Anh lo lắng thật sự.
Nhưng Lan Thanh Vũ sau khi cơn đau qua đi, đã biết chắc mình không bị gì nặng.
Giờ mà đi viện thì chẳng phải tự phơi bày mọi thứ sao?
Cô đành nghiến răng, tiếp tục nhập vai đáng thương:
“Lăng Tiêu, em nghĩ hai chúng ta nên bình tĩnh lại đi. Có thể anh không cố ý, nhưng em vẫn là người bị tổn thương từ hành động vô ý của anh… Mình nên giữ khoảng cách một thời gian…”
Tình cảnh hiện tại khiến Lăng Tiêu dù có trăm lời giải thích cũng không nói nổi.
Trong khi đó, phần bình luận đã bắt đầu bùng nổ:
【 Aaa! Lăng Tiêu bị gì vậy trời?! Có khi nào anh ta thật sự có khuynh hướng bạo lực không?! Vung tay mạnh vậy mà không nghĩ đến chị Thanh Vũ sẽ té đau à! 】
【Ha hả, tôi đã nói từ sớm rồi mà, Lăng Tiêu không xứng với chị Thanh Vũ, giờ thì các người thấy rõ chưa, người này đúng là kiểu đàn ông bạo lực ngầm! Người bình thường sao có thể vung tay một cái mà đẩy ngã người ta được? Ảnh còn nói là không cố ý, mấy ông bạo hành trong nhà cũng toàn nói là không cố ý đó, mấy người tin à?】
【Trời ơi, Lăng Tiêu này đáng sợ thật sự…… Con gái thể chất yếu đừng lại gần mấy người như vậy. Ban ngày khiêu vũ, tối đến đánh quyền – à, đánh bạn gái hay vợ chứ đánh ai nữa.】
【Tức điên! Chị Thanh Vũ mau rời xa Lăng Tiêu đi, em không muốn chị chung đội với hắn! Trong mấy nam khách mời chẳng phải ai cũng tốt hơn hắn à? Làm ơn đi, bỏ tên rác rưởi này đi chị ơi!】
【Nhìn thấy bộ dạng Lăng Tiêu là tôi nhớ đến ba tôi, mỗi lần đánh tôi với mẹ xong cũng là cái kiểu giả vờ hối hận như vậy. Ha hả, đồ khốn, biến đi cho khuất mắt!】
Trên phần bình luận, các fan nữ điên cuồng công kích hành động của Lăng Tiêu, còn gán cho anh cái mác "cuồng bạo lực".
Bên này, gương mặt thất vọng và lời lẽ lạnh nhạt của Lan Thanh Vũ khiến Lăng Tiêu cụp đuôi bỏ đi.
Bởi vì Lan Thanh Vũ nói, tốt nhất hai người nên tìm chỗ nào đó yên tĩnh, đừng gặp mặt nhau nữa.
Anh biết hiện tại Thanh Vũ đang mệt, nên đành tự động rút lui.
Nhưng trước khi đi, anh vẫn cố nhịn không cam lòng, nói với Ôn Cảnh Hinh:
“Anh Ôn, Thanh Vũ phiền anh chăm sóc giúp một chút.”
Nói xong anh quay người rời đi, cũng mặc kệ Ôn Cảnh Hinh có đồng ý hay không.
Câu nói sau cùng đó, ít nhiều gì cũng khiến Lan Thanh Vũ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô ngẩng đầu, ngượng ngùng cười với Ôn Cảnh Hinh, cố tỏ ra mạnh mẽ:
“Ngại quá anh Ôn, làm phiền anh…”
Hai chữ cuối vẫn chưa kịp nói ra, thì Ôn Cảnh Hinh đã lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó quay sang nói với Tả Dữu:
“Em ở đây đợi, tôi đi gọi đạo diễn.”
Tả Dữu “à” một tiếng, không hỏi lý do, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Nói xong Ôn Cảnh Hinh liền đi mất.
Còn Lan Thanh Vũ đang nằm dưới đất thì:
“Hả?”
Anh ấy… đi thật rồi?
Chẳng lẽ không nên đỡ mình dậy, chăm sóc mình một chút sao?
Lan Thanh Vũ lại một lần nữa thấy khó hiểu vì hành động của Ôn Cảnh Hinh.
Tả Dữu đứng yên vài giây thì phát hiện mình đang phơi nắng giữa trời, liền lùi vài bước trốn vào chỗ có dù của quán bên đường.
Cô vừa di chuyển, anh quay phim đi theo cô luôn.
Thế là giờ, Tả Dữu và anh quay phim đứng dưới bóng mát, còn Lan Thanh Vũ vẫn giữ nguyên tư thế nằm dài giữa trời nắng chang chang.
Người qua đường đi ngang cũng tò mò liếc nhìn, ánh mắt đầy khó hiểu như thể đang nhìn đồ hiếm lạ.
Nhưng sau khi thấy có một chiếc máy quay đang hướng vào Lan Thanh Vũ, mọi người liền hiểu ra.
À, ra cô gái này đang quay phim truyền hình!
Họ suýt chút nữa tưởng cô là người không bình thường.
Dù gì cũng phải nói chứ, ai lại nằm giữa đường giữa trời nắng thế kia, không phải người không bình thường thì là gì?
“Ôi, thời nay làm diễn viên cũng không dễ gì. Trời nắng như thế mà còn phải nằm lăn ra đất, chắc cái nền đó cũng nóng dữ lắm… đúng là chuyên nghiệp thật…”
Phụt.
Nghe người đi đường bàn tán, Tả Dữu suýt bật cười thành tiếng.
Nếu không có máy quay đang ghi hình, cô thật sự muốn quay lại giơ ngón tay cái với hai anh đi đường kia rồi nói – phân tích đỉnh quá!
Chứ còn gì nữa, chẳng phải đang “diễn” à?
Nói thật thì tư thế lúc nãy Lan Thanh Vũ ngã xuống, y chang kiểu cô từng giả vờ ngất xỉu bên bờ biển trước đó.
Chỉ có Lăng Tiêu ngốc nghếch mới không nhìn ra thôi.
Nếu Lan Thanh Vũ định gài Lăng Tiêu, thì Tả Dữu càng không có lý do gì phải nhắc nhở hắn.
Người như anh ta, đáng bị gài lắm!
Ai bảo cứ mắng mình suốt, hừ!
Tả Dữu đang chờ mà sắp đổ mồ hôi đến nơi, thì Ôn Cảnh Hinh cuối cùng cũng dẫn đạo diễn đến.
Đạo diễn mồ hôi đầy mặt, bên cạnh còn có bác sĩ của chương trình đi cùng.
Hai người vừa nghe Ôn Cảnh Hinh nói Lan Thanh Vũ bị ngã, lập tức chạy thẳng đến, chẳng nói hai lời.
Thời buổi này, khách mời mà xảy ra chuyện trong lúc ghi hình thì coi như chương trình đi đời!
“Đó, nằm ở kia kìa!”
Đạo diễn và bác sĩ rảo bước nhanh về phía Lan Thanh Vũ, còn Ôn Cảnh Hinh thì chậm rãi đi phía sau, sau đó tiến lại đứng bên cạnh Tả Dữu.
Tả Dữu liếc nhìn Ôn Cảnh Hinh một cái, rồi dừng lại một nhịp khi thấy gương mặt điềm đạm kia, tiếp đó như hiểu ra điều gì.
“Anh cũng nhìn ra rồi phải không?”
Cô ghé lại gần, hỏi khẽ bằng giọng chỉ hai người nghe được.
Ôn Cảnh Hinh cảm thấy một luồng gió nhẹ mang hương đào lướt qua tai mình – là một cảm giác khá kỳ lạ.
Đầu ngón tay anh khẽ giật giật, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn rồi đáp:
“Ừ.”
Tả Dữu không để ý đến phản ứng khác lạ đó, chỉ nhướng mày:
“Không sai, thông minh giống em!”
Ôn Cảnh Hinh bật cười vì câu đó – khen người ta cũng không quên tự khen mình.
“Em sao lại còn nằm dưới đất? Không lẽ không nhúc nhích gì được luôn à?” – bên kia bác sĩ vừa ngồi xổm xuống đã hỏi.
Lan Thanh Vũ thấy đạo diễn và bác sĩ đến mới hiểu ra lúc nãy Ôn Cảnh Hinh đi đâu – đi gọi người giúp mình.
Khoảnh khắc đó, đầu óc cô trống rỗng.
Nhưng nghe bác sĩ hỏi, cô vẫn vội vàng kiếm cớ:
“Em, em… cũng không sao, chỉ là vừa rồi không có ai đỡ, nên…”
Câu này lôi cả Tả Dữu – người đứng bên nhìn cô mất mặt – xuống nước.
Bên kia, Tả Dữu nghe vậy thì vô tội giơ tay lên:
“Tại tôi không rành y tế, sợ đỡ nhầm lại khiến cô bị nặng thêm, nên tôi không dám kéo.”
Thật ra là cô không muốn đỡ, chỉ muốn để Lan Thanh Vũ nằm yên đó mà cảm nhận tình thương của Mẹ Đất thôi.
Lan Thanh Vũ nghe vậy không nổi giận, chỉ rũ nhẹ lông mi, thấp giọng nói:
“Ừ, không sao đâu, tôi biết cô không cố ý…”
【Tả Dữu đang nói gì vậy trời, rõ ràng là không muốn giúp còn bày đặt nói nghe hay ghê】
【Đúng rồi đó, mấy người nhìn chị Thanh Vũ kìa, đáng thương quá, giờ còn phải tự kiếm cớ giùm Tả Dữu nữa. Chị đúng kiểu người tốt luôn đó, ô ô ô!】
Fan của Lan Thanh Vũ lại một lần nữa khóc ròng vì cô quá hiền lành, đồng thời không ngừng trách móc Tả Dữu vì hành động thờ ơ.
Nhưng đúng lúc các fan đang mắng Tả Dữu, bác sĩ lại gật gù tán thành:
“Ừ, Tả Dữu nói đúng đấy. Tôi thấy em nằm im không nhúc nhích, tình trạng thế này khả năng là nghiêm trọng. Người không có chuyên môn không nên tự ý động vào, kẻo lại làm em bị nặng hơn.”
Gương mặt Lan Thanh Vũ cứng đờ.
Fan của cô nàng cũng lập tức im bặt.
【HAHAHAHA cười xỉu, vả mặt tập thể rồi chứ gì nữa!】
【 chậc chậc chậc, còn dám nói Tả Dữu thấy chết mà không cứu, vô tâm vô tình, tôi thấy mấy người này – fan Thanh Vũ – đầu óc mới có vấn đề đó! Miệng thì bảo lo cho chị Thanh Vũ nhà các người, mà đến cả chuyện lo cho sức khỏe của cô ấy cũng không làm được, rốt cuộc là thương cô ấy hay đang hại cô ấy vậy? Đề nghị những ai đầu óc có vấn đề thì đừng để lại bình luận làm mất mặt cả fandom nhé ~ 】
【 lại thêm nữa, fan của Lan Thanh Vũ sao giống y như học sinh tiểu học vậy, mấy kiến thức cơ bản cũng không có? Bác sĩ người ta còn chưa nói gì Tả Dữu, mấy người ở đây đã nổi cơn cảm xúc, bây giờ bị vả mặt rồi đấy, đau không? 】
Fan của Lan Thanh Vũ nhìn thấy những bình luận cười nhạo mình, trong lòng tức giận muốn nổ tung, nhưng lại chẳng dám phản bác câu nào.
Ai bảo tụi họ đúng là hiểu lầm Tả Dữu thật.
Chỉ là… họ vẫn thấy Tả Dữu rõ ràng là cố ý không giúp
Chị Thanh Vũ ơi, cô ta chính là người xấu đó!
Bên kia, đạo diễn thấy bác sĩ nói vấn đề nghiêm trọng, đầu óc căng như dây đàn.
“Trời đất ơi, tình trạng của cô ấy mà vậy thì phải nhập viện, phẫu thuật luôn hả?”
Bác sĩ lắc đầu: “Phải đưa đi chụp phim trước đã, nếu thực sự cần nhập viện thì cũng đành vậy…”
Đạo diễn nghe xong thì im lặng, cau mày suy nghĩ.
Nếu Lan Thanh Vũ thực sự phải nhập viện, chương trình không thể dừng lại chỉ vì một mình cô ấy được.
Xem ra phải tìm khách mời mới rồi, tiện thể xem có thể thay luôn cả Lăng Tiêu không.
Lan Thanh Vũ để ý thấy ánh mắt do dự của đạo diễn, trong lòng bất chợt thấy nguy cơ ập tới.
Cô vội nói: “Thật ra vừa nãy đau lắm, nhưng giờ thì đỡ hơn rồi…”
Cô biết nếu cứ tiếp tục giả vờ, rất có thể đạo diễn sẽ nghĩ đến chuyện đổi người!
Cô vất vả lắm mới được đến bước này, sao có thể bị loại?
“Nhưng mà cô…”
Bác sĩ còn chưa nói xong, Lan Thanh Vũ đã “gian nan” chống tay xuống đất, rồi tự mình ngồi dậy.
【 Ủa, hồi quang phản chiếu hả? 】
【 Phép màu y học? 】
【 Không phải lúc nãy còn nằm im trên đất không động đậy à? Sao giờ tự ngồi dậy luôn rồi? Bà ngoại tôi đau lưng còn không tự ngồi dậy được, phải có người bế lên đấy! 】
【 Ha, mấy người còn không nhìn ra hả? Cô ta vốn chẳng bị thương gì cả, chỉ đang diễn thôi! 】