ý nhắc nhở con gái ông — cô nàng ngốc này — rằng dù Ôn Cảnh Hình là con trai của Ôn Liêu Đông, nhưng thân phận thì vĩnh viễn không thể bước lên chính bàn tiệc!

 

Quả nhiên, vừa nghe xong câu đó, sắc mặt Lý An Nhiên lập tức thay đổi.

 

Cô ta kinh ngạc liếc nhìn Ôn Cảnh Hình, giữa hai mày khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó chịu và khinh bỉ — có lẽ đến chính cô ta cũng chưa ý thức được.

 

Trên mặt Ôn Liêu Đông tuy vẫn cười, nhưng trong lòng đã thầm mắng ông Lý mấy câu.

 

Chuyện ai cũng ngầm hiểu, vậy mà ông ta cứ cố ý nói toạc ra — là muốn làm mất mặt người ta đúng không?

 

Ngay lúc sắc mặt Ôn Liêu Đông bắt đầu trầm xuống, Ôn Cảnh Hình đặt ly nước xuống, cười nhạt, mở miệng:

 

“Chú Lý, chuyện này thật ra không thể trách ba cháu. Việc không công khai thân phận cháu là cháu tự yêu cầu.”

 

Ông Lý nhíu mày, nhìn về phía hắn.

 

Ôn Cảnh Hình vẫn bình tĩnh, giọng điềm đạm: “Vì công việc của cháu, nếu bên ngoài biết cháu có liên quan tới nhà họ Ôn, chắc chắn sẽ khiến cháu và ba gặp nhiều rắc rối. Nên là... cháu đã xin ba đừng công bố thân phận của cháu.”

 

“Chuyện này, nói cho cùng là lỗi của cháu. Cháu xin tự phạt ba ly để tạ lỗi với chú.”

 

Dứt lời, Ôn Cảnh Hình lại cầm lấy ly rượu, rót đầy ba ly trắng, rồi không chút do dự ngửa cổ uống cạn, không nhíu lấy một cái mày.

 

Sự dứt khoát này khiến ông Lý cũng thấy khó xử, không tiện nói thêm gì nữa.

 

Thậm chí, trong lòng ông ta còn bắt đầu nhìn Ôn Cảnh Hình bằng con mắt khác.

 

Bỏ qua thân phận, thì tính cách cậu trai này đúng là biết điều, biết tiến biết lùi, cũng rất phóng khoáng.

 

Bên cạnh, Ôn Liêu Đông thấy Ôn Cảnh Hình nhận hết lỗi về mình, nỗi khó chịu giữa hai mày lập tức tan đi không ít.

Bình Luận (0)
Comment