Kẻ Tân Tể này mưu tính mấy năm, hiện nay trong trăm người này, bên trong nhất định đã an bài không ít cao thủ, thật sự muốn động thủ, chắc hẳn không tránh khỏi phải tốn một phen công phu.
Trước đó khi bắt Thu Mộng Kỳ vào động, hắn hoàn toàn có thể đổ hết tội lên đầu Trương Nguyên Vũ và Mạnh Nguyên Châu, huống hồ người thực sự giết Mạnh Nguyên Châu đúng là Trương Nguyên Vũ.
Muốn bắt hắn, lý do và bằng chứng đều chưa đủ thuyết phục.
Cho dù lần này có thể bắt được hắn, e rằng cuối cùng vẫn sẽ bị thả ra. Thu Mộng Kỳ thấy không đáng để tốn sức vào chuyện này.
Loại rắn độc như thế này, nếu không thể một đòn g**t ch*t, thì tạm thời vẫn nên nhẫn nhịn, chưa nên khinh suất hành động.
Nghe Tân Tể tự xưng là ngư dân bình thường, Thu Mộng Kỳ lạnh lùng cười khẩy, cuối cùng cũng không tiếp tục truy cứu hắn.
Nhưng Trương Nguyên Vũ đang bị áp giải sang một bên lại vùng vẫy hét lớn về phía Tân Tể: "Chủ công cứu ta!"
Thu Mộng Kỳ liếc mắt nhìn Tân Tể, lạnh giọng hỏi: "Hắn vì sao gọi ngươi là chủ công? Nay thiên hạ chỉ tôn một mình bệ hạ là vương, chẳng lẽ ngươi có ý tạo phản?"
Tân Tể vừa mới khó khăn thoát được một kiếp, lại bị Trương Nguyên Vũ kêu một tiếng làm hỏng hết, trong cơn giận dữ liền xông tới tát cho gã hai cái thật mạnh: "Ngươi gọi bậy cái gì! Nay ngươi đã giết mệnh quan triều đình, còn mạo phạm đại nhân, không biết tự kiểm điểm sao!"
Trương Nguyên Vũ từ khi rời khỏi quân doanh vẫn luôn xem Tân Tể là chủ soái, giờ bị chính chủ tử của mình đối xử như vậy, hai tay bị trói sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay kêu răng rắc, quai hàm siết chặt khiến gã trông vừa thất vọng vừa phẫn nộ.
Giờ không còn bản đồ kho báu, Tân Tể giữ gã lại cũng chẳng có ích gì, huống hồ lần này rơi vào tay Thu Mộng Kỳ, e rằng đi là không có về. Nghĩ đến việc hai lần trước vì muốn chuộc gã mà bị Thu Mộng Kỳ ép lấy không ít bạc, trong lòng hắn càng thêm tức giận, hai cái tát vừa rồi cũng ra tay không nhẹ.
Trương Nguyên Vũ bị hai bạt tai đánh cho mắt nổ đom đóm, mãi mới hoàn hồn, liền phá lên cười ha hả, phun mạnh ngụm máu xuống đất, chửi lớn: "Đồ hèn nhát --"
"Còn mơ làm hoàng đế, kiếp sau đi!"
Nhìn bóng Trương Nguyên Vũ bị áp giải đi, lời gã vẫn vang vọng trong sơn động, sắc mặt Tân Tể lúc này khó coi như gan lợn.
Nhưng tình thế hiện tại bất lợi, hắn đành cắn răng nói: "Tên này ăn nói xằng bậy, Thu quận thủ chớ nên để bụng. Tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước."
Nói rồi không chờ Thu Mộng Kỳ hồi đáp, hắn đã vội vàng bước nhanh ra khỏi động, trăm thủy thủ phía sau cũng đồng loạt rút lui.
Thu Mộng Kỳ nhìn bóng lưng hắn khuất dần, hừ lạnh một tiếng.
Thạch Vi ở bên cạnh hỏi: "Thu đại nhân vì sao không trực tiếp bắt hắn lại?"
"Ngươi cho rằng ta nên dùng lý do gì để giữ hắn?" Thu Mộng Kỳ hỏi ngược lại.
Thạch Vi nghẹn lời.
Thu Mộng Kỳ nhìn hắn và Lý Tuy đứng cạnh, thong thả nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chuyện này kết thúc, ta chờ các ngươi ở Phong Nhạc."
Thạch Vi và Lý Tuy đồng loạt ôm quyền: "Rõ, chủ công!" (Editor: =]]])
"Đưa thi thể Mạnh Nguyên Châu về cùng. Triều đình mất một viên quan thất phẩm, nhất định phải có lời cáo báo, huống hồ hắn còn là nhi tử của đương triều thủ phụ Nội các."
"Rõ!"
"Hòn đảo này không còn gì đáng lưu luyến, thu quân về thôi."
Dù Tân Tể vừa rút lui, nhưng không thể loại trừ khả năng hắn sẽ để lại người theo dõi, lúc này chưa phải thời cơ tốt để tìm báu vật, đợi quay về rồi tính tiếp.
Dù sao bản đồ đã nằm trong tay, kho báu cũng không mọc chân mà chạy được.
"Đại nhân, còn hắn thì sao?" Lý Tuy chỉ vào gã Lưu Ngạc mặt mũi bầm dập nằm dưới đất.
Thu Mộng Kỳ lúc này mới nhớ ra vẫn còn Lưu Ngạc chưa xử lý, liền thong thả bước đến trước mặt lão, ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt ti hí như hạt đậu của lão, hỏi: "Lưu tiên sinh tính thế nào?"
Lưu Ngạc không dám nhìn thẳng cô, ánh mắt lấm lét liếc sang Lưu Nguyệt Như bên cạnh.
Lưu Nguyệt Như thấy vậy, lạnh giọng nói: "Vừa rồi khi chọn kho báu, ông nên xem như Lưu Nguyệt Như đã chết dưới đao của Tân Tể. Đừng mong ta sẽ nói giúp ông điều gì."
Lưu Ngạc nghe vậy, lập tức xị mặt, nói với vẻ khổ sở: "Cha cũng là bất đắc dĩ..."
"Không cần biết ông có lý do gì, ta chỉ nhìn thấy lựa chọn cuối cùng của ông. Giờ có nói gì cũng vô ích." Lưu Nguyệt Như lạnh nhạt nói. Gã nam nhân trước mắt này, có khác gì những người thân hút máu của đời trước cô?
Thu Mộng Kỳ bỗng nhớ lại mấy chuyện lằng nhằng ở hậu viện trước đây, liền nói: "Hồi trước sai Lưu Nguyệt Thất bỏ thuốc ta, cũng là chủ ý của ngươi phải không? Ngươi hại ta khổ không kể xiết, giờ thù mới nợ cũ tính cả thể."
"Thu đại nhân, ta --"
"Nói thật, giờ ngươi chẳng còn chút vốn liếng nào để mặc cả."
Lưu Ngạc nghe vậy, vội nói: "Đại nhân, chuyện... chuyện giấu giếm khi nãy, ta... ta cũng chưa nói ra ..."
Xét đến chuỗi sự việc vừa xảy ra, Lưu Ngạc lúc này đã có thể khẳng định, hai tấm bản đồ kia đều đã rơi vào tay người trước mắt, mà nữ nhi của mình chính là một trong những kẻ tiếp tay!
"Ngươi nên thấy may vì chưa mở miệng, nếu không giờ này ngươi đã chẳng còn được nằm yên ở đây."
Lưu Ngạc nghe xong, cảm thấy cả người không đâu là không khó chịu.
"Tất nhiên, nể tình Lưu nhị tiểu thư, cũng như vì ngươi vẫn còn chút đầu óc, ta có thể cho ngươi hai con đường để lựa chọn."
"Một, ngươi có thể đi tìm bất cứ thế lực nào, Tân Tể hay Thái tử, Lục hoàng tử hay Thất hoàng tử đều được, cứ việc nói cho họ biết chuyện tàng bảo đồ, cầu xin họ che chở, có khi còn được ban thưởng phú quý công danh, ta sẽ không ngăn cản."
"Hai, công khai chân tướng chuyện gom lương ở Bắc Cương tám năm trước, tố giác Thái tử."
Nghe đến đây, trán Lưu Ngạc đã lấm tấm mồ hôi.
Thu Mộng Kỳ nói: "Tất nhiên, nếu ngươi chọn con đường thứ hai, thì ta sẽ bảo vệ ngươi. Tuy ngươi sẽ không được vinh hoa phú quý, nhưng ít nhất ta có thể giúp ngươi và người nhà xóa bỏ tiện tịch, bảo đảm cơm no áo ấm."
"Ngươi không cần trả lời ta ngay, nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Thu Mộng Kỳ nói xong thì không nhìn lão thêm, đưa Lưu Nguyệt Như rảo bước về phía bến thuyền, Thạch Vi và Lý Tuy lập tức đi theo phía sau.
...
Lúc này, cách đảo Thánh Quang hai hải lý, trên mặt biển có bốn chiến thuyền cỡ trung nối đuôi nhau tiến tới.
Trên thuyền có hơn ba trăm dũng sĩ, thân khoác giáp trụ, tay cầm trường thương, khí thế oai hùng, dường như trận cuồng phong sóng dữ nửa canh giờ trước chẳng hề ảnh hưởng gì đến họ.
Tiết độ sứ Lĩnh Nam Hứa Mục Thông đang đứng nơi mũi thuyền, đưa mắt nhìn về đảo Thánh Quang xa xa.
Hôm qua nhận được tin báo từ nội ứng, Tân Tể và người của Lục hoàng tử sẽ lên đường tìm bảo hôm nay, mà hiện giờ, điểm đến của bọn họ chính là hòn đảo thần bí này. Tuy Hứa Mục Thông không biết chuyện hai tấm bản đồ, nhưng ông tin chắc, chỉ cần bám theo mấy người đó, thì sẽ tìm ra được kho báu.
Kho báu giàu sánh quốc khố, ai mà chẳng động lòng.
Hiện tại, mấy nhóm người đó đã lên đảo được một canh giờ, ông cũng bắt đầu nôn nóng, định dẫn theo thủ hạ lên đảo dò xét.
Thuyền áp sát đảo Thánh Quang, Hứa Mục Thông hạ lệnh hạ buồm, neo thuyền lại.
Kho báu đã ở ngay trước mắt, chỉ còn cách một bước. Dù từng trải qua biết bao phong ba bão táp, lúc này Hứa Mục Thông vẫn không nén nổi sự phấn khích trong lòng.
Thế nhưng ngay lúc ấy, hai trinh sát cưỡi một chiếc thuyền độc mộc phóng nhanh tới, nét mặt hoảng loạn, cấp báo với Hứa Mục Thông: "Đại nhân, vùng biển gần Tấn thôn đang bị hải tặc tập kích, hơn chục thuyền chài đã bị đánh chìm, ngư dân chết thì chết, bị thương thì bị thương, hiện giờ bọn hải tặc đang tiến thẳng đến Tấn thôn!"
Hứa Mục Thông không ngờ vào đúng lúc then chốt này lại xảy ra chuyện như vậy. Với kinh nghiệm mười năm đối phó hải tặc, ông thừa hiểu nếu không kịp thời tiếp viện, Tấn thôn rất có thể sẽ bị đồ sát!
"Chúng có bao nhiêu người?"
Hàng chục triệu lượng bạc như vì sao sáng chói hiện ra trước mắt, số của cải ấy đủ để Hứa gia hưởng vinh hoa phú quý mấy đời. Vào lúc này, ai nỡ quay lưng rời đi?
Nếu quân địch không nhiều, liệu có thể cử một đội binh mã đi cứu viện?
Thế nhưng câu trả lời của trinh sát lại khiến ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Bẩm đại nhân, e là có khoảng năm trăm người, dường như đã có mưu đồ từ trước, đúng vào ngày mở biển liền tập kích, e rằng là muốn cho chúng ta một đòn phủ đầu."
Nghe đến đó, khớp ngón tay đang siết chặt của Hứa Mục Thông khẽ tái trắng.
"Đúng là không biết sống chết!"
"Mạt tướng thỉnh hỏi, có cần lập tức đến vùng biển Tấn thôn không?"
Nhưng Hứa Mục Thông không trả lời, ai nấy đều thấy rõ lúc này trong lòng ông đang giằng co dữ dội.
"Đại nhân--"
Trinh sát sốt ruột giục ông ra lệnh, hải tặc hành động rất nhanh, chậm một phút quyết định, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng.
Thấy Hứa Mục Thông sắc mặt nặng nề, hai mưu sĩ bên cạnh ông cũng chần chừ do dự.
"Mạt tướng cho rằng, tài sản nghìn vàng đang ở ngay trước mắt, nếu để lọt vào tay Tân Tể, hắn nhất định sẽ dùng khoản bạc lớn này làm quân phí, giương cao cờ khởi nghĩa. Khi ấy, vùng nam sẽ đại loạn, để loại người như hắn nắm được thì thà để rơi vào tay chúng ta còn hơn."
Một người khác nói: "Có điều, người của Lục hoàng tử dường như lại chiếm thế thượng phong, nếu là như vậy, thì chúng ta chẳng cần phải chen chân vào."
"Lục hoàng tử thì có gì đáng trông cậy, người nhà họ Tư Mã đều một giuộc cả thôi. Đại quyền rơi vào tay Thái tử hay Lục hoàng tử, thiên hạ này cũng chẳng khác gì!"
"Lục hoàng tử từ trước đến nay vẫn mang danh là hiền vương, kính trọng người tài, yêu thương bá tánh, nếu hắn có thể đăng cơ, e rằng thiên hạ loạn lạc này sẽ có thể khởi sắc lại."
Nghe hai người họ tranh luận qua lại, Hứa Mục Thông chau mày, nói đến thương dân yêu tài, người nhà họ Tư Mã vốn không xứng.
Ông lăn lộn từ khi mười mấy tuổi, nay đã ngoài bốn mươi, bò lên được chức tiết độ sứ, nhìn rõ sự đời hơn ai hết.
Kẻ khiến Uyển Nhi tức giận bỏ về Lý gia rồi kiên quyết hòa ly với ông, chính là một tiểu thiếp do mẫu phi của Lục hoàng tử đưa tới, khi đó Lục hoàng tử mới chỉ tám tuổi, mà những người đứng sau đã bắt đầu tính kế mọi thứ cho hắn. Cái danh tiếng "hiền vương" kia, chẳng qua cũng chỉ là kết quả của sự tính toán và dựng xây từ sớm.
Nay ông làm trấn thủ một phương, nắm quyền lớn, trong tay có binh lực, không phải chưa từng có tâm tư, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện dù có đánh hạ được giang sơn mà không có thê nhi bên cạnh, thì cần thiên hạ đó để làm gì?
Càng nghĩ lại càng thấy vô vị, không còn chút hứng thú.
Huống hồ thiên hạ này, ông thật sự muốn là có thể có sao?
Giờ thiên hạ anh hùng nổi lên khắp nơi, cục diện địa phương đã manh nha phân liệt, muốn lần lượt đánh hạ, Hứa Mục Thông tự biết mình không đủ bản lĩnh.
Nhưng tài sản kia quá hấp dẫn, để nó vuột khỏi tay, chẳng khác nào róc thịt.
Không chỉ ông tiếc, những thuộc hạ biết chuyện còn tiếc hơn.
Vàng thật bạc trắng, ai mà không mê. Nếu lúc này quay đầu rời đi, thì đời này coi như bỏ lỡ vinh hoa phú quý trong tầm tay. Vì vậy, hơn nửa số người đều đang dõi theo Hứa Mục Thông, sợ ông đưa ra quyết định trái với mong muốn trong lòng họ.
"Đại nhân -- xin người hãy hạ lệnh đi --" Trinh sát đã gấp đến phát khóc.
Thuyền nhỏ của họ lúc chạy đến đây, chính mắt nhìn thấy sự tàn ác của hải tặc. Thi thể ngư dân nổi trên mặt nước, bị cá lớn tranh giành xâu xé, máu tươi loang đỏ mặt biển, khiến người ta kinh hãi vô cùng.
Vậy mà tiết độ sứ đại nhân lúc này vẫn còn đang do dự chưa quyết. (Editor: cha này tác giả mà cho khúc sau hy sinh là vừa đẹp :D)
Hứa Mục Thông nhắm mắt lại, trong đầu lần lượt hiện lên gương mặt của Uyển Nhi, Trung Nhi, Lý Thái... Nếu đổi lại là họ, trong tình cảnh này, họ sẽ chọn thế nào?
Còn cả vị tiểu huyện lệnh tân nhiệm kia, hắn sẽ làm sao?
Hứa Mục Thông hoàn toàn không ý thức được, những người mà ông giả định trong đầu, xưa nay vốn không phải hạng người tầm thường.
Nhưng chính những người ấy lại cùng lúc cho ông một đáp án.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mắt Hứa Mục Thông bỗng mở to.
"Lập tức quay đầu thuyền, đến Tấn thôn tiêu diệt hải tặc!"
Quân lệnh như núi, cho dù kho báu có hấp dẫn đến mấy cũng không thể chống lại mệnh lệnh lúc này. Tất cả mọi người đều thu lại ánh mắt tiếc nuối, lập tức bắt đầu hành động.
"Xoay bánh lái trái hết cỡ!" Thuyền trưởng cao giọng quát.
Các thuỷ thủ liền đồng thanh hô vang: "Xoay hết trái!"
Cánh buồm nơi đầu thuyền căng gió bay lên, thân thuyền từ từ chuyển hướng.
"Quay đầu thuyền, tiêu diệt hải tặc--"
Ba trăm dũng sĩ đồng loạt hô vang, khiến chim biển quanh đảo Thánh Quang bị chấn động, bay toán loạn.
......
Khi Thu Mộng Kỳ và mọi người đến bờ, đội thuyền của Hứa Mục Thông đã biến mất khỏi tầm mắt. Nhìn chiếc thuyền buồm bị sóng đánh lật, Thạch Vi hỏi: "Đại nhân sẽ cùng chúng ta đi thuyền về không?"
Thu Mộng Kỳ khẽ lắc đầu, rồi huýt sáo về phía bờ sông, rất nhanh, bảy tám chiếc thuyền từ phía sau hòn đảo lần lượt trôi ra.
Trên mỗi thuyền đều có dân tráng mặc sắc phục giống nhau, ai nấy đều đeo trường công sau lưng, những mũi giáo nặng nề dưới ánh hoàng hôn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, trông nghiêm chỉnh oai nghi, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Thạch Vi hơi kinh ngạc, quay sang liếc nhìn Lý Tuy, đến giờ phút này mới thấy quyết định vừa rồi của họ là sáng suốt. Người trẻ tuổi trước mặt này vốn không hề bị bắt lên đảo, chẳng trách người ta vẫn nói, thợ săn tối cao thường xuất hiện dưới hình dáng con mồi.
Nếu vừa rồi Tân Tể khinh suất hành động, giờ này chắc đầu đã rơi khỏi cổ, tro bụi cũng chẳng còn.
Hai người không dám chậm trễ, vội vàng xin cáo từ rồi đi trước.
Thấy họ đã lên thuyền, lúc này Thu Mộng Kỳ mới quay sang hỏi Vương Tam: "Yến Nhi đâu?"
"Đới cô nương đã cùng Hứa đại nhân đến Tấn thôn."
"Sao lại vậy?"
"Vốn dĩ người của Hứa đại nhân đã dò la được việc Tân Tể, Lưu Ngạc cùng những kẻ khác hội họp ở đảo Thánh Quang, nên cũng cho thuyền chiến đến gần đây, hẳn là định tìm thời cơ cướp lấy kho báu. Nhưng sau đó Tấn thôn báo tin có hải tặc tấn công, Hứa đại nhân do dự một hồi, cuối cùng hạ lệnh quay đầu thuyền đến Tấn thôn. Đới cô nương thấy thế, liền ra lệnh cho thuyền mình theo sát, hỗ trợ dẹp loạn hải tặc."
Hứa Mục Thông là biểu huynh của Đới Hùng, tức là biểu bá của Đới Yến. Nha đầu kia còn xông xáo hơn cả Thu Mộng Kỳ, vừa nghe có hải tặc tấn công Tấn thôn, huyết khí dâng trào không kìm nổi, mặc kệ trước sau, liền đuổi theo luôn.
"Đúng là tính cách của nàng ấy," Thu Mộng Kỳ nhướng mày, "Có điều Hứa Mục Thông vì dân chúng Tấn thôn mà từ bỏ kho báu ngàn vạn lượng bạc, thật sự khiến người bất ngờ." (Editor: kh biết mng thấy sao chứ cá nhân t thì thấy đại nhân Hứa này vẫn nên hy sinh đoàn tụ với vợ nhe ^~^)
"Nhi tử thì không thân thiết với ông ấy, ông ấy cũng không có ý tái hôn, lại còn theo Tô cô nương mở xưởng thủy tinh, tiền kiếm được nhiều như thế, bạc nhiều đến mức tiêu cũng tiêu không hết, nếu Hứa đại nhân không có dã tâm gì khác, thì mấy kho báu này cũng không thực sự cần thiết."
Vương Tam đi theo Thu Mộng Kỳ, cũng biết chút ít chuyện giữa Hứa Mục Thông và Lý Uyển.
Thu Mộng Kỳ thở dài, "Người đã chết, cho dù ông ấy có thay đổi tốt đến đâu, Lý Uyển cũng không còn được hưởng. Nhưng dù sao đi nữa, ông ấy có thể đặt sự an nguy của dân chúng lên hàng đầu, cũng xem như là phúc của xã tắc. Hải tặc ở Tấn thôn nhiều không?"
"Nghe nói là có bốn đến năm trăm người."
"Lên thuyền! Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đánh nhau với hải tặc, hôm nay phải được nếm thử cho biết mùi." Thu Mộng Kỳ lập tức hứng thú.
Vương Tam thấy cô như vậy, lập tức ra lệnh cho các thuyền chuyển hướng, tiến về phía Tấn thôn.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là ngày 14 tháng 7, chúng tôi tan làm sớm một tiếng.
Chuẩn bị ra chợ mua vịt, nấu món vịt chanh chua nhẹ nhé ^ω^
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-08-28 18:38:07 đến 2023-08-29 15:38:52.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kéo, Bảo Bảo Xe Buýt, Nguyên Tử Nhóc Con, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Quân Nguyệt 88 bình; Amber Nhạc, Kinh Trập, mỗi người 60 bình; Ăn Cỏ Tiểu Sư Tử 53 bình; Múc Một Gáo Ánh Trăng 30 bình; Thuần Ái Chiến Sĩ, Bán Hạ Có Độc, Đậu Hủ Quân, mỗi người 20 bình; ?? Thụy ??, A Kỳ, Du Ha, mỗi người 10 bình; Phiền A, Ai Nha Nha 0806, Kéo, 27968822, mỗi người 5 bình; Bảy Tam I 4 bình; 53000629 3 bình; Du Bất Thể Thành, Cửu Tuyệt, Moraynia, Màu Xám Cùng Thanh, Tiểu Cùng, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!