Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 2

Chương 2: Hạ quyết tâm

 

Lĩnh Nam cách Kinh Đô hơn ba nghìn dặm, đất Bách Việt vốn là nơi xưa nay giam giữ tội nhân bị lưu đày. Huynh trưởng muốn tìm ra hung thủ, có thể nói là như nam hoành bắc triệt*.

 

*nam hoành bắc triệt (ý: xe đi về Bắc nhưng lại quay đầu ngựa về Nam, chỉ việc làm trái ngược, đi ngược mục đích).

 

Thu Mộng Kỳ thoáng chốc có chút do dự, một khi đã tiếp nhận việc này, e rằng về sau muốn rút lui cũng chẳng dễ dàng.

 

Người quen thuộc với Thu Mộng Kỳ đều biết cô vốn sợ nhất là bị gò bó. Di nguyện của Thu Thực là để cô thay huynh đi nhậm chức, nhưng làm quan thì nhất định phải đến công đường, đáng sợ nhất là ở thời đại này huyện lệnh còn phải đi phá án. Cô trung học còn chưa học xong đã ra nước ngoài, nói là du học thực chất chỉ là theo học tại một trường hạng xoàng để qua ngày đoạn tháng. Phần lớn thời gian chỉ chơi leo núi, nhảy dù, bay lượn... thứ gì k*ch th*ch là cô đều thử. Vô số lần đối diện tử thần, nhưng nếu phải đi làm huyện lệnh, những trò ấy e rằng không giúp được gì.

 

Thu Mộng Kỳ dắt ngựa len lỏi trong chốn phồn hoa náo nhiệt, nhất thời có chút mờ mịt. Cô không muốn đến Lĩnh Nam làm quan, nhưng nếu không làm quan thì lại không biết phải đi đâu.

 

Con ngựa này vốn là quà sư phụ tặng khi nguyên thân rời khỏi sư môn.

 

Sư phụ là một ẩn sĩ cao nhân.

 

Khi nguyên thân sáu tuổi, được một phương sĩ vân du nhìn trúng, cô đi theo phương sĩ rời nhà vào sư môn, luyện được một thân võ nghệ cao cường.

 

Ba tháng trước, sư phụ lại lên đường vân du, chỉ để lại một phong thư dặn cô xuống núi rèn luyện. Cô về thăm quê mới hay huynh trưởng đã vào kinh ứng thí, liền lần theo tới tận Kinh Đô.

 

Khi ấy, cô đã nhận ra Thu Thực mang trong người căn bệnh trầm trọng lâu ngày, thuốc thang đều vô hiệu, quả nhiên không chống đỡ được bao lâu.

 

Giả như Thu Mộng Kỳ không xuyên tới, thì nguyên thân chắc chắn sẽ kế thừa di nguyện của huynh trưởng đi Lĩnh Nam thử sức, tìm hiểu bí mật vụ án năm xưa của huân quốc công. Nhưng nay thân xác bị chim bồ câu chiếm tổ chim ác là, theo tính tình của Thu Mộng Kỳ, chưa chắn đi theo con đường này.

 

*Huân Quốc Công là một tước hiệu cao quý, thường được phong cho những người có công lao lớn đối với triều đình hoặc đất nước.

 

Thu Mộng Kỳ không muốn làm, nhưng cũng không thể thản nhiên sống một cuộc đời tiêu dao, trở thành nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.

 

Nếu cô đến thế giới này là do hoán đổi linh hồn, vậy linh hồn của nguyên thân hẳn đã đến thế giới hiện đại của cô. Đối phương có lẽ đang phải đối mặt với cảnh ngã lầu mà chết. Cô nợ đối phương một mạng. Nếu quả thật là như vậy, cô không thể làm ngơ trước di nguyện của huynh trưởng nguyên thân.

 

Thu Mộng Kỳ bước đi trên con phố đổ nát, gió bấc thổi bay tà váy, trong mắt ngập tràn sự mông lung.

 

Một huyện nhỏ gần Kinh Đô, nhìn thì náo nhiệt nhưng lại toát lên vẻ suy tàn. Những người dân gầy guộc, da vàng vọt đi lang thang khắp nơi. Thỉnh thoảng, vài nhóm người lại tụ tập lại xì xào bàn tán, thậm chí có người còn lén lút xách hương nến lên núi.

 

Thu Mộng Kỳ thờ ơ bước đi, nhưng lại nghe lỏm được đại khái cuộc đối thoại của những người này.

 

"Vĩnh Lăng địa cung còn chưa xây xong, lại bắt đầu chuẩn bị xây Cửu Trọng Đài. Cứ thế này thì dân chúng không còn đường sống."

 

"Dân chúng không còn đường sống, nhưng người nhà Tư Mã thì chẳng thiếu miếng cơm. Ai mà quan tâm đến dân chúng bọn ta sống chết ra sao."

 

"Tạo nghiệp mà, nếu huân quốc công còn sống, chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra."

 

"Theo ta, nếu không phải tiên hoàng ban cho huân quốc công quyền lực lớn đến thế, Hoà gia cũng sẽ không gặp phải đại họa kia..."

 

"Suỵt- đừng nói nữa đừng nói nữa- lỡ bị nghe thấy thì hỏng bét!"

 

"Nghe thấy thì sao nào, hôm nay là ngày giỗ huân quốc công tử trận biên cương, dân chúng tự phát tưởng niệm, năm nào cũng thế. Họ muốn bắt cũng không bắt hết được."

 

"Bảy năm rồi, xương cốt người trung nghĩa đáng thương bị chôn vùi nơi biên ải oan ức, kẻ gian thần thì lại bình an vô sự ca múa vang trời, ai..."

 

"Lão trời đáng ghét kia thật là không có mắt mà-"

 

"Nghe nói ngày ấy Hoà gia cha con hơn chục người chết nơi biên ải, bụng bị mổ ra, bên trong toàn là rễ cây với cỏ dại. Tôn tử mười một tuổi của huân quốc công trước lúc chết vẫn ôm chặt cây trường mâu, hét lớn thề chết bảo vệ lãnh thổ..."

 

Nghe đến đây, lòng Thu Mộng Kỳ chợt giật thót, bởi vì trên vai cô lúc này đang đeo một gói đồ, bên trong là cuốn sổ ghi lại chi tiết cuộc chiến năm xưa nơi biên ải, một cuộn da dê do cha và huynh trưởng để lại. Nguyên thân đã từng đọc qua, giờ nghe dân chúng bàn tán, như thể chạm vào một cơ quan nào đó, từng dòng chữ nhanh chóng hiện lên trong đầu cô.

 

"... Huân quốc công dẫn bốn nhi tử, bảy tôn tử trấn giữ Phù Đài Châu... Tướng sĩ đã ba ngày không có lấy một hạt gạo... Thái tử ra lệnh huân quốc công mạnh mẽ tấn công Khố Thôn... Thái tử ra lệnh tiên phong Hòa Kỳ Chí dẫn ba ngàn quân trong đêm tập kích ba vạn* binh mã của Hồng Quận... Tướng sĩ đói đến mức không vác nổi vũ khí, toàn quân bị tiêu diệt... Thái tử ra lệnh Hòa Kỳ Nhiên dẫn hai vạn Bắc quân xông vào vòng vây của kẻ địch... Nhi tử hắn là Hòa Tứ Lang bị bắt, quân địch lấy Tứ Lang ra uy h**p, Hòa Kỳ Nhiên rơi lệ bắn chết nhi tử để quân lính đột phá vòng vây... Thái tử dẫn binh rút lui hai mươi dặm, để Hòa Tề Vinh dẫn năm ngàn tướng sĩ tử thủ Dương Sùng Trang. Nhi tử hắn là Hòa Thất Lang bị tướng địch mổ bụng, trong bụng toàn là rễ cây và cỏ dại, trước lúc chết vẫn nắm chặt trường mâu, hét lớn thề chết bảo vệ lãnh thổ của Đại Diễm..."

 

*ba vạn: 30.000

 

Thật là thảm khốc biết bao.

 

Thu Mộng Kỳ đứng sững tại chỗ, gói đồ ban đầu chỉ là một món đồ nhỏ, giờ lại như có ngàn cân nặng trĩu trên vai, khiến cô không thể động đậy.

 

Cô không phải nguyên thân, nếu cô không muốn, không ai có thể ép cô.

 

Thế nhưng, như vậy thì những tướng sĩ trung thành bảo vệ đất nước sẽ trở thành kẻ phản quốc, linh hồn anh dũng bị đóng lên cột nhục nhã, người Hòa gia oan khuất chưa được giải bày, Thu phụ chết không nhắm mắt, huynh trưởng cũng chết không nhắm mắt. Chân Thu Mộng Kỳ như bị đổ chì, không thể bước đi.

 

Cha của cô, Thu phụ, là tiên phong quan của Hòa gia quân, cũng là nghĩa tử của Hòa gia. Ông trúng hàng chục nhát dao mà may mắn sống sót trở về từ chiến trường. Trước khi qua đời, ông đã giao lại nhiệm vụ rửa oan cả nhà huân quốc công cho Thu Thực. Giờ đây, di nguyện này lại đến trước mặt Thu Mộng Kỳ.

 

Không thể như thế này được.

 

Không thể như thế này được, ta phải rửa oan cho họ! Một ý nghĩ sục sôi trong lồng ngực cô.

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, không biết là do tâm lý hay có sức mạnh thần bí nào đó, Thu Mộng Kỳ cảm thấy sức nặng ngàn cân trên người đột nhiên nhẹ đi, bước chân cũng trở nên thanh thoát.

 

...

 

Khi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không có chuyện thay đổi.

 

Thu Mộng Kỳ đến một ngôi miếu hoang gần đó, thay y phục của Thu Thực, cải trang thành nam tử.

 

May mắn là thân hình này khá mảnh khảnh, vòng một còn nhỏ, chưa phát triển hoàn toàn nên cô không cần tốn nhiều công sức để ngụy trang. Hơn nữa, thời tiết lúc này hơi se lạnh, mặc thêm hai lớp áo dày, cho dù không bó ngực cũng không thể nhìn ra là thân hình của một nử tử.

 

Về dung mạo, Thu Mộng Kỳ trước đó soi bóng mình dưới hồ nước, trông rất đẹp, gần như đúc từ một khuôn với Thu Thực.

 

Nói ra cũng buồn cười, Thu Thực là thiên tài thiếu niên, mới mười bảy tuổi đã đỗ tiến sĩ, vẻ ngoài thư sinh lại có dung mạo xinh đẹp, thu hút không ít người ngoái nhìn.

 

Trên đời này, không có nhiều người có thể dung thứ cho người giỏi hơn mình, nhất là ở một nơi toàn nhân tài như Kinh Đô.

 

Tại yến tiệc hoàng gia sau kỳ thi đình, có người đã nhảy ra tỏ vẻ không phục, cho rằng một thiếu niên nhỏ tuổi như hắn mà đỗ tiến sĩ thì chắc hẳn có gian lận, muốn so tài thơ phú với hắn.

 

Thu Thực không phải kẻ rỗng tuếch, quả thực có tài năng thực sự. Hắn chỉ trổ một chút tài năng đã khiến người ta tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn có người chê cười dung mạo của hắn, nói hắn nữ cải nam trang đi thi.

 

Hoàng đế đau đầu vì đám quần thần ồn ào, cuối cùng chiều theo ý muốn của bọn họ, ép Thu Thực cởi áo để công khai kiểm chứng thân phận.

 

Thu Thực đỏ bừng mặt, cảm thấy trên đời này không có sự sỉ nhục nào lớn hơn thế.

 

Nhưng nhớ đến gánh nặng trên vai và những việc chưa hoàn thành, hắn đành nhẫn nhục cởi áo.

 

Mọi người thấy hắn quả thật là nam nhi thì cảm thấy vô vị, coi như một trò mua vui.

 

Nội các Trương các lão thấy đám người trong yến tiệc buông thả bản thân đến vậy, khiến một trụ cột của đất nước lại phải cởi áo để kiểm tra thân phận. Ông đã khóc lóc, quỳ xuống can gián, yêu cầu trừng phạt những kẻ bất kính.

 

Hoàng đế dường như cũng nhận ra hành động trước đó của mình quả thực không thỏa đáng, nhưng trong chuyện này cũng có sự xúi giục của ông. Cuối cùng, ông hạ chỉ: từ nay về sau, trên dưới triều đình không được có bất kỳ lời đàm tiếu hay hành động không đúng mực nào đối với thân phận của Thu Thực, nếu không sẽ bị xử tội.

 

Cuối cùng, ông còn hỏi hắn có muốn ở lại Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chức biên tu.

 

Các sĩ tử khác không ngờ Thu Thực lại "trong họa có phúc", có được may mắn như vậy.

 

Phải biết rằng, biên tu Hàn Lâm Viện được đảm nhiệm bởi ba vị tiến sĩ đệ nhất giáp, đệ nhị, đệ tam danh và thứ cát sĩ lưu lại trong viện. Quan Hàn Lâm có tư cách được chọn vào một số chức quan và tiến vào tầng lớp cao cấp trong triều đình trung ương, tiền đồ vô cùng sáng lạn.

 

Tiến sĩ xuất thân và đồng tiến sĩ xuất thân không có được phúc phận ở lại Hàn Lâm Viện, hơn nữa sau đó còn phải tham gia triều khảo, để chọn ra thứ cát sĩ và phong quan.

 

Hành động này của hoàng đế có nghĩa là Thu Thực không cần phải tham gia triều khảo mà vẫn có thể chọn một chức vụ mình thích.

 

Không ngờ, Thu Thực lại từ chối ở lại Hàn Lâm Viện, thỉnh cầu hoàng đế phái hắn đi nhậm chức ở địa phương.

 

Hoàng đế vốn dĩ tính tình thất thường, thấy Thu Thực lại từ chối thẳng thừng thiện ý của mình thì trong lòng không vui. Nhưng vừa muốn thể hiện sự rộng lượng của bản thân, lại muốn cho hắn một bài học về sự không biết điều, liền chỉ định hắn làm huyện lệnh ở Lịch Châu Phong Nhạc, nói là để hắn rèn luyện một phen.

 

Những người khác nhìn nhau, không biết thiên tử này rốt cuộc có ý đồ gì.

 

Lịch Châu, nằm ở vùng duyên hải phía Đông Nam của Lĩnh Nam, từ trước đến nay là nơi lưu đày tội phạm. Chướng khí mù mịt, muỗi mòng dày đặc, người Bách Việt man rợ không thể giáo hóa. Cứ để một tiến sĩ yếu ớt đến đó làm huyện lệnh, rốt cuộc là rèn luyện hay trừng phạt?

 

Thu Thực không ngờ hoàng đế lại thất thường đến vậy, nhưng nghĩ đến lời đồn rằng huyết mạch Hòa gia xuất hiện ở Lĩnh Nam, lập tức che giấu những suy nghĩ khác, dập đầu tạ ơn rồi vui vẻ nhận mệnh, bày tỏ ý muốn làm huyện Lệnh cai quản vùng biên cương phía Đông Nam cho thiên tử.

 

Hoàng đế thấy vẻ mặt hắn trang nghiêm, lại không khỏi nảy sinh chút yêu thích.

 

Nếu là người khác, bị phái đến Lĩnh Nam, chắc mặt đã dài thượt ra. Tiểu tử này có chút chí khí.

 

Long Nhan đại duyệt*, tại chỗ cho người mài mực, đích thân viết chiếu chỉ bổ nhiệm cho hắn.

 

*Long nhan đại duyệt nghĩa là hoàng đế vui mừng, hài lòng

 

Tất cả những chuyện này, Thu Thực đều kể cặn kẽ cho muội muội của mình.

 

Đáng tiếc trời xanh đố kỵ anh tài, vừa ra khỏi Kinh Đô thì đã bệnh chết trên đường. (Editor: sao mà bạc phận quá)

 

Đối với một thiên tài thiếu niên như vậy, Thu Mộng Kỳ bị cảm xúc của nguyên thân ảnh hưởng, trong lòng khó tránh khỏi đau buồn. Nhưng điều cô có thể làm lúc này, chỉ có thể là hoàn thành di nguyện của hắn.

 

Cô thay y phục, hủy bỏ mọi dấu vết sạch sẽ, lại xem lại một lần nữa những tư liệu và cuộn da dê ghi chép về vụ án Hoà gia do Thu Thực để lại, rồi mới dắt ngựa ra khỏi miếu.

 

Hoàng đế vừa đánh một cú tát lại vừa cho một viên kẹo ngọt. Để thể hiện sự rộng lượng, ông cho phép cô đến Lịch Châu phủ trước tháng Tám là được. Giờ đây, mùa đông vừa mới qua, cách tháng Tám còn năm tháng, thời gian cũng khá thoải mái.

 

Cũng không biết mẹ ở thế giới khác của mình thế nào rồi. Mặc dù Thu Mộng Kỳ không hợp với mẹ mình, nhưng dù sao cũng là người thân sống nương tựa vào nhau. Nghĩ đến từ nay về sau sẽ không thể gặp lại đối phương, cô không khỏi cảm thấy mất mát.

 

Thôi đi, dù sao trong mắt mẹ cô chỉ có Thu Dương Vinh và tiền bạc, cô có ở đó hay không thì có gì khác nhau, Thu Mộng Kỳ tự an ủi mình như vậy.

 

Chỉ là tiện lợi cho gã tiểu nhân Thường Tuấn. Ban đầu là đến bắt gian, lại khiến chính mình biến mất. Gã đàn ông cặn bã này giờ chắc đang hả hê lắm. Không có cô, gã có thể yên tâm ở bên cái họ Tô kia.

 

Thu Mộng Kỳ càng nghĩ càng ấm ức. Bắt gian không thành, lại còn tự vướng vào, thật quá ngu ngốc.

 

Cả người họ Tô kia, thật mong người phụ nữ này cũng xuyên không đến đây. Với mười tám chiêu võ nghệ của cô hiện tại, có thể hành hạ người phụ nữ đó một trận hả dạ!

 

Thu Mộng Kỳ không nhịn được mà quất con ngựa dưới thân, tức giận thúc ngựa chạy đi.

 

Phì, một đôi cẩu nam nữ.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hihi, lại thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc~ Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ trong khoảng thời gian từ 2023-04-03 21:41:23 ~ 2023-04-04 18:56:34 nhé~

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tặng lựu đạn:

 

刀子、五折奥、LittleKate mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tặng mìn:

 

野火蔓言szd 5 quả;777、铅笔菌、一支铅笔、猫人朗格斯、kanbujian、小宪空 mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng:

 

梦愿·星晨 89 chai;目标是星辰大海 60 chai;龚佑熙 52 chai;无言之美兮 27 chai;9940 20 chai;我可能是个萝北、012 mỗi người 10 chai;22929101 6 chai;39224793、Q&W、爱吃西瓜的无间 mỗi người 5 chai;衫儿宝宝 3 chai;今天:不在线、过客、slowly、未央feiyu mỗi người 1 chai;

 

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tác giả sẽ tiếp tục cố gắng! ️

Bình Luận (0)
Comment