Buổi tối cùng ăn cơm với Lý Thái, Thu Mộng Kỳ vẫn kéo Ảnh Thất theo.
Tuy trong nhà không phụ không mẫu, nhưng cũng không thể chỉ có một mình cô trơ trọi. Nói một cách nghiêm túc thì Ảnh Thất cũng coi như nửa người huynh trưởng, mà Lý Thái từ xa đến đây cũng chỉ để giúp cô đứng ra nói chuyện cưới hỏi, trong nhà dù sao cũng phải có người lo liệu hôn sự.
Ảnh Thất xưa nay vốn không muốn gặp người ngoài, huống hồ lần trước bị thương, trên mặt lại thêm mấy vết sẹo. Nhưng Thu Mộng Kỳ đã khẩn cầu mấy lần, Ảnh Thất lại thấy cô một mình bận trước lo sau, tự tay bắt nhạn chuẩn bị lễ vật, cuối cùng cũng không thể nào dửng dưng.
Nhưng vẫn phải đem lời khó nghe nói ra trước: "Hành động này của ngươi trái với luân thường đạo lý, nhưng nể rằng Tô cô nương cũng có ý với ngươi, chuyện này ta sẽ không trách ngươi. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới chưa, nếu như tương lai có một ngày chuyện bại lộ, ngươi da mặt dày thì cũng chẳng sao, nhưng Tô cô nương phải làm thế nào?"
Thu Mộng Kỳ thoáng chốc đã bất mãn: "Ta làm sao lại thành mặt dày chứ, ta cũng có lòng hổ thẹn, có được không."
"Ngươi không có." Ảnh Thất dứt khoát đáp.
"Được rồi, ta không có, vậy đến lúc đó ta sẽ nói là ta ép nàng."
Ảnh Thất nói: "Đã khoác lên mình lớp da này, thì nên có trách nhiệm của ngươi, vất vả một chút cũng là điều nên làm."
Ban đầu là nói đùa, nhưng khi nghe đến câu này, lòng Thu Mộng Kỳ có chút chua xót, áy náy, bởi vì trong mối quan hệ giữa hai người, người thiếu trách nhiệm nhất chính là cô. Dù hiện tại đã tỉnh ngộ, nhưng cũng không thể bù đắp hết những hành xử khiến người khó nói trong quá khứ.
Nếu cô là Tô Vận, có lẽ đã buông bỏ không biết bao nhiêu lần.
Cô không dám phản bác, khom người đáp: "Kính nghe lời dạy bảo của sư huynh."
Vì vậy bữa tối hôm ấy, Ảnh Thất cũng phải đi cùng bồi tiếp.
Ngoài dự đoán là, lão Tống đầu cũng theo tới.
Thu Mộng Kỳ hiếm khi thấy lão Tống đầu ăn vận tươm tất, liền nói: "Trời còn thương ta, biết không ai giúp ta làm chủ, vậy mà một lúc đến hai người, coi như lương tâm lão đã thức tỉnh."
"Sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy hai cô nương thành thân, đến xem mở mang tầm mắt."
Thu Mộng Kỳ chộp lấy cái chổi lông gà trên bàn định đánh lão tử.
Lão Tống đầu thấy vậy, chống nạnh mắng: "Hứ, chẳng qua là sợ ngươi cái gì cũng không biết, lễ nghi không chu đáo, bị người ta chê cười."
Thu Mộng Kỳ nhìn lão tử điên điên khùng khùng, nhổ một tiếng: "Nói đến lễ nghi, lão cũng chẳng hơn ta là bao."
Lão Tống đầu trợn trắng mắt với cô: "Còn tốt hơn ngươi, ngươi làm khổ một cô nương nhà lành, Tô cô nương tài hoa xuất chúng thông minh tuyệt đỉnh, sao lại chọn một tên nữ tướng công như ngươi, một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, thật là không đáng cho nàng."
Lời nói thẳng thừng đến thế, thân phận cũng bị vạch trần, Thu Mộng Kỳ cũng chẳng buồn giả vờ: "Lão xem lão kìa, lúc nào cũng miệng nói mình thiên hạ đệ nhất, không câu nệ tiểu tiết, mà bây giờ lại lôi lý lẽ ra cãi nhau với ta, sao nam nhân các ngươi có thể đoạn tụ, còn bọn ta nữ tử lại không thể lưỡng tình tương duyệt?"
"Nha đầu thối miệng lưỡi lanh lợi, lão phu có phải là thiên hạ đệ nhất không câu nệ tiểu tiết, đâu đến lượt một nha đầu lông còn chưa mọc dài như ngươi phán xét --"
Ảnh Thất lập tức cắt ngang lời của lão Tống đầu: "Đến giờ xuất phát rồi, đừng để quận thủ đại nhân phải đợi lâu."
Lão Tống đầu còn chưa kịp nói hết nửa câu sau, nghẹn lại nơi ngực, lên không được xuống không xong, tức đến hừ thêm một tiếng, phất tay áo chui thẳng vào xe ngựa.
Thu Mộng Kỳ dở khóc dở cười, cùng Ảnh Thất lên ngựa.
Là tửu lâu tốt nhất ở Phong Nhạc, bữa cơm tối dĩ nhiên được đặt tại Thiên Hương tửu lâu.
Hai bên vừa gặp mặt, thấy hai gương mặt lạ đi cùng Thu Mộng Kỳ, Lý Thái hơi ngẩn ra, Thu Mộng Kỳ vội vàng giới thiệu: "Thúc phụ, từ nhỏ ta thể chất yếu ớt, phụ mẫu đã gửi ta vào môn hạ của một phương sĩ vân du, vị này chính là đại sư huynh của ta Ảnh Thất. Chỉ là sư huynh xưa nay chuyên tu đạo pháp, ít ra ngoài, cho nên trước đây chưa từng dẫn tới bái kiến thúc phụ."
Ảnh Thất bước lên hành lễ, Lý Thái nhìn thấy vết sẹo sắc lạnh giữa mi tâm hắn, sát khí lộ rõ, sao còn không đoán ra thân phận giang hồ của người này.
Như vậy thì việc Thu huyện lệnh năm xưa tay trói gà không chặt mà có thể dẫn đám nha dịch tiêu diệt sào huyệt thổ phỉ đã chiếm cứ Mông Sơn mấy chục năm, cuối cùng cũng nói cho thông.
"Vị này là Tống lang trung, từng cứu mạng ta một lần." Thu Mộng Kỳ nói.
Lão Tống đầu hất cằm, đôi mắt tam giác rũ xuống không thèm liếc nhìn ai một cái.
Quả thật là lễ nghi chẳng có điểm nào hợp quy củ.
Hai người trước mặt trông đều không giống người tốt, Lý Thái mỉm cười chắp tay, miệng không ngừng khách sáo: "Ngưỡng mộ đã lâu."
Lúc cả hai bên đang ngồi vào chỗ, Lý Hữu Tài ghé sát vào tai Lý Thái khẽ nói: "Vị Tống lang trung kia tuy cử chỉ cẩu thả, nhưng nhìn tướng mạo, e rằng là vị 'Độc y' nổi danh trong giang hồ. Nghe nói năm xưa từng làm ngự y trong cung, sau lại không biết vì sao mà đắc tội, bị đuổi ra khỏi cung."
Lý Thái giật mí mắt, danh hiệu trong giang hồ thì có đủ kiểu, nhưng cái danh "Độc y" này thì ông có từng nghe đến vài lần. Không ngờ một tiểu huyện lệnh như Thu Thực mà bên cạnh lại toàn cao nhân ẩn sĩ.
May mà bản thân mình là người biết điều, nếu không thì xung quanh toàn loại yêu ma quỷ quái thế này, nhỡ gây ra chuyện gì cũng khó xử lý.
Ảnh Thất là người kiệm lời, nhưng lại không tránh được bên cạnh có một lão Tống đầu lắm mồm.
Cả bữa tiệc chưa từng có lúc nào yên lặng, ban đầu Thu Mộng Kỳ còn lo lắng lão già này uống nhiều sẽ nói bậy, nhưng nhìn lão say lảo đảo mà câu nào nói ra cũng rất khéo, đối đáp với Lý Thái cũng không hề sợ hãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang, đôi mắt tưởng như lười biếng kia lại lóe lên ánh sáng linh động.
Mà Lý Hữu Tài sau khi đoán được thân phận của lão Tống đầu thì lại càng cảm thấy thân phận của Thu Mộng Kỳ không phải tầm thường, cộng thêm những điều tai nghe mắt thấy tại quán dịch, càng thêm tích cực bắt chuyện, xoay quanh hôn sự giữa Thu - Tô và sự thay đổi của Phong Nhạc trong một năm qua, mọi người trò chuyện vô cùng rôm rả.
Đến khi xác định xong các chi tiết, Thu Mộng Kỳ mới đứng dậy hành lễ nói: "Ngày mai là ngày tốt, xin phiền thúc phụ vì ta mà lo liệu, Mộng Kỳ sẽ ở nhà chờ tin lành."
Lý Thái cười nói: "Ngươi chỉ cần lo chuẩn bị lễ vật đi."
...
Thật ra mấy ngày nay Thu Mộng Kỳ vẫn rất thấp thỏm, sau khi xử lý chuyện của Lưu Nguyệt Như, tuy rằng bề ngoài Tô Vận trông như đã buông bỏ, nhưng Thu Mộng Kỳ vẫn cảm nhận được rõ ràng nàng đối với mình như có như không thêm vài phần xa cách. Có lẽ là những hành vi trong quá khứ của cô đã dần làm mòn đi sự kiên nhẫn và niềm tin của Tô Vận, để rồi đến khi mọi khúc mắc được hóa giải, chấp niệm buông xuống, lại trở thành sự xa lạ.
Cũng bởi vì có việc hôn sự làm lớp ngụy trang, nên nhất thời vẫn chưa thể nhìn ra điều gì.
Thu Mộng Kỳ có phần hoang mang, cô biết bao năm qua mối ràng buộc giữa hai người đều dựa vào sự chấp niệm của Tô Vận. Cô sợ lỡ như Tô Vận cảm thấy mệt mỏi rồi buông tay, với tính cách như cô, liệu có thể giữ chặt được người ấy không?
Cô hoàn toàn không có chút tự tin nào với chính mình.
Mà những chuyện tình cảm cùng sự yêu ghét đến từ cảm quan, cô lại càng không thể đơn phương thay đổi, chỉ có thể sốt ruột trong lòng, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành chuyện hôn sự, ít nhất cũng có danh phận phu thê, giữ người lại bên cạnh rồi sau này tiếp tục tìm cách chinh phục.
Nghĩ vậy, lại thấy lúc trước có thể nằm chung một giường với nàng quả thật là quý giá biết bao.
Huống chi, lại còn...
Thành thân "lục lễ" gồm có: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, sáu lễ tiết. Hai người đã bỏ qua hai lễ đầu là nạp thái và vấn danh, lần này chính là nạp cát.
*Editor: do chú thích khá dài nên t để ở dưới cùng chương này nha.
Vì việc này, Thu Mộng Kỳ còn đặc biệt bỏ ra một ngày đi bắt một đôi chim nhạn về làm lễ vật cho nạp cát.
Mà nạp cát thực chất cũng là tiểu sính, ở giai đoạn này, sau khi hợp bát tự, nhà trai sẽ gửi cho nhà gái một số lễ vật đính hôn, như tiền bạc, quần áo, trang sức v.v...
Để lấy lòng Tô Vận, ngay cả lễ vật cô cũng đích thân lựa chọn từng món.
...
Sau khi gặp Thu Mộng Kỳ, ngày hôm sau Lý Thái liền dẫn bà mối cùng với Ảnh Thất và lão Tống đầu, kéo theo một xe lễ vật đầy ắp xuất phát đến Đại Hà thôn. Cuối cùng cũng được diện kiến vị thái phó từng vì can gián mà đắc tội. Nhìn ông thân thể gầy gò mà phong cốt vẫn còn, lại đảo mắt nhìn quanh ba gian nhà tranh rách nát, trong lòng tràn đầy kính trọng xen lẫn xót xa, đương kim hoàng thượng hồ đồ, đến mức dồn ép một trung thần thành kẻ tội đồ, quốc gia này còn có thể khá lên được sao?
Tô nhị gia biết hôm nay Lý Thái sẽ đến, cũng cùng thê nhi về trước một đêm.
Về phần Tô Vận, từ hôm Lý Hữu Tài đến báo Thu Mộng Kỳ chuẩn bị, nàng đã quay về thôn, đến nay cũng đã mấy ngày.
Bà mối biết hôm nay là đến cầu thân cho huyện thái gia, liền đem toàn bộ bản lĩnh ra phô diễn, bất quá hai bên sớm đã có lòng riêng, hôm nay chẳng qua chỉ là đi một vòng thủ tục, cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ vô cùng.
Lần trước nữ nhi trở về, Cố thị đã hỏi rõ đây là hôn sự đôi bên tự nguyện, nữ nhi cũng đã mười bảy tuổi, kéo dài nữa thì thành nữ tử lỡ thì, trong lòng bà cũng sốt ruột. Nay cuối cùng đợi được người mai mối, cười đến mức miệng không khép lại được.
Tô gia đương nhiên rất hài lòng với mối nhân duyên này, lúc Lý Thái quay về còn mang về cho Thu Mộng Kỳ mũ áo, giày, bút mực giấy nghiên mà bên Tô gia chuẩn bị.
Mang về còn có cả bát tự sinh thần của Tô Vận, chỉ cần làm một vòng thủ tục đến miếu tổ xin bói một quẻ, là có thể hạ sính.
Sau khi hạ sính là thỉnh kỳ, tức là định ngày cưới.
Nhưng chuyện này tạm gác lại không nhắc đến.
Thủ tục vẫn đang tiếp tục, nhưng Tô Vận trong tay còn mấy dự án cần theo dõi, nên ở Đại Hà thôn được vài ngày đã quay về Phong Nhạc thành. Hiện giờ sắp Tết, trời lạnh đất đóng băng, cũng không tiện xuống ruộng, nàng và nhị gia liền đón cả Tô Học Lâm mấy người vào thành, chuẩn bị ăn Tết cho tử tế.
Đến ngày mười lăm tháng Chạp, Thu Mộng Kỳ nhận được phán quyết từ Kinh Đô liên quan đến vụ án Vương gia.
Vương thị lang vì tự ý giam giữ tấu chương, bản án của cấp dưới, giấu giếm qua mắt trên, dung túng thân thích ngang ngược ở quê nhà, nhận hối lộ, bao che cho chất tử làm điều ác, giả dạng thổ phỉ cướp bóc dân lành, bị kết án tử hình. Tài sản trong nhà tại Kinh Đô bị sung công toàn bộ, gia quyến đều bị đày đến Ninh Cổ Tháp.
Ngoài ra, chuẩn y việc thẩm phán vụ án Vương gia tại Phong Nhạc của huyện lệnh Thu Thực, toàn bộ gia sản bị tịch thu sẽ do sứ thần tuần tra do hoàng đế cử đến kiểm kê rồi đưa về kinh.
Về ba vạn mẫu ruộng của Vương gia, sẽ được bán cho dân với giá ba mươi lượng bạc một mẫu, những phần chưa bán được sẽ cho dân thuê với tỷ lệ chia hoa lợi hai tám, toàn bộ tiền bán đất và thuế thuê đất sẽ nhập vào nội phủ.
Thu Mộng Kỳ quỳ nghe thánh chỉ, lửa giận đã bốc lên đầu, nếu không phải vì chưa muốn tạo phản thì cô đã trở mặt ngay tại chỗ.
Chờ người truyền chỉ rời đi, cô chẳng buồn để ý gì khác, cầm lấy thánh chỉ liền chạy thẳng đến Tô gia.
Từ sau lần cầu hôn trước, Tô Học Lâm cũng theo về thành, Tô Vận thì chưa từng quay lại nha môn, có khi mấy ngày liền Thu Mộng Kỳ cũng chẳng gặp được người, ngày ngày như ngồi trên đống lửa.
Giờ có cớ tốt để đi tìm, cô còn quản gì ba bảy hai mốt.
Đến Tô gia, Tô Vận đang loay hoay nghịch thứ gì đó trong sân, bên cạnh là Tô Huyên phụ giúp.
Thấy Thu Mộng Kỳ đến, Tô Huyên vui mừng gọi: "Thu đại nhân đến rồi!"
Tô Vận quay đầu lại, quả nhiên là cô.
Thu Mộng Kỳ nhìn bóng hình ngày đêm mong nhớ, váy dài nhẹ bay trong gió, càng tôn lên dáng vẻ kiều diễm tuyệt trần, tim cô đập loạn cả lên, ba bước thành hai lao về phía trước.
Chỉ là vừa đến gần lại sợ dáng vẻ nóng vội của mình chọc nàng không vui, nên khựng lại bước chân, rón rén bước tới nói: "Ngươi đang làm gì?"
Tô Vận không trả lời, ngược lại hỏi: "Giờ vẫn chưa tan nha, sao ngươi chạy đến đây?"
Giọng nói lạnh nhạt.
Thu Mộng Kỳ nhớ lại trước kia hình như nàng vẫn luôn như vậy, nhưng không hiểu sao gần đây, chỉ cần thấy nàng mặt không biểu cảm, trong lòng liền không khỏi suy nghĩ lung tung.
"À, ta mang cái này đến cho ngươi xem." Nói rồi đưa thánh chỉ cho Tô Vận.
Tô Vận thuận tay nhận lấy, ngón tay thon dài mở cuộn vải vàng óng ra, mắt quét một lượt, rất nhanh đã xem xong, phất tay áo giễu cợt: "Một mẫu đất ba mươi lượng bạc, hắn sao không đi cướp đi."
Theo giá thị trường hiện tại, một mẫu ruộng tốt lắm cũng chỉ mười lăm lượng, đất đồi núi nhiều nhất sáu bảy lượng, thế mà hoàng đế này há mồm chính là ba mươi lượng.
"Sợ là đang gấp rút gom bạc để xây tháp cao. Hừ, không chiều hắn, dân thường lấy đâu ra từng ấy bạc mua đất giá cao. Ta vốn nghĩ chờ Vương Nhạc bị xử xong, thu đất họ Vương về, có thể chia miễn phí cho dân cày, xem ra vẫn là ta nghĩ người quá tốt."
"Đối với hoàng đế mà nói, cả quốc gia đều là tài sản nhà hắn, có quyết định thế này cũng chẳng có gì lạ."
"Thế còn cái chia hai tám phần thuê đất kia tính kiểu gì, dân giữ tám phần sao? Nếu vậy thì cũng còn có thể xem xét, để dân tự quyết định có thuê hay không."
Tô Vận nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, ở đây chia hai tám là chỉ dân chỉ được giữ hai phần, tám phần còn lại phải nộp cho hoàng đế. Không chỉ vậy, thuế thân, lao dịch đều phải trừ trong hai phần đó của tá điền."
"Thật là điên rồ, một mẫu ruộng thu được hai ba trăm cân lương thực, đã phải nộp tám phần cho tên địa chủ hoàng đế kia, dân ăn gì mà sống, loại người như vậy còn dám tự xưng là quân phụ, độc hơn cả Hoàng Thế Nhân."
Tô Vận nhíu mày: "Giờ thánh chỉ đã ban, dù chỉ làm cho có lệ cũng phải thông báo thông tin này ra ngoài, còn việc dân có muốn mua hay thuê đất canh tác hay không, chúng ta cũng không thể can thiệp, cứ báo cáo trung thực là được."
"Thế nếu lão hoàng đế kia mà nghe tin này, chắc chắn sẽ nghĩ ta không tận lực thực hiện mệnh lệnh của hắn."
"Vậy ngươi định tận lực thực hiện thật sao?"
"Không." Thu Mộng Kỳ lắc đầu, "Hy vọng dân chúng biết điều một chút, cũng đừng thuê đất đó mà trồng."
"Lúc trước ruộng đất Triệu gia chia ra, mọi người đều nếm được ngọt ngào, đối với ruộng đất có địa tô cao như vậy chưa chắc sẽ chịu mua. Vậy thì cứ để nó hoang, chúng ta tìm cách khác xoay sở đất từ chỗ khác là được."
Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Nhưng trong thánh chỉ lại nói muốn chuyển hết tài sản Vương gia sau khi bị tịch thu về Kinh Đô, như vậy có phải quá độc ác rồi không? Vương gia làm càn ở Phong Nhạc, chịu khổ là dân Phong Nhạc, tiền bạc thu ra lẽ ra nên dùng để hỗ trợ dân mới phải, thế mà hắn lại muốn dùng một tấm vải vàng rách rưới đổi lấy mười vạn lượng tài sản, thật quá vô lý, hôn quân!"
Càng nói càng tức, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận.
Tô Vận thở dài: "Hoàng đế đã mở miệng, có thể không nghe theo sao? May mà số tài vật trên Mông Sơn đã được trả lại cho chủ cũ, những thứ đó hắn có muốn cũng không lấy được. Hơn nữa, còn có sổ sách của Vương Thiếu Bưu làm chứng, chứng minh số tiền còn lại đều đã có nơi tiêu, hoàng đế dù có bản lĩnh cũng đành bất lực. Còn về hai mươi vạn lượng tiền tài thu từ Vương gia, lúc đó ngươi chỉ báo lên mười vạn, vẫn chưa đến mức tổn thất toàn bộ."
Thu Mộng Kỳ mặt đầy bất mãn: "Nếu hắn thật sự coi thiên hạ là nhà mình, thì càng không nên mang số bạc đó đi."
Tô Vận lắc đầu cười: "Hoàng đế đương nhiên coi thiên hạ là nhà mình, chỉ là dân chúng và quan viên trong mắt hắn là nô tài của hoàng thất chứ không phải người trong nhà, dân sinh ra chỉ để phục vụ hoàng tộc chứ không phải con dân của hắn, ai mà tin điều đó thì thua rồi."
"Ta nào có tin, chỉ là tức thôi. Còn tên Vương Thiếu Bưu thì tính sao, bị Vương Tam tra tấn đến không ra người cũng chẳng ra ma, không ngờ hắn lại cứng đầu như thế, không chịu khai ra điều gì."
"Giờ Khổng Hưng Hiền đã bị lật đổ, Cam Đức Thọ cũng mất chức, Vương Nhạc cũng chết, hắn có khai hay không cũng không quan trọng."
"Đã vậy thì xử trảm, người này tội ác tày trời, dân chúng hận không thể ăn thịt lột da hắn, hãy xử tử hắn thật nghiêm, cho dân chúng đến xem xử hình, vừa để răn đe, lại vừa giúp mọi người hả giận."
"Được."
Chuyện chính coi như đã bàn xong, Tô Vận nhìn Thu Mộng Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, hỏi: "Sao còn chưa đi? Cha ta sắp về rồi."
Thu Mộng Kỳ thấy nàng như đuổi heo mà đuổi mình, trong lòng có chút buồn bã, bĩu môi nói: "Ừ, ta đi ngay đây."
___
* "Lục lễ" (六礼) là sáu nghi lễ cưới hỏi truyền thống trong văn hóa Trung Hoa cổ đại (đồng thời ảnh hưởng đến các nước Đông Á như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản...), được coi là trình tự chính thống để tiến hành hôn lễ giữa hai họ. Cụ thể như sau:
1. 纳采 (nạp thái) - Lễ nạp thái (nhà trai cầu hôn):
Nhà trai nhờ người (thường là bà mối) mang lễ vật sang nhà gái để cầu hôn. Đây là bước đầu tiên, mang ý nghĩa thể hiện sự thành tâm của nhà trai, đồng thời cũng để dò hỏi ý tứ nhà gái. Nếu nhà gái đồng ý, xem như hai bên chính thức bước vào quy trình hôn sự.
2. 问名 (vấn danh) - Lễ vấn danh (hỏi tên):
Nhà trai xin họ tên, ngày tháng năm sinh (bát tự) của cô gái, sau đó mang về hợp tuổi với nam. Việc này thường do thầy bói hoặc người am hiểu xem tướng số đảm trách. Nếu hợp tuổi, nghĩa là hôn nhân có thể thuận lợi.
3. 纳吉 (nạp cát) - Lễ nạp cát (báo tin cát lành):
Sau khi xem tuổi thấy hợp, nhà trai sẽ chọn ngày tốt để báo tin lại với nhà gái rằng hôn sự có thể tiến hành. Đồng thời, mang theo một số lễ vật nhỏ gọi là "tiểu sính" (小聘) như chim nhạn, tiền, vàng bạc, vải vóc, tượng trưng cho việc đính ước chính thức.
4. 纳征 (nạp chinh) - Lễ nạp chinh (trao lễ vật đính hôn chính thức):
Cũng gọi là lễ sính, đây là nghi lễ trao sính lễ chính thức - phần quà cưới có giá trị lớn mà nhà trai tặng cho nhà gái. Lễ vật thường bao gồm tiền bạc, vàng bạc, trang sức, lụa là, v.v. Đây là minh chứng cho sự trịnh trọng và địa vị của hôn sự.
5. 请期 (thỉnh kỳ) - Lễ thỉnh kỳ (xin ngày cưới):
Nhà trai xin nhà gái ấn định ngày cưới, rồi cùng bàn bạc thống nhất ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ. Đây là bước chuẩn bị cuối cùng trước khi đón dâu.
6. 亲迎 (thân nghênh) - Lễ thân nghênh (rước dâu):
Chú rể đích thân đến nhà gái đón cô dâu về nhà chồng. Nghi thức này tương tự như lễ cưới hiện đại, có kiệu hoa, nhạc lễ, cùng các thủ tục đón dâu long trọng. Từ đây, đôi bên chính thức thành vợ chồng.
Tóm lại: "Lục lễ" thể hiện quy trình cưới hỏi nghiêm chỉnh, đầy đủ, từ việc ngỏ lời, xem tuổi, đính ước, đến định ngày cưới, trao sính lễ, và rước dâu. Thực hiện đầy đủ lục lễ là biểu hiện của một cuộc hôn nhân chính danh, được xã hội công nhận.
Tác giả có chuyện nói:
Cảm tạ ở 2023-07-10 21:35:00~2023-07-11 21:04:45 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Nguyên tử nhóc con, một con trâu, một mình dạo chơi, hải vương tử Kai 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Bóng đêm, 25715235, 2, không thích abo 10 bình; jungyi, tiểu minh đồng học không thêm băng, khách qua đường 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!