Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 148

Đối với đề xuất thống kê ruộng đất mà Trương Yên đưa ra, Tô Vận cảm thấy khả thi.

 

Kế hoạch này là lợi dụng thời điểm đang huy động tiền cứu trợ thiên tai, mượn danh nghĩa thực hiện chế độ quan thân cùng nộp thuế để thúc đẩy việc thống kê ruộng đất, tận dụng khoảng cách thông tin để dụ dỗ các đại địa chủ khai báo gian dối số lượng ruộng đất. Sau đó lấy con số khai báo làm tiêu chuẩn, tiến hành đo đạc lại, những diện tích dư ra sẽ bị thu hồi, rồi phân chia lại cho dân chúng, sau đó mới tính đến việc thực hiện quan thân cùng nộp thuế.

 

Ngày hôm sau, Tô Vận lại tìm Trương Yên để bàn bạc, cuối cùng đi đến quyết định: sẽ đề xuất kế hoạch này với Lý Thái hiện là thứ sử Lịch Châu, hy vọng có thể tiến hành nhiệm vụ này ở cấp toàn châu.

 

Lý Thái nhanh chóng đồng ý với phương án này, thế là công cuộc thống kê ruộng đất bắt đầu được triển khai rầm rộ.

 

Nhiệm vụ lần này do hộ phòng ở các huyện làm chủ, lý chính và hương lão ở các thôn phối hợp hỗ trợ, kết quả thống kê sẽ được xác nhận và ký tên bởi từng hộ chủ, sau đó nộp lên các huyện, rồi chuyển đến quận và châu.

 

Theo thông lệ từ trước đến nay, sau khi thống kê ruộng đất thường sẽ kèm theo việc thu thuế hoặc tăng thuế.

 

Trong nhất thời, dân chúng nơm nớp lo sợ, đặc biệt là các sĩ thân địa chủ ở các quận huyện. Hiện tại phía trên chỉ nói là cần thống kê ruộng đất, nhưng lại không nói rõ sẽ thu thuế như thế nào.

 

Là chỉ thu khoản cứu trợ thiên tai lần này thôi, hay sau này sẽ chính thức thực hiện việc quan lại, sĩ thân cùng nộp thuế? Không ai biết được.

 

Ngược lại, lại có tin đồn lan ra: để hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao là huy động tiền cứu trợ thiên tai, nha môn chuẩn bị căn cứ theo diện tích đất khai báo để phân loại thành năm cấp, hộ nào sở hữu trên năm vạn mẫu đất sẽ bị thu sáu phần sản lượng mỗi mẫu để nộp thuế; từ một vạn đến năm vạn mẫu thì thu năm phần; một ngàn đến một vạn mẫu thu bốn phần; một trăm đến một ngàn mẫu thu ba phần... còn mười mẫu trở xuống thì miễn hoàn toàn khoản cứu trợ.

 

Không loại trừ khả năng sau này sẽ căn cứ theo dữ liệu này mà thu thuế, quan lại và sĩ thân cùng phải nộp lương thực!

 

Tin tức này được truyền đi có đầu có đuôi, nhất thời đã tạo nên sóng gió ngút trời ở toàn bộ Lịch Châu.

 

Vì liên quan đến lợi ích thiết thân, các sĩ thân và địa chủ sở hữu số lượng lớn ruộng đất nhất thời cuống cuồng lo lắng, vội vã dò hỏi về độ thật giả của tin tức. Nhưng tân Thứ sử Lý Thái, cùng với Thu Thực tân quận thủ Tân Hội quận cũng bị giao nhiệm vụ huy động cứu trợ, và cả bộ máy quan viên phụ trách việc này đều ngậm miệng như hến, không tiết lộ nửa chữ.

 

Nhưng càng là như vậy, tin đồn lại càng có vẻ đáng tin.

 

Ngược lại, những tiểu dân chúng không có đất hoặc có dưới mười mẫu lại không lo lắng như vậy, dù tin tức có thật đi nữa cũng không tới lượt họ phải nộp tiền cứu trợ.

 

Oán khí chất chồng bao năm dưới tầng đáy, lúc này cũng được dịp ngẩng cao đầu, họ còn đem chuyện này rỉ tai thêm mắm thêm muối khắp nơi.

 

Đám sĩ thân thì mắng chửi tân thứ sử và tân quận thủ Tân Hội quận, nhưng dân chúng lại không phục, lên tiếng phản bác: "Hoàng đế giao cho hai vị đại nhân huy động tiền cứu trợ, Lý đại nhân và Thu đại nhân cũng chỉ là vâng mệnh làm việc, sao các người lại mắng họ? Họ cũng là bất đắc dĩ."

 

"Hai vị đại nhân bây giờ chẳng khác gì tức phụ chịu đòn hai đầu, bên trên ép chặt, các người bên dưới lại không phối hợp, vậy họ còn biết làm sao?"

 

"Hai vị ấy đều là quan tốt, hiểu nỗi khổ của bá tánh chúng ta, bao năm nay thu thuế đều thu của chúng ta, lần này biết chúng ta cạn gạo hết rồi, cũng nên cắt xén bọn địa chủ ăn không ngồi rồi."

 

"Ai dám mắng Lý đại nhân và Thu đại nhân, ta là người đầu tiên không phục!"

 

Dân chúng tuy không đụng nổi sĩ thân, nhưng khổ nỗi số lượng quá lớn, mấy lời này lan truyền cực nhanh, dư luận cũng nghiêng hẳn về phía họ. Sĩ thân dù có thủ đoạn thế nào, cũng không đấu lại đội quân "tự phát" khổng lồ này.

 

Dù họ muốn thuê người dẫn dắt dư luận, thì cũng đành bó tay vì bên Thu Mộng Kỳ lại càng cao tay hơn.

 

Thế là công cuộc thống kê ruộng đất toàn Lịch Châu bắt đầu.

 

Không phối hợp cũng không được, vì nhiệm vụ là do hoàng đế đích thân ban xuống.

 

Thế là đám người này bắt đầu vắt óc tìm cách đối phó, quả nhiên bọn họ cũng tìm được kẽ hở: tuy nói thống kê ruộng đất được triển khai rầm rộ, nhưng nhân sự thống kê vẫn là lý chính và hương lão trong thôn đảm trách, không hề nghiêm ngặt, cũng không cử người xuống đo đạc lại. Chỉ cần báo số lên, chủ hộ ký tên là xong.

 

Địa chủ vui mừng khôn xiết, chỉ cần đút lót một chút là đám nha dịch làm việc sẽ giúp họ khai báo số liệu gian dối, có người thậm chí còn giấu nhẹm hơn phân nửa ruộng đất thực tế.

 

Nhóm nha dịch này nhất thời hốt bạc đầy tay, cười đến không khép được miệng.

 

Bên phía Thu Mộng Kỳ, căn cứ vào quy định "lại viên năm ngày được nghỉ một ngày", năm ngày ở Phong Nhạc làm việc, năm ngày sẽ đến Tân Hội giải quyết công vụ. Phía Tân Hội có Đô quan tòng sự và Bộ tào tòng sự trấn giữ, lại điều thêm một số nha dịch nổi bật của Phong Nhạc qua đó, lấp vào chỗ trống do Lý Thái điều người đi.

 

*Đô quan tòng sự (都官从事): là người phụ trách các công việc tư pháp, đặc biệt là các vụ hình sự, pháp luật, tố tụng... trong địa phương (quận/châu). Họ là cánh tay phải cho Quận thủ/Thứ sử về phương diện hình pháp.

 

*Bộ tào tòng sự (簿曹从事): là người phụ trách hành chính, hộ khẩu, địa tô, tài chính tại địa phương. Họ quản lý sổ sách nhân khẩu, điền sản, thu chi và các việc văn thư hành chính khác.

 

Tân Hội vốn có nền tảng tốt, công vụ thường nhật cũng tiến hành trật tự rõ ràng.

 

Thu Mộng Kỳ bổ nhiệm Vương Tam làm Binh tào tòng sự ở Tân Hội, lại để hắn phân phối hai trăm dân tráng cho mỗi huyện, hỗ trợ nha môn địa phương duy trì trật tự và an ninh, và những người này thống nhất nghe lệnh Vương Tam, không chịu sự điều động của quan viên các huyện.

 

Sự bố trí này chủ yếu là ứng phó với tình hình xã hội hiện tại.

 

Hiện nay xã hội rối ren bất ổn, dễ nảy sinh các loại hoạt động phạm pháp, đạo tặc thừa cơ quấy phá, ức h**p dân lành, nhưng có những huyện nhân lực không đủ, một số nha dịch trong nha môn thậm chí còn câu kết với đám người đó, đe dọa đến sự ổn định của cả khu vực. Nay có đội dân tráng xuống trấn giữ tuần tra, có thể giảm thiểu phần lớn những tình huống như vậy, dân chúng cảm thấy an toàn rồi mới yên tâm sản xuất, sinh sống.

 

Đối với những huyện an phận thủ thường, nỗ lực phát triển thì lực lượng dân tráng này chính là một trợ lực, giúp họ giải quyết không ít vấn đề, cầu còn không được.

 

Ví như Sơ Tân huyện của Hứa Chính Sơ, có thể nói là trải thảm nghênh đón.

 

Nhưng cũng có một số kẻ ôm tâm tư bất chính, đối với sự sắp xếp như vậy thì vô cùng phản cảm, cảm thấy bản thân bị giám sát và trói buộc.

 

Thu Mộng Kỳ thì không để tâm nhiều như vậy, trong thời buổi loạn lạc như hiện nay, phải dùng hình phạt nặng, đối với nội bộ hệ thống cần nghiêm quản, còn với dân chúng thì lấy nhân ái làm gốc, một bên lỏng một bên chặt, hiệu quả quản lý mới có thể đạt đến mức tối đa.

 

Còn ba vạn mẫu đất mà hoàng đế chiếm làm của riêng, Thu Mộng Kỳ trực tiếp lệnh cho hộ phòng phân phát cho dân trồng trọt.

 

Đã quyết định tạo phản thì không cần tiếp tục dây dưa với hắn làm gì, để uổng phí những thửa ruộng tốt thế này. Đợi khi hoàng đế hỏi tới tiền thuê đất thì nói không ai chịu thuê, phía trên phái người xuống kiểm tra, một đi một về cũng mất vài tháng, giày vò qua lại, đến lúc ấy chưa biết chừng thiên hạ đã phản, hắn còn làm gì được?

 

Như vậy, ít nhất trong địa giới Phong Nhạc huyện, đã có thể đạt đến trạng thái người người có đất canh tác.

 

Tuy nhiên trong huyện vẫn còn một số đại địa chủ nắm giữ đất đai bị thâu tóm, những mảnh đất này nếu có cơ hội vẫn phải thu hồi, dù sao theo sự phát triển của kinh tế, mấy năm tới dân số nhất định sẽ tăng vọt, trẻ sơ sinh dần lớn lên, đất đai vẫn cần phải phân chia thêm một lần.

 

Thật ra so với Lịch Châu một nơi vùng sâu vùng xa như vậy, thì đất đai Trung Nguyên rộng lớn bằng phẳng, sau khi các vương hầu tướng lĩnh được phong tước, đất đai họ chiếm đoạt có thể lên đến hàng trăm nghìn mẫu, như vào năm Gia Tĩnh đời Minh, Sở vương mất, để lại tổng cộng một triệu bốn trăm năm mươi bảy nghìn ba trăm sáu mươi hai mẫu đất.

 

Tính như vậy thì, ban đầu Vương gia dựa vào Vương thị lang làm chỗ dựa trong triều, chiếm hơn ba vạn mẫu đất cũng chẳng phải nhiều lắm.

 

Nhưng so với họ, những dân chúng tay trắng không ruộng không đất mới là người đáng thương nhất.

 

Việc thống kê đất đai vẫn đang được tiến hành có trật tự, mà ngày mở biển vào mùng sáu tháng Sáu cũng sắp tới gần.

 

Toàn Phong Nhạc huyện cũng trở nên bận rộn hơn hẳn.

 

Cửa biển nằm ở bến Kim Cảng của Tân Nghiêu thôn, thuộc Phong Nhạc huyện.

 

Bến đò này đã được xây dựng từ trước thời Hán, chỉ là những năm gần đây do chính sách cấm biển nên khu vực xung quanh trở nên hoang tàn đổ nát. Nhưng từ năm ngoái, Tô Vận đã cho người bắt tay vào tu sửa, hiện nay toàn bộ bến đò đã được đổi mới hoàn toàn, các hạng mục phụ trợ liên quan cũng đang lần lượt được hoàn thiện.

 

Hiện tại, tại khu vực vịnh của bến Kim Cảng đã neo đậu hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, ngư dân xung quanh từ lâu đã mong ngóng ngày mùng sáu tháng Sáu. Bị cấm biển lâu như vậy, ngày thường chỉ có thể đánh bắt chút tôm cá nhỏ quanh sông hồ gần đó, muốn ra khơi kiếm chút hải sản cũng không thể, nay cuối cùng cũng sắp được mở biển, sao lại không khiến người ta phấn khởi?

 

Dĩ nhiên, trong đó cũng lẫn lộn không ít kẻ mang theo mưu đồ riêng, ví dụ như các thế lực chờ cơ hội ra biển tìm kho báu.

 

Chiều mùng hai tháng Sáu, Thu Mộng Kỳ cùng Tô Vận và mọi người lại một lần nữa họp bàn về việc mở biển.

 

Tô Vận nói: "Điều quan trọng nhất chính là vấn đề an toàn. Tuy rằng gần đây Tiết độ sứ có phái người truy quét hải tặc quanh khu vực, nhưng để phòng bất trắc, chúng ta vẫn phải phái thuyền của mình ra tuần tra, đảm bảo ngư dân có thể đánh bắt an toàn. Việc tuần tra vùng biển gần bến sẽ do Lưu Nhị Hổ phụ trách."

 

Vì Vương Tam đã sang Tân Hội, Lưu Nhị Hổ được thăng chức làm Chủ sự binh phòng, nghe thấy có nhiệm vụ được giao liền nhanh chóng bước lên nhận lệnh.

 

"Ngày mở biển, bến đò chắc chắn sẽ đông nghịt người. Tôn Cẩm, ngươi dẫn người lo liệu tốt công việc trị an trên đất liền."

 

Hiện tại chính vụ ở Phong Nhạc chủ yếu do Quý Hô phụ trách, hắn đã xem như nửa vị huyện lệnh. Vị trí của Tôn Cẩm cũng được nâng lên, tuy chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức từ cấp trên, nhưng trong mắt Thu Mộng Kỳ, hiện giờ hắn đã là huyện úy của Phong Nhạc huyện, trực tiếp quản lý việc dân, phân phó các phòng ban, cắt giảm áp lực truy thu, thu nhận thuế khóa điều phối.

 

Tôn Cẩm bước ra khỏi hàng, tiến lên lĩnh mệnh.

 

"Còn hộ phòng, các ngươi vẫn tiếp tục lo liệu việc thống kê đất đai trong huyện, không giao thêm nhiệm vụ khác."

 

"Lễ phòng, nhiệm vụ của các ngươi là phức tạp nhất, nên trong ngày đó phải đặc biệt tập trung tinh thần, những người cần mời, đồ dùng cần chuẩn bị, bao gồm vật phẩm tế lễ, lễ nghi... đều phải xác nhận kỹ càng. Lần này mở biển phải làm thật hoành tráng, nghi thức phải đủ tầm, để dân chúng thấy được thực lực của chúng ta, có lòng tin vào chúng ta."

 

"Rõ, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành tốt việc này, xin cô nương yên tâm."

 

Sắp xếp xong xuôi mới tuyên bố tan họp, để mọi người lui xuống.

 

Lúc này Vương Tam vừa xoay người định ra khỏi cửa thì bị Tô Vận gọi lại.

 

Hắn dừng bước, quay người bước trở lại, cúi mình nói: "Cô nương có điều gì căn dặn?"

 

"Dù việc tuần tra trên biển do Nhị Hổ phụ trách, nhưng chúng ta còn một nhiệm vụ bí mật khác."

 

Vương Tam trước giờ vẫn theo sát Thu Mộng Kỳ, đương nhiên biết nhiệm vụ bí mật mà Tô Vận nói đến là gì, liền đáp: "Thuộc hạ mấy ngày qua vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi mấy nhà đó. Những chiếc thuyền đặt làm trước kia ở thuyền xưởng Môn Đầu đều đã hoàn tất, vài hôm nay lần lượt được hạ thủy, hiện đều tập trung tại vịnh Kim Cảng, đậu chung với các thuyền khác, chắc là định đợi đến ngày mở biển sẽ cùng xuất phát, như vậy sẽ không gây chú ý."

 

Thu Mộng Kỳ hỏi: "Thuyền của Thạch Vi có đậu gần thuyền của Tân Tể không?"

 

"Cách không xa lắm, hẳn là đã hẹn sẵn sẽ cùng ra khơi."

 

Tô Vận gật đầu, "Với tính cách cẩn trọng của Lưu Ngạc, chắc chắn sẽ không giao ra bản đồ kho báu trước khi ra biển. Bọn họ hẳn đã hẹn trước vị trí đại khái của kho báu, đến nơi rồi mới lấy bản đồ ra ghép lại, xác định vị trí cụ thể, để tránh đôi bên biết trước địa điểm mà cho người mai phục từ trước."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Ba mươi triệu lượng bạc, ai mà không thèm nhỏ dãi."

 

Tô Vận quay sang nói với Vương Tam: "Ngươi dẫn theo một trăm người, chia nhỏ ra bám sát theo, không được đánh rắn động cỏ, chưa đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không được để lộ thân phận. Ta đã sắp xếp ổn thỏa với đội thuyền mò ngọc của Triệu Trúc, đã bố trí sẵn một phần nhân thủ ẩn nấp trong đội của nàng, có thể lập tức tiếp ứng và yểm hộ bất cứ lúc nào."

 

"Được, thuộc hạ đã rõ."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Đến lúc đó ta chủ trì xong nghi thức mở biển sẽ ra mặt đi tuần tra trên biển, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của phần lớn người. Người của ngươi cứ thấy thời cơ thì hành động."

 

"Rõ!"

 

Vương Tam lĩnh mệnh lui xuống, vừa bước ra cửa thì đúng lúc Trương Yên đi vào, hai người mặt đối mặt.

 

Vương Tam cúi đầu, nghiêng người tránh sang một bên, Trương Yên khẽ gật đầu, hai người cứ thế lướt qua nhau, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra tại khách đ**m nơi biên giới Kinh Châu hồi tháng trước.

 

-

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-08-20 12:11:45 đến 2023-08-21 11:08:06 \~

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng địa lôi: Một con bò, 60384985, Nguyên tử tiểu bất điểm, х mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: 魯魯木海 48 chai; Biên Mục Đích Sài Quyển, Cẩu Tạc 40 chai; CHIBIES 30 chai; 七三i, KingKong, Một cây bút chì, Tùy duyên mỗi người 20 chai; 37192510, Evan Điền, nhamtieu, 60384985 mỗi người 10 chai; 哎呀呀0806, Đường Già La, Sam Nhi Bảo Bảo, Chước mỗi người 5 chai; 53000629 3 chai; 27968822, Hoa Dĩ Mặc Đích Tô Trần Nhi, Ly Tư Phong, Độc Bộ Tầm Hoa? mỗi người 2 chai; Moraynia, Tiểu Dữ mỗi người 1 chai;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment