Rất nhanh đã đến ngày xét xử công khai, cả Phong Nhạc huyện náo nhiệt hẳn lên, gần như hơn nửa dân thành đều tụ tập quanh nha môn, muốn tận mắt chứng kiến vụ án xưa nay chưa từng có này.
Tuy nhiên người chủ trì xét xử lại không phải là Thu Mộng Kỳ, mà là quận thủ Tân Hội quận Lý Thái.
Hai ngày trước khi đến mời Lý Thái, ông vừa nghe nói đến kế hoạch của họ, trong lòng cũng dậy sóng, nguyên nhân là vì hành động của hai người kia quá đỗi táo bạo, hoàn toàn không đặt lễ giáo thế tục vào mắt, sau khi kinh ngạc qua đi liền lập tức đồng ý ngay.
Tô - Thu hai người cũng đã sớm bàn bạc kỹ càng mọi chi tiết vụ án với ông.
Điều khiến người bất ngờ là, cả tiết độ sứ Lĩnh Nam Hứa Mục Thông cũng đến.
Lúc Hứa Mục Thông bái kiến An Vương gia, đối phương rõ ràng có phần kinh ngạc, không khỏi cất tiếng hỏi: "Hứa đại nhân cũng đến Phong Nhạc sao, chẳng lẽ vụ án này quá ly kỳ nên đã truyền đến tận Lịch Châu?"
Hứa Mục Thông mỉm cười đáp: "Không hẳn vậy, giờ đã là tháng Ba, ngày hoàng thượng định mở biển cũng sắp tới, để đảm bảo an toàn cho việc tàu thuyền ra vào sau này, mấy ngày nay bản đốc đang dẫn quân tuần tra dọc tuyến ven biển, quét sạch khu vực ven bờ, đi ngang qua đây nghe nói đến chuyện này nên ghé vào xem."
An Vương gia vuốt râu nói: "Thì ra là thế, nhưng vụ án này quả thực rất thú vị, đáng xem, nào nào nào, đi cùng ta lên công đường nghe xử."
Hứa Mục Thông cũng không từ chối, hai người sóng vai bước lên công đường.
Trên công đường, Lý Thái chỉnh tề nghiêm trang ngồi chính giữa, hai bên là tiết độ sứ Lĩnh Nam và An Vương gia. Bên phải phía dưới là Thu Mộng Kỳ cùng các quan viên Phong Nhạc huyện như Lý Thái, bên trái là hai vị phó sứ trong đội tuần hoành, còn có các quan viên như Thạch thiên hộ, đại diện hơn trăm người đến từ gần năm mươi thôn trong huyện cũng ngồi hai bên. Những người dân khác thì chen chúc kín cả cổng lớn và cửa bên của nha môn, thậm chí còn tràn ra cả ngã tư bên ngoài, ai nấy đều nóng lòng chờ đợi, những người phía sau không thấy rõ cứ liên tục thúc giục phía trước, xem đã bắt đầu xử chưa, đã đến đoạn nào rồi thì nhanh chóng truyền tin ra ngoài.
Khi nha dịch đồng loạt nâng gậy nện dồn dập xuống nền đất, miệng đồng thanh hô to: "Uy \~ Vũ \~", ngay sau đó, quận thủ đại nhân nện mạnh khối mộc đường--
"Truyền nguyên cáo Tô thị nữ Tô Khanh Vận!"
Rất nhanh, Tô Vận theo sau nha dịch bước vào đường xét xử.
Nàng dáng người cao ráo, y phục xanh nhạt rộng rãi phiêu dật, theo từng bước đi mà nhẹ nhàng lay động, thoáng mang theo vài phần khí chất thần tiên.
Sải bước trên nền đường bụi bặm xám xịt, nàng đủ khiến người sáng mắt.
Trong lòng mọi người không khỏi thấy tiếc nuối: một nữ tử xinh đẹp thế này lại bị lũ súc sinh kia làm nhục, đúng là trời không dung!
Nhưng cũng có vài kẻ bẩn thỉu lén ch** n**c miếng, thầm nghĩ tại sao người được lợi không phải là mình, ngay cả Mạnh Nguyên Châu đang ngồi một bên, ánh mắt cũng dán chặt vào thân hình Tô Vận, hận không thể đem nàng về nhà giấu làm của riêng.
Tô Vận được đưa lên công đường, bình thản quỳ xuống: "Dân nữ Tô Khanh Vận, bái kiến đại nhân quận thủ."
"Đứng lên trả lời, ngươi muốn cáo ai, việc gì?"
"Dân nữ hôm nay muốn cáo tố tổng cộng mười ba người, trong đó có hai quan sai là Ngô Thông và Lý Đạt thuộc đội áp giải từ Kinh Đô đến Lĩnh Nam, hai người này đã xâm hại dân nữ trong quá trình áp giải; ngoài ra còn có bách hộ Trương Nguyên Vũ của vệ sở Đài Sơn, cùng với mười binh sĩ dưới quyền hắn, vào buổi chiều mồng tám tháng Bảy đã bắt cóc dân nữ và tiểu đồng vào doanh trại, sau đó c**ng b*c dân nữ, đặc biệt khởi tố!"
Lời vừa dứt, trong đại đường lập tức vang lên tiếng xôn xao như nổ tung. Trước đó có người còn không tin rằng vị tài nữ này thật sự bị làm nhục, chỉ nghĩ có lẽ là huyện lệnh đại nhân dùng mưu kế vòng vo. Nhưng giờ khi chính miệng đương sự nói ra từng câu từng chữ, thì điều đó có nghĩa, tất cả lời đồn đều là sự thật.
Vì thế, có người nhìn nàng đầy cảm thông, có người thì khinh miệt, mà Thu Mộng Kỳ lại nhìn ra được từ một số gương mặt vài phần thích thú và hả hê.
Mọi người thì thầm bàn tán, đủ loại lời nói, đủ thứ giọng điệu vang lên khắp nơi.
Chỉ có Mạnh Nguyên Châu vẫn ngồi thẳng người, ánh mắt đầy bất an. Gã đã không liên lạc được với Ngô Thông và Lý Đạt suốt hai ngày nay, giờ hai người này đều có tên trong danh sách bị cáo, khiến trong lòng gã vô cùng lo lắng.
Lý Thái nện một cái "bộp" mạnh vào khối mộc, quát: "Im lặng!"
"Truyền bị cáo Ngô Thông, Lý Đạt!"
Mạnh Nguyên Châu đang ngồi bên lập tức đồng tử co rút, trông thấy hai người kia bị áp giải từng bước một vào trong công đường, tay gã bất giác run lên đặt trên đầu gối.
Ngô Thông, Lý Đạt bị bắt đã hai ngày, giờ bỗng thấy đông người tụ tập trong công đường như thế, dường như cũng nhận ra sự tình không ổn, không ngừng liếc ngang liếc dọc, ánh mắt vô cùng bất an. Khi ánh mắt họ chạm phải Mạnh Nguyên Châu đang ngồi bên, lập tức sáng rực lên.
Nhưng Mạnh Nguyên Châu lại cúi đầu, cầm chén trà nhấp một ngụm, như thể hoàn toàn không quen biết hai người kia.
Lý Thái hỏi: "Ngô Thông, Lý Đạt, hai ngươi có biết tội?"
Hai người mắt liếc quanh bốn phía, lòng thấp thỏm bất an, sau khi liếc nhìn nhau, bỗng nhiên bật khóc, chỉ nghe Ngô Thông khóc lóc kêu oan: "Đại nhân, oan uổng quá, đang yên đang lành không biết vì sao quan sai lại bắt chúng ta tới đây, chúng ta chẳng làm gì, xin đại nhân minh xét cho chúng ta-"
Lý Thái hừ lạnh một tiếng: "Vị Tô cô nương này cáo ngươi và Lý Đạt đã xâm hại nàng trong lúc áp giải vào tháng Ba hoặc tháng Tư năm ngoái, việc này có thật không?"
Hai người lập tức sững sờ, chẳng phải bị bắt vì tội tung tin đồn sao, sao giờ lại thành tội c**ng b*c rồi?
"Trả lời!" - Lý Thái quát lớn.
"Đa... đại nhân, chuyện đó... không hề có..." - Ngô Thông ấp úng nói.
"Không hề có? Vậy ngươi mở to mắt mà nhìn, ba mươi lăm người trước mặt đây đều có thể chứng minh hai ngươi từng lớn tiếng khoe khoang chuyện làm nhục trong tửu quán. Nếu chuyện đó không có, sao các ngươi lại rêu rao khắp nơi như thế?"
Ba mươi lăm nhân chứng lập tức nhao nhao chỉ tay vào hai người, đồng thanh nói: "Chính là bọn chúng nói, chính là chúng nó!"
Lúc này hai người mới ý thức được tình hình không ổn, lập tức dập đầu khóc lóc kêu oan: "Đại nhân, oan cho chúng ta quá, bọn tiểu nhân đều là lương dân, sao có thể xâm phạm Tô cô nương, xin đại nhân minh xét. Còn chuyện lời đồn, chẳng qua là lời nói bừa sau khi uống rượu, không thể coi là thật. Bọn tiểu nhân xin gửi lời xin lỗi đến Tô cô nương, cầu xin cô nương rộng lượng, đừng chấp nhặt bọn tiểu nhân."
"Muộn rồi. Giờ Tô cô nương đã cáo ngươi lên công đường, nếu hai người không đưa ra được bằng chứng khác để chứng minh bản thân trong sạch, bổn quan có thể lập tức tuyên án ngay tại đây."
Hai người lập tức toát mồ hôi lạnh. Theo luật pháp triều đình hiện hành: cưỡng h**p xử giảo (thắt cổ). Nếu chưa thành sự đánh một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm.
Ngô Thông vội nói: "Đại nhân xin cho thuộc hạ được trình bày! Tất cả là lỗi của hai huynh đệ chúng ta, chỉ vì sau khi uống rượu nói năng bừa bãi mới thành ra chuyện đùa bị kẻ xấu lợi dụng biến thành tin đồn. Huống chi, lúc ấy Tô - Lưu hai nhà đều là tội phạm lưu đày, trên đường không nghe lời, bị quan sai trừng phạt cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng thể xem là tội ác gì mà phải chịu xử phạt nặng nề đến vậy, xin đại nhân xem xét-"
"Lưu đày? Ý ngươi là chỉ cần là người bị lưu đày thì các ngươi có thể muốn làm gì thì làm?"
"Đại nhân quận thủ chắc cũng rõ, theo lệ xưa, quan lại phạm tội thì người nhà cũng bị liên lụy. Nam nhân sung quân, nữ nhân đưa vào quân doanh an ủi binh sĩ. Với thân phận như vậy, ngoài việc làm vui lòng nam nhân thì còn có thể làm gì khác? Đã không nghe lời thì tất nhiên phải phạt, sao có thể đưa đến nơi lưu đày như tiểu thư con nhà danh giá, đại nhân nói có phải không?"
"Câm miệng! Đến nước này mà còn không biết hối cải, còn dám mạnh miệng lải nhải nào là tội nhân lưu đày, nào là làm vui lòng nam nhân. Ngươi có biết nữ nhân trước mắt ngươi, sau khi đến Phong Nhạc đã làm những gì không?" Lý Thái giận dữ quát lớn.
"Các ngươi có biết lần này tuần hoành sứ giả của triều đình đến là vì điều gì không? Chính là vì phương pháp chế muối mới mà Tô cô nương sáng chế ra. Nhờ đó, sản lượng muối ăn của dân làm muối ở Phong Nhạc từ một năm chỉ được ngàn cân, nay mỗi tháng đã vượt qua con số đó, không biết đã mang lại bao nhiêu lợi ích cho toàn Đại Diễm triều! Trước kia Khổng gia, Vương gia hoành hành Phong Nhạc, nha môn nuốt trọn công tiền của dân, là nhờ nàng hiến kế khiến bọn mọt nước ấy phải nhả lại bạc trắng, để các ngươi có thể được nhận lương công. Cũng là nàng dẫn thợ mộc chế tạo thủy xa, giải quyết bài toán dẫn nước tưới tiêu. Là nàng góp mưu hiến kế cho Thu huyện lệnh, phát động tấn công Mông Sơn, tiêu diệt sạch sào huyệt thổ phỉ nơi đó. Cái cày khúc viên tiện lợi trong ruộng đồng kia, cũng là do nàng thiết kế. Những người sống sót ở Mông Sơn không nhà không cửa, cũng là nàng nghĩ đủ cách giúp họ có công ăn việc làm, giải quyết chuyện cơm áo. Còn ngươi, ngươi là thứ gì mà dám ở đây lên mặt chỉ trích thân phận lưu đày của Tô cô nương! Ngươi có tư cách gì mà đi khắp nơi rêu rao mấy lời nhục nhã nàng như thế?"
Lý Thái vô cùng tức giận, đập bàn mắng lớn, mà những lời ông nói ra đều là sự thật, câu nào cũng vang dội đầy khí thế, âm thanh như sấm rền chấn động cả đại đường.
Khi mọi người tiêu hóa hết những điều Lý Thái vừa nói, sự im lặng đầy lúng túng lan tỏa khắp đại đường, ai nấy như thể đầu lưỡi bị đá nặng ngàn cân đè xuống, không thốt nổi một lời.
Những việc mà Tô Vận đã làm, ngoài những người thân cận bên cạnh nàng, ngay cả người Tô gia cũng chưa chắc đã biết hết, huống hồ là dân chúng bên ngoài. Đa số mọi người chỉ biết đến Thu huyện lệnh, chứ chẳng hề hay biết Tô Khanh Vận. Không ai ngờ rằng ánh hào quang rực rỡ trên người Thu đại nhân lại là do vị hôn thê của ngài ấy mang lại.
Một nữ tử yếu đuối như vậy, lại chính là đại ân nhân thực sự của họ!
Nghĩ đến những thay đổi trong thời gian qua ở Phong Nhạc, bản thân và cả nhà đều được hưởng lợi từ đó, vậy mà bản thân lại hồ đồ đến mức trở thành kẻ góp phần truyền bá lời đồn, quả thật không bằng cầm thú.
Một loại cảm xúc mang tên xấu hổ lan rộng trong đám đông, có người cúi gằm đầu vì không dám ngẩng lên, có người khẽ khàng nức nở, không biết là vì hổ thẹn, hay vì cảm động, hoặc là vì phẫn uất trước bất công mà Tô cô nương đã phải gánh chịu.
"Tô cô nương, người mới là đại ân nhân của Phong Nhạc chúng ta! Là chúng ta mù mắt, nghe lời gièm pha, để tin đồn lan khắp nơi, chúng ta đúng là không đáng làm người!"
"Tô cô nương, xin người hãy tha thứ cho chúng ta."
"Phi! Lúc trước đã bảo đừng truyền lời đồn nhảm, các ngươi cứ ngoan cố không nghe!" Trong đám đông cũng có người mắng.
"Nếu ta là Tô cô nương, ta đã hối hận vì từng giúp đỡ các ngươi--"
...
Tô Vận vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt bình thản, dường như những gì đang xảy ra quanh nàng chẳng liên quan gì đến mình.
Thu Mộng Kỳ ngồi trên công đường nhìn bóng dáng đơn độc của nàng, tựa như cành trúc lay động giữa gió, lòng đau như dao cắt, hận không thể lao đến đứng cạnh nàng, cùng nàng đối mặt với hết thảy bão tố thị phi này.
Lý Thái nghe thấy phía dưới bắt đầu ồn ào, lại vỗ mạnh vào tấm *tỉnh mộc*.
"Trật tự--"
Đám người liền im bặt, có không ít người vẫn cúi đầu lau nước mắt.
Lý Thái quay sang nhìn Ngô Thông và Lý Đạt, hai kẻ này sau khi nghe đoạn vừa rồi, đã biết chuyện đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, lúc này sợ đến hồn vía lên mây. Nếu không thể chứng minh mình chưa từng động đến Tô Khanh Vận, vậy thì tức là mạng sống của bọn họ đã cận kề cái chết.
"Bẩm đại nhân, chúng ta chưa từng chạm vào Tô cô nương. Trước đây đều là lời đồn vô căn cứ, do nhất thời hồ đồ, sau khi uống rượu nói năng bừa bãi, xin đại nhân minh xét."
"Nói nhiều vô ích, hãy tự chứng minh đi. Nếu không có bằng chứng cho thấy các ngươi không từng tổn hại Tô cô nương, bản quan sẽ lập tức cho người kéo ra ngoài, chém đầu tại chỗ!"
Hai tên sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất. Trước đó còn tưởng chỉ cần chịu trách nhiệm về lời đồn, nào ngờ giờ lại dính đến án lớn, đe dọa đến cả tính mạng, làm sao không khiến chúng hoảng hốt kinh hoàng?
Lý Đạt lắp bắp đến mức líu cả lưỡi, run rẩy chỉ về phía Thu Mộng Kỳ nói: "... Thu... Thu đại nhân từ Kinh Đô đã đi cùng đội áp giải, ngài... ngài ấy... giám sát rất chặt, cho dù là quan sai cũng không thể làm gì được."
Ngô Thông vội vã phụ họa: "Không chỉ có Thu đại nhân suốt ngày đi lại trong đội ngũ khiến ai cũng không có cơ hội ra tay, mà người nhà của Tô cô nương cha, thúc, còn có mấy đệ đệ bảo vệ nàng như trân châu trong mắt. Dù có quan sai muốn tìm cơ hội riêng, thì tên Tô Trường Bình kia cũng sẽ kéo xích theo sát, đánh chửi cũng không chịu tránh đi. Chúng ta mấy người làm sai dịch gần như không có lúc nào được ở riêng với nàng, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy?"
"Còn có nha hoàn Xuân Đào của Thu đại nhân, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ mang kim chỉ đến chỗ các nữ phạm để học thêu thùa. Quan sai cũng nể mặt Thu đại nhân mà không tiện đuổi đi. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, nha hoàn đó chắc hẳn cũng biết."
Lý Thái lúc này mới quay sang hỏi: "Thu Thực, lời bọn họ nói có đúng không?"
Thu Mộng Kỳ lập tức đứng dậy trả lời: "Quả thật là như vậy."
Gọi Xuân Đào tới, nàng cũng trả lời khẳng định.
Nghe vậy, Ngô Thông thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Quận thủ đại nhân, huynh đệ chúng ta nói đều là sự thật, mong đại nhân minh xét."
Lý Thái lúc này mới quay sang Tô Vận nói: "Tô cô nương, hai người này đều phủ nhận việc xâm phạm ngươi, vậy cô nương có thể thuật lại tình hình lúc bị hại, để đôi bên đối chất rõ ràng?"
Tô Vận lúc này mới ung dung lên tiếng: "Hồi quận thủ đại nhân, thật ra dân nữ vẫn luôn tin rằng trên đường áp giải không có chuyện bị xâm phạm, chỉ là do chính người trong cuộc tự mình khai báo, dân nữ mới sinh nghi, liệu có phải trong lúc bản thân không rõ ràng đã bị xâm phạm hay không, nên mới có hành động này."
Lời này vừa dứt, tất cả những người trong và ngoài công đường vốn ôm lòng nghi hoặc khi đến đây, lập tức đều lộ vẻ bừng tỉnh.
Tiền kỳ quan theo cùng Thạch thiên hộ âm thầm giơ ngón cái, quay sang Thạch thiên hộ nói: "Cao minh, chẳng hổ là người nghiên cứu ra phương pháp chế muối mới, ai mà ngờ nàng lại dùng cách này để tự rửa sạch thanh danh."
*旗官 (Kỳ quan): là chức quan quân sự, thuộc biên chế dưới trướng của một vệ sở hoặc thiên hộ / bách hộ / thiên tổng, tương đương sĩ quan chỉ huy cấp thấp trong quân đội cổ đại. Editor đoạn trước đó dịch 'tổng kỳ' á.
Lý Tuy cũng gật đầu, nói: "Lời đồn vốn là thứ càng phân trần càng khó sáng tỏ. Nhưng có màn này rồi, còn hiệu nghiệm hơn muôn lời biện giải."
Thạch thiên hộ nhìn khuôn mặt bình tĩnh không đổi của Tô Vận, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Tiền kỳ quan nói: "Thiên hộ, xem ra người này chính là kẻ cầm kiếm đứng sau Thu Thực."
Thạch thiên hộ khẽ gật đầu, biểu thị đồng tình.
Lúc này trên công đường, Lý Thái mới quát lớn: "Đã không có chuyện xâm phạm, vậy sao hai ngươi lại ra sức thêu dệt, bôi nhọ danh dự của Tô cô nương? Mau khai thật!"
Hai người lúc này đã được xóa bỏ hiềm nghi xâm phạm Tô Vận, tự cho rằng tính mạng không còn nguy hiểm, cho dù thật sự bị trừng phạt vì tung tin đồn thì cũng có thể lo liệu được, nên không còn sợ hãi như ban đầu, nói: "Chỉ là lúc say rượu buột miệng nói vài câu linh tinh, mong Tô cô nương lượng thứ."
Thái độ qua loa như vậy, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ cầu xin tha mạng ban nãy, khiến đám dân chúng dưới công đường phẫn nộ.
"Các ngươi e là không biết, tội vu oan bịa đặt không hề nhẹ, huống chi là với một người có công lao lớn như vậy. Theo luật Đại Diễm, kẻ tung tin đồn, nhẹ thì bị đánh trượng một trăm roi, nặng thì ngoài đánh trượng còn bị lưu đày ngàn dặm. Nếu ảnh hưởng vượt quá mười người thì phải bị lăng trì xử tử, thậm chí còn liên lụy đến người thân. Mà các ngươi lần này gây ảnh hưởng không chỉ mười người, nói là hàng vạn cũng không quá, ban cho các ngươi tử tội, cũng chẳng có gì quá đáng!"
Đám người bên dưới công đường nghe thấy vậy, liền đồng loạt hô lớn: "Giết bọn chúng đi -- giết bọn chúng đi -- trả lại sự trong sạch cho Tô cô nương --"
Hai người nghe xong, lập tức ngây người, nói: "Quận thủ đại nhân, chuyện này -- chuyện này -- oan cho chúng ta quá, vốn dĩ không phải hai chúng ta muốn tung tin đồn, là có người đứng sau sai khiến chúng ta mới làm vậy --"
Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nói lạnh lùng ngắt ngang.
"Hai vị đã là quan sai trong đội áp giải, vậy sao giờ lại có mặt ở đây?"
Ngô Thông và Lý Đạt ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào Mạnh Nguyên Châu đã đứng ngay bên cạnh bọn họ.
Lý Đạt có chút không hiểu tại sao vị thượng cấp này lại hỏi như thế, hơn nữa bọn họ rời khỏi đội áp giải lúc nào, Mạnh Nguyên Châu chẳng lẽ lại không biết?
Hắn mơ hồ đáp: "Là... là vì trên đường áp giải có người mắc ôn dịch, chúng ta -- a --"
Lời Lý Đạt còn chưa nói hết, một lưỡi dao loé lên, trong chớp mắt người đã ngã xuống vũng máu, đau đớn giãy giụa.
Ngô Thông thấy tình thế không ổn, vội vàng bỏ chạy, nhưng vị trí của Mạnh Nguyên Châu chỉ cách hắn trong gang tấc, vừa quay người lại thì lưỡi dao đã đâm xuyên qua tim.
Biến cố bất ngờ khiến tất cả mọi người đều chết lặng.
Ngô Thông và Lý Đạt mỗi người quỳ ở bên trái dưới công đường, Thu Mộng Kỳ và Quý Hô thì ngồi ở bên phải phía trên công đường. Khi Thu Mộng Kỳ thấy cảnh đó, cả người như bị lửa đốt, gầm lên một tiếng, vỗ bàn đứng dậy, toan lao về phía Mạnh Nguyên Châu.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc xuyên qua không khí truyền đến bên tai.
"Kỳ Kỳ --"
Là giọng của Tô Vận.
Thu Mộng Kỳ quay đầu lại, thấy Tô Vận đang nhìn cô, miệng mấp máy gọi tên cô.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Hàng chục con trâu điên trong lòng Thu Mộng Kỳ như bị chặn lại, gầm rú nơi rào chắn.
Tuy thân thể không nhúc nhích, nhưng toàn bộ người trong sảnh đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của cô.
Chiếc bàn trước mặt cô dưới một chưởng vừa rồi đã vỡ nát, gỗ vụn tung toé đầy đất, âm thanh vang dội kết hợp với vẻ mặt giận dữ của cô, khiến ngay cả Hứa Mục Thông từng trải qua muôn vàn sóng gió cũng cảm thấy cả công đường như bị đè nén đến nghẹt thở.
An Vương gia lại càng kinh hãi, một văn quan nhỏ bé, tay không thể trói gà, vì sao lại có sức mạnh lớn đến vậy, vì sao lại có khí thế và uy lực khiến người ta sợ hãi đến thế, trong khoảnh khắc, cảm giác nguy cơ xông thẳng l*n đ*nh đầu.
"Kỳ Kỳ, không sao đâu," Tô Vận khẽ lắc đầu vớ icô, "Không sao đâu."
Thu Mộng Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Nguyên Châu, hạng cặn bã như gã, sai khiến Ngô Thông và Lý Đạt, châm ngòi cho một màn trò hề lời đồn vô tận này, đem danh tiết nữ nhân yêu thương đùa bỡn trong lòng bàn tay, vậy mà đến phút cuối cùng khi bị vạch trần lại rút kiếm đâm chết phạm nhân, làm sao cô không phẫn nộ cho được, hận không thể lăng trì gã vạn lần!
"Không sao đâu."
Cô nghe thấy lời trấn an từ Tô Vận, cách đó cả mười trượng.
Thân hình đang sắp lao đi liền khựng lại tại chỗ, bàn tay sấm sét kia cũng từng chút thu về.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, tràn đầy lửa giận sâu không thấy đáy, từng chữ từng lời nghiến ra: "Mạnh Nguyên Châu, ngươi dám làm không dám nhận, ta với ngươi thề không đội trời chung, tốt nhất cầu trời đừng có ngày nào rơi vào tay ta!"
Mạnh Nguyên Châu cầm kiếm trong tay, cảm nhận được sát khí từ Thu Mộng Kỳ cách đó không xa, lúc giết người còn chẳng thấy áp lực như vậy, vậy mà đôi mắt kia của Thu Mộng Kỳ lại khiến gã bắt đầu sinh ra nỗi sợ hãi.
Nhưng chỉ cần không ai vạch trần gã tại chỗ, gã vẫn có thể giữ được thể diện, tiếp tục làm nhi tử của các lão, tuần hoành phó sứ giặt từ Kinh Đô tới, không ai dám động vào một sợi tóc của gã.
Chỉ có điều khiến gã cảm thấy chói mắt chính là thái độ của Tô Vận, ánh mắt nàng nhìn Thu Mộng Kỳ, vừa dịu dàng trấn an bao dung, lại vừa ra lệnh ngăn cản, đó là ánh mắt chỉ dành cho người hoặc vật mà mình nắm giữ hoàn toàn và yêu thương tuyệt đối.
Gã ghen tị đến phát điên, gã cũng muốn được nữ nhân ấy ra lệnh, được nàng vỗ về như vậy, chỉ cần nàng chịu nhìn gã thêm một cái, chỉ cần vừa rồi trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy nàng cũng có thể dịu dàng mà nghiêm khắc quát gã một tiếng. Gã tin rằng, gã cũng sẽ sẵn sàng phủ phục dưới chân nàng, tha cho mạng sống hai người kia.
Đáng tiếc, ánh mắt đó không dành cho gã, gã không xứng có được.
Hứa Mục Thông trên công đường nhìn thấy cảnh vừa rồi, như bị sét đánh giữa trời quang, cả người cứng đờ, không thể cử động.
Năm đó, ông và Lý Uyển bỏ trốn, sau bị người nhà nàng tìm được, Lý gia phẫn nộ với hành động của hai người, tuyên bố sẽ đánh chết ông. Là Lý Uyển đã đứng chắn trước mặt ông, dập đầu cầu xin phụ mẫu tha thứ và tác thành, lúc đó nàng còn đang mang thai, thân thể yếu ớt lại cam nguyện thay ông gánh hết mọi thứ.
Lúc ấy ông còn trẻ ngông cuồng, cho rằng tình yêu lớn hơn hết thảy, đối với việc Lý gia chia rẽ uyên ương thì vô cùng bất mãn, khi đối phương mắng mỏ chỉ trích Lý Uyển không tiếc lời, hắn từng xúc động muốn phản kháng, vì người yêu mà lên tiếng, nhưng lại bị Lý Uyển liên tục khuyên can.
Nàng nói, không sao đâu.
Không sao đâu, chỉ bốn chữ, một câu nói, vậy mà từng chữ từng lời đều dịu dàng che chở.
Ông lấy gì mà xứng với nàng?
Vậy mà mấy năm sau, ông lại vứt bỏ nàng, phản bội nàng, khiến nàng bị mẫu thân ông hà khắc đối xử, hài tử trong bụng cũng mất, lúc ấy, nàng tuyệt vọng đến nhường nào...
Về sau, khi nàng bụng mang dạ chửa, chủ động đề xuất hòa ly với ông, sau lưng sự dứt khoát đó, lại là nỗi đau đớn và tuyệt vọng đến thế nào?
Giờ phút này, nhìn thấy một đôi bích nhân dưới công đường, lời trấn an dịu dàng của người nữ tử, tất cả đều như tái hiện lại năm xưa, khiến lòng ông cuộn trào, như bị sét đánh không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
Lý Thái bật dậy khỏi ghế, quát lớn: "-- Mạnh Nguyên Châu, ngươi dám đâm chết phạm nhân ngay giữa công đường, thật là coi trời bằng vung, người đâu -- lập tức bắt lấy hắn!"
Đám nha sai dưới công đường lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng xông lên bắt người.
Mạnh Nguyên Châu nghiến răng quát lại: "Luật pháp triều ta có quy định rõ ràng, quan binh trong đội áp giải cũng giống như binh sĩ ra chiến trường, không được tự ý rời khỏi đội ngũ, nếu không sẽ bị coi là đào binh, ai cũng có quyền giết! Hai người này trong lúc áp giải phạm nhân lại tự ý bỏ trốn, đã là hành vi đào binh, ta chẳng qua là thay trời hành đạo, có tội gì!"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
"'Ai cũng có thể tru diệt', nên ngươi liền ra tay giết người ngay lúc phạm nhân chuẩn bị khai ra kẻ chủ mưu đứng sau? Ta có lý do để nghi ngờ ngươi cố tình quấy nhiễu đại đường công thẩm, bao che cho kẻ đứng sau màn."
"Lý đại nhân nói vậy là oan cho ta. Luật pháp đã quy định rõ không giới hạn thời gian, địa điểm, ai ai cũng có thể giết đào binh, vậy ta sai ở đâu?"
Lý Thái tức đến run người, quát lớn: "Ngươi làm sao biết được chuyện Ngô Thông và Lý Đạt rời khỏi đội áp giải? Chưa xác minh rõ ràng đã lập tức giết người, lại cố tình ra tay ngay khi phạm nhân sắp khai ra kẻ chủ mưu, lẽ nào kẻ đứng sau chính là ngươi!"
"Một vị đại nhân như Lý đại nhân, là chủ thẩm của vụ án, lại không có chứng cứ mà bôi nhọ ta là kẻ chủ mưu đứng sau, e là sẽ có người nghi ngờ sự công chính của phán quyết công đường. Mong đại nhân cân nhắc lời nói. Còn hai người kia có phải đào binh hay không, giờ điều tra là biết, nếu quả thực là đào binh, thì ta không sai, nói thêm cũng vô ích."
"Ngươi đúng là ngụy biện!"
Lúc này, An Vương gia cũng rốt cuộc hoàn hồn, rốt cuộc cũng hiểu ra sự tình, cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn giữa hai bên, ánh mắt khẽ xoay chuyển, lên tiếng: "Lời của Mạnh phó sứ cũng không phải không có lý."
Lý Thái nghe xong, đôi mắt trợn to như không thể tin nổi.
"Vương gia chẳng lẽ cho rằng công đường có thể tùy ý giết người? Nếu quả thực như vậy, thì oai nghiêm triều đình còn đâu, uy nghi công đường còn đâu? Dù muốn giết người, cũng phải qua quy trình công thẩm, kết án xong mới được thi hành. Nếu ai cũng có thể tùy tiện giết người ngay giữa công đường, thì cần gì đao phủ, cần gì công thẩm, cần gì luật pháp!"
An Vương gia đang ở Phong Nhạc, trước bị Thu Mộng Kỳ cứng rắn phản bác, nay lại bị Lý Thái chất vấn mạnh mẽ, khiến thân là một vương gia như hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Mạnh Nguyên Châu dù sao cũng là người hắn mang từ Kinh Đô đến, là một trong các tuần hoành sứ giả, động vào Mạnh Nguyên Châu tức là không nể mặt hắn.
Huống chi, chuyện tung tin đồn nhảm kia, chính hắn cũng từng nhúng tay khuấy động, còn cần Mạnh Nguyên Châu đứng ra hứng mũi chịu sào, sao có thể để gã bị Lý Thái xử trí dễ dàng?
Thế là sắc mặt trầm xuống.
"Lý quận thủ, đã nói đến luật pháp, vậy bản vương cũng muốn cùng ngươi luận bàn đôi câu. Chém giết đào binh chẳng phải chính là điều luật quy định? Cách làm của Mạnh phó sứ có vi phạm luật pháp sao?"
Lý Thái không hề sợ hãi, "Mạnh phó sứ tuy không vi phạm luật pháp, nhưng lại vi phạm quy trình công thẩm-"
Lời còn chưa dứt, đã bị An Vương gia cắt ngang: "Lý quận thủ đã nói, Mạnh phó sứ không vi phạm luật pháp, xem như tuân luật trừ khử đào binh, cũng là vì dân trừ hại, để ổn định lòng quân. Theo ý bản vương, chuyện này không nên tiếp tục truy cứu với Mạnh phó sứ. Hơn nữa, hai người kia cũng đã nhận tội bịa đặt lời đồn, vụ án này coi như sáng tỏ, đến đây là kết thúc."
Một lý do vừa đường đường chính chính lại vừa gượng ép vụng về như thế, một cách che chắn đầy phô trương như thế, khiến toàn công đường trên dưới đều im bặt, mà trong sự im lặng ấy lại tràn đầy cảm giác nực cười đến buồn cười.
Thu Mộng Kỳ bỗng bật cười thành tiếng: "Hay thật, tên ác tặc phá rối công đường lật mặt cái là biến thành anh hùng trừ khử đào binh. Hương thân phụ lão, các ngươi thấy sao -- hahaha, chứ ta thì đúng là không dám nhìn!"
Tiếng cười đột ngột ấy khiến tim mọi người trong công đường đều giật lên từng nhịp, phẫn nộ, ấm ức, bị đùa cợt, không cam lòng, bất lực mọi loại cảm xúc giao hòa vào nhau.
Mạnh Nguyên Châu được An Vương gia che chở, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hừ lạnh một tiếng: "Sao, Thu huyện lệnh chẳng lẽ định quấy nhiễu công đường?"
Thu Mộng Kỳ lắc đầu, nhún vai nói: "Không dám, trên dưới công đường toàn là lương dân, không có đào binh, ta Thu Mộng Kỳ tay trói gà không chặt, giết không nổi ai, cũng chẳng có gan gây loạn công đường --"
An Vương gia thấy cô càn rỡ như vậy, rõ ràng là chẳng để hắn vào mắt, lời nói cũng đầy vẻ khinh miệt, nhất thời lửa giận lại bốc lên, càng xem cô như cái gai trong mắt, hoàn toàn không còn chút niềm nở nào như buổi đầu gặp mặt.
"Thu Thực, chẳng lẽ ngươi có điều gì bất mãn với vụ án này?"
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Không bất mãn, hạ quan vô cùng hài lòng, có vương gia làm chủ là được."
An Vương gia thấy cô tỏ thái độ như vậy, trong lòng càng thêm bực bội, nghiến răng trong bụng, sắc mặt sa sầm, nói: "Vụ án đã xét xử xong, vậy kết án bãi đường."
Lý Thái vội vàng đứng dậy nói: "Vương gia, vụ án này là do Tô Khanh Vận cáo trạng Ngô Thông, Lý Đạt cùng Trương Nguyên Vũ và những người khác. Vừa rồi mới chỉ thẩm tra Ngô Thông và Lý Đạt, còn Trương Nguyên Vũ cùng vài thuộc hạ cũ vẫn chưa đưa ra xét xử, xin vương gia bớt nóng vội."
Nói xong liền quay người ra lệnh: "Dẫn Trương Nguyên Vũ cùng những người khác lên công đường!"
Đám nha dịch dưới công đường lập tức hô lớn: "Dẫn Trương Nguyên Vũ cùng những người khác lên công đường!"
Tiếng hô từng tầng từng tầng lan truyền ra ngoài.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Nguyên Châu sau này sẽ phải chịu đựng những hình phạt khác, nếu để hắn chết ngay tại đây thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Tạm thời giữ lại mạng, sau này cũng chẳng thể làm nên trò trống gì nữa đâu.
Editor sau khi đọc xong bộ truyện: tôi confirm với độc giả là quả báo của hắn rất đắng nha, như tác giả đã nói thì hắn sẽ không gây cản trở gì cho 2 bạn nhỏ của chúng ta đâu nè. Về sau cứ vừa đọc vừa thỏa mãn cái kết của gã.
Tiếp nối lời của tác giả:
Cảm ơn các thiên sứ đã ủng hộ mình bằng cách vote phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng chất trong thời gian từ 2023-07-28 20:05:55 đến 2023-07-29 22:41:31 nhé~
Cảm ơn thiên sứ đã tặng hỏa tiễn:
郁非 1 chiếc;
Cảm ơn thiên sứ đã tặng mìn:
海王子Kai、龚佑熙、yuyuyu、独自漫游、一头牛 mỗi người 1 quả;
Cảm ơn thiên sứ đã tưới dưỡng chất:
土司 100 chai; 小田七 75 chai; 安陵 54 chai; 痴和远方 26 chai;
海绵、悠哈 10 chai; tokuisuzuko 8 chai; 玖彦、周旋 5 chai;
独步寻花? 2 chai; 郁非、小与、四毛、包子脸爱喝喜茶茶 mỗi người 1 chai;
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục cố gắng nhé!