Hai ngày nay, thành Phong Nhạc đột nhiên truyền ra một tin tức chấn động toàn thành vị hôn thê của Thu huyện lệnh, tiểu thư Tô gia tên là Tô Khanh Vận, muốn tố cáo nguyên bách hộ vệ sở Đài Sơn là Trương Nguyên Vũ cùng mười tên binh lính dưới trướng hắn, thêm hai sai dịch trong đội áp giải đã xâm phạm thân thể nàng, cáo bọn họ tội gian dâm.
Cả thành huyện chấn động, mọi người đều kinh hãi đến ngây người.
Không ai dám tưởng tượng đơn kiện này lại do vị hôn thê của Huyện lệnh đưa ra, lại càng không thể ngờ huyện lệnh đại nhân không những đồng ý để vị hôn thê của mình trình đơn kiện, mà còn đích thân tiếp nhận đơn kiện, thậm chí còn làm ầm ĩ lên khiến ai nấy đều biết chuyện.
Phản ứng dữ dội nhất là nhóm người tuyệt đối ủng hộ Thu Mộng Kỳ, họ không nhịn được mà mắng chửi Tô tiểu thư có dụng ý gì khi đem chuyện xấu như thế này phơi bày ra ngoài, khiến huyện lệnh mất mặt, cũng khiến các huyện khác chỉ trỏ bàn tán về huyện lệnh nhà mình, thậm chí là cả Phong Nhạ chuyện.
Thậm chí còn có một số lời lẽ không thể nghe nổi, nào là "gặp phải chuyện xấu như thế mà không biết trốn cho kỹ, còn dám lên tiếng tố cáo, thật mất mặt", hay "muốn để thiên hạ đều biết nàng bị người ta làm nhục".
Những lời này truyền đến tai Thu Mộng Kỳ, cô tức giận không thôi: "Dân chúng Phong Nhạc đúng là thứ vong ân phụ nghĩa, nuôi không được. Làm được bao nhiêu việc lớn như vậy, bọn họ chẳng những coi chuyện này như trò cười mua vui, ngược lại còn trách cứ nạn nhân vì dám tố cáo kẻ phạm tội, thật là vô lý đến cực điểm."
Tô Vận nói: "Thế đạo vốn là như vậy, bản tính con người là thế, không cần quá để tâm. Có điều đa số người vẫn chọn im lặng, có một số chuyện, chỉ cần làm rồi, sẽ có người ghi nhớ."
"Vả lại, nhiều người chỉ biết nàng mà không biết ta. Hiện nay nàng là bộ mặt của Phong Nhạc, không thể để bị hoen ố."
Thu Mộng Kỳ nghe lời này, âm thầm ghi tạc trong lòng.
Bản thân chẳng qua là một diễn viên đứng trước sân khấu, hưởng phần lớn ánh hào quang, mà Tô Vận mới là người thực sự lập nên công trạng. Đã đến lúc phải đẩy người đứng sau ra ánh sáng, để dân chúng biết đến tấm biển vàng son này.
"Thiên hạ e rằng không có người trong cuộc nào khoáng đạt được như nàng."
Tô Vận khẽ mỉm cười lắc đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, vừa nghe là Vương Tiểu Bảo, hai người vội cho gọi vào.
"Tiểu nhân và Tôn Cẩm đi tìm Trương bách hộ và hai sai dịch kia, vừa tới gần cổng thành thì gặp mấy thôn dân đang ẩu đả."
Thu Mộng Kỳ kinh hãi hỏi: "Sao lại thế?"
"Là thôn dân Thạch Bàn thôn và mấy thôn làm đường mía nghe được những lời đồn về Tô cô nương, giận quá nên rủ nhau kéo vào thành. Nghe thấy ai đang truyền tin đồn là xông tới đánh liền, thế là mấy nhóm người đánh nhau tại chỗ."
Thu Mộng Kỳ nghe tin này, thân thể vốn đang căng cứng lập tức thả lỏng, bật cười ha ha nói: "Vừa mới mắng bọn họ là thứ vong ân phụ nghĩa, không ngờ lại trách nhầm thật rồi."
"Là Đới Yến cô nương dẫn đầu."
Thu Mộng Kỳ hơi sững người, cô vốn tưởng chuyện lần trước sẽ khiến tiểu cô nương kia vẫn còn canh cánh trong lòng, không ngờ đối phương lại rộng lượng đến mức này, trong lòng vừa cảm động, vừa may mắn vì mình đã kịp thời đích thân đến nhà xin lỗi, thể hiện thái độ rõ ràng.
"Không có ai chết chóc gì chứ?"
"Không có, nhưng có vài người bị thương không nhẹ."
"Người bên Đới cô nương có sao không?"
"Đại nhân nói gì vậy, thân phận của Đới Yến cô nương và mấy dân làng dưới tay nàng, ngài chẳng phải cũng rõ còn gì, làm sao bị thương được chứ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thu Mộng Kỳ ngồi xuống ghế, hiếm khi thong thả nhấp một ngụm trà.
Tuy Tô Vận nói không để tâm tới cách nhìn của đám người đó, nhưng khi nghe mấy thôn dân ở Thạch Bàn thôn đứng ra bênh vực mình, trên mặt nàng vẫn không giấu được vẻ vui nhẹ, nhắc nhở Thu Mộng Kỳ: "Có người đánh nhau, chẳng lẽ nàng không đi xem?"
Thu Mộng Kỳ khoanh tay, vẻ mặt như thể chuyện không liên quan đến mình: "Tôn Cẩm bọn họ đã có mặt thì chắc chắn sẽ xử lý, cần gì ta cái huyện thái gia này phải tự ra mặt."
...
Chuyện Tô Vận đệ đơn kiện, ngoài một bộ phận người từng nhận ơn của nàng đứng ra lên tiếng thay nàng, còn có một lực lượng mới dần trỗi dậy, đó chính là những nữ nhân tầng lớp dưới đáy. Bọn họ không biết rằng, thì ra khi nữ nhân gặp phải bất công như vậy cũng có thể can đảm đứng ra, có thể đường đường chính chính chỉ mặt mắng tên kẻ c**ng b*c hay quấy rối, có thể khiến những kẻ phạm pháp ấy phải chịu hình phạt của pháp luật. Nhưng họ lại không dám, vì sợ mất mặt, sợ sau này không ai muốn lấy, sợ cả đời sống trong ánh mắt dè bỉu của người đời. Vậy mà nữ nhân họ Tô này đã làm điều mà vô số nữ nhân trên đời không dám làm. Bọn họ chân thành khâm phục nàng, cũng đồng loạt cất tiếng thay nàng, mong nàng có thể khiến bọn ác nhân bị đẩy ngã, khiến bọn côn đồ ấy chết không toàn thây.
Đới Yến sau khi đánh nhau xong trở về nhà, thì nghe tin Tô Vận đệ đơn kiện bọn cưỡng gian, đầu óc lập tức ù đi một tiếng, nàng nghĩ mãi không hiểu vì sao Tô cô nương lại làm như vậy. Rõ ràng nàng ấy không hề bị tổn hại gì, tại sao lại phải tự đổ bẩn lên người mình? Trong đầu Đới Yến một mảnh hỗn loạn, không hiểu nổi vì sao một người thông minh như vậy lại đi một nước cờ như thế.
Cũng thấy khó hiểu là phụ thân nàng Đới Hùng, nhưng Đới Hùng nhanh chóng hiểu ra chuyện, chỉ khẽ lắc đầu, rồi bỗng nhiên cười lớn không thôi.
Đới Yến khó chịu hỏi: "Cha, sao cha còn cười, cha không thấy Thu đại nhân và Tô cô nương đi một nước cờ thối sao?"
Đới Hùng nói: "Nước cờ này rất cao tay, là đặt mình vào chỗ chết rồi sinh ra, ngươi cứ chờ xem, hai người đó không phải nhân vật đơn giản. Yến nhi, ngươi nên kết giao thật tốt với họ, cả hai đều không phải hạng tầm thường. Họ từ lâu đã chẳng xem trọng cái gọi là lễ giáo thế tục, nếu không vì vẫn đang ở trong trần thế, ta còn tưởng họ đã sớm là người ngoài cõi tục."
"Cha nói càng lúc càng khó hiểu."
"Học dần đi nha đầu, thế đạo này, chính là cần những người như họ. Tô cô nương thật là một nữ tử kỳ tài, cha từng nghĩ sẽ gả ngươi cho Thu đại nhân, giờ xem ra ngươi với nàng cách nhau một trời một vực."
Đới Yến giận dỗi nói: "Cha nói gì vậy, sao lại lôi ta vào, ta đâu có ý gì với Thu đại nhân."
Dù có, thì cũng là chuyện đã qua rồi, hừ.
"Ha ha ha, cứ chờ mà xem."
Phản ứng giống Đới Hùng còn có Triệu Nhuế, Chung Thục Nương và vài người khác. Những người này giao thiệp với Tô Vận đã lâu, hiểu rõ sự sắc sảo của nàng, biết phía sau nhất định đang chuẩn bị cho một đòn lớn, ai nấy đều trông ngóng, chỉ chờ đến ngày thẩm đường mở ra.
Khi thiên hộ Thạch Vi ở vệ sở Đài Sơn nghe được tin này, lông mày nhíu chặt, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên lộ vẻ tỉnh ngộ, cười khẽ nói: "Thú vị, thú vị thật."
Thuộc hạ tới báo, nói rằng bộ đầu Phong Nhạc huyện là Tôn Cẩm phụng mệnh đến bắt mười tên binh lính từng dưới trướng Trương bách hộ về thẩm tra chờ xét xử.
Thạch thiên hộ quay sang phó tướng Lý Tuy nói: "Ngươi tự mình dẫn người đi trói hết mấy kẻ đó, giao cho hắn."
Lý Tuy lĩnh mệnh rời đi, bên cạnh kỳ quan cười nói: "Ngày kia huyện thái gia sẽ công khai thẩm lý vụ án, còn mời cả đại diện thôn làng và người liên quan tới quan sát. Đại nhân, chúng ta có nên tới góp vui không?"
Thạch thiên hộ gật đầu: "Đi, xem thử tên Thu Thực này còn giở được trò gì."
"Thiên hộ, ngài xem, chuyện lần này, có phải An vương gia cũng chen một chân vào, thừa cơ thêm dầu vào lửa?"
Sắc mặt Thạch thiên hộ hơi trầm xuống: "Ngươi nói là chuyện An vương gia tìm nữ đồng để mua vui mà bị Thu Thực chặn lại, nên trong lòng ghi hận, liền âm thầm thúc đẩy chuyện này?"
Tiền kỳ quan gật đầu.
Thạch thiên hộ thở dài nói: "An vương gia là người của Lục hoàng tử, hoàng thân quốc thích thì chẳng bao giờ thiếu mấy cái thói hư tật xấu loạn thất bát tao này. Tuy nói chúng ta đứng cùng một phe với hắn, nhưng những chuyện thế này thì có cũng như không, có nói cũng chẳng thay đổi được gì. Chỉ trách cái tên Thu Thực này thật sự dám quản chuyện như vậy. Đổi lại là chúng ta, chỉ có thể cúi đầu làm người mà thôi. Có lúc ta thật sự bội phục hắn, dám nghĩ dám làm. Hồi trẻ chúng ta chẳng phải cũng từng mang một bụng nhiệt huyết, chém giết bất bình trong thiên hạ sao? Thế nhưng nay... haiz-" (Editor: t nghi là cha Lục hoàng tử này cũng chẳng tốt lành gì, sau này Mộng Kỳ xưng đế là vừa)
Tiền kỳ quan nói: "An Vương gia chần chừ không đi những ngày này, chỉ e là muốn ép Thu Thực đưa ra được trình nghi."
Thiên hộ Thạch gật đầu: "Ta biết con người An Vương gia, không có hai vạn lượng thì hắn tuyệt đối sẽ không rời đi."
"Thuế thu của Phong Nhạc một năm cũng chỉ ba bốn vạn lượng, hắn đòi hai vạn, cái bụng này cũng thật không nhỏ."
"Hiện nay quốc khố trống rỗng, tiền bạc đều nằm trong tay thế gia đại tộc. Bọn hoàng thân quốc thích như họ đều sống dựa vào bạc mà dân chúng nộp lên. Ruộng đất bị thâu tóm, thuế của dân cũng càng lúc càng ít. Lợi ích mà hoàng thân quốc thích được hưởng cũng giảm theo. Cộng thêm thế đạo hiện tại loạn lạc khắp nơi, hắn dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này vét một mẻ lớn."
Tiền kỳ quan lo lắng ra mặt: "Thiên hộ, sau này đi theo Lục hoàng tử, nhất định cũng sẽ phải qua lại với đám người như An Vương gia, đến lúc đó lợi lộc đều bị họ chiếm hết, chúng ta còn lại được gì?"
Thiên hộ Thạch lắc đầu: "Ngươi tưởng theo phe hoàng tử khác là không có hạng người như An Vương gia sao? Như Thất hoàng tử, bản thân hắn chính là một tên tiểu nhân, bán quan buôn tước, cướp đoạt dân nữ, thậm chí còn... còn dám phạm thượng, xâm phạm chính cô cô ruột của mình là công chúa Vị Dương. Chuyện này cuối cùng cũng bị đè xuống, hoàng thượng vì nể mặt quý phi mà vẫn sủng ái hắn không thay đổi." (Editor: d*t)
"Người Tư Mã gia nhân phẩm tồi tệ, đê tiện như vậy, thiên hộ sao không chọn minh chủ khác để đi theo?"
"Hiện nay khắp nơi khởi nghĩa, ai nấy đều tự xưng là minh chủ, nhưng minh chủ thật sự thì có được mấy người? Chẳng phải đều vì cái phú quý trời giáng đó sao? Đợi họ lên ngôi, chẳng qua cũng chỉ là một Tư Mã gia khác, thay bình không đổi thuốc mà thôi. Đã như vậy, sao ta không chọn một kẻ gần đến đích hơn? Huống hồ hiện giờ Lưu Ngạc đã quy thuận, kho báu trong tầm tay, còn lo gì việc không thành."
Tiền kỳ quan gật đầu: "Hiện nay các thế lực tranh đấu không ngừng, nếu cuộc tranh chấp này kéo đến tên tiểu huyện lệnh kia, không biết hắn sẽ chọn ai? Thái tử, Lục hoàng tử, hay thế lực nào khác? Nhưng nói thật, xét theo những việc hắn đang làm hiện nay, nếu đứng ra hô hào một tiếng, dân chúng tầng lớp dưới chắc chắn sẽ sẵn sàng đi theo. Thiên hộ thấy sao?"
Thạch Thiên hộ lắc đầu: "Thu Thực không được. Tuy hắn chính trực, dám làm dám chịu, nhưng tính tình nóng nảy dễ bị cảm xúc chi phối, có thể là một thanh đao sắc đâm thẳng vào tim địch, nhưng không phải là kẻ cầm đao."
"Thuộc hạ thấy, xét tình hình Phong Nhạc trong một năm qua, Thu Thực tuyệt không phải hạng người l* m*ng không có đầu óc."
"Trừ phi sau lưng hắn có người, bằng không với năng lực của Thu Thực, Phong Nhạc không thể có diện mạo như bây giờ. Nếu người đó dám đứng ra phía trước, lại có Thu Thực hóa thân thành lưỡi kiếm, chỉ đâu đánh đó, thì thế lực này tuyệt đối không thể xem thường."
Tiền kỳ quan nghe vậy, im lặng một hồi, rồi đột nhiên cười nói: "Nếu vậy, thuộc hạ càng mong chờ phiên đường xét xử ngày kia hơn rồi."
...
Trong tranh dịch, An Vương gia đang nói chuyện với Trương phó sứ, cả hai vẫn chưa biết việc Tô Vận quyết định khởi tố.
Chỉ nghe Trương phó sứ nói: "Vương gia, ngài nói Thu Thực thật sự sẽ giao trình nghi cho chúng ta sao?"
An vương tựa người trên giường, vẻ mặt thảnh thơi: "Yên tâm, chậm nhất là ngày mai."
"Chuyện này... xin thứ cho hạ quan ngu muội, Vương gia sao lại đoán chắc Thu Thực sẽ mang bạc đến?"
"Mọi việc đều do chính ngươi đi làm, vậy mà lại không nghĩ ra? Giờ tin đồn nổi lên liên tục, hết đợt này tới đợt khác, chúng ta chỉ cần bảo người sáng tác vài bài đồng dao cho bọn hài tử hát khắp nơi, vậy là đủ khiến hắn bận túi bụi. Ba ngày hai bữa ta lại gọi hắn đi tiếp chuyện, hắn không phát cáu mới lạ. Đến lúc đó vì muốn rảnh tay điều tra vụ án, chắc chắn sẽ mong chúng ta rời đi càng sớm càng tốt."
"Hơn nữa hắn có tiền, trong thành có mấy xưởng thủ công đều là sản nghiệp của hắn, không có ba năm vạn lượng thì ta không đi."
Trương phó sứ nghe xong, liên tục giơ ngón cái: "Vương gia chiêu này thật cao minh!"
Nghĩ đến đống bạc trắng sắp vào tay, An Vương gia không nhịn được khẽ ngân nga một khúc tiểu điều, đầu ngón chân gõ nhịp theo nhịp điệu, thần thái đầy đắc ý.
"Cái tên Thu Thực này đúng là có chút bản lĩnh, nhưng ngươi chưa thấy hắn. Một tiểu huyện lệnh thất phẩm, mà lại dám tỏ thái độ với bản vương như vậy. Dẫu sao ta cũng là đệ đệ của hoàng thượng đương triều, ngươi xem hôm ở Thạch Bàn thôn hắn vì bọn tiện dân kia mà ra mặt, chẳng lẽ không biết thiên hạ này là của nhà Tư Mã gia? Đến phiên một tên tiểu huyện lệnh chỉ trích sao? Thật vô lý! Không cho hắn một bài học thì hắn còn tưởng mình là ai!"
Trương phó sứ nghe vậy, liên tục hùa theo: "Tên này thực sự đáng hận, dám ngăn hạ quan tìm tiểu nữ hầu hạ Vương gia, rõ ràng là không đặt ngài vào mắt. Mấy hôm trước còn dám trước mặt bao nhiêu bá tánh, lật mặt bỏ đi. Nếu không phải Vương gia độ lượng, thì với cái tội khi quân, đã nên tru di cửu tộc từ lâu."
An Vương gia hừ lạnh: "Một tên tiểu huyện lệnh, nói cho cùng cũng chỉ là con chó của nhà Tư Mã, bảo hắn đi đông mà dám đi tây, không nghe lời thì phải đánh một trận mới biết điều."
"Đi, chúng ta đi gặp tên nam nhân có thê tử mang tiếng khắp nơi này một phen, kích hắn một chút, để mai hắn ngoan ngoãn mang bạc tới."
Trương phó sứ nghe vậy, không chờ nổi muốn xem cảnh Thu Mộng Kỳ bẽ mặt, vội vã theo sát.
Đến nha môn, quả nhiên thấy vị tiểu huyện lệnh đang bận đến mức đầu bù tóc rối, An Vương gia cười tủm tỉm, hướng Thu Mộng Kỳ nói: "Thu huyện lệnh, bản vương không ngờ Tô cô nương lại gặp phải chuyện bị hãm hại thế này, vô cùng đồng cảm."
Lời nói nghe ra thì an ủi, nhưng trong vẻ mặt lại không khó để nhận thấy ý cười trên chân mày, rõ ràng là đang hả hê. Dù sao đối với nam nhân mà nói, không có gì k*ch th*ch hơn chuyện thấy người khác bị cắm sừng, nói là cảm thông, nhưng thật ra là muốn xem phản ứng của đối phương, từ đó đạt được sự thỏa mãn về tâm lý.
Thu Mộng Kỳ như thể không nhìn ra sự chế giễu trong mắt bọn họ, đầy vẻ đau lòng nói: "Lũ ác tặc này gan to tày trời, vô luận thế nào cũng phải cho bọn chúng một bài học đích đáng."
An vương bước tới bên cạnh cô, hạ giọng nói: "Thu huyện lệnh cũng không cần quá đau buồn, danh tiếng của nữ nhân nếu đã bị tổn hại, thì sau này đổi người khác là được, sau này bản vương sẽ giới thiệu cho ngươi mấy người, đảm bảo xuất thân trong sạch, người nào người nấy đều xinh đẹp."
Thu Mộng Kỳ âm thầm nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, "Đa tạ vương gia quan tâm, hạ quan hiện giờ chỉ một lòng điều tra vụ án, chỉ muốn đòi lại công đạo cho Vận Nhi, những chuyện khác tạm thời không dám nghĩ đến."
An Vương gia nghe vậy thì gật đầu, giơ ngón tay cái lên nói: "Hay lắm, đúng là một nam tử si tình, bản vương bội phục. Huống chi Tô cô nương là đại công thần của Phong Nhạc, cũng là người sáng lập ra pháp chế muối mới, bản vương dù thế nào cũng sẽ đứng về phía ngươi."
Thu Mộng Kỳ nói: "Có đại nhân chống lưng, hạ quan cảm kích không thôi. À đúng rồi, Khanh Vận đã đệ đơn kiện, tố cáo những kẻ đã xâm phạm nàng, thời gian là ngày kia, đến lúc đó cũng mong đại nhân đến ủng hộ, trấn áp khí thế cho hạ quan."
An Vương gia nghe xong, sững người, đột nhiên có cảm giác bất an, vội hỏi: "Tô cô nương định kiện mấy tên nam nhân đã xâm hại nàng sao? Cái này... Ai ya, Thu huyện lệnh, không phải ta nói ngươi, chuyện này đã xảy ra rồi thì cho qua đi, danh tiếng là quan trọng nhất, đừng kiện, mau mau rút đơn, chuyện này mà lan ra khắp nơi, ngươi làm huyện lệnh cũng mất hết mặt mũi."
Thu Mộng Kỳ vừa nói ra tin Tô Vận định khởi tố, ánh mắt cô liền không rời khỏi gương mặt bóng lưỡng của con cáo già kia, nhìn thấy từng thay đổi trên nét mặt đối phương, trong đáy mắt tràn đầy nụ cười châm chọc, nhưng rất nhanh cô đã thu lại biểu cảm, vẻ mặt giận dữ nói: "Đối với ta, danh tiếng không quan trọng, quan trọng là đưa kẻ xấu ra trước pháp luật, có như vậy Khanh Vận mới yên lòng."
"Thu huyện lệnh à Thu huyện lệnh, ngươi... ngươi làm vậy khiến người ai ai cũng biết chuyện, sau này ra ngoài ai mà không chỉ trỏ ngươi chứ, theo ta thấy, chi bằng bỏ qua thì hơn."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Những lời đồn đại này cứ nối tiếp nhau, cho dù không khởi kiện thì cũng đã truyền khắp nơi, chi bằng nhân cơ hội này, trừng trị lũ làm điều xằng bậy, coi như báo thù thay Khanh Vận."
Vụ kiện đột ngột nổi lên khiến An Vương gia vô cùng bất mãn. Hắn lo rằng nếu chuyện được giải quyết triệt để, tiểu huyện lệnh kia không còn để tâm đến lời đàm tiếu nữa thì sẽ lại có thời gian dây dưa với hắn mà không chịu đưa tiền, như vậy chẳng phải những thủ đoạn hắn đã dùng mấy ngày nay đều uổng phí rồi sao?
Nhưng lúc này Thu Mộng Kỳ đã quyết tâm sắt đá, khuyên không được, An Vương gia lại hậm hực bỏ đi.
Ra khỏi nha môn, An Vương gia hỏi: "Tên Thu Thực này đến nước này rồi mà còn muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn đòi lại công đạo cho nữ nhân Tô gia sao?"
Trương phó sứ cũng tỏ vẻ không hiểu: "Thiên hạ nam nhân nào chịu để người ta biết mình làm quy công, vậy mà Thu Thực lại khiến cho ai nấy đều hay, thật sự chẳng hiểu nổi."
An Vương gia xoa trán, cau mày: "Cứ thấy có gì đó không ổn."
Trương phó sứ vội tiếp lời: "Vương gia, Tô cô nương kia nhìn xinh đẹp như vậy, hết từ tay nha dịch lại tới tay vệ sở, nam nhân nào mà nỡ buông tha, nhất định đã bị làm nhục đến không còn gì, mà chuyện đã qua lâu như vậy, cũng chẳng còn chứng cứ, đến lúc ấy vụ kiện không thành, ngược lại còn thành trò cười, với chúng ta lại càng có lợi."
An Vương gia nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tô Vận, không khỏi nuốt nước bọt một cái, luyến tiếc nói: "Thôi được, về đi, đợi ngày kia xem họ Thu bẽ mặt ra sao trước toàn dân Phong Nhạc."
Nhìn theo bóng lưng đoàn người An Vương gia rời đi, Thu Mộng Kỳ khẽ nhổ một bãi nước bọt mấy lần, rồi mới quay người đi vào hậu viện.
Cô đi đến căn phòng nằm ở góc khuất nhất phòng của Ảnh Thất.
Gõ nhẹ hai tiếng, gọi một tiếng "Sư huynh."
Cánh cửa lập tức hé mở, như thể bên trong gắn sẵn cơ quan.
Thu Mộng Kỳ sớm đã thấy lạ mà quen, lặng lẽ bước vào, đối diện nam tử đang ngồi thiền trên tháp, nói: "Sư huynh, giúp ta một việc được không?"
"Cứ nói."
"Cái lão chó An Vương gia kia đến đây thị sát, còn đòi ta chi phí đi đường, ta không cho thì không chịu đi, còn suốt ngày gây rối, dạo này chuyện đã đủ nhiều, ta lại không muốn phí công đôi co với hắn, đành phải đưa hai vạn lượng ngân phiếu, đưa xong lại tiếc đứt ruột. Huynh giúp ta lấy lại đi, ta chia cho huynh một phần mười làm thù lao."
Việc của trình nghi, Tô Vận đã nói tạm thời gác lại, nhưng lúc này Thu Mộng Kỳ đã hận bọn An Vương gia đến cực điểm, không cho thì thôi, lại còn muốn từ bọn chúng bòn rút được chút ít trở về.
Trước đây An Vương gia từng đến Phong Bình, chắc chắn cũng kiếm chác được chút đỉnh, hà tất phải để cho lão già này được lợi.
Nhưng vô cớ nhờ vả, Ảnh Thất tất sẽ không giúp, nên cô phải bịa chuyện, dù sao cũng phải khiến An Vương gia phải trả giá.
Nam tử cười khẽ một tiếng: "Hai ngàn lượng bạc mà cũng muốn ta ra tay?"
"Ây da sư huynh, số bạc này là từ nha môn chi ra, đó là thuế má gom góp từ tay bá tánh, vốn định dùng để xây đê dọc bờ biển, nếu thật sự để lão già kia cầm đi, đê điều không xây được, sau này mà gặp bão thì biết làm sao, huynh nói có phải không?"
Trầm mặc một lúc, giọng nam tử lại vang lên: "Khi nào ra tay?"
"Chưa biết khi nào hắn rời đi, đến lúc ấy ta sẽ báo huynh. Nhưng mà đừng ra tay trong địa giới Phong Nhạc, tránh để người nghi ngờ ta, nói chung là tránh rắc rối thì tốt hơn, tốt nhất cũng đừng động thủ trong Tân Hội quận, kẻo liên lụy đến quận thủ đại nhân."
"Lắm lời, biết rồi, cút đi."
"Sư huynh, huynh thật là lạnh lùng."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho ta trong thời gian từ 2023-07-27 20:09:55 \~ 2023-07-28 20:05:55\~
Cảm ơn thiên sứ đã tặng pháo hoa: **醉酒参禅**, **掠星照野** mỗi người 1 quả;
Cảm ơn thiên sứ đã tặng mìn: **一头牛**, **独自漫游**, **海王子Kai** mỗi người 1 quả;
Cảm ơn thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: **CHIBIES**, **夜星星** 20 chai; **罔思** 11 chai; **俞不可及** 10 chai; **顾拜** 7 chai; **慕慕** 6 chai; **独步寻花?** 5 chai; **27968822** 2 chai; **冲鸭**, **步流浪**, **四毛**, **Moraynia**, **哎呀呀0806** mỗi người 1 chai;
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!