Editor: Tĩnh
Sau một hồi mua sắm, thì đồng vàng trên người Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng chỉ dư lại 120 đồng vàng, hai người không khỏi có chút há hốc mồm.
Sở Diệp gãi gãi đầu, sau khi Hắc Vân Thành, bọn họ bán dược tề, tinh hạch thu hơn 3000, không nghĩ tới như vậy cũng không đủ xài.
Sở Diệp âm thầm cảm thán, Hồn Sủng Sư tu luyện quả nhiên là cái động không đáy.
“Ngày mai chính là hội đấu giá, sau khi đấu giá kết thúc, hẳn là có thể kiếm được một bút.” Lâm Sơ Văn nói.
Dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch giá thị trường cũng là khoảng 3000, đưa tới hội đấu giá bán đấu giá, hẳn là cũng không quá kém, bởi vì hầu như dược tề mang đến hội dấu giá thì giá cũng sẽ cao hơn giá thị trường mấy phần, nếu là bán đấu giá chỉ được 3000, khấu trừ 10% tiền thuê, hắn là cũng có thể thu được 700.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Chúng ta đi hội đấu giá nhìn xem.” Hội đấu giá yêu cầu phải có vé vào cửa.
Lâm Sơ Văn bởi vì đem dược tề đưa đi nhà đấu giá, nên nhà đấu giá liền tặng hai vé vào cửa cho Lâm Sơ Văn.
Sở Diệp còn chưa tham gia qua hội đấu giá, cũng khá tò mò, tuy rằng bọn họ trên tay không có tiền, bất quá, đi xem thì cũng chẳng sau.
Bên trong nhà đấu giá hội, đã bị lấp đầy người, thoạt nhìn rất đồ sộ.
“Ở đây có không ít Hồn Sư lợi hại!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, “Ân” một tiếng.
Hồn Sư phần lớn ngồi ở trong các khu riêng biệt hoặc là nhã gian, còn được cung cấp miễn phí trái cây linh tửu, bọn họ cùng những người khác bất đồng.
Sở Diệp là lần đầu tiên tham gia hội đấu giá, cảm thấy mọi thứ khá mới mẻ, còn Lâm Sơ Văn đã từng theo gia gia tham gia qua vài hội đấu giá, đối với cái này tập mãi thành thói quen.
Một mỹ nữ có dáng vẽ kiều mị đang bước lên đài, nữ tử mặc một cái váy đuôi cá, bộ ngực sửa thoát ẩn thoát hiện.
Khiến cho không ít tu sĩ trong kháng phong hô hấp nặng nề một phen.
Lâm Sơ Văn nói.
“Là một Hồn Sư.”
Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Cái gì?”
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “ Bán đấu giá sư là một Hồn Sư.”
Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: nhà đấu giá Vân Hà quả nhiên không tầm thường a! Chỉ mới là đấu gia sư thôi đó.
Là Hồn Sư còn chưa nói lại còn là đại mỹ nữ mới chịu.
Bên ngưới nhà bán đấu giá thanh âm có chút ồn ào, nữ tử thả ra uy áp, làm mọi người ngưng nghị luận.
“Cảm tạ các vị khách quý đã tới tham gia đấu giá, lần này nhà đấu giá vì các vị khách quý mà chuẩn bị không ít đồ vật phong phú, tin tưởng sẽ không làm các vị khách quý thất vọng.”
“Trươc tiên nhà đấu giá chúng tôi xin đem ra kiện vật phẩm đấu gia đầu tiên, Trung hạ phẩm Hồn Sủng Kim Phong Li ấu tể.”
Một con ấu tể có bộ lông kim sắc bị đưa đến trước đài, được dẫn tới giữa sân làm không ít nam nữ trẻ tuổi nóng lòng muốn nhìn thấy.
Trong nhà đấu giá, có không ít đệ tử đi theo trưởng bối trong gia tộc đến hội đấu giá nhằm tiềm kiếm Hồn Sủng thích hợp, nên những người này đều đối Kim Phong Li thập phần khát vọng.
Kim Phong Li giá khởi điểm là hai ngàn đồng vàng.
Cuối cùng lấy giá 1 vạn 1 ngàn đồng thành giao.
Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Thật là quý.” Sở Diệp lại tưởng tượng, mua Hồn Thú ấu tể được coi như là chuẩn bị cho bước đi đầu tiên và có quan hệ quan trọng trong việc trở thành Hồn Sủng Sư trong tương lai, vô luận ở thế giới nào, chỉ cần có liên quan đến tương lai của hài tử trong nhà thì gia trưởng sẽ luôn xem trọng dù là việc nhỏ nhặt nhất, chứ đừng nói tới là việc đó còn liên quan trực tiếp đến tương lai sau này của hài tử.
Tiếp tục kiện vật phẩm thứ hai được đem lên, như cũ cũng là Hồn Sủng ấu tể, phẩm tướng là Trung thượng phẩm, là một con Tam Mục Linh Báo, Tam Mục Linh Báo giá khởi điểm là 3000, con báo này được không ít người ra giá, cuối cùng lấy giá năm vạn đồng vàng thành giao.
Sở Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Cùng là Trung phẩm Hồn Sủng, mà giá cả cư nhiên kém nhau nhiều như vậy.”
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Linh sủng phẩm tướng chỉ cần thiếu một chút đều sẽ khác nhau như trời với đất, khế ước với Hồn Sủng Trung hạ phẩm thì Hồn Sủng Sư có hai phần tỷ lệ trở thành Hồn Sư, khế ước với Trung trung phẩm thì Hồn Sủng Sư, có năm phần tỷ lệ trở thành Hồn Sư, còn khế ước với Trung thượng phẩm Hồn Sủng Hồn Sư, có tám phần xác suất sẽ trở thành Hồn Sư, tự nhiên là sẽ không giống nhau.”
Trong một gia tộc Hồn Sĩ chỉ được xem như hòn đá tảng, còn Hồn Sư mới chính là trụ cột vững vàng cho gia tộc.
Trung phẩm Hồn Sủng mỗi cấp bậc chỉ cần kém nhau một giai thôi cũng đã là cách nhau một khoảng cách thật lớn, Trung phẩm cùng Thượng phẩm cũng y như vậy.
Nói chung, chỉ có khế ước Thượng phẩm Hồn Thú, Hồn Sủng Sư mới có thể hùng bá một phương và mới có cơ hội thăng lên Hồn Vương, cho nên, mỗi khi một con Thượng phẩm Hồn Thú xuất hiện, đều sẽ dẫn tới tinh phong huyết vũ.
Thôn dân Long Nhai Thôn không có nhiều kiến thức về Hồn Sủng, nên cũng nhìn không ra sự đặc biệt của Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo.
Hắc Vân Thành ngư long hỗn tạp, nên sau khi tới đây, Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp liền vẫn luôn đem Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân giấu ở trong Hồn Thất bên trong thức hải.
Kiện vật phẩm đấu giá thứ ba là một cuốn hồn kỹ tên là Hàn Băng Chi Nhận, phần lớn Hồn Thú đều có bản năng chiến đấu, nếu còn có hồn kỹ phụ trợ, Hồn Sủng Sư chiến lực liền sẽ tăng lên.
Những đại gia tộc đều sẽ thu thập một ít hồn kỹ, hồn kỹ thập phần trân quý, có được hồn kỹ thì Hồn Sủng Sư giống như là có thêm một sát chiêu để phòng thân.
Tuyết Bảo chính là thuộc tính hệ Băng, hồn kỹ này cũng có thể cho Tuyết Bảo dùng.
Hàn Băng Chi Nhận giá khởi điểm 2500 đồng vàng.
Bị Hồn Sư lấy giá 8 vạn đồng vàng mua đi.
Hồn kỹ bị mua đi, Sở Diệp nhìn thấy bên trong đôi mắt của Lâm Sơ Văn hiện lên vài phần mất mát, Sở Diệp cằm tay Lâm Sơ Văn, an ủi nói: “Về sau chúng ta nhất định có thể mua.”
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Mong là vậy.”
Sở Diệp nhấp môi, trong lòng có chút ảm đạm, lúc đầu hắn còn cảm thấy bản lĩnh kiếm tiền của mình đã không tồi, thôn dân ở Long Nhai Thôn đều đối hắn bội phục xem hắn như địa đầu xà, nhưng khi tới hội đấu giá một chuyến, Sở Diệp mới phát hiện bản thân mình thật ra rất nghèo.
Sở Diệp lắc lắc đầu, âm thầm cảm thán, con đường nuôi dưỡng Hồn Sủng, đúng như câu gánh nặng đường xa!.