Thấy Hoắc Uyển Uyển có vẻ còn định nói dài nữa, cô liền đổi chủ đề:
“Đúng rồi Uyển Uyển, việc em nói với chị hôm trước sao rồi? Không có vấn đề gì chứ? Chị hơi lo cho em đó.”
Nói rồi cô hơi nhíu mày, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Hoắc Uyển Uyển.
Hoắc Uyển Uyển khựng lại một giây rồi mới nhớ ra: Lan Thanh Vũ đang nói đến chuyện cô định vạch trần Tả Dữu mua chuộc tổ chương trình.
Cô lại hạ giọng:
“Chị yên tâm, chuyện đó em đã nhờ người làm rồi, chắc bây giờ trên mạng cũng bắt đầu râm ran rồi đó. Chờ mà xem kịch vui đi, cùng lắm là mai đạo diễn sẽ gọi Tả Dữu lên hỏi chuyện!”
Cô rất tự tin về nước cờ này, vì người cô tìm là phóng viên giải trí chuyên gia giật tít bẻ lái cực mạnh.
Dù ban đầu chỉ là chuyện mơ hồ, nhưng qua tay phóng viên kia thì nhất định sẽ được viết thành tin chấn động.
Cho nên dù cô chỉ có nghi ngờ chứ không có bằng chứng Tả Dữu mua chuộc tổ chương trình, thì đến khi bài báo được đăng, cả thế giới sẽ tin chuyện đó là thật.
Lan Thanh Vũ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vụ hôm nay khiến cô mất kha khá danh tiếng, bị kéo theo một mớ anti-fan.
Giờ cô thật sự rất cần một tin nóng hơn để chuyển hướng dư luận.
Và chuyện của Tả Dữu là ứng cử viên lý tưởng nhất.
Bởi vì khi so sánh giữa hai người, mọi người sẽ nhận ra: việc của cô chỉ là sơ suất vì bất cẩn, còn chuyện của Tả Dữu lại là hành vi cố ý.
Một người là vô ý, một người là cố tình, hoàn toàn không giống nhau.
“Dù sao em cũng nên cẩn thận. Đừng để người khác biết em đứng sau vụ này. Nếu không, sau này em ở giới giải trí sẽ khó sống đó.”
Lan Thanh Vũ lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Hoắc Uyển Uyển nghe mà thấy ấm lòng.
Cô cảm thấy, trong cả chương trình này, chỉ có Lan Thanh Vũ là thật lòng quan tâm đến cô.
Chứ Tả Dữu với Lưu Duyệt?
Đều xem thường cô!
“Vâng, chị Thanh Vũ cứ yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hai người nói chuyện một chút rồi ngưng lại, cũng không dám trò chuyện nhiều hơn, sau đó cùng vén khăn tắm lên, một lần nữa xuất hiện trước mặt khán giả.
Vừa vén khăn lên, Lan Thanh Vũ liền cười với Hoắc Uyển Uyển, khẽ mời cô.
“Em đọc sách cùng chị nhé, dù sao cũng còn sớm, nằm cũng chẳng ngủ được.”
Hoắc Uyển Uyển đoán đây chắc là Lan Thanh Vũ đang cố xây dựng hình tượng học bá cho cô, chia sẻ ánh hào quang học tập của mình.
Lòng lại cảm động lần nữa, cô gật đầu đồng ý, cùng chị ấy đọc sách.
【 Chị Thanh Vũ đúng là người tốt ghê, tự mình học chưa đủ còn kéo người ta học cùng nữa. Ước gì tui cũng có bạn cùng bàn như chị, chắc tui vui phát khùng luôn á ha ha ha. 】
【 Đúng vậy á, con gái thích học như vậy sao mà là kiểu người tâm cơ như bọn trên mạng chửi được? Thiệt phục mấy ông anh hùng bàn phím, lòng dạ bẩn thỉu nên nhìn ai cũng tưởng là gái tâm cơ hết trơn á, ha hả. 】
【 Kệ tụi nó, tụi mình biết chị Thanh Vũ là người tốt là được rồi! 】
【 Chị Thanh Vũ với Hoắc Uyển Uyển hình như cũng thân thiết ghê, hồi nãy tui nghe loáng thoáng hai người họ thì thầm gì đó nè, ha ha ha, mấy lời thì thầm giữa chị em gái hả? 】
【 Chắc vậy á, trước đó cũng có lần hai người ngồi ở đình hóng mát nói chuyện với nhau mà, chắc cũng đang tám mấy chuyện chị em với nhau đó. 】
【 Không biết tụi bả tám gì ha, có khi nào cũng đang nói xấu người khác giống tụi mình không trời? Tui với con bạn thân mà nói nhỏ là y như rằng đang phốt ai đó, ha ha ha. 】
【 Thôi đi bà, bà nghĩ chị Thanh Vũ là người vậy hả? Đừng có đùa chớ. 】
【 Ờ ha, chị Thanh Vũ chắc không làm mấy chuyện nhỏ mọn vậy đâu, hèn chi bả là nữ thần còn tui thì không, haiz. 】
Hoắc Uyển Uyển vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị gồng mình học tiếp, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Hoắc Uyển Uyển có trong phòng không ạ?”
Hoắc Uyển Uyển ngẩn người, theo phản xạ trả lời: “Có ạ.”
Cô nhớ giọng này là của một nhân viên chương trình, nhưng giờ này còn gọi cô làm gì nữa? Không phải hết nhiệm vụ rồi sao?
“Phiền cô ra ngoài một chút.”
Gì vậy trời?
Hoắc Uyển Uyển nhìn sang Lan Thanh Vũ đầy thắc mắc, Lan Thanh Vũ hơi nhíu mày nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Tình huống này… sao giống hệt lúc ban chiều chị bị đạo diễn gọi đi thế nhỉ?
Chẳng lẽ đến lượt Hoắc Uyển Uyển gặp chuyện rồi?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt Lan Thanh Vũ không biểu lộ gì, chỉ mỉm cười nói: “Đạo diễn gọi thì em cứ đi đi, chị tiếp tục đọc sách.”
“Dạ, vậy em đi trước.”
Nói xong Hoắc Uyển Uyển với vẻ mơ hồ đi ra ngoài.
Bên ngoài sân nhỏ, Tả Dữu và ba người còn lại vẫn chưa vào phòng, đang ngồi nói chuyện trên ghế.
Thấy Hoắc Uyển Uyển được nhân viên chương trình dẫn đi về phía phòng đạo diễn, ai nấy đều tò mò nhìn theo.
Hoắc Uyển Uyển bắt gặp ánh mắt của họ, trong lòng không nhịn được lầm bầm một câu:
Nhìn cái gì mà nhìn!
Rồi chẳng buồn liếc thêm lần nào, cô tăng tốc bước theo nhân viên đi mất.
“Có nhiệm vụ gì mới hả?” – Lưu Duyệt hỏi Tả Dữu với vẻ không chắc.
Tả Dữu cũng không rõ: “Chắc có á, nếu có thì chút nữa đạo diễn cũng gọi tụi mình thôi, chờ đi.”
Nói nghe cũng có lý.
Nhưng Lưu Duyệt vẫn không nhịn được cười: “Tâm thái của cậu đúng kiểu ‘Phật hệ’ luôn đó ha ha ha.”
Nghĩ đến dáng vẻ nhảy nhót hăng hái của Tả Dữu khi đi ăn, đúng là đối lập hẳn.
Tả Dữu chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chứ không ‘Phật hệ’ thì mỗi ngày nhìn hai cái vai hề kia múa lửa trước mặt, chắc mình tức đến phát bệnh mất.”
Lưu Duyệt biết cái “vai hề” mà Tả Dữu nhắc tới là ai, chỉ biết lắc đầu.
Cô nghĩ sai rồi, Tả Dữu không phải kiểu tâm thái Phật hệ, mà là căn bản... coi thường ai đó.
Với tính cách này, chắc ở nhà cô ấy cũng có địa vị lắm.
Nói đến chuyện gia đình, Lưu Duyệt lại nhớ tới người anh hai của Tả Dữu lần trước, tò mò hỏi:
“Anh hai cậu làm nghề gì vậy? Nhìn cũng không giống dân công trường kéo vữa, mà có xe tải to đùng vậy chắc cũng không đơn giản đâu ha?”
Tả Dữu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là... bác sĩ bình thường thôi.”
Bác sĩ bình thường?
Ôn Cảnh Hinh ngồi kế bên chỉ lặng lẽ liếc Tả Dữu một cái.
Nếu người như anh của Tả Dữu cũng bị gọi là bác sĩ “bình thường”, vậy chắc phải cỡ bác sĩ thiên tài mới được gọi là giỏi.
Ngay sau đó, Lưu Duyệt lại hỏi tiếp: “Vậy ảnh có bạn gái chưa?”
Hả?
Tả Dữu tròn mắt nhìn Lưu Duyệt với vẻ mặt kiểu “Ủa bà ổn không đó?”.
Ngay cả Bạch Dữ An bên cạnh cũng liếc Lưu Duyệt một cái, ánh mắt sâu xa không rõ.
Lưu Duyệt thấy mình bị hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không phải tui, tui có con bạn thân đang làm bác sĩ, tuổi cũng cỡ anh hai cậu á, nên nghĩ chắc giới thiệu hai người cho biết nhau ha ha ha…”
Tả Dữu vừa nghe thấy không phải liền hơi thất vọng.
Nhưng sau khi hỏi thêm tuổi của bạn Lưu Duyệt, mới phát hiện anh mình nhỏ hơn bạn đó tới bốn tuổi.
Lưu Duyệt tròn mắt: “... Anh cậu mới 26 tuổi á hả?”
“Đúng rồi, ảnh học cũng giỏi, hình như hai năm trước tốt nghiệp nước ngoài rồi về làm bác sĩ chính trong bệnh viện.”
26 tuổi mà làm bác sĩ chính rồi là rất giỏi, vì nhiều người cùng tuổi còn đang học tiếp.
【 26 tuổi đã là bác sĩ chính? Trời má, chẳng phải thiên tài rồi còn gì? 】
【 Thật không vậy trời, nghe khó tin quá, Tả Dữu chém gió hả? 】
【 Thiệt nha! Tui biết có bệnh viện tư kia có một bác sĩ du học về siêu giỏi, viện trưởng còn mời bằng giá cực cao về nữa. Chuyên về tiêu hoá, mà trùng hợp là... cũng họ Tả luôn á! 】
【 Ủa gì vậy trời? Ý bạn là bác sĩ đó chính là anh Tả Dữu hả? Bạn thổi hơi quá rồi á, đời nào có trùng hợp như vậy? 】
【 Đúng á, mà nhà Tả Dữu giàu vậy thì ảnh làm thuê cho bệnh viện khác làm gì? Không tự mở bệnh viện riêng đi? 】
【 Tui đâu nói người đó là anh Tả Dữu, chỉ nói tui từng thấy người giống vậy thôi mà... 】
【 Với lại, nếu anh Tả Dữu giỏi cỡ đó, bạn nghĩ cổ không khoe ra sao? Ai có anh như vậy chẳng muốn khoe? 】
Có anh trai lợi hại vậy, không khoe cho mọi người biết thì quá phí, đó là tâm lý bình thường.
Nhưng nhớ lại lúc nãy Tả Dữu cũng nói anh mình chỉ là bác sĩ bình thường, chắc không phải người trong truyền thuyết kia rồi.
Thế là mọi người cũng thôi không bàn tán nữa, cho là chỉ là trùng hợp tuổi và học hành thôi.
Chỉ là… họ không biết, với Tả Dữu thì anh hai của cô thật sự chỉ là một “bác sĩ thường thường” thôi.
Ngay cả thân phận của anh cả cô còn thấy bình thường, khoe ra làm gì chứ.
Dù gì thì ở kiếp trước, nhà họ vốn là quý tộc vương thất, mấy danh xưng bây giờ có là gì đâu?
Lưu Duyệt còn đang định hỏi thêm, thì trong phòng đạo diễn bỗng vang lên tiếng la hoảng của Hoắc Uyển Uyển:
“Không, không phải em!”
Tình huống gì thế này?
Lưu Duyệt và Tả Dữu liếc nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Giọng Hoắc Uyển Uyển ở bên kia nghe vừa gấp gáp vừa hoảng loạn.
Chẳng lẽ lúc bọn họ không biết, Hoắc Uyển Uyển đã làm gì đó mờ ám và bị đạo diễn phát hiện?
Lúc này, trong phòng đạo diễn.
Đạo diễn nhìn hết tin nhắn và hình ảnh được gửi đến, mặt trầm hẳn xuống khi Hoắc Uyển Uyển vẫn còn chối.
“Hoắc Uyển Uyển, phía bên kia đã xác nhận là em chính là người nói ra chuyện này, hơn nữa tài khoản đó cũng là một trong mấy tài khoản phụ mà em từng dùng trước đây.”