Thấy Cam Đức Thọ bị lôi đi, Trương lão bước lên nói: "Hoàng thượng, nghiên cứu ra phương pháp phơi muối mới là chuyện tốt, nhưng Hứa đại nhân chỉ dừng lại ở Thạch Bàn thôn một ngày, e là chưa nắm rõ toàn cảnh về phương pháp phơi muối mới. Hiện nay tấu chương của Thu Thực bị chặn lại, chi bằng lại phái người đi kiểm tra, xác định thật sự là công lao của Thu Thực thì mới có thể thưởng phạt phân minh."
Hoàng thượng nghe lời đề nghị này thì cũng thấy hợp lý, vốn tính đa nghi, ông thật ra chẳng tin ai, chỉ có giao cho tâm phúc đi xác minh thì mới yên tâm được.
"Cứ làm theo lời ái khanh nói, muốn thưởng phạt phân minh thì phải nắm rõ toàn cục, việc này cần điều tra cho kỹ."
Trương lão đáp lời, lại nói: "Hoàng thượng, nhắc đến huyện lệnh Phong Nhạc huyện Thu Thực, hiện còn một bản tấu chương tố cáo có liên quan đến người này, vừa hay Hứa đại nhân có mặt, không bằng nghe luôn một thể."
Vì chuyện muối mà ấn tượng của hoàng đế với Thu Mộng Kỳ mới vừa được cải thiện, giờ nghe nói có người tố cáo cô, lập tức nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu: "Là kẻ nào rảnh rỗi đến mức đi tố cáo một huyện lệnh nhỏ bé?"
Trương lão sao có thể không nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của hoàng đế, vội nói: "Hoàng thượng, không phải là tố cáo Thu huyện lệnh, mà là ngự sử Lưu Mộng Chi cùng Thiếu doãn Kinh Triệu Triệu Hồng tố cáo Thị lang hình bộ Vương Nhạc. Nội dung tố cáo liên quan đến một vụ án mà người phụ trách chính là Thu huyện lệnh."
Hoàng đế nghe vậy thì lại thấy hứng thú: "Nói ta nghe thử."
Trương lão đáp: "Hoàng thượng còn nhớ quê nhà của Thị lang hình bộ Vương Nhạc là ở Lịch Châu sao?"
Hoàng đế gật đầu: "Cũng còn nhớ chút ít, vậy nói như thế, quê nhà của Vương thị lang chính là vùng do huyện lệnh Thu Thực quản lý?"
"Đúng vậy. Vương gia con cháu đông đúc, nổi bật nhất là bốn người nhi tử. Người cả mất sớm, người thứ hai là Vương Thiếu Đình, làm chủ sự hộ phòng trong nha môn huyện; người thứ ba là Vương Thiếu Trí, chuyên lo việc buôn bán ngọc trai trong nhà; người thứ tư là Vương Thiếu Bưu, thì lên núi làm thổ phỉ-"
"Thổ phỉ? Chất tử của Vương Nhạc mà lên núi làm giặc! Thật có chuyện như vậy sao?" Hoàng đế vừa nghe đến hai chữ "thổ phỉ" thì huyết áp liền tăng vọt.
Nói thực thì gần đây dân lưu lạc nổi loạn khắp nơi, vài ba hôm lại có chuyện tạo phản, ông nghe mãi cũng thành quen, cứ phái người đi trấn áp là xong. Nhưng Vương thị lang là đại thần nhị phẩm trong triều, mà thân thích lại làm thổ phỉ, chuyện này sao có thể dung tha?
"Hoàng thượng xin nghe thần nói kỹ. Vương gia còn có người cháu thứ năm là Vương Thiếu Nhân, phụ trách việc thu thuế ở hơn hai mươi thôn phía nam Phong Nhạc huyện. Theo nội dung tố cáo của Lưu ngự sử và Triệu Hồng, nhiều năm nay nhờ có Vương thị lang chống lưng, mấy người cháu trong nhà hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Vương Thiếu Đình lợi dụng chức vụ chủ sự hộ phòng để tham ô nhận hối lộ; Vương Thiếu Trí để đàn áp đối thủ làm ăn, lại câu kết với đệ đệ làm thổ phỉ là Vương Thiếu Bưu ở Mông Sơn, cướp bóc hàng hóa của thương nhân cùng ngành, khiến nhiều thương nhân phá sản trắng tay; về phần Vương Thiếu Bưu thì làm thổ phỉ cướp của giết người, không chuyện ác nào không làm; còn Vương Thiếu Nhân khi thu thuế không những thu nhiều thuế hơn quy định, mà với những nhà nghèo không nộp nổi thuế thì đem nữ hài họ đi thế thân, đưa lên sào huyệt thổ phỉ hoặc bán vào nơi khác làm trò tiêu khiển cho người."
Hoàng đế nghe đến đây sắc mặt quả nhiên trở nên khó coi, nhưng câu hỏi lại là: "Những chuyện này có liên quan gì đến Thu huyện lệnh?"
"Tâu hoàng thượng, vụ án Vương gia chính là do Thu huyện lệnh điều tra. Ngài ấy tìm ra bằng chứng tham ô của Vương Thiếu Đình, lại dẫn theo nha dịch tấn công Mông Sơn, bắt sống Vương Thiếu Bưu, quét sạch ổ thổ phỉ, cứu về những người dân bị bắt cóc đưa lên núi."
"Thu Thực biết võ công? Hôm đó trẫm thấy hắn rõ ràng là một văn sinh yếu ớt, làm sao lại có gan dẫn người lên núi diệt phỉ, chỉ dựa vào đám nha dịch bình thường đó thôi sao?"
Trương lão nói: "Nghe nói lục nghệ của quân tử, bắn cung hình như biết được đôi chút."
Trương lão vừa dứt lời, bên cạnh Hứa Mục Thông đã phá lên cười trước.
Hoàng đế không hiểu, hỏi: "Ái khanh vì sao lại cười?"
Hứa Mục Thông vội khom người nhận tội, nói: "Hoàng thượng, thần từng nghe kể rằng khi Thu huyện lệnh lên đường nhậm chức, đi cùng với đội áp giải phạm nhân, dọc đường gặp dân loạn tấn công, hắn cũng xông lên giúp một tay, thấy dân loạn là liền giương cung bắn ngay."
Hoàng đế hỏi: "Thế có bắn trúng không?"
"Có trúng mấy tên dân loạn, nhưng quan binh của ta cũng suýt nữa mất mạng vì mấy mũi tên đó. Ngay cả cánh tay của Vương tham quân cũng bị tên Thu huyện lệnh sượt qua trầy cả một lớp da, chỉ lệch đi chút nữa là tàn phế. Thế nên mới có lời đồn, nói chỉ cần Thu huyện lệnh giương cung, trong vòng hai mươi trượng chẳng còn sinh vật nào sống sót, ai đến gần cũng đừng mong tránh được, tốt nhất đừng động đậy, càng tránh lại càng dễ trúng tên."
Hoàng đế nghe vậy sững người, rồi lập tức phá lên cười ha hả.
Bọn thái giám đứng bên cũng đồng loạt bụm miệng cười trộm.
"Cái tên Thu Thực này, thuật bắn cung dở đến mức còn không bằng hoàng tôn tám tuổi của trẫm."
Hứa Mục Thông phụ họa: "Đúng thế."
Lúc này hoàng đế mới nghiêm giọng nói: "Tuy cung thuật của hắn còn cần rèn luyện thêm, nhưng dám can đảm dẫn người lên núi tróc nã thổ phỉ, là một vị quan không tồi, tốt, rất tốt!"
Bị Hứa Mục Thông chen ngang một hồi, hoàng đế lại quên mất không hỏi chi tiết chuyện Thu Thực diệt phỉ ra sao.
Trương lão mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Hoàng thượng, một vụ án lớn như vậy, theo lý thì Thu huyện lệnh nên trình tấu lên Hình Bộ để thẩm tra lại mới phải. Nhưng thần đã đặc biệt hỏi thăm thư lệnh sử của Hình Bộ, bên đó nói chưa từng nghe qua chuyện này, phía nội các lại hoàn toàn không nhận được tin tức. Nếu không nhờ Thiếu doãn Kinh Triệu Triệu Hồng vốn là người Phong Nhạc huyện, cùng Lưu ngự sử dâng tấu vạch tội thì bọn thần cũng chẳng hay biết."
Hoàng đế nghe đến đây, sắc mặt vui vẻ vừa nãy lập tức biến mất, suýt nữa tức đến méo mũi, mắng lớn: "Cả đám giấu trẫm, thật là quá đáng! Tên Vương Nhạc này, lập tức đi dẫn hắn đến gặp trẫm!"
Trương lão vội vàng nói: "Hoàng thượng, chi bằng trước tiên triệu Cam Thứ sử quay lại, ông ta là Thứ sử Lịch Châu, tấu chương và hồ sơ hình sự của Thu huyện lệnh lẽ ra phải qua tay ông ấy rồi mới trình lên trên. Nếu ông ta biết mà cố tình giấu thì còn đỡ, chứ nếu không hay biết, vậy thì lại là một chuyện khác."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, thấy có lý, nói: "Áp giải Cam Đức Thọ quay lại đây."
Cam Đức Thọ mới bị áp giải ra ngoài không lâu, giờ lại bị lôi vào, hai chân như đạp trên bông, mềm nhũn vô lực, cả người quỳ rạp trên đất, cứ như đã bị rút hết xương cốt.
"Cam Đức Thọ, trẫm hỏi ngươi, việc huyện lệnh Phong Nhạc huyện Thu Thực bình định vụ án Vương gia, ngươi có biết không?"
Cam Đức Thọ nghe vậy toàn thân run rẩy.
Chuyện này sao gã lại không biết? Trong danh sách hối lộ mà Vương Thiếu Bưu để lại còn có cả tên gã, chỉ là bị thay bằng ký hiệu khác nên chưa bị liên lụy.
Ban đầu khi hồ sơ án đến tay gã, hắn gã tính chuyện tìm cách ém xuống để bưng bít cho êm. Nhưng đọc xong lời khai của Vương Thiếu Bưu, thấy đối phương không khai ra mình, nên cũng không dám mạo hiểm xử lý vụ án. Lúc đó nghĩ rằng hình bộ thị lang đang là người Vương gia, đến lúc đó không cần hắn ra tay, Vương Nhạc tự khắc sẽ lo liệu, thế là gã đem hồ sơ nộp lên y nguyên, không thêm không bớt.
Quả nhiên, lâu như vậy không nhận được phê chuẩn từ bên trên, gã liền biết là không cần phải lo.
Thế mà lúc này hoàng đế lại trừng mắt hỏi đến chuyện này, gã liền biết Vương thị lang sắp gặp họa.
Với tâm thế "chết thì chết chung", Cam Đức Thọ vội đáp: "Tâu hoàng thượng, tội thần có biết vụ án Vương gia, hồ sơ Phong Nhạc huyện trình lên Hình Bộ cũng do tội thần xử lý qua tay, đều đã trình lên theo đúng trình tự."
"Ngươi đã xem qua hồ sơ, vậy hãy thuật lại vụ án Vương gia một lượt."
Cam Đức Thọ vội làm theo, quả nhiên không sai biệt là mấy so với lời Trương lão vừa nãy.
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt đen như đáy nồi, quát lớn, lệnh áp giải gã xuống. Thấy Trương lão còn đứng đó chưa đi, liền mắng: "Còn chờ gì nữa, mau sai người xử lý Vương Nhạc đi."
Trương lão vâng một tiếng, cúi đầu lau mồ hôi chuẩn bị lui xuống, lại nghe hoàng đế thở hổn hển nói: "Gọi thái tử tới đây, trẫm chẳng qua mới mấy hôm không thượng triều, bên dưới đã loạn thành như thế này, hắn giám quốc kiểu gì, còn muốn làm thái tử nữa không-"
Mọi người nghe câu đó, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi hoàng đế bình tĩnh một lúc, mới bực bội khoát tay ra hiệu cho Trương lão lui xuống.
Hứa Mục Thông thấy hoàng đế ngực vẫn phập phồng lên xuống, định mở miệng an ủi.
Lại nghe hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương gia những năm qua vơ vét mỡ máu dân chúng, còn lên núi làm thổ phỉ chặn đường cướp bóc, chắc chắn tích trữ không ít của cải. Giờ chuyện bị ém nhẹm, chẳng phải đám người ở nha môn huyện đều chia nhau hết mớ bạc đó rồi sao?"
Xem ra ông ta không phải tức vì hành vi tác oai tác quái của Vương gia, mà là vì quyền lực hoàng đế bị che mắt, bị thách thức, lại thêm nghĩ đến số của cải bị cướp bóc từ mồ hôi nước mắt dân chúng cuối cùng rơi vào tay quan viên địa phương, trong khi thân là thiên tử, quốc khố lại rỗng tuếch, ngay cả tiền xây tháp cũng không có, quả thực không thể nhịn nổi.
Hứa Mục Thông nhìn dáng vẻ nghiến răng tức giận của ông, không ngờ hoàng đế hiện tại vì chút lợi nhỏ thế này mà sinh lòng đố kỵ đến mức ấy, đã không còn dáng dấp khí độ của bậc quân vương, liền dè dặt nói: "Theo lời Cam Đức Thọ vừa rồi, của cải tịch thu từ Vương gia ước chừng vượt quá mười vạn lượng, châu báu vàng bạc trong sào huyệt trên núi là do thương nhân, dân thường bị cướp mà có, Thu huyện lệnh đã hoàn trả lại cho khổ chủ, còn phải trấn an bá tánh bị Vương gia làm khổ, e rằng cũng chẳng còn lại bao nhiêu."
Ban đầu ông ta còn định nói, Vương Thiếu Bưu bám trụ ở Mông Sơn bao nhiêu năm, không nha môn nào dám động tới, ngoài sự che chở của Vương thị lang, còn không thiếu phần đút lót cho các quan viên xung quanh, trên núi chắc cũng chẳng còn nhiều bạc, nhưng nghĩ lại, hoàng đế hiện giờ đa nghi, nếu một mực bênh vực Thu huyện lệnh, e rằng lại khiến ông nảy sinh nghi ngờ.
Huống chi hiện tại ông ta đang nổi giận.
Thế là lại cười bổ sung thêm: "Vương thị lang làm quan nhị phẩm, mấy năm nay ở Kinh Đô cũng có mua vài điền sản, những sản nghiệp đó e là cũng không ít."
Hoàng đế nghe xong câu này, lại chẳng thấy vui, của cải phi nghĩa trên Mông Sơn bị hoàn trả cho khổ chủ, ông cảm thấy việc này Thu Thực xử lý quá không biết cách làm người.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã bị kéo dài tới mức rau hẹ cũng nguội, ông còn có thể nói gì.
Vì thế, lại càng nghiến răng nghiến lợi hận thêm Vương thị lang.
Khi Hứa Mục Thông bước ra ngoài, vừa khéo bên Trương lão cũng đang định đi ra.
Hai người sóng vai bước qua cửa Vị Ương cung, Hứa Mục Thông lúc này mới không nhịn được cảm thán: "Nhiều năm không vào kinh, lần này trở về, ngoại trừ Trương lão, những người nhìn thấy hầu hết đều là gương mặt mới."
Trương lão lắc đầu, thở dài nói: "Biết đâu lần sau đại nhân vào kinh, lão phu cũng không còn là gương mặt cũ nữa."
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này.
Hứa Mục Thông hỏi: "Thu huyện lệnh ở Phong Nhạc nay đã có nhiều chính tích nổi bật, quận thủ Tân Hội cũng có công lao trong đó, lão cảm thấy hai người này có lọt vào mắt xanh của thánh thượng không?"
"Cam Đức Thọ bị bãi chức, vị trí Thứ sử Lịch Châu còn trống, theo lý mà nói thì Lý Thái và Thu Thực đều có khả năng thăng chức, chỉ là..." Trương lão hạ thấp giọng nói, "Hoàng đế nay tính tình bất định, mọi sự đều dựa vào sở thích cá nhân mà quyết định, vừa rồi nghe tin Thu Thực đem toàn bộ vàng bạc châu báu trên Mông Sơn trả lại cho khổ chủ, nét mặt ông ta tỏ rõ vẻ không hài lòng, e là cho rằng Thu Thực không biết đoán lòng vua, chưa chắc sẽ cho hắn thăng chức."
"Thu Thực nhiều lần phá được đại án, đối xử như thế, e rằng sẽ khiến kẻ dưới lạnh lòng."
"Suỵt, lời này không thể nói ở đây, xung quanh toàn là nội vệ của hoàng thượng, không cẩn thận để bị nghe thấy, hai ta đều phải rụng đầu."
Hứa Mục Thông nghe vậy, đành phải nuốt lời muốn nói xuống bụng.
"Phải rồi, Tô thái phó ở Lịch Châu dạo này thế nào?"
Hứa Mục Thông lúc còn ở Phong Nhạc chưa từng gặp qua Tô Học Lâm, nhưng cũng nghe được ít nhiều tin tức từ chỗ Lý Thái, biết Thu Mộng Kỳ từng nhờ Lý Thái đứng ra cầu hôn, liền cười đáp: "Bên thái phó tuy rằng cuộc sống có chút thanh đạm, nhưng không bị triều chính quấy nhiễu, người cũng thư thái không ít, nghe nói nữ nhi cùng nữ tế muốn đón ông ấy vào thành, ông ấy còn không chịu."
Trương lão nghe vậy cũng không nhịn được vuốt râu cười: "Có lúc thật sự ngưỡng mộ ông ấy, tránh xa tranh đấu chốn triều đình, dù chỉ là một kẻ áo vải cũng có thể sống tự do tự tại, ít nhất không phải lúc nào cũng lo lắng cái đầu trên cổ không giữ được."
"Ài, thân phận khác nhau, khó khăn cũng khác nhau. Nếu Trương lão có dịp rảnh rỗi, có thể đi Lĩnh Nam một chuyến, Phong Nhạc thành do Thu huyện lệnh cai quản hiện nay phong cảnh tươi đẹp, đúng là một nơi đáng để đi thăm."
"Nếu thật có một ngày như thế, lão phu cũng bằng lòng đi xem thử."
Nghĩ tới ngày ấy Thu Thực trong yến tiệc hoàng gia bị mọi người làm khó dễ, hoàng đế lại bất chấp lễ nghi mà hùa theo, sai người lột đồ tra xét thân thể, Trương lão liền cảm thấy thiên hạ Đại Diễm sắp tiêu vong.
Ông không làm được như Tô Học Lâm dám lấy cái chết can gián, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp những bậc trụ cột quốc gia này giữ lại thể diện của một kẻ sĩ, dốc sức cầu xin hoàng đế nghiêm trị kẻ làm loạn.
Khi ấy hoàng đế vẫn còn chút lý trí, tỉnh táo lại liền hạ lệnh sau này không được nhắc đến thân phận của Thu Thực.
Giờ xem ra, tên Thu Thực này quả thật có tiền đồ, lúc trước ra tay giúp đỡ coi như là đáng giá.
Trương lão giơ tay vuốt râu, gật đầu đầy vẻ hài lòng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-07-08 20:13:08 đến 2023-07-09 21:04:17.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Lỗ Lỗ Mộc Hải, Hải Vương Tử Kai, Một Mình Dạo Chơi, Một Con Trâu, Tiểu Gia, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Đại Địa Thượng Tha Hương Giả 49 bình; ? 20 bình; Bọt Biển 15 bình; Tư Độ 11 bình; Cây Nhỏ, Đậu Hủ Quân, mỗi người 10 bình; KM, Mộng Hoa Tư, mỗi người 8 bình; Du Khách 418 5 bình; Tư Đồ Dật 2 bình; Thơ Tình Họa Dịch Kết Hôn, Khách Qua Đường, NaughtyCat, Ai Nha Nha 0806, Lãnh Như Lửa Diễm, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!