Vì vậy sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô bất ngờ kéo cửa mở ra.
Lăng Tiêu nghe tiếng mở cửa, mắt lập tức sáng rỡ lên: “Thanh Vũ!”
Anh ta nhìn cô đầy kích động: “Cuối cùng em cũng chịu ra rồi!”
Lan Thanh Vũ nhìn anh ta đầy khó xử, nhẹ nhàng nói:
“Lăng Tiêu, anh đừng như vậy nữa… Giữa chúng ta vốn không có gì cả. Anh cư xử như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm…”
Lăng Tiêu không ngờ, sau mười phút đứng đợi để cô nguôi giận, kết quả cô vẫn giữ nguyên thái độ như vậy?
Cô vẫn lo chuyện công khai quan hệ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sao?
Anh vội vàng giải thích:
“Thanh Vũ, sao em vẫn không tin anh? Em không cần lo đâu, anh nhất định sẽ bảo vệ em! Quan hệ của chúng ta bây giờ không cần giấu nữa, cuối cùng chúng ta cũng có thể công khai ở bên nhau rồi!”
Câu nói ấy khiến mấy người bên chòi nghỉ đều sững người.
Đặc biệt là Trình Hạc.
Lăng Tiêu điên rồi chắc?
Anh ta thậm chí sẵn sàng vứt bỏ tiền đồ để công khai quan hệ ngay trên sóng livestream với hàng triệu khán giả?
Điên thật rồi, không thể nào lý giải nổi!
Còn Lan Thanh Vũ thì đã hoàn toàn hết kiên nhẫn.
Cô còn liếc thấy ánh mắt đầy ẩn ý mà Ôn Cảnh Hinh đang nhìn sang, tim càng lúc càng thắt lại.
Không được, cô phải dứt khoát cắt đứt quan hệ với Lăng Tiêu, không thể để Ôn Cảnh Hinh hiểu lầm.
Cô lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta rồi nói:
“Lăng Tiêu, anh đủ chưa vậy?”
“Thanh Vũ… em…” – Lăng Tiêu sững người.
“Tôi từng ở bên anh lúc nào? Là từ đầu show đến giờ, anh cứ luôn miệng nói anh thích kiểu người như tôi, thấy tôi tốt hơn người khác… là anh tự hướng về tôi! Còn tôi, vì ngại từ chối thẳng nên mới giữ thể diện cho anh, không muốn nói gì khó nghe trước mặt mọi người.”
“Chẳng lẽ chỉ vì tôi không từ chối, anh lại nghĩ là tôi cũng thích anh sao?”
Lăng Tiêu sững sờ.
Nhưng Lan Thanh Vũ vẫn chưa dừng lại.
“Tôi chưa từng nhận lời anh điều gì cả. Nếu anh cứ cho rằng như vậy là hai chúng ta có quan hệ, thì… thật xin lỗi, anh quá tự mình đa tình rồi đấy.”
“Giữa tôi và anh hoàn toàn không có gì. Làm ơn từ nay đừng dây dưa tôi nữa.”
Nói rồi, Lan Thanh Vũ cúi đầu đi ngang qua người Lăng Tiêu.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, cô nghe thấy giọng Lăng Tiêu thì thào đầy hoài nghi:
“Tự mình… đa tình?”
Tim Lan Thanh Vũ đập thình thịch.
Thật ra cô cũng không đoán nổi phản ứng tiếp theo của anh ta sẽ thế nào.
Cô chỉ có thể cố gắng diễn tròn vai một người “bị theo đuổi đơn phương đến mức không chịu nổi”, nên khi nói ra lời đó, nét mặt cô vừa bối rối, vừa có chút áy náy, giống như cuối cùng cũng buộc phải nói ra sự thật mà cô đã cố nhẫn nhịn từ lâu.
【 Má ơi, không ngờ thật sự là Lăng Tiêu tự yêu đơn phương, Thanh Vũ nhà người ta chưa từng đồng ý mà anh ta lại nghĩ họ là một cặp?! 】
【 Gớm chết đi được! Thanh Vũ chẳng qua là nể mặt, không muốn từ chối phũ thôi mà anh ta tưởng thật à? Da mặt dày thế là cùng! Cầu xin đừng dây dưa chị tôi nữa, biến giùm cái đi! 】
【 Còn cái ảnh kia là sao? Có ai giải thích giùm tôi với?! 】
【 Nhìn thái độ của Lan Thanh Vũ, biết đâu cái ảnh đó còn có ẩn tình gì thì sao? Dưa này càng lúc càng đáng hóng. 】
Trong khi đó, Tả Dữu và Lưu Duyệt xem đến đoạn cao trào thì tay họ đã vô thức nắm chặt lấy nhau dưới bàn.
Dù không nói gì, trong lòng cả hai đều đang hò hét:
Tiếp đi nào! Chúng tôi vẫn chưa coi đủ đâu!
Nhưng chiêu trò hấp dẫn thì không thể nào cứ tụt mood mãi được. Dù gì thì đạo diễn vẫn còn ở đây mà.
Đối với vụ drama ngập tràn tình yêu và thù hận giữa Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ, đạo diễn tỏ rõ thái độ: ông ta không muốn nhúng tay nữa. Giờ ông chỉ muốn tiếp tục ghi hình và hoàn thành các phần còn lại.
Sau khi Lan Thanh Vũ ngồi xuống, đạo diễn liếc nhìn Lăng Tiêu – lúc này vẫn đang đứng cạnh cái cột điện như bị đóng băng – rồi nhắc khẽ một câu:
“Lăng Tiêu, cậu không định về chỗ ngồi à?”
Lăng Tiêu không đáp.
Ờ, không trả lời thì cũng thôi, lười hỏi lại.
Đạo diễn cũng không để tâm nữa, bắt đầu thông báo chương trình:
“Tôi có hai tin muốn thông báo. Thứ nhất, vì một số lý do nên chương trình của chúng ta sẽ thiếu một nữ khách mời. Do đó, để đảm bảo cân bằng cho nhóm nam độc thân, chúng tôi đã mời một nữ khách mời mới đến – và cô ấy đã có mặt tại phim trường rồi.”
Hả?
Nữ khách mới tới rồi?
Câu này vừa dứt, trừ Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu, mấy khách mời còn lại đều sững người.
Mọi người nhìn quanh nhưng không thấy nữ khách mời mới đâu cả.
Khán giả trong phòng livestream cũng bị khơi dậy tò mò, bắt đầu lùng sục mọi góc máy.
Đáng tiếc là... chẳng có ai tìm được bất kỳ manh mối nào.
Đạo diễn nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của mọi người thì cực kỳ hài lòng.
“Mọi người đừng vội. Khách mời nữ lần này sẽ không chủ động xuất hiện, nên các bạn có nhiệm vụ mới: Đi tìm nữ khách mời mới!”
“Đạo diễn, cho tụi tôi cái phạm vi đi, không cho thì biết đường đâu mà tìm?” – Trình Hạc la lên.
Ngoài Trình Hạc ra thì Bạch Dữ An và Ôn Cảnh Hinh đều ngồi yên, không có động tĩnh gì.
Cả hai đều đã có bạn đồng hành, cũng chẳng tò mò mấy về người mới kia.
Nhưng đạo diễn mà dễ tha cho thì đâu phải đạo diễn chương trình này nữa.
Anh ta nhếch môi cười gian với vẻ mặt đầy ẩn ý khi thấy hai người kia vẫn chưa nhúc nhích.
“Nhiệm vụ tìm nữ khách mời mới, tất cả nam khách mời đều phải tham gia!”
Cả Ôn Cảnh Hinh lẫn Bạch Dữ An nhíu mày lại.
Bạch Dữ An hỏi ngay: “Đạo diễn, bọn tôi có được phép từ chối không?”
Anh thấy mình phối hợp với Lưu Duyệt vẫn rất ổn.
Chắc Ôn Cảnh Hinh cũng nghĩ vậy.
“Không được.”
Đạo diễn tiếp tục: “Vì nữ khách mời mới chỉ tham gia từ tuần này, nên để cô ấy làm quen nhanh với chương trình và hiểu hơn về các nam khách mời, bốn người các cậu đều phải đi tìm cô ấy.”
Nói cách khác, cho cô ấy cơ hội để làm quen và chọn bạn đồng hành.
Trình Hạc lúc này mới ngộ ra.
Ban đầu anh tưởng nữ khách mới là người thay thế Hoắc Uyển Uyển, sẽ trực tiếp trở thành cộng sự của anh luôn.
Ai ngờ theo đạo diễn nói thì… cô ấy sẽ tự chọn?
Trình Hạc trợn tròn hỏi lại đạo diễn: “Vậy tổ đội hiện tại của tụi tôi... không còn ý nghĩa gì à?”
Đạo diễn gật đầu: “Ừ, ở một góc độ nào đó, có thể hiểu vậy.”
Cái gì mà “ở một góc độ nào đó”? Vậy rốt cuộc là giải tán hay không giải tán?
【Đạo diễn nói gì vậy trời? Nói cho hết lời đi, ăn nói lấp lửng bực dễ sợ!】
【Khi nào tôi giàu, tôi nhất định sẽ mua một cái điện thoại có khả năng tua nhanh phát ngôn của đạo diễn!】
【Aaaa tôi không chịu được, tôi chỉ muốn xem thầy Ôn và Tả Dữu ở bên nhau thôi! Nếu hai người này mà không thành đôi, thì "ôn nhu là ngươi" còn phát đường kiểu gì nữa?!】
【Ủa "ôn nhu là ngươi" là gì vậy? Tôi 2G à?】
【"Ôn nhu là ngươi" là tên couple của thầy Ôn và Tả Dữu đó! "Ôn" là Ôn Cảnh Hinh, "nhu" là từ đồng âm với "Dữu". Hơn nữa còn có thể hiểu là “sự dịu dàng là dành cho em” nữa kìa, couple này đúng là đỉnh cao, phát đường không biết mệt!】
【Yên tâm đi, thầy Ôn mà đã có Tả Dữu rồi thì dù nữ khách mời mới có xinh như tiên nữ cũng không thay lòng đâu!】
【Ủa chị gái bên trên, chị vừa nhắc đến “tiên nữ” trước mặt Tả Dữu đó, chị có hiểu nhan sắc của Tả Dữu cỡ nào không vậy?】
Đạo diễn nói tiếp: “Khi các nam khách mời đi tìm nữ khách mời mới, có thể sẽ gặp nhiệm vụ cần phối hợp cùng cô ấy. Một khi hoàn thành nhiệm vụ đó, hai người sẽ tạm thời trở thành cộng sự mới.”
Thông báo xong, đạo diễn cười toe: “Sao nào, bất ngờ không? Hấp dẫn không? Vừa có nhiệm vụ hay ho, lại được gặp nữ khách mời mới nha!”
Ôn Cảnh Hinh và Bạch Dữ An: “........”
Không thấy hấp dẫn lắm, cảm ơn.
Tả Dữu nghe xong lời đạo diễn, nghĩ đến việc mình có thể bị tách khỏi Ôn Cảnh Hinh, tâm trạng tự nhiên tụt dốc không phanh.
Cô vô thức liếc nhìn Ôn Cảnh Hinh một cái, rất muốn nói: “Anh quên mất ba mẹ em đã giao phó gì cho anh rồi à? Anh là người đã hứa trước mặt họ sẽ cùng em tổ đôi đó!”
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy nói như vậy có vẻ như đang dùng đạo đức để ép Ôn Cảnh Hinh.
Với lại anh đã làm cộng sự với cô mấy ngày nay rồi, biết đâu trong lòng đã thấy phiền?
Nghĩ tới đây, Tả Dữu càng thêm buồn.
Cô cúi đầu, bực bội xoắn lấy mấy bông hoa giả trên bàn, chỉ cảm thấy mình mới dùng chút lực mà đã làm nó rụng ra từng mảnh.
Cô cứng người: “........”
Lén nhìn xung quanh – ngay cả Lưu Duyệt cũng đang tập trung theo dõi đạo diễn, như thể đang chờ thông báo tiếp theo.
May quá, không ai thấy mình phá đạo cụ.
Tả Dữu định lén lút ghép lại mấy bông hoa, nhưng loay hoay mãi vẫn không làm được.
Hoa gì mà rẻ tiền quá trời, gắn lại còn không được!
“Đưa đây, để tôi.” – Ôn Cảnh Hinh rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tả Dữu giật mình, ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn anh: “Anh thấy rồi hả?”
Biểu cảm ngạc nhiên kia đúng kiểu thỏ non bị giật mình.
Ôn Cảnh Hinh liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, vừa thu gom mấy mảnh hoa giả về phía mình, vừa nhẹ giọng: “Ừ.”
Từ lúc cô không cẩn thận làm rụng hoa, anh đã nhìn toàn bộ quá trình.
Tất nhiên cả đoạn cô luống cuống cố ghép lại mà không được.
Thật ra mấy bông hoa giả này nếu muốn ghép lại thì không khó, chỉ cần tỉ mỉ và kiên nhẫn là được.
Ôn Cảnh Hinh chăm chú nhìn các lỗ nhỏ trên bông hoa, lần lượt xếp lại từng cánh hoa, mỗi động tác đều cực kỳ cẩn thận.
Dưới tay anh, bó hoa giả được khôi phục lại nguyên vẹn.
Tả Dữu bên cạnh nhìn mà càng thấy sốc.
Cô không ngờ Ôn Cảnh Hinh mà cả việc này cũng làm được.
“Anh giỏi thật đấy!”
Động thì mạnh mẽ, tĩnh thì tinh tế.
Chẳng lẽ đây chính là kiểu “động – tĩnh đều giỏi” trong truyền thuyết?
Nếu một ngày nào đó Ôn Cảnh Hinh rút ra cái kim ngồi khâu quần áo thì Tả Dữu cũng chẳng lấy làm lạ.
Ôn Cảnh Hinh thấy ánh mắt sùng bái của cô, cầm bông hoa trong tay mà không biết đặt xuống kiểu gì.
Cả người rơi vào trạng thái dở khóc dở cười.
Anh thực sự không biết nên cảm ơn hay khóc trước lời khen này.
【Chậc chậc chậc, nhìn góc kia đi mọi người, rõ rành rành luôn rồi đó, hai người kia đang "phát đường" kìa!!】