Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 149

Mãi đến khi trời chạng vạng, Tô Vận vẫn chưa rời đi, hai người cùng nhau ăn bữa tối, không ngờ bữa cơm mới ăn được nửa chừng thì nhận được tin khẩn báo rằng Lưu Ngạc ở Đăng thôn bị người đưa đi.

 

Thu Mộng Kỳ hoảng hốt, lập tức buông bát đũa xuống hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Người dân tráng mang tin đến vội đáp: "Bẩm đại nhân, là huyện lệnh Phong Bình huyện bên cạnh phái người đến bắt Lưu Ngạc, nói hắn phạm tội giết người, đưa hắn về Phong Bình thẩm vấn."

 

"Đăng thôn mà đến Phong Bình huyện bên cạnh thì ít nhất cũng mất một canh giờ đường, sao Lưu Ngạc lại đến đó phạm tội? Hơn nữa lại là vào thời điểm này!"

 

Hôm nay là mùng hai tháng Sáu, mùng sáu sẽ mở biển, sắp sửa ra khơi tìm kho báu, Lưu Ngạc vốn dựa vào trận này để lật mình, lão không thể ngu ngốc đến mức gây chuyện lúc này.

 

Chuyện xảy ra đúng thời điểm này, không thể không nói là quá trùng hợp.

 

Tô Vận ở bên cạnh hỏi: "Lư Trung huyện lệnh Phong Bình huyện đã bị cách chức vì liên quan đến vụ việc Cam Đức Thọ và chế độ muối mới. Giờ đột nhiên lại xuất hiện một huyện lệnh, là người phương nào?"

 

"Là huyện lệnh mới nhậm chức Mạnh huyện lệnh, nghe nói là nhi tử của Mạnh các lão ở Kinh Đô, tên là Mạnh Nguyên Châu." Dân tráng kia đáp.

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy, tim lập tức đập lỡ một nhịp, Mạnh Nguyên Châu bao giờ đến nhậm chức ở Phong Bình mà cô đường đường là quận thủ lại không hề hay biết?

 

Lúc này mới sực nhớ ra mấy hôm trước ở quận, Đô quan tòng sự từng mang đến vài tập hồ sơ, nói là điều động nhân sự các huyện trong thời gian gần đây, còn nhắc rằng triều đình phái một tiến sĩ đến làm huyện lệnh Phong Bình huyện, bảo cô xem qua. Nhưng lúc ấy cô đang bận, nên đã gác hồ sơ sang một bên, sau đó lại quên khuấy mất. Đến khi nghe nhắc tới Mạnh huyện lệnh mới giật mình là mình chưa từng xem qua.

 

Giờ biết được huyện lệnh mới của Phong Bình chính là Mạnh Nguyên Châu, Thu Mộng Kỳ càng không thể không suy nghĩ sâu xa hơn, Mạnh Nguyên Châu từ Kinh Đô mới tới, chân còn chưa kịp ngồi ấm ghế đã bắt người, bảo không có người giật dây sau lưng thì ai mà tin?

 

Tô Vận liếc mắt nhìn Thu Mộng Kỳ, đại khái đoán được cô đã quên chuyện này, cũng không nói gì thêm, chỉ quay sang hỏi dân tráng kia: "Vậy mấy hôm nay Lưu Ngạc có thực sự đi Phong Bình không?"

 

"Bẩm cô nương, đúng là có đi qua, nhưng thời gian cụ thể vẫn chưa kịp xác minh, có giết người hay không thì tạm thời chưa thể kết luận được."

 

Tô Vận gật đầu, rồi gọi Vương Tiểu Bảo vào: "Lập tức truyền lời cho Hà đầu hộ, bảo hắn dẫn người lập tức tới Đăng thôn, nhất định phải chặn người của Mạnh Nguyên Châu lại. Nói rằng Lưu Ngạc cũng phạm tội ở Phong Nhạc, hiện tại là phạm nhân bị triều đình lưu đày, thân phận đặc biệt, nếu gây án ở hai nơi thì phải do quan sở thuộc quản lý dẫn đầu điều tra. Nếu Phong Bình có nhu cầu, mời họ cử người đến giải trình, hai huyện cùng phối hợp xử lý."

 

Vương Tiểu Bảo vội vàng lĩnh mệnh.

 

"Lưu Hành, ngươi đi cùng dẫn đường, trên đường nói rõ tình hình cho Hà đầu hộ biết."

 

Dân tráng tên Lưu Hành nhanh chóng lĩnh mệnh, bước theo sau Vương Tiểu Bảo.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn hai món mặn một món canh còn trên bàn, đặt đũa xuống.

 

Tô Vận nói: "Sao thế, không ăn nữa sao?"

 

"Nghe tin Mạnh Nguyên Châu làm huyện lệnh Phong Bình, lại còn vụ của Lưu Ngạc, ta còn nuốt nổi sao."

 

Tô Vận bật cười: "Chuyện đó thì đã sao, Mạnh Nguyên Châu dù gì cũng chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, phía trên không phải còn có quận thủ là nàng sao. Còn Lưu Ngạc, người vẫn chưa rời khỏi Phong Nhạc, lại có người của ta theo dõi, có gì đáng lo."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn bộ dáng thản nhiên của nàng, cảm thấy xấu hổ, lại nhặt đũa lên: "Ta chỉ thấy cái tên họ Mạnh đó thật khiến người ta khó chịu, âm hồn bất tán, sớm biết thế lúc trước đã để đại sư huynh tiễn hắn một kiếm."

 

Mạnh Nguyên Châu từng có hôn ước với nguyên chủ Tô Khanh Vận, cam tâm làm quân cờ hãm hại Tô gia, trên đường áp giải còn có ý đồ bất chính với Tô Vận, lại lan truyền tin đồn xấu hòng hủy danh tiếng của nàng để Thu Mộng Kỳ ghét bỏ, tiện bề chen chân. Gã còn g**t ch*t hai người muốn vạch trần là Ngô Thông và Lý Đạt ngay tại công đường quả thực là kẻ vô cùng đáng ghê tởm.

 

Tô Vận vốn đã cực kỳ phản cảm với gã, Thu Mộng Kỳ lại càng không cần phải nói.

 

Thấy Thu Mộng Kỳ đang giận đến phồng má, nàng dịu giọng nói: "Lần này ta không ngăn cản nàng, hắn đã tự đưa đầu tới cửa, nếu nàng có thể nắm được nhược điểm của hắn, toàn quyền giao cho nàng xử lý."

 

Thu Mộng Kỳ nghe xong, mắt đảo một vòng, hứng thú hỏi: "Phải có nhược điểm mới được ra tay sao?"

 

Tô Vận: "Chỉ vậy mà đã muốn đâm một kiếm vào hắn thì nàng thấy hả giận nổi không?"

 

Thu Mộng Kỳ nghĩ ngợi một chút: "Còn phải xem tình hình."

 

Tô Vận nghe vậy thì không tiếp tục vòng vo, chuyển sang bàn chuyện chính: "Mạnh Nguyên Châu là người của thái tử, hiện tại mọi người đều đang dòm ngó kho báu, thái tử sợ kho báu rơi vào tay hoàng tử khác, đe dọa đến ngôi vị thái tử của hắn, nên mới nghĩ đủ cách để đưa Mạnh Nguyên Châu tới nhậm chức huyện lệnh Phong Bình huyện, mục đích chính là bắt được Lưu Ngạc, tiêu hủy bản đồ kho báu, thà rằng bản thân không có được số của cải đó, cũng phải giữ được ngôi vị thái tử."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Đúng là đê tiện, nếu đã vậy thì càng phải bảo vệ Lưu Ngạc, nếu không kho báu hóa thành bí ẩn thì đáng tiếc biết bao, chỗ ngân lượng đó làm được không ít việc!"

 

Đang nói thì có người bên ngoài báo vào, nói Lưu tiểu thư đến cầu kiến gấp.

 

Thu Mộng Kỳ nghe thấy cái tên Lưu Nguyệt Như, liền đặt mạnh đũa xuống bàn, "cạch" một tiếng rồi bật dậy: "Ta còn chưa tìm nàng ta tính sổ thì nàng ta đã tự mò đến, bao nhiêu năm nay coi ta như con khỉ mà đùa bỡn, món nợ này cũng nên tính một lần cho xong."

 

Từ sau khi khôi phục ký ức, cô đã từng nghĩ phải hỏi cho rõ ràng với đối phương.

 

Tô Vận liếc cô một cái: "Ngồi xuống!"

 

Thu Mộng Kỳ không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống lại, chỉ nghe Tô Vận nói: "Không ngoài dự đoán, chắc là vì chuyện của Lưu Ngạc."

 

"Dù sao linh hồn bên trong nàng ta cũng không phải là Lưu Nguyệt Như, sống chết của Lưu Ngạc thì liên quan gì đến nàng ta, huống hồ tên Lưu Ngạc đó cũng chẳng phải người tốt đẹp."

 

"Vậy linh hồn trong ta cũng đâu phải là Tô Khanh Vận."

 

"Nàng không giống nàng ta."

 

"Khác chỗ nào, nàng bị nàng ta dắt mũi xoay vòng vòng, ngoài việc nàng ta tính kế kỹ lưỡng, bản thân nàng chẳng lẽ không nên tự xét lại sao?"

 

Thu Mộng Kỳ lập tức á khẩu, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

 

Năm đó nếu không phải bản thân mặc kệ tất cả, chỉ cần chịu khó suy nghĩ thêm một chút, có khi cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm đến thế, vậy mà còn hiểu lầm suốt bao nhiêu năm.

 

Suy cho cùng vẫn là bản thân ngu ngốc.

 

"Chuyện giữa hai người để sau, giờ cứ xem nàng ta có thể cung cấp được đầu mối gì không, nàng hãy tránh mặt trước đi."

 

Ba người mà gặp nhau lại bị cuốn vào những chuyện cũ rối rắm thì chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề chính còn hơn.

 

Không bao lâu sau, Lưu Nguyệt Như được dẫn vào, Tô Vận lạnh nhạt quan sát cô ta một lượt.

 

Vài tháng không gặp, Lưu Nguyệt Như gầy đi không ít, chiếc cằm vốn tròn trịa giờ càng nhọn và nhỏ, trông như thể có thể đâm người ta bị thương vậy.

 

Vào phòng xong, Lưu Nguyệt Như lập tức đảo mắt nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Thu Mộng Kỳ đâu, đành cam chịu nói: "Lưu Ngạc bị Mạnh Nguyên Châu bắt đi, ta muốn nhờ hai người giúp một tay, đưa lão trở về."

 

Sắc mặt Tô Vận vẫn thản nhiên, hỏi ngược lại: "Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ chúng ta sẽ giúp ngươi?"

 

"Dựa vào việc Thu Thực là huyện lệnh Phong Nhạc huyện, là quận thủ Tân Hội quận, Lưu Ngạc là dân trong thôn dưới quyền quản lý của Phong Nhạc huyện, nếu lão chết oan, với tính cách của Thu Mộng Kỳ, dù ngoài mặt không nói, trong lòng cũng sẽ có khúc mắc, mà cái gọi là các người vì dân chủ oan kêu oan chẳng khác nào một trò cười!"

 

Tô Vận cười lạnh: "Thiên hạ có biết bao vụ án oan, chẳng lẽ nàng có thể lo hết được từng vụ một? Huống hồ ngay cả chuyện khách nhân trong phủ bị hạ dược mà nàng còn tra không ra kết quả, ngươi còn muốn nàng đi quản một kẻ tâm tư kín đáo từng tìm mọi cách hãm hại nàng sao?"

 

Lưu Nguyệt Như nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói: "Tin hay không tùy ngươi, chuyện bỏ thuốc trong canh năm đó không phải ta làm."

 

Tô Vận nhìn cô, không nói gì.

 

"Đúng là trước kia ta từng làm nhiều chuyện bôi nhọ ngươi, thêm một chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Nhưng chuyện không phải ta làm thì chính là không phải, giả cũng không thể thành thật. Ngươi có ép ta nhận, ta cũng chỉ có thể giữ thái độ như thế."

 

Vẻ mặt Tô Vận không thay đổi, "Ta biết không phải ngươi hạ thuốc, nhưng người là do ngươi dẫn đến, việc hạ dược cũng là do vị phụ thân tốt đẹp kia của ngươi bày mưu tính kế. Chuyện này đến giờ vẫn chưa có kết quả, không ai đứng ra chịu trách nhiệm, không ai chịu xin lỗi nạn nhân, thế thì không phải là án oan là gì?"

 

Lưu Nguyệt Như nhìn dáng vẻ lạnh lùng trước mặt của Tô Vận, sắc mặt càng thêm khó coi: "Lúc đầu ngươi chẳng phân rõ trắng đen đã đuổi bọn ta đi, chính là mặc định do ta làm, ngươi dám nói ngươi không lợi dụng việc mình được nàng tin tưởng để thao túng suy nghĩ của nàng sao?"

 

"Ta có thể thao túng được suy nghĩ của nàng sao?" Tô Vận cười khẽ, "Nếu ta thực sự có thể thao túng nàng, thì đã không bị ngươi vu oan suốt bao năm, nàng cũng sẽ không bị lừa bởi những lời ngon ngọt của khuê mật thân cận nhất."

 

"Hừ, bớt làm ra vẻ thanh cao đi, dù Thu Mộng Kỳ mất trí nhớ, thì nàng vẫn có cảm giác thân thuộc tự nhiên với ngươi. Ta cũng vì thế mà hận ngươi thấu xương. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến, vì sao ta chỉ nhằm vào ngươi mà không nhằm vào Thường Tuấn hay những người khác thân cận với nàng? Thường Tuấn dù sao cũng là bạn trai chính thức của nàng, chẳng phải ta càng nên hận hắn sao!"

 

Tô Vận lạnh giọng: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn vì ngươi chỉ nhắm vào ta?"

 

"Hừ, Tô đại tiểu thư, ngươi cũng giỏi giả bộ đấy. Ngươi còn nhớ Triệu Tư Niên, nam sinh đã theo đuổi ngươi suốt mười năm trời ấy? Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thu Mộng Kỳ Thu Mạn, si mê hắn đến mức điên dại, mà trong mắt hắn lại chỉ có mỗi ngươi, luôn xoay quanh ngươi. Những gì ngươi từng phải chịu, đều là lửa giận của Thu Mạn, là nàng ta ở phía sau giở trò. Còn ta, chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ bị lợi dụng mà thôi. Buồn cười thay, đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết mình đã đắc tội với ai!"

 

Tô Vận thực sự bị lời này làm chấn động, "Triệu Tư Niên? Ta chưa từng để hắn vào mắt. Ngoài Thu Mộng Kỳ ra, những người khác đối với ta chỉ như khách qua đường. Ta chưa từng để ánh nhìn của mình dừng lại ở bất kỳ ai khác dù chỉ nửa phút."

 

Sau tấm bình phong, Thu Mộng Kỳ nghe đến câu này, tim không ngừng đập mạnh.

 

Chỉ nghe Tô Vận tiếp tục: "Ngoài Thường Tuấn là người ta cố ý sắp đặt, còn lại bất cứ ai tỏ ý tốt, ta đều không hề đón nhận, cũng chưa từng lập lờ mập mờ với ai. Bao nhiêu năm qua vẫn như vậy. Nếu vẫn cứ vì thế mà bị nhắm vào một cách vô cớ, ta tuyệt đối sẽ không nhận lấy trách nhiệm về mình!"

 

Nghe đến đây, Thu Mộng Kỳ rốt cuộc không nhịn nổi, bước ra khỏi tấm bình phong.

 

Lưu Nguyệt Như không ngờ Thu Mộng Kỳ lại trốn phía sau nghe trộm, trợn to mắt nhìn cô, mắt hơi ửng đỏ, nhưng rất nhanh lại quay mặt đi.

 

Lúc này trong mắt Thu Mộng Kỳ, chỉ có Tô Vận.

 

Tô Vận thấy cô bước ra, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Sao lại ra rồi? Sợ ta bắt nạt nàng ta sao?"

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Sao có thể, nàng biết mà, hiện giờ ta chỉ quan tâm đến một mình nàng."

 

Lưu Nguyệt Như không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh hai người thân mật, đau lòng đến tê dại, chợt cất tiếng: "Nói gì thì nói, nếu như việc của Lưu Ngạc là bị oan, thì các ngươi cũng phải nghĩ cách cứu hắn ra không."

 

"Hạ Thiền, ta biết hết cả rồi!"

 

Lưu Nguyệt Như trừng to mắt, dường như không xác định được câu "biết hết rồi" đó là biết cái gì.

 

"Kể cả căn cứ bí mật --"

 

"Kể cả thư tình -- kể cả mấy cuộc thi -- kể cả những trò ác ý linh tinh --"

 

"Còn có cả chuyện ngươi tung tin nương ta là tiểu tam --"

 

"Tin đồn?" Khuôn mặt Hạ Thiền hơi vặn vẹo, "Hừ --"

 

"Đừng tưởng ta giống ngươi, suốt ngày kéo ta xuống cùng ngươi ngụp lặn trong cái góc tối tăm đó. Nương ta vốn dĩ không phải tiểu tam. Bà là mối tình đầu của Thu Dương Vinh. Thời cấp ba phụ mẫu ta đã ở bên nhau, nương của Thu Mạn mới là tiểu tam, là thứ chiếm ổ mà ở. Nương ta người nữ nhân ngốc nghếch ấy, thà gánh chịu danh tiếng bị nguyền rủa suốt bao nhiêu năm, cũng phải vì một kẻ bạc tình vô nghĩa mà giữ kín bí mật đến chết." (Editor: cha nội Thu Dương Vinh và Hứa Mục Thông là anh em xuyên vũ trụ hã?)

 

"Tại sao ta quay về nước? Bởi vì tài sản Thu gia vốn dĩ là thứ ta nên được thừa hưởng! Thu Dương Vinh dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy, đều là nhờ vào tài sản của bà ngoại ta, ta dựa vào đâu mà phải để cho mấy ả tiện nhân đó hưởng lợi!"

 

Lúc này đến lượt Lưu Nguyệt Như và Tô Vận sững người, bọn họ không ngờ phía sau Thu gia lại là một vở kịch máu chó đến như vậy.

 

"Ngươi giúp Thu Mạn, chẳng phải cũng là vì tiền của ả ta sao? Ngươi không có tiền, sao không nói với ta một tiếng? Ta có thể cho ngươi. Tại sao nhất định phải tìm đủ mọi cách để lừa ta? Ngươi có biết không, chỉ vì ngươi tiết lộ căn cứ bí mật với Thu Mạn, mà ta bị đâm một dao vào bụng, lại còn bị đập một gậy vào đầu, suýt nữa chết rồi, ngươi có biết không --"

 

"Ta không sợ chết, nhưng ta không cam tâm cứ thế mà chết một cách mơ hồ như vậy, lại còn quên mất người nữ nhân mà ta yêu nhất, thậm chí còn tưởng rằng chính nàng đã hại chết ta --"

 

Thu Mộng Kỳ gần như gào lên câu đó.

 

Hạ Thiền chưa từng thấy Thu Mộng Kỳ như vậy, lúc này ánh mắt cô như bốc lửa, gân xanh nổi đầy trán, tiếng hét như sấm rền, cả người căng chặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, như một con thú hoang đang giận dữ, có thể bùng nổ sức mạnh hủy diệt bất cứ lúc nào.

 

Cô ta hoảng hốt, toàn thân run rẩy, môi mấp máy, nhưng không thể thốt ra được một lời.

 

"Ta..."

 

Cô ta không ngờ, khi đó Thu Mộng Kỳ đã yêu Tô Vận sâu đậm đến mức ấy.

 

Cuối cùng mới miễn cưỡng nói được một câu: "Bọn họ đều nói là nàng ta hại ngươi... ta bảo ngươi tránh xa nàng ta một chút, chuyện đó sai sao?"

 

Nói xong, dường như lấy lại được chút khí thế, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào ánh mắt hung dữ của Thu Mộng Kỳ.

 

"Hừ, nàng ta hại ta? Trong kịch bản của ngươi thì nàng ta hại ta bằng cách nào? Nàng ta cầm dao đâm ta sao? Hay là nàng ta đẩy ta từ trên lầu xuống? Đừng dùng cái đầu óc ích kỷ và dơ bẩn của ngươi để đoán lòng người khác!"

 

"Bây giờ biết kiếm cớ rồi sao? Lôi Thu Mạn ra làm bia đỡ đạn, lôi cả Triệu Tư Niên ra để chuyển hướng chú ý, ngươi và Thu Mạn có gì khác nhau? Ả ta dí dao vào cổ ép ngươi phải làm vậy sao?"

 

Hạ Thiền bị cơn giận của Thu Mộng Kỳ ép cho toàn thân run rẩy, nhưng lại không thốt nổi một câu phản bác, bởi lời Thu Mộng Kỳ nói, câu nào cũng là sự thật, câu nào cũng đánh trúng điểm yếu.

 

"Đừng tưởng rằng về sau ngươi đối xử với ta tốt hơn, thân thiết hơn, thậm chí nguyện ý chết cùng ta, thì có thể xóa bỏ được tất cả. Niềm tin xây trên lời dối trá vốn mỏng manh như giấy, thứ ngươi dành cho ta không phải tình yêu, mà là lòng tham, là khát khao chiếm lấy thứ vốn dĩ không thuộc về ngươi!"

 

Hạ Thiền chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không thể đối mặt, bị dồn đến bước đường cùng, cô ta ôm mặt, quay người chạy thẳng ra khỏi phòng.

 

Thu Mộng Kỳ mím chặt môi, ngực phập phồng, dường như vẫn còn một bụng tức giận chưa được trút hết.

 

Tô Vận nhìn cô như vậy, đợi khoảng nửa phút, cảm thấy cảm xúc của cô đã dịu lại phần nào, mới vẫy tay gọi cô lại.

 

Thu Mộng Kỳ bước đến, vươn tay ôm lấy eo nàng, cả người vùi vào cổ nàng.

 

"Hết giận chưa?" Tô Vận hỏi.

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Chửi xong thì đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là thấy đau lòng cho nàng."

 

"Nhưng ta càng đau lòng cho nàng hơn."

 

"Ta thì có gì đáng để đau lòng, đã ngốc thì phải chịu cái giá của việc bị lừa gạt, giống hệt nương ta. Chúng ta không ai là người thông minh, bà bị Thu Dương Vinh lừa xoay như chong chóng, còn giúp ông ta che giấu này nọ, cả đời sống trong những lời dối trá mà ông ta bày ra, kéo theo cả ta cũng bị thiên hạ phỉ nhổ, không thông minh thì chỉ có thể như vậy. May mà ta có nàng."

 

Chuyện của mẹ Thu, Tô Vận không tiện bình luận. Một sự việc kéo dài đến cuối cùng, nguyên nhân thường phức tạp và đa chiều. Sự thuần khiết và dũng cảm của Thu Mộng Kỳ khiến cô khác hẳn với mẹ mình. Việc cô bị che mắt suốt bao năm qua, cũng là bởi vì từng cứu nàng mà đánh mất ký ức, ảnh hưởng đến phán đoán.

 

Nàng xoa xoa mái đầu mềm mượt của Thu Mộng Kỳ, nói: "Không ngốc, bạn gái của Tô Vận ta sao có thể là người không thông minh được."

 

Thu Mộng Kỳ đang ủ rũ lập tức nở nụ cười qua nước mắt: "Toàn nói lời ngon ngọt dỗ ta."

 

"Ta nói thật. Này, hôm nay đúng là rối tung rối mù, một bữa cơm chưa ăn được mấy miếng đã bị hai nhóm người chen ngang, giờ cũng không ăn nổi, hay là chúng ta ra ngoài ăn chút đồ khuya đi?"

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu, vùi mặt vào cổ nàng hít hít, rồi nói: "Quá mệt mỏi, không còn chút khẩu vị."

 

Nói rồi còn hừ hừ hai tiếng, giọng đổi sang kiểu làm nũng: "Trừ phi... trừ phi ăn chút đồ ngọt, ăn đồ ngọt là ta vui liền."

 

Tô Vận ngạc nhiên: "Đồ ngọt? Nàng muốn ăn đồ ngọt gì?"

 

Thu Mộng Kỳ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhanh chóng gạt bỏ những chuyện không vui vừa rồi sang một bên. Người không đáng, không cần tốn quá nhiều thời gian và cảm xúc để bận tâm. Nghĩ như vậy, tâm trí cô lại bắt đầu trôi dạt.

 

"Nàng đúng là một món điểm tâm ngọt to xác."

 

Chuyện trên giường hiện giờ cô cực kỳ say mê, từ sau lần thân mật đầu tiên, sau đó thì lúc Tô Vận đến kỳ nguyệt sự, lúc thì đang ở bên ngoài bất tiện, đến khi trở về thì Tô Vận lại tuân thủ đúng nề nếp, đến giờ là lại về ở Tô gia, khiến cô chỉ có thể thòm thèm. Thành ra bây giờ mỗi lần đến gần nàng đều như có tia lửa xẹt qua.

 

Ví dụ như bây giờ, chỉ cần ôm lấy nàng là đã nhịn không được muốn cọ cọ...

 

Tô Vận nghe Thu Mộng Kỳ nói vậy, lại cảm nhận được bàn tay không an phận đang đặt bên hông mình, tai đỏ lên, cắn môi nói: "Nàng chắc chắn không? Ăn món điểm tâm ngọt này của ta không giống bữa cơm vừa rồi đâu, cơm thì ăn dở có thể đặt đũa xuống dừng lại, còn nếu ăn ta mà bị ngắt quãng giữa chừng, bị người khác xen ngang, ta sẽ giận."

 

Dù Tô Vận luôn giữ vẻ lạnh nhạt, tự kiềm chế, nhưng dù sao cũng là con người, hơn nữa còn là người từng có kinh nghiệm. Bảo là không muốn thì đúng là không thật lòng.

 

Thậm chí vừa có ý nghĩ ấy, thân thể nàng cũng không khỏi ngưa ngứa, thậm chí còn hơi ẩm ướt.

 

Nhưng đúng như lời nàng nói, trước đó vừa phái người đi chặn bọn người bắt Lưu Ngạc, lát nữa thể nào cũng có người đến báo cáo tình hình, nếu thật sự đang giữa chừng mà-

 

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Thu Mộng Kỳ lập tức cứng lại.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ nhé, cầu chúc hữu tình nhân chung thân kết duyên ^ω^

 

Hy vọng "dưa hấu" của ta cũng có thể luôn vui vẻ, hạnh phúc.

 

Thật ra đã định sắp xếp chuyện thành thân của hai bạn nhỏ vào hôm nay, nhưng chuyện tìm kho báu không thể vội vã bỏ qua, đành để từ từ triển khai vậy.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-21 11:08:06 đến 2023-08-22 11:36:22.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Thuần 60 bình; Tùy Duyên 20 bình; Ddll* 15 bình; Đặt Tên Phế Cẩu 10 bình; Chờ Một Cái Ngươi 6 bình; Mộ Mộ 5 bình; 27968822 2 bình; Moraynia, Tiểu Cùng, Nguyên Thượng Thảo, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment