Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 87

Thấy nhân viên quay phim và ekip không để ý đến mình, anh bật cười lạnh lùng, nghiêng đầu nói nhỏ với Lan Thanh Vũ:

 

“Chẳng phải chúng ta đến bạn bè còn không phải sao? Vậy mà em có thể đưa ra yêu cầu kiểu đó với người xa lạ à?”

 

Lan Thanh Vũ sững người.

 

Cô nhanh chóng nhận ra lần này mình thật sự đã khiến Lăng Tiêu tổn thương.

 

Và anh… cũng thật sự đã hận cô rồi.

 

“Lăng Tiêu… nhưng bây giờ mình đang quay show mà, có thể đừng để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc được không?”

 

Quay show?

 

Cô còn biết là đang quay show sao?

 

Nếu tối đó cô không đột nhiên kéo anh ra ngoài, ôm anh tỏ tình đầy tình cảm, thì anh có ngu ngơ để cô dắt mũi như vậy không?

 

Đến khi anh hết giá trị lợi dụng, cô liền một cước đá văng.

 

Bây giờ lại giả vờ như không có chuyện gì, còn đòi nói chuyện công việc?

 

Trước kia anh có thể ngốc, nhưng đâu có nghĩa là ngốc cả đời!

 

Lăng Tiêu cố nén cơn giận trong lòng, cắn răng nói:

 

“Ba mẹ em bận? Đúng lúc lắm, người nhà anh cũng bận. Nên anh không đồng ý gọi điện!”

 

Thực ra ba mẹ anh không có bận gì cả, nhưng anh chẳng muốn giúp Lan Thanh Vũ nữa, đơn giản chỉ vì muốn chống đối cô.

 

Dựa vào đâu mà cô lừa anh xong còn có thể bình yên vô sự?

 

Cục tức này anh nuốt không trôi!

 

Nghĩ đến câu mà anh họ nói hồi chiều, ánh mắt Lăng Tiêu càng thêm lạnh lẽo.

 

Anh họ từng bảo:

 

“Anh nói rồi, con nhỏ Lan Thanh Vũ không phải loại dễ đối phó. Bây giờ em tin chưa? Nếu sau này em thật sự dứt được khỏi nó, thì trong giới giải trí em vẫn còn cơ hội ngoi lên lại.”

 

Giữa anh và Lan Thanh Vũ, không thể nào quay lại được nữa.

 

Anh không tha thứ được chuyện cô trêu đùa và lừa gạt mình.

 

Nhưng đúng như anh họ nói – có lẽ anh vẫn có thể mượn cô một lần… để đứng dậy.

 

“Anh!”

 

Lan Thanh Vũ bị từ chối trắng trợn, sắc mặt lập tức tái xanh.

 

Cô đã quen với việc Lăng Tiêu luôn nghe lời mình.

 

Bây giờ anh lại dám công khai chống đối, khiến cô vừa tức vừa nghẹn.

 

Trong khi bên này hai người giằng co, thì bên kia Ôn Cảnh Hinh đang cùng Tả Dữu thương lượng chuyện gọi điện thoại.

 

Ôn Cảnh Hinh nhíu mày nhìn Tả Dữu, hỏi:

 

“Em có thể gọi điện được không? Để tôi đoán.”

 

Tả Dữu gật đầu không chút do dự:

 

“Không vấn đề gì.”

 

Ôn Cảnh Hinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười:

 

“Ừm, vậy làm phiền em.”

 

Dù gì đây cũng là nhiệm vụ, có người phối hợp là tốt rồi.

 

Nghĩ lại lúc nãy đạo diễn nói phải gọi về cho người thân, Ôn Cảnh Hinh có vẻ hơi khó xử.

 

Tả Dữu đoán chắc là do người nhà anh không tiện xuất hiện.

 

Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi.

 

Người nổi tiếng như Ôn Cảnh Hinh, muốn bảo vệ sự riêng tư cho người thân cũng là điều hợp lý.

 

Tả Dữu vừa nghĩ đến đó, thì Đường Ngữ Yên đã đi tới.

 

Cô nàng chẳng buồn để ý Tả Dữu đang đứng bên cạnh, thẳng thắn nói với Ôn Cảnh Hinh:

 

“Nhớ bật điện thoại lên đó, lát nữa dì sẽ gọi cho cậu.”

 

Tả Dữu: “!!!”

 

Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

 

Cái gì vậy? Chẳng lẽ… Ôn Cảnh Hinh và Đường Ngữ Yên là họ hàng?

 

Ôn Cảnh Hinh cũng bị câu nói của Đường Ngữ Yên làm sững người, nhưng rồi lập tức phản ứng lại và lạnh lùng từ chối:

 

“Bây giờ đang quay show, đừng có làm loạn.”

 

Đường Ngữ Yên trừng mắt:

 

“Tôi làm gì mà loạn? Đạo diễn bảo gọi cho người thân, tôi không thể gọi cho cậu chắc?”

 

Ôn Cảnh Hinh cảm thấy đau đầu.

 

Anh định nói gì đó, nhưng Đường Ngữ Yên lại tiếp tục:

 

“Hơn nữa tôi đâu còn ai khác là người thân ngoài cậu, không gọi cho cậu thì gọi cho ai?”

 

Lời này vừa thốt ra, Ôn Cảnh Hinh lập tức im lặng.

 

Bên cạnh, Tả Dữu suýt nữa muốn bịt tai mình lại gào lên:

 

Cái này tôi có thể nghe được sao!!!

 

Cô còn chưa hoàn hồn vì cú sốc vừa rồi.

 

Thì ra… Ôn Cảnh Hinh và Đường Ngữ Yên là người thân.

 

Mà Ôn Cảnh Hinh còn là… cháu của Đường Ngữ Yên.

 

Nhưng nếu họ là thân thích, sao Ôn Cảnh Hinh lại có thái độ như rất không muốn thấy cô ấy xuất hiện ở đây?

 

Hay là… mình suy nghĩ quá nhiều?

 

Tả Dữu lần đầu tiên thấy đầu óc mình không theo kịp, mối quan hệ giữa Ôn Cảnh Hinh và Đường Ngữ Yên đúng là rối như tơ vò.

 

Sau khi nói chuyện xong với Ôn Cảnh Hinh, Đường Ngữ Yên rời đi, quay lại bên Trình Hạc.

 

Tả Dữu cũng dần định thần lại, liếc nhìn Ôn Cảnh Hinh, nhưng nhất thời chẳng biết phải mở miệng thế nào.

 

Cô thật sự rất tò mò tại sao quan hệ giữa Ôn Cảnh Hinh và Đường Ngữ Yên lại kỳ lạ như vậy, nhưng thấy Ôn Cảnh Hinh đang cau mày, cô lại thôi, nuốt lời định nói xuống.

 

Ôn Cảnh Hinh thu ánh mắt khỏi Đường Ngữ Yên, phát hiện nét mặt Tả Dữu như muốn hỏi mà lại thôi, không nhịn được bật cười.

 

"Em tò mò lắm hả?"

 

Tả Dữu theo bản năng định lắc đầu, nhưng rồi lại ngập ngừng: "Em... tò mò được không?"

 

Ôn Cảnh Hinh dở khóc dở cười nhìn cô.

 

Anh vừa định giải thích qua loa mấy câu thì bên kia đạo diễn đã lên tiếng gọi mọi người.

 

"Rồi rồi, hết năm phút rồi, chắc ai cũng bàn bạc xong với bạn cùng nhóm rồi nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu—"

 

Đạo diễn còn chưa kịp nói hết câu, bên kia Lăng Tiêu đã giơ tay.

 

"Đạo diễn, nhóm tụi em vẫn chưa quyết định xong."

 

Vừa nhìn thấy lại là tổ của Lăng Tiêu với Lan Thanh Vũ, đạo diễn thiếu điều muốn nổi khùng.

 

Sao lần nào có chuyện cũng là nhóm này vậy trời!

 

Nhưng nghĩ đến việc chương trình vẫn phải tiếp tục quay, đạo diễn chỉ có thể hít một hơi thật sâu để nén giận, quay sang hỏi Lăng Tiêu:

 

"Nhóm hai người đang gặp vấn đề gì?"

 

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc trả lời:

 

"Em với Lan Thanh Vũ vẫn chưa quyết được ai sẽ gọi điện. Cô ấy nói ba mẹ bận không nghe máy được, bên em cũng vậy."

Gì mà “ba mẹ bận không nghe máy”?

 

Vừa mới nói rồi, đâu có quy định là phải gọi cho ba mẹ đâu?

 

Hai người này lúc nãy có nghe kỹ luật chơi không vậy?

 

Đạo diễn tức thật rồi, ánh mắt nhìn Lan Thanh Vũ cũng chẳng còn kiên nhẫn.

 

"Ý hai người là tình hình đúng như vậy?"

 

Lan Thanh Vũ gượng cười cứng đờ, cô biết đạo diễn giờ chắc muốn bùng cháy, thấy nhóm này đúng là phiền, nhưng cô cũng bất lực mà.

 

Dù vậy, đối mặt với ánh mắt soi mói của đạo diễn, cô vẫn cắn răng gật đầu, khẽ nói:

 

"Vâng... đúng là trùng hợp quá, tụi em gặp tình huống này thật..."

 

Cô nghĩ nếu cả cô và Lăng Tiêu đều không thể gọi về nhà, chắc đạo diễn sẽ cho bốc thăm được ăn hoặc không, thế thì còn đỡ.

 

Ai mà ngờ đạo diễn đúng là có phương án dự phòng, nhưng cô chỉ đoán trúng một nửa.

 

Bởi vì đạo diễn nói ngay:

 

"Được rồi. Hai người không tự thương lượng được ai gọi thì bốc thăm đi! Ai rút trúng thì gọi, không nhất thiết phải gọi người thân, gọi cho người quen cũng được!"

 

Lan Thanh Vũ khựng người tại chỗ.

 

Cô không ngờ đạo diễn lại quyết liệt bắt họ phải hoàn thành thử thách này, còn cho bốc thăm nữa!

 

Lăng Tiêu thì gật đầu cái rụp.

 

"Được."

 

Lan Thanh Vũ còn định phản đối gì đó, nhưng Lăng Tiêu đã đưa tay thẳng vào hộp bốc thăm, rút ra một tờ giấy.

 

Trong hộp chỉ có hai tờ giấy, một người lấy một tờ, khỏi cần mở tờ còn lại cũng biết kết quả.

 

Vì vậy, khi Lăng Tiêu mở tờ giấy, đạo diễn liền hối thúc:

 

"Mở ra đi."

 

Lăng Tiêu mở tờ giấy ra nhìn.

 

Trên đó viết to hai chữ: “Không gọi”

 

Vậy là quá rõ rồi, tờ còn lại thuộc về Lan Thanh Vũ chắc chắn là “Gọi”

 

Lan Thanh Vũ không tin nổi, vội nói:

 

"Khoan đã! Em chưa chuẩn bị tâm lý mà Lăng Tiêu đã rút trước rồi, thế là không công bằng!"

 

Có hai tờ giấy thôi mà, rút ai trước cũng 50-50, chẳng lẽ trước khi rút còn phải chơi oẳn tù tì quyết định ai rút đầu?

 

Đạo diễn cảm thấy Lan Thanh Vũ đúng là bắt bẻ từng li từng tí.

 

Phòng livestream lúc này cũng bắt đầu bàn tán:

 

【 Lan Thanh Vũ bị gì vậy? Mỗi lần quay là lại gây chuyện. Có mỗi việc bốc thăm mà làm quá lên. 】

 

【 Cảm giác không phải cô ấy chú trọng công bằng đâu, mà là... không muốn gọi điện thì đúng hơn? 】

 

【 Thì đạo diễn có nói là không nhất thiết gọi cha mẹ mà? Sao phải rối vậy, còn bao nhiêu người thân khác mà. 】

 

【 Hay là cô ấy sợ bị lộ thân thế thật? 】

 

【 Nhưng sớm muộn gì cũng bị đào ra thôi, ngày mai Tả đại ca còn livestream nữa mà. Có gì phải giấu đến thế? 】

 

【 Biết đâu cô ấy chẳng phải tiểu thư nhà giàu gì, chỉ là gái nhà thường thôi. 】

 

【 Ủa vậy mấy cái vụ trên Weibo là sao? Bị gọi là “phú bà” cũng không phản bác mà? Lần trước còn dùng chiêu giả ngu ứng phó với ông lão nữa cơ mà. 】

 

【 Nếu vậy thì đúng là lừa đảo, sao còn mặt mũi ở lại show này nữa? 】

 

Đạo diễn suýt nữa bị Lan Thanh Vũ làm cho tăng xông, nhưng thấy cô kiên quyết vậy, đành phất tay:

 

"Được! Lăng Tiêu nhường cô ấy rút trước đi."

 

Lăng Tiêu giờ ngoan hơn hẳn, đạo diễn vừa nói xong là gật đầu cái rụp, còn bỏ lại tờ giấy vào hộp.

 

Lan Thanh Vũ bước lên, nín thở, nghiêm túc mò vào hộp.

 

Phải rút cho được tờ “Không gọi”, nhất định phải rút được!

 

Cô rút ra một tờ, cả trường quay dồn mắt nhìn.

 

Lan Thanh Vũ hồi hộp mở tờ giấy ra.

 

Khi nhìn thấy hai chữ “Gọi điện”, mắt cô tối sầm lại, suýt nữa ngất luôn tại chỗ.

 

Đạo diễn liếc qua tờ giấy, nén khinh thường, nói thẳng:

 

"Rồi, vậy nhóm hai người gọi điện sẽ là Lan Thanh Vũ, Lăng Tiêu đoán."

 

Hai lần bốc thăm đều là cô rút trúng “gọi điện”, đây đúng là định mệnh rồi.

 

Lan Thanh Vũ vẫn không tin nổi, hoảng loạn tột độ.

 

Cô còn chưa kịp nghĩ phải xử lý tình huống sao, đã thấy đạo diễn đưa điện thoại cho cô.

 

"Nè, gọi cho người thân đi."

 

Lan Thanh Vũ nhìn đạo diễn đầy kháng cự:

 

"Đạo diễn... em... em..."

 

Đạo diễn mặt lạnh:

 

"Tới lượt cô gọi, không gọi thì để tôi bấm giúp?"

 

Thấy đạo diễn nghiêm túc, cuối cùng cô đành nhận lấy điện thoại, bấm dãy số mà tay run lẩy bẩy.

 

Cô gọi cho em họ, không dám gọi cho ba mẹ.

 

Bởi vì ba mẹ cô là công nhân bình thường, học vấn không cao, nói chuyện còn nặng giọng quê, cô đâu dám để họ lên sóng?

 

Còn em họ đang học đại học, ít nhất ăn nói còn đàng hoàng.

 

Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói:

 

"Alo, ai vậy?"

 

Lan Thanh Vũ cố giữ bình tĩnh, đáp:

 

"Alo, Tiểu Nhu, là chị đây."

 

"Ơ? Chị họ! Gần đây sao chị mất hút luôn vậy, chị có biết là ba chị nhập viện không? Dượng đi làm, khiêng đồ không cẩn thận ngã từ giàn giáo xuống—"

 

Chưa nói hết câu, bên kia đột nhiên im bặt.

Bình Luận (0)
Comment