Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 132

Đáng tiếc là, cái gọi là "nhẫn nhục chịu đựng vì đại cục" của Mạnh Nguyên Châu lại chẳng mang đến cho gã vinh hoa phú quý như mong đợi.

 

Trái lại, chuyện gã canh cửa cho quận chúa Linh Lung và thái tử chẳng biết vì sao lại truyền ra ngoài, trong chốc lát trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của mọi người.

 

Bề ngoài thì không cho phép nghị luận chuyện của hoàng gia, nhưng sau lưng thì ai cấm cho được? Huống hồ mọi người chỉ nói Mạnh nhị công tử của Mạnh các lão canh cửa cho thê tử và gian phu, cũng không chỉ đích danh gian phu họ tên là gì, thái tử thì không thể nói, nhưng Mạnh Nguyên Châu thì ai không dám bàn?

 

Người Mạnh gia vì chuyện này mà ở khắp Kinh Đô đều không ngẩng đầu lên, Mạnh các lão lên triều cũng yên tĩnh hơn hẳn mọi khi, ánh mắt châm chọc từ những người xung quanh bắn tới như từng mũi tên nhọn, khiến ông ta cảm thấy mặt mũi mình bị ném mất sạch sẽ.

 

Hôn sự của Mạnh lão tam cũng vì thế mà tan vỡ, mấy người huynh đệ không ai còn nhìn Mạnh Nguyên Châu với sắc mặt tử tế.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, Mạnh Nguyên Châu đã trở thành trò cười khắp Kinh Đô, đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, khiến gã nhục nhã đến mức chỉ muốn chết quách cho xong.

 

Không còn cách nào khác, gã đành bảo quận chúa Linh Lung đi tìm thái tử, xin hắn vận dụng quan hệ điều chuyển mình rời khỏi Kinh Đô, nếu cứ tiếp tục ở lại thế này, gã cảm thấy mình sẽ phát điên.

 

Mà nếu phải điều đi nơi khác, lựa chọn hàng đầu của Mạnh Nguyên Châu đương nhiên là Lịch Châu ở Lĩnh Nam.

 

Vùng đất từng khiến ai nghe đến cũng biến sắc vì khí độc và bệnh dịch, nay vì có Thu Mộng Kỳ nhậm chức ở đó mà đã biến thành một nơi trù phú, ai ai cũng mong được đến. Ngay cả các huyện xung quanh Phong Nhạc cũng được thơm lây, có thể đoán trước sẽ dần phát triển thịnh vượng.

 

Việc Mạnh Nguyên Châu muốn đến Lịch Châu, ít nhiều vẫn là vì Tô Vận.

 

Thê tử hiện tại của gã, làm ra chuyện như vậy đã khiến gã hoàn toàn thất vọng. Gã chỉ một lòng nhớ đến bạch nguyệt quang trong lòng ngày trước, cho dù nàng có định gả cho họ Thu thì sao, đến được nơi đó, chưa biết chừng vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

 

Huống hồ giờ Phong Nhạc phát triển tốt đến thế, Cam Đức Thọ thứ sử Lịch Châu đã bị tống vào ngục, vị trí đó hiện đang bỏ trống, nếu thái tử chịu giúp gã một tay, chờ gã làm thứ sử Lịch Châu, thì Thu Thực chẳng phải cũng nằm trong tay gã sao?

 

Nghĩ vậy, gã liền đem ý định của mình nói với thái tử.

 

Thái tử nhìn Mạnh Nguyên Châu trước mặt chẳng khác gì một con chó nhà có tang, trong mắt không hề có lấy một tia thương hại. So với những việc trước đây gã từng làm, chuyện ngủ với thê tử gã bây giờ có là gì, chẳng đáng nhắc tới.

 

Hắn vừa nghịch nhẫn ngọc trong tay, vừa lơ đãng nói: "Ban đầu ta cũng định tiến cử ngươi đến Lịch Châu, tiếp nhận chức vụ của Cam Đức Thọ. Nhưng ngươi đã giết Ngô Thông và Lý Đạt ở Phong Nhạc, tuy bọn họ là người của ta, nhưng ta cũng không truy cứu hay thừa cơ giẫm lên ngươi. Chỉ là việc đó đã bị các ngự sử tấu trình lên phụ hoàng. Ta đã hết sức khuyên can, nói rằng chúng là đào binh, ai cũng có thể giết, ngươi không có tội gì. Phụ hoàng đã đồng ý không truy cứu. Nhưng An Vương thúc lại đề cử tri huyện Tân Hội quận là Lý Thái lên làm thứ sử Lịch Châu, phụ hoàng đã đồng ý."

 

Mạnh Nguyên Châu nghe xong, lòng lạnh đi nửa phần.

 

Hắn nghiến răng nói: "Nếu chức thứ sử Lịch Châu đã để Lý Thái đảm nhiệm, vậy thì chức quận thủ Tân Hội quận mà hắn để lại, ta cũng có thể chấp nhận."

 

Phong Nhạc trực thuộc Tân Hội quận, các huyện trong khu vực đều do quận thủ quản lý, chỉ cần gã làm quận thủ, vẫn có thể áp chế được Thu Thực như thường.

 

Không ngờ thái tử lại lắc đầu: "Chỉ sợ lại khiến ngươi thất vọng. An Vương gia đề cử tên họ Thu kia đảm nhiệm chức quận thủ Tân Hội, thay thế vị trí của Lý Thái, hơn nữa còn kiêm nhiệm luôn chức huyện lệnh Phong Nhạc huyện."

 

Những tin tức này như từng hồi chuông báo tử, lần lượt giáng xuống đầu Mạnh Nguyên Châu, khiến gã choáng váng đầu óc.

 

Gã lẩm bẩm: "Sao lại như vậy... sao lại như vậy..."

 

Thái tử thấy gã thất hồn lạc phách, sờ cằm nói: "Ngoài hai chức kia, bên Tân Hội quận hiện còn hai vị trí mới chưa bổ nhiệm người. Nếu ngươi muốn đi, bản cung có thể làm chủ giúp ngươi."

 

Nghe vậy, đôi mắt vốn u ám của Mạnh Nguyên Châu lập tức lóe lên tia sáng, gã buột miệng hỏi: "Là hai chức quan nào?"

 

"Một là huyện lệnh Phong Bình huyện, hai là huyện thừa Phong Nhạc huyện. Chức thứ nhất vì liên quan đến vụ án Cam Đức Thọ mà bị cách chức, còn chức thứ hai là bị Thu Thực cách chức. Hiện hai vị trí này vẫn còn để trống, ngươi xem ngươi muốn chọn cái nào?"

 

Nghe xong, Mạnh Nguyên Châu như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, lạnh buốt thấu tim gan.

 

Một chức thì ngang cấp với Thu Thực, một chức thì thấp hơn cô một bậc, bất kể là chức nào, sau này cũng phải chịu sự quản thúc của họ Thu.

 

Như vậy, hai vị trí này dù thế nào cũng không phải lựa chọn lý tưởng của gã. Huống hồ trước đây gã còn từng châm chọc Thu Thực chỉ là một tên thất phẩm nhỏ bé, mà giờ chính gã lại phải làm một viên quan "nhỏ bé" như vậy, điều này khiến gã vô cùng khó chịu.

 

Huyện lệnh dù sao cũng là quan thất phẩm, còn huyện thừa thì trực tiếp là bát phẩm.

 

Với thân phận hiện tại là khởi cư lang của gã, dù sao cũng là quan lục phẩm. Nếu tiếp tục làm ở vị trí này thì tương lai vẫn có cơ hội phát triển tốt, nhưng ở Kinh Đô, gã dù thế nào cũng không thể ở lại được.

 

Mọi người đều đang xem gã như trò cười, người trong nhà lại xem gã như nỗi nhục, là kẻ làm bại hoại thanh danh gia tộc, đến mức ngay cả trong mơ gã cũng bị tiếng cười nhạo giật mình tỉnh dậy.

 

"Sinh thời cầu điện hạ vì thần mưu cho chức huyện lệnh Phong Bình huyện!" Suy nghĩ hồi lâu, gã cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

 

Làm huyện lệnh, ít ra còn có thể thống lĩnh một huyện, còn nếu làm huyện thừa thì mọi việc đều bị trói buộc, hơn nữa còn phải chịu đựng ánh mắt theo dõi hằng ngày của tên họ Thu kia.

 

Tuy rằng nếu làm huyện thừa Phong Nhạc thì sẽ được ở gần người trong lòng hơn một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đó trong buổi thẩm tra công khai, ánh mắt dữ tợn của Thu Thực khi gã vung kiếm giết Ngô Thông và Lý Đạt, Mạnh Nguyên Châu liền tin chắc, nếu thực sự làm dưới quyền họ Thu, người kia nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để hành hạ gã.

 

Còn chức huyện lệnh Phong Bình huyện, tuy cũng bị quận thủ Tân Hội quản thúc, nhưng ít ra không phải ngày nào cũng giáp mặt Thu Thực. Suy đi tính lại, gã vẫn lựa chọn chức vụ đầu tiên.

 

Thái tử thấy gã đã quyết định, liền nói: "Đã vậy thì ta sẽ đi nói với Lễ bộ một tiếng, giúp ngươi xin chức quan này, cũng xem như có lời giải thích với Linh Lung."

 

Nghe người trước mặt nhắc đến tên thê tử mình, Mạnh Nguyên Châu lập tức cảm thấy dạ dày cuộn lên, suýt nữa thì nôn khan, nhưng vẫn cố nén lại, chỉ biết cúi đầu cảm tạ.

 

Lại nghe thái tử nói tiếp: "Nhưng còn một chuyện, ngươi nhất định phải thay ta làm!"

 

"Không biết điện hạ muốn thần làm gì?"

 

"Trước đó vì tư lợi cá nhân, ngươi đã chém chết Ngô Thông và Lý Đạt ngay tại chỗ, nhưng hai người đó là người của ta. Lần trước ngươi đến Lịch Châu, ta cũng đã nói rõ, là để bọn họ đi dò la tung tích kho báu, giờ thì người đã chết, việc sau này cũng phải có người tiếp tục, ngươi nói xem có đúng không?"

 

Trong lòng Mạnh Nguyên Châu đầy cay đắng, ngoài miệng chỉ biết khúm núm: "Xin điện hạ cứ phân phó."

 

"Chuyện kho báu giờ đã lan truyền ra ngoài, lão Lục và lão Thất cùng các thế lực khác đều đã có hành động. Nhưng thế lực của ta lại không nằm ở vùng Đông Nam, hai mật thám duy nhất lại bị ngươi g**t ch*t. Giờ sắp mở biển rồi, muốn tiếp tục mưu tính chuyện này đã không còn kịp. Vậy nên chỉ còn một con đường!"

 

"Xin điện hạ chỉ giáo."

 

"Chính là giết Lưu Ngạc. Chỉ cần Lưu Ngạc chết, bản đồ kho báu cũng không còn, bọn họ cũng đừng hòng tìm được kho báu, mà bản cung vẫn có thể tiếp tục làm thái tử của mình."

 

"Điện hạ anh minh. Chỉ là giờ bản đồ kho báu trong tay Lưu Ngạc đã bị quá nhiều người nhòm ngó, muốn ra tay với hắn e là cực kỳ khó khăn."

 

Thái tử hừ lạnh: "Ngay cả chuyện nhỏ này mà ngươi cũng làm không xong, thì làm sao làm nổi một huyện lệnh? Ta thấy thôi khỏi thì hơn."

 

Mạnh Nguyên Châu nghe vậy, lập tức quỳ xuống cam đoan:"Được, hạ quan nhất định sẽ làm theo sắp xếp của điện hạ."

 

Lúc này thái tử mới hài lòng gật đầu, phất tay ra hiệu cho gã lui xuống.

 

...

 

Khác với sự xa hoa phồn vinh nơi Kinh Đô, vùng Trung Nguyên khu vực Dự Châu và Từ Châu lúc này lại chìm trong hỗn loạn.

 

Từ tháng Tư, mưa liên tục đổ xuống các nơi, mưa nhiều khiến sông ngòi tràn nước, dân cư hai bờ Hoàng Hà liên tục bị lũ lụt tàn phá, đất đai nhà cửa bị hủy hoại, mạ non mới gieo chưa kịp bén rễ đã ngâm nước không ngừng, vất vả lắm mới mọc lên đến đầu gối thì một đợt lũ lớn lại cuốn trôi tất cả, lấy gì mà có lương thực để ăn.

 

Họa vô đơn chí, vùng Tây Nam khu vực Ích Châu cũng liên tiếp xảy ra động đất, nhà cửa của dân chúng bị phá hủy, thương vong vô số.

 

Nếu là những năm trước, gặp phải thiên tai như vậy, nhất định phải tấu trình triều đình xin cứu trợ, nhưng lúc này ngay cả triều đình cũng đang khó khăn, quốc khố trống rỗng, lấy đâu ra bạc phát chẩn.

 

Không những không cứu trợ, triều đình còn tăng cường thu thuế trong năm nay, thuế muối, sắt, trà và các vật tư khác đều bị nâng lên mức cao nhất trong lịch sử, thậm chí trực tiếp thu hồi ruộng muối của dân về triều đình, mỗi tháng chỉ trả một chút tiền công, ép buộc dân muối, dân trồng trà tiếp tục làm tá điền cho triều đình, khiến dân chúng khổ không kể xiết.

 

Chưa dừng lại ở đó, trong tình cảnh thiên tai nhân họa, đám quan lại tham lam cùng mục nát lại nhân cơ hội đục nước béo cò, mặc sức cướp bóc tài sản của dân chúng, khiến người dân buộc phải bỏ nhà cửa tha hương cầu sinh.

 

Cùng lúc đó, loạn phỉ nổi lên khắp nơi, không kiêng nể. Trật tự xã hội sụp đổ, đạo tặc tung hoành ngoài phố, người dân không có nơi lánh nạn, đêm nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ chính mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, lòng người hoảng loạn, nạn đói và sợ hãi bao phủ khắp cả nước, dân chúng đói đến bụng kêu vang, chỉ biết lê lết tìm kiếm chút gì ăn được để cầm hơi, nếu không còn cách nào, thậm chí còn xảy ra cảnh "đổi con mà ăn". Dân lưu vong trôi dạt khắp các con đường, kiệt sức rã rời, y phục rách rưới, gương mặt tiều tụy, trong ánh mắt chẳng còn hy vọng, chỉ có đau khổ và tuyệt vọng.

 

Tất cả dường như ứng với lời của Đổng Trọng Thư từng nói: "Quốc gia khi lạc mất đạo lý tất sẽ suy bại, mà trời thì thường giáng tai họa để cảnh cáo trước."

 

Liên tiếp các trận thiên tai, nhân họa xảy ra, dường như là lời quở trách của trời cao đối với quốc gia đã đi lạc khỏi đạo lý.

 

Phong Nhạc.

 

Tô Vận, Thu Mộng Kỳ, Quý Hô cùng các quan viên lớn nhỏ đang họp lại với nhau, chủ đề là việc xây dựng bến cảng Kim Cảng cùng hệ thống ven bờ và các công trình phụ trợ liên quan.

 

Tương lai khi lệnh mở biển được ban hành, Phong Nhạc sẽ trở thành cửa biển chính tại khu vực duyên hải Đông Nam của Đại Diễm triều. Khi đó, tàu thuyền ra vào tụ họp ở đây, sẽ thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển kinh tế của cả bến cảng lẫn đôi bờ vùng hạ lưu sông Tây Giang. Vì vậy phải sớm chuẩn bị và tiến hành quy hoạch lại, bước đầu tiên là nâng cao và gia cố đê điều ven sông, sau đó mới tính tiếp các hạng mục như xây đài ngắm cảnh, phố buôn bán, hay khu dân cư v.v...

 

Ngay từ lúc đầu khi mở rộng xưởng đóng thuyền Triệu gia của Triệu Nhuế, Tô Vận đã có ý thức cho người âm thầm thu mua đất hai bên bờ.

 

Dù sao thì khi ấy thời điểm mở biển còn chưa rõ ràng, lại thêm việc nhiều vùng đất ven sông bị lũ lụt cuốn trôi lương thực vào mùa nước lớn, khiến dân chúng trồng trọt ở đó cũng chỉ ôm tâm lý may rủi. Gặp người đến thu mua đất lại trả giá hợp lý, những hộ nhà vốn đã nghèo khó liền bán đất đi ngay.

 

Cũng nhờ chuẩn bị sớm từ trước, nên đến khi quy hoạch lại khu vực ven sông, không hề xuất hiện chuyện dân không chịu dời đi hay chống đối.

 

Dù cho có, Tô Vận các nàng cũng đã có sẵn đối sách. Dù sao thì nay hoàng quyền là tối cao, trong tay có đại đao quyền lực của triều đình, chỉ cần xử lý hợp tình hợp lý, muốn giải quyết những vấn đề này dễ như trở bàn tay. Huống hồ người đứng ra dẫn đầu lại là Thu đại nhân và Tô cô nương những người được dân chúng kính trọng nhất.

 

"Từ chủ sự, việc xây dựng bến tàu và công trình ven sông là nền tảng quan trọng nhất cho tương lai của Phong Nhạc. Phong Nhạc có thể đón được nguồn tài sản dồi dào chảy vào hay không, đều trông chờ vào việc công trình này có được xây tốt hay không. Ngươi nhất định phải dốc toàn bộ tinh lực vào chuyện này. Các điển lại, thư lại ở công phòng đều phải toàn lực phối hợp với Từ chủ sự. Nếu cần bạc, cần người, cứ mở miệng, ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cho bên ngươi trước." Tô Vận nhìn Từ Cung, nghiêm túc nói.

 

Từ Cung vốn là một trong những đội trưởng xây dựng trước đây, vì năng lực xuất chúng nên được đề bạt làmchủ sự công phòng. Hiện nay rất được Tô Vận trọng dụng, hễ liên quan đến công trình xây dựng, Tô Vận đều đưa hắn theo bên người, thi thoảng còn truyền đạt cho hắn một vài tư tưởng xây dựng hiện đại. Từ Cung từ lâu đã bị trí tuệ của nàng thuyết phục, lại thêm việc vận dụng những lý niệm mà Tô Vận dạy, làm việc quả thực đạt được hiệu quả gấp đôi, càng thêm sùng bái nàng như thần tiên, khâm phục đến mức ngũ thể đầu địa.

 

Hiện tại nghe Tô Vận phân phó công việc cụ thể, hắn lập tức bước lên lĩnh mệnh, nói: "Tô cô nương cứ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực."

 

Tô Vận gật đầu, nói: "Ngươi làm việc vững vàng, công trình lớn như vậy giao cho ngươi, ta và Thu đại nhân đều rất yên tâm."

 

Thu Mộng Kỳ cũng mỉm cười gật đầu với hắn.

 

Hiện tại trong nha môn, mọi công việc đều do Tô Vận làm chủ, mọi người đã sớm quen thuộc, chẳng có gì ngạc nhiên. Huống chi trước kia những chuyện lớn cũng đều là do Tô cô nương sắp xếp, đại nhân chẳng qua là cái loa truyền đạt. Giờ đây toàn là người nhà, cần gì phải làm trò hư danh?

 

Huống hồ, suốt một năm qua, Phong Nhạc có thể thay đổi lớn đến vậy, ai nấy hầu bao đều dày hơn trước, cuộc sống của bá tánh ngày càng có hy vọng, chẳng phải đều nhờ vào sự mưu lược của Tô cô nương đó sao?

 

Ai là người đứng tên điều hành, thật ra chẳng còn quan trọng.

 

Từ Cung được hai người khích lệ, trong lòng vô cùng hào hứng.

 

Lúc này Tô Vận mới xoay người, quay sang nói với Trương Thanh: "Trương chủ sự, hiện nay ở Tây Nam cùng khu vực Trung Nguyên liên tục xảy ra thiên tai, những lưu dân này ngoài việc đổ dồn về Kinh Đô, cũng có thể có người đi ngược đường đổ về hướng Lịch Châu. Đến lúc đó, lưu dân quá cảnh, ngươi phải chú ý trấn an cho tốt. Phải sớm xây dựng khu cách ly ở biên giới Phong Nhạc và bên ngoài thành để an trí nạn dân, lo xa tính trước. Đầu tiên là phải kiểm tra sức khỏe của họ, tránh để dịch bệnh lan rộng. Nếu những người đó không có bệnh, thì tổ chức lại, chia đợt đưa tới công trường ở bến tàu, dùng lao động thay cho cứu tế."

 

"Rõ, Trương Thanh lĩnh mệnh, mọi việc sẽ nghiêm chỉnh làm theo lời dặn của Tô cô nương."

 

Tô Vận gật đầu, lại dặn thêm: "Hộ phòng các người cũng phải phối hợp chuyện này. Xem thử thôn nào nhiều đất ít người, thì sắp xếp để nạn dân an cư lạc nghiệp, khai hoang trồng trọt, sống cho ổn định. Đồng thời cũng phải lưu ý những người có đức có tài, hiện nay đúng lúc cần dùng người. Ai có năng lực thì trước tiên tiến cử lên chỗ Quý đại nhân, nếu Quý đại nhân thông qua thì đưa đến chỗ ta, ta sẽ sắp xếp công việc phù hợp cho họ."

 

"Đương nhiên, tiến cử người hiền không tránh người thân hay kẻ thù. Trong họ hàng thân thích hay bằng hữu các ngươi, nếu có người có năng lực, cũng có thể tiến cử lên. Nhưng cần lưu ý, nếu người được tiến cử được trọng dụng và làm ra thành tích, các ngươi cũng sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Còn nếu là kẻ đức hạnh bại hoại, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Nhưng các ngươi cũng yên tâm, ta và Thu đại nhân không phải là hạng người vơ đũa cả nắm, nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Các ngươi cũng phải thường xuyên để ý đến người mình đã tiến cử, hiểu chưa?"

 

"Hiểu rõ." Mọi người đồng thanh đáp.

 

Tô Vận gật đầu, lại bổ sung: "Người được tiến cử cũng không nhất thiết phải là nam nhân. Trong nhà các ngươi, nếu có thê tử hay tỷ muội có năng lực, cũng không cần gò bó."

 

Mọi người đều bật cười, dù sao thì thê tử của họ cũng có người đang làm việc trong xưởng của Tô Vận, thậm chí có người còn đang giữ chức quản lý. Có người còn nói: "Có một tài nữ như Tô cô nương ở phía trước, chúng ta sao dám xem thường nữ tử."

 

Thu Mộng Kỳ rất hài lòng với câu trả lời này, nói: "Dù là nam nhi bảy thước, cũng đều do nương mang nặng đẻ đau, dưỡng dục nên người. Các vị đang ngồi đây, phần lớn đều có nữ nhi có tỷ muội, ai mà không hy vọng họ cũng có thể xuất đầu lộ diện, tỏa sáng bốn phương."

 

Quý Hô vốn là hài tử hiếu thảo, nghe vậy cảm động vô cùng, lớn tiếng nói: "Thu đại nhân nói rất đúng! Nữ tử ở Phong Nhạc chiếm một nửa dân số, nếu có thể cho họ đãi ngộ công bằng, cơ hội lao động ngang nhau, thì còn sợ gì Phong Nhạc không cường thịnh."

 

Mặc dù những người khác không đến mức xúc động như hắn, nhưng việc nâng cao quyền lợi nữ tử đối với họ mà nói cũng chẳng có gì bất lợi. Huống chi, nếu thê nhi trong nhà có việc làm ổn định, không phải càng tốt sao?

 

Vì vậy ai nấy đều giơ tay tán thành.

 

Nói xong chuyện nhân lực, Tô Vận lại dặn dò Vương Tam: "Hiện nay khắp nơi liên tục xảy ra loạn lạc, đạo tặc hoành hành, ngươi nhất định phải dẫn huynh đệ bên binh phòng giữ vững công tác trị an, bảo vệ tốt an toàn tính mạng và tài sản của bá tánh, không để những kẻ có dã tâm lợi dụng kẽ hở mà quấy rối trật tự Phong Nhạc."

 

"Tô cô nương cứ yên tâm, đại nhân yên tâm, có ta Vương Tam ở đây, tuyệt đối sẽ khiến những kẻ muốn gây chuyện không chịu nổi mà còn rước họa vào thân!"

 

"Tốt lắm."

 

----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-05 21:27:01 đến 2023-08-06 10:31:01.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con, Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh, Bảo Bảo Xe Buýt, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Năm Mộc 45 bình; Đại Địa Thượng Tha Hương Giả, CHCH, Trần Tai Họa, Tiến Thần Tài, mỗi người 10 bình; Nguyên Thượng Thảo 4 bình; Màu Xám Cùng Thanh 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment