Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 64

Chuyện đã đến nước này mà Lăng Tiêu vẫn còn đứng về phía Lan Thanh Vũ?

 

Dù có tin cô thật đi chăng nữa, thì thời điểm này mà lên tiếng giúp cô — chẳng lẽ anh không nghĩ đến hậu quả sao? Không nghĩ mình sẽ bị công kích cỡ nào à?

 

Ngay lúc đó, fan của Lăng Tiêu vừa tức vừa lo.

 

Họ ùn ùn kéo vào bình luận bên dưới:

 

【 Anh ơi, lúc này rồi mà còn nhảy vào vũng nước đục làm gì! Chuyện này đâu liên quan tới anh, ngoan, lo quay show đi! 】

 

【 Đúng đó, chuyện này để người khác xử lý, anh đừng xen vào nữa. Em biết anh có lòng tốt muốn giúp, nhưng lúc này không nên đâu, xóa bài đi anh ơi! 】

 

Từng người, từng bình luận đều nói là “vì anh”, đều khuyên anh “giữ mình”.

 

Nhưng Lăng Tiêu nhìn những lời đó, lại chẳng còn thấy ấm lòng như trước — chỉ thấy chua chát đến mức buồn cười.

 

Họ thật sự là vì anh sao?

 

Không!

 

Vào lúc này, Lan Thanh Vũ không người thân bên cạnh, cô đơn giữa vòng vây dư luận.

 

Là đàn ông, Lăng Tiêu không thể trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt như thế!

 

Anh lại nhìn lướt xuống phần bình luận, gương mặt không cảm xúc rồi tắt điện thoại.

 

Đến cả cuộc gọi của quản lý Vương gọi tới cũng bị lỡ vì anh tắt nguồn.

 

Còn bên kia, Lan Thanh Vũ đang đau đầu không biết làm sao để xử lý tình hình rối rắm trước mắt, bỗng phát hiện Lăng Tiêu tag mình.

 

Cô sững người, vội vàng mở điện thoại ra xem thì thấy bài đăng của Lăng Tiêu trên Weibo.

 

Phải nói thật, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu dù đã tới nước này vẫn chọn tin tưởng mình, thậm chí còn đứng ra bênh vực mình, trong lòng Lan Thanh Vũ có chút xúc động.

 

Chỉ tiếc cảm động đó rất nhanh bị một cảm xúc khác lớn hơn che lấp — chính là ngạc nhiên đến muốn hét lên.

 

Cô nhìn bài đăng của Lăng Tiêu, cắn môi, thầm nghĩ trong lòng: Lăng Tiêu, đây là anh tự đưa đến, không liên quan gì tới em.

 

Sau đó, cô lập tức lên bài, viết một bài xin lỗi có vẻ dài dòng và đầy thành khẩn.

 

Bài viết mang tiêu đề xin lỗi, nhìn qua thì như là đang xin lỗi, nhưng đọc kỹ mới thấy thực ra chỉ là kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, mà trong từng câu từng chữ đều lôi Lăng Tiêu vào.

 

Ví dụ như: lúc cô bị đánh ngã thì Lăng Tiêu đang ở hiện trường; lúc cô đi quan tâm con chó nhỏ bị thương thì Lăng Tiêu đang trò chuyện với ông lão kia; rồi sau đó khi cô bị mời về đồn công an lấy lời khai, thì Lăng Tiêu cũng ở ngoài chờ và lo liệu một số việc bên ngoài.

 

Tuy không có chữ nào nói rõ là "Lăng Tiêu làm hết", nhưng trong từng chi tiết đều có hình bóng của anh. Cô thậm chí còn viết một câu:

 

“Lúc đó tôi cũng không nghĩ chuyện trên mạng lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Vì khi quay chương trình, chúng tôi gần như không dùng điện thoại. Sau khi Lăng Tiêu biết tôi bị mời về đồn công an, tâm trạng anh ấy rất tệ, cũng không đồng ý để tôi xem bình luận. Bạn thân quan tâm tôi, tôi cũng không nỡ từ chối, nên thật sự không hề biết chuyện đã xảy ra lớn như vậy. Tôi cảm ơn anh ấy vì đã an ủi và chăm sóc tôi những ngày này. Lần này gặp chuyện, cũng là nhờ anh ấy đứng ra bênh vực, tôi thật sự rất biết ơn...”

 

Nghe xong lời này thì hiểu rồi chứ?

 

Cô đang nói là vì nghe theo lời Lăng Tiêu, không nỡ từ chối anh ấy nên mới không xem bình luận, mới không lên tiếng đính chính kịp thời — mà vì thế ông lão kia mới bị dân mạng mắng lâu như vậy?

 

Với cách “đẩy trách nhiệm khéo léo” này, một bộ phận cư dân mạng tỉnh táo thì lắc đầu ngán ngẩm: rõ ràng cô nàng rất thâm sâu, tới nước này vẫn muốn né tránh trách nhiệm.

 

Nhưng mạng xã hội thì đầy người chỉ đọc lướt, chưa rõ đầu đuôi đã nhảy vào hùa.

 

Vậy là họ quay sang trách móc Lăng Tiêu, san bớt hỏa lực từ Lan Thanh Vũ sang anh:

 

【Tôi chịu luôn, Lăng Tiêu bị gì vậy? Chuyện người ta mắc mớ gì đến anh? Là ba của Lan Thanh Vũ chắc? Quản cũng vừa vừa thôi! Nếu không phải anh cản cô ta đính chính từ sớm thì ông lão kia đâu bị chửi lâu vậy?】

 

【Lăng Tiêu rảnh quá nên xen vào hả? Đàn ông đàn ang gì mà lo chuyện bao đồng không à!】

 

【Gớm thật đấy, mặt thì như gái, hành xử cũng như bà tám, chuyện gì cũng xía vào, ai cho anh quyền đó vậy?】

 

Nhìn dòng bình luận bắt đầu tấn công Lăng Tiêu, đổ hết trách nhiệm lên đầu anh, Lan Thanh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy biết lần này sẽ có một bộ phận cư dân mạng ngày càng ghét cô hơn vì nhận ra cô đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng phần đông những người “dại dột” không quan tâm lắm.

 

Họ thậm chí không phân biệt nổi đâu là sự thật, chắc chắn vẫn tiếp tục quay sang mắng chửi Lăng Tiêu.

 

Như vậy là đủ.

 

Chỉ cần giữ được hình tượng trước mắt nhóm người nhẹ dạ cả tin đó là được.

 

Lan Thanh Vũ cảm thấy lần này coi như đã vượt qua nguy cơ, không nhịn được mà nở nụ cười nhẹ nhõm.

 

Xem như cảm ơn Lăng Tiêu đã giúp cô hứng đạn lần này, cô quyết định tạm thời không “thả” tin tức tiếp theo.

 

Để thêm một thời gian nữa rồi tung cũng chưa muộn.

 

Nhưng cô đâu biết rằng, tuy cô muốn trì hoãn, nhưng người sắp tung tin thì lại không muốn chờ.

 

Bên này, Tả Dữu bị Ôn Cảnh Hinh lấy cớ "không khỏe trong người" kéo ra chỗ khác.

 

Tả Dữu nhớ ra lúc chiều có ăn đồ vặt ven đường, không khỏi cau mày lo lắng nhìn anh.

 

“Anh mau ngồi xuống đi!”

 

Cô kéo Ôn Cảnh Hinh ngồi xuống tảng đá ven đường, chăm chú quan sát, ánh mắt theo phản xạ dừng lại ở phần bụng.

 

“Giờ còn thấy khó chịu không? Hay để em cõng anh về nhé?”

 

Khoé miệng Ôn Cảnh Hinh giật giật, suýt nữa thì nuốt ngược câu định nói vì bị Tả Dữu làm giật mình.

 

Anh vội điều chỉnh nét mặt, bất đắc dĩ nói: “Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, nghỉ chút là ổn thôi.”

 

Khi nói câu đó, anh còn không dám nhìn vào mắt Tả Dữu.

 

Dù anh đã từng diễn vô số cảnh, từng lừa được biết bao người trên phim lẫn ngoài đời, nhưng lần này — đối mặt ánh mắt lo lắng đầy chân thành của Tả Dữu — anh lại thấy áy náy vô cùng.

 

Thấy Ôn Cảnh Hinh rũ mi, vẻ mặt mệt mỏi, Tả Dữu cũng không biết nên làm gì ngoài việc lúng túng nói:

 

“Vậy… tóm lại nếu anh thấy không chịu nổi nữa, thì mình về luôn nhé!”

 

Bên kia, Lưu Duyệt thực ra cũng muốn ở lại xem tình hình.

 

Nếu Ôn Cảnh Hinh thật sự có chuyện, cô còn có thể giúp Tả Dữu xử lý.

 

Nhưng Ôn Cảnh Hinh nói chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn, có Tả Dữu ngồi cạnh là đủ, không cần để Lưu Duyệt và Bạch Dữ An phải đợi cùng.

 

Lưu Duyệt sững người.

 

Cô định đi chơi với Tả Dữu từ đầu cơ mà?

 

Sao giờ lại thành đi dạo với Bạch Dữ An?

 

Nhưng đúng lúc đó, Bạch Dữ An không để lộ chút sơ hở, lập tức phối hợp nói:

 

“Ừ đúng rồi, có Tả Dữu ở đây, với cả có nhân viên đoàn phim nữa, bọn mình ở lại cũng không giúp được gì. Để không gian lại cho hai người họ đi, khụ khụ.”

 

Cái tiếng “khụ” này nghe sao mà sâu xa.

 

Lưu Duyệt không ngốc, hiểu ngay ý của Bạch Dữ An là muốn tạo cơ hội cho Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh?

 

Cô hơi do dự, không chắc Tả Dữu có muốn vậy không, nhưng thấy Tả Dữu đang ngồi xổm bên chân Ôn Cảnh Hinh, mặt mày lo lắng như vậy thì cũng hiểu ra.

 

Xem ra Tả Dữu thực sự quan tâm đến Ôn Cảnh Hinh.

 

Có khi hai người họ thật sự có chút gì đó…

 

Thôi được, vậy cô cũng không làm bóng đèn nữa.

 

Cô rời đi cùng Bạch Dữ An.

 

Hai người họ đi rồi, Ôn Cảnh Hinh đang định giả vờ dần khoẻ lại, ai ngờ Tả Dữu đột nhiên hỏi một câu:

 

“Trừ đau dạ dày ra, anh có thấy buồn nôn gì không?”

 

Thỉnh thoảng đau dạ dày sẽ kèm theo buồn nôn và nôn mửa.

 

Ôn Cảnh Hinh nhớ lại mấy lần trước của mình, khẽ gật đầu.

 

“Có một chút.”

 

“Em biết ngay mà!” – Tả Dữu đứng bật dậy, vỗ vỗ tay rồi nhìn Ôn Cảnh Hinh đầy trách móc –

 

“Anh sao không nói với em luôn? Còn định giấu? Em nói rồi, có gì thì phải nói với em chứ!”

 

Tả Dữu hơi giận. Cô cảm thấy Ôn Cảnh Hinh không hề xem trọng sức khỏe của mình.

 

Có khi chính vì thế mà bệnh dạ dày của anh mới trở nặng như giờ.

 

Dạ dày là một trong những cơ quan quan trọng nhất đấy, sao có thể coi thường được!

 

Mắng xong một trận, Tả Dữu liền ép anh phải ngoan ngoãn ngồi đó: “Anh ngồi yên đây, em đi tìm gì đó cho anh.”

 

Ôn Cảnh Hinh như nhận ra điều gì đó, không kiềm được mà nhìn theo bóng lưng Tả Dữu đang rời đi.

 

Anh thấy cô chạy đến gốc một cây quýt cao lớn, trên cây còn lủng lẳng mấy quả xanh chưa chín.

 

Cây đó thật sự rất cao, Tả Dữu kiễng chân mấy lần mà vẫn không với tới quả nào.

 

Ôn Cảnh Hinh cũng đã đoán ra được cô đang định làm gì, vừa định lên tiếng bảo cô đừng cố quá, thì…

 

Tả Dữu đột nhiên lui lại mấy bước, lấy đà chạy rồi nhảy vọt lên – đúng lúc với được quả quýt!

 

Nhìn toàn bộ quá trình, Ôn Cảnh Hinh im bặt, nuốt hết những lời định nói vào trong.

 

Còn cư dân mạng thì:

 

【???】

 

【Tả Dữu, tôi biết em có chút võ công, nhưng không ngờ khả năng bật nhảy của em cũng đỉnh thế này!】

 

【Tả Dữu 666 luôn! Mai mốt nếu showbiz không trụ nổi nữa thì chuyển sang thể thao đi em, không lấy được huy chương là phụ cơ thể em đó!】

 

【Tả Dữu có động tác đẹp ghê, đỉnh thiệt!】

Bình Luận (0)
Comment