Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 77

Lần này, giọng cô nghiêm túc hơn hẳn, như muốn dội gáo nước lạnh vào anh, ép anh tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào hão huyền.

 

“Lăng Tiêu, em thật sự không muốn mọi chuyện bị làm quá lên, nhưng em không thích anh. Mọi thứ đều do anh tự hiểu lầm. Em chỉ xem anh là bạn thôi. Anh đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu anh cứ khăng khăng theo hướng đó, thì em thấy... ngay cả làm bạn với nhau cũng không được đâu...”

 

Nói rồi, gương mặt Lan Thanh Vũ hiện lên vẻ buồn bã và tiếc nuối, như thể cũng không nỡ mất đi tình bạn này.

 

Bạn bè?!

 

Lăng Tiêu đứng chết lặng ngoài cửa, không tin nổi vào tai mình.

 

Nghe những lời đó, máu trong người anh như đông lại trong khoảnh khắc.

 

【Ủa là sao? Kịch bản lại đảo chiều nữa hả? Lăng Tiêu với Lan Thanh Vũ vẫn là bạn bè á?】

 

【Không phải, cậu nghe kỹ đi! Ý của Lan Thanh Vũ là Lăng Tiêu tự tưởng bở, hiểu nhầm mối quan hệ giữa họ chứ gì nữa?】

 

【Ui trời, nếu mà vậy thật thì tôi thay Lăng Tiêu xấu hổ giùm luôn.】

 

【Cô ta nói gì các người cũng tin à? Vậy cô ta bảo trái đất là hình vuông chắc các người cũng tin? Ảnh chụp rành rành ra đó, trừ phi Lan Thanh Vũ phân tích được từng pixel trong ảnh thì ai biết được có phải cô ta thấy Lăng Tiêu không còn giá trị nên mới đá gấp không!】

 

【Ý bạn là Lan Thanh Vũ ngay từ đầu đã lợi dụng Lăng Tiêu? Lăng Tiêu đâu có khờ tới mức đó, mấy cái chuyện như vậy mà cũng không nhìn ra được thì đúng là...】

 

【Thật giả lẫn lộn, ai mà biết được. Nhưng mà tôi vẫn mong hai người họ đến với nhau, dù gì Lăng Tiêu đối xử với Lan Thanh Vũ cũng rất tốt.】

 

“Thanh Vũ, em đang đùa đúng không?”

 

Ngoài cửa, Lăng Tiêu vừa bàng hoàng xong thì lập tức gượng cười, tiếp tục gõ cửa.

 

“Em mở cửa đi, mình ra ngoài nói chuyện một chút được không? Anh biết chắc là em bị dọa rồi, nhưng không sao, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ em!”

 

Ngoài cửa, Lăng Tiêu còn đang tự tìm lý do giúp Lan Thanh Vũ, cứ nghĩ cô bị dọa nên mới luống cuống mà nói năng không rõ ràng.

 

Nhưng Lan Thanh Vũ vẫn im lặng, không đáp.

 

Lúc này, các khách mời còn lại cũng vừa làm nhiệm vụ buổi sáng xong, lần lượt quay về.

 

Vẫn là Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh về đầu tiên như mọi khi.

 

Tả Dữu che dù cho Ôn Cảnh Hinh, nguyên buổi sáng hai người họ gần như chẳng đổ giọt mồ hôi nào – khá nhàn nhã.

 

Tả Dữu thì đến mồ hôi cũng không chảy một giọt.

 

Vì lý do đó mà mỗi lần nhìn Ôn Cảnh Hinh, cô đều cảm thấy anh như đang tỏa ra ánh hào quang trí tuệ.

 

“Để em cất dù cho!”

 

Cô nhiệt tình đỡ lấy chiếc dù lớn trong tay Ôn Cảnh Hinh, ôm lấy rồi chạy vào phòng.

 

Ôn Cảnh Hinh còn chưa kịp dặn “em cẩn thận chút”, đã thấy Tả Dữu ôm cái dù nặng trịch ấy chạy đi như bay.

 

Ôn Cảnh Hinh: “…”

 

Anh lặng lẽ nuốt lại mấy lời định nói, đồng thời nhìn bàn tay mình, bắt đầu nghi ngờ bản thân.

 

Hay là... rảnh rỗi thì nên đi đăng ký tập gym nhỉ?

 

Bên này, Tả Dữu vừa ôm dù đi vào cửa thì đã thấy Lăng Tiêu đứng ngây ra như tượng trước phòng Lan Thanh Vũ, mặt mày nghiêm túc như đang chịu phạt, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.

 

Gì đây? Cặp đôi mới cãi nhau à?

 

Tuy hơi tò mò, nhưng Tả Dữu vẫn không nhiều chuyện.

 

Cô chẳng muốn dính líu gì đến Lăng Tiêu hay Lan Thanh Vũ cả.

 

Cô cất dù xong còn tiện thay quần áo.

 

Nhưng không ngờ khi bước ra thì Lăng Tiêu vẫn đứng nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích chút nào.

 

Càng nhìn, Tả Dữu càng thấy khó hiểu.

 

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài — rõ ràng đâu có mưa đâu?

 

Vậy Lăng Tiêu đang bày trò “chung tình dưới mưa” kiểu phim thần tượng nào vậy?

 

“Bưởi, hai người lại là nhóm về đầu nữa kìa!”

 

Ở cổng sân nhỏ, Lưu Duyệt và Bạch Dữ An cũng vừa về đến.

 

Thấy Ôn Cảnh Hinh đang ngồi dưới chòi nghỉ, Lưu Duyệt lập tức đoán ra Tả Dữu chắc cũng đã quay lại.

 

Cô gọi lớn về phía phòng Tả Dữu, lập tức thấy Tả Dữu hớn hở chạy ra như ong mật thấy hoa, vứt ngay chuyện Lăng Tiêu đứng đực ngoài kia ra sau đầu.

 

“Cực khổ rồi! Mình đi lấy nước cho cậu nhé!”

 

Dù bản thân chẳng mệt mỏi gì, thấy Lưu Duyệt đầu đầy mồ hôi, cô liền hóa thân thành ong chăm chỉ đi rót nước.

 

Lưu Duyệt cảm động đón lấy ly nước Tả Dữu đưa, trong lòng có chút xúc động và bất ngờ.

 

Biết hoàn cảnh nhà Tả Dữu rồi, mỗi lần nhìn cô là lại có cảm giác toàn thân toát ra hào quang "Thần Tài".

 

Nhưng mà cũng mừng, xem ra cô bạn này là người nhà giàu kiểu dễ gần, không chảnh chọe.

 

Uống một ngụm nước xong, Lưu Duyệt kể lại chuyện kỳ lạ mình vừa thấy.

 

“À đúng rồi, lúc mình mới quay lại có thấy bên cổng làng hình như có một nhóm fan tới thăm đoàn? Không biết là tới thăm ai, chứ đạo diễn nói rõ là không cho fan vào cơ mà?”

 

“Fan á?” Mắt Tả Dữu sáng rỡ, không lẽ là fan của cô tới?

 

“Ừ, toàn là mấy cô gái trẻ. Mình đoán chắc là fan Lăng Tiêu thôi.” Lưu Duyệt hạ giọng nói.

 

Tả Dữu vừa nghe, hơi hụt hẫng.

 

Cô còn tưởng là mấy fan tinh mắt của mình cơ đấy.

 

Lưu Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Cũng có thể là fan Trình Hạc.”

 

Tuy Trình Hạc hay độc miệng, nhưng cũng có không ít fan nữ trẻ.

 

Dù sao cũng không phải fan cô, nên Tả Dữu không mấy quan tâm.

 

Cô cùng Lưu Duyệt đi giao nhiệm vụ xong thì ngồi đợi tổ chương trình phát đồ dùng.

 

Nhưng điều khiến hai người ngạc nhiên là, nhân viên tổ tiết mục lại nói: “Mọi người đợi một chút nhé, trưa nay đạo diễn có chuyện cần thông báo, nên đồ dùng sẽ phát sau.”

 

Chuyện gì cần thông báo?

 

Tả Dữu và Lưu Duyệt liếc nhìn nhau, đều thấy tò mò.

 

Nhưng nhân viên đã nói vậy thì họ chỉ có thể ngồi đợi.

 

Hiện giờ chỉ còn Trình Hạc chưa quay lại, chắc đợi anh về là đạo diễn sẽ thông báo.

 

Sau khi ngồi xuống, Lưu Duyệt cũng để ý đến Lăng Tiêu vẫn đứng chết trân trước cửa phòng Lan Thanh Vũ, bèn khều vai Tả Dữu, dùng ánh mắt hỏi thăm xem chuyện gì đang xảy ra.

 

Tả Dữu chống cằm, lười nhác đáp:

 

“Chắc đang luyện tập diễn phim thần tượng gì đó.”

 

“Ủa, anh ta muốn đi đóng phim hả?”

 

Lưu Duyệt lẩm bẩm một câu, rồi âm thầm thề trong lòng: nếu biết Lăng Tiêu đóng phim gì, cô nhất định tránh xa bộ đó cho bằng được!

 

Còn Ôn Cảnh Hinh thì nghĩ nhiều hơn Tả Dữu và Lưu Duyệt một chút.

 

Tuy anh không quan tâm lắm đến tổ Lan Thanh Vũ – Lăng Tiêu, nhưng biểu hiện hiện tại của Lăng Tiêu thật sự quá bất thường.

 

Có thể vì cùng là đàn ông nên anh càng cảm nhận rõ hơn — cảm xúc Lăng Tiêu toát ra lúc này là thật.

 

Một loại bi thương sâu kín, không giống diễn.

 

Ôn Cảnh Hinh đặt một tay lên tách trà, ngón tay khẽ gõ nhẹ thành ly, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu ở xa.

 

Thật ra anh chẳng quan tâm giữa Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ đã xảy ra chuyện gì.

 

Điều anh để tâm là: liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến người khác hay không.

 

Ví dụ như Tả Dữu.

 

Chuyện lần trước Lăng Tiêu tới cửa phòng Tả Dữu, nói muốn làm bạn với cô, đến giờ Ôn Cảnh Hinh vẫn còn ghi nhớ.

 

Trước đó thì coi thường, chán ghét, phũ phàng... giờ lại nói muốn làm bạn?

 

Hắn tưởng mình quyến rũ đến mức muốn làm gì thì làm chắc?

 

Khoé miệng Ôn Cảnh Hinh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, đáy mắt hoàn toàn là sự cảnh giác.

 

Tóm lại, bất kể giữa Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ có chuyện gì, anh cũng không thể để Lăng Tiêu lại gần Tả Dữu — càng không thể để cô trở thành “phương án dự phòng”.

 

Ngay cả anh cũng phải từ tốn, từng chút một tiến lại gần người ấy…

 

Thì Lăng Tiêu lấy tư cách gì mà xuất hiện bên cạnh Tả Dữu?

 

“A! Tôi sắp kiệt sức rồi đây này!” – tiếng kêu than thảm thiết của Trình Hạc vọng ra từ sân sau, nghe mà mệt giùm.

 

Hôm nay Hoắc Uyển Uyển không có mặt, Trình Hạc tuy không đến mức phải một mình làm phần việc của hai người, nhưng vì không còn ai để đôi co trò chuyện, thời gian lén lút lười biếng của hắn cũng giảm mạnh.

 

Để không bị khán giả phát hiện ra mình đang “trốn việc công khai”, Trình Hạc đành phải im lặng làm việc chăm chỉ, làm và làm tiếp.

 

Không ngờ làm riết thì hắn phát hiện… sao mình lại có thể một mình hoàn thành công việc thường ngày của hai người?

 

Trình Hạc ngồi phịch xuống đất, hoảng hồn lẫn tiếc nuối, tự hỏi tại sao mình lại siêng quá vậy cơ chứ!

 

Hắn quyết định lát nữa giao nhiệm vụ xong sẽ bàn với đạo diễn một chút xem có thể gom việc ngày mai làm luôn trong hôm nay, rồi nghỉ bù một ngày.

 

Nhưng vừa mới về đến nơi, đạo diễn đã vỗ tay ra hiệu.

 

“Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ, nghỉ ngơi một lát nhé, lát nữa tôi sẽ công bố một chuyện.”

 

Công bố chuyện gì vậy?

 

“Hở, còn chuyện gì nữa sao?” – Trình Hạc mù tịt nhìn quanh.

 

Lưu Duyệt và mọi người cũng lắc đầu, không ai biết gì.

 

Phía đạo diễn nói xong thì liếc mắt nhìn sang phía cửa phòng Lan Thanh Vũ – nơi Lăng Tiêu vẫn đang đứng đực mặt suốt mười phút đồng hồ!

 

Nếu để tin này lan ra, người ta không biết lại tưởng tổ chương trình đang “dùng hình phạt thể xác” với khách mời mất!

 

Đạo diễn nhịn không nổi, bước nhanh tới, nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cậu qua chòi nghỉ phía trước đợi đi. Tôi còn chuyện khác phải công bố.”

 

Nhưng Lăng Tiêu hoàn toàn phớt lờ, cứ đờ người đứng đó.

 

Trời ơi, nếu không phải đang ghi hình, đạo diễn thật sự muốn phang nguyên chiếc dép vào đầu Lăng Tiêu cho hả giận!

 

Thôi được, không đi thì không đi.

 

Gọi thẳng Lan Thanh Vũ ra chắc cũng ổn.

 

Dù gì đạo diễn cũng biết Lăng Tiêu đứng đấy vì bị tổn thương tình cảm, chẳng qua không chịu buông thôi.

 

“Lan Thanh Vũ, ba phút nữa tập hợp ở chòi nghỉ nhé, em chuẩn bị ra đi.”

 

Nói xong, đạo diễn cũng không định nán lại, chuyện mập mờ tình cảm thế này cứ để tụi nó tự giải quyết.

 

Trong phòng, Lan Thanh Vũ nghe thấy liền đáp “Em biết rồi”, rồi bình tĩnh sửa sang lại quần áo.

 

Ra đến cửa, cô hít một hơi thật sâu để dằn lại bực bội trong lòng.

 

Cô biết Lăng Tiêu vẫn đang đứng ngoài chờ mình, nhưng không hiểu sao, rõ ràng giữa hai người chỉ hơi mập mờ thôi mà, có đáng để anh ta đứng như tượng canh cửa vậy không?

 

Anh ta có biết hành vi này vừa ngốc vừa phiền không chứ?

 

Nhưng cho dù Lan Thanh Vũ có bực cỡ nào đi nữa, cô cũng biết mình không thể trốn tránh, phải ra đối mặt với anh ta.

Bình Luận (0)
Comment