Buổi tối, Trương Yên trở về Phong Nhạc, giao tang vật mang về cho người phòng hình sự mang đi giám định vân tay, sau khi có kết quả thì lại đến nhà giam nơi đang giam giữ Lưu Ngạc.
Vương Tam như chiếc bóng đi theo sát phía sau.
Vào tới nhà lao, vừa thấy Lưu Ngạc, Trương Yên liền đi thẳng vào vấn đề: "Lưu tiên sinh có thể nói cho ta biết, ý đồ thực sự khi ngươi đến Hạ Oa thôn, Phong Bình huyện hôm kia là gì không?"
Lưu Ngạc nhìn người nữ nhân trước mặt, lại trả lời lạc đề: "Ta không giết người!"
"Muốn chứng minh ngươi không giết người, ít nhất cũng phải nói rõ vì sao lại đến Hạ Oa thôn. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không nói, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ đành giao ngươi cho Mạnh huyện lệnh. Rơi vào tay hắn, ta nghĩ ngươi hẳn biết rõ kết cục của mình sẽ ra sao."
Nghe vậy, khuôn mặt thịt dày của Lưu Ngạc hơi co rúm lại.
Nhưng cuối cùng lão vẫn nghiến răng nói: "Quả thực là vì quả phụ họ Thạch mà tới, nhưng ta không giết người."
Trương Yên khẽ bật cười, không nhìn lão, chỉ đi tới đi lui ở cửa ngục, giọng nhàn nhạt nói: "Ai cũng nói Lưu Ngạc tham tài háo sắc, cưới tới sáu phòng tiểu thiếp, hiện giờ dù có bị đày đến Lĩnh Nam, thê thiếp vẫn theo bên người. Ấy vậy mà lại không biết hưởng gần, chạy sang huyện bên tìm một quả phụ tiếng xấu đồn xa. Lý do này, ngươi nói xem ai tin cho được?"
Lưu Ngạc đáp: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Tâm tư nam nhân chẳng có gì lạ lẫm, ngoài tiền tài và quyền thế thì chỉ còn lại chuyện da thịt. Thử hỏi thiên hạ này có người nam nhân nào có thể cả đời thủy chung với lão thê ở nhà?"
Trương Yên không nói gì, dù sao nàng cũng từng gặp phải chuyện tương tự. Tuy nói là vì nàng không có con, nhưng suy cho cùng vẫn là do lòng tham và bản tính trăng hoa của nam nhân mà ra.
Huống hồ Đông Cung kia, trước có Thái tử phi, sau có vô số thị thiếp, vậy mà vẫn còn ra ngoài tư tình với thê tử của Mạnh Nguyên Châu.
Vương Tam đứng bên nghe đến đó, lại thấy Trương Yên hơi nhíu mày, sắc mặt lập tức sa sầm, giận dữ quát vào mặt Lưu Ngạc: "Đừng đem lòng bẩn của ngươi mà suy bụng người! Thiếp thất đầy nhà còn chưa thấy đủ, lại còn ra ngoài trăng hoa, ngươi cũng xứng làm nam nhân sao!"
Lưu Ngạc liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Ngươi chắc đến mùi nữ nhân còn chưa từng nếm qua đi."
Vương Tam lập tức giận đến đỏ mặt, toan bước lên ra tay, nhưng bị Trương Yên ngăn lại: "Người định làm gì?"
"Nếu lão không sợ chết, lại không chịu nói thật, ta thấy chi bằng cứ giao lão cho Mạnh Nguyên Châu cho xong."
Lúc này trong mắt Lưu Ngạc mới hiện lên chút hoảng loạn, nói: "Ai ai cũng bảo Thu đại nhân phá án như thần, chưa từng xử oan một vụ nào. Ta không giết người, các ngươi mà giao ta cho Mạnh Nguyên Châu chẳng khác nào đưa ta vào chỗ chết. Thu đại nhân chắc chắn sẽ không để các ngươi làm chuyện đó."
Vương Tam nghiến răng nói: "Đã muốn sống, vậy sao không khai rõ mục đích đến Hạ Oa thôn!"
"Ta vì sao lại không thể đến Hạ Oa thôn? Ta đến ngủ với một quả phụ, ngươi tình ta nguyện, có gì là sai?"
"Ngươi-" Vương Tam lại lần nữa bị Lưu Ngạc làm cho nghẹn lời.
Trương Yên nhìn bộ dạng ngoan cố của Lưu Ngạc, trong mắt thoáng hiện suy tư, sau đó nói: "Nếu ngươi không muốn nói lý do vì sao một mình đến Hạ Oa thôn, vậy ta hỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói mình không giết người, thì tại sao trong tay lại cầm hung khí?"
"Ta vừa vào nhà thì thấy nàng ta đã bị giết, ta sợ hung thủ chưa đi, sẽ ra tay với mình, vừa hay thấy trên tủ gần cửa có con dao, nên liền thuận tay cầm lên để phòng thân. Không ngờ dân làng nghe tiếng chạy đến xông vào phòng, ta chưa kịp ném dao đã bị nhận nhầm là hung thủ..."
Trương Yên nghe xong, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy tính gì đó.
Sau đó lại hỏi thêm mấy câu khác, rồi mới rời khỏi nhà lao, đi về chỗ Tô Vận và Thu Mộng Kỳ để báo cáo vụ việc.
Vương Tam không đi theo. Một là vụ án hôm nay do Trương Yên phụ trách, xem ra nàng đã có đáp án trong lòng, có hắn hay không cũng không khác biệt.
Hai là mỗi lần ở cạnh ba người các nàng, hắn luôn cảm thấy có gì đó không hòa hợp. Nếu chỉ ở cùng đại nhân thì không sao, nhưng nếu cả ba đều có mặt, thì ba người ấy ai nấy đều là công tử tiểu thư cao quý đoan trang, còn hắn chỉ là kẻ võ biền thô kệch, đứng chung với họ chỉ thấy lạc lõng.
Huống chi mỗi lần ở cùng, hắn đều bị hai tiểu thư kia "nghiền nát" về trí tuệ, hai người ấy khí trường đều rất mạnh, thật không hiểu Thu đại nhân mỗi lần tiếp xúc với hai nàng làm cách nào để chịu nổi áp lực ấy.
"Hiện giờ đã đủ cơ sở chứng minh Lưu Ngạc không phải hung thủ g**t ch*t quả phụ họ Thạch. Có năm bằng chứng: Thứ nhất, vết dao trên cổ quả phụ rất gọn, một nhát chí mạng. Lưu Ngạc là một thư sinh béo mập, khả năng phối hợp yếu, sao có thể chém ra vết thương trơn tru gọn gàng như vậy; Thứ hai, có nhân chứng nói hai người động thủ trên giường, nhưng giường của quả phụ cũ nát, chân giường mảnh khảnh, lắc lư sắp gãy, nếu Lưu Ngạc giết người trên giường thì chiếc giường ấy tuyệt đối không chịu nổi sức nặng của hai người, lẽ ra phải sập từ lâu. Điều đó cho thấy Lưu Ngạc chỉ vừa bước vào cửa thì đã phát hiện người đã bị sát hại; Thứ ba..."
Tô Vận vừa nghe nàng phân tích từng điểm, lại đích thân kiểm tra các chứng cứ, gật đầu nói: "Yên tỷ phân tích rất đúng, hung thủ không phải là Lưu Ngạc, lão hẳn là bị dụ tới nhà quả phụ họ Thạch, bị người ta giăng bẫy. Những kẻ này cũng biết chúng ta phá án dựa vào dấu vân tay, nên đã cố ý để Lưu Ngạc cầm hung khí, in dấu tay lên đó. Chỉ riêng những điểm trên thôi đã đủ để chứng minh Lưu Ngạc vô tội."
Trương Yên gật đầu: "Chỉ là hiện tại các chứng cứ chỉ chứng minh được hung thủ không phải là Lưu Ngạc, cụ thể là ai ra tay thì vẫn chưa rõ."
Tô Vận nói: "Như vậy cũng đã đủ, Lưu Ngạc vô tội thì vụ án ở Phong Bình không liên quan đến Phong Nhạc. Việc xảy ra trong địa giới thuộc Phong Bình huyện thì nên do huyện lệnh nơi đó chịu trách nhiệm. Chúng ta không cần tiếp tục lo lắng. Dĩ nhiên, nếu huyện lệnh Phong Bình bất tài, không tìm ra hung thủ, thì chúng ta có thể thay mặt can thiệp, còn hắn thì có thể bị tố cáo rồi buộc từ quan."
Thật ra đến bước này thì đã có thể xác định vụ này là do Mạnh Nguyên Châu bày ra, người giết quả phụ họ Thạch chính là sát thủ do gã sắp đặt. Một khi đã là sát thủ thì điều tra thêm cũng vô nghĩa, chi bằng cứ để vụ án lại cho Mạnh Nguyên Châu xử lý, ai gây ra rắc rối thì người đó phải tự gánh hậu quả.
Chỉ tiếc là lại mất đi một mạng người.
Tô Vận lật xem bản cung từ Trương Yên mang về, nói: "Thật ra mục đích thực sự Lưu Ngạc đến Hạ Oa thôn cũng không khó đoán."
Thu Mộng Kỳ ngạc nhiên quay sang nhìn nàng: "Chuyện đó cũng đoán ra được sao?"
"Việc mở biển sắp diễn ra, Lưu Ngạc là người hiểu rõ giá trị cơ hội lần này nhất, xoay chuyển tình thế hay không, đều trông vào dịp này. Lão tuyệt đối không vì một chuyện d*m d*c nhỏ nhặt mà tự ý rời khỏi nơi lưu đày để tới huyện khác, trừ khi chuyện đó liên quan đến tính mạng hoặc kho báu, mới đủ khiến lão bất chấp đường xa mà đi."
Trương Yên nghe nàng phân tích thì hết sức đồng tình: "Lưu Ngạc trong tay có bản đồ kho báu, được Lục hoàng tử trọng dụng, còn được phái Thạch Vi tới hỗ trợ, Thạch Vi cũng cử người đóng ở Đăng thôn để canh chừng. Nếu Lưu Ngạc thật sự muốn đến Hạ Oa thôn, chỉ cần dặn một tiếng là có người đánh xe đưa đi, nhưng lần này lão lại không báo cho người của Thạch Vi, mà một mình đi bộ hơn hai canh giờ tới Hạ Oa thôn, đối với một kẻ quen sống an nhàn như lão, chuyện đó hoàn toàn vô lý. Nói là đi tìm quả phụ họ Thạch, lại càng vô nghĩa."
Tô Vận mỉm cười nói: "Yên tỷ và ta nghĩ giống hệt nhau. Cho nên ta suy đoán rằng, lần này Lưu Ngạc đi gặp một người mà không thể để Thạch Vi biết, nói đúng hơn là không thể để phía Lục hoàng tử biết. Như vậy có thể phân tích ra, người hắn muốn gặp là một thế lực xung đột với Lục hoàng tử, hoặc ít nhất là có lợi ích mâu thuẫn với nhau."
Trương Yên lập tức hiểu ý của Tô Vận, mỉm cười tiếp lời: "Mâu thuẫn với Lục hoàng tử, thật ra chính là vài thế lực cạnh tranh kho báu trong lần này. Phía thái tử có thể loại trừ, vì Mạnh Nguyên Châu rõ ràng đang bày mưu hại chết lão. Còn xét theo thái độ cẩn trọng và mức độ coi trọng của Lưu Ngạc, thì thế lực này hẳn có thể hứa hẹn cho lão quan cao lộc hậu, thậm chí là địa vị cao hơn cả phía Lục hoàng tử. Như vậy, chỉ còn hai người: một là Tân Tể, Tân Tể đã quyết định khởi binh tạo phản, hắn có đủ thế lực để hứa hẹn quyền thế với Lưu Ngạc. Nhưng Tân Tể bị đày đến Lĩnh Nam đã nhiều năm, người của hắn trải khắp Lịch Châu, không cần Lưu Ngạc phải đích thân chạy đến Hạ Oa thôn để liên hệ. Vậy nên, người mà Lưu Ngạc gấp gáp và bí mật muốn gặp-"
Trương Yên nói đến đây thì cố tình giữ lại một đoạn.
Tô Vận đã biết rõ đáp án, chỉ cười không nói, ung dung nhìn Thu Mộng Kỳ.
"Này này này, không thể thế được, hai người như vậy là ăn h**p ta, ta dù gì cũng là một vị quận thủ. Nhưng thôi, không cần nói ta cũng đoán được, hiện nay trên triều đình, người duy nhất vừa có gan vừa có thực lực để đấu với Thái tử và Lục hoàng tử, thì chỉ còn Thất hoàng tử."
Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng thông minh được một lần, khiến cô tự đắc không thôi.
Trương Yên bật cười: "Tuy nói chúng ta có thể đoán được Lưu Ngạc đến là vì Thất hoàng tử, nhưng thật ra, người truyền tin cho lão đến đó, chưa chắc đã là người của Thất hoàng tử."
Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Lưu Ngạc hiện giờ bị nhốt trong ngục, rõ ràng là rơi vào bẫy người khác đặt ra, vậy có thể khẳng định là có kẻ mượn danh Thất hoàng tử để dụ lão ra ngoài. Người đó, không ai khác chính là người phe Thái tử --Mạnh Nguyên Châu."
Tô Vận nói: "Không tính đến các thế lực bên ngoài, riêng trong ba vị hoàng tử thì cuộc đấu đã rõ: thái tử có hoàng hậu chống lưng, thân phận Đông cung, trời sinh đã ưu thế; Lục hoàng tử lấy danh nghĩa hiền đức để chiêu dụ người, đặc biệt là An Vương cùng nhiều quan viên lớn nhỏ, thực lực mạnh nhất; còn Thất hoàng tử tuy người ít nhất, nhưng hiện là hài tử của sủng phi, được hoàng đế sủng ái nhất. Hiện tại địa cung và Cửu Trọng Đài do Phù Phong đạo nhân trông coi, tiên đan cũng do Phù Phong luyện chế, mà đạo nhân này chính là do hoàng quý phi tiến cử vào cung. Với sự cuồng tín hiện tại của hoàng đế đối với chuyện trường sinh bất lão, thì một ngày nào đó phế thái tử để lập Thất hoàng tử cũng không phải chuyện không thể xảy ra."
Thu Mộng Kỳ hỏi: "Đã nói Lục hoàng tử thế lực mạnh nhất, Lưu Ngạc vốn cũng đứng về phía Lục hoàng tử, vậy sao lão lại còn được voi đòi tiên, lén lút chạy sang chỗ Thất hoàng tử?"
Trương Yên cười: "Lòng người không biết đủ, tham lam như rắn muốn nuốt voi. Dưới trướng Lục hoàng tử có nhiều nhân tài, Lưu Ngạc chẳng chen chân nổi, dù lão có tìm được kho báu thì cùng lắm cũng chỉ được húp nước, đừng mong chia được miếng thịt lớn. Nhưng đi theo Thất hoàng tử thì lại khác, dưới tay Thất hoàng tử vốn đã thiếu người, thấy lão trung thành như vậy, phong lão làm Quốc công cũng không phải không có khả năng."
Nghe phân tích xong, Thu Mộng Kỳ lúc này mới vỡ lẽ, nói: "Lưu Ngạc vừa mới nhúc nhích, hai người các ngươi đã phân tích thấu đáo, chẳng khác nào thành người trong suốt."
Trương Yên lắc đầu nói: "Ban đầu ta cũng không nghĩ xa như vậy, là Vận muội muội nhắc nhở nên mới nghĩ ra chuyện này."
"Yên tỷ khiêm tốn quá rồi, ta chẳng qua chỉ là ném đá dò đường mà thôi."
"Thôi thôi thôi, hai người các ngươi không cần khách sáo qua lại, đều giỏi cả đấy được chưa, ôi, vậy ta sau này còn lo gì, cứ thế nằm ngửa mà ăn."
Tô Vận nói: "Nằm ngửa cái gì, hôm nay Yên tỷ đã mang hết kết quả điều tra về cho nàng, ngày mai ngồi thẩm đường xét xử, phải điều khiển thật tốt, không được trốn việc."
Thu Mộng Kỳ cười nói: "Được được được, tuân lệnh hai vị tiểu thư."
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Thu Mộng Kỳ mở đường thẩm án vụ, Trương Yên ngay tại công đường liệt kê hàng loạt chứng cứ, chứng minh người giết quả phụ Thạch không phải là Lưu Ngạc, mà là kẻ khác.
Quan huyện Phong Bình cùng người phụ trách phòng hình sự và điển sử đi theo, không ai tìm được bằng chứng hay lý do nào để phản bác lời Trương Yên, nhất thời tất cả đều quay đầu nhìn về phía Mạnh Nguyên Châu, chờ gã tỏ thái độ.
Lúc này lưng áo Mạnh Nguyên Châu đã ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với những bằng chứng và phân tích Trương Yên đưa ra, bản thân gã cũng không thể phản bác được, huống hồ là đám người kia.
Nhìn bẫy rập vất vả bày ra cuối cùng lại để con mồi thoát được, dưới bao nhiêu con mắt dõi theo, đầu óc Mạnh Nguyên Châu trống rỗng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Thu Mộng Kỳ vỗ lên thanh gõ án, nói: "Mạnh huyện lệnh, nay mọi bằng chứng đều cho thấy hung thủ là kẻ khác, sau khi hồi huyện phải dốc lòng điều tra, mau chóng bắt được hung thủ thật sự, đưa ra pháp luật, để an ủi linh hồn người chết nơi chín suối."
"Lần sau qua huyện khác bắt người, nhớ thông báo một tiếng, đừng hành động không một lời như vậy. Lần này xét ngươi lần đầu vi phạm, bản quan không truy cứu, nhưng nếu có lần sau, nhất định không tha."
Việc Mạnh Nguyên Châu phái người sang huyện khác bắt người chỉ là lấy lý do muốn áp giải nghi phạm về thẩm vấn, cũng không nói thẳng là đã xác định Lưu Ngạc là hung thủ, Thu Mộng Kỳ cũng không tiện lấy cớ đó mà trừng phạt gã, đành tạm tha lần này, đợi sau này nắm được nhược điểm rồi xử lý, tốt nhất là một kích chí mạng, để gã không thể lật lại được.
Sắc mặt Mạnh Nguyên Châu nghẹn thành màu gan heo, uất ức không nói nổi, nhưng có thể làm gì? Chỉ đành cúi người hành lễ nói: "Rõ, hạ quan đa tạ đại nhân không truy cứu, sau khi về sẽ gấp rút điều tra, tranh thủ sớm bắt được hung thủ về quy án."
"Được rồi, đưa người của ngươi về đi. Nếu vụ án có tiến triển mới thì phải lập tức báo cáo với quận, đừng để bản quan phải đích thân hỏi tới, rõ chưa?"
Mạnh Nguyên Châu nghiến răng đáp: "Vâng, hạ quan đã rõ!"
Trong đám đông, Lưu Nguyệt Như nhìn Thu Mộng Kỳ nghiêm trang trên công đường, cảm thấy gần mà xa, từng thân quen đến nhường nào, giờ lại xa lạ đến thế.
Cô ta chưa từng thấy Thu Mộng Kỳ như vậy, trước kia cô chẳng mảy may để tâm đến mọi thứ, kiêu ngạo, điên cuồng, chẳng cần mạng sống, nhưng bây giờ cô lại đầy chính khí, ý chí hiên ngang, đối với người dân nghèo thì kiên nhẫn hoà nhã, không còn trò đùa cuộc đời, xem trọng từng sinh mạng kể cả một người như Lưu Ngạc.
Cô cảm thấy rất đau lòng, bởi vì người khiến Thu Mộng Kỳ thay đổi, chưa bao giờ là cô.
Mà cũng hiểu rằng, hơn mười năm qua cô không thể khiến Thu Mộng Kỳ thay đổi dù chỉ một chút, thì dù thêm mấy chục năm nữa cũng sẽ không có gì thay đổi.
Ngổn ngang trăm mối đan xen trong lòng, cho đến khi nghe công đường tuyên bố Lưu Ngạc vô tội, nhưng tự ý rời khỏi nơi bị đày đến huyện khác, vi phạm quy định bị phát vãng, phạt bạc một trăm lượng.
Cô đành chấp nhận số phận, bước lên trước, nộp số bạc đã chuẩn bị sẵn để đăng ký, dẫn Lưu Ngạc ra ngoài.
Vì dính líu đến vụ án mạng do thông dâm, thê nhi và thiếp thất của Lưu Ngạc đều cảm thấy nhục nhã, nên hôm nay đến công đường, ngoài Lưu Nguyệt Như, Lưu gia không có ai xuất hiện. Số bạc phạt này là do Thạch thiên hộ sai người đưa tới từ trước để phòng bất trắc, không ngờ hôm nay lại dùng đến thật.
Lưu Ngạc vì không muốn khai ra người đã bí mật gặp mặt người của Thất hoàng tử, nên mới cam chịu gánh cái danh thông dâm, đúng như lời Tô Vận và Trương Yên đã đoán, nhưng chuyện này không thể để lộ ra ngoài, nhất là không thể để các thế lực phe Lục hoàng tử như Thạch thiên hộ biết được.
Một người hai chủ, đó là đại kỵ.
Lưu Ngạc chỉ có thể nuốt xuống mối oan này.
Hôm đó, lão tránh mặt người của Thạch thiên hộ, đi đến Hạ Oa thôn, theo như hẹn mà vào căn nhà đầu thôn, nhưng khi thấy tình hình trong phòng, lão đã biết mình trúng kế, mới theo bản năng cầm dao phòng thân. Sau đó vội vàng chạy ra ngoài, may mà ven đường có con ngựa bị buộc sẵn, lão đoạt lấy rồi liều mạng chạy về phía Phong Nhạc huyện.
Lão biết, nếu bị bắt ở Hạ Oa thôn, thì chẳng ai cứu nổi lão, lão sẽ mất mạng ngay trong đêm đó.
Không ngờ thật sự lão lại chạy thoát về đến Đăng thôn, nhưng người của Mạnh Nguyên Châu cũng đuổi theo sát, bám đến tận Lưu gia.
Lưu Ngạc chẳng kịp nghĩ gì, trước khi nha dịch xông vào nhà, đã sai nữ nhi lập tức đến nha môn Phong Nhạc huyện tìm Thu Mộng Kỳ cầu cứu, nên mới có chuyện tối hôm đó Thu Mộng Kỳ và Tô Vận đang ăn cơm thì bị cắt ngang liên tục.
May mắn thay, tất cả vẫn còn kịp.
Lưu Nguyệt Như đỡ Lưu Ngạc lên chiếc xe ngựa đang đỗ trước nha môn, cô vén rèm cửa sổ nhìn về phía nha môn, trong mắt toàn là u ám.
Phụ tử hai người cứ thế lặng lẽ ngồi xe ngựa trở về nhà, mấy bà thiếp trong nhà nhìn Lưu Ngạc, ánh mắt đầy khinh miệt.
Nhị di thái giận nhất, buông lời chửi mắng thậm tệ: "Trong nhà có tới sáu thê thiếp, mỗi người một tháng ngủ với ông năm ngày cũng chưa hết, vậy mà còn lặn lội tới tận Hạ Oa thôn tìm con gà rừng ở quê, ngươi có nhìn lại cái đống mỡ của mình xem có đè chết người ta không-" (Editor: cha nụi này hơn trăm cân mà mấy bả phục vụ cỡ đó, ớn)
Lưu Ngạc không thèm để ý, vào phòng liền đóng sầm cửa lại, quay người hỏi Lưu Nguyệt Như: "Đồ đâu?"
Lưu Nguyệt Như lấy từ trong tay áo ra một cái túi gấm, mở túi ra, lấy ra một viên giấy dầu vo tròn cỡ hạt đậu nành.
Lưu Ngạc vội vàng giật lấy viên giấy, cẩn thận mở ra, nhìn thấy tấm bản đồ trước mắt vẫn nguyên vẹn như cũ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lão lại cuộn tờ giấy ấy lại, vo tròn thành cỡ hạt đậu như ban đầu, rồi giơ ngón tay cái lên, bẻ mở móng tay ra, để lộ một khoang rỗng vừa đủ nhét hạt đậu vào, rồi nhét viên giấy dầu vào trong, sau đó khôi phục lại như cũ.
Nhìn bên ngoài, hoàn toàn không thấy chút sơ hở nào.
Đây chính là bí mật của Lưu Ngạc, giúp lão từ trong ngục ra tới khi bị lưu đày, thoát khỏi biết bao lần lục soát.
Nếu hôm đó không phải vì truy binh của Mạnh Nguyên Châu đuổi đến, lão vốn định sẽ tự mình mang về, nhưng sợ không còn cơ hội, mới moi viên giấy ra đưa cho Lưu Nguyệt Như giữ hộ.
Giờ may mắn giữ được mạng, tất nhiên phải lấy lại giấy về.
Lưu Nguyệt Như nhìn lão làm một loạt động tác đó, môi mím chặt, cụp mắt, lặng lẽ lui ra ngoài.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-23 17:29:36 đến 2023-08-24 16:42:02.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Bảo Bảo Xe Buýt, Nguyên Tử Nhóc Con, Lục Ngô, Vô Tâm Không Phổi, Hải Vương Tử Kai, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Trời Nắng Phong Ngữ 50 bình; Fffffffkkkkk, Ta Có Cái Bằng Hữu, mỗi người 20 bình; Bảo Bảo Xe Buýt 18 bình; DDD 10 bình; Theone 9 bình; 27968822, Cửu Ngạn, mỗi người 5 bình; 53000629, Độc Bộ Tìm Hoa?, mỗi người 2 bình; Moraynia, Cửu Tuyệt, AIrobot, Tiểu Cùng, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!