Hai người thay đồ xong thì tài xế cũng lái xe tới, Lãnh Phong mở cửa cho Hàn Liên vào xe trước rồi mố đi vòng qua bên kia ngồi vào chổ, sau khi lên xe Lãnh Phong dặn Hàn Liên.
“Lát nữa xe dừng đựng vội xuống, đợi anh sang mở cửa, biết chưa?”
Hàn Liên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Lãnh Phong đưa tay lên muốn xoa đầu cậu nhưng Hàn Liên lại né ra.
Hàn Liên nhìn anh oán hận: “Đầu em mới chải đừng có sờ loạn.”
Lãnh Phong cười mốt tiếng đổi sang bẹo má cậu khiến Hàn Liên đau đến kiêu la oai oái, đến khi má Hàn Liên cũng đỏ một mảng Lãnh Phong mới buông tay ra.
Hàn Liên ôm má giận dữ trừng Lãnh Phong: “Anh cứ chờ đó, dám xúc phạm bổn cung.”
Oán hận xong Hàn Liên lấy điện thoại ra bật camera lên xem xét mặt mình, bên má đã có chút đỏ, Hàn Liên giả vờ khóc hu hu: “Ôi không gương mắt đẹp trai của tôi, gương mặt đáng giá ngàn tỉ của tôi, tôi sống nhờ cái mặt này anh hại nó như vậy anh muốn tôi sống sao đây?”
Lãnh Phong ngồi bên cạnh nghe Hàn Liên oán hận mà khóe miệng không kìm được nụ cười, anh nhẹ nhàng dỗ người: “Không sống được thì anh nuôi em.”
Hàn Liên lắc đầu nhìn Lãnh Phong: “Anh sai lầm rồi, anh nuôi tôi chắc chắn anh sẽ phá sản.”
Lãnh Phong bỗng nhiên nhớ tới cái thẻ trưa này đưa cho Hàn Liên đã trống rỗng:"…"
Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà tổ chức tiệc mừng.
Hàn Liên nhớ Lãnh Phong đã dặn mình từ trước nên ngoan ngoãn ngồi yên, Lãnh Phong thì đi ra ngoài trước.
Ở trước cửa tòa nhà có vài người đang đứng nói chuyện và hút thuốc, có lẽ bên trong tòa nhà cấm hút thuốc nên phải ra đây.
Lúc xe của Lãnh Phong dừng lại thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh, có người nhận ra Lãnh Phong đang định tiến lên bắt chuyện thì thấy Lãnh Phong dừng lại trước cánh cửa xe chỉnh lại cổ áo rồi mở cửa xe.
Những người ở đây vô cùng ngạc nhiên, suy đoán xem người Lãnh Phong đưa đến là ai.
Là Tiểu tình nhân sao?
Không trách mọi người đều nghĩ như vậy, ai có quan hệ rộng thì có thể đều đã nghe ngóng được mục đích của buổi tiệc lần này là để ngài Willie nhượng lại cổ phần cho cô cháu gái, cùng thuận tiện tìm một nhà để kết hôn luôn và đối tượng mà tiểu thư nhà Willie nhắm tới còn ai ngoài vị chủ tịch trẻ tuổi này.
Nhưng mà, dường như hoa rơi cố ý nước chảy vô tình rồi.
Lãnh Phong mở cửa xe, đưa tay ra muốn dắt tay Hàn Liên, Hàn Liên cũng không ngại cầm lấy tay hắn bước ra ngoài.
Những người nãy giờ vẫn đang liên tục chú ý về phía bên này không nhịn được hít vào một hơi.
Thầm khen Hàn Liên một tiếng.
Không cần nói cách ăn mặc của Hàn Liên đứng giữa đám người bận âu phục bắt mắt tới cỡ nào chỉ nói đến khí chất của cậu cho dù có bận đồ rách rưới cũng không thể khiến người ra xem thường ( Câu này ý nói là loại quần rách gối loại rách nhiều, kiểu phong cách cánh nhà giàu không thích kiểu này nhưng cho dù hôm nay Hàn Liên có bận thể loại đồ như vậy đi nữa họ vẫn không thể xem thường khí chất của cậu ))
Lãnh Phong kéo tay Hàn Liên đi vào bên trong dọc đường cũng chào hỏi không ít người.
Hàn Liên tất nhiên là cũng thu hút ánh mắt của họ, còn chưa vào được sảnh chính mà Hàn Liên đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Hàn Liên vốn đã quen với việc ánh mắt của người khác dừng lên trêи người mình, Lãnh Phong đưa cậu đi vài vòng chào hỏi khiến Hàn Liên rất không vui, cậu kéo tay áo của Lãnh Phong.
Lãnh Phong nhìn cậu, Hàn Liên liền nói:“Em muốn đi ăn.”
Lãnh Phong “Ừ” một tiếng nói xin lỗi với người kia rồi đưa cậu đến bàn ăn, lấy một cái đĩa gắp vài miếng thịt cho cậu.
Hàn Liên vẫn đang lẽo đẽo theo sau Lãnh Phong nhìn anh gắp thức ăn mà ánh mắt như đang phát sáng.
Lãnh Phong hỏi cậu: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Hàn Liên gật đầu, chỉ chỉ vài món.
Lãnh Phong cũng chiều cậu gắp cho.
Hắn lại hỏi: “Ăn tôm không?”
Hàn Liên đang muốn gật đầu nhưng lại nghĩ tới gì đó lại lắc đầu: “Không ăn đâu, không muốn lột vỏ.”
Lãnh Phong lắc đầu búng trán cậu, gắp vài còn tôm rồi tìm chổ ngồi xuống.
Hàn Liên cũng theo hắn ngồi xuống ở đối diện.
Lãnh Phong đưa đĩa đồ ăn đã đầy cho Hàn Liên ăn mình thì cầm lấy đĩa tôm bắt đầu bóc tôm cho cậu.
Hàn Liên bỏ thức ăn vào miệng, lúng búng hỏi hắn: “Anh không ăn à?”
Lãnh Phong gật đầu: “Em đút cho anh đi, tay anh đang bận rồi.”
Hàn Liên rũ mắt, gắp cho hắn một miếng thịt.
“Anh Lãnh Phong.”
Lãnh Phong vừa ăn một miếng thịt chưa kịp khen ngon đã nghe thấy tiếng nói liền ngẩn đầu dậy.
Là tiểu thư Willie - Alisha Willie.
Cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc này, tất nhiên Lãnh Phong chẳng muốn làm nhân vật chính thứ hai chút nào.
Hắn gật đầu chào hỏi: “Tiểu thư Willie.”
Alisha Willie nhíu mày nhìn Hàn Liên ngồi đối diện Lãnh Phong, khi nãy cô ta vốn đang ngồi bên trong trang điểm thật xinh đẹp lại nghe thấy bạn thân mình nói Lãnh Phong dẫn người yêu theo, lúc đầu cô ta không tin nhưng bạn thân lại chụp ảnh chứng minh.
Alisha không kìm được tức giận lập tức chạy đến muốn hỏi cho rõ chuyện này, cô ta không thể đồng ý việc người sắp thuộc về mình lại bị người khác cướp mất.
“Anh Lãnh Phong đây là bạn anh à?”
Lãnh Phong không trả lời, bỏ con tôm đã lột vỏ xong vào bát cho Hàn Liên.
Hàn Liên vẫn còn đang chiến đấu với đồ ăn, đối với cậu ăn là một điều hạnh phúc còn đối với kẻ làm phiền bữa ăn của cậu thì coi như không thấy là được.
Lãnh Phong lại bỏ thêm một con tôm vào cho Hàn Liên, sau đó mới trả lời Alisha còn đang kiên nhẫn chờ đợi: “Cậu ấy không phải bạn tôi.”
Alisha còn chưa kịp vui vẻ đã nghe Lãnh Phong lạnh lùng nói tiếp: “Tôi đang theo đổi em ấy.”
Hàn Liên: “Khụ khụ… Khụ…”
Quát đờ heo? Theo đuổi sao cậu không nhận ra anh ta đang theo đuổi cậu vậy?
Ơ hay?
Chờ đã công quân của Hàn Diệp, anh bẻ lái từ từ đợi tôi đội mũ đã!!!.