Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 135

Thu Mộng Kỳ đi ra tiền đường làm việc, cả gương mặt tràn ngập ý cười.

 

Vương Tiểu Bảo nhịn không được hỏi: "Chủ tử, người có chuyện gì mà vui thế, kể cho bọn thuộc hạ nghe với, để mọi người cùng vui lây một chút."

 

Thu Mộng Kỳ nhặt cuộn trúc trên bàn lên gõ vào đầu hắn: "Chuyện của chủ tử mà cũng dám hóng sao? Đúng rồi, mấy người Lục Tử dạo này đang làm gì?"

 

"Nghe lời Tô cô nương sai khiến, đi các huyện lân cận dò giá lương thực."

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu, nghĩ thầm, quân nhu và vũ khí, rồi còn việc chiêu binh, gần đây đều đang tiến hành từng bước ổn định, nhưng chuyện mua chiến mã lại khó hơn.

 

Vùng Đông Nam ngựa ít, hơn nữa ngựa ở đây còn nhỏ hơn so với ngựa phương bắc, nếu có thể mua được ngựa phương bắc thì tốt rồi.

 

Nhưng muốn ra phương bắc mua ngựa, tất phải đi qua gần như cả nước, nói không chừng còn phải vòng qua gần Kinh Đô, vận chuyển ngựa với quy mô lớn như vậy chẳng phải rõ ràng nói cho hoàng đế biết là các nàng sắp tạo phản sao.

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu, con đường đó không thể đi, không biết có thể đi đường thủy được không, dù sao hiện giờ các nàng cũng ở ngay sát bờ biển, lý thuyết là khả thi.

 

Từ thời Hán trở về trước, phương bắc vốn thuộc thiên hạ Hung Nô, giờ thời thế đổi thay, không rõ vùng ven biển phía bắc hiện còn là đất của Hung Nô nữa hay không.

 

Trong thời đại cũ không có internet, việc truyền tin là một vấn đề lớn.

 

Cô ngẩng đầu lên, nói với Vương Tiểu Bảo: "Ngươi đi tìm xem trong thành có ai mới từ phương bắc xuống không, bao gồm thương nhân hay người chạy việc vặt gì cũng được, cứ nói ta muốn mời họ đến nha môn ngày mai để hỏi tình hình phương bắc hiện giờ."

 

Vương Tiểu Bảo lập tức lĩnh mệnh đi làm.

 

Thu Mộng Kỳ đi quanh phòng làm việc một hồi, lúc thì cảm thấy đầy khí thế, lúc lại thấy chẳng làm được việc gì, chân như không kiểm soát, cứ muốn quay về hậu viện.

 

Muốn gặp nàng.

 

Hơn bất kỳ lúc nào khác.

 

Trong lòng không chỗ nào là không ngứa ngáy, chỉ có gặp được nàng mới giải được độc.

 

Nhưng mới ra khỏi đó chưa được nửa canh giờ, giờ lại quay vào, liệu nàng có thấy mình bám người quá không?

 

Quá bám người sẽ khiến đối phương cảm thấy không gian cá nhân bị xâm lấn, lâu dần sẽ khiến người ta ngột ngạt, Thu Mộng Kỳ hiểu cảm giác đó, giống như trước đây Hạ Thiền cứ bám lấy cô, cô cũng từng uyển chuyển khuyên đối phương nên lo cho bản thân nhiều hơn, đừng cứ xoay quanh mình mãi.

 

Giờ thì ngược lại, đến lượt Thu Mộng Kỳ trở thành người bám người, khiến cô có chút hoang mang, cô không muốn Tô Vận cũng có cảm giác như vậy.

 

Nhưng khác biệt là, nếu người bám dính là Tô Vận, cô cầu còn không được, thậm chí còn mong nàng càng bám dính mình càng tốt, suốt đời cũng không ngán.

 

Có điều Tô Vận trông thì lạnh lùng xa cách, chỉ thỉnh thoảng mới hơi chủ động một chút, đa phần thời gian đều chìm đắm trong công việc.

 

Thu Mộng Kỳ khổ não, cô đúng là rước phải một lão bà nghiện công việc, biết làm sao bây giờ.

 

Làm gì được chứ, lúc đi học, Tô Vận đã là một con mọt sách, Thu Mộng Kỳ nhớ lại những ký ức tối qua vừa tìm lại được, biết hai người từ nhỏ đã có biết bao nhiêu lần giao lưu, đã từng thân thiết như vậy, trong lòng ngọt ngào không nói nên lời.

 

Ngoài vui mừng ra, còn lại là một cảm giác viên mãn và đầy đủ chưa từng có.

 

Mất đi một phần ký ức, nhìn bề ngoài thì tưởng như không có gì thay đổi, vẫn ăn cơm, đi học, ngủ nghỉ như thường, nhưng thật ra trong lòng luôn có một khoảng trống, khiến cô có cảm giác mình như một con ngựa gỗ rỗng ruột, ánh mắt đờ đẫn lang thang giữa nhân gian, chạy đông chạy tây, không biết vì sao mà chạy, cũng chẳng rõ vì sao phải dừng lại, cứ như đang tìm kiếm điều gì đó, mà lại chẳng biết mình đang tìm cái gì.

 

Thế là cô nổi loạn, tìm kiếm cảm giác k*ch th*ch, dùng đủ loại phương thức cực đoan để k*ch th*ch não và dây thần kinh, mong mượn một loại kh*** c*m khác thay thế cho sự hoang vu không tên trong lòng.

 

Nhưng khi ký ức ấy quay trở về, trong cô như có một chỗ đã tìm được gốc rễ, cả người buông lỏng, như trút được gánh nặng.

 

Rõ ràng, nàng chính là phần còn thiếu trong cuộc đời mình.

 

Dù không có ký ức ấy nâng đỡ, hai người cuối cùng vẫn ở bên nhau, nhưng Thu Mộng Kỳ biết, tình yêu của Tô Vận tuyệt đối là bắt nguồn từ chính con người trong quá khứ ấy của cô.

 

Không phải là không yêu con người hiện tại của cô, mà là yêu một "mình" trọn vẹn.

 

Ngược lại, chính cô lại là người đã yêu qua Tô Vận của quá khứ, và rồi lại yêu cả Tô Vận của hiện tại.

 

Hóa ra, bất kể có ký ức ấy hay không, bản thân vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn, một điều kỳ diệu và may mắn biết bao.

 

Thu Mộng Kỳ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, ngọt ngào xen lẫn chua xót và áy náy, còn có cả nỗi xót xa không cách nào kìm lại được, sau tai nạn, mình lại quên mất nàng, còn nghe lời người khác xúi giục, coi nàng là kẻ địch, khắp nơi đối đầu với nàng... nàng đã buồn đến mức nào chứ? Có một người mẹ như vậy đã là quá khó khăn, mình lại còn như vậy với nàng...

 

Ai...

 

Thu Mộng Kỳ không nhịn được đập nhẹ mấy cái lên đầu mình, ông trời trêu ngươi, ông trời thật sự bất công, sao lại khắc nghiệt với nàng đến thế?

 

Không được, cho dù nàng có lạnh lùng, cho dù ông trời không thương nàng, thì chẳng phải vẫn còn có mình đây sao? Mình sẽ cố gắng hết sức, che mưa chắn gió, hộ tống bảo vệ nàng, Tô Vận thích cảm giác thành tựu, muốn thực hiện hoài bão trong lòng, muốn đứng ở vị trí cao, đạt được thành tựu lớn hơn, vậy thì mình giúp nàng thực hiện là được. Giờ đây Phong Nhạc chẳng phải đã là như vậy rồi sao? Hiện tại cô đã thực sự trở thành người có tiếng nói tại Phong Nhạc, sau này, cô sẽ là người đứng đầu của Tân Hội quận, rồi cả Lịch Châu, thậm chí là toàn bộ Đại Diễm!

 

Nói cho đúng thì nàng vốn chẳng hề lạnh nhạt. Khi còn nhỏ, các nàng cùng nhau chơi trò gia đình, nàng rõ ràng nhập tâm, nhiệt tình đóng vai làm mẹ, chính là vợ của 'chủ nhà' trong trò chơi ấy.

 

Cùng nhau đi học, nàng viết cho mình những tờ giấy nhắn nhỏ, tuy mỗi lần hồi âm chỉ có hai dòng, khẩu khí lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng chưa từng có lần nào không hồi âm lại cho mình.

 

Cùng nhau ra ngoài chơi, nàng sẽ luôn nắm chặt tay mình, nghiêm túc ăn hết từng phần đồ ăn mình đút qua. Hai người từng uống chung một chai nước, ăn chung một cái bánh bao, nàng chưa từng chê nước miếng của mình, chỉ cần đứng cạnh nhau, bờ vai nàng cũng sẽ luôn dính sát vào vai mình.

 

Một người như vậy sao có thể là lạnh nhạt?

 

Rõ ràng là rất bám người.

 

Nghĩ tới đây, cô lại cười tươi roi rói, cả người tràn đầy sức sống và động lực.

 

A~ Có lão bà thật là tuyệt mà, lại còn là nữ hài mình yêu từ nhỏ tới lớn, đây là chuyện may mắn đến nhường nào!

 

Thu Mộng Kỳ hưng phấn gào thét trong lòng.

 

Cô muốn làm lão bà nô, làm kẻ bị lão bà"dắt mũi", muốn ngoan ngoãn nghe lời lão bà, dốc hết sức mình hầu hạ lão bà, vĩnh viễn đặt lão bà lên hàng đầu -

 

Không thể ngồi yên thêm, muốn đi tìm nàng, muốn nói với nàng nỗi tương tư mới nửa buổi sáng không gặp, muốn nói với nàng tất cả những điều mình muốn làm cho nàng.

 

Cô lập tức bật dậy, định bước ra ngoài, lại không ngờ suýt nữa va vào một nha dịch đang bước vào bẩm báo.

 

Nha dịch nói có một nữ tử tên là Trương Yên xin cầu kiến.

 

Thu Mộng Kỳ đè nén tâm tư đang rục rịch, tạm thời dồn sự chú ý vào công việc.

 

Cô thấy cái tên "Trương Yên" rất xa lạ, nghĩ có thể là dân chúng dưới quyền đến nhờ cô giải quyết chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ vậy lại cảm thấy không đúng. Thường thì người đến cửa nhờ cậy sẽ phải ghi danh trước ở tiền sảnh, nếu là chuyện nhỏ, sẽ do nha dịch phụ trách giải quyết, chỉ khi gặp việc khó xử lý hoặc ảnh hưởng lớn mới chuyển đến cô.

 

Vì vậy cô phất tay ra hiệu, dặn đưa người vào.

 

Không ngờ người đến lại là một nữ tử ăn mặc chỉnh tề, cả người toát ra phong vị thư hương, mang theo ba phần khí chất cao quý, trạc hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhìn không giống người dân bản địa ở Phong Nhạc, trái lại lại giống loại tiểu thư khuê các đến từ Kinh Đô như Tô Vận.

 

Nữ tử vừa thấy Thu Mộng Kỳ liền khẽ nhún gối thi lễ, miệng nói: "Trương Yên bái kiến huyện lệnh đại nhân."

 

Thu Mộng Kỳ giơ tay ra hiệu miễn lễ, hỏi: "Ngươi tìm bản quan có chuyện gì?"

 

"Tiểu nữ là người Kinh Đô, hai tháng trước, tiểu muội để lại thư rồi bỏ nhà đi, nói muốn đến Phong Nhạc nơi nổi tiếng sản xuất giấy tốt để nhìn thử. Hai tỷ muội chúng ta mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, được tổ phụ một tay nuôi dưỡng. Muội muội rời đi, tổ phụ lo lắng vô cùng nhưng không thể thân chinh đi tìm, nên ta mới vội vã xuôi nam, dọc đường dò hỏi khắp nơi. Nhưng đến địa giới giữa Kinh Châu và Lịch Châu thì bặt vô âm tín. Ta cùng gia nhân ở Kinh Châu lưu lại vài ngày dò hỏi cũng không có kết quả, nghĩ đến đích đến của muội ấy là Phong Nhạc nên mới chạy tới đây. Nay mới vào thành, đất khách quê người, như ruồi không đầu, chỉ còn cách mạo muội đến nhờ đại nhân giúp đỡ, mong ngài có thể phái người tra tìm tung tích của tiểu muội."

 

Đã là tìm người, lại còn là tiểu cô nương, Thu Mộng Kỳ đương nhiên không nỡ từ chối.

 

"Ngươi chờ một chút, ta sẽ cho gọi người phụ trách tuần tra trị an đến nghe một lượt, để tiện tra tìm."

 

Nói rồi sai người đi mời vị ban đầu phụ trách tuần tra đến.

 

Trong lúc chờ đợi, Thu Mộng Kỳ hỏi: "Nghe nói gần đây các nơi xảy ra loạn lạc không ít, Trương cô nương từ kinh thành xuôi nam, đường đi có yên ổn không?"

 

Chỉ thấy Trương Yên thở dài, lắc đầu: "Ta mang theo sáu gia nhân, luôn đi lại kín đáo, thế mà dọc đường vẫn gặp vài nhóm cướp bóc. Mãi đến khi qua khỏi Kinh Châu, vào địa giới Lịch Châu mới có thể thở phào một hơi. Cũng thật không ngờ, nơi từng khiến người nghe tên đã sợ như Lịch Châu, giờ đây lại trở thành nơi tránh nạn tốt nhất."

 

Tuy trước đây Lịch Châu do Cam Đức Thọ quản lý, nhưng Thu Mộng Kỳ đã sớm dặn Đới Hùng liên lạc với các sơn phỉ trên núi, yêu cầu họ không được quấy rối thương nhân và lữ khách qua đường, để tiện cho sản phẩm của Phong Nhạc vận chuyển khắp nơi. Nhất là về phía Tân Hội quận, do Lý Thái quản lý nghiêm ngặt, cộng thêm sự kiện diệt phỉ ở Mông Sơn lần trước, nên chuyện thổ phỉ chặn đường cướp bóc hầu như không còn.

 

Trương Yên đi dọc đường, trải nghiệm tự nhiên càng rõ ràng.

 

Vì thế nàng càng lo lắng cho an nguy của muội muội, nếu đã vào đến địa phận Lịch Châu thì còn yên tâm, nhưng nếu xảy ra chuyện ở phía Kinh Châu, vậy thì e là lành ít dữ nhiều.

 

Thu Mộng Kỳ cũng nhìn ra sự lo lắng của nàng, liền an ủi: "Ngươi đừng vội, gần đây mỗi ngày Phong Nhạc đều có người đi tuần biên giới, trong thành cũng có dân tráng tuần tra theo lịch. Nếu muội muội của ngươi từng đến Phong Nhạc, nhất định sẽ tra ra được tung tích."

 

Nghe cô nói vậy, Trương Yên mới phần nào yên tâm.

 

Thu Mộng Kỳ cũng âm thầm quan sát nữ nhân trước mắt, dù trong lòng nôn nóng vô cùng nhưng lời nói không vội vàng, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, vừa mới vào thành đã trực tiếp đến nha môn tìm cô vị huyện thái gia này, rõ ràng là nắm được cách giải quyết hiệu quả nhất.

 

Hơn nữa, với độ tuổi của Trương Yên, ở thời đại này lẽ ra đã được gả đi, nàng nhìn có vẻ hiểu lễ nghĩa, nhưng khi tự giới thiệu lại không xưng là dân phụ hay tiện thiếp gì đó, dường như là cố ý tránh né, nghĩ đến thân phận chắc chắn không tầm thường, nhưng đối phương chưa nhắc tới thì Thu Mộng Kỳ cũng không tiện hỏi.

 

Đang trò chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thu Mộng Kỳ quay đầu nhìn sang, liền bật cười.

 

Tô Vận sau khi thức dậy, nghĩ tới còn một số việc cần sắp xếp nên đi về phía trước, vừa hay thấy Thu Mộng Kỳ đang tiếp khách, liền nghĩ không nên quấy rầy cô, đang định xoay người sang phòng bên cạnh tìm người khác thì không ngờ người kia đã gọi nàng lại.

 

Lúc bước vào phòng, ánh mắt nàng khẽ lóe lên, dường như nhớ đến chuyện tối qua.

 

Thế nhưng khi nhìn thấy Trương Yên đang ngồi bên cạnh, nàng khựng lại một chút, tựa như nhớ ra ký ức trong đầu, gọi một tiếng: "Yên tỷ."

 

"Ồ, hai người quen nhau à?"

 

Trương Yên nở nụ cười đầu tiên kể từ khi vào cửa, nói: "Tổ phụ ta và phụ thân của Tô muội muội từng cùng làm quan trong triều, chúng ta từng gặp nhau hai lần."

 

Tô Vận lúc này mới quay sang Thu Mộng Kỳ giới thiệu: "Tổ phụ của Yên tỷ chính là Trương các lão trong nội các, lần trước khi nàng bị làm khó ở yến tiệc hoàng gia, đám người kia hô hào bắt nàng c** đ* chứng minh thân phận, chính là Trương các lão đã lên tiếng bênh vực, hoàng thượng mới ban cho nàng chức quan."

 

Thu Mộng Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, chuyện Thu Thực bị làm khó trong yến tiệc tất nhiên cô nhớ rõ, chỉ là không ngờ nữ tử trước mặt lại là chất nữ của Trương các lão, thật quá trùng hợp, cô vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ sâu với Trương Yên: "Đa tạ tổ phụ cô nương đã lên tiếng giúp đỡ, Thu Thực mới có cơ hội đến Lĩnh Nam nhậm chức. Chỉ là vẫn chưa có cơ hội đích thân tạ ơn, sau này nếu có dịp nhất định sẽ đến bái kiến Trương các lão, trước mắt xin cô nương chuyển lời cảm tạ thay ta, Thu Thực cảm kích vô cùng."

 

Trương Yên cũng vội đứng dậy, khẽ nâng cô lên: "Tổ phụ ta chỉ là tiện tay giúp một chút, Thu huyện lệnh không cần để trong lòng, lão nhân gia nghe nói ngài ở Phong Nhạc yêu thương dân chúng, quản lý huyện thành rất tốt, mỗi lần nhắc đến đều đầy lời tán thưởng."

 

Thu Mộng Kỳ kinh ngạc: "Lão nhân gia cũng biết chuyện ở Phong Nhạc?"

 

"Cuối năm ngoái, đại nhân Hứa Mục Thông trở về kinh chúc thọ hoàng thượng, từng nhắc đến ngài với tổ phụ ta. Vụ án Cam Đức Thọ có thể tiến triển suôn sẻ như vậy, là nhờ Hứa đại nhân đã nói nhiều lời tốt về ngài trước mặt thánh thượng, tổ phụ ta cũng có mặt hôm đó."

 

Thu Mộng Kỳ vừa cảm động, lại có chút buồn bã, nếu năm đó Hứa Mục Thông cũng chịu để tâm đến chuyện của Lý Uyển, thì Lý Thái hôm nay đã chẳng đến mức đối xử lạnh nhạt với ông ta như vậy.

 

"Hứa đại nhân từng giúp ta, nhưng mấy lần gặp lại đều chưa từng nhắc đến chuyện đó, ta thật ra lại mang ơn ông ấy mà không hay biết."

 

"Giúp người vốn dĩ không nhất thiết phải mong cầu hồi báo, huống hồ Thu huyện lệnh làm việc chân thật, Hứa đại nhân chỉ là nói ra sự thật mà thôi."

 

"Hiện tại có thể nói sự thật đã là điều đáng quý."

 

Trương Yên mỉm cười nhạt, sau đó quay sang hỏi Tô Vận: "Tô muội sao lại ở nha môn?"

 

Tô Vận hơi đỏ tai, quay sang nhìn Thu Mộng Kỳ đứng cạnh, Thu Mộng Kỳ liền kéo tay nàng, cười hớn hở trả lời thay: "Khanh Vận là vị hôn thê của ta, tháng sau chúng ta sẽ bái đường thành thân, nếu lúc đó cô nương còn ở Phong Nhạc, nhất định phải đến tham gia hôn lễ của chúng ta."

 

Trương Yên thấy hai người họ trước mặt người ngoài lại thân mật như vậy thì có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng mỉm cười, gật đầu: "Đó là điều tất nhiên."

 

Tô Vận không thèm nhìn tên ngốc bên cạnh, giật tay ra nói: "Giữa chân mày Yên tỷ mang đầy âu sầu, lần này đến Phong Nhạc, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"

 

Trương Yên nhìn nàng, đáp: "Tô muội vẫn thông minh như xưa."

 

Đang định mở miệng, thì Vương Tam dẫn theo mấy vị ban đầu đi tuần cũng đến.

 

Vì vậy nàng nói: "Đã mọi người đều đến rồi, vậy ta nói luôn thể."

 

Thu Mộng Kỳ: "Chờ một chút, hình như họa sư còn chưa tới."

 

Không ngờ Trương Yên lại nói: "Không cần tìm họa sư, ta đã vẽ sẵn chân dung của tiểu muội."

 

Thu Mộng Kỳ mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá rồi."

 

Trương Yên liền gọi tùy tùng mang bức họa đã vẽ sẵn ra.

 

Tiểu cô nương trong tranh trông lanh lợi đáng yêu, nhưng mọi người đều lắc đầu nói chưa từng gặp qua cô nương này, thế là lập tức chăm chú lắng nghe Trương Yên kể lại hành trình của Trương Nhiễm.

 

Khi nghe nói là mất tích tại địa phận Điền Vinh huyện ở Kinh Châu, ai nấy đều không khỏi thấy căng thẳng.

 

Giờ đây nơi nơi hỗn loạn, một cô nương xinh đẹp như vậy nếu rơi vào tay kẻ xấu, e rằng lành ít dữ nhiều.

 

Tô Vận hỏi: "Yên tỷ, ở Điền Vinh huyện ngươi có đến tìm huyện lệnh nơi đó không?"

 

Trương Yên gật đầu: "Có, nhưng vị huyện lệnh đó có vẻ làm việc qua loa, nha môn cũng không có nhiều người, chúng ta buộc phải dùng bạc nhờ vả, cuối cùng chỉ cử hai người làm cho có lệ dẫn chúng ta đi dạo quanh một vòng, tìm hai ngày không có manh mối, sau không còn cách nào khác, đành giả định rằng muội ấy đã an toàn đến Phong Nhạc, nên mới tới đây thử vận may, nếu ở Phong Nhạc cũng không tìm được, thì lại quay về tiếp tục tìm."

 

Thu Mộng Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương Tam, ngươi mang theo thư tay của ta, thêm một trăm người, lập tức đến Điền Vinh huyện thuộc Kinh Châu, tìm kỹ lại khu vực cuối cùng có dấu vết của Trương Nhiễm. Còn khu vực trong địa phận Phong Nhạc thì để hai vị ban đầu khác phụ trách."

 

Vương Tam vội vàng lĩnh mệnh: "Rõ, ta lập tức dẫn người đi ngay."

 

Nói xong quay người định rời đi, nhưng bị Trương Yên gọi giật lại: "Ta đi cùng các người."

 

Tô Vận vội nói: "Yên tỷ, ngươi vừa từ Kinh Châu tới, giờ lại quay về, đường sá liên tục như vậy, thân thể sao chịu nổi?"

 

"Nhưng Nhiễm Nhi là mất tích ở Kinh Châu, ta không đi thì càng lo lắng, so ra thì mệt một chút cũng không đáng gì."

 

Tô Vận bất đắc dĩ, chỉ đành quay sang Vương Tam dặn: "Vương Tam, mang thêm năm mươi người, nhất định phải chăm sóc cho Yên tỷ."

 

"Xin cô nương yên tâm, Vương Tam nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho Trương tiểu thư."

 

"Tốt, việc gấp không thể chậm trễ, đi ngay đi."

 

Trương Yên để lại hai tùy tùng ở lại phối hợp tìm kiếm trong thành Phong Nhạc, sau đó vội vã rời đi cùng Vương Tam.

 

---

 

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tô Vận và Thu Mộng Kỳ.

 

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

 

Dù sao thì tối qua hai người mới chân thành thổ lộ, lại là lần đầu cùng chìm đắm, Tô Vận vẫn không tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nàng ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, vì biết người kia nhất định sẽ dán lại gần.

 

Quả nhiên, Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để ở riêng với nàng, sao có thể bỏ qua, không chút nghĩ ngợi đã lập tức nhích lại gần, chen chúc cùng ngồi một chỗ, hạ giọng hỏi: "Thân thể còn khó chịu không?"

 

Mặt Tô Vận lập tức đỏ bừng, tim đập thình thịch.

 

"Ban ngày ban mặt hỏi gì kỳ cục vậy."

 

"Quan tâm thân thể lão bà mình mà phải phân biệt ngày đêm sao, ban ngày thì miệng quan tâm, ban đêm thì thân thể quan tâm."

 

Trong lòng còn không nhịn được bổ sung một câu, thật ra ban đêm cũng có thể dùng miệng quan tâm.

 

Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng đã ngứa ngáy không chịu được.

 

Lần này Tô Vận thực sự bị chọc đến bối rối, "Nếu nàng không nói chuyện đàng hoàng ta sẽ trở về hậu đường."

 

Thu Mộng Kỳ vội đổi chủ đề: "Nàng xem ra rất thân thiết với Trương tiểu thư thì phải?"

 

Vừa nói tay đã không biết từ lúc nào bò lên vạt áo đối phương, ôm lấy eo Tô Vận.

 

Tô Vận sợ có người đi vào nhìn thấy, định giãy ra nhưng đối phương không chịu buông, lại bị cô ôm đến thoải mái, đành mặc cô muốn làm gì thì làm.

 

"Trương Yên là tài nữ nổi tiếng ở Kinh Đô, tiếc là gả đến chỗ lại không mấy tốt."

 

"Là chuyện gì?"

 

Tô Vận cảm nhận được hơi thở nóng bỏng bên cổ, vội định thần lại, chậm rãi hồi tưởng: "Trương Yên từ nhỏ đã thông minh, phụ mẫu mất sớm, được tổ phụ mẫu nuôi dưỡng, Trương lão hai mươi tuổi đã làm quan, giỏi văn chương, Trương Yên thường ngày được tổ phụ dạy dỗ, cũng tài hoa hơn người, nghe nói ba tuổi biết chữ, bảy tuổi làm thơ, trước đây Trương lão từng làm quan ở nha môn Kinh Triệu, Trương Yên khi mười lăm tuổi từng giúp ông phá một vụ án lớn, sau đó gả cho nhi tử thành quốc công là Thượng Quan Lễ, phu gia không thích nàng phô trương bên ngoài, dần dà Kinh Đô cũng rất ít nghe thấy tin tức về nàng."

 

"Nàng mười bảy tuổi xuất giá, đến năm ngoái hai mươi ba tuổi vẫn chưa sinh con, nghe nói Thượng Quan gia rất có ý kiến, còn truyền rằng Thượng Quan Lễ thường xuyên ngủ lại thanh lâu không về nhà."

 

"Lần này thấy nàng ở Phong Nhạc, ta đoán có lẽ hai người đã hòa ly, nếu không phu gia sẽ không để nàng xuống phía nam."

 

Thu Mộng Kỳ nghe xong, hừ một tiếng: "Nếu vậy thì sớm hòa ly càng sớm thoát khỏi đau khổ, ta thấy nam nhân trong thiên hạ không ai không chấp niệm chuyện nối dõi tông đường, cứ như sinh ra để lưu lại hậu duệ chứng minh bản thân từng tồn tại trên đời."

 

"Tư tưởng bao đời, muốn thay đổi đâu phải chuyện một sớm một chiều, ngay cả hiện đại cũng chưa làm được, huống hồ là thời đại bây giờ."

 

Thu Mộng Kỳ tất nhiên hiểu đạo lý đó, "Ít nhất cũng phải nghĩ cách thay đổi nhận thức, dù không thể xoay chuyển thì cũng không để tư tưởng đó ngày càng tồi tệ."

 

Tô Vận gật đầu: "Nhưng trước mắt quan trọng nhất là phải tìm được Trương Nhiễm, chỉ cần tìm thấy nàng, Trương Yên mới có thể yên tâm, mà nàng yên tâm, mới có thể giúp chúng ta làm việc."

 

"Giúp chúng ta làm việc?"

 

"Một nữ tài như vậy, biết chữ, có năng lực phân tích phá án và quản lý, đúng là nữ quan hiếm có, chỗ chúng ta thực sự thiếu người như vậy, nếu nàng có thể lưu lại, chắc chắn sẽ là một trợ lực lớn, có rất nhiều quyết sách và công việc mà nam nhân khó đồng cảm, giao cho nàng là thích hợp nhất."

 

Thu Mộng Kỳ nghe xong mắt sáng lên: "Vẫn là lão bà ta suy nghĩ chu toàn, nếu có thể tìm được một nhân tài cho Phong Nhạc, bản huyện phải thưởng hậu hĩnh mới được."

 

Tô Vận nhìn cô, mơ hồ cảm thấy có bẫy, nhưng vẫn hỏi: "Nàng định thưởng ta thế nào?"

 

"Dĩ nhiên là phải dùng miệng thưởng nàng thật tốt," Thu Mộng Kỳ thấy nàng đang cắn môi trừng mình, lập tức sửa lời, "Dùng miệng khen nàng thật nhiều."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-08 12:53:07 đến 2023-08-09 18:29:07.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Úc Phi 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Thứ 5 Ưu 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Một Con Trâu 3 cái; Một Chi Bút Chì, Vô Tâm Không Phổi, Nguyên Tử Nhóc Con, Một Mình Dạo Chơi, Resen_Sun, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Tiến Thần Tài 100 bình; Lỗ Lỗ Mộc Hải 43 bình; Bánh Tạp 36 bình; Tokuisuzuko 34 bình; Hải Vương Tử Kai, Thứ 5 Ưu, Lưu Bà Ngoại A, mỗi người 10 bình; Nguyên Thượng Thảo 8 bình; 50023340, Trộm Tiểu Hắc, Tiểu Cẩu Chạy Trốn, Yuyuyu, mỗi người 5 bình; Mặc Bút Mạc So 4 bình; Bước Lưu Lạc 3 bình; Độc Bộ Tìm Hoa? 2 bình; Tại Chỗ Mãn Huyết Sống Lại, 50479772, Một Đoàn Thịt Ba Chỉ, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment