Quả nhiên nửa đêm có tin báo, nói rằng Lưu Ngạc đã bị chuyển về đại lao nha môn Phong Nhạc huyện, theo cùng còn có một vị điển sử của Phong Bình huyện.
Trời đã về khuya, Thu Mộng Kỳ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ xử lý việc này.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa thức dậy đã nghe nói huyện lệnh Phong Bình huyện đã đến.
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh: "Tội phạm bị chặn giữa đường, Mạnh Nguyên Châu chắc lo cuống lên rồi, đến mức đích thân tới đòi người, để xem hắn nói thế nào."
Tô Vận tối qua không về Tô gia, ngủ ở tây sương phòng. Lúc này đang ăn sáng, thấy Thu Mộng Kỳ rửa mặt xong liền định ra ngoài, nàng cau mày gọi cô lại.
"Uống cháo xong đã."
Thu Mộng Kỳ lúc này trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện đi nhìn cái bản mặt đáng ghét kia của Mạnh Nguyên Châu, ăn sáng gì nổi.
Nhưng vừa bị Tô Vận trợn tròn mắt liếc một cái, cô liền không có cách nào, đành ngoan ngoãn ngồi xuống, húp hai muỗng cháo hải sản.
"Đúng là hung dữ." Cô lầm bầm trong miệng.
"Nàng nói gì?"
"Ta nói tay nghề của Xuân Đào tiến bộ, cháo nấu càng lúc càng ngon."
Tô Vận không muốn chấp nhặt với cô, thấy cô ăn xong cháo, mới để cô ra tiền đường.
Thu Mộng Kỳ vừa ra ngoài, liền thấy Mạnh Nguyên Châu đang ngồi trong phòng khách tiếp khách, trên bàn bên cạnh là trà vừa pha, vậy mà gã chẳng uống lấy một ngụm, vẻ mặt không yên, trông khá bồn chồn.
Theo sau gã, còn có điển sử của hình phòng Phong Bình huyện đứng một bên.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Nguyên Châu gần như phản xạ có điều kiện mà bật dậy khỏi ghế, nhưng rất nhanh đã nhận ra hành vi của mình có phần lố bịch, liền vội vàng kéo tay áo, định ngồi xuống, lại nghe thấy nha dịch bên cạnh khẽ ho một tiếng nghe như vô tình, lúc này gã mới nhớ ra người đang bước tới trước mặt mình, chính là vị mà xưa nay gã luôn coi thường, hiện tại chức quan đã cao hơn gã một bậc.
Gã không ít lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, nhưng khi thật sự đối mặt với Thu Mộng Kỳ, trong lòng gã vẫn trào lên nỗi bất bình, đủ loại không cam tâm gào thét trong lòng.
Nhưng như thế thì sao, mọi việc đều không do gã quyết định nữa.
Gã hơi cúi đầu, chắp tay trước ngực, ép buộc bản thân hơi khom người hành lễ, miệng nói: "Hạ quan huyện lệnh Phong Bình huyện Mạnh Nguyên Châu, tham kiến quận thủ đại nhân."
Điển sử đi cùng cũng lập tức cúi người hành lễ theo.
Thu Mộng Kỳ không thèm liếc gã một cái, đi thẳng đến chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống rồi mới lên tiếng: "Miễn lễ."
Quận thủ đại nhân đã an tọa, nhưng không hề mời ngồi, Mạnh Nguyên Châu đành chỉ biết đứng một bên.
Thu Mộng Kỳ vừa ngồi xuống, nha dịch trực ban lập tức bước tới dâng trà, cô nâng chén trà lên, ung dung nhấp một ngụm, không nói câu nào.
Mạnh Nguyên Châu nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tức đến nghiến răng ken két.
Điển sử đứng bên cạnh cũng nhìn ra được, vị nhị công tử của phủ thủ phụ này không chịu cúi đầu mở lời, đành phải bước lên cúi người nói: "Bẩm quận thủ đại nhân, Mạnh huyện lệnh lần này tới là vì chuyện dân làng Đăng thôn huyện của ngài, Lưu Ngạc giết người. Hiện tại gia quyến nạn nhân đang làm ầm lên, hạ quan bọn ta nghĩ cần nhanh chóng tìm hiểu rõ việc này để có câu trả lời thỏa đáng. Đại nhân có thể cho phép hạ quan đưa người về, sau khi xét xử rõ ràng sẽ giao lại quý hạt xử lý."
Thu Mộng Kỳ đặt chén trà xuống, nói: "Hắn không có miệng, cần ngươi nói thay sao?"
Sắc mặt điển sử lập tức lúng túng, xấu hổ không nói thành lời.
Đối với điển sử, huyện lệnh mới đến là nhi tử của Mạnh đại nhân nội các thủ phụ thử hỏi trong huyện có ai không muốn nịnh bợ, cho dù là quận thủ mới nhậm chức cũng chỉ là quan ngũ phẩm, lại chẳng phải con cháu thế gia, cũng không có chỗ dựa vững chắc, theo lý mà nói cũng nên nể mặt công tử thủ phụ mấy phần, sao lại tỏ ra cứng rắn như vậy.
Điển sử lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ lời đồn rằng tiểu huyện lệnh Phong Nhạc thân thiết với bá tánh hóa ra là sai.
Nghe Thu Mộng Kỳ nói vậy, Mạnh Nguyên Châu đành phải mở miệng: "Đúng như Lưu điển sử vừa nói, để xoa dịu lòng dân, an ủi linh hồn người chết nơi chín suối, kính xin quận thủ đừng làm khó dân dân chúng huyện chúng ta."
Thu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: "Dân các ngươi bị làm khó, vậy dân chúng bên ta không bị làm khó sao? Hơn nữa, theo luật pháp Đại Diễm, quan viên bị giáng chức lưu đày và người nhà, nếu không có lệnh triệu thì không được rời khỏi nơi lưu đày. Nếu giao người cho ngươi mang đi, đến lúc trên hỏi xuống, bản quan trả lời thế nào đây?"
Mạnh Nguyên Châu hình như không ngờ tới chi tiết này, trán bắt đầu toát mồ hôi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Nếu tội phạm không được rời khỏi nơi lưu đày, vậy Lưu Ngạc đã rời Phong Nhạc đến Phong Bình từ trước đó thì giải thích sao?"
"Tội phạm tự ý rời khỏi nơi lưu đày, phải phạt. Sau này bản quan sẽ căn cứ vào luật mà xử phạt, cũng sẽ quản lý chặt chẽ hơn đối với người này."
Chỉ một câu nhẹ nhàng, liền đẩy toàn bộ toan tính của Mạnh Nguyên Châu ra ngoài, khiến gã nghẹn họng không nói được gì.
Hắn âm thầm nghiến răng: "-Nhưng chí ít cũng phải làm rõ vụ án!"
"Đó là đương nhiên," Thu Mộng Kỳ nói, "Nên bản quan ra lệnh cho ngươi lập tức quay về, mang thi thể nạn nhân mà Lưu Ngạc bị tình nghi sát hại, cùng các nhân chứng vật chứng liên quan, đưa tất cả tới đây. Vụ án sẽ được công khai xét xử tại Phong Nhạc huyện. Nếu Lưu Ngạc thật sự có tội, bản quan sẽ xử trí theo luật."
Mạnh Nguyên Châu vừa nghe, trong lòng lập tức kêu khổ.
Tưởng rằng đêm qua đột kích Đăng thôn là có thể nhanh chóng bắt được Lưu Ngạc, sau đó đưa vào đại lao Phong Bình huyện, rồi âm thầm g**t ch*t lão, sau đó dựng lên hiện trường giả là tự sát vì sợ tội, thế là mọi việc chấm dứt, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ do thái tử giao phó.
Nào ngờ người còn chưa rời khỏi Đăng thôn thì đã bị chặn lại, bộ khoái của Phong Bình đành phải chờ tại chỗ suốt một canh giờ, kết quả lại bị người của nha môn Phong Nhạc đến trước, trực tiếp đoạt người.
Mạnh Nguyên Châu hối hận đến nghiến răng: sớm biết vậy thì đêm qua nên dặn đám kia, ngay lúc vừa bắt được Lưu Ngạc thì lập tức ra tay thủ tiêu, cho dù Thu Thực hỏi tội, cứ tùy tiện lôi một người ra nhận tội là xong, như vậy hôm nay gã cũng không phải chịu nhục thế này.
Nhưng tất cả mọi thứ giờ nói gì cũng đã muộn.
Chuyện đã đến nước này, Mạnh Nguyên Châu chỉ đành tự an ủi mình, vụ án của Lưu Ngạc dù sao cũng được sắp đặt kỹ càng, cho dù Thu Thực có bản lĩnh hơn người, cũng chưa chắc phá nổi vụ này, đến lúc đó Lưu Ngạc chẳng phải vẫn phải chết sao!
Nghĩ vậy, trong lòng lại bật ra một tràng cười lạnh, cũng không còn để tâm đến thái độ của Thu Mộng Kỳ, khom người chắp tay nói: "Được, hạ quan sẽ lập tức đi làm."
"Khoan đã, suy luận phá án, ngoài việc xem xét nhân chứng vật chứng, còn cần phải khám nghiệm hiện trường, bước này là quan trọng nhất. Ta sẽ phái nữ quan giỏi phá án nhất trong huyện ta đi cùng ngươi một chuyến."
Mạnh Nguyên Châu vừa nghe xong, tim lập tức giật mạnh.
Hai tai dựng thẳng lên, mắt dán chặt vào cửa, trông đợi bóng dáng của Tô Vận xuất hiện.
Nào ngờ Thu Mộng Kỳ giơ tay ra hiệu với nha dịch bên cạnh: "Mau đi mời Trương Yên cô nương và Vương chủ sự tới."
Thân thể Mạnh Nguyên Châu vốn đang căng cứng lập tức xụi xuống thấy rõ, Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng trong bụng, tên này đúng là mặt dày, trong lòng còn dám mơ tưởng được đi điều tra án với Vận Vận, thật đúng là không biết xấu hổ.
Trương Yên và Vương Tam rất nhanh đã được mời tới, một trước một sau bước vào phòng.
"Trương Yên, huyện bên xảy ra một vụ án mạng, hiện nghi phạm là Lưu Ngạc Đăng thôn, Phong Nhạc huyện, nhưng thân phận người này đặc biệt, không thể rời khỏi nơi lưu đày. Bản quan đã phái người bắt giữ, giam vào đại lao. Để làm rõ vụ án, ngươi theo Mạnh huyện lệnh đến hiện trường vụ án tiến hành khám nghiệm, thu thập chứng cứ, nhất định phải điều tra rõ sự thật. Nếu xác thực đúng là Lưu Ngạc gây án thì cũng tiện xử lý kết án, trả lại công bằng cho người đã khuất."
Trương Yên đáp lời lĩnh mệnh.
"Vương chủ sự, ngươi dẫn theo vài người, đi cùng Trương Yên cô nương đến khám nghiệm hiện trường, hỗ trợ xử lý công việc cụ thể, đồng thời bảo đảm an toàn cho nàng ấy."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Vương Tam đứng thẳng như cây tùng, ôm quyền lĩnh mệnh.
"Đừng trì hoãn thời gian, người nhà nạn nhân không thể chờ được, người chết cũng không thể chờ được."
Thời gian mở biển là mồng sáu tháng Sáu, vụ án của Lưu Ngạc kéo dài, chuyện tìm kho báu cũng không thể chậm trễ, Vương Tam đương nhiên hiểu rõ ý của chủ tử nhà mình.
"Đi đi." Thu Mộng Kỳ phất tay, đứng dậy quay vào hậu đường.
...
Tô Vận thấy Thu Mộng Kỳ vừa mới ra ngoài một lúc lại quay vào, liền nói: "Nhanh vậy đã tiễn người đi rồi sao?"
Thu Mộng Kỳ kể lại mọi chuyện vừa rồi, Tô Vận nghe xong thì gật đầu: "Nàng sắp xếp rất ổn thoả, không ai có thể làm được hết mọi việc, cách hiệu quả nhất là giao việc cho người chuyên làm việc đó. Chúng ta chỉ cần kiểm soát toàn cục, tìm đúng người làm đúng việc, cho họ điều kiện đủ tốt và nắm được thứ họ muốn, thì họ tự nhiên sẽ dốc toàn lực làm tốt."
Thu Mộng Kỳ được khen, trong lòng rất vui, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cũng không biết tên Lưu Ngạc đó có thực sự giết người không, nếu thật sự gây án thì chuyện này sẽ rắc rối."
Nếu lúc đầu không định tham gia tranh báu vật, Thu Mộng Kỳ đã không quan tâm đến mấy việc này, nên bắt thì bắt, nên xét thì xét. Nhưng giờ đã chuẩn bị cho chuyện đó, nếu bản đồ thật sự biến mất, vậy thì tiếc quá.
Ngay cả các nàng còn như vậy, thì càng khỏi phải nói đến những người đã liều mạng một phen như Tân Tể và Lục hoàng tử.
Tô Vận nói: "Ai cũng không thể chắc chắn, dù chúng ta chủ quan cảm thấy lão không làm chuyện đó, nhưng khi chưa điều tra rõ, lão vẫn luôn là nghi phạm."
Thu Mộng Kỳ đương nhiên hiểu đạo lý đó, thở dài: "Hôm nay là mồng ba tháng Sáu, không tính hôm nay thì chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mở biển, không biết Trương Yên và bọn họ có phá án được trong vòng hai ngày không."
"Mở biển ngày mồng sáu không có nghĩa là chỉ được ra biển tìm báu vật trong ngày đó. Chỉ cần sau đó không bị cấm biển, thì ngày nào cũng có thể ra khơi, đồ ngốc." Tô Vận không nhịn được gõ nhẹ lên đầu cô.
Lúc này Thu Mộng Kỳ mới tỉnh ngộ, cười hì hì nói: "Ta nhất thời hồ đồ, về sau phải dính lấy nàng nhiều hơn mới được, như thế mới thông minh lên được."
Tô Vận liếc cô một cái, nói: "Tuy nói không bắt buộc là mồng sáu mới được ra biển, nhưng những người kia đã chờ đợi lâu như vậy, đều chỉ trông chờ vào ngày đó, chắc chắn đã nôn nóng không chờ nổi. Nếu nha môn chúng ta không thể điều tra rõ vụ án Lưu Ngạc trong thời gian ngắn nhất, e rằng bọn họ sẽ can thiệp bằng vũ lực."
Tô Vận nói rất đúng, đúng lúc Lưu Ngạc vừa bị giam vào đại lao Phong Nhạc huyện, người của Tân Tể lập tức nhận được tin.
Trương Nguyên Vũ tức giận mắng: "Lại là Thu Thực, cái tên ẻo lả chết tiệt này sao cứ như hồn ma không tan, chỗ nào cũng có hắn!"
Tân Tể lắc đầu: "Vấn đề không nằm ở Thu Thực, ngươi không nghe kỹ sao? Là Thu Thực giành người từ tay Mạnh Nguyên Châu, nếu không phải hắn, thì giờ Lưu Ngạc đã chết trong đại lao Phong Bình huyện, kết quả khám nghiệm tử thi cũng không ngoài dự đoán sẽ là tự sát vì sợ tội."
Trương Nguyên Vũ sững người, nhưng lập tức tức giận gắt lên: "Dù sao thì chuyện này cũng không thể tách hắn ra được."
Tân Tể cũng có phần tức tối, nói: "Tên Thu Thực này không ăn nịnh cũng không chịu hối lộ, đã moi không ít bạc của ta, vậy mà còn dám bày ra bộ dạng kiêu căng, mỗi lần gặp mặt đều bóng gió móc máy chuyện năm xưa ta bỏ mặc Hòa gia, nếu lần này việc thành, tuyệt đối không thể để hắn sống!"
Lời này khiến Trương Nguyên Vũ cực kỳ hả hê, vỗ ngực đôm đốp nói: "Chủ công, chuyện này không cần ngài ra tay, cứ giao cho ta là được."
Nghĩ đến vụ Thạch thiên hộ, sau đó lại bị bắt hai lần vào ngục, rồi còn bị Vương Tam hành hạ thê thảm, thù mới hận cũ chất chồng, Trương Nguyên Vũ hận không thể băm vằm Thu Mộng Kỳ thành từng mảnh.
Tân Tể thì chẳng bận tâm mấy đến mấy chi tiết đó, nói: "Theo tính cách của Thu Thực, chắc chắn sẽ không bao che cho Lưu Ngạc. Không ngoài dự đoán, tên này chắc cũng để ý đến chuyện kho báu, nếu không đã chẳng vội vàng điều người ngăn chặn Lưu Ngạc như thế. Giờ có khi hắn cũng đang âm thầm chuẩn bị, mấy ngày tới bảo huynh đệ đề cao cảnh giác một chút, đừng vì đề phòng tất cả lại quên đề phòng mỗi tên thỏ con này, đến lúc đó kho báu bị hắn cướp mất thì chúng ta cũng giống như Mạnh Nguyên Châu, không có chỗ mà khóc."
"Rõ, chủ công, huynh đệ chúng ta đã cho người ngày đêm giám sát nha môn Phong Nhạc huyện, hễ có tin gì sẽ lập tức báo về."
Tân Tể tự an ủi: "Chuyện của Lưu Ngạc không chỉ chúng ta lo, e là người của Lục hoàng tử mấy đêm nay cũng ngủ không yên."
Người của vệ sở Đài Sơn quả thực cũng đang lo lắng vì chuyện này, nhưng so với sự bồn chồn phía Tân Tể, Thạch thiên hộ thì rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Lưu Ngạc sẽ không giết người, chỉ cần lão không giết người thì Thu Thực tuyệt đối sẽ không oan uổng lão."
Với những gì Thu Mộng Kỳ thể hiện trong hai năm qua, Thạch thiên hộ rõ ràng tin tưởng cô hơn bất cứ ai khác.
Dù Lý Tuy cùng những người khác có nóng ruột, nhưng nóng ruột cũng chẳng ích gì.
"Thiên hộ đại nhân, nhìn tình hình hiện tại, sợ rằng Thu đại nhân đang định tự lập một mẻ lò mới, chẳng trách khi trước ngài ám chỉ thế nào cũng không có tác dụng, ngài xem--"
Thạch thiên hộ sao lại không hiểu ý Lý Tuy, nhưng tình thế hiện giờ nào lại dễ dàng đoán định?
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này để sau hẵng bàn, giờ việc tìm kho báu đã đến giai đoạn then chốt, lúc này mà lung lay không quyết, nếu làm không xong sẽ bị cả hai bên chê trách."
Mọi người bên dưới nghe hắn nói vậy cũng đồng loạt im lặng.
Còn bên phía Trương Yên, sau khi nhận mệnh lệnh liền lập tức lên đường, cùng đoàn người của Mạnh Nguyên Châu tiến về hiện trường gây án Hạ Oa thôn của Phong Bình huyện.
Tuy Trương Yên là một tiểu thư nhà quyền quý, nhưng lại biết cưỡi ngựa. Để không chậm trễ thời gian, nàng bỏ xe ngựa, đích thân cưỡi chiến mã dẫn đội khởi hành.
Đối với Mạnh Nguyên Châu, ngoài Thu Mộng Kỳ ra, gã chẳng hề coi trọng bất cứ người hay việc nào ở Phong Nhạc.
Nếu là trước đây, gã còn có thể miễn cưỡng giữ bộ dạng quân tử khi ở trước mặt người khác, nhưng giờ ngay cả chuyện làm rùa đen giữ cửa cho thê tử và trên nam nhân khác cũng làm được, thì mặt mũi còn để đâu? Không nói là thay đổi tính nết, nhưng lễ nghi gì đó sớm đã vứt sạch.
Thế nên đối với Trương Yên, Vương Tam và những người khác, gã cũng không giữ thể diện, sai bảo như hô lính, có thể nói là cực kỳ vô lễ.
Trương Yên thì nhận ra Mạnh Nguyên Châu. Dù sao năm xưa nàng là trưởng tức phủ Thành Quốc công, ít nhiều cũng từng xuất hiện tại nhiều trường hợp quan trọng. Khi đó, nhị công tử phủ Thủ phụ mà gặp nàng, cũng phải cung kính gọi một tiếng "Thế tử phi".
*Thế tử phi (世子妃) là danh xưng để chỉ vợ chính thất của Thế tử, tức con dâu trưởng của một phủ Quốc công, Vương phủ, hay một gia tộc có tước vị lớn.
Giờ đã hai năm trôi qua, vậy mà gã lại không nhớ nổi nàng.
Dù sao Trương Yên cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, cưỡi ngựa làm sao bì được với mấy tên nam nhân thô kệch, Vương Tam liền thuận theo tốc độ của nàng, chậm rãi đi phía sau.
Nhưng Mạnh Nguyên Châu tâm trạng không tốt, liền giễu cợt: "Khắp thiên hạ, chưa từng nghe nói có nữ tử điều tra án, không biết đại nhân quận thủ đang giở trò gì, lại để một nữ nhân yếu đuối như vậy theo đến hiện trường án mạng, đừng để lúc nhìn thấy thi thể lại ngất xỉu, vậy chẳng phải chậm trễ việc phá án sao."
Nếu là lúc trước, Vương Tam chắc chắn không thèm chấp, mặc gã sủa bậy.
Nhưng lúc này nghe gã nói bóng nói gió châm chọc Trương Yên, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu, liền giục ngựa tiến lên đi ngang hàng với hắn, chặn tầm nhìn vô lễ kia lại, lạnh giọng nói: "Nếu Mạnh huyện lệnh thấy chúng ta đi chậm, vậy ngài cứ đi trước, chúng ta tự đến hiện trường xem xét, không cần đồng hành cùng Mạnh huyện lệnh."
Mạnh Nguyên Châu hừ một tiếng: "Bản quan không đi, các ngươi biết gì về vụ án?"
Vương Tam không khách khí đáp: "Lúc hung thủ gây án, Mạnh huyện lệnh cũng không có mặt, chẳng phải cũng là nghe người khác thuật lại mà nắm được tình hình sao, đã như vậy, chúng ta cũng không cần phiền ngài, tự mình tìm người liên quan để hỏi, Mạnh huyện lệnh cứ việc."
Mạnh Nguyên Châu không ngờ Vương Tam lại đuổi mình đi, chẳng khác nào làm mất mặt gã, liền tức giận nói: "Ngươi là cái thá gì, dám ăn nói với ta như thế!"
"Ta là Binh tào tòng sự Tân Hội quận, chánh thất phẩm, cùng cấp với Mạnh huyện lệnh!" Vương Tam nhìn thẳng vào gã, không né tránh, nhưng ánh sát khí trong mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Mạnh Nguyên Châu lập tức dời ánh mắt đi, nhưng vừa tiêu hóa xong câu nói của Vương Tam, mắt gã lập tức trợn to, sắc mặt cũng sầm xuống: "Tòng sự tham quân xưa nay chỉ từ tòng bát phẩm hạ đến tòng cửu phẩm hạ, không biết Vương tòng sự là thần thánh phương nào, lại có thể một bước nhảy lên chánh thất phẩm, nói ra không ai tin!"
Chắc chắn là Thu Thực tiểu nhân kia dùng thủ đoạn mờ ám, tự tiện đề bạt trong nội bộ, mới có thể để một tên tòng sự nhỏ nhoi thăng lên chánh thất phẩm, thật khiến hắn tức điên.
Vương Tam mặt không đổi sắc nói: "Ta có công trong việc tiêu diệt thổ phỉ Mông Sơn, được quận thủ vì ta mà thỉnh phong, do Nội các phê chuẩn, Lại bộ xác nhận. Ta nhớ rõ người đang giữ chức thủ phụ Nội các chính là phụ thân của Mạnh huyện lệnh Mạnh các lão, xem ra Mạnh huyện lệnh ngay cả cha ruột mình cũng không tin."
Mạnh Nguyên Châu nghe vậy thì sững sờ.
Nói thế thì quả thực gã chẳng làm gì được Vương Tam, chỉ đành chuyển sang Trương Yên: "Vương tòng sự có công với xã tắc thì thôi đi, chứ không biết cô nương đây có bản lĩnh gì mà lại lọt vào mắt Thu quận thủ, được giao phụ trách việc án mạng!"
Trương Yên nhàn nhạt nói: "Trương Yên đã được lệnh điều tra vụ án, thì chỉ lo điều tra vụ án, không có trách nhiệm giải thích những nghi vấn khác. Nếu Mạnh huyện lệnh có nghi ngờ, sao không chờ đến ngày mai gặp quận thủ đại nhân, rồi hỏi thẳng trước mặt người cho rõ?"
Một câu liền chặn gã lại.
Trương Yên dung mạo xinh đẹp, không giống Tô Vận còn mang nét non nớt thiếu nữ, nàng có phần chững chạc đoan trang, lúc mỉm cười còn mang chút mị ý, cũng chính vì dung nhan này và tài hoa ấy, năm xưa mới được chọn vào phủ Thành Quốc công.
Mạnh Nguyên Châu không kìm được nhìn nàng thêm hai lần, lúc nhận ra nàng là ai, vẻ giễu cợt trên mặt càng sâu: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thế tử phi phủ Thành Quốc công, à không, giờ không còn nữa, là đại tiểu thư nhà Trương các lão, thất lễ rồi."
Trương Yên cũng chẳng thấy mất mặt, mỉm cười nói: "Ta còn tưởng Mạnh huyện lệnh là người hay quên, hoá ra chỉ là mắt kém. Trước đây ở Kinh Đô ta còn gặp Linh Lung quận chúa, xem bộ dạng chắc cũng sắp sinh rồi đi, Mạnh huyện lệnh bôn ba bên ngoài cả năm, giờ còn ra ngoài lúc này, để một mình quận chúa ở nhà, không sợ nàng cô đơn buồn tủi sao?"
Nghĩ đến hai hôm trước vừa nhận được tin tức từ kinh thành, Trương Yên nhìn nam nhân trước mặt, khoé môi không nhịn được cong lên một nụ cười châm biếm.
Giữ cửa canh chừng cho thê tử và kẻ khác tư thông, chuyện cỡ đó mà cũng làm được, còn tưởng chạy đến Lịch Châu là không ai biết sao?
Đã thế đến đây rồi vẫn còn cái bộ mặt đó, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ nói.
Mạnh Nguyên Châu nghe xong lời Trương Yên, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Chuyện giữa Linh Lung và Thái tử mà cũng truyền đến đây rồi sao?
Rõ ràng là việc cách mấy ngàn dặm, vậy mà sao nhanh thế đã tới tai ở Lịch Châu!
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ở Kinh Đô bị mọi người cười nhạo, Mạnh Nguyên Châu gần như có thể dự đoán được tương lai mình sẽ trở thành đề tài để dân chúng nơi quỷ quái này đem ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu, toàn thân lập tức chìm trong u ám, ánh mắt cũng trở nên hung ác đến đáng sợ.
Vương Tam dường như cũng cảm nhận được sát khí trên người gã, liền thúc ngựa tiến lên, cứng rắn chen vào giữa hai người.
Mạnh Nguyên Châu bị chen ép như vậy thì vô cùng bực bội, nhưng lại không dám chọc giận Trương Yên, sợ nàng lại buông lời khiến gã mất mặt, đành giật mạnh cương ngựa dưới thân. Con ngựa bị đau, liền phóng vọt đi một đoạn rất xa.
Vương Tam thấy gã đi xa, lúc này mới buông lỏng dây cương, ngựa chậm lại, tụt về sau cách Trương Yên nửa thân ngựa.
Trương Yên tự nhiên cũng chú ý đến hành động của hắn, đôi mắt hơi cụp xuống, nhưng cũng không nói gì, chỉ thúc ngựa tiếp tục lên đường.
...
Không bao lâu, cả đoàn rất nhanh đã đến hiện trường, Trương Yên vừa xuống ngựa liền lập tức bắt tay vào công việc.
Người chết là một phụ nhân trung niên ba mươi hai tuổi, là quả phụ, trong nhà chỉ có một bà bà mù và một hài tử tầm ba bốn tuổi.
Không rõ quả phụ họ Thạch này có phải là người an phận hay không, nghe nói Lưu Ngạc từng tư thông với phụ nhân này, còn cố ý đến nhà nàng ta lén lút qua lại, sau đó không biết vì lý do gì mà xảy ra tranh cãi, cuối cùng một dao chém chết nàng ngay trên giường.
Thi thể đã được đưa về nha môn Phong Bình huyện, hiện tại trước mắt chỉ còn lại một chiếc giường đầy vết máu loang lổ.
Vương Tam liếc nhìn giường chiếu bừa bộn cùng những vệt máu đáng sợ, có chút lo lắng quay sang nhìn Trương Yên, sợ nàng chịu không nổi.
Nhưng Trương Yên lại ngồi xổm xuống, sắc mặt không đổi, đeo găng tay tự chế, bắt đầu lục tìm chứng cứ.
Phải nói rằng, từ lúc đến Phong Nhạc đến nay, ngoại trừ việc tán thưởng cơ sở hạ tầng thành thị và các công cụ nông nghiệp, thì trong lĩnh vực hình sự, nàng đặc biệt khâm phục phương pháp giám định vân tay do Tô Vận đề xuất. Dù phương pháp này từ lâu đã được trình lên trên, nhưng Hình bộ vẫn chưa chính thức xác định nó là chứng cứ cho án hình sự, khiến nàng càng thêm thất vọng tột độ với hệ thống pháp luật hình sự hiện tại.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được nàng xem phát minh mới này là một trong những phương pháp phá án quan trọng nhất.
Nàng quỳ rạp xuống đất, cúi người sát nhìn mấy chiếc chân giường mảnh khảnh kia, khẽ nhíu mày.
Vương Tam thấy vậy, vội hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Trương Yên nói: "Lưu Ngạc ta từng gặp ở Kinh Đô, cân nặng hơn hai trăm cân, theo lời mọi người miêu tả thì quả phụ họ La cũng không phải gầy yếu. Nếu thật sự từng tư thông trên chiếc giường này, giường mỏng như thế, sao có thể chịu nổi trọng lượng đó."
Vương Tam tuy là nam tử, nhưng thật ra cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, bao năm nay bên cạnh chưa từng có nữ nhân, càng không cần nói đến chuyện trên giường, giờ đột nhiên nghe Trương Yên nói ra câu đó mà mặt không đổi sắc, lập tức mặt cũng có chút nóng lên, may mà da hắn ngăm ngăm, không nhìn rõ biểu cảm.
Hắn khẽ ho một tiếng, nói: "Nếu cô nương nghi ngờ, ta sẽ cho vài người có cân nặng tương đương ngồi thử lên đó xem sao."
Trương Yên gật đầu, nói: "Bảo Điển sử ghi chép lại đầy đủ."
Vương Tam vội vàng đứng dậy đi sắp xếp.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dưỡng dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-08-22 11:36:22 đến 2023-08-23 17:29:36 nhé\~
Cảm ơn các thiên sứ đã ném mìn: 原子小不点, 请尊重作者的劳动成果 - mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dưỡng dịch:
'fffffffkkkkk' - 44 chai;
'随缘', '第三極', '?', '甜甜圈', '肉肉' - mỗi người 20 chai;
'小耶', '一头牛' - mỗi người 10 chai;
'50023340' - 9 chai;
'27968822', '烦啊' - mỗi người 5 chai;
'53000629' - 3 chai;
'风', '独步寻花?', '司徒逸', '林子酱666' - mỗi người 2 chai;
'未央feiyu', 'Moraynia', 'AIrobot', '44907017', '小小桐', '50479772', '九绝', '学舌猫', '小与', 'Amber乐', '遇见美好' - mỗi người 1 chai.
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mình sẽ tiếp tục cố gắng!