Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 154

Khi nghe Mạnh Nguyên Châu đưa ra điều kiện muốn mạng của Thu Mộng Kỳ, những người có mặt phản ứng không giống nhau, có người im lặng, có người thì mong còn không được.

 

Lúc này Trương Nguyên Vũ chẳng khác nào thợ săn nhìn thấy con mồi, toàn thân tràn ngập hưng phấn.

 

"Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ giết hắn!"

 

Thạch Vi chau mày, đang định mở miệng thì bên cạnh Lưu Ngạc đã cất lời trước: "Đã vậy ngươi chịu ra tay thì giao việc này cho ngươi xử lý."

 

Trương Nguyên Vũ tuy một lòng muốn lấy mạng Thu Mộng Kỳ, nhưng lúc này sóng to gió lớn, ra ngoài là phải mạo hiểm, hơn nữa chuyện này vốn do Lưu Ngạc gây ra, không khỏi bất mãn nói: "Bản đồ mất từ tay ngươi, việc khổ sai lại đẩy cho ta làm, đúng là tính toán khéo thật."

 

Lưu Ngạc cũng lười giả bộ, nói thẳng: "Ngươi với tên họ Thu đó là thù không đội trời chung, giờ lại có cơ hội tốt thế này, đừng bảo với ta là ngươi không chút động lòng."

 

"Huống hồ hiện giờ chúng ta đều cùng chung một con thuyền, không lấy lại được bản đồ, các ngươi cũng đừng mong tìm được kho báu."

 

Tân Tể nghe vậy, liền cười nhạt mỉa mai: "Ban đầu ta muốn hợp tác với kẻ giữ nửa tấm bản đồ còn lại, giờ bản đồ không còn ở tay các ngươi, ta cần gì phải tiếp tục hợp tác? Vậy thì trực tiếp hợp tác với Mạnh huyện lệnh chẳng phải càng tốt?"

 

Lời vừa dứt, không chỉ sắc mặt Lưu Ngạc biến đổi, mà cả Thạch Vi, Lý Tuy cũng không ngồi yên.

 

Lý Tuy mặt vuông sa sầm, nói: "Vậy là bọn ta vất vả tính toán cả quãng đường, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác!"

 

Trương Nguyên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nhưng sự thật hiện tại là, bản đồ không nằm trong tay các ngươi!"

 

Sắc mặt Thạch Vi tối sầm, nhưng lời Tân Tể nói không sai, hiện giờ bọn họ không có bản đồ, Tân Tể dựa vào cái gì mà còn phải hợp tác với họ, thiếu bọn họ thì phần chia bạc càng nhiều hơn.

 

Nghĩ đến đây, hắn liền quay sang Mạnh Nguyên Châu nói: "Chúng ta vất vả tính kế cả đoạn đường, còn dẫn theo bao nhiêu người, cuối cùng lại bị họ đá một cước. Còn ngươi chỉ có một thân một mình, ngươi nghĩ chỉ dựa vào mình ngươi, dám hợp tác với bọn họ sao?" (Editor: mấy cha này dằn co cũng căng thẳng quá =]]])

 

Tân Tể là hạng người nào, mấy năm trước ở Bắc Cương đã từng khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu Huân Quốc Công, nay lại còn kết bè với hạng người phẩm hạnh bại hoại như Trương Nguyên Vũ, hắn là loại gì, mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ.

 

Mạnh Nguyên Châu nghe xong lời này của Thạch Vi, thoáng lộ vẻ trầm ngâm.

 

Nhưng rất nhanh lại hừ lạnh một tiếng: "Cho dù ta đồng ý liên thủ với ngươi, ai biết được đến cuối cùng ngươi có đá ta ra ngoài không? Dù sao thì trong tay ta không có người, các ngươi ai cũng có thể ép ta."

 

Lời của Mạnh Nguyên Châu không hề sai, nếu không phải vì bản đồ kho báu đang nằm trong tay hắn, thì hiện giờ hắn căn bản không có tư cách đứng đây đàm phán cùng họ.

 

Tuy bản đồ không còn trong tay Lưu Ngạc, nhưng phe bọn họ vẫn còn hơn bảy mươi người trên đảo, Tân Tể muốn đá họ ra ngoài cũng không dễ dàng gì.

 

Trương Nguyên Vũ lập tức nghĩ ra một kế tồi: "Nếu ngươi không yên tâm, thì cứ bắt người của chúng ta làm con tin là được, ai không nghe lời thì giết."

 

Mạnh Nguyên Châu lập tức mắt sáng rực: "Cũng là một ý hay."

 

Trương Nguyên Vũ nói: "Nhưng nói rõ trước, trừ ta và chủ công nhà ta ra, người còn lại bên ta ngươi chọn ai làm con tin cũng được."

 

Thạch Vi và những người khác lập tức tức nghẹn, ngoài hai người đó ra thì tay chân của Tân Tể toàn là quân cờ có thể vứt bỏ, còn bên họ thì hài tử của Lưu Ngạc có đến ba người, chọn đại ai cũng là điểm yếu chí mạng.

 

Nhưng lúc này họ nào còn tư cách mặc cả.

 

Quả nhiên, Mạnh Nguyên Châu không khách khí, chọn ngay phó tướng của Tân Tể và Lưu Nguyệt Như.

 

Một tên phó tướng đã theo Tân Tể hàng chục năm, một thư đồng yếu đuối, nói thế nào cũng xem như con bài mặc cả không nhỏ, chỉ cần hắn không tham lam, giữ mạng chắc cũng không thành vấn đề.

 

Lưu Ngạc nghe Mạnh Nguyên Châu chọn Lưu Nguyệt Như, con mắt nhỏ như hạt đậu đảo qua một vòng, nhưng không hề đưa ra ý kiến phản đối.

 

Đợi đến khi Lưu Nguyệt Như bị đẩy vào trong động, cô mới biết mình bị đưa đến bên Mạnh Nguyên Châu làm con tin, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, môi mím chặt không nói lời nào, dường như đã sớm đoán được kết cục này.

 

Ngược lại, tên phó tướng kia khi toàn thân bị trói ném vào góc động, ánh mắt nhìn Trương Nguyên Vũ lại mang theo hàm ý khó lường.

 

"Được rồi, con tin đã có, giờ có thể đưa bản đồ ra rồi chứ?" Lưu Ngạc nói.

 

"Vẫn chưa được, lúc nãy ta đã nói rồi, ta còn muốn mạng của Thu Thưc!"

 

Thạch Vi và Lý Tuy cùng nhìn nhau, nói: "Đi xem trước đã, gió to sóng lớn thế kia, nói không chừng không cần chúng ta ra tay thì người đã chết."

 

Nói rồi, hai người đã cầm kiếm bước ra khỏi hang.

 

Trương Nguyên Vũ nhìn bóng lưng hai người họ, khịt mũi một tiếng: "Hai tên này chỉ sợ đang muốn nhân cơ hội thả tên họ Thu kia đi thì có."

 

Nói rồi càng thấy không yên tâm, xách vũ khí bất chấp mưa gió đuổi theo.

 

Mạnh Nguyên Châu thấy thế, lập tức lấy ra một chiếc còi, thổi mạnh một tiếng, lập tức có hai người xuất hiện trước cửa động, chính là hai tâm phúc hắn mang theo.

 

"Trông kỹ hai con tin này, ai không nghe lời thì giết cho ta!"

 

Nói xong cũng đuổi theo ba người kia.

 

Lưu Ngạc ở lại trong hang, không có võ nghệ phòng thân, chọn một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Còn Tân Tể thì cũng không có ý định động đến con tin, dù sao nửa bản đồ còn lại vẫn đang nằm trong tay Mạnh Nguyên Châu, có lấy con tin về cũng chẳng làm gì được.

 

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, gió biển lạnh như dao cạo, quét qua mặt mũi, mặt biển xoáy lên từng dòng chảy hỗn loạn khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

 

Thời tiết tháng Sáu mà khiến người ta có cảm giác như đang giữa mùa đông.

 

......

 

Chưa đến nửa khắc sau, Trương Nguyên Vũ đã lôi xềnh xệch một người ướt sũng đẩy vào trong. Người kia bị hắn giật mạnh một cái, như cánh diều đứt dây, bị ném mạnh vào tường, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

 

Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Mạnh Nguyên Châu cùng hai người khác cũng đồng thời xuất hiện ở cửa động.

 

Lưu Nguyệt Như nhìn bóng dáng nằm sấp dưới đất, tim chợt thắt lại.

 

Mạnh Nguyên Châu sải ba bước làm hai lao tới, đá mạnh một cú vào lưng người kia.

 

"Hứ! Cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta!"

 

Vừa nói, gã còn định tiếp tục ra chân, Thạch Vi vội bước lên ngăn lại: "Mạnh huyện lệnh, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu huyện lệnh, nay kho báu sắp đến tay, cần gì còn phải làm khó hắn. Người như Thu Thực cũng coi như có chút bản lĩnh, sao không thu về dưới trướng để sai khiến? Dù không cần dùng đến, giữ hắn lại đưa về Phong Nhạc cũng có thể đổi được một khoản bạc không nhỏ."

 

Mạnh Nguyên Châu hằn học nói: "Có được kho báu, ta còn thiếu chút bạc ấy sao? Ta hận không thể nghiền xương hắn thành tro, mới có thể nguôi cơn hận trong lòng!"

 

Nào ngờ lời còn chưa dứt, người đang co rút trong góc Lưu Nguyệt Như lại lên tiếng: "Mạnh huyện lệnh, chẳng phải ngài vẫn luôn nhớ thương Tô Khanh Vận sao? Nếu nàng biết ngài g**t ch*t Thu Thực, e rằng cả đời này cũng không thể tha thứ cho ngài."

 

Mạnh Nguyên Châu nghe xong lời đó, sắc mặt lại càng vặn vẹo, "Vậy thì ta càng phải giết hắn!"

 

"Giờ Thu Thực đã rơi vào tay ngài, hắn tay trói gà không chặt, trên hòn đảo này càng không có đường thoát thân. Nếu ngài muốn Tô Khanh Vận cam tâm tình nguyện, thì giết hắn tuyệt đối không phải là thượng sách. Dù ngài có bản lĩnh chiếm được thân thể Tô Khanh Vận, cũng chưa chắc có thể chiếm được trái tim nàng. Lẽ này, Mạnh huyện lệnh chẳng phải rõ hơn ai hết sao?"

 

Mạnh Nguyên Châu tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời cô. Hôn nhân hiện tại của gã chẳng phải là ví dụ điển hình sao? Ngoài mặt phu thê, trong lòng mỗi người một ngả, thậm chí đêm ngủ chung giường cũng như người xa lạ. Thê tử gã không có gã trong tim. Nếu Tô Khanh Vận cũng như thế, thì có khác gì quận chúa Linh Lung.

 

Gã yêu Tô Khanh Vận tha thiết, nếu có thể được nàng hồi đáp, dù phải lên núi đao xuống chảo dầu cũng cam tâm tình nguyện.

 

Nghe Lưu Nguyệt Như nói vậy, trong lòng gã như bừng lên một tia hy vọng mới.

 

Trương Nguyên Vũ theo phía sau nhìn thấy cảnh đó, lập tức hiểu ngay Mạnh Nguyên Châu đã dao động.

 

So với Mạnh Nguyên Châu, hận ý của Trương Nguyên Vũ đối với Thu Mộng Kỳ chỉ có hơn chứ không kém. Hắn vẫn luôn cho rằng chính Thu Mộng Kỳ đã hủy hoại cuộc đời hắn, khiến hắn mất chức bách hộ, nhiều lần chịu cảnh tù đày, thậm chí còn bị ngục tốt trong lao tra tấn đến không ra người, để rồi mỗi lần nằm mơ đều là những cảnh tượng đẫm máu ấy.

 

"Mạnh huyện lệnh lúc nãy chẳng phải đã nói, điều kiện để đổi lấy bản đồ kho báu chính là mạng của Thu Thực sao? Nếu vậy, để Trương mỗ thay ngài ra tay."

 

Nói xong, hắn rút loan đao ra khỏi vỏ, bước từng bước về phía Thu Mộng Kỳ.

 

Lưu Nguyệt Như lập tức toàn thân run rẩy, vội vàng quay sang phía Lưu Ngạc, cất giọng gấp gáp: "Cha, nếu không có Thu đại nhân, người đã sớm mất mạng trong đại lao Phong Bình, người mau nói gì đi chứ!"

 

Lưu Ngạc không ngờ nữ nhi lại đứng ra cầu xin cho Thu Mộng Kỳ, nhưng giờ lão nào còn tư cách mở miệng, huống chi đối với lão mà nói, nếu Thu Thực không chết, thì kho báu cũng chẳng thể tìm ra.

 

Hiện tại, Thu Thực nhất định phải chết, lão nặng nề thở dài một tiếng, rồi quay đầu sang chỗ khác.

 

Tim Lưu Nguyệt Như như rơi xuống hầm băng trong chớp mắt.

 

Thấy Trương Nguyên Vũ đã áp sát đến gần, không ngờ bóng người nằm dưới đất lại khẽ cử động, theo sau là vài tiếng ho vang lên trong động. Thu Mộng Kỳ chống tay ngồi dậy, tựa vào vách đá phía sau, tóc tai rối bời, vắt ra sau lưng, khóe miệng vương vết máu nhạt.

 

"Lá gan thật nhỏ, ta đã thành ra thế này rồi mà các ngươi còn sợ đến vậy, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."

 

"Câm miệng-" Mạnh Nguyên Châu quát, "Không phải sợ ngươi, mà là nhìn ngươi chướng mắt, hận không thể giết ngay lập tức!"

 

"Chướng mắt là phải giết, nếu ai ai cũng lấy tiêu chuẩn này để định tội, thì lần đầu ta gặp ngươi ngươi đã đáng chết." Thu Mộng Kỳ mặt tái nhợt, giọng yếu ớt đáp.

 

Lúc này Trương Nguyên Vũ đã đi đến bên cạnh cô, dùng lưỡi đao sắc nhọn nâng cằm cô lên, từ trên cao nhìn xuống: "Sắp chết đến nơi còn cứng miệng!"

 

Thu Mộng Kỳ cười khẩy: "Các vị, hiện giờ kho báu vẫn chưa tìm được, chẳng lẽ không định chừa cho mình một đường lui?"

 

Nghe vậy, trong lòng mọi người không khỏi chột dạ, bất giác nhớ lại hàng loạt chuyện xảy ra mấy ngày nay, giờ ngoài trời lại mưa to gió lớn, bản đồ lại rơi vào tay tên điên Mạnh Nguyên Châu, chuyến đi này đúng là trắc trở trăm bề.

 

Lỡ như thật sự không tìm được kho báu, sớm muộn gì cũng phải quay về cuộc sống cũ, mà thân phận của họ trước mặt một huyện lệnh như Thu Mộng Kỳ... dường như chẳng đáng là gì.

 

Tân Tể cắn răng nói: "Họ Thu kia, bản đồ hiện giờ đã trong tay chúng ta, tìm được kho báu chỉ là chuyện sớm muộn. Theo ta thấy, kẻ bất ổn chính là ngươi. Chỉ cần âm thầm giết ngươi đi, không ai biết, sau này đổi một huyện lệnh dễ nói chuyện hơn, chẳng phải càng thuận lợi?"

 

Thu Mộng Kỳ lắc đầu, tặc lưỡi một tiếng: "Lúc ta tới đây, ở cách đây năm hải lý, ta đã gặp thuyền tuần tra của tiết độ sứ đại nhân. Trên thuyền ta còn có hai mươi người rải rác khắp nơi. Các ngươi bắt ta đâu có kín đáo, nếu bọn họ không tìm thấy ta, chắc chắn sẽ kéo đại nhân Hứa Mục Thông tới đây, các ngươi nghĩ khi đó ông ấy sẽ tha cho các ngươi sao?"

 

Thạch Vi giật thót trong lòng. Tuy đã đứng về phe Lục hoàng tử, nhưng vệ sở họ vẫn do đạo Lĩnh Nam quản lý, mà Hứa Mục Thông chính là cấp trên trực tiếp của hắn. Hắn mang binh lính đến đảo Thánh Quang mà không trình báo, nếu bị bắt gặp thì khó tránh khỏi tội.

 

"Huống hồ, chuyện kho báu, tiết độ sứ đại nhân cũng là người biết rõ. Nếu ông ấy muốn tham gia, thì việc các ngươi giết ta sẽ chỉ cho ông ấy một cái cớ hoàn hảo!"

 

Nghe đến đây, mọi người hoàn toàn chết lặng.

 

Mấy người tụ lại một chỗ, không biết đang bàn bạc điều gì.

 

Thu Mộng Kỳ tựa vào vách đá, quay sang nhìn Lưu Nguyệt Như đang bị trói tay chân ở góc, đối phương cũng nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen láy mang theo cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.

 

Cô thở dài trong lòng, quay đầu đi, không nhìn nữa.

 

Lưu Nguyệt Như cố nén chua xót nơi sống mũi, cúi thấp đầu xuống.

 

Mấy người sau khi thương lượng, quyết định tạm thời giam giữ Thu Mộng Kỳ trong hang đá, đợi thuyền đội của Hứa Mục Thông đi khỏi rồi tính tiếp.

 

Trương Nguyên Vũ liền phái người điều khiển con thuyền đang neo ở ngoài đảo Thánh Quang vòng vào vịnh nhỏ phía sau đảo, tránh tầm mắt của đội tuần tra.

 

Đồng thời, cũng lập tức cho người tỏa ra khắp đảo, tìm kiếm đồng bọn của Thu Mộng Kỳ.

 

Lưu Ngạc nói: "Chỗ này hiện giờ đã không còn an toàn, vẫn nên nhanh chóng lấy bản đồ ra xác định chính xác vị trí kho báu, kéo dài thêm e rằng đêm dài lắm mộng."

 

Tân Tể và mấy người khác biết Hứa Mục Thông đang ở gần đây, từ lâu đã không còn dáng vẻ càn rỡ ban đầu, liền tỏ ý tán thành đề nghị này.

 

Mạnh Nguyên Châu đã có đủ con tin trong tay, Thu Mộng Kỳ cũng bị bắt đến, gã không còn lý do để tiếp tục trì hoãn, nhưng rất nhanh lại đưa ra điều kiện: "Ba ngàn vạn lượng bạc, ta muốn năm trăm vạn, hơn nữa ta còn muốn một con thuyền!"

 

Mọi người có vẻ không ngờ vào lúc này gã còn muốn lật kèo.

 

Trương Nguyên Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Mạnh huyện lệnh, giờ có được bản đồ ngươi đã đòi con tin, con tin cũng đã giao cho ngươi, giờ ngươi lại muốn thuyền-"

 

"Cho hắn!"

 

Trương Nguyên Vũ không ngờ Tân Tể lại nói như vậy, hai mắt to như chuông đồng của hắn lập tức hiện rõ vẻ kinh ngạc.

 

Nhưng rất nhanh đã nhận được ám hiệu từ Tân Tể, hắn lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười: "Được, cho ngươi thuyền."

 

Mạnh Nguyên Châu chỉ mang theo ba người đến tìm kho báu, cho dù có con tin trong tay, nhưng những con tin đó đều là những quân cờ có thể bị hy sinh, dù có chia được kho báu thì gã có giữ nổi không?

 

Những người còn lại lập tức hiểu rõ điều này, không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với nhau.

 

Mạnh Nguyên Châu cực kỳ nhạy bén, sao có thể không biết họ đang toan tính gì, bàn tay đang cầm bản đồ lập tức thu về sau lưng, đồng thời lùi lại vài bước.

 

Gã dường như đã hiểu ra, trong tình thế hiện tại, dù có thực sự tìm được kho báu, gã cũng không thể toàn mạng rời đi, càng không thể vận chuyển kho báu trở về.

 

Một khi xác định được vị trí kho báu, thì đó cũng chính là ngày chết của gã.

 

Ý thức được điều đó, niềm tin trong lòng Mạnh Nguyên Châu lập tức sụp đổ, vẻ ngạo mạn lúc trước biến thành dữ tợn và méo mó, cổ họng phát ra hai tiếng "hừ hừ" khàn khàn, rồi bật cười đứt quãng, dáng vẻ càng thêm điên loạn.

 

"Có phải nếu ta nói muốn ba ngàn vạn, các ngươi cũng sẽ đồng ý cho ta không, ha ha ha ha-"

 

Tiếng cười của gã đầy tức giận và tuyệt vọng, thân thể run rẩy không kiềm chế được, y phục trên người bị gió lốc từ cửa hang cuốn vào, phần phật tung bay.

 

Tân Tể bị những hành động dây dưa không dứt của gã làm cho mất sạch kiên nhẫn, lúc này lại thấy hắn như vậy, rốt cuộc không nhịn được, quát to với Trương bách hộ đứng bên cạnh:

 

"Cướp-"

 

Trương bách hộ vừa nghe lệnh, lập tức như hổ dữ lao về phía Mạnh Nguyên Châu, đại đao trong tay không chút do dự chém thẳng lên đầu gã. Mạnh Nguyên Châu dù đã rơi vào trạng thái điên loạn, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm vẫn nhanh chóng phản ứng, vung kiếm dài trong tay lên đỡ đòn.

 

"Được lắm, giờ thì không chờ nổi muốn giết ta, đến lớp vỏ ngoài cũng lười duy trì nữa phải không-"

 

Mạnh Nguyên Châu vừa cười gằn vừa né tránh những đòn tấn công dồn dập của đối phương, nhưng rõ ràng động tác đã chậm lại, chỉ trong ba chiêu đã bị chém thêm mấy vết thương trên người.

 

Mấy người Thạch Vi trông thấy đều nóng ruột, nhất thời không biết nên giúp ai, vừa muốn lấy được bản đồ từ tay Mạnh Nguyên Châu, lại vừa mong Trương Nguyên Vũ nhanh chóng khống chế được hắn.

 

Mà Thu Mộng Kỳ ngồi một bên, sắc mặt dường như cũng không còn tái nhợt như lúc mới bị bắt. Cô bị trói hai tay, cứ thế dựa vào vách tường, nhàn nhã nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh.

 

Không ngờ bên cạnh lại vang lên tiếng sột soạt, thì ra là Lưu Nguyệt Như đang cố gắng dịch chuyển thân mình, lết đến bên cạnh cô.

 

Hai kẻ canh giữ họ thấy chủ tử nhà mình giờ đã trở thành mục tiêu công kích của cả đám, lòng nóng như lửa đốt, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết chăm chăm nhìn trận chiến giữa Trương Nguyên Vũ và Mạnh Nguyên Châu, đâu còn tâm trí để để ý đến hai người họ.

 

Thu Mộng Kỳ liếc Lưu Nguyệt Như một cái, hai người dù sao cũng từng phối hợp nhiều năm, chỉ một ánh mắt đã hiểu ý đối phương. Tuy sợi dây trói không phải là vấn đề với cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không từ chối, mặc cho đối phương dùng mảnh sắt không biết giấu từ bao giờ chầm chậm cọ vào dây trói trên tay cô.

 

Mạnh Nguyên Châu nhận ra hôm nay mình chắc chắn không thể sống sót rời khỏi hang này, lúc này đã không còn cố kỵ, sau khi dồn Trương Nguyên Vũ lui vài bước, nhân lúc mọi người không chú ý, gã bất ngờ rút tờ bản đồ từ trong ngực ra, nhét mạnh vào miệng.

 

Tân Tể, Lưu Ngạc cùng mấy người khác thấy vậy đều thất thanh hét lên: "Đừng mà-"

 

Nhưng lời còn chưa dứt, Mạnh Nguyên Châu đã nuốt ực tờ giấy thành một cục xuống bụng, trên mặt chỉ còn lại nụ cười vặn vẹo.

 

"Ta không có được, thì các ngươi cũng đừng hòng!"

 

Tân Tể không còn tâm trí lo nghĩ gì khác, lập tức cầm đao lao vào Mạnh Nguyên Châu tham chiến, nhưng Mạnh Nguyên Châu xoay người lăn một vòng, lăn đến cạnh ba con tin, bất ngờ tóm lấy vị phó tướng gần nhất, dí kiếm ngang cổ người đó.

 

"Ngươi lại gần thêm nữa ta sẽ giết hắn!"

 

Tân Tể không thèm để ý, chưa kịp để Mạnh Nguyên Châu ra tay, thanh đao nhanh như chớp đã xuyên qua thân thể phó tướng, mũi đao chọc thẳng vào bụng Mạnh Nguyên Châu, máu tuôn xối xả.

 

Phó tướng mở to mắt trước khi chết, ánh mắt trừng trừng nhìn Tân Tể, toàn thân lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

 

Tân Tể nghiến răng rút đao ra, lại vung đao bổ về phía Mạnh Nguyên Châu.

 

Mạnh Nguyên Châu lôi một tên tâm phúc đến chắn trước người, tiếp theo lại túm lấy vai Lưu Nguyệt Như giở lại chiêu cũ, miệng đầy máu hét lên: "Giờ trong tay ta là thiên kim của Lưu Ngạc, nếu ngươi chém xuống một đao, ngươi nói xem họ Lưu có đồng ý không!"

 

Tân Tể quả nhiên chần chừ, lập tức quay đầu hét về phía Lưu Ngạc: "Lưu Ngạc, ngươi chọn nữ nhi hay chọn kho báu? Bản đồ làm bằng chất liệu đặc biệt, chưa đến mức bị tiêu hóa ngay đâu, nhưng kéo dài thêm thì ta không dám chắc!"

 

Lúc này đám người Lưu Ngạc mới hiểu được ý đồ của Tân Tể, hắn muốn moi bản đồ từ bụng Mạnh Nguyên Châu ra trước khi nó bị tiêu hoá!

 

"Nhanh chọn đi, không còn thời gian!" Tân Tể quát lớn.

 

Mạnh Nguyên Châu càng đắc ý, điên cuồng gào lên: "Vì kho báu, mạng nữ nhi thì là gì chứ - đến đi, đến mà mổ bụng ta ra đi!"

 

Trong đầu Lưu Ngạc như có tiếng ong ong, lão nhắm mắt lại.

 

Lưu Nguyệt Như bị đao kề cổ, mắt dán chặt vào mặt Lưu Ngạc, trơ mắt nhìn người cha đang mượn thân thể này mở miệng thốt ra hai chữ: "Kho báu-"

 

Lưu Nguyệt Như cuối cùng đã tuyệt vọng, nhưng lại có cảm giác như được giải thoát.

 

Cô quay đầu, nhìn Thu Mộng Kỳ cười thảm: "Kỳ Kỳ, vĩnh biệt-"

 

Nói xong nhắm mắt, chờ thanh đao đâm xuyên cơ thể.

 

Thế nhưng ngay sau đó là một tiếng hét thảm, Tân Tể vốn đã tiến sát lại gần, giây tiếp theo lại bay văng ra ngoài mấy trượng, đập mạnh vào vách đá, miệng phun đầy máu.

 

Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều kinh ngạc, không thể tin được nhìn viên quan trẻ tưởng như yếu ớt trước mắt.

 

Thu Mộng Kỳ tung đòn thành công, lùi lại hai bước, xoay người ép sát Mạnh Nguyên Châu.

 

Mạnh Nguyên Châu cũng bị dọa đến ngây người, trừng mắt nhìn Thu Mộng Kỳ: "Ngươi-ngươi-ngươi lại biết võ công?!"

 

"Thả nàng ra-"

 

Mạnh Nguyên Châu toàn thân run rẩy, rồi lại bật cười: "Ngươi càng muốn cứu, ta càng không thả, ta chính là muốn nàng chết-"

 

Thế nhưng lời còn chưa dứt, cánh tay gã chợt đau nhói như kim châm, đau đến mức gào thảm, hoàn toàn mất hết sức lực.

 

Thì ra cô nương đang bị khống chế trong tay gã, nhân lúc gã sơ hở, quay đầu cắn mạnh vào tay gã.

 

Thu Mộng Kỳ nhân lúc gã phân tâm, tung một cước đá văng trường kiếm trong tay gã, đưa tay kéo ống tay áo của Lưu Nguyệt Như, kéo mạnh cô ra sau lưng mình.

 

Mạnh Nguyên Châu bị cú đá hất ngược vào vách đá phía sau, rên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

 

Tân Tể vừa bị Thu Mộng Kỳ đá bay, mặc kệ thân thể còn đang đau nhức, gào lớn: "Mau mổ bụng hắn ra, lấy bản đồ-"

 

Thạch Vi và Lý Tuy nhìn nhau không nói nên lời, còn tay chân thân tín của hắn là Trương Nguyên Vũ thì đã xông lên phía trước, một tay xé toang áo Mạnh Nguyên Châu, theo sau một tiếng "phụt" vang lên, thanh đao dài đâm thẳng vào bụng gã, "xoạt" một tiếng, nội tạng lẫn máu tươi trào ra, rơi lộp bộp xuống đất.

 

Lưu Nguyệt Như thấy cảnh tượng đó, lập tức quay mặt về phía vách đá, không nhịn được mà nôn khan.

 

Thu Mộng Kỳ không ngăn cản hành động của đám người kia, âm thầm nhét cục giấy mà cô vừa nhặt được vào tay áo. (Editor: chỉ lẹ thì thôi nhé)

 

Nhưng nhìn mấy người trước mắt đang moi móc trong bụng một người sống để tìm bản đồ kho báu, cô vẫn cảm thấy buồn nôn rõ rệt từ tận sâu trong dạ dày.

 

Bị đối xử như vậy, Mạnh Nguyên Châu cuối cùng cũng không thể gắng gượng được, đầu ngoẹo sang một bên, cứ thế mà tắt thở. (Editor: không ngờ cha này ch*t theo cách tàn bạo như này luôn á)

 

____

 

Editor sau khi đọc xong truyện: độc giả có hài lòng với kết cục của phản diện dỏm này không?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-26 18:29:37 đến 2023-08-27 18:07:50.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Nham Tiêu 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Một Mình Dạo Chơi 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Cleoluu 26 bình; Tokuisuzuko, Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh, 47871785, mỗi người 20 bình; Nguyên Tử Nhóc Con 16 bình; Kỵ Lừa Thượng Cao Tốc 15 bình; Thuần 5 bình; 27968822 3 bình; Cửu Tuyệt, Moraynia, Tiểu Cùng, Màu Xám Cùng Thanh, Học Vẹt Miêu, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment