Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 109

Nếu lời Đỗ Minh Dương nói là đúng, thì anh có thể chắc chắn một điều: Tả Dữu không ghét anh.

...

Còn ở phía trước, Đường Ngữ Yên vừa quay video xong suýt cười ra tiếng, phải cố gắng che miệng lại.

 

Khóe mắt cô gần như cong lên tận trời.

 

Cô bắt đầu thấy thương Ôn Cảnh Hình bị mình trách oan.

 

Nếu đây mà là "đầu gỗ" thì trong đầu "khúc gỗ" đó chắc chắn có tới chín trái tim, tâm cơ không ít đâu nha!

 

Mà đoạn video này, cô sẽ giữ lại kỹ càng.

 

Sau này nếu Ôn Cảnh Hình chọc cô tức, lấy ra uy h**p là chuẩn bài!

 

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, Ôn Cảnh Hình "tỉnh dậy", như thể hoàn toàn không biết gì, cùng Tả Dữu và Đường Ngữ Yên rời sân bay.

 

Lúc đó đã hơn sáu giờ tối, đến Tả gia chơi thì cũng hơi muộn.

 

Sau một lúc cân nhắc, Ôn Cảnh Hình quyết định đưa Tả Dữu về trước, mai giữa trưa sẽ qua Tả gia thăm hỏi.

 

Anh nói với Tả Dữu về ý định này, cô cũng không có ý kiến.

 

Dù gì còn hai ngày nữa mà, khi nào đến ăn cơm cũng được.

 

Sau khi đưa cô đến trước cổng nhà và thấy cô vào trong an toàn, Ôn Cảnh Hình mới rời đi cùng Đường Ngữ Yên.

...

Trên xe, Đường Ngữ Yên cứ nhìn Ôn Cảnh Hình bằng ánh mắt khó hiểu khiến anh thấy hơi kỳ kỳ.

 

“Sao thế?” – Anh nhíu mày hỏi.

 

“Không có gì đâu~” – Đường Ngữ Yên buông tay ra vẻ vô tội.

 

Ôn Cảnh Hình im lặng nhìn cô một cái, tuy cảm thấy lạ nhưng cũng không truy hỏi thêm.

 

Vì từ lúc xuống máy bay, anh đã liên hệ Ôn Liêu Đông.

 

Anh nói có chuyện rất quan trọng cần gặp mặt ngay trong đêm nay.

 

Ôn Liêu Đông nhìn tin nhắn, chau mày lại.

 

Vốn định mắng cho một trận, nhưng nghĩ tới chuyện ngu xuẩn Ôn Dương vừa làm hôm nay, tự dưng lại cảm thấy Ôn Cảnh Hình đáng tin hơn nhiều.

 

Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương.

 

“Được rồi, lát nữa ba gửi địa chỉ, con cứ đến thẳng đó.”

 

Sau khi nhắn xong, Ôn Liêu Đông lập tức liên hệ Lão Lý.

 

May là con gái Lão Lý từ chiều biết sẽ được gặp Ôn Cảnh Hình nên phấn khích tột độ, dù có gọi gấp cũng không khó chịu gì.

 

Thậm chí còn lôi tay ba mình nài nỉ: “Ba ơi đi luôn đi! Bây giờ còn sớm mà!”

 

Không còn cách nào, Lão Lý đành đồng ý.

 

Nhận được hồi âm, Ôn Liêu Đông liền gọi người đặt chỗ ở một nhà hàng cao cấp có tính riêng tư cao, hẹn gặp lúc 8 giờ tối.

 

 

Còn bên nhà Tả gia, khi Tả Dữu về đến nhà thì mới phát hiện chỉ có cô và anh ba ở nhà.

 

Ba mẹ vẫn chưa về, anh cả tăng ca ở công ty, anh hai thì đang ở bệnh viện vì có ca cấp cứu.

 

Nhà chỉ còn hai anh em, bảo mẫu cũng xin nghỉ tạm, Tả Dục Kiệt đang định trổ tài nấu nướng thì bị Tả Dữu lạnh lùng từ chối.

 

Tả Dục Kiệt bực mình liếc cô một cái: “Không được ăn món anh nấu là tiếc nuối cả đời đấy!”

 

Tả Dữu thản nhiên đáp: “Cảm ơn, nhưng em còn muốn sống lâu.”

 

Tả Dục Kiệt: “...”

 

Cuối cùng, anh đành bực bội lái xe đưa cô đi ăn ngoài.

 

Trước khi đi, anh còn hỏi bạn bè để chọn một nhà hàng vừa ngon vừa kín đáo—dù gì bây giờ cả hai đều là người nổi tiếng, cũng phải cẩn thận một chút.

 

Nửa tiếng sau, hai anh em đến nhà hàng mà Tả Dục Kiệt đã đặt trước.

 

Đã hơn tám giờ tối, không giống ban ngày phải che chắn kỹ càng, lần này Tả Dục Kiệt không đeo khẩu trang, chỉ mang một chiếc kính râm — hơn nửa khuôn mặt lộ ra ngoài.

 

Vừa xuống xe, cậu nhân viên giữ xe đã nhận ra anh ngay lập tức.

 

Dù Tả Dục Kiệt lúc nào cũng than mình là “nhân vật mờ nhạt nhất” trong số mấy anh em trai nhà họ Tả, nhưng ba triệu fan không phải trò đùa.

 

Mà trùng hợp thay, cậu giữ xe cũng là fan của Tả Dục Kiệt.

 

Còn chưa kịp hết phấn khích thì lại thấy bên phía ghế sau có người bước xuống — là Tả Dữu.

 

Khoảnh khắc ấy, đầu óc cậu giữ xe gần như “đơ máy”.

 

Hai ngày nay cái tên Tả Dữu treo trên hot search liên tục, ai mà không biết!

 

Mà giờ cô ấy lại đi cùng Tả Dục Kiệt... còn cùng họ…

 

Không phải đâu, đừng nói là…

 

Hai người họ có quan hệ thân thích?

 

Cậu giữ xe gần như muốn gào lên, trong lòng gà bay chó sủa, náo loạn hết cả lên.

 

Nếu đây là sự thật, thì chẳng phải cậu là người đầu tiên biết được bí mật chấn động này à?!

 

“Cậu làm sao thế?”

 

Tả Dục Kiệt nhíu mày nhìn cậu giữ xe đang ngây người như tượng gỗ.

 

Cậu kia giật mình tỉnh lại, vội vàng xin lỗi rối rít.

 

May mà Tả Dục Kiệt cũng biết fan không dám lộ tin lung tung, nên cũng không so đo, đưa chìa khóa xe xong thì dẫn Tả Dữu đi vào nhà hàng.

 

Lúc vào cửa, thấy Tả Dữu còn liếc về phía bãi đậu xe, Tả Dục Kiệt tưởng em gái bị fan nhận ra nên hơi mất tự nhiên, liền khoái chí khoe:

 

“Nhìn cái gì mà nhìn. Chậc, người ta ngây ra mấy giây chỉ vì thấy anh quá đẹp trai thôi, em tưởng là vì em chắc?”

 

Tả Dữu rút lại ánh mắt, quay đầu nhìn tam ca nhà mình một cái.

 

Thật sự... cạn lời.

 

Cô không hiểu, nếu mấy fan kia biết “thiên tài âm nhạc lạnh lùng” trong mắt họ ngoài đời lại là kiểu người thế này, không biết sẽ có phản ứng gì.

 

Có khi đêm nay bỏ fandom hàng loạt rồi cũng nên.

 

Mà thật ra nãy giờ cô không nhìn cậu giữ xe, mà là vì…

 

Không biết có phải hoa mắt không, nhưng Tả Dữu cảm giác hình như mình vừa thấy Ôn Cảnh Hình.

 

Cô đang định nhìn kỹ lại thì đúng lúc một chiếc xe chạy ngang qua, che khuất tầm nhìn.

 

Khi cô nhìn lại lần nữa thì bên kia đã không còn ai.

 

Thế nên Tả Dữu cũng không dám chắc là mình nhìn nhầm, hay đúng là Ôn Cảnh Hình cũng đến nhà hàng này.

 

Nếu hắn cũng đến thật thì đúng là trùng hợp ghê.

 

Thấy cô vẫn đang ngẩn người suy nghĩ, Tả Dục Kiệt lập tức quay lại, đẩy vai cô một cái rồi giục:

 

“Đi lẹ đi, đói muốn xỉu luôn rồi nè!”

 

“Ai ya, biết rồi mà! Anh ba cứ kéo người ta hoài, lát nữa em méc với anh cả đấy!”

 

Hai anh em vừa cãi nhau chí chóe vừa đi vào trong.

 

Nhà hàng này không có khu vực sảnh lớn, tất cả khách đến đều được dẫn thẳng vào phòng riêng.

 

Tả Dục Kiệt đến muộn nên chỉ còn phòng ở tầng một, nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không ngắm được cảnh đêm cho ra hồn.

 

Nhưng cả hai cũng chẳng để tâm, chủ yếu là tới ăn cho no bụng thôi.

 

Vừa ngồi xuống, Tả Dữu gọi vài món, sau đó đứng dậy đi vệ sinh.

 

Trong nhà vệ sinh, cô vừa rửa tay xong thì một cô gái trẻ ăn mặc cực kỳ lộng lẫy đẩy cửa bước vào.

 

Cô ta mang giày cao gót, vừa đi vừa nghe điện thoại, giọng nói và biểu cảm đều đầy kích động.

 

“A a a! Thật đấy! Nãy mình đứng từ xa nhìn thấy anh ấy đi vào! Mình không chịu nổi, ba phút hoá trang của mình toàn làm gấp, nửa tiếng còn chưa xong lớp nền nữa, hu hu hu, nên giờ phải trốn vô toilet tranh thủ dặm lại lớp trang điểm!”

 

“À, mình tất nhiên không thèm quan tâm mấy chuyện anh ấy dính dáng gì trên show cả, chẳng qua là muốn thử vận may thôi. Nếu anh ấy đồng ý ra gặp mình thì chứng tỏ anh ấy cũng không thích con nhỏ kia thật, vậy mình nhất định phải nắm chặt cơ hội này!”

 

Nghe đến đây, Tả Dữu đã tưởng tượng ra một vở kịch yêu thầm đầy kịch tính, cô gái trẻ gặp được người mình thích và đang tìm cách "chốt đơn".

 

Cô gái kia khi nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều ửng đỏ, rõ ràng là đang rất phấn khích.

 

Nhưng chỉ một lát sau, cô ta phát hiện ra trong toilet còn có người khác, chính là Tả Dữu, lập tức cứng đơ lại.

 

“Cô... sao cô lại ở đây?”

 

Tả Dữu hơi khựng lại, ngừng rửa tay, quay sang nhìn cô ta đầy thắc mắc.

 

“Xin lỗi, chúng ta quen nhau à?”

 

Nếu không phải chắc chắn mình chưa từng gặp cô gái này bao giờ, Tả Dữu còn nghi ngờ mình mất trí nhớ.

 

Cô gái kia nghe vậy thì nghẹn họng, có vẻ cũng nhớ ra mình chỉ là người đơn phương biết Tả Dữu, còn Tả Dữu thì hoàn toàn không biết cô là ai.

 

Dù vậy, vào lúc cô ta khó khăn lắm mới có cơ hội chạm mặt Ôn Cảnh Hình, lại "vô tình" gặp Tả Dữu, cô ta không thể nào vui vẻ được.

 

Cô ta thậm chí còn nghi ngờ Tả Dữu đang âm thầm theo dõi Ôn Cảnh Hình và bám theo đến tận đây.

 

Sắc mặt cô ta sa sầm xuống, nói vào điện thoại:

 

“Thôi nhé, có chút chuyện, lát nói tiếp.”

 

Cúp máy xong, cô ta xoay người, đánh giá Tả Dữu từ đầu đến chân.

 

Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng Tả Dữu hôm nay trang điểm đơn giản hơn hẳn so với bộ váy áo mà cô ta đã lựa chọn mất nửa tiếng, thế mà chỉ cần gương mặt kia thôi cũng đủ đè bẹp tất cả.

 

Hừ! Đẹp thì đã sao? Ôn Cảnh Hình có thích cô đâu!

 

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô ta bỗng khá lên đôi chút, khoanh tay, hất cằm nói:

 

“Tôi tên Lý An Nhiên. Tả Dữu, giờ thì coi như chúng ta quen biết rồi nhỉ?”

 

Tả Dữu nhàn nhạt liếc cô ta một cái. Cô cực kỳ ghét kiểu người nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.

 

Khẽ cười, cô đáp:

 

“Tính chứ, sao lại không tính. Theo cách nói của cô thì tôi chắc cũng ‘quen’ luôn cả anh giữ cửa vì tôi biết tên ảnh ghi trên bảng tên luôn rồi đó.”

 

Biết tên người ta đâu có nghĩa là quen nhau?

 

“Cô! Cô dám đem tôi so với loại người đó à?!” Lý An Nhiên tức đến đỏ mặt, mất hết phong thái.

 

Nhưng thấy Tả Dữu vẫn bình thản như không, cô ta chỉ biết cắn răng chịu đựng.

 

“Thôi đi, cô đừng có giả bộ nữa. Tôi biết rõ cô là lén theo dõi Ôn Cảnh Hình đến tận đây đúng không?”

 

Nói rồi, cô ta cười khẩy một tiếng:

 

“Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Dù hai người có là couple trên show, có diễn thân mật thế nào đi nữa thì Ôn Cảnh Hình cũng không thích cô. Nếu không, sao vừa hết tiết mục là hắn lập tức ra ngoài ăn cơm với tôi?”

 

Tả Dữu nghe đến đây, điều đầu tiên cô nghĩ là —

 

Vậy người cô nhìn thấy ở bãi đậu xe ban nãy, đúng thật là Ôn Cảnh Hình?

Bình Luận (0)
Comment