Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 131

Mạnh Nguyên Châu sau khi về đến nhà, một mình uống rượu giải sầu.

 

Quận chúa Linh Lung vẫn như thường lệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dường như chẳng mảy may để tâm đến phu quân bất ngờ quay về này.

 

Điều này khiến Mạnh Nguyên Châu tức giận vô cùng, nhân lúc có men rượu xông vào phòng, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng chất vấn: "Bắt đầu từ khi nào?"

 

Linh Lung không buồn nhấc mí mắt: "Cái gì mà bắt đầu từ khi nào?"

 

"Ta hỏi ngươi, bắt đầu qua lại với hắn từ lúc nào?"

 

"Hừ, ngươi hỏi cái đó để làm gì? Ít nhất là có hắn ở đó, chức *khởi cư lang* của ngươi vẫn có thể vững vàng ngồi yên."

 

"Câm miệng! Cái chức khởi cư lang này là do hoàng thượng ngự phong, là do chính bản thân ta dựa vào năng lực mới giành được, không phải do gian phu nhà ngươi ban phát! Tự ta có thể giữ cho vững!"

 

Linh Lung khẽ cười khinh một tiếng: "Giữ vững sao? Chỉ với cái chuyện ngươi ở công đường Phong Nhạc chém chết hai tên phạm nhân quan trọng, đừng nói là chức khởi cư lang, nếu hoàng thượng thực sự truy cứu, ngươi nghĩ cha ngươi một vị thủ phụ có thể giữ nổi ngươi sao?"

 

"Ngươi nói bậy --" Mạnh Nguyên Châu giật nảy mình, không ngờ mình mới chỉ vừa về được một đêm mà chuyện ở Phong Nhạc đã truyền đi khắp nơi, "Hai người đó vốn là đào binh, ta giết bọn chúng là để bảo vệ uy nghiêm của triều đình và quân đội, ta có tội gì!"

 

"Công đường có bao nhiêu quan viên ngồi đó, lẽ nào những người đó không biết phải xử lý đào binh sao? Vậy mà cứ phải là ngươi ra tay, nói cho cùng không phải cũng chỉ vì ả tiện nhân Tô gia đó sao? Hừ! Ngươi đã làm ra chuyện vào mồng Một, thì đừng trách ta làm chuyện vào ngày rằm!"

 

"Nói bậy! Ngươi đã là thê tử của ta, sao có thể giống đám người ngoài kia, gió thổi đâu tin đó! Hừ, ta hiểu rồi, ngươi làm vậy chẳng qua là muốn lấy cớ biện hộ cho việc ngoại tình của mình!"

 

Linh Lung vốn chẳng phải hạng lương thiện, trước kia một lòng một dạ muốn nhập cung, không ngờ lại bị chỉ hôn cho Mạnh Nhị, không chỉ vậy, tên Mạnh Nhị này trong lòng lại không có nàng, ban đêm ngủ còn gọi tên nữ nhân khác, với một người vốn kiêu ngạo như nàng sao có thể chịu nổi?

 

Thế nhưng bây giờ đã gả đi, không vào được cung, không làm được phi, không gả được cho hoàng tử, nàng đành trút hết mọi oán giận lên đầu Mạnh Nguyên Châu.

 

Muốn nàng thủ tiết vì hắn sao? Không có cửa!

 

Giờ nghe Mạnh Nguyên Châu nói vậy, nàng lại bật cười, liếc gã một cái đầy lạnh lùng rồi nói: "Ta làm thì làm, cần gì phải biện hộ gì cho mệt. Nhưng mà, hai kẻ ngươi giết hôm đó, chính là người do thái tử phái đến phía nam để tìm kho báu. Giờ thì hay rồi, người chết, đầu mối cũng đứt, ngươi vẫn nên suy nghĩ xem làm sao mà giải thích với thái tử đi."

 

Nghe vậy, Mạnh Nguyên Châu bàng hoàng kinh sợ.

 

Gã hoàn toàn quên mất chuyện đó.

 

Ban đầu khi nhận lệnh làm sứ giả tuần hoành đi đến Lịch Châu, Phong Nhạc, là do thái tử đặc biệt tiến cử, gã còn tưởng thái tử muốn lôi kéo mình nên mới ban cho mình công việc béo bở này, thế nên càng kiêu ngạo, chẳng thèm để mắt đến hai tên Ngô Thông, Lý Đạt, nghĩ bụng dù có giết hai tên tép riu đó thì cũng chẳng sao, thái tử sẽ không trách phạt mình.

 

Nhưng sau khi trở về, tận mắt chứng kiến chuyện đó, gã lại nảy sinh ý nghĩ khác: Phải chăng thái tử phái gã đi Lịch Châu là để tiện bề lén lút với Linh Lung?

 

Nếu thật sự là vậy, thì chuyện gã giết hai người kia, dù có lý do chính đáng, thái tử liệu có tha cho gã không?

 

Nghĩ đến đây, toàn thân lạnh toát, run rẩy không ngừng.

 

Linh Lung thấy gã thành ra như vậy, càng thêm khinh thường, giọng nói cũng trở nên mỉa mai.

 

"Sao, giờ thì biết sợ rồi sao?"

 

Mạnh Nguyên Châu không nói gì, ánh mắt nhìn nàng đầy căm hận.

 

"Ngươi có nhìn ta như vậy cũng vô ích. Theo ta thấy, chi bằng ngươi cứ đi cầu xin thái tử đi, nói không chừng nể mặt ta, người sẽ tha cho ngươi một con đường sống." Nói xong, nàng quay đầu đi, thản nhiên bôi sáp thơm lên mặt.

 

Mạnh Nguyên Châu như con mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt: "Ngươi bảo ta đi cầu xin gian phu của ngươi, cầu xin hắn tha cho ta một mạng? Ngươi đúng là một thê tử tốt của ta, định để ta làm rùa đen suốt đời sao!"

 

"Ngươi có muốn hay không thì cũng đã là như vậy. Dù sao ta cũng lười phải giấu diếm. Ngươi mà nhắm một mắt, mở một mắt thì ai cũng sống yên ổn."

 

"Ngươi... ngươi là ả tiện nhân không biết xấu hổ! Ta hỏi ngươi, hài tử trong bụng là của ai? Có phải là của tên gian phu đó không?"

 

"Là con ai thì có sao? Nếu là của hắn, thì sau này cũng là hoàng tử, hoàng tôn tôn quý. Đợi đến lúc hắn đăng cơ, vì ngươi nuôi con giùm hắn, biết đâu lại còn ban cho ngươi một suất vào nội các."

 

"Ngươi - ngươi lại muốn ta đi nuôi con cho kẻ khác, ngươi đúng là tiện nhân! Ngươi định đẩy thể diện của Mạnh gia chúng ta xuống đáy sao? Đẩy ta vào tình cảnh thế nào hả?"

 

"Chẳng phải ngươi cũng rõ cái chức thủ phụ của cha ngươi từ đâu mà có sao? Không phải cũng nhờ khúm núm hầu hạ bệ hạ, ra tay trừ khử dị kỷ mà có được? Sau này thái tử đăng cơ, ngươi muốn thăng quan phát tài, muốn làm trọng thần đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ không phải cũng phải đi nịnh bợ hắn? Đã là làm nô tài thì đừng bày ra vẻ thanh cao với ta!"

 

Mạnh Nguyên Châu tức đến mức lửa giận xộc thẳng lên não, nhưng sau cơn giận lại không phản bác được câu nào, bởi những lời nàng nói, câu nào câu nấy đều có lý. Vấn đề là bản thân gã có nuốt trôi cục tức này hay không.

 

Nhưng đường đường là nam tử, làm sao gã có thể nuốt trôi được? Gã tự biết bản thân không có khả năng chống lại thái tử, nhưng cũng không cam tâm làm rùa đen mà tiếp tục đi l**m chân người kia, thế là hai người cãi nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng gã hất tay áo bỏ đi.

 

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, trong lòng Mạnh Nguyên Châu u uất bực bội, liền lên xe ngựa đến vườn mai Trường Nhạc. Vườn này là nơi các sĩ đại phu ở Kinh Đô thích lui tới nhất, vào những ngày nghỉ ngơi rảnh rỗi, các văn nhân học sĩ thường mang theo rượu, tụ họp dưới gốc tùng cổ, ngâm thơ đối ẩm, thưởng cảnh bàn chuyện.

 

Mạnh Nguyên Châu trước kia cũng rất thích đến nơi này, múa bút luận văn, cảm thấy rất hợp với phong thái và thân phận của mình.

 

Chuyến đi Lĩnh Nam lần này mất hơn ba tháng cả đi lẫn về, đã lâu không gặp lại những công tử thế gia ở Kinh Đô, nên khi gã xuất hiện, mọi người đều vui vẻ chào hỏi.

 

Mọi người tụ tập một chỗ, nói chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không hề hay biết dân chạy nạn ngoài Kinh Đô đang xuất hiện ngày một nhiều, khắp nơi ngấm ngầm dậy sóng. Trong khi đó, vườn hoa vẫn tràn đầy phong nguyệt, cảnh sắc nên thơ, vô cùng thư thái. Chỉ là những kẻ ăn xin thường xuyên qua lại trước cổng viện khiến một số người bắt đầu thấy bất an.

 

"Mạnh nhị gia, nói thử xem chuyến đi Lĩnh Nam của ngươi có thu hoạch gì không? Mấy dân nghèo ở xó xỉnh hẻo lánh đó có phải vừa thấy đoàn sứ giả đi qua là đã quỳ rạp như gặp thần không?"

 

Nghe câu này, trong đầu Mạnh Nguyên Châu lập tức hiện lên ánh mắt ngang ngạnh đầy bất kham của Thu Mộng Kỳ và cái nhìn khinh thường mỗi khi đối diện gã, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng cười, nói: "Đó là điều đương nhiên. Sứ giả tuần hoành thay mặt Thiên tử, đến đâu cũng như bệ h* th*n chinh đến đó, mấy thứ điêu dân đó làm sao dám không cúi đầu cung kính."

 

Thế nhưng lời vừa thốt ra, mấy vị công tử bên kia lại liếc mắt ra hiệu với nhau, bộ dạng rõ ràng là không tin tưởng mấy vào lời gã nói.

 

"Sao vậy? Các ngươi không tin sao?"

 

Một tên con nhà giàu cười khẩy: "Sao ta lại nghe nói, đoàn tuần hoành ở đó gây ra chuyện, bị một tên quận thủ với một tiểu huyện lệnh đè đầu cưỡi cổ, đấu không lại nên phải cụp đuôi chạy về Kinh Thành?"

 

Nghe đến đây, nét cười trên mặt Mạnh Nguyên Châu lập tức biến mất, sắc mặt sa sầm, giọng cũng trở nên cứng nhắc: "Trương huynh cẩn ngôn! Chuyện sứ đoàn thiên tử bị quan viên địa phương khống chế, không thể nói bừa. Huống hồ chuyện này hoàn toàn không có thực. Chưa nói đến đoàn sứ có An Vương gia dẫn đầu, sao có thể để uy nghiêm của thiên tử bị tổn hại? Lời này mà truyền ra ngoài, không chỉ người dưới như chúng ta gặp rắc rối, e rằng ngay cả An Vương gia cũng bị bệ hạ trách phạt!"

 

Trương công tử kia nghe vậy, có chút lắp ba lắp bắp nói: "Lời này cũng không phải ta bịa ra, hiện giờ ai nấy đều đang truyền. Hơn nữa ban đầu các ngươi có hai vị phó sứ, nhưng Trương Miễn lại bị buộc tội rồi gãy gánh giữa đường, nói vậy thì lời ngươi nói không còn đứng vững."

 

"Nhảm nhí--" Mạnh Nguyên Châu ghét nhất là nghe người ta nói quan viên địa phương ở Phong Nhạc đè đầu cưỡi cổ gã, chuyện đó khiến gã cực kỳ khó chịu, lập tức quát lớn phản bác.

 

"Không phải thì không phải, cần gì lớn tiếng thế? Nghe nói ngươi còn chém đầu hai nhân chứng ngay giữa công đường, chuyện này chắc là không oan uổng ngươi?"

 

"Hai tên tội phạm kia là lính đào ngũ, ta chỉ tuân theo luật pháp mà trừng phạt, đó là thực thi chức trách chứ không phải giết người bừa bãi."

 

Một tên công tử bột khác cười hì hì: "Thôi đi, bọn ta còn lạ gì ngươi. Nhất định là vì Tô đại tiểu thư nhà. Sao, một năm rồi mà vẫn còn vấn vương? Không phải nói là đã sớm đưa đến quân doanh để an ủi binh sĩ rồi sao?"

 

Mấy người khác nghe xong, cũng không nhịn được cười rúc rích.

 

Mạnh Nguyên Châu vừa xấu hổ vừa tức giận, lớn tiếng nói: "Người ta bây giờ đã là lương dân, làm sao có thể đưa đến quân doanh? Đừng có nghe gió thành mưa."

 

"Chậc, Nhị công tử xem ra rất tức giận. Nếu người ta là lương dân, sao không cưới về làm thê?"

 

"Thôi, đến người trong nhà còn giữ không nổi, lại còn mơ mang người ngoài vào cửa." Có kẻ bắt đầu buông lời xỏ xiên.

 

"Phương Bảo, ngươi nói cái gì!"

 

"Chẳng phải ta bịa đặt, có người tận mắt thấy ngươi không có nhà thì cứ ba ngày hai lượt có kiệu nhỏ vào phủ, ai mà biết là người nào tới?"

 

Những người khác nghe vậy, mặt mày đều rạng rỡ.

 

"Hay lắm, giỏi lắm, xem ra các ngươi chẳng coi ta là huynh đệ, đến những lời thế này cũng không buồn tránh mặt!" Mạnh Nguyên Châu đập bàn hét lớn.

 

"Mạnh Nhị, tuy cha ngươi là thủ phụ, nhưng chức thủ phụ đó từ đâu mà ra ai chẳng rõ. Hơn nữa, ngươi cũng biết tính khí bệ hạ sủng ái thì đến nhanh, mà thất sủng thì còn nhanh hơn. Ngươi chỉ là một tên tiểu khởi cư lang, cũng xứng to tiếng với bọn ta sao?"

 

Bên cạnh, ấu tử của Lương quốc công Tào Mông cũng hùa vào: "Mạnh Nhị, nếu là đại ca ngươi đến thì bọn ta còn kiêng dè vài phần, chứ ngươi là cái thá gì mà cũng dám trừng mắt hất hàm với bọn ta? Không biết tự soi gương xem bản thân là thứ gì, hừ --"

 

"Các ngươi --" Mạnh Nguyên Châu giận đến nghẹn họng, nhưng lại chẳng thể phát tác.

 

Đám công tử này, lúc chơi với nhau thì thân như ruột thịt, nhưng nếu thật sự trở mặt, thiệt thòi chắc chắn là mình.

 

Thế mà bọn họ cứ trắng trợn giễu cợt mình như vậy, khiến gã cực kỳ khó chịu, chỉ đành nhịn cơn tức, ôm lửa giận quay về phủ.

 

Vừa bước qua cổng, đã chạm mặt quận chúa Linh Lung đang bụng lớn chuẩn bị ra ngoài.

 

Phải nói rằng quận chúa Linh Lung quả là một mỹ nhân, dù đang mang thai mà vẫn không hề cồng kềnh thô kệch, trái lại còn lộ rõ nét đầy đặn quyến rũ, mang theo phong vị thành thục, khó trách đến cả thái tử cũng bị nàng mê đến điên đảo.

 

"Trời sắp lặn, giờ này còn muốn đi đâu?" Gã bực bội hỏi, lời chế nhạo của đám người khi nãy vẫn như từng chiếc gai đâm vào lòng.

 

"Sao? Ngươi được ra khỏi nhà, còn ta thì không sao?"

 

"Ngươi --"

 

Mạnh Nguyên Châu hận thái độ của nàng lúc này, nhưng xét đến thân phận nàng, gã cũng không làm gì được.

 

Không biết nghĩ đến điều gì, gã đột nhiên dừng bước, nghiến răng nói: "Đã nói điện hạ có thể giúp ta, vậy chi bằng ngươi tìm thời gian mời người đến nhà một chuyến, ta sẽ tiếp đãi tử tế, nhờ người nói giúp vài lời."

 

Quận chúa Linh Lung nghe vậy, trên mặt bỗng hiện ra nụ cười mập mờ: "Sao, nghĩ thông rồi sao?"

 

"Ta bảo ngươi mời thì mời, lắm lời."

 

...

 

Phải nói rằng, hiệu suất làm việc của quận chúa Linh Lung quả thật rất cao, chỉ cách một ngày mà đã thật sự mời được thái tử đến nhà.

 

Vẫn là chiếc kiệu thần bí đó, cứ thế dừng ngay trong sân nhà bọn họ, trong lòng Mạnh Nguyên Châu dâng lên cảm giác nhục nhã cuồn cuộn, nhưng gã lại bất lực chẳng thể làm gì.

 

Nhưng nếu không đi bước này, một khi trên triều truy cứu chuyện Ngô Thông và Lý Đạt bị giết, ai sẽ đứng ra nói giúp cho gã?

 

Nếu thái tử chất vấn, gã biết lấy gì để ứng phó?

 

Dù sao khi mình không có mặt, hai người đó đã xảy ra chuyện, thêm một lần hay bớt một lần thì có gì khác biệt?

 

Thái tử bước xuống kiệu, phất tay cho đám hạ nhân lui ra, thấy Mạnh Nguyên Châu đứng bên cạnh thì khóe miệng cong lên một nụ cười thâm ý, vỗ vỗ vai gã rồi nói: "Ngươi đấy, cũng không tệ, còn cưới được một thê tử tốt."

 

Dưới ống tay áo, Mạnh Nguyên Châu siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể như lời quận chúa Linh Lung nói, tức giận mà bất lực.

 

Gã cúi người thấp hơn, "Điện hạ dạy phải."

 

Thái tử thấy gã khiêm nhường đến vậy, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, lại nhìn quận chúa Linh Lung bên cạnh, chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, liền kéo nàng sang, ôm vào lòng.

 

Quay sang Mạnh Nguyên Châu nói: "Ngươi đã có thành ý như vậy, chuyện của ngươi bản cung sẽ làm chủ. Ta và Linh Lung vào trong bàn bạc chút việc quan trọng, ngươi đứng ngoài canh cửa, tuyệt đối không để ai quấy rầy."

 

Gương mặt Mạnh Nguyên Châu cúi thấp gần như vặn vẹo, nhưng gã vẫn cố gắng kiềm chế, khiến giọng nói không đến mức run rẩy quá rõ.

 

"Rõ, thần tuân lệnh thái tử."

 

Gã cúi đầu, cứ thế nhìn bốn bàn chân của hai người kia rời khỏi tầm mắt của mình mà bước vào phòng, cửa *phịch* một tiếng khép lại, chưa bao lâu sau, bên trong đã vang lên những âm thanh khó nghe.

 

"Ngươi thật biết cách trị phu... Ta thấy Mạnh Nhị cái gì cũng nghe lời ngươi, ngoan ngoãn vô cùng..."

 

"... Đáng ghét, chẳng phải vì bản lĩnh của điện hạ lớn, hắn có cầu xin thì cũng phải nghe theo..."

 

"Ta thấy ngươi cũng hưởng thụ, chẳng lẽ là do hắn không làm ngươi thỏa mãn, nên mới như vậy..."

 

"Cái đồ có tiếng mà không có miếng, sao có thể sánh với sự dũng mãnh của điện hạ..."

 

Trong chốc lát, những lời dâm loạn và tiếng r*n r* không ngừng vang lên.

 

Toàn thân Mạnh Nguyên Châu run rẩy, dựa vào cạnh cửa gần như không đứng vững nổi.

 

Thế nhưng đúng lúc này, ngoài cổng sân lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, gã giật mình tỉnh táo, vội vàng đứng thẳng dậy chạy về phía cổng.

 

Nhưng người kia đến quá nhanh, còn chưa kịp đóng cổng từ bên trong, thì người đó đã đẩy cửa bước thẳng vào trong.

 

Mạnh Nguyên Châu nhìn người trước mắt, giật mình một cái, lắp bắp nói: "Cha... cha sao lại đến đây?"

 

"Còn không phải vì chuyện ngươi giết hai tên đào binh kia sao? Mấy vị ngự sử đã dâng tấu lên triều đình, buộc tội ngươi. Những kẻ đó xưa nay đã không ưa Mạnh gia chúng ta thế lực quá lớn, giờ mượn chuyện này kéo ta xuống nước-" Mạnh các lão vừa nói, sắc mặt càng thêm khó coi. Nhi tử này không có bản lĩnh gì đã đành, ra ngoài một chuyến còn gây họa lớn đến thế.

 

Lời còn chưa dứt, trong phòng bỗng truyền ra từng đợt âm thanh nam nữ ân ái đứt quãng, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.

 

Có lẽ bởi vì biết Mạnh Nguyên Châu đang canh gác bên ngoài, hai người trong phòng cảm thấy hôm nay k*ch th*ch lạ thường, càng thêm buông thả, mà cánh cửa gỗ mỏng manh sao có thể ngăn nổi những âm thanh vang vọng ấy?

 

Tim Mạnh Nguyên Châu như rơi xuống đáy vực, vội kéo lấy tay Mạnh các lão, nói: "Cha, chúng ta ra ngoài nói chuyện-"

 

Mạnh các lão như mọc rễ dưới chân, đứng bất động tại chỗ, gương mặt vốn đã khó coi giờ đen kịt như đáy nồi.

 

"Đây chẳng phải là viện của ngươi sao?"

 

"Cha, người đừng hỏi, chúng ta mau ra ngoài nói chuyện." Mạnh Nguyên Châu đã chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, nắm tay cha định kéo ra khỏi viện.

 

"Hay thật, ngươi đó Mạnh Nhị, Mạnh gia ta sao lại sinh ra một kẻ như ngươi! Ngươi lại dám đưa tình nhân của thê tử về nhà, để bọn họ hoan lạc ngay trong phòng của ngươi, còn ngươi thì canh cửa cho chúng như một gã nô tài, ngươi-ngươi-"

 

Mạnh các lão nghẹn một hơi lên ngực, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

 

Ông ta thực sự không thể hiểu nổi, bao năm nay mình mưu tính biết bao vụ án, ám hại vô số người, giết không ít đối thủ chính trị, vậy mà nhi tử của mình lại yếu hèn đến mức này, sa sút đến mức như vậy.

 

Mạnh Nguyên Châu cũng chẳng còn tâm trí quan tâm nhiều, vừa kéo vừa lôi đẩy cha ra khỏi viện, thấp giọng cầu xin: "Cha, người đừng quản, mau về đi-"

 

"Là ai? Kẻ gian phu đó là ai? Ngươi là nhi tử của thủ phụ nội các, sao lại vô dụng đến mức này? Nếu ngươi không xử lý được, ta là cha ngươi, ta sẽ đích thân giải quyết cái họa này."

 

"Cha, người đừng hỏi nữa-người mau đi đi, đi đi -"

 

Mạnh Nguyên Châu vừa thẹn vừa giận, chuyện giúp thê tử cùng gian phu canh cửa vốn đã nhục nhã đến cùng cực, giờ còn bị chính cha ruột bắt gặp, gã còn mặt mũi nào nhìn người nhà-

 

"Phế vật! Đồ vô dụng!"

 

Mạnh các lão giãy giụa, vẫn cố muốn xông vào viện, Mạnh Nguyên Châu thấy ông càng lúc càng to tiếng, sợ ông gây náo động khiến thêm người biết đến chuyện xấu hổ này, bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu, hạ giọng rít bên tai ông: "Gian phu đó là thái tử-chúng ta không dám động vào-"

 

Nghe vậy, tay Mạnh các lão vốn còn đang giơ lên giữa không trung bỗng khựng lại, một lúc lâu sau mới vô lực buông xuống.

 

Thái tử là nhi tử đương kim thiên tử, là người thừa kế tương lai của toàn bộ Đại Diễm, quả thật không thể đắc tội.

 

Tấm lưng vốn luôn thẳng tắp của ông ta, trong khoảnh khắc đó bỗng sụp đổ.

 

"Con tiện nhân đó, sao lại dây dưa với hắn..."

 

"Ngươi sao lại cưới loại nữ nhân không biết giữ lễ tiết thế này-"

 

Mạnh các lão thấp giọng gầm lên, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này Mạnh gia còn mặt mũi nào tồn tại?

 

"Đồ phế vật-đồ phế vật!"

 

Mạnh Nguyên Châu cúi đầu thấp, không dám đáp lại.

 

Trong mắt diều hâu của Mạnh các lão bỗng lóe lên một tia hung ác, không biết vừa nghĩ tới điều gì.

 

"Đúng là khi dễ Mạnh gia ta quá mức! Giờ ta sẽ đi gặp hoàng thượng, để người phân xử rõ ràng! Cùng lắm thì kéo cả thái tử xuống!"

 

Tim Mạnh Nguyên Châu chợt giật thót, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Cha, sự việc đã đến nước này, thái tử cũng đã đồng ý sẽ giúp ta giải quyết chuyện đó. Nếu giờ trở mặt, các hoàng tử khác chưa chắc ai có bản lĩnh đứng ra nói giúp ta, chi bằng cứ thôi đi..."

 

Mạnh các lão nhìn nhi tử trước mặt như thể không còn nhận ra là ai.

 

Bị cha nhìn chằm chằm, Mạnh Nguyên Châu cảm thấy sống lưng phát lạnh. Nhưng giờ cho dù có kéo thái tử xuống, chuyện gã làm rùa rụt cổ canh cửa cho gian phu của thê tử liệu có thể xóa bỏ được không? Không thể! Vậy thì chẳng bằng lợi dụng cơ hội này để cầu xin thái tử giúp gã làm vài việc còn hơn. (Editor: đến nước này mà còn sĩ với ngu, nghĩ sao có thể lợi dụng được Thái tử? tự nhiên thấy thằng cha này ngu quá kh đáng để tâm luôn :v)

 

Nghĩ đến đây, gã kiên quyết không đồng ý với quan điểm của Mạnh các lão.

 

Gã đưa tay định đỡ cha, lại bị một cái hất mạnh đẩy ra.

 

"Ngươi cứ ngoan ngoãn làm con chó giữ cửa của ngươi đi, ta không có nhi tử như ngươi!"

 

Dứt lời, ông giận đến mặt mày đỏ bừng, phất tay áo rời đi.

 

---

 

Lời tác giả:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho mình trong khoảng thời gian từ 2023-08-04 23:16:38 đến 2023-08-05 21:27:01 nhé\~

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng **hỏa tiễn**: *醉酒参禅* - 1 cái;

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng **lựu đạn**: *nhamtieu* - 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng **mìn**: *陆吾*, *沙樹*, *一头牛*, *独自漫游* - mỗi người 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới **dinh dưỡng**: *-莫忘* - 30 bình; *小田七* - 26 bình; *Y教授* - 24 bình; *白茶清欢无别事* - 11 bình; *小虎* - 6 bình; *独步寻花?* - 2 bình; *灰色与青*, *吟风九月*, *原地满血复活* - mỗi người 1 bình;

 

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!

Bình Luận (0)
Comment