Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 155

Trương Nguyên Vũ bất chấp tất cả, xé toạc bụng và ruột của Mạnh Nguyên Châu, hai bàn tay đẫm máu lục lọi lên xuống trong đống đồ ô uế vừa được gã nuốt vào.

 

Tân Tể lòng như lửa đốt, lăn lê bò toài bò tới chen vào, mắt dán chặt không rời, sợ Trương Nguyên Vũ bỏ sót điều gì.

 

Nhưng trong bụng toàn chất dính nhớp, lục lọi mãi vẫn không moi được thứ gì, Trương Nguyên Vũ tức đến chửi thề.

 

Lưu Ngạc run rẩy lách tới, cũng muốn thò tay vào sờ thử, lại bị Tân Tể dùng cùi chỏ húc văng ra.

 

Mấy người lật tới lật lui, lôi ruột lôi gan, khiến trong động mùi hôi nồng nặc, Thu Mộng Kỳ chịu không nổi mùi đó, đi ra ngoài động hít thở không khí.

 

Lưu Nguyệt Như thấy vậy, rón rén theo sau cô.

 

Thạch Vi vốn đứng bên cạnh làm cột trụ, thấy cô rời khỏi động, trầm ngâm một lúc, bỏ mặc đám người đang mổ bụng kia, cũng đi theo ra ngoài, tiến lên trước mặt cô nói: "Đại nhân quận thủ, vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, mong được thứ lỗi."

 

Thu Mộng Kỳ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói: "Mỗi người có lập trường riêng, ngươi làm việc cho chủ tử của mình, cũng không phải cố tình hại ta, có gì mà tội với không tội."

 

Thạch Vi mấy lần lên tiếng bênh vực, tuy chẳng giúp được gì thực chất, nhưng ít ra cũng thể hiện lập trường, Thu Mộng Kỳ thật sự không tiện trách móc, chỉ có thể nói là đạo không cùng thì không chung đường, nước sông không phạm nước giếng.

 

Thạch Vi thấy cô thái độ lãnh đạm, cũng biết cách hành xử khi nãy khiến cô xa cách, không tiện nói thêm gì, hiện chuyện kho báu còn chưa có kết quả, sau khi trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn quay lại trong động.

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới nhìn Lưu Nguyệt Như phía sau, chỉ vào tay áo của mình.

 

Lưu Nguyệt Như làm khẩu hình: "Thật đấy."

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ không tiện hỏi kỹ, chỉ gật đầu, cũng có nghĩa là, muốn lấy được kho báu, nhất định phải có tờ giấy trong tay Tân Tể.

 

Nhưng lúc này chưa phải thời cơ tốt nhất, chỉ có thể chờ thời điểm thích hợp.

 

Lưu Nguyệt Như bên cạnh lặng lẽ nhìn cô, muốn nói điều gì, nhưng môi mấp máy, cuối cùng vẫn im lặng.

 

Trong chốc lát, không khí có phần ngưng trệ.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn y phục nhăn nhúm trên người cô ta, cùng gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, thở dài nói: "Lát nữa đi theo ta, phụ thân ngươi bây giờ có thể hy sinh ngươi một lần, thì sẽ có lần thứ hai."

 

Lưu Nguyệt Như vừa nghe, đôi mắt vốn u tối lập tức bừng sáng.

 

Thu Mộng Kỳ quay mặt đi, "Nhưng nói trước, chuyện giữa ta và Tô Vận, ngươi rõ hơn ai hết, ta không muốn nàng bị tổn thương thêm lần nào nữa."

 

Lưu Nguyệt Như nghẹn thở, sống mũi ửng đỏ rõ rệt, nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì, hất đầu sang chỗ khác, nói khẽ: "Ta biết rồi..."

 

Ngay lúc ấy, trong động vang lên tiếng reo phấn khích của Trương Nguyên Vũ: "Tìm được rồi--"

 

Thu Mộng Kỳ lại liếc nhìn Lưu Nguyệt Như, hai tay chắp sau lưng quay người bước vào trong.

 

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong động đều tập trung vào tờ giấy dính đầy chất bẩn và vật thể lạ, ai nấy đều lộ vẻ nghiêm trọng.

 

Thế nhưng khi bọn họ mở tờ giấy đó ra, lại phát hiện trên bản đồ xuất hiện nhiều chỗ hư hại nghiêm trọng, có vài khu vực đã bị dịch nhầy trong bụng ăn mòn thấm ướt, những đường nét chi chít bị lem nhoè, căn bản không thể nhìn rõ tuyến đường và ký hiệu.

 

Ánh sáng trong mắt Tân Tể vụt tắt trong khoảnh khắc ấy, cổ họng hắn khô khốc, gần như mất tiếng: "Không thể nào -- không thể nào -- tấm bản đồ này làm bằng chất liệu đặc biệt, không nên thành ra thế này --"

 

Giấc mộng về kho báu bước đến bờ vực sụp đổ, đến cả người như Trương Nguyên Vũ cũng không khỏi run rẩy tay khi cầm tấm bản đồ, "...Tên khốn kia lúc nuốt xuống còn nhai mấy cái, những chỗ hỏng này chắc là bị răng cắn rách... nếu không cũng đâu hỏng nhanh đến vậy --"

 

"Trước cứ thử ghép lại xem sao, có lẽ còn có thể tìm ra địa điểm." Tân Tể giao tấm của mình cho Trương Nguyên Vũ, tim thắt lên tận cổ.

 

"Mau đi múc ít nước lại đây, rửa sạch mấy thứ dơ trên bản đồ --"

 

"Đã nát đến thế này rồi, mà còn xối nước nữa thì e là không cứu vãn nổi......"

 

"Vậy biết làm sao, những thứ dính trên này càng để càng hỏng nhanh --"

 

Mấy người gào lên với nhau, Lý Tuy xông ra khỏi động, dùng lá rộng hứng vài vốc nước mang vào, cẩn thận rưới lên tấm bản đồ, rửa sạch vết bẩn.

 

Thế nhưng tai họa vẫn xảy ra, trong lúc làm sạch vết bẩn, tấm bản đồ cũng với tốc độ thấy rõ bằng mắt thường, từng chút từng chút một tan rã, vừa chạm nhẹ đã vỡ thành ba bốn mảnh giấy tả tơi.

 

"Á--"

 

Tân Tể nhìn tấm giấy rách nát tan tành, sợi dây căng trong lòng cuối cùng cũng đứt phựt, hắn gào lên phẫn nộ, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này.

 

Thạch Vi và Lý Tuy thì vẫn còn khá, bọn họ chỉ làm việc cho người khác, bản đồ chôn giấu báu vật không còn, tuy không dễ ăn nói, nhưng có nguyên nhân, cùng lắm là không được thăng chức hay bị phạt chút ít thôi, thế nhưng với Tân Tể kẻ đặt hết kỳ vọng vào kho báu này, thì bao nhiêu năm chuẩn bị chỉ vì khoảnh khắc này, giờ mất kho báu, đại nghiệp mất đi chỗ dựa, sao có thể không hóa điên.

 

Đối với Lưu Ngạc và Trương Nguyên Vũ, những kẻ cũng hy vọng nhờ kho báu mà xoay chuyển tình thế, chẳng phải cũng không khác gì.

 

Lưu Ngạc mặt xám như tro, ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Xong rồi -- xong rồi -- tất cả đều xong cả rồi --"

 

Trương Nguyên Vũ nhìn Lưu Ngạc bên cạnh đang gào khóc thảm thiết, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đem hai tờ giấy vụn chẳng thể ghép lại nổi vò thành một cục, ném mạnh xuống đất, rồi đứng bật dậy, kéo Lưu Ngạc lê đi hai trượng, ném mạnh lão vào vách đá.

 

"Đồ heo ngu -- heo mập -- ngay cả bản đồ kho báu cũng không canh nổi, còn mơ phát tài, ngươi định phát cái chó gì --"

 

Bản đồ kho báu bị hủy khiến bọn họ rơi vào vực sâu tuyệt vọng, điều duy nhất có thể làm, chỉ là phát tiết.

 

Lưu Ngạc nằm úp mặt dưới đất, bị Trương Nguyên Vũ đấm đá tới tấp, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, trong động vang vọng từng tiếng gào thét và r*n r*.

 

Thu Mộng Kỳ mặt không biểu cảm bước đến một bên, dừng lại trong giây lát, nhân lúc mọi người không để ý, đá nhẹ cục giấy bị Trương Nguyên Vũ vò thành cuộn sang bên cạnh, cục giấy lăn đến gần chỗ của Lưu Nguyệt Như.

 

Chỉ tiếc là, tờ giấy lại bị một hòn đá cản lại.

 

Lúc mới vào động, thân thể Lưu Nguyệt Như suy yếu, nên thuận thế ngồi bệt xuống đất.

 

Cũng chính vì vậy, chỉ có cô là người lấy được cục giấy mà không khiến ai chú ý.

 

Lúc này, Tân Tể đã mất đi bản đồ kho báu, chẳng khác nào mất hết tất cả, hắn điên cuồng va chạm khắp nơi, trút toàn bộ cơn giận lên mọi thứ xung quanh.

 

Nhìn thấy Lưu Ngạc vẫn đang r*n r* dưới đất, hắn tức giận đến cực điểm, túm cổ áo lão ta mắng: "Vô dụng, ngươi là đồ phế vật -- đến một tấm bản đồ cũng không giữ nổi, sao ngươi không đi chết đi --"

 

"Nhất định là ngươi đưa ta bản giả để lừa -- tờ giấy đó rõ ràng không thể tan trong nước, bản đồ thật ở đâu -- ta không tin, ta phải kiểm tra lại --"

 

Vừa gào thét, hắn càng cảm thấy có điều khả nghi, lập tức im bặt, buông Lưu Ngạc ra, quay người đi tìm Trương Nguyên Vũ, bảo hắn lấy tờ giấy ra kiểm tra lại lần nữa.

 

Lúc này, cục giấy đang nằm ngay sau tảng đá cách đó chưa đầy một trượng, nếu Lưu Nguyệt Như muốn lấy, phải vươn người ra. Trong động lúc này chỉ có bảy người, một cử động nhỏ cũng sẽ khiến người khác để ý, cô không dám tùy tiện hành động.

 

Trương Nguyên Vũ nghe lời Tân Tể, cũng xoay người nhìn quanh bốn phía.

 

Tim Thu Mộng Kỳ như thắt lại.

 

Cô không ngại ra tay trực diện, nhưng tình hình hiện tại, tấm bản đồ này liên quan đến nhiều thế lực, nếu có thể lấy được trong im lặng thì vẫn là tốt nhất.

 

Đúng lúc ấy, Lý Tuy bất ngờ tiến lên, đẩy mạnh Trương Nguyên Vũ sang một bên, nói: "Nếu vừa rồi không phải ngươi ép Mạnh Nguyên Châu, thì hắn đã chẳng làm ra chuyện như thế, ngươi trách người này người kia, sao không trách bản thân mình đi."

 

Hành động này vừa khéo chắn tầm mắt của Trương Nguyên Vũ.

 

Nghe vậy, Trương Nguyên Vũ lập tức nổi giận, nào còn tâm trí để ý đến cục giấy, quay người đẩy ngược Lý Tuy ép sát vào vách đá, dùng cùi chỏ đè lên cổ hắn.

 

Ánh mắt mọi người lại bị thu hút về bên này, Thu Mộng Kỳ nhân cơ hội bước sang trái một bước, đứng chắn bên phía Tân Tể, Lưu Nguyệt Như liền vươn người ra, chộp lấy cục giấy sau tảng đá.

 

Mấy người đẩy qua đẩy lại, gào thét vào mặt nhau.

 

Tân Tể nóng ruột muốn xác minh bản đồ thật giả, mặt đen như than, bước tới tách hai người ra, nói: "Mau tìm lại cục giấy vừa rồi, rõ ràng là hai tờ cùng một chất liệu, đều không tan trong nước, dù có bị nhai cũng không thể trong thời gian ngắn đã hỏng đến vậy, chắc chắn là giả."

 

Nghe vậy, Trương Nguyên Vũ không màng đến Lý Tuy nữa, quay người trở lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống lục tìm.

 

Thu Mộng Kỳ tỏ vẻ vô tình dạo bước đến một bên, Lưu Nguyệt Như khẽ gật đầu ra hiệu với cô.

 

Cô thở phào một hơi, nhìn sâu vào Lý Tuy.

 

Mấy người khác cúi người lục lọi dưới đất rất lâu, nhưng tìm thế nào cũng không thấy cục giấy kia.

 

Càng nghĩ càng thấy không ổn, cuối cùng Tân Tể trở nên cảnh giác, hắn đứng thẳng dậy, đưa mắt đảo qua từng người trong động, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Ngạc, nói: "Bản đồ của ngươi có vấn đề, trong chúng ta có nội gián."

 

Lưu Ngạc, vốn vừa bị đánh khóc cha gọi mẹ, ngẩng khuôn mặt sưng phù như đầu heo lên, ngơ ngác nhìn hắn: "Tấm bản đồ đó từ đầu tới cuối vẫn luôn do ta giữ --"

 

Nói đến đây đột nhiên khựng lại, nhưng nhanh chóng nói tiếp: "...Không thể có vấn đề được......"

 

Tân Tể nhìn thấy ánh mắt lão lóe lên một thoáng do dự, liền hiểu mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài.

 

Hắn không nói thêm lời nào, rút dao kề lên cổ Lưu Ngạc, lạnh lùng nói: "Bản đồ thật đâu?"

 

Lưu Ngạc lắc đầu, lớn tiếng kêu: "Không có, không ai đánh tráo, từ đầu đến cuối chỉ có một tấm đó thôi."

 

"Không thể nào, hai tấm bản đồ là từ cùng một tờ giấy cắt ra rồi vẽ, nhưng thứ vừa rồi chúng ta thấy rõ ràng không phải cùng chất liệu!"

 

"Ta bị oan, ta thực sự không biết gì cả," Lưu Ngạc khóc lóc nói, "Tấm bản đồ đó chưa từng rời khỏi người ta --"

 

Thu Mộng Kỳ tỏ vẻ không muốn dính dáng đến chuyện của bọn họ, duỗi người một cái, đi đến cửa động nhìn ra ngoài, nói: "Gió đã ngừng, mưa cũng tạnh, có thể chuẩn bị khởi hành quay về."

 

Không ngờ, một bóng người đột ngột lao ra, chặn trước mặt cô.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn Tân Tể, giọng nhàn nhạt: "Sao, định cản ta?"

 

"Trong số mấy người trong động, chỉ có ngươi là người ngoài, ngươi đáng nghi nhất, tấm bản đồ chắc chắn là bị ngươi lấy đi!"

 

Thu Mộng Kỳ bật cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi tận mắt nhìn thấy ta cúi người lấy bản đồ của ngươi?"

 

Tân Tể lập tức nghẹn lời, vừa rồi đúng là Thu Mộng Kỳ luôn đứng thẳng, hắn vẫn luôn liếc trộm cô từ khóe mắt, nếu cô có động tác lớn nào thì hắn hẳn là đã phát hiện.

 

Thu Mộng Kỳ: "Không có bằng chứng đúng không? Ngay từ đầu ta đã không định dính dáng gì đến chuyện tìm kho báu của các ngươi, là các ngươi ép ta lại đây, nói cho cùng, ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của các ngươi."

 

Tân Tể nghiến răng, lại xoay người chặn Lưu Nguyệt Như lại.

 

Thu Mộng Kỳ lập tức kéo Lưu Nguyệt Như về phía mình, chắn sau lưng, nói: "Sao, nàng vừa mới suýt chết dưới đao của ngươi, bây giờ ngươi còn chưa chịu buông tha?"

 

"Muốn buông cũng được, trừ khi để ta khám người nàng!" Tân Tể thái độ vô cùng cứng rắn.

 

Lúc này Trương Nguyên Vũ cũng đứng dậy, bước đến sau lưng Tân Tể, ánh mắt đầy đe dọa.

 

Nụ cười trên mặt Thu Mộng Kỳ lập tức biến mất, sắc mặt trầm xuống, quát lớn: "Tân Tể -- ta là quận thủ Tân Hội quận, còn ngươi chỉ là một tội quan bị giáng chức tới Lĩnh Nam Thương Ngô quận, không có công văn của nha môn, cũng chẳng phải người thi hành công vụ, vậy mà lại dám trước mặt bản quan nói đến chuyện khám người, ta hỏi ngươi, ngươi lấy đâu ra gan lớn như thế!"

 

Tân Tể dường như không ngờ trên người Thu Mộng Kỳ lại bùng phát ra khí thế như vậy, nhất thời bị cô dọa cho khựng lại.

 

Nhưng ánh mắt Trương Nguyên Vũ đứng sau lưng hắn lại như chứa độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thu Mộng Kỳ, thấy Tân Tể có chút do dự, gã liền ghé sát bên tai hắn không biết nói gì đó, vẻ e dè trên mặt Tân Tể lập tức tan biến không còn dấu vết, chỉ nghe hắn cười lạnh: "Thu Thực, bây giờ đang ở trên đảo, còn phân cái gì quận thủ với không quận thủ, dù ngươi võ công cao đến mấy, cũng không chống nổi trăm người của ta vây công, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, để bọn ta khám người, may ra còn giữ được mạng."

 

"Tha cho ta một con đường sống? Ha ha ha --" Thu Mộng Kỳ bật cười, "Đây là câu chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trong năm nay đấy. Ngươi đang uy h**p ta sao?"

 

Tân Tể không nói gì, nhưng cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, một đám đông tràn về phía cửa động, lập tức bao vây toàn bộ sơn động.

 

Trương Nguyên Vũ nhấc đao cong lên, bước tới trước mặt Thu Mộng Kỳ, đắc ý nói: "Giờ cho dù ngươi có muốn xin tha, e là cũng không còn cơ hội."

 

"Ta sớm biết không nên tha cho ngươi từ trước." Thu Mộng Kỳ lắc đầu.

 

Nghe cô nhắc lại chuyện cũ, sát khí trên người Trương Nguyên Vũ càng đậm, ánh mắt hung ác như sói: "Đúng là không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt --"

 

Vừa nói, gã đột ngột rút đao.

 

Lưỡi đao vung lên, một ánh sáng trắng loé lên, nhanh như chớp, nhắm thẳng vào yếu huyệt trước ngực Thu Mộng Kỳ mà đâm tới.

 

Đáng tiếc là gã không ngờ Thu Mộng Kỳ không phải kẻ tầm thường, thân hình cô nghiêng đi, linh hoạt tránh được đòn chí mạng ấy, sau đó lập tức lao đến như cơn gió, khi Trương Nguyên Vũ còn chưa kịp phản ứng thì chân dài từ bên sườn đã quét ngang, đá mạnh vào đùi trái gã, khiến thân hình gã loạng choạng, bước lùi mấy bước.

 

Nhưng gã nhanh chóng ổn định lại, hét lớn một tiếng rồi tiếp tục lao tới tấn công.

 

Sau vài chiêu qua lại, Thu Mộng Kỳ tung một đòn giả, Trương Nguyên Vũ nhất thời không kìm được thế lao về phía trước, cô thuận thế tung một chiêu từ phía sau, giây sau đó gã đã ngã sấp xuống đất.

 

Khi gã còn định bật dậy, liền bị Thu Mộng Kỳ mạnh mẽ giẫm một chân lên lưng, một cơn đau nhói lan khắp sống lưng, ngay sau đó là cảm giác tê rần toàn thân, cả phần lưng như mất đi tri giác, gã không còn chút sức nào để gượng dậy.

 

Tân Tể nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt, họ Trương kia chưa đến mười chiêu đã bị Thu Mộng Kỳ đá ngã, bản thân hắn nếu giao đấu thì còn mong gì thắng?

 

Thu Mộng Kỳ không thèm nhìn hắn, cất tiếng gọi: "Phó tướng Lý --"

 

Lý Tuy lập tức bước tới, ôm quyền nói: "Mạt tướng có mặt!"

 

"Trương Nguyên Vũ sát hại huyện lệnh Phong Bình huyện Mạnh Nguyên Châu, bắt cóc bản quan, phạm vào tội giết người và bắt cóc, lập tức bắt giữ!"

 

"Mạt tướng tuân lệnh --"

 

Tình thế giờ đã khác, Lý Tuy đã hiểu rõ trong lòng, không dám chậm trễ, lập tức kéo mạnh Trương Nguyên Vũ dưới đất dậy, áp giải sang một bên.

 

Trương Nguyên Vũ la lớn: "Này này này! Lý Tuy -- Thạch Vi -- Thạch thiên hộ! Chúng ta mới là cùng một phe! Họ Thu kia lang tâm cẩu phế, hắn muốn tạo phản! Đừng nghe hắn! Bây giờ trên đảo toàn là người của chúng ta, giết hắn bịt miệng là xong, như vậy các ngươi mới có thể ăn nói với Lục hoàng tử --"

 

Không ai thèm để ý, Thu Mộng Kỳ lại quát: "Thạch thiên hộ đâu!"

 

"Mạt tướng có mặt, xin đại nhân chỉ thị --"

 

Dù Thạch Vi và Thu Mộng Kỳ đều là quan ngũ phẩm chính, nhưng triều đình coi trọng văn hơn võ, võ quan chịu sự chỉ đạo của văn quan.

 

"Tân Tể ở Thương Ngô quận tụ tập đông người lên đảo, ngươi đi điều tra, xem bọn họ có mưu đồ gì, nếu có ý đồ tạo phản, lập tức sai người bắt giữ!"

 

"Mạt tướng tuân lệnh."

 

Tân Tể nghe xong, sắc mặt lập tức xanh mét: "Thu Thực, ngươi đừng ép người quá đáng!"

 

"Ta ép người quá đáng?" Thu Mộng Kỳ cười lạnh, "Ta là quan triều đình đàng hoàng, quận thủ ngũ phẩm, trôi dạt tới hoang đảo, người của ngươi muốn bắt liền bắt, muốn tra liền tra, ngươi còn có mặt mũi nói ta ép người?"

 

Bảy mươi mấy người dưới quyền Thạch Vi cũng tụ lại, lại một lần nữa bao vây người của Tân Tể.

 

Tân Tể nghẹn họng, nói không được cũng không nuốt xuống được.

 

Lúc này mà tranh luận về chuyện tạo phản với Thu Mộng Kỳ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

 

Với võ công của người trước mặt, cộng thêm bảy mươi mấy người của Thạch Vi, còn chưa kể Hứa Mục Thông có thể xuất hiện bất cứ lúc nào gần hải đảo, hắn hoàn toàn không dám chọc vào!

 

Chỉ đành xua tay ra hiệu cho đám người bên ngoài hạ vũ khí, nén cơn giận nói: "Hôm nay ra khơi, bọn ta chẳng qua chỉ là ngư dân bình thường, mượn đường ra biển đánh cá, tuyệt không phải tụ tập tạo phản, tất cả đều là hiểu lầm, xin đại nhân minh xét."

 

___

 

Editor sau khi đọc xong: đọc lần đầu t kh để ý lắm nhưng giờ đọc lại lần 2 thì mới thấy rõ Thạch Vi và Lý Tuy quy phục trước TMK từ chương này :v

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-27 18:07:50 đến 2023-08-28 18:38:07.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Vô Tâm Không Phổi, Bảo Bảo Xe Buýt, Nguyên Tử Nhóc Con, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Hoài Niệm Khi Còn Nhỏ 100 bình; Vãn Bảy 77 bình; Tiểu Ngọt Đậu 66 bình; Sẽ Phi Cá 47 bình; Nham Tiêu, Mãn Thụ Hoa Khai LS, Thuần Ái Chiến Sĩ, An Thần, mỗi người 20 bình; Múc Một Gáo Ánh Trăng 18 bình; Lmf265, Tokuisuzuko, Trời Nắng Phong Ngữ, Xem Văn Không Nói Lời Nào, mỗi người 10 bình; Bảy Tam I 6 bình; Thuần, Tiểu Đơn Giản Hay Không, mỗi người 5 bình; Cửu Tuyệt, Du Bất Thể Thành, Moraynia, Cuốc Kỳ, Trần, Màu Xám Cùng Thanh, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment