Trước khi ngủ hai người còn đùa giỡn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không làm đến cùng, chủ yếu là do Tô Vận thật sự quá mệt. Thu Mộng Kỳ hôn một lúc, lại hôn đến mức khiến nàng ngủ ngon lành trong vòng tay mình.
Điều đó khiến Thu Mộng Kỳ vô cùng xót xa, bế nàng lên giường, đắp kín chăn, rồi dưới ánh đèn ngắm nàng một lúc, sau đó mới rúc vào bên cạnh ngủ.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Vận vẫn chưa dậy. Thu Mộng Kỳ nhẹ chân nhẹ tay rời giường rửa mặt, rồi ra tiền sảnh điểm danh đi làm.
Không ngờ giữa buổi sáng lại có một vị khách không mời mà đến.
Người đến không ai khác chính là Tân Tể tiền Thần Sách Đại tướng quân. Trước đây ông ta từng đến tìm Thu Mộng Kỳ một lần vì việc của Trương Nguyên Vũ. Khi đó Tô Vận đã nhận của ông ta hai trăm mẫu đất cùng một nghìn lượng bạc, liền đồng ý thả người. Việc ấy khiến Thu Mộng Kỳ giận dỗi một thời gian.
Cho đến mấy ngày trước, trong vụ án tin đồn, Trương Nguyên Vũ lại tiếp tục ra mặt bôi nhọ Tô Vận. Thu Mộng Kỳ giận đến mức không chịu nổi, sau khi bắt giữ hắn liền cho Vương Tam "chăm sóc kỹ càng" trong ngục. Hiện tại Trương Nguyên Vũ hối hận đến xanh ruột, hận không thể mình sinh ra đã là kẻ câm. Nếu không thì cũng không đến mức lại chọc trúng sát tinh. Nghĩ đến ngày mở biển càng ngày càng gần, trong lòng hắn càng lo lắng, càng thêm hối tiếc.
Thu Mộng Kỳ nhìn Tân Tể lần nữa lại đến cửa, nghĩ đến trong những tài liệu mà Thu Thực thu thập có ghi lại chuyện năm xưa vị đại tướng quân Thần Sách này đã cố tình án binh bất động, khoanh tay đứng nhìn Huân Quốc Công lâm nguy, cộng thêm chuyện của Trương Nguyên Vũ, liền càng không có sắc mặt tốt gì dành cho ông ta.
Nếu như lần trước Tân Tể đến còn mang theo vài phần ngạo khí, thì lần này ông ta đã hạ thấp tư thái đến mức không thể thấp hơn, gương mặt vuông vức kia cũng hiếm hoi nở ra nụ cười lấy lòng.
Thu Mộng Kỳ lạnh nhạt nói: "Ngươi lại đến làm gì? Chẳng lẽ còn muốn bảo lãnh cái tên Trương Nguyên Vũ kia ra ngoài?"
Tân Tể có chút khó xử trên mặt, nhưng nay tình thế ép buộc, ông ta lại không thể thiếu Trương Nguyên Vũ, chỉ có thể dày mặt đến cầu xin vị huyện lệnh tuổi tác còn nhỏ hơn cả tôn tử mình.
"Lần trước thả người, bản huyện đã từng dặn dò Trương Nguyên Vũ phải ngoan ngoãn giữ mình, không được gây chuyện, vậy mà hắn lại dám tung tin đồn nhắm thẳng vào vị hôn thê của ta. Thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao?"
"Thu huyện lệnh xin bớt giận. Tên khốn kia hễ uống rượu vào là không biết tiết chế miệng lưỡi, thích ăn nói bậy bạ. Ta về nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc, chỉ cầu đại nhân có thể mở lượng hải hà tha cho hắn lần này. Ngài có điều kiện gì cứ nói thẳng, chỉ cần ta có, nhất định sẽ đáp ứng."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh qua mũi: "Bản huyện không thiếu chút bạc đó của ngươi."
Tân Tể từng là quốc công cao quý, tuy bị giáng chức nhưng gia sản vẫn dồi dào. Sau khi bị điều đến chốn lưu đày liền ẩn nhẫn dưỡng sức, hiện tại đã tập hợp được một thế lực, trước giờ chưa từng bị kẻ vắt mũi chưa sạch nào đối đãi vô lễ như vậy, trong mắt đã bắt đầu lộ rõ vẻ không vui.
Nhưng nhất thời ông ta cũng không có cách nào với vị huyện lệnh trẻ tuổi trước mắt, chỉ đành gượng gạo nặn ra một nụ cười, nói: "Tân mỗ biết đại nhân có không ít sản nghiệp, nhưng so với bảo tàng mấy ngàn vạn kia, thì thế nào?"
Thu Mộng Kỳ ban đầu đã hạ quyết tâm, bất kể Tân Tể có nói gì, cô cũng sẽ không lay chuyển. Nhưng khi nhớ đến chuyện Tô Vận từng nhắc, rằng muốn tìm cách mưu lấy kho báu kia, sắc mặt cô khẽ khựng lại.
Cô gọi Vương Tiểu Bảo đến, thấp giọng dặn dò: "Về hậu viện, bảo Xuân Đào đến phòng ta xem Khanh Vận tỉnh chưa. Nếu tỉnh rồi thì kể cho nàng chuyện ở tiền đường, để nàng quyết định. Nếu chưa tỉnh thì chờ nàng tỉnh mới nói, không được đánh thức nàng."
Vương Tiểu Bảo nào không biết địa vị của Tô Vận trong lòng chủ tử mình, nhưng khi nghe nói đêm qua Tô cô nương ngủ trong phòng đại nhân, vẫn không nhịn được mà âm thầm chê trách Thu Mộng Kỳ không coi trọng lễ giáo đời thường.
Có điều lần đường thẩm mấy ngày trước đã xác nhận Tô cô nương vẫn là thân thể hoàn bích, nói cho cùng thì dù đại nhân có hơi tuỳ tiện, cũng chưa đến mức vứt bỏ hết lễ nghi.
Sau khi Vương Tiểu Bảo rời đi, Thu Mộng Kỳ quay sang nói với Tân Tể: "Lần này Trương Nguyên Vũ xúc phạm là vị hôn thê của ta, nếu muốn đàm phán điều kiện, nàng nhất định phải có mặt!"
"Đó là đương nhiên." Tân Tể vội đáp.
So với vị huyện lệnh trước mặt, người một lòng muốn lấy mạng Trương Nguyên Vũ thì vị hôn thê kia có vẻ dễ nói chuyện hơn. Tuy rằng điều kiện đưa ra rất khắt khe, nhưng ít ra còn có cửa đàm phán, không như người này, một khi đã cứng rắn thì chẳng khác gì tường đồng vách sắt, không cách nào lay chuyển.
Vụ án tin đồn lần trước ông ta cũng có nghe nói qua. Việc Tô Vận tự dùng cách hạ thấp bản thân để khơi dậy phản ứng quần chúng đã khiến ông ta không khỏi kinh ngạc. Về sau lại nghe nói nàng là người bày mưu đánh thổ phỉ, xử lý đám lại thuộc cũ ở nha môn, còn lập được nhiều công trạng, ông ta mới dần hiểu ra, thì ra Thu Thực có thể khiến một huyện nhỏ như Phong Nhạc bừng bừng sức sống trong chưa đầy một năm, là nhờ có cao nhân tương trợ phía sau và vị cao nhân đó chính là vị hôn thê của hắn: Tô Khanh Vận!
Hai người ngồi đó, Thu Mộng Kỳ không muốn bắt chuyện, Tân Tể cũng không hạ được mặt để tiếp tục ra vẻ nhún nhường, trong phòng trở nên im ắng, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Thu Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn ra cửa, đôi môi đang mím chặt lập tức thả lỏng, khoé miệng cong lên thành nụ cười.
Tân Tể thấy nhân vật chính đến rồi, cũng lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với Tô Vận, gọi một tiếng "Tô cô nương".
Hai bên vừa ngồi xuống, Tô Vận mới nhàn nhạt mở miệng: "Nghe nói Tân tiên sinh muốn dùng một phần kho báu để đổi lấy tính mạng của Trương Nguyên Vũ?"
Tân Tể đáp: "Đúng vậy."
"Vậy ta có thể hỏi một câu: Trương Nguyên Vũ có liên quan gì đến việc truy tìm kho báu này không?"
Tân Tể nghĩ một lúc, dứt khoát không giấu giếm, gật đầu nói: "Tương truyền kho báu này được chôn giấu trong một hang động trên một hòn đảo ngoài khơi, muốn vào hang động thì phải di dời tảng đá lớn chắn cửa động, mà cách duy nhất để di dời tảng đá đó là lặn xuống nước kéo khối 'Đoạn Long Thạch' ra, cửa động mới có thể mở."
"Lẽ nào chỉ có Trương Nguyên Vũ mới có thể kéo được khối Đoạn Long Thạch ấy?"
"Nếu khối đá ở trên cạn thì không có gì khó, nhưng vị trí của Đoạn Long Thạch này lại nằm sâu dưới nước chừng hơn mười trượng, phải là người có khả năng bơi lặn xuất sắc, sức lực dồi dào và có thể nín thở trong thời gian dài mới làm được. Theo lời thợ thủ công từng xây dựng hang động ấy kể lại, phải nín thở ít nhất một khắc dưới nước mới hoàn thành nổi nhiệm vụ."
"Nói vậy, chỉ có Trương Nguyên Vũ mới làm được?"
"Đúng vậy, chúng ta đã thử với rất nhiều người, chỉ có Trương Nguyên Vũ là có thể làm được."
Tô Vận nói: "Thảo nào Tân tiên sinh lại vì hạng tiểu nhân như thế mà năm lần bảy lượt đến cầu xin."
Tân Tể nghe nàng nói vậy, lập tức bày ra vẻ mặt thống khổ, thở dài: "Tân mỗ thật không ngờ kẻ này lại bất kham đến vậy, lại lần nữa dám mạo phạm Tô cô nương, theo lý thì dù có phanh thây hắn ra cũng chẳng oan, chỉ là hiện tại đúng lúc cần dùng đến hắn, nếu sau khi tìm được kho báu thì giữ hắn lại cũng không còn tác dụng gì, lúc đó Tô cô nương muốn xử phạt thế nào, Tân mỗ tuyệt không ngăn cản."
Thu Mộng Kỳ nghe hai người nói chuyện, biết lần này sợ lại giống y như lần trước, không nhịn được mà bĩu môi, đầy vẻ không vui.
Tô Vận không để lộ cảm xúc, khẽ quay đầu sang liếc mắt trấn an cô, rồi tiếp tục lên tiếng: "Hiện giờ bản đồ kho báu vẫn nằm trong tay Lưu Ngạc, lại thêm các thế lực khác cũng đang rình rập, sao Tân tiên sinh lại có lòng tin nhất định sẽ đoạt được kho báu?"
Tân Tể đáp: "Tô cô nương chưa rõ, thực ra bản đồ kho báu có hai mảnh, phải chồng lên nhau mới ghép thành bản đồ hoàn chỉnh."
Tô Vận kinh ngạc: "Lưu Ngạc có biết chuyện này không?"
Tân Tể gật đầu: "Ta cũng mới đến Đăng thôn nói với hắn chuyện này không lâu, hiện tại đôi bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác. Dù hắn có không cam lòng thì cũng không thể tìm được vị trí chôn giấu kho báu nếu thiếu bản đồ trong tay Tân mỗ."
Thu Mộng Kỳ và Tô Vận không ngờ chuyện kho báu lại phức tạp và rối rắm đến vậy. Hai người nhìn nhau một cái, rồi Tô Vận bật cười nói: "Nếu nói hai chúng ta hoàn toàn không có hứng thú gì với kho báu, e rằng Tân tiên sinh cũng sẽ không tin. Nhưng rốt cuộc kho báu chỉ là thứ hư vô mờ mịt, còn ta với Thu đại nhân thì đều không phải hạng người nhìn xa trông rộng. Nếu Tân tiên sinh muốn trao đổi, chi bằng giống như lần trước, vẫn là thứ vàng bạc thật nhìn thấy được thì hơn."
Tân Tể nghe vậy, trong lòng thực sự vô cùng không cam lòng. Những năm qua ông ta tích góp từng chút một mới có được cơ nghiệp như hiện tại, tuy đã có quy mô, nhưng nếu cứ mãi bị cắt xén từng chút như vậy, ông ta cũng đau lòng không thôi.
Hơn nữa nữ nhân trước mắt này rõ ràng dạ dày không nhỏ, một khi để nàng đưa ra điều kiện thì kiểu gì cũng như xẻ thịt ông ta.
Ban đầu còn định lấy chuyện kho báu để treo ngược bụng dạ hai người họ, ngoài mặt thì hứa hẹn, đến khi thực sự có được kho báu rồi, chẳng lẽ ông ta còn phải sợ một tiểu huyện lệnh?
Nhưng đối phương lại không dễ bị dụ dỗ như thế.
Tân Tể chỉ còn cách nghiến răng trong lòng, hỏi: "Không biết Tô cô nương muốn điều kiện gì mới chịu thả người?"
"Một vạn lượng bạc."
Tân Tể nghe vậy, thầm hít sâu một hơi lạnh, nữ nhân này đúng là dám mở miệng!
"Tân tiên sinh không cần xót của, tiểu nữ cũng nghe nói kho báu này ước chừng hơn ba ngàn vạn, so với nó thì một vạn lượng trước mắt chẳng đáng là bao, Tân tiên sinh nói có phải chăng?"
Tân Tể còn biết làm sao, dù họ có bản đồ, dù họ tìm được địa điểm, nhưng nếu không có Trương Nguyên Vũ, thì cũng không có cách nào dời được Đoạn Long Thạch, cánh cửa kho báu cũng không thể mở ra.
"Đã vậy, mọi chuyện xin nghe theo Tô cô nương, Tân mỗ lập tức về chuẩn bị bạc."
...
Ngay lúc Phong Nhạc đang rộn ràng xây dựng xưởng mới, triển khai kế hoạch mới thì đoàn tuần hoành do An Vương gia dẫn đầu cũng đã trở về Kinh Đô.
Trước tiên là vào cung giao nộp nhiệm vụ, sau đó ai về nhà nấy. An Vương gia thì bận rộn nghĩ cách hoàn thành mấy nhiệm vụ mà Ảnh Thất giao phó, còn Mạnh Nguyên Châu thì sau khi gỡ bỏ thân phận tuần hoành sứ giả liền thấy nhẹ nhõm cả người, lập tức cuống quýt chạy về phủ.
Dù hắn nói không yêu vị quận chúa Linh Lung kia, nhưng dù gì cũng là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, lại đang mang thai hài tử của gã.
Hơn nữa, ở Phong Nhạc bị Thu Mộng Kỳ và Tô Vận liên tiếp đả kích, lúc này gã càng cần một mái ấm gia đình và một thê tử dịu dàng để xoa dịu trái tim bị tổn thương.
Không ngờ, khi trở về đột ngột, gia nhân dưới phủ thấy gã liền ai nấy đều mặt mày tái mét.
Gã lập tức cảnh giác, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi tức giận đi thẳng về phía phòng ngủ.
Tới cửa phòng, quả nhiên nghe bên trong truyền ra âm thanh ái muội, khó nghe vô cùng.
Lửa giận bùng lên, gã liền xắn tay áo, định rút kiếm xông vào, g**t ch*t đôi gian phu dâm phụ.
Lại bị tiểu đồng thân cận vẫn ở lại phủ lập tức ôm chặt ngang eo, lấy tay bịt miệng gã, kéo đi thật xa, rồi ghé tai nói mấy câu.
Vài lời ấy khiến gã như bị sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn buông bỏ giãy dụa.
Tiểu đồng thấy gã như vậy, biết gã sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ nữa nên mới buông tay.
Mạnh Nguyên Châu quay lại trước cửa phòng, nhưng lúc tới gần lại nhẹ nhàng từng bước. Gã không dám kinh động người trong phòng, càng không dám xông vào.
Bởi vì người đang tư thông với thê tử của gã, chính là thái tử đương triều.
Dù nàng là quận chúa, nhưng phụ thân lại là vương gia khác họ, cũng khó trách hai người kia lại táo tợn đến thế.
Quả thật ứng với câu tục ngữ: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng của ăn trộm."
Người trong hoàng thất muốn gì mà chẳng có, hậu cung ba ngàn giai lệ, trong phủ thiếp thất cũng đông đảo, mỹ nhân thế nào mà chưa từng gặp, thành ra lại tìm đến những d*c v*ng k*ch th*ch hơn.
Thế nên mới có màn trơ trẽn tới nhà thần tử để vụng trộm như thế này, dù thê tử đang mang thai.
Gã trốn trong góc, đợi đến khi hai người kia h**n ** xong, nhìn theo bóng lưng thái tử mãn nguyện rời đi mới giận dữ đẩy cửa xông vào, chất vấn thê tử tại sao phản bội gã, chất vấn hài nhi trong bụng có thật là của gã hay không.
Quận chúa Linh Lung nhìn phu quân bất ngờ xuất hiện trước mắt, thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, thản nhiên nói: "Lúc ta gả cho ngươi, tưởng ngươi tài giỏi đến mức nào, nào ngờ lại nhu nhược đến thế, trong lòng lại còn vương vấn ả tiện nhân Tô gia kia. Ngươi đã không có ta trong tim, vậy thì ta cần gì phải chung thủy với ngươi?"
Mạnh Nguyên Châu tức giận đến cực điểm: "Ngươi không được nhắc đến nàng ấy! Ngươi là đồ tiện nhân dơ bẩn, ngươi không xứng để nhắc đến nàng!"
"Ta không xứng? Ai không biết tưởng Tô Khanh Vận yêu ngươi đến thế nào? Người ta thà chọn một tên ẻo lả còn hơn là ở bên ngươi. Mà cũng đúng thôi, nữ nhân nào mà chịu nổi chuyện gối kề là một kẻ đã hãm hại cả gia tộc nàng lưu đày chốn xa xôi?"
"Tiện nhân! Ngươi còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó! Ngươi không được nhắc đến nàng ấy! Ngươi là đồ dâm phụ không giữ đạo làm thê! Cho dù ta còn nhớ đến nàng ấy, thì cũng đâu có như ngươi mặt dày vô sỉ quyến rũ nam nhân đã có thê tử!"
"Đừng có mà ở đó gào lên giận dữ vì bất lực! Nói cho cùng thì cũng là tại ngươi vô dụng, Tô Khanh Vận không thèm để mắt tới ngươi, ngươi chẳng có cách nào tiếp cận nàng. Nếu nàng đồng ý, ngươi còn chẳng biết xấu hổ hơn cả ta, còn sớm hơn ta mà leo lên giường nàng ấy! Ngươi có tư cách gì nói ta?"
"Ngươi... ngươi thật không biết điều! Ta phải hưu ngươi! Mạnh gia chúng ta không cần loại nữ nhân không biết giữ lễ nghĩa như ngươi! Cút đi cho khuất mắt ta...!"
Quận chúa Linh Lung nghe vậy, lại không chút bối rối, thản nhiên đứng dậy, chỉnh lại bộ y phục nhàu nhĩ trên người, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi cứ việc viết hưu thư. Nhưng với loại nam nhân sĩ diện như ngươi, liệu có chịu nổi việc cả Kinh Đô đều nói ngươi là đồ rùa đen? Ngươi đừng quên, người vừa ở trong phòng ta... chính là thái tử đương triều, là chủ nhân tương lai của thiên hạ này. Nếu ngươi bị kẻ đó ghét bỏ, thì cả đời này, ngươi đừng mong ngóc đầu lên được."
Mạnh Nguyên Châu vốn đang giận sôi người, nghe đến đây như bị một thùng nước đá dội từ đầu đến chân, lạnh lẽo thấu xương, đứng sững tại chỗ, không thốt ra nổi lời nào.
Quận chúa Linh Lung nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách ấy, khẽ hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi, eo lưng lắc lư bước ra khỏi phòng.
Mạnh Nguyên Châu ngồi thẫn thờ trong phòng, đối mặt với chiếc giường lớn hỗn độn, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh thê tử mình cùng nam nhân kia h**n **, cùng những lời thê tử vừa nói vẫn văng vẳng bên tai.
Gã cảm thấy cả bầu trời sắp sụp xuống, hận đến mức muốn g**t ch*t đôi cẩu nam nữ kia.
Nhưng gã không thể, bởi tên nam nhân kia là thái tử tôn quý, là kẻ nắm giữ vận mệnh của gã, gã không thể động đậy gì được.
Không muốn nhìn thấy mặt thê tử, gã quay người trở về Mạnh phủ.
Mạnh các lão thấy gã thất thểu trở về, lại nhớ tới buổi chiều hoàng đế gọi vào cung, trước mặt An Vương gia mắng nhiếc một trận, chính là vì những chuyện dở khóc dở cười mà nhi tử bất hiếu này gây ra: trước là để lộ kế hoạch cải cách thuế muối sắt của triều đình, sau đó lại g**t ch*t hai tên phạm nhân sắp sửa khai ra sự thật ngay tại công đường.
Ông cảm thấy mặt mũi mình đã bị nhi tử này làm cho mất sạch.
Liền gắt gỏng quở mắng: "Ngươi còn mặt mũi quay về? Nhìn xem mấy chuyện tốt ngươi làm ở Lĩnh Nam! Đúng là chỉ giỏi phá hỏng việc lớn! Nếu ngươi có một nửa cái đầu óc của tam đệ ngươi, ta nằm mơ cũng phải cười tỉnh!"
Ngày trước Mạnh các lão còn đem gã so với Mạnh lão đại, nay thấy hắn bộ dạng thế này, ngày càng sa sút, lại cảm thấy nhi tử trước mắt ngay cả lão tam bướng bỉnh cũng chẳng bằng, trong lòng thất vọng đến cực điểm.
Mạnh Nguyên Châu vừa bị thê tử làm tổn thương lòng tự trọng, vốn nghĩ về nhà phụ mẫu có thể được an ủi phần nào, không ngờ lại còn bị dìm xuống không thương tiếc, mặt đỏ gay lên vì nhục nhã.
"Phụ thân, chuyện ở Lĩnh Nam thật sự có ẩn tình! Là An Vương gia dùng ta làm đá dò đường để đối phó với họ Thu, bây giờ thất bại, mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu ta..."
"Ngươi còn dám ngụy biện? Nếu ngươi không làm mấy chuyện đó, hắn có thể lợi dụng ngươi sao? Nếu là đại ca ngươi đi, chắc chắn sẽ không như ngươi, rước hết nhục nhã về, còn làm liên lụy đến cả phụ mẫu, gia tộc!"
Mạnh Nguyên Châu nghiến chặt răng, giận mà không dám phản bác.
"Còn nữa, thê tử ngươi bây giờ đã hơn sáu tháng, ngươi cũng nên quan tâm đến một chút. Dù sao trong bụng nàng cũng là cốt nhục của ngươi. Đừng để Triệu Vương gia nói ngươi là một nữ tế vô dụng, không những thế còn không biết quan tâm đến nữ nhi người ta. Vương gia có ba người nữ nhi, ai nấy đều gả cho danh môn vọng tộc, chỉ có ngươi là kém cỏi nhất."
Mạnh Nguyên Châu làm sao không biết, mỗi lần về nhà nhạc mẫu là lại bị đem ra so sánh với hai người nữ tế còn lại, bản thân chỉ là một chức khởi cư lang nho nhỏ, quả thực là quá nghèo mạt.
Gã nhắm mắt, hít sâu một hơi, cúi người nói: "Vâng, nhi tử đã rõ, nhi tử lập tức trở về, chăm sóc Linh Lung cho tốt."
-
Editor sau khi đọc xong truyện: quả báo của nó vẫn còn dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian từ 2023-08-03 21:24:22 \~ 2023-08-04 23:16:38 nhé \~
Cảm ơn thiên sứ tặng \[pháo phản lực]: Lục Ngô 3 cái;
Cảm ơn thiên sứ tặng \[mìn]: "Hãy tôn trọng công sức của tác giả", "Du ngoạn một mình", "Không tim không phổi", "Một con bò" mỗi người 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ tưới \[dung dịch dinh dưỡng]: Bảo Nhi 34 bình; Hồ ly nhà Ngũ Chiết, Tiểu Hổ 30 bình; Theone 29 bình; Kẹo cao su hê hê hê, 22748621, Sói xám lông xanh mỗi người 20 bình; Tùy duyên, Nhẹ nhàng ngâm ca mỗi người 10 bình; 30036600 6 bình; Tôi là Phất Tư Bối 4 bình; Lục Ngô 3 bình; Tiểu Giản Không Đơn Giản 2 bình; Hồi máu tại chỗ, Mùa hè, Ây da da0806, Đường Già La, Kẻ hát trò mỗi người 1 bình;
Rất cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!