Trên mặt biển, sóng yên gió lặng, thỉnh thoảng từng cơn gió biển thổi qua làm tung lên những đợt bọt sóng trắng xóa.
Phía xa trên bầu trời, vài con hải âu bay lượn, kêu lên những tiếng thanh thoát, mang đến cho vùng biển này một chút sinh khí.
Sáu chiếc thuyền lớn nhỏ khác nhau xếp thành một hàng, đang hướng về quần đảo Thánh Quang mà tiến tới.
Lưu Ngạc đứng trên boong thuyền, phóng mắt nhìn về mặt biển mênh mông vô tận, phía sau là Lưu Nguyệt Như cùng nhị công tử Lưu gia Lưu Nhân.
Nguyên phối của Lưu Ngạc Triệu thị, trước khi sinh Lưu Nguyệt Như thực ra từng mang thai một nam hài tử, là trưởng tử dòng chính trong nhà, tiếc rằng mất sớm khi còn nhỏ. Hiện tại mấy nam hài tử còn lại đều là do thiếp sinh ra, đây cũng là lý do khiến mấy người thiếp vẫn luôn lấn át Triệu thị, tác oai tác quái trong phủ.
Lần này người được mang theo là Lưu Nhân, nhi tử mười tám tuổi của phòng thứ hai.
Lưu Nguyệt Như là đích nữ của Lưu Ngạc, trong số các tỷ muội trong nhà thì xếp thứ hai, người ngoài gọi cô là Lưu nhị tiểu thư.
Lần này Lưu Ngạc có thể giữ được mạng từ tay Mạnh Nguyên Châu, công lao của nhị nữ không thể không nhắc đến, vì thế lão mới đồng ý dẫn cô theo lên thuyền, còn Lưu Nhân là người thừa kế tương lai của Lưu gia, đương nhiên cũng phải đi cùng.
Thạch Vi và Lý Tuy đều ở trên một chiếc thuyền khác, vài chiếc thuyền cùng theo sau con thuyền lớn của Tân Tể.
Để bảo đảm chỗ cất giấu kho báu không bị người khác phục kích từ trước, hai bên đã thỏa thuận rằng chỉ khi đến đảo Thánh Quang mới hợp bản đồ lại, xác định vị trí kho báu thực sự rồi mới tiếp tục tìm kiếm.
Hơn nữa, mỗi bên đều không được mang theo quá một trăm người.
Thuyền đi suốt khoảng hơn ba canh giờ, khi còn cách đảo Thánh Quang một nửa quãng đường, thì người trên thuyền của Lưu Ngạc bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.
Thuyền bắt đầu chao đảo và có dấu hiệu chìm xuống.
Khi mọi người nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, nước biển đã tràn vào khoang thuyền với số lượng lớn, dòng nước lan rất nhanh, thân thuyền nghiêng hẳn đi, mọi người hoảng loạn kêu la.
Trên boong, Lưu Ngạc tức giận gầm lên: "Chuyện gì xảy ra vậy, còn không mau đi điều tra--"
Chiếc thuyền này của họ, bao gồm cả thuyền của Thạch Vi và chiếc phúc thuyền lớn của Tân Tể, đều được đóng từ cùng một xưởng đóng thuyền, lúc bàn giao đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, lý ra không thể xảy ra vấn đề gì.
Rất nhanh, có người từ khoang thuyền chạy lên báo: "Bẩm lão gia, khoang thuyền không biết bị ai đục một lỗ lớn, bây giờ nước biển đang tràn vào từ đó, lão gia mau nhảy xuống biển chạy thoát thân đi, chiếc thuyền này sắp chìm rồi."
Nghe vậy, lửa giận trong mắt Lưu Ngạc bùng lên, trong thuyền chắc chắn có gian tế trà trộn vào, vậy mà lão lại không hề hay biết.
"Còn không mau bịt lỗ lại, tát nước ra ngoài --"
"Lỗ thủng lớn quá, không bịt được, nước biển tràn vào ào ào, không kịp nữa rồi lão gia."
Mấy chiếc thuyền ban đầu còn dẫn đầu phía trước cũng đã phát hiện điều bất thường bên phía Lưu Ngạc, thấy thân thuyền đã nghiêng nghiêm trọng, Thạch Vi không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh hạ buồm dừng thuyền, ném phao và bầu hồ lô xuống, còn sai thủy thủ trên thuyền lập tức nhảy xuống cứu người, nhất định phải cứu được Lưu Ngạc lên.
Không có Lưu Ngạc, chuyến đi này coi như bỏ công vô ích.
Tân Tể trên con thuyền lớn cũng nhìn thấy cảnh này, trán giật giật liên hồi.
"Lưu gia này sao mà cứ gặp chuyện liên tiếp thế chứ, mới hai hôm trước còn bị tống vào ngục, giờ lại chìm thuyền, đúng là vô dụng, phiền phức chết đi được."
Trương Nguyên Vũ nói: "Chờ xác định rõ nơi cất giấu kho báu, đến lúc đó đạp hắn ra một cước là được, khỏi bị liên lụy."
Tân Tể sao không nghĩ như vậy, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm để Lưu Ngạc chết, hắn quay đầu nói với Trương Nguyên Vũ: "Mau phái người qua xem tình hình, giúp vớt người lên, ngoài Lưu Ngạc ra, những người khác không cần để tâm."
Trương Nguyên Vũ nghe xong, đôi mắt gian giảo đảo một vòng, nói: "Thật ra nhìn theo góc độ khác thì, tai họa lần này của Lưu Ngạc cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất mất một chiếc thuyền, bọn họ chắc chắn cũng tổn thất một nửa lực lượng, đến khi lên đảo thì càng không phải là đối thủ của chúng ta."
Nghe đến đây, gương mặt u ám của Tân Tể cũng nở ra nụ cười tham lam.
"Ngươi hiểu là tốt."
Thế là thủy thủ trên mấy chiếc thuyền lập tức nhảy xuống nước, bơi về phía con thuyền của Lưu Ngạc.
Mà bên thuyền Lưu Ngạc, mọi người hoảng loạn chạy tứ tán, có người nhảy xuống biển, cố gắng bơi về phía các thuyền gần đó, có người thì liều mạng chen vào trong khoang thuyền, tìm bầu hồ lô, phao cứu sinh, cố sống cố chết bảo toàn tính mạng.
Chiếc thuyền dần dần chìm xuống, nước biển tràn vào mỗi lúc một nhiều, biển cả hóa thành một vùng mênh mông.
Lưu Nguyệt Như biết bơi, nhưng thân thể nguyên chủ lại không biết, cô không dám thể hiện quá lộ liễu, đành bám vào bầu hồ lô nổi trên mặt nước, theo đám đông vùng vẫy trong nước chờ được cứu.
Với Thạch Vi, những người rơi xuống nước này dĩ nhiên là cứu được thì phải cứu, như vậy khi lên đến đảo Thánh Quang, thực lực của họ mới không quá thua kém so với Tân Tể.
"Người vì tài mà chết, chim vì mồi mà vong," một khi lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, thì Tân Tể không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Những người rơi xuống nước rất nhanh đã phát hiện thủy thủ bên phía Tân Tể cũng đang bơi tới. Những người vẫn còn đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển như nhìn thấy hy vọng sống, liều mạng bơi về phía họ. Nhưng điều họ hoàn toàn không ngờ tới là, khi đến gần những người kia, trước ngực lại bất ngờ đón lấy những lưỡi dao sắc bén.
Lưu Nguyệt Như cũng phát hiện ra điều bất thường, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ còn cách liều mạng bơi về phía thuyền của Thạch Vi.
Ai ngờ chưa bơi được bao xa, đã bị một bàn tay to lớn túm lấy cổ, kéo giật trở lại.
Lúc đầu, Thạch Vi trên boong và Lưu Ngạc, vừa mới được vớt lên còn chưa nhìn ra vấn đề gì, nhưng khi từng vệt đỏ máu loang ra theo làn nước biển, họ mới giật mình nhận ra tình thế nguy hiểm.
"Nhanh -- bơi sang bên này -- đừng tới gần bọn họ --"
Lưu Ngạc càng thêm sốt ruột, quay đầu về phía con thuyền của Tân Tể gào lớn: "Tân Tể! Ngươi đang làm gì vậy! Rõ ràng đã nói chia đều kho báu, giờ mới xuất phát mà ngươi đã giết người bên ta, ngươi còn giữ chữ tín hay không --"
Phải một lúc sau, Tân Tể mới ló người ra, nói: "Hiểu lầm thôi, dưới biển có cá mập, có thủy quái, bọn ta chẳng làm gì, chắc chắn là bị thủy quái cắn. Ngươi đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngươi xem -- chúng ta còn cứu được Lưu nhị tiểu thư và tam công tử."
Vừa nói, Lưu Nguyệt Như và Lưu Nghĩa bị áp giải lên boong, cả người ướt sũng.
Sắc mặt Lưu Ngạc lập tức trắng bệch. Rõ ràng lão chỉ dẫn theo Lưu Nguyệt Như và Lưu Nhân, vậy mà tam nhi Lưu Nghĩa chẳng biết từ lúc nào lén trà trộn lên thuyền, giờ thì cả hai người đều rơi vào tay Tân Tể, tình thế thật nguy ngập!
"Tân Tể! Ngươi nhân lúc người gặp nạn mà làm càn, mau thả người ra cho ta!"
"Họ Lưu kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là bọn ta cứu giúp! Nếu không có bọn ta, nhi tử nữ tử ngươi sớm đã bị thủy quái ăn thịt!" Trương Nguyên Vũ đứng phía sau hai người Lưu Nguyệt Như, Lưu Nghĩa, tay chơi đùa con dao nhọn.
Lưu Ngạc tức đến toàn thân run rẩy: "Tốt lắm! Còn chưa bắt đầu tìm kho báu mà các ngươi đã xé bỏ hiệp ước! Chiếc thuyền của ta cũng là do các ngươi đục thủng, chỉ vì muốn khiến ta mất nửa số nhân lực, để lên đảo các ngươi dễ bề khống chế - các ngươi - các ngươi thật quá đáng! Đừng ép ta cá chết lưới rách, ta sẽ hủy nửa tấm bản đồ này!"
Tân Tể giả vờ vô tội: "Oan uổng a, chuyện đục thuyền thật sự không phải do bọn ta làm, đánh chìm thuyền ngươi thì bọn ta được lợi gì? Ngươi không bằng tự đi tra người trong thuyền của mình! Lưu Ngạc, đừng dọa ta, với tính cách tham tài như ngươi, sao nỡ hủy bản đồ? Thay vì tốn sức đôi co, sao không mau đi tìm nội gián, đừng để lúc lên đảo lại xảy ra chuyện!"
"Ngươi -- ngươi, trước tiên hãy thả hai người họ --"
"Giờ trên biển đã nổi sóng lớn, lệnh công tử và tiểu thư vừa rồi hao tổn sức lực quá nhiều, cứ để họ ở lại nghỉ ngơi bên ta, đợi tới đảo Thánh Quang rồi đưa về cũng chưa muộn. Ai biết được thuyền hiện tại của các ngươi có bị đục nữa không, nếu lại phải chuyển qua chuyển lại thì phiền phức!"
Lần này không chỉ Lưu Ngạc tức điên, ngay cả Thạch Vi cũng không nhịn nổi mà giận bốc lên.
Lần này hắn và Lưu Ngạc cùng ra biển là để tìm kho báu cho Lục hoàng tử, nếu nhiệm vụ không thuận lợi, triều đình chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, nhưng Tân Tể lại liên tục khiêu khích, khiến hắn không thể nhẫn nhịn thêm.
Lý Tuy cùng những người khác phẫn nộ nói: "Một tên tội quan bị giáng chức mà dám ngông cuồng đến mức này! Chờ lấy được kho báu, nhất định phải bắt hắn ngay tại chỗ!"
...
Đội thuyền lại tiếp tục di chuyển ba canh giờ, đến chạng vạng mới tới đảo Thánh Quang.
Sáu chiếc thuyền lần lượt neo đậu, mọi người lần lượt xuống thuyền, chia thành hai phe trước sau rõ rệt.
Sau biến cố giữa chừng, bên Lưu Ngạc và Thạch Vi đã giảm đi hai ba chục người, nhìn qua đã thấy rơi vào thế yếu. Tệ hơn là, một nam một nữ của Lưu Ngạc hiện vẫn còn trong tay Tân Tể.
"Tân Tể, giờ đã lên bờ, có thể trả con ta lại chưa?"
Tân Tể cười lạnh: "Vội gì, lấy bản đồ ra đối chiếu trước đã, xác định được vị trí kho báu rồi nói tiếp. Ai biết ngươi có giở trò lấy bản đồ giả ra lừa ta hay không?"
"Ngươi -- đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Giờ đã đến đảo Thánh Quang, xung quanh là biển rộng mênh mông, người bên ta còn chưa đến bảy mươi, còn ngươi có đủ một trăm người. Nếu ngươi không có thành ý hợp tác, thì chi bằng quay về, đợi quyết định lại rồi tính tiếp!" - Lưu Ngạc trừng mắt nhìn hắn.
"Đã đến đây, sao có thể muốn quay về là quay về được?" Trương Nguyên Vũ đẩy hai huynh muội Lưu Nguyệt Như ra trước.
Thạch Vi nói: "Thế thì chẳng còn gì để nói, nếu các ngươi muốn đánh, bọn ta cũng sẵn sàng tiếp chiêu. Dù bọn ta chỉ có bảy mươi người, nhưng nếu thực sự đánh nhau đến mức cá chết lưới rách, các ngươi cũng đừng mong được lợi lộc."
Cuộc sống yên ổn của Trương Nguyên Vũ bị Thu Mộng Kỳ và Thạch Vi phá hoại, nay thấy Thạch Vi liền nổi giận trong lòng, giọng đầy âm độc nói: "Thạch thiên hộ chỉ mang theo mấy chục người mà cũng dám khiêu chiến với bọn ta, ngươi chẳng lẽ đã quên, năm đó nếu không có ta cứu mạng, thì làm gì có chuyện ngươi đứng được ở đây hôm nay? Giờ lại dám mạnh miệng như vậy, không sợ khiến người ta cười rụng cả răng sao?"
Thạch Vi hừ lạnh một tiếng: "Loại tiểu nhân như ngươi, chỉ biết đánh lén sau lưng người khác, Thu đại nhân vẫn còn quá nhân từ với ngươi."
Trương Nguyên Vũ bị Thu Mộng Kỳ bắt vào ngục hai lần, vừa nghe nhắc đến Thu Mộng Kỳ là gã nghiến răng nghiến lợi, "Câu đó phải để ta nói mới đúng! Lần sau mà ta gặp được Thu Thực, nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây!"
Thạch Vi chẳng buồn phí lời với loại người như hắn, quay sang Tân Tể nói: "Tân Tể, chẳng lẽ ngươi không muốn kho báu nữa sao?"
Tân Tể đáp: "Hai người, một trăm vạn lượng bạc. Đợi lấy được kho báu xong thì dùng bạc đổi người."
Mọi người lập tức trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ Tân Tể lại trơ trẽn đến mức này.
"Sao? Chẳng lẽ hai mạng người không đáng giá một trăm vạn lượng bạc? Người do bọn ta cực khổ cứu lên, nếu các ngươi không muốn bỏ bạc ra, thì ta cho người đẩy xuống biển cho xong."
"Ngươi -- ngươi đúng là không phải người --" Lưu Ngạc chửi.
"Hừ, ta không phải người, ngươi thì là thứ tốt lành gì, chẳng qua cũng như nhau cả thôi."
Lưu Ngạc và Thạch Vi nhìn nhau một cái, rồi nghiến răng nói: "Ta đồng ý với ngươi, nhưng phải thả người trước, nếu không thì miễn bàn!"
Tân Tể nghe vậy, do dự một lúc.
"Sao? Sợ ta nói lời không giữ lời? Nói đến thất hứa, người bên các ngươi mới là cao thủ."
Tân Tể hừ một tiếng: "Thả thì thả, nhưng mong rằng lát nữa khi tìm được kho báu, bên ta lấy thêm một trăm vạn lượng, các ngươi cũng đừng có đỏ mắt!"
Nói xong liền phất tay ra hiệu cho Trương Nguyên Vũ thả người.
Trương Nguyên Vũ tuy không cam lòng, nhưng vẫn phải nghe lời Tân Tể, gã giật mạnh Lưu Nguyệt Như và Lưu Nghĩa, đẩy cả hai về phía Lưu Ngạc.
Lưu Nguyệt Như bị xô mạnh suýt ngã nhào xuống đất, trông vô cùng nhếch nhác.
Lưu Ngạc nhìn hai người họ, lông mày cau chặt, mặt đầy chán ghét. Ban đầu lão vốn không muốn dẫn nữ nhi này đi theo, chỉ là thấy cô có phần bộc lộ tài năng, lại thêm cô nhiều lần khẩn cầu nên mới miễn cưỡng mang theo, không ngờ lần này lại khiến lão tổn thất hẳn một trăm vạn lượng, sắc mặt lão tối sầm lại.
Lưu Nguyệt Như vốn mẫn cảm, làm sao không biết người cha này đã chán ghét mình đến mức nào, cô lặng lẽ lui ra sau, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Lưu Nghĩa thì bị ánh mắt Lưu Ngạc nhìn đến phát hoảng, dù sao lần này Lưu Ngạc cũng không định dẫn hắn đi theo, là hắn cải trang trà trộn vào đội mà lên thuyền. Giờ bị lộ, hắn chỉ còn biết co cổ lùi xuống dưới.
Lưu Ngạc biết lúc này không phải là lúc truy cứu, cố nén lửa giận, quay sang Thạch Vi nói: "Thạch thiên hộ, bắt đầu đi."
Thạch Vi trước tiên cho người tìm một hang động gần đó, rồi quay sang nói với Tân Tể: "Hai bên mỗi bên cử ba người, vào hang ghép bản đồ xác định vị trí kho báu."
Tân Tể mang theo Trương Nguyên Vũ và một thủ hạ khác tiến lên, bên này đương nhiên là ba người: Lưu Ngạc, Thạch Vi và Lý Tuy.
Vào hang, trước mặt ba người kia, Lưu Ngạc cạy một mẩu giấy nhỏ giấu trong móng tay ra, từ từ mở ra từng chút một.
Tân Tể thấy vậy liền nói: "Bảo sao dọc đường xuôi nam lục soát bao nhiêu lần cũng không tìm thấy, thì ra lại giấu ở chỗ đó."
Lý Tuy quát: "Bớt nói nhảm, mau lấy bản đồ ra đi."
Tân Tể hừ lạnh một tiếng, móc bản đồ từ trong ngực ra, vừa định bước lên, ai ngờ bỗng nhiên một bóng đen xẹt qua.
Tân Tể giật mình, lập tức nhét bản đồ trở lại ngực, rút kiếm cảnh giác.
Nhưng bên phía Lưu Ngạc thì gặp tai họa. Thấy không cướp được bản đồ từ Tân Tể, bóng đen lập tức lao về phía lão, chộp lấy tờ giấy trên tay rồi phóng đi rất xa.
Mọi người hoảng hốt, Thạch Vi, Lý Tuy và những người khác lập tức rút vũ khí xông lên.
Ai ngờ người kia không chạy nữa, mà cầm lấy một góc của tờ giấy, hét lên: "Đứng lại! Còn tiến thêm bước nữa ta sẽ hủy tấm bản đồ này!"
Mọi người lập tức dừng bước.
Nhìn kỹ lại, thì ra kẻ ấy chính là Mạnh Nguyên Châu vốn nên đang ở Phong Bình huyện! (Editor: âm hồn cứ xuất hiện mãi)
Lưu Ngạc tái mặt, biết rõ Mạnh Nguyên Châu vốn đến là để hủy bản đồ, nay bản đồ đã lọt vào tay gã thì làm gì còn cơ hội lấy lại.
Bên cạnh, Tân Tể càng giận dữ, liền mắng Lưu Ngạc: "Ngươi -- đúng là chẳng làm được trò trống gì! Trước thì vào ngục, sau lại để người đục thuyền, giờ đến bản đồ cũng bị cướp, cái tên này làm sao mà chui vào được? Nếu ngươi đưa bản đồ cho ta từ đầu, ta còn có thể tự đi lấy kho báu rồi chia cho ngươi một nửa, còn hơn là bị ngươi kéo lê lết ba lần như bây giờ!"
Lưu Ngạc giận dữ nói: "Chuyện này lẽ nào là ta muốn sao? Người phe thái tử cứ ráo riết đuổi theo, chuyên nhằm vào ta ra tay, ta phòng cũng không xuể--"
"Giờ nói những chuyện đó cũng vô ích, mau nghĩ cách lấy lại bản đồ." - Thạch Vi lập tức cắt ngang.
Lúc này Lưu Ngạc mới quay sang Mạnh Nguyên Châu nói: "Mạnh huyện lệnh, ta với ngươi không thù không oán, sao phải ép ta đến bước này? Ngươi có biết tấm bản đồ trong tay ngươi hiện giờ trị giá tới ba ngàn vạn lượng bạc không? Nếu ngươi cần bạc, ta chia cho ngươi một phần là được, sao phải làm khó bản thân vì tiền?"
Mạnh Nguyên Châu cười nham hiểm: "Không còn cách nào khác, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, ngươi có oán thì cứ oán thái tử đi!"
Trương Nguyên Vũ nghe vậy liền nở một nụ cười quỷ dị, nói: "Thái tử đối xử với ngươi như thế, mà ngươi vẫn trung thành tận tụy với hắn để làm gì?"
Nghe vậy, Mạnh Nguyên Châu bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Trương Nguyên Vũ.
Trương Nguyên Vũ nói: "Chuyện vinh quang của ngươi ở Kinh Đô đã truyền đến tận Lịch Châu rồi. Thái tử nhân lúc ngươi vắng nhà đã chiếm đoạt thê tử ngươi, đến khi ngươi về, hắn còn bắt ngươi trông cửa cho đôi gian phu dâm phụ ấy. Ngươi thà làm con rùa đen rụt cổ chứ không dám trái ý hắn, ngươi còn dám tự xưng là nam nhân sao?"
Mấy người trong hang nghe đến đây, ai nấy đều lộ vẻ khinh bỉ trên mặt.
Chính những ánh mắt đó đã đâm thẳng vào lòng Mạnh Nguyên Châu. Gã bất chấp tất cả, giơ tấm bản đồ lên định xé, Thạch Vi thấy vậy lập tức quát lớn: "Mạnh Nguyên Châu! Chỉ cần ngươi giúp chúng ta lấy được kho báu, ngươi cũng có thể báo thù rửa hận, những nhục nhã đó đều có thể đòi lại, còn hơn là bây giờ cứ ngoan ngoãn nghe lệnh người khác!"
Những người khác cũng không dám chọc giận hắn, vội vàng khuyên nhủ:
"Nữ nhân như y phục, sao phải vì một nữ nhân mà gánh lấy nỗi nhục như vậy? Chi bằng gia nhập với chúng ta, sau này bất kể ai lên ngôi, cũng có thể giúp ngươi rửa sạch nhục hôm nay."
Trương Nguyên Vũ lại thêm vào: "Ngươi chẳng phải vẫn nhớ nhung ả nữ nhân tên Tô Khanh Vận đó sao? Đợi lấy được kho báu, ngươi còn sợ nàng ta không theo ngươi?"
Nghe đến cái tên Tô Vận, ánh mắt của Mạnh Nguyên Châu rõ ràng sáng lên.
Tân Tể liền nhân cơ hội dụ dỗ: "Đúng vậy, so với ả nữ nhân ở Kinh Đô, thì nữ tử họ Tô chẳng phải tốt hơn sao?"
"Chi bằng giao bản đồ cho chúng ta, mọi người cùng nghiên cứu, cùng chia kho báu, có gì mà không vui?"
Phải nói rằng, sức hấp dẫn của kho báu quả thực quá lớn, sắc mặt Mạnh Nguyên Châu cũng dần dịu đi.
Đối với gã mà nói, chỉ cần có được số bạc này, gã sẽ có đủ tư cách đối đầu với thái tử, gỡ bỏ chiếc mũ nhục nhã kia, từ đó về sau không ai còn có thể lấy chuyện này ra cười nhạo gã.
Có được số bạc này, cho dù là Thu Mộng Kỳ một quận thủ nho nhỏ, cũng chưa chắc dám chống lại gã.
Chỉ cần đạp được Thu Mộng Kỳ dưới chân, thì Tô Vận chắc chắn sẽ là của gã!
Nghĩ đến đây, trong lòng gã không khỏi kích động, mặt cũng đỏ lên vì hưng phấn.
Nhưng gã cũng rất rõ, nếu giao bản đồ ra ngay lúc này, thì chưa chắc đã kịp bước ra khỏi hang đã bị giết người diệt khẩu.
Lần này gã đến, mục đích là để hủy bản đồ, chưa từng nghĩ sẽ tham gia tranh đoạt kho báu. Để tránh bị lộ thân phận, hắn chỉ mang theo hai thân tín, bí mật trà trộn vào đội ngũ của Lưu Ngạc cùng xuất phát.
Hiện tại không có nhân thủ khiến gã rơi vào thế bị động.
Gã đảo mắt một cái rồi nói: "Cho dù ta có thể đồng ý điều kiện của các ngươi, thì ai dám bảo đảm ta giao bản đồ ra rồi các ngươi sẽ không giết ta?"
Tân Tể rõ ràng có chút mất kiên nhẫn, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ đành nhẫn nại nói: "Chúng ta có thể đảm bảo, nhưng nếu ngươi không tin thì cũng hết cách."
Đúng lúc đôi bên còn đang giằng co, bỗng nghe thấy từ bầu trời truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếp đó là những tiếng sấm đùng đoàng vang rền trên mặt biển.
Âm thanh bên ngoài cũng vọng vào.
"Trời mưa rồi--"
"Sấm to thế này, e là sắp có gió lớn--"
"Thời tiết quỷ quái này, có khi nào làm ngập cả đảo Thánh Quang không?"
Những người trong hang cũng nhận ra dị tượng trên trời, ai nấy đều căng thẳng.
Lúc này trời cũng tối sầm lại trông thấy, mây đen bao phủ khắp mặt biển, tựa như đêm tối ập đến.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, những tia chớp xé ngang trời, soi sáng mặt biển đang cuộn sóng.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, rồi dần dần chuyển thành cơn mưa xối xả như trút nước, như một dòng thác đổ từ trời xuống.
Những người đã rời thuyền cũng lần lượt tìm hang tránh mưa trên đảo, có người thì rút vào khoang thuyền.
Sóng lớn gào thét ập đến, đập mạnh vào những tảng đá lớn trên đảo, tạo ra lực va đập dữ dội. Những chiếc thuyền neo bên bờ bị sóng đánh chao đảo, cộng với tiếng gió rít và sóng gào khiến ai nấy đều vô cùng căng thẳng bất an.
Thuyền giống như cành liễu run rẩy giữa cơn gió mạnh, cố gắng chống đỡ sóng dữ, thân thuyền bị sóng cuốn lên, rồi lại nện mạnh xuống mặt nước, bắn tung cột nước cao mấy trượng.
Sấm sét ầm ầm, gió rít khiến bên tai ù cả lên.
Mấy người trong hang nhìn nhau, đành tạm gác việc đàm phán, nhưng ai nấy vẫn không rời mắt khỏi đối phương, đề phòng có người đột nhiên ra tay.
Đúng lúc này, nghe bên ngoài có người hét: "Mau nhìn, có thuyền đang đến gần--"
"Xem ra là thuyền tuần tra của quan phủ, a-- thuyền lật rồi--"
"Bọn họ chắc là không sống nổi đâu--"
Nghe có thuyền đến gần, tim mấy người trong hang lập tức căng thẳng. Hiện giờ trên đảo đã có ba thế lực, giờ lại thêm một nhóm nữa, e là tình hình sẽ càng thêm phức tạp hỗn loạn.
"Nước biển dâng nhanh quá, không biết hòn đảo nhỏ này có sắp--"
"Người trên thuyền hình như còn sống, đang bơi về phía chúng ta--"
"A? Kia chẳng phải là Thu Thực sao?"
"Vận đen thật, sao lại bị sóng đánh dạt tới đây, trời thế này, chưa chắc đã bơi được tới bờ đảo--"
Trương Nguyên Vũ nghe đến hai chữ 'Thu Thực', toàn thân chấn động, lập tức quay đầu nhìn Tân Tể.
Tân Tể cũng mặt không biểu cảm đáp lại ánh nhìn của hắn, không nói một lời.
Người kinh ngạc không kém còn có Mạnh Nguyên Châu, gã lắp bắp nói: "Tên họ Thu này sao cứ âm hồn bất tán thế......"
Trương Nguyên Vũ cầm vũ khí đi qua đi lại trong hang, đủ để thấy trong lòng hắn lúc này bức bối nhường nào.
"Một không làm, hai không nghỉ, giết hắn đi!" - Trương Nguyên Vũ nói.
Thạch Vi nghe vậy nhíu mày: "Thuyền của Thu đại nhân là bị sóng đánh dạt đến đây, có lên được đảo hay không còn chưa biết, cần gì phải gây chuyện ngoài lề."
Không ngờ lời vừa dứt, Mạnh Nguyên Châu lại bật cười: "Muốn có bản đồ trong tay ta cũng được, hai điều kiện, một là ta muốn chia phần bạc, hai là ta muốn Thu Thực chết!"
___
Editor sau khi độc xong truyện: spoil nhẹ là độc giả sắp tạm biệt MNC rồi đó =]]
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay trạng thái không tốt, mong mọi người tạm chấp nhận xem vậy. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-25 18:10:13 đến 2023-08-26 18:29:37.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Đệ Tam Cực 24 bình; Diện Than Miêu 20 bình; A Tinh 15 bình; Esprit 10 bình; 27968822 5 bình; 53000629, Ha Ha (?ω?)Hiahiahi, mỗi người 2 bình; Độc Bộ Tìm Hoa?, Cửu Tuyệt, Moraynia, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!