Tả Dữu cầm quả quýt nhỏ vừa hái được mang về, đưa cho Ôn Cảnh Hinh.
“Cầm đi, nghe nói khi buồn nôn mà ngửi mùi vỏ quýt sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Vừa nãy cô đi hái quýt cũng là vì lo anh buồn nôn.
Ôn Cảnh Hinh ngước nhìn cô.
Cô đứng quay lưng về phía hoàng hôn, ánh chiều tà hắt lên người khiến bóng lưng cô như phát sáng – ấm áp, dịu dàng và khiến người khác an tâm.
Anh nhìn cô một lúc, bỗng dưng bật cười.
Anh đưa tay nhận lấy quả quýt từ tay Tả Dữu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Tả Dữu phẩy tay, rõ ràng không xem chuyện này là gì to tát.
“Lần sau anh mà có chỗ nào không khỏe là phải nói với em ngay, nhớ chưa? Nếu không có gì xảy ra thì không sao, nhưng lỡ có chuyện gì, anh hai em nhất định sẽ mắng em té tát.”
Dĩ nhiên, nhiều lắm cũng chỉ là mắng mấy câu, nhưng trong lòng cô vẫn thấy áy náy.
Dù sao cô cũng hứa với anh hai là sẽ trông chừng Ôn Cảnh Hinh cho đàng hoàng.
Nếu dưới mí mắt mình mà bệnh của anh không thuyên giảm, thậm chí còn nặng hơn, thì đúng là cô không còn mặt mũi nào mà gặp anh hai nữa.
Ôn Cảnh Hinh cúi đầu nhìn quả quýt trong tay, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng – ngoan ngoãn, dịu dàng, như thể giờ phút này cô nói gì, anh cũng sẽ gật đầu đồng ý hết.
Phản ứng đó khiến Tả Dữu rất hài lòng, thậm chí còn muốn xoa đầu anh khen một câu.
Nhưng lý trí đã kịp kéo cô lại – đây không phải là cún cưng hồi nhỏ của cô, mà là ảnh đế Ôn Cảnh Hinh đó!
Xác định Ôn Cảnh Hinh không còn khó chịu nữa, cô cũng ngồi xuống cạnh anh, chống cằm nhìn về phía mặt trời đang lặn.
Cô chăm chú ngắm hoàng hôn, không nhận ra Ôn Cảnh Hinh hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người cô.
【Aaaaaaa tôi điên mất thôi! Bây giờ ai còn dám nói thầy Ôn với Tả Dữu không có gì nữa không? Nhìn ánh mắt của thầy Ôn đi!】
【Trời ơi đẹp như tranh luôn, mặt trời lặn, em ngắm cảnh, còn tôi thì chỉ nhìn em, vì em đẹp hơn tất cả mọi khung cảnh khác ~】
【Tác giả đâu, mau viết truyện đi, tôi bao thầu quyển đầu tiên!】
【Ai da, xem ra lần này anh Ôn thật lòng rồi… cảm giác phức tạp ghê, giống như thấy con trai lớn của mình cuối cùng cũng trưởng thành vậy á…】
【Tốt quá! Hồi tôi học cấp hai, anh Ôn đã nổi tiếng rồi. Giờ tôi tốt nghiệp đại học, lập gia đình sinh con luôn rồi mà anh ấy vẫn lẻ loi một mình trong showbiz. Bao năm nay không có lấy một scandal tình cảm. Tôi từng nghi ngờ không biết anh ấy định sống một mình cả đời thật à? Giờ nhìn thấy anh ấy và Tả Dữu như vậy… cuối cùng cũng yên tâm.】
【Chúc phúc ~】
【Chúc phúc thật lòng luôn!】
Phần lớn fan của Ôn Cảnh Hinh là những người đã theo anh từ những ngày đầu.
Nhìn anh đi từ hai bàn tay trắng đến đỉnh cao danh vọng, tình cảm của họ với anh không chỉ đơn thuần là fan – idol, mà là một kiểu thân thiết như bạn bè, như người nhà.
Họ thật sự mong anh sẽ gặp được một cô gái tốt, lập gia đình hạnh phúc, sống một cuộc đời an yên.
Đừng mãi vùi đầu vào công việc như trước, thật sự quá mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, đến khi ánh tà dương cuối cùng cũng biến mất, Ôn Cảnh Hinh mới lên tiếng:
“Anh ổn rồi, mình về thôi.”
Tả Dữu quay lại nhìn anh, chưa tin lắm: “Thật sự ổn chứ?”
“Ừ, không tin em xem.”
Nói rồi Ôn Cảnh Hinh đứng dậy, xoay xoay vài vòng cho cô kiểm tra.
Tả Dữu nghiêm túc quan sát một hồi, rồi mới gật đầu: “Không tồi, sau này phải giữ sức khỏe như bây giờ đấy!”
Ôn Cảnh Hinh nhìn vào mắt cô, mỉm cười hứa hẹn: “Được, sau này anh nghe lời em.”
“Ừ, tôi sẽ giám sát anh nghiêm ngặt!”
Tả Dữu gật đầu, rồi cùng anh quay về tiểu viện.
Phía sau, Ôn Cảnh Hinh im lặng đi theo, tay vẫn nắm chặt quả quýt nhỏ cô hái cho.
Khi họ về đến tiểu viện thì Lưu Duyệt và Bạch Dữ An cũng vừa trở lại.
Sáng nay ai cũng đã hoàn thành công việc nên phần nguyên liệu nấu ăn của mọi người đều đầy đủ cả.
Chỉ là bếp nấu chỉ có một, nên phải phân chia xem ai nấu trước, ai nấu sau.
Lưu Duyệt và Bạch Dữ An gọi Trình Hạc và Hoắc Uyển Uyển ra hỏi xem hai người tính nấu giờ nào.
Hai người kia liếc nhìn nhau, mặt mày đầy bất mãn.
Ai mà ngờ còn phải nấu ăn chứ? Họ chỉ tính ngồi ăn ké thôi!
Nhưng nhìn ánh mắt của Lưu Duyệt và Bạch Dữ An thì chẳng có chút nào là muốn giúp, đành miễn cưỡng nói: “Thôi, bọn tôi nấu trước cũng được.”
“Vậy thì công bằng mà nói, mỗi nhóm nấu trong nửa tiếng nha. Ai cũng đang đói cả.”
Sáng nay tổ đạo diễn chỉ phát nguyên liệu làm mì phở, nên nửa tiếng là dư sức nấu xong.
Trình Hạc và Hoắc Uyển Uyển không có ý kiến gì, chỉ là không cam tâm tình nguyện đi về phía bếp.
Ngoài ba nhóm này ra, còn có nhóm của Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ.
Thật ra, cả Bạch Dữ An và Lưu Duyệt đều không muốn tiếp xúc nhiều với nhóm đó.
Nhưng không còn cách nào khác – Bạch Dữ An nể mặt Ôn Cảnh Hinh, còn Lưu Duyệt thì chỉ vì lo cho chị em mình, không muốn Lan Thanh Vũ tiếp xúc gần với Lăng Tiêu – đành cắn răng cùng Bạch Dữ An gõ cửa phòng hai người họ...
Người đi mở cửa chính là Lan Thanh Vũ.
Từ trong phòng, cô nhanh chóng đáp lại:
“Ai vậy?”
Lưu Duyệt lên tiếng:
“Tớ là Lưu Duyệt, hỏi cậu với Lăng Tiêu định khi nào nấu cơm?”
Lan Thanh Vũ nghe thế thì đáp liền:
“Hai người cứ nấu trước đi, bọn tớ làm trễ chút.”
Vậy thì quá tốt rồi.
Lưu Duyệt cũng chẳng buồn đi tìm Lăng Tiêu làm gì.
Dù sao ai cũng thấy rõ, trong cặp đôi Lăng Tiêu – Lan Thanh Vũ này, người nắm quyền chủ động thật sự là Lan Thanh Vũ.
Thế là cơm chiều được chuẩn bị bởi Trình Hạc và Hoắc Uyển Uyển trước, sau đó đến lượt Lưu Duyệt và Tả Dữu — hai cặp còn lại cùng nhau vào bếp.
Lúc đang ăn ngoài sân, Hoắc Uyển Uyển nhìn thấy hai tổ kia cùng nhau nấu ăn, trong lòng không khỏi khó chịu.
Nếu họ đã có thể phối hợp như vậy, sao không hỏi xem cô có muốn tham gia không?
Rõ ràng là đang cô lập cô còn gì!
“Hừ, học sinh tiểu học hả, còn chơi trò chia phe nữa!”
Hoắc Uyển Uyển hừ nhẹ một tiếng, gõ đũa vào chén vang lên leng keng.
Trình Hạc ngồi bên cạnh nhìn cô như đang nhìn bệnh nhân tâm thần:
“Cô ăn cơm yên ổn được không? Một bữa cơm thôi mà hết kêu rồi gào, muốn hù chết ai à?”
Thấy Trình Hạc còn có tâm trạng cà khịa mình, Hoắc Uyển Uyển tức đến muốn phát khóc.
Bị Lưu Duyệt với Tả Dữu hai người kia xa lánh thì thôi đi, đằng này còn bị xếp chung với tên ngốc Trình Hạc nữa, thật sự là càng nghĩ càng thấy tủi, càng nghĩ càng muốn khóc!
Bữa cơm này với Hoắc Uyển Uyển thật sự vô vị, tô mì lớn chỉ ăn vài miếng đã đổ đi.
Đến cả Trình Hạc cũng nhìn không nổi:
"Không định ăn thì đừng gắp nhiều như vậy, để người khác còn ăn nữa chứ!"
Hoắc Uyển Uyển miễn cưỡng rửa xong chén đũa, lòng thấy khó chịu, suy nghĩ một hồi thì quyết định không quay về phòng mà đi gõ cửa phòng Lan Thanh Vũ.
Chiều nay cô ngủ suốt, không mở điện thoại, nên chẳng biết trên mạng đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là lúc bước vào phòng Lan Thanh Vũ thì phát hiện cô đang ngồi trước bàn đọc sách, nhất thời trong lòng dấy lên chút ngưỡng mộ và kính nể.
“Chị Thanh Vũ, chị siêng quá vậy, đến tham gia show mà còn không quên học hành. Nếu em được như chị, chắc hồi đó thi đậu đại học xịn luôn rồi!”
Lan Thanh Vũ cười nhẹ:
“Học là việc không có giới hạn, đến đâu cũng phải giữ nhịp độ học tập.”
Dù sao cô vẫn còn phải giữ hình tượng “nữ thần học bá” để hút fan.
Chiều nay sau khi xử lý xong vụ xin lỗi trên Weibo, cô liền ngồi vào bàn học, đọc liền mấy tiếng.
Bình luận trên livestream lúc đầu còn xôn xao chuyện mạng xã hội, nhưng nhanh chóng bị tinh thần học tập của Lan Thanh Vũ làm cho cảm phục, khen ngợi hết lời, gọi cô là thần tượng chân chính.
Nhiều khán giả vốn bị chuyện trên mạng dẫn dắt, giờ thấy cảnh này cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về cô.
Dù là lúc nào, người yêu học, mê đọc sách vẫn luôn được tôn trọng và yêu mến.
Nghe lời Lan Thanh Vũ, Hoắc Uyển Uyển có hơi ngại.
Nhưng nghĩ lại, trong cả show này ngoài Lan Thanh Vũ ra, ba nữ khách còn lại – trong đó có cô – chẳng ai đọc sách cả, thế là thấy cân bằng liền.
Lưu Duyệt không nói làm gì, có thể người ta vốn đã là tiền bối trong nghề, không cần xây dựng hình tượng học bá lúc này.
Tả Dữu thì cô nhớ rõ vốn là nhân viên văn phòng bình thường, chắc cũng chẳng có học vấn cao gì.
Đã vậy mà còn không lo nâng cấp bản thân?
Loại người như vậy, cô chẳng cần phải so.
So sánh một hồi, Hoắc Uyển Uyển lại tự tin trở lại.
Lan Thanh Vũ lúc này mới hỏi:
“Em tìm chị có chuyện gì à?”
Hoắc Uyển Uyển vốn định kể chuyện bị Lưu Duyệt với Tả Dữu xa lánh, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt của Lan Thanh Vũ – lúc đó đang để ý vẻ mặt thay đổi của cô – cắt ngang.
“Chờ chút, chị đi thay đồ đã, hình như tối nay trời lạnh hơn.”
Nói rồi cô đứng dậy, làm như đang thay quần áo, thuận tay che luôn camera trong phòng. Micro các thứ cũng bị cô khéo léo xử lý luôn.
Thấy vậy, Hoắc Uyển Uyển giật nảy mình, mặt mày tái mét.
May mà Lan Thanh Vũ phản ứng kịp, nếu không cô mà lỡ lời kể chuyện xa lánh, chẳng phải khán giả trên livestream nghe hết rồi sao!
Hoắc Uyển Uyển hạ giọng, nhỏ nhẹ nói:
“Chị Thanh Vũ, may mà có chị đó!”
Lan Thanh Vũ mỉm cười:
“Chị chỉ tình cờ định thay đồ thôi mà.”
Khi camera và micro đều đã bị tắt, Hoắc Uyển Uyển lập tức tranh thủ thời gian để xả tức.
Chỉ là, Lan Thanh Vũ không hứng thú mấy với mấy chuyện này.
Cô không ngốc như Hoắc Uyển Uyển, để những việc cỏn con làm ảnh hưởng tâm trạng.