Bên trong thùng xe kín mít, bốn cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi bị trói tay trói chân, ngồi sát vào nhau.
So với ba người còn lại đang run rẩy sợ hãi, vẻ mặt Tô Vận lại vô cảm, trông vô cùng tê dại.
Năm tám tuổi, cha nàng vì muốn mua cho nàng một cây kem, trên đường đi ngang qua vạch sang đường thì bị một chiếc xe do tài xế say rượu điều khiển tông văng đi. Mẹ nàng từ đó luôn đổ lỗi cái chết của cha lên đầu nàng, mắng rằng chính vì nàng đòi ăn kem, nếu không cha nàng đã không phải băng qua đường, cũng sẽ không bị xe đâm chết.
Giờ nàng đã mười ba tuổi, nhưng những lời oán trách ấy chưa từng ngừng lại, trái lại ngày càng gay gắt.
Trước mặt người ngoài, mẹ nàng là một người mẹ kỳ vọng con thành tài, một mình kiêm nhiều việc làm thêm, chống đỡ khoản vay nhà đắt đỏ tại khu dân cư cao cấp, cùng học phí của nàng và toàn bộ chi tiêu trong nhà. Về mặt vật chất, mẹ chưa từng để nàng thiếu thốn thứ gì, nhưng về mặt lời nói, chưa từng có lấy một câu ấm áp.
"Đều là tại mày, ba mày mới chết, sao tao lại sinh ra đứa con gái xui xẻo như mày -"
"Tao cực khổ như vậy là để nuôi mày học một trường cấp ba, đại học tốt, nếu mày còn không cố gắng, thì mày có xứng với người ba trên trời của mày không, có xứng với nỗi vất vả ngày đêm của tao không!"
"Tại sao mày cứ thích giao du với bọn trẻ nhà người ta trong khu, tụi nó toàn là con nhà giàu, mày có tư cách chơi chung với người ta sao, mày có trèo cao nổi không?"
"Tao bỏ tiền cho mày đi học không phải để mày đi chơi hưởng thụ, nếu lần sau mày không thi được hạng nhất, thì đừng có vác mặt về gặp tao -"
...
Từng câu từng chữ, như bùa chú, suốt bao năm qua cứ vang vọng bên tai, mỗi khi lơ đãng một chút, những lời nguyền rủa ấy lại trỗi dậy, như kinh Phật không ngừng tụng bên tai, vây quanh nàng nguyền rủa không dứt.
Nàng rất mệt, nàng không biết mình sống để làm gì.
Cho dù có thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm khiến cha chết, nàng tin rằng cũng không thể khiến mẹ thay đổi cách nhìn về nàng, những bùa chú không hồi kết ấy sẽ vẫn cứ lặp đi lặp lại mãi mãi.
Có lẽ ngay cả mẹ nàng cũng không biết rốt cuộc bản thân đang theo đuổi điều gì, chỉ có thể tiếp tục hành hạ nhau, bước từng bước về phía trước trong một hành trình vô định chẳng rõ đích đến.
Lúc trước trong trường từng có một học sinh vì áp lực quá lớn mà nhảy lầu, nàng cũng từng lặng lẽ lên sân thượng, đứng đúng chỗ bạn học kia đã từng đứng, nghĩ rằng nếu mình cũng nhảy xuống từ đây, kết cục sẽ ra sao?
Mẹ sẽ khóc chứ? Bà sẽ đau lòng chứ?
Tô Vận không có đáp án.
Nhưng nàng biết, có một người sẽ buồn.
Người đó biết hoàn cảnh gia đình của nàng, sẽ tạm thời đưa nàng thoát khỏi thế giới u ám này, dẫn nàng đi ăn những món ngọt dẻo mềm, rồi nói với nàng: ăn tinh bột sẽ khiến người ta vui vẻ.
Khiến nàng thỉnh thoảng được hít thở, được sống.
Nàng không dám công khai ra ngoài chơi cùng người ấy, sợ mẹ mắng. Mỗi ngày nàng phải về nhà đúng giờ, trễ một phút, mẹ sẽ càu nhàu, trễ nửa tiếng, mẹ sẽ tra hỏi nàng đi đâu, đi với ai, làm gì.
Thậm chí còn gọi điện xác minh với bạn học hoặc giáo viên.
Nàng cảm thấy ngột ngạt, nhưng lại chẳng có cách nào. Nàng và Kỳ Kỳ không học cùng lớp, mỗi ngày chỉ có mười phút giải lao là có thể gặp nhau. Dù tan học, Kỳ Kỳ có đạp xe theo sau, hai người cũng chỉ có thể nói được vài câu, đến cổng khu dân cư là buộc phải chia tay.
Hành vi của mẹ khiến Kỳ Kỳ rất phản cảm. Cô khuyên nàng phản kháng, nhưng nàng không dám. Nàng không sợ sự độc đoán của mẹ, mà sợ sẽ kích động khiến mẹ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Nàng đã không còn cha, không thể mất thêm mẹ.
Nàng nghĩ, có lẽ chỉ cần thi đậu đại học là được, lúc đó có thể rời khỏi thành phố này. Nàng sẽ chọn một trường thật xa nhà, tránh xa mái nhà khiến nàng ngạt thở.
Tất nhiên, nếu Kỳ Kỳ cũng thi đậu vào trường đó thì càng tốt.
Nhưng đại học vẫn còn rất xa, nàng mới chỉ học lớp tám, ít nhất còn hơn bốn năm. Có lúc nàng cảm thấy mình không thể chịu đựng được lâu như vậy.
May mà còn có Kỳ Kỳ ở bên. Mỗi lần nghỉ giải lao ngắn ngủi, cô đều kéo tay nàng, dẫn nàng đến một góc khuất trong trường, mang đến những thứ vui vẻ, ngon lành.
Gần như mỗi lần nàng sắp gục ngã, đều là Kỳ Kỳ kéo nàng trở lại.
Nàng không biết, nếu không có Kỳ Kỳ, liệu mình có giống bạn học kia, nhảy xuống từ sân thượng hay không.
Những điều "nếu như" đó, nàng không thể xác nhận.
Nàng chỉ biết rằng, trong quãng thời gian hoang vắng và tăm tối ấy, cô là sắc màu duy nhất trong cuộc đời nàng.
Ngoài mười phút giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học, thì tiết thể dục mỗi tuần là lúc nàng có thể thả lỏng phần nào, đa phần thời gian của tiết thể dục đều là hoạt động tự do, Kỳ Kỳ nếu có tiết cũng sẽ cúp học, cùng nàng lén ra ngoài, đến mấy hàng quán ăn vặt gần trường dạo chơi.
Hai người nắm tay nhau, nàng đút đồ ăn cho cô, hai người cười nói vui vẻ, chỉ những lúc như vậy, Tô Vận mới cảm thấy bản thân thật sự đang sống.
Nàng vẫn còn nhớ một buổi chiều nọ, là tiết thể dục mà nàng trông ngóng từ lâu, Thu Mộng Kỳ vẫn như thường lệ, trốn học để đi cùng nàng.
Hôm ấy họ không đi dạo phố, mà đến bên sông. Sau trường có một con sông nhỏ, bờ sông trồng cây xanh, hôm đó là chiều thứ tư, người lớn thì đi làm, học sinh thì học bài, không ai ra bờ sông, xung quanh yên ắng lạ thường.
Cả hai ngồi tựa vai vào nhau dưới gốc một cây đa lớn, nói chuyện vẩn vơ.
Thu Mộng Kỳ hỏi: "Này, cái mảnh giấy tiết trước tớ nhờ người truyền cho cậu, cậu xem chưa?"
Nàng ậm ừ: "Xem rồi. Cậu chép ở đâu ra mấy thứ linh tinh như vậy?"
Trong đó là một đoạn miêu tả cảnh quan hệ giữa nam nữ chính trong tiểu thuyết 'Không Hề Báo Trước' của nhà văn Hà Lan Darian Field. Nhìn thì kín đáo, nhưng vài chỗ lại rất táo bạo. Khi đọc, nàng mặt không biểu cảm, trong lòng lại thầm đoán dụng ý của Thu Mộng Kỳ khi chép đoạn này cho mình, nghĩ có lẽ chỉ là trò đùa, nhưng đồng thời trong lòng lại len lỏi một cảm xúc lạ lùng.
*Editor: theo t research thì Cuốn tiểu thuyết "毫无征兆" (Không Hề Báo Trước) của tác giả Hà Lan Darian Field được nhắc đến trong truyện KHÔNG PHẢI là một tiểu thuyết có thật :v
Rốt cuộc là cảm xúc gì, mơ hồ khó gọi tên.
Giờ Thu Mộng Kỳ lại bất ngờ nhắc lại chuyện đó, nàng liền hỏi vì sao lại chép đoạn như thế cho mình. Bình thường những tờ giấy nhỏ họ truyền cho nhau toàn viết vài chuyện vặt vãnh, nhìn thì nhảm nhí nhưng mỗi lần nàng đều đọc rất thích thú, không bao giờ thấy chán.
Thu Mộng Kỳ suy nghĩ một lát, nói: "Tớ cũng không biết, chỉ là lúc đọc thấy câu văn đó hay hay."
"Hay hay?" Tô Vận không vui: "Cậu thấy cái chuyện đó hay lắm sao!"
Khuôn mặt dày vô địch thiên hạ của Thu Mộng Kỳ cũng hơi đỏ lên, ấp úng: "Cậu không thấy nữ chính trong đó rất giống cậu sao? Cũng bị ghét bỏ vì thân phận, cũng chăm chỉ kiên cường... À, tớ đọc phần miêu tả ngoại hình của cô ấy, trừ kiểu tóc và màu tóc khác ra thì gần như giống hết, rất xinh nữa..."
Nghe tới đây, Tô Vận không hiểu sao trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa, giọng cũng trở nên lạnh tanh: "Cậu thấy tớ giống nữ chính, nên liền tưởng tượng tớ và nam chính trong truyện làm cái chuyện đó sao?"
"Không có, không có, tất nhiên là không phải, sao tớ lại tưởng tượng cậu với người khác chứ-" Thu Mộng Kỳ nói đến đây thì khựng lại, không nói tiếp nữa.
Tô Vận dường như đã nhận ra điều gì đó, ngọn lửa tức giận vừa bốc lên liền tắt lịm, thay vào đó là một cảm giác nóng bức khó diễn tả khác.
Thành thật mà nói, cảm xúc này đối với nàng rất xa lạ. Nàng vẫn còn nhỏ, tuy thế giới người lớn xung quanh đã rất trưởng thành và dễ dàng để nàng quan sát lén, lại thêm nàng thông minh, nên hiểu được rất nhiều chuyện. Hơn nữa trong lớp cũng đã có không ít bạn công khai yêu đương, dù chỉ là kiểu trẻ con ngây ngô buồn cười, nhưng đó chẳng phải chuyện gì lạ lẫm. Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ mình có liên quan gì tới những chuyện đó.
Nàng cảm thấy bản thân không xứng đáng có được những thứ ngọt ngào và tươi đẹp như thế.
Nàng không nói gì, dựa vào thân cây, nhắm mắt lại, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Thu Mộng Kỳ tưởng nàng đang giận, liền rụt rè thò đầu qua, gọi nàng mấy tiếng.
"Tớ sai rồi, sau này không chép mấy thứ đó nữa, cậu đừng giận tớ có được không?"
Cô cứ như vậy cố gắng dỗ dành một lúc lâu, mãi đến khi Tô Vận mở mắt ra nói: "Tớ không giận."
Thu Mộng Kỳ nhìn dáng vẻ ấy của nàng, lại không đoán được cảm xúc cụ thể, cũng không dám nói thêm.
Nhưng mấy ngày sau đó, vì Tô Vận không đạt hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ, về nhà bị mẹ mắng một trận tơi bời, lại lôi chuyện cái chết của cha ra nhắc lại.
Lần đầu tiên sau mười mấy năm luôn ngoan ngoãn, Tô Vận bùng nổ, cãi lại mẹ rồi lao ra khỏi nhà trong cơn mưa lớn.
Lần đó, nàng chạy như điên trong mưa suốt một quãng dài, đến khi kiệt sức thì ngất đi. Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe tải tối om, chật hẹp, miệng bị nhét giẻ bẩn hôi hám, bên cạnh là ba cô bé khác cùng trang lứa.
Tô Vận lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng lại không khóc cũng không la hét, chỉ ngồi tựa lưng vào vách xe, vẻ mặt tê liệt.
Nàng từng đọc rất nhiều tin tức, biết rõ hậu quả của việc bị bắt cóc là gì. Nàng không thể chấp nhận một kết cục như thế. Nàng chỉ đợi một cơ hội một cây cột, một hòn đá to, hoặc một bức tường, nàng giỏi vật lý, nàng biết với tốc độ chạy đủ lớn có thể tạo ra xung lực thế nào. Chỉ cần đủ nhanh, đủ mạnh, đầu nàng sẽ nổ tung, như vậy thì không phải chịu đựng thêm nữa.
Trước đây nàng không nỡ làm mẹ đau lòng, nhưng giờ thì hoàn cảnh đã ép nàng phải đưa ra lựa chọn.
Khi chỉ còn một lựa chọn duy nhất, thì dù là cái chết cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vì không còn phải đắn đo, do dự.
Chỉ là nàng không ngờ được, bên ngoài chiếc xe, tiếng còi đang vang lên dữ dội, như thể có ai đó đang đuổi theo.
Kính xe tải bị bịt kín, không thể nhìn thấy bên ngoài. Bọn họ thì bị trói chặt tay chân, miệng lại bị bịt, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể mặc cho chiếc xe vì tăng tốc và tránh né mà quẹo trái quẹo phải, khiến cả đám bị lắc lư nghiêng ngả đến chóng mặt.
Đầu của Tô Vận cũng vì thế mà đập mạnh vào tấm thép phía trước, đau đến mức rên khẽ một tiếng.
Đúng lúc này, theo sau một tiếng động lớn, thân xe rung mạnh một cái, nàng biết có chiếc xe phía sau đã đâm vào.
Phía trước lái xe của tài xế và người đàn ông ghế phụ như đối mặt đại địch, trong đó một người nói: "Không ngờ lại là một cô nhóc vàng tóc miệng còn hôi sữa, mười hai mười ba tuổi mà lại biết lái xe, thật mẹ nó là tà môn rồi --"
"Không thể chạy tiếp quốc lộ được nữa, rẽ thẳng vào đường làng đi. Con bé đó chắc mới tập lái được vài ngày, không thể đi nổi đường làng đâu. Cứ thế bỏ rơi nó, đến lúc nó tự lao xuống vực thì càng hay."
Tô Vận nghe thấy mấy chữ "con nhóc mười hai mười ba tuổi" thì tim đập thình thịch, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn không dám chắc chắn.
Thu Mộng Kỳ từng nói, ba cô trước đây từng lén dạy cô lái xe, cô có thể lái xe ra đường, chỉ là chưa đến tuổi nên chưa có bằng. Chẳng lẽ thực sự là cô sao?
Cô đã đuổi theo bằng cách nào?
Làm sao cô phát hiện mình bị bắt cóc?
Trong lòng Tô Vận rối như tơ vò, vừa hy vọng là người đó, lại vừa sợ là cô thật.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của hai người kia, nếu thật sự đuổi vào đường làng, với tính cách bốc đồng của cô, nhỡ đâu cả người lẫn xe thật sự lao xuống vực thì phải làm sao?
Người như nàng chết thì cũng thôi đi, nhưng không thể để Mộng Kỳ chết được, cô phải sống tốt.
Tô Vận nóng ruột như lửa đốt, nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Dù không thể nhìn ra ngoài, nhưng chiếc xe cứ lắc lư dữ dội, khi thì phanh gấp, khi thì lao đi như điên, phối hợp với tiếng chửi rủa của hai người phía trước, Tô Vận đại khái cũng đoán được tình hình bên ngoài. Mấy cô gái trong xe cũng bị lắc cho va vào nhau, bịt miệng nên chỉ có thể r*n r* khóc thút thít.
"Rẽ, rẽ phải! Rẽ vào đường làng ngay-" Người ngồi ghế phụ quát lên.
"Con nhóc thối này, nó không cần mạng nữa chắc! Cắn dai như thế, nó không muốn sống, nhưng chúng ta còn muốn giữ mạng!"
"Đừng nói nữa, mau rẽ! Cứ tiếp tục thế này thì cảnh sát sắp đến, chi bằng vào làng trước, cắt đuôi con nhãi kia, lát nữa bỏ xe giữa đường, dắt người lên núi trốn."
Đang nói, đuôi xe lại bị đâm mạnh một cú.
Cả xe chấn động dữ dội.
"Con nhãi thối này, ông đây mẹ nó muốn liều mạng với mày -"
"Đm, liều cái gì, cắt đuôi nó mới là việc chính-"
Còn chiếc xe phía sau cũng nhận ra ý đồ của bọn chúng, cô biết mình không giỏi lái đường làng hẹp với đầy đá sỏi. Một khi đuổi vào trong đó, không chỉ không cứu được người, mà chính bản thân cô cũng có thể mất mạng.
Cho nên cô càng liều mạng đạp ga lao tới, định nhân lúc rẽ ngoặt mà làm một cú "ngọc nát đá tan"!
"Đm-con nhãi đó chắc không sợ chết rồi-A!"
"Rầm--"
"Rầm--"
Tiếng va chạm vang lên dữ dội, bên trong xe rung lắc kịch liệt, cả thế giới như đảo lộn. Đầu Tô Vận lại va mạnh vào tấm sắt phía trước.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt bên tai -
Cơn đau dữ dội kéo đến, nàng muốn mở mắt ra nhưng lại không sao mở nổi, cuối cùng ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, nàng đã nằm trong bệnh viện, bên giường là mẹ nàng đang rơi nước mắt.
Mẹ thấy nàng tỉnh lại, ban đầu vui mừng, nhưng ngay sau đó lại đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mày hại chết cha mày còn chưa đủ, bây giờ lại muốn hại chết chính mình, định bỏ lại tao một mình sống cả đời trong áy náy có phải không?!"
Tô Vận đã miễn dịch với những lời đó từ lâu, vừa mở miệng đã hỏi ngay: "- Thu Mộng Kỳ thế nào rồi?"
Giọng nàng khản đặc đến không thể nhận ra.
Mẹ giận dữ trừng mắt nhìn nàng hai giây, đối diện lại là ánh mắt cứng cỏi của con gái, bà cuối cùng cũng mở miệng: "Đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bốn ngày rồi, vẫn chưa tỉnh lại."
Nàng vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị mẹ cản lại: "Mẹ nó giờ chỉ hận không thể giết mày, mày đừng có mà bén mảng đến trước mặt người ta."
Tô Vận mặc kệ, vẫn cố gắng xuống giường, nhưng đầu choáng váng một trận dữ dội, máy theo dõi ở đầu giường bắt đầu vang lên tiếng "tít tít tít", y tá ngoài hành lang nghe thấy động tĩnh liền vội chạy vào, thấy nàng định xuống giường thì lập tức đè nàng xuống nói: "Hiện tại em không thể rời giường, xin hãy nằm yên."
Nàng vẫn vùng vẫy, muốn rút dây truyền trên tay ra, y tá thấy vậy liền lớn tiếng ngăn lại, các bác sĩ khác nghe tiếng cũng nhanh chóng chạy đến hỗ trợ.
Toàn thân Tô Vận như rơi vào trạng thái phát cuồng, không ngừng giãy giụa, cuối cùng vẫn bị mọi người cùng nhau ghìm chặt xuống giường. Sau khi một mũi thuốc an thần được tiêm vào cánh tay, nàng cuối cùng cũng yên lặng lại.
Chờ đến khi mọi người rời đi, phòng bệnh cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh. Trước khi chìm vào giấc ngủ mê man, Tô Vận nghe thấy mẹ nói: "Nó lái xe đâm vào chiếc xe kia, xe lao khỏi đường, đầu nó bị va đập mạnh... có khi sẽ không tỉnh lại được nữa..." (Editor: t thấy TMK cũng kh phải con người nữa đâu :v có bé gái nào 13-14t mà cỡ đó kh, ê mà t có giả thuyết là có khi do tai nạn hồi nhỏ này nên hồn 2 mẻ này chỉ còn 1 nửa =]] đến khi trưởng thành thêm 1 vụ tai nạn cùng nhau nữa là xuyên không đi chung luôn)
......
Lúc Tô Vận tỉnh lại lần nữa, nàng được biết người nhà họ Thu đã chuyển viện cho Thu Mộng Kỳ.
Về sau, mẹ của Thu Mộng Kỳ đến tìm nàng, nói với nàng rằng Thu Mộng Kỳ đã tỉnh lại, nhưng lại mắc chứng rối loạn tâm thần sau chấn thương nghiêm trọng, đã quên mất một số chuyện trong quá khứ. Bà hy vọng Tô Vận đừng đến quấy rầy cô nữa, cũng đừng cố gắng khơi lại ký ức trước đây, kẻo khiến tinh thần cô tổn thương nặng.
Tô Vận không ngờ rằng, bao nhiêu năm qua bản thân luôn bị ghét bỏ, tình hình chẳng những không tốt lên mà còn tồi tệ hơn.
Mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng dường như chẳng có gì thay đổi.
Thu Mộng Kỳ không còn chơi cùng nàng, bên cạnh cô xuất hiện những người bạn tốt khác, ánh mắt cô nhìn nàng giờ chỉ như nhìn người xa lạ. Nực cười là, cô thậm chí còn xem nàng như kẻ thù trong tưởng tượng của mình.
Tô Vận không giải thích, âm thầm nuốt mọi thứ vào lòng, lặng lẽ chịu đựng mọi hiểu lầm từ Thu Mộng Kỳ.
Có lẽ đúng như mẹ từng nói, nàng chính là hiện thân của xui xẻo, ai đến gần nàng đều sẽ không may mắn.
Giữ khoảng cách và im lặng, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho người khác.
Điều duy nhất thay đổi, là mẹ nàng cuối cùng cũng không còn ngày ngày niệm chú bên tai nàng nữa. Có lẽ biến cố lần đó khiến bà sợ hãi, bà trở nên trầm lặng, cũng không còn ép nàng học hành như trước. Nhưng đến lúc này, Tô Vận lại lao vào học như kẻ điên, bởi ngoài học ra nàng không biết phải làm gì.
Về sau, Thu Mộng Kỳ rời đi. Quãng thời gian đó, cô trải qua giai đoạn nổi loạn, liên tục đánh nhau với người khác, dính đến xã hội đen, bị cha ép buộc đưa ra nước ngoài.
Mẹ nàng cũng ra đi, ra đi mãi mãi. Khi ấy mẹ nàng chưa đến bốn mươi lăm tuổi, nàng trở thành trẻ mồ côi.
Căn nhà của họ cũng bị ngân hàng tịch thu vì không trả nổi tiền vay, may mà nàng vẫn còn có thể ở ký túc xá trường. So với trước kia, cuộc sống trở nên rất túng thiếu, nàng phải luôn căng mình để giành học bổng, nhưng lại vô cùng cô đơn và lạc lõng.
Dù là vậy, suốt những năm qua, nàng chưa từng từ bỏ việc dò la tin tức của người ấy. Nàng biết đến những hành vi táo bạo, liều lĩnh của Thu Mộng Kỳ, vừa vui mừng vì cô có thể sống tự do không bị ràng buộc, lại vừa lo lắng cho sự an toàn của cô. Mãi cho đến khi Thu Mộng Kỳ về nước, nàng đã lén gặp lại vài lần, thấy cô thay đổi không ít, nhưng lại trở nên kiêu kỳ như tiểu thư nhà giàu, còn tìm một gã đàn ông tồi tệ, mà trớ trêu thay, gã đó lại là đồng nghiệp của nàng.
Nàng không biết có phải đầu óc Thu Mộng Kỳ thực sự bị va đập đến hỏng rồi không, mà lại chọn một người đàn ông như thế. Nàng tức giận, tức vì ánh mắt chọn người của Thu Mộng Kỳ quá kém.
Nàng cũng tức, tức vì năm xưa người viết cho mình đoạn văn trong tiểu thuyết đó lại đi yêu đàn ông.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, thực ra nàng đang ghen, ghen với gã đàn ông có thể có được Thu Mộng Kỳ.
Nàng không cam tâm, nàng muốn để Thu Mộng Kỳ thấy rõ gã đó là hạng người gì. Vì thế, nàng tiếp cận Thường Tuấn, chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, tên đó đã như một con chó nhỏ, lẽo đẽo chạy theo nàng.
Người ấy quả nhiên tức giận, dáng vẻ giận dữ lúc đó trông thật đáng yêu. Cô chất vấn gay gắt gã đàn ông kia, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Sau đó cô bắt đầu đánh Thường Tuấn, nhưng vô tình đụng phải lan can, ngã từ rìa sân thượng xuống dưới.
Tô Vận thừa nhận lúc ấy nàng hoảng rồi, cảm xúc như quay lại thời khắc ở bệnh viện năm xưa, tim như bị bóp nghẹt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ nàng không thể mất Thu Mộng Kỳ. Dù có phải chết, hai người cũng phải chết cùng nhau.
Chỉ là không ngờ, cú ngã đó lại dẫn đến một kỳ ngộ to lớn đến vậy.
Tô Vận mở mắt, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Phía dưới cơ thể âm ỉ đau, mang theo cảm giác sưng tấy khó nói nên lời, như đang nhắc nhở nàng về sự tồn tại của người bên cạnh.
Nghĩ đến từng cảnh tượng đêm qua khiến người ta đỏ mặt tim đập, lòng nàng không ngăn được rung động.
Nàng khẽ xoay người, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy, mái tóc đen xõa trên gối, so với lúc bình thường buộc lên hay đội mũ lại càng thêm phần dịu dàng nữ tính.
"Lão bà, nàng tỉnh rồi." Thu Mộng Kỳ ánh mắt đong đầy tình cảm, ánh lệ long lanh bao phủ lấy nàng.
Tô Vận đưa tay ra, dịu dàng v**t v* khuôn mặt cô.
Không ngờ một giọt lệ ấm nóng liền lăn vào lòng bàn tay nàng.
"Ta nhớ lại rồi, tất cả... tất cả mọi chuyện. Xin lỗi, để nàng phải một mình chịu đựng khổ sở suốt ngần ấy năm..." (Editor: kì diệu thiệt, ấy xong cái nhớ lại được luôn hã =]]])
Tô Vận mỉm cười, "Không sao đâu... Đừng khóc."
Không sao đâu, tất cả đều là an bài tốt nhất.
Vừa nói, mắt nàng cũng bắt đầu ươn ướt.
Nếu đã định sẵn phải trải qua những điều ấy, vậy thì cứ đi qua thôi, những gì thuộc về nàng, cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên nàng.
Thu Mộng Kỳ ghé sát lại, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Dưới lớp chăn mỏng, th*n th* tr*n tr** dán sát vào nhau, trong cảm động lại pha lẫn một chút ngượng ngùng.
May là Thu Mộng Kỳ luôn biết cách đúng lúc mà mặt dày nói ra những lời vô liêm sỉ: "Tối qua ta vui lắm, cảm giác như cả người bay lên trời. Sáng nay nhớ lại mọi chuyện vừa vui vừa đau lòng. Sớm biết làm chuyện đó có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, thì ngay lúc mới gặp nhau chúng ta nên lên giường."
Tô Vận lập tức bị câu đó đánh bay toàn bộ cảm xúc bi thương lẫn vui sướng, thật sự không thể nhìn nổi cái mặt hí hửng của cô, liền nhéo nhẹ má cô: "Lại nói bậy, mau dậy đi điểm danh nha môn, mấy ngày nay còn nhiều chuyện phải làm."
"Không đâu, tối qua mật ngọt êm đềm, nhiệm vụ chính hôm nay là tận tình hồi tưởng, không thích hợp đi làm."
"Nàng không dậy, ta dậy."
"Ây ây ây, ta dậy, ta dậy, tối qua nàng mệt rồi, nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Thu Mộng Kỳ ghé lại hôn nhẹ lên má nàng, "Phu quân đi tiền đường làm việc, kiếm tiền nuôi lão bà thân ái của ta."
Tô Vận đưa tay, khẽ nhéo lên cặp mông cong cong của cô một cái: "Đi đi." (Editor: =]])
___
Tác giả có lời muốn nói:
Viết rồi mà cũng không đăng được, đành phải phát huy trí tưởng tượng mạnh mẽ của mọi người vậy......
Chỉ riêng đoạn hôm qua chẳng làm gì mà tôi cũng lo bị khoá.
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-08-07 14:50:41 ~ 2023-08-08 12:53:07 ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng pháo phản lực: 郁非 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng mìn: 没心没肺, yuyuyu, 海王子Kai, 原子小不点, 宝宝巴士, 独自漫游 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới dinh dưỡng:
小耿 108 chai;
埋愁maichou 60 chai;
赞赞没时守 42 chai;
取名废狗 32 chai;
胡不归, zhao mỗi người 20 chai;
优雅洗碗工, 七三i mỗi người 5 chai;
A.B.D 3 chai;
独步寻花? 2 chai;
原地满血复活, 夏天, 50479772, 学舌猫, 娜影嫣然kikyo mỗi người 1 chai;
️ Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!