Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 1

Chương 1: Lại là nàng

 

Ngay đêm qua, Thu Thực trước lúc trút hơi thở cuối cùng, đã tận lực nhét tấm văn khế thân phận vào tay Thu Mộng Kỳ. Hắn dùng chút sức lực tàn còn sót lại dặn dò cô, "Kỳ Kỳ, huynh biết làm vậy sẽ khiến muội khó xử... nhưng một ngày oan khuất của Hoà gia chưa được minh oan... thì phụ mẫu nơi suối vàng vẫn chưa thể an lòng..."

 

"Ngươi ở sư môn mấy năm nay, thân thể cũng rèn luyện cường tráng. Huynh muội ta vốn song thai, dung mạo tương tự, ngươi giả làm huynh, đủ để lấy giả làm thật..."

 

"Việc của Hòa gia vừa kết thúc... Kỳ Kỳ muốn đi đâu thì đi đó, huynh chết cũng nhắm mắt yên lòng..."

 

Thu Thực cứ thế mà chết đi, để lại nguyên thân mới mười bảy tuổi.

 

Thu Mộng Kỳ tự tay mai táng hắn, ngồi trước gò đất nhỏ, trong lòng nặng trĩu.

 

Thu Mộng Kỳ kỳ thực không phải người của thời không này. Cô có một người cha giàu có, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, lại có một người bạn trai là giảng viên đại học.

 

Bạn trai của cô tên là Thường Tuấn, xuất thân hàn môn quý tử*, cử chỉ ôn tồn nhã nhặn, ít nhất trước mặt cô là như vậy.

 

*hàn môn quý tử có nghĩa là: "Con trai xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng có tài năng, phẩm hạnh, có thể vươn lên thành người quý hiển."

 

Thế nhưng, cô bị rơi đến cái nơi quái quỷ này lại là do gã đàn ông chó má kia mà ra.

 

Sự việc là thế này, cô bạn thân Hạ Thiền của cô gọi điện thoại cuống quýt, bảo cô mau chóng đến nơi Thường Tuấn làm việc, nói rằng gã ta đã ngoại tình. Thu Mộng Kỳ nghe điện thoại thì giận tím mặt, lao thẳng đến trường Đại học A Thành, và cũng vừa lúc như ý nguyện mà chứng kiến một màn đầy kịch tính.

 

Bạn trai của cô là Thường Tuấn quỳ một gối xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tay cầm chiếc nhẫn, đang chuẩn bị đeo vào tay một con hồ ly tinh.

 

Bên tai vang lên những tiếng la hét phấn khích của các cô gái trẻ, khuôn mặt xinh đẹp của Thu Mộng Kỳ căng chặt, cố gắng hết sức kìm nén cơn giận trong lòng.

 

Niềm tin vô điều kiện của cô, đổi lại Thường Tuấn lại tặng cho cô một "món quà bất ngờ" lớn như vậy.

 

Người phụ nữ trước mắt đang được Thường Tuấn hết mực lấy lòng kia, da trắng nõn nà, dáng người cao ráo thon thả, kiểu người này, đàn ông nào mà không yêu!

 

Bất thình lình, người phụ nữ kia đột nhiên quay đầu về phía đám đông. Lòng Thu Mộng Kỳ giật thót, đôi mắt chợt mở to.

 

Là nàng!

 

Tô Vận!!

 

Trước kia ở khu chung cư Thu Dương Vinh mua cho mẹ cô, Thu Mộng Kỳ đã sống ở đó hơn mười năm, Tô Vận chính là đứa trẻ trong khu chung cư ấy.

 

Không chỉ vậy, cả hai còn là bạn học cùng lớp.

 

Chỉ khác là, cô là học sinh cá biệt, còn Tô Vận là học bá.

 

Cô không tài nào hiểu nổi, rõ ràng ở trường học, cô và người phụ nữ này gần như không hề qua lại, vậy mà lại bị đối phương vu khống hết lần này đến lần khác, năm lần bảy lượt hãm hại cô.

 

Nào là tố giác, nào là khắp nơi tung tin đồn nhảm về cô, cực kỳ đáng ghét.

 

Đúng vậy, chỉ nhìn vẻ ngoài thanh cao kiêu ngạo của đối phương, tuyệt nhiên không thể ngờ, nàng lại là người làm ra những chuyện như vậy.

 

Bị chọc điên, Thu Mộng Kỳ cũng chẳng khách sáo với nàng, chỉ cần ở nơi nào có Tô Vận là cô tuyệt đối gây rối, làm gà chó không yên.

 

Đáng tiếc còn chưa kịp phân định cao thấp, chính thất của Thu gia đã tìm đến tận nhà, Thu Mộng Kỳ mới biết, mẹ của mình lại là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, còn cha cô người thường xuyên đi công tác, kỳ thực lại là chủ tịch nổi tiếng của tập đoàn Thu thị Thu Dương Vinh.

 

Điều cô không ngờ tới là, tin tức cô là con của kẻ thứ ba lại bị chính người phụ nữ tên Tô Vận này tiết lộ ra ngoài, khiến sự thù hận của cô dành cho người phụ nữ này lên đến đỉnh điểm.

 

Thu Mộng Kỳ tính cách quái gở, trước kia ở trường học có thể dùng từ ngang tàng để miêu tả, giờ đây thân thế bị bại lộ, có không ít người xem thường và "chào hỏi" cô, trong phút chốc, cuộc sống của Thu Mộng Kỳ rơi thẳng xuống địa ngục.

 

Sau hàng loạt cú sốc, Thu Mộng Kỳ hoàn toàn trở thành học sinh cá biệt, trốn học đánh nhau, đúng chuẩn tiểu nữ lưu manh, ngày ngày lượn lờ trên phố, thấy ai chướng mắt là sai khiến một đám bạn bè xấu xa đến gây sự.

 

Sau này cô bị Thu Dương Vinh gửi ra nước ngoài, ngoài việc thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng nữ học bá Tô Vận trong vòng bạn bè của người khác, cả hai không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, không ngờ rằng đã nhiều năm không gặp, người phụ nữ này lại đê tiện đến mức cướp người yêu của kẻ khác.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Thu Mộng Kỳ bị cơn giận che mờ lý trí, trong ánh mắt kinh ngạc của đám sinh viên, cô chen ra khỏi đám đông tiến về phía hai người.

 

Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Thường Tuấn trở tay không kịp, gã cố giữ bình tĩnh hỏi: "Kỳ Kỳ, sao em lại đến đây, không phải em đi thi đấu lướt sóng rồi sao..."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn gã, đáy mắt ngập tràn băng giá.

 

"Cái đó... em vào xe đợi anh trước... anh còn chút việc nhỏ cần xử lý, sẽ đến ngay."

 

Thường Tuấn một bên dỗ dành cô như mọi khi, một bên đưa chìa khóa xe cho cô, nhưng ai cũng có thể thấy được vẻ hoảng loạn trong mắt gã lúc này.

 

Thu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng, vung tay hất mạnh chiếc chìa khóa xe trong tay gã xuống, chiếc xe này vốn là cô mua cho gã, tốn không ít tiền.

 

Thường Tuấn dường như nhận ra sự việc đã ầm ĩ, gã còn chưa kịp phản ứng, Thu Mộng Kỳ đã xô thẳng gã ra, đi đến trước mặt Tô Vận. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt cô bốc lên ngọn lửa giận dữ, chóp mũi xinh xắn gần như dí sát vào mặt đối phương.

 

Nếu Thường Tuấn ngoại tình với người phụ nữ khác, cô sẽ lười nói chuyện, quay lưng bỏ đi, về nhà chia tay là xong. Nhưng người này lại đúng là Tô Vận, cô không nuốt trôi cơn tức này, đàn ông cô có thể không cần, nhưng khí thế thì không thể thua. Màn này cô nhất định phải lấy lại.

 

Đáng tiếc, đối phương lại không hề hoảng loạn hay cố gắng giải thích như cô tưởng tượng, mà bình tĩnh đến lạ thường.

 

Trong mắt Thu Mộng Kỳ, phản ứng này lại là sự khiêu khích tr*n tr**.

 

Đến lúc này mà còn giả bộ thanh cao, giả bộ thục nữ, chuyện Thường Tuấn có bạn gái lẽ nào Tô Vận nàng không biết? Ít nhiều gì mình cũng đã đến đón gã vài lần, lẽ nào trong giới giáo viên của họ không đồn ầm lên sao?

 

Đã biết mà không từ chối, thật là tiện.

 

Không chỉ nàng ta tiện, mà gã đàn ông chó má bắt cá hai tay Thường Tuấn càng tiện hơn. Cả hai đều không phải hạng tốt lành gì.

 

Chóp mũi là mùi hương thanh nhã của người phụ nữ kia, Thu Mộng Kỳ bực tức nín thở, ghét cả không khí xung quanh cũng mang theo mùi hương của nàng ta.

 

Cô ghét người phụ nữ này, cũng biết bạn trai mình chẳng phải loại tốt lành, vậy nên ngay khoảnh khắc tiếp theo, với một tiếng "bốp", người đàn ông sau lưng đã phải chịu tai họa.

 

Thu Mộng Kỳ thường xuyên tham gia các môn thể thao mạo hiểm, thể chất không hề tầm thường. Tát một cú này gần như dùng hết sức lực toàn thân, ba cái răng của Thường Tuấn văng ra đất, má gã sưng đỏ lên trông thấy, như một cái bánh bao phình to, chiếc kính gọng vàng đắt tiền cũng vì lực mạnh mà bay xuống mép bồn hoa, vỡ tan thành mạng nhện.

 

Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp đám đông.

 

"Trước mặt thế này, sau lưng thế khác, ăn của tôi, uống của tôi, lại còn muốn lấy tiền của tôi để tán gái, làm gì có chuyện tốt như vậy!" Thu Mộng Kỳ mắng.

 

Dưới cú tát này, khuôn mặt vốn ôn nhu như ngọc của Thường Tuấn trở nên nhếch nhác vô cùng.

 

Gã không thể tin nổi mà nhìn Thu Mộng Kỳ.

 

"Xem ra tôi đã quá dung túng cô, cô quên mất tôi là dạng người thế nào!"

 

Thường Tuấn cảm thấy tồi tệ, nướu răng và má truyền đến cơn đau nóng rát.

 

Nhưng điều khiến gã bẽ mặt nhất không phải là cơn đau trên mặt, mà là ánh mắt tr*n tr** đầy vẻ xem kịch của những người xung quanh.

 

Sắc mặt gã khó coi hơn bao giờ hết, nhưng vẫn cố gắng giữ lại hình tượng trước mặt thầy cô và học sinh trong trường. Hai bàn tay to lớn bất ngờ nắm lấy cánh tay Thu Mộng Kỳ, cố gắng xoa dịu người phụ nữ đang nổi cơn tam bành.

 

"Kỳ Kỳ, em đừng kích động, đây là hiểu lầm, em đi với anh trước, anh sẽ từ từ giải thích cho em."

 

Lúc này, gã đàn ông đâu còn dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp như trước.

 

Càng thê thảm hơn là răng cửa rụng mất, nói chuyện đều theo đó mà lọt gió. Không chỉ Thu Mộng Kỳ khinh bỉ, mà đám nữ sinh vây xem cũng lộ vẻ ghét bỏ, lùi lại vài bước, không còn vẻ mê trai như ban nãy, cứ như không quen biết gã.

 

"Hiểu lầm? Anh coi tôi là đồ mù à, nhẫn cũng đã mua, là cầu hôn đúng không? Nếu tôi không xuất hiện, có phải đã đeo lên rồi không-phải không!"

 

Cô túm lấy cổ áo Thường Tuấn kéo về phía lan can, hết cái tát này đến cái tát khác liên tiếp giáng xuống gã. Trước mặt mình thì làm ra vẻ trong sáng, giả vờ thanh cao, bên ngoài lại biến thành soái ca si tình, đi theo đuôi kẻ thù không đội trời chung với mình. Hay cho anh, Thường Tuấn.

 

Các sinh viên dường như cũng đã hiểu ra sự việc, kịch bản chính thất và tiểu tam mãi mãi là đề tài mà mọi người thích hóng hớt nhất. Những người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Cả hai đều là mỹ nhân, thật đáng tiếc...

 

Thường Tuấn ban đầu không dám chống cự, nhưng bị Thu Mộng Kỳ đánh đau quá, cuối cùng đành phải bò dậy từ dưới đất, cố gắng túm lấy tay cô. Hai người vặn đánh thành một chỗ.

 

Dựa theo loại lực chiến như con gà của Thường Tuấn, Thu Mộng Kỳ vốn không để vào mắt. Nhưng cô không ngờ, lan can phía sau đã lâu không tu sửa, trong lúc hai người vặn đánh, rào chắn liền theo tiếng gãy vụn, cô bị hung hăng ném văng lên giữa không trung --

 

Bên tai cô, ngoài tiếng gió rít, còn có tiếng ai đó kinh hãi gọi tên cô.

 

"Thu Mộng Kỳ-"

 

Khoảnh khắc cuối cùng, là khuôn mặt phóng đại xinh đẹp của Tô Vận và bàn tay đang vươn về phía mình. Đầu ngón tay chạm vào nhau trong chốc lát rồi lại rời ra.

 

Cùng với cơn đau dữ dội ập đến, Thu Mộng Kỳ mất đi tri giác. Cô tưởng rằng mình đã chết, nhưng khi mở mắt ra, lại đến nơi này.

 

Một triều đại cách xã hội hiện đại hơn một nghìn năm, sau Tam Quốc và song song với Nam Bắc triều, một triều đại không tồn tại trong lịch sử, Diễm triều.

Bình Luận (0)
Comment