Lưng Đới Yến bị thương, nhưng nàng không muốn cứ mãi ở lại Tân Di, Thu Mộng Kỳ đành phải để Lưu Nhị Hổ hộ tống nàng quay về Phong Nhạc.
Đới Hùng nghe tin nữ nhi bị thương thì đau lòng không để đâu cho hết, hấp tấp chạy đến Tiêu Tương Quán, trông thấy nữ nhi nằm úp trên giường không thể nhúc nhích, đường đường là đại hán bảy thước mà vừa khóc vừa mắng, hận không thể xông thẳng đến Tân Di, đem ba nhà Hà, Trương, Lý giết sạch một lượt.
"Còn phải đợi người sao, Thu đại nhân sớm đã giúp ta báo thù, ba nhà đó giờ đều vào ngục, ít nhất mười năm không ra được. Đại nhân còn đích thân sai người đào ba thước đất lật tung hết lên điều tra sạch sành sanh, giờ thì kẻ chết đã chết, kẻ bị giam cũng bị giam, Trương gia còn bị tịch thu hết đất. Gậy ông đập lưng ông, hừ!"
Đới Hùng nghe xong, kích động đến mức không kiềm được, "Mộng Kỳ quả nhiên là hiền chất ngoan của ta! Lúc có chuyện thì gánh vác, xuống tay lại không hề nương tình, đúng là có phong thái của ta!"
Đới Yến trừng ông một cái đầy khó chịu, nói: "Cha chỉ giỏi tự vỗ mông ngựa, đại nhân đâu phải cháu ruột của cha!"
"Không phải ruột thì hơn cả ruột!" Vừa lau nước mắt, ông vừa cười tươi, "Nha đầu à, lần sau đừng cậy mạnh, cha chỉ có mỗi mình ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi bảo cha sống làm sao."
"Đều tại đám người đó, toàn dùng thủ đoạn đê tiện, thả mê hương, ta chỉ sơ ý một chút là trúng chiêu, nếu không với bản lĩnh của nữ nhi cha đây, sao bị mấy tên mèo què đánh gục được?"
Vừa nói, Đới Yến vừa tức đến nỗi lầm bầm mãi không thôi, cả đời nàng đúng là toàn thua vì thuốc mê, lần trước là bát canh của Thu Mộng Kỳ khiến nàng mất đi lần đầu tiên, lần này là mê dược khiến nàng suýt mất luôn cái lưng.
Nhắc đến bát canh thuốc đó, không thể không nhớ tới gương mặt bình tĩnh như không của Triệu Nhuế hôm đó tại Triệu gia, tim nàng lại đau nhói một hồi.
Đới Hùng thấy nữ nhi nhíu mày nhăn mặt, vội vàng hỏi: "Sao vậy hài tử, chỗ nào đau sao?"
Đới Yến cố gắng nén cảm xúc nói: "Chỗ nào cũng đau, cha là nam nhân, lại là một kẻ thô kệch, ta không trông mong gì vào cha, đi gọi Tiểu Phương đến đi, không biết có phải vết thương lại nứt ra rồi không."
"Nha đầu này, ngươi có lớn đến đâu thì vẫn là nữ nhi của cha." Đới Hùng vừa càu nhàu, vừa đứng dậy ra ngoài gọi người.
Trong Tiêu Tương Quán có người hầu chuyên chăm sóc cho các cô nương, Tô Vận còn đặc biệt sắp xếp riêng một người lo cho Đới Yến, cô nương ấy tên là Tiểu Phương.
Ngoài việc có người chăm sóc, Hồ Cơ và Lưu Nguyệt Như rảnh rỗi cũng sẽ đến trò chuyện cùng nàng để nàng đỡ buồn.
Chỉ là đối với Đới Yến mà nói, người nàng thật sự mong chờ đến thăm thì vẫn chưa xuất hiện.
Người mà Đới Yến ngày đêm nhung nhớ lại không hề hay biết nàng bị thương.
Hộ vệ nữ của Triệu Nhuế Lư Âm, mỗi tháng mười lăm đều xin phép về nhà, hôm đó Triệu Nhuế dẫn theo một xa phu ra ngoài.
Nào ngờ lại chạm mặt một người không thể ngờ tới.
Triệu Nhuế vén rèm xe ngựa lên, nhìn người phụ nhân trước mặt đầu tóc bù xù, mặt mũi nhếch nhác, suýt chút nữa không nhận ra đây chính là muội muội của mình Triệu Hinh.
Một năm trước, Triệu Hinh từng làm nội ứng, cấu kết với huynh đệ Vương gia bắt cóc Triệu Minh và có ý định giết người diệt khẩu, đồng thời còn hạ độc trong trà của Triệu Nhuế nhằm chiếm đoạt vị trí của đại tỷ. Không chỉ vậy, nàng ta còn cùng với thổ phỉ Mông Sơn cướp đi số châu ngọc trong nhà, cuối cùng bị Thu Mộng Kỳ phán lưu đày đến Cẩm Trung, đời này không được quay về nguyên quán không ngờ lại trốn được về Phong Nhạc.
Dẫu sao cũng là người ruột thịt, Triệu Nhuế không thể nào thật sự tuyệt tình đến mức "đại nghĩa diệt thân", khi Triệu Hinh bị lưu đày, nàng từng ngầm sắp xếp để dịch tốt nương tay, chỉ là về sau thế nào, có những chuyện nàng cũng không thể kiểm soát.
Năm đó phụ mẫu mất tích ngoài biển, nàng một mình nuôi hai muội muội một đệ đệ, Triệu Hinh tính tình yếu đuối, "hài tử biết khóc thì được bú sữa" Triệu Nhuế không tránh khỏi chăm sóc nhiều hơn một chút. Chỉ là không ngờ đến...
Giờ đây tỷ muội gặp lại, dù có tàn nhẫn đến đâu, nàng cũng không nỡ lập tức sai quan binh đuổi người đi, nhưng cũng không thể mang nàng ta về nhà. Hiện giờ tổ phụ đã già yếu, không chịu nổi cú sốc thứ hai, còn Trúc Nhi và Minh Nhi tâm tư đơn thuần, nếu Triệu Hinh lại gây chuyện thì không phải là hại luôn hai người còn lại sao.
Cuối cùng chỉ đành sai người cho nàng ta lên xe ngựa, đưa đến một nơi cũ.
Đó là một bãi đá ngầm bên bờ biển, ngày xưa mỗi khi nhớ phụ mẫu, các tỷ muội họ đều đến đó. Nơi ấy gần như gói trọn cả tuổi thơ của bọn họ.
Xuống xe, Triệu Hinh lảo đảo đi theo sau lưng nàng. Lúc này nàng ta quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, dù mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi nhưng lại trông như phụ nhân bốn mươi, môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của Triệu nhị tiểu thư hay Lưu nhị phu nhân năm xưa.
"Tỷ..." Triệu Hinh cất tiếng gọi.
Triệu Nhuế thở dài, cố kìm nước mắt, nói: "Biết thế này, sao còn làm thế kia."
"Tỷ... ta biết ta sai rồi..." Triệu Hinh nghẹn ngào không nói nên lời.
Triệu Nhuế cố ép mình không được mềm lòng: "Nếu khi xưa ngươi chỉ nhằm vào ta thì có lẽ ta cũng không truy cứu với ngươi, nhưng ngươi không nên cấu kết với người khác bắt cóc Minh Nhi, còn muốn lấy mạng hắn. Ngươi vì trượng phu mình mà bán cả thông tin xuất hàng trong nhà cho người ngoài, ngươi nói xem ngươi sao lại ngu đến thế..."
Triệu Hinh nghe vậy càng khóc to hơn. Nàng ta cũng hối hận, nhưng trên đời này làm gì có nếu như...
"Tỷ, cho ta về nhà được không..." Triệu Hinh nhìn nàng, khẩn cầu.
Triệu Nhuế quay mặt sang chỗ khác, lắc đầu: "Không có chuyện tốt đẹp như vậy. Ngươi đã làm sai thì phải bị trừng phạt, ngay cả ta cũng phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình. Không ai là ngoại lệ. Lát nữa ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ nghỉ tạm, sáng mai sai người đưa ngươi về Kiềm Trung."
"Tỷ... sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, ta vất vả lắm mới trốn được về, ta là muội muội của ngươi mà, là muội muội ngươi đó-"
"Chính vì ngươi là muội ruột của ta, nếu không, giờ này làm sao ngươi còn sống được? Ngay khoảnh khắc ngươi bắt cóc Minh Nhi, ngươi đã đáng chết!" Triệu Nhuế lạnh mặt nói.
"Tỷ... chúng ta đều mang dòng máu của phụ mẫu, sao ngươi có thể tuyệt tình với ta như vậy-"
"Vậy sao lúc trước ngươi lại có thể ra tay với ta và Minh Nhi, những người cũng cùng huyết thống với ngươi?"
Triệu Hinh bật khóc: "Người nào mà không từng mắc sai lầm, ngươi ít ra cũng phải cho ta một cơ hội sửa đổi-"
"Đã quá muộn, ngươi rõ ràng có rất nhiều lần có thể dừng lại."
"Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi không có tim sao-" Triệu Hinh lại lần nữa hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Nhuế nhìn ra mặt biển, làm như không nghe thấy lời van xin và chất vấn của nàng.
Từng đợt sóng biển xô bờ vang vọng, hoà lẫn cùng tiếng khóc gào điên cuồng của Triệu Hinh.
Cuối cùng nàng ta cũng gào không nổi nữa, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ trước mặt, trong ánh mắt vừa có nỗi bi thương, lại vừa độc hận như nhiễm độc: "Ta sớm đã biết ngươi là người máu lạnh như vậy, ta lẽ ra phải biết mới đúng, vậy mà vẫn ôm hy vọng với ngươi... ta thật quá ngây thơ-"
Nói xong, nàng ta phì một tiếng nhổ nước bọt xuống đất, rồi quay người bỏ chạy, lảo đảo không ngoảnh đầu lại.
Triệu Nhuế nhìn theo bóng lưng loạng choạng của nàng ta, không đuổi theo, ngược lại ngồi phịch xuống, tựa vào tảng đá lớn, lặng lẽ ngắm từng đợt sóng nhỏ cuộn trào trước mắt, không nhúc nhích.
Đã từng biết bao lần, nàng ngồi tại nơi này, dõi mắt về phía xa xăm, hy vọng nơi đó sẽ xuất hiện một con thuyền buồm, từ từ tiến về bờ. Đợi thuyền cập bến, một đôi phu thê bước xuống, gọi to: "Con ơi..."
Tiếc rằng không có con thuyền nào quay về, cũng không có phụ mẫu. Hy vọng chất đầy trong lòng nàng cứ thế dần dần tiêu tan, đến thất vọng, đến tê dại.
Không biết đã ngồi bao lâu, chân bắt đầu tê, nàng mới vịn vào tảng đá đứng dậy, chuẩn bị quay về.
Nhưng vừa xoay người, một bóng người màu nâu sẫm bất ngờ vụt qua, từ phía sau tảng đá lớn bất chợt lao ra một người, mạnh mẽ đẩy ngã nàng xuống đất.
Lưng nàng đập mạnh xuống lớp đá vụn, đau đến mức gần như bật khóc, cảm giác nguy hiểm khủng khiếp ập tới.
Triệu Nhuế thoạt tiên còn tưởng là Triệu Hinh quay lại, nhưng vóc dáng cao to vạm vỡ của kẻ kia lập tức khiến nàng nhận ra không phải, nàng vội vã vùng vẫy, cố gắng đẩy tên nam nhân kia ra.
Nhưng sức hắn quá mạnh, căn bản không phải loại nữ nhi yếu ớt như nàng có thể chống lại được. Nàng cuống cuồng há miệng hét lên, muốn gọi người đánh xe ngựa đến cứu.
Nhưng vì vừa rồi muốn yên ổn nói chuyện với Triệu Hinh, nàng đã bảo người đánh xe đi thật xa, giờ lại đang ở bên bờ biển, nơi đất rộng người thưa, tiếng sóng lại vang dội, sao có thể dễ dàng nghe thấy tiếng kêu cứu.
Nỗi sợ hãi trào dâng, Triệu Nhuế liều mình cắn mạnh vào cánh tay gã nam nhân.
Không ngờ lại bị hắn tát cho một cái, cú tát khiến đầu óc nàng ù lên, ong ong vang dội.
Triệu Nhuế đau đến mức gần như không thể phản ứng lại được.
Gã nam nhân thấy vậy, hiện ra nụ cười dâm tà, giơ tay túm lấy cổ áo nàng, hai tay mạnh mẽ xé toạc, chỉ nghe một tiếng "xoẹt", chiếc áo mỏng mùa hè lập tức bị xé thành từng mảnh nhỏ trong tay hắn.
Làn da trắng nõn và thân thể nõn nà hiện ra trước mắt không sót thứ gì.
Thân hình cao lớn của hắn đè sầm xuống.
Triệu Nhuế không thể động đậy, tuyệt vọng đến tột cùng.
Ngay lúc ấy, bất chợt vang lên tiếng bước chân lao nhanh tới, nàng như người sắp chết đuối vớ được cọc, gắng sức chống người dậy hét lớn cầu cứu.
Nhưng người tới lại không phải là người đánh xe. Tuy vậy, cũng may là người đó đang chạy thẳng về phía hai người họ.
Gã lưu manh định cưỡng đoạt nàng thấy có người tới, vội vàng bật người dậy định nhặt lấy vũ khí, nhưng người kia nhanh hơn, trong chớp mắt đã lao tới, tung một cước đá văng bàn tay phải đang định nhặt dao của hắn.
Tên kia không kịp lấy vũ khí, chỉ đành tay không đối chiến.
Người mới tới dường như cũng có sức lực không tồi, hai người quần nhau, khó phân thắng bại. Triệu Nhuế liền nhặt một hòn đá rời phía sau lưng, nhắm vào lưng tên lưu manh mà đập.
Tên kia thấy tình thế bất lợi, quay người hậm hực bỏ chạy.
Triệu Nhuế run rẩy kéo lại mảnh áo rách tả tơi để khoác lên người, nhưng váy áo đã rách tan nát, làm sao che được cơ thể mảnh mai yêu kiều.
Người vừa giải vây giúp nàng cũng vừa khéo quay lại, một cái liếc mắt đã nhìn thấy thân thể trắng muốt của nàng.
Triệu Nhuế theo phản xạ che chặt lấy ngực, may mắn là người kia cũng nhanh chóng quay mặt đi, còn lịch thiệp cởi áo khoác của mình ném xuống dưới chân nàng, nói: "Mặc vào đi."
Triệu Nhuế nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt, ngàn vạn lần không ngờ rằng, người cứu nàng lại chính là Bùi Vĩnh Thọ người mà nàng chỉ từng gặp một lần.
Nàng lại bị hắn cứu trong tình cảnh như vậy.
Sắc mặt nàng có phần tái nhợt, nhưng không có biểu cảm, cũng không giống như những cô nương khác mà òa khóc hay lộ ra vẻ xấu hổ, tựa như người vừa trải qua chuyện kinh hoàng kia không phải là nàng.
Ngược lại, nàng nhìn nửa người trên gần như tr*n tr** của Bùi Vĩnh Thọ, hỏi: "Ngươi cởi áo đưa ta rồi, vậy ngươi thì sao?"
Bùi Vĩnh Thọ quay lưng về phía nàng, đáp: "Ta dù sao cũng là nam nhân. Chẳng qua giờ có chuyện vô cùng gấp phải đến Giả gia trang, tiện đường ngang qua quý phủ. Nếu tiểu thư không ngại, xin cho phép tại hạ đi cùng kiệu của tiểu thư về, khi tới phủ ta sẽ không lộ diện, tiểu thư chỉ cần sai người đưa giúp ta một bộ y phục là được. Như vậy có được không?"
Hắn vừa cứu nàng xong, Triệu Nhuế không tiện từ chối.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng phải mặc áo của người nam nhân này, và cùng ở trong một không gian chật hẹp với hắn.
Tuy đối phương lễ độ, ánh mắt đoan chính, nhưng cảm giác bị ép phải lấy ân báo ân này khiến nàng vô cùng khó chịu.
Thế nhưng cho dù nàng nguyện ý chờ ở đây, ai biết tên lưu manh kia có còn lảng vảng quanh đây hay không?
Đúng lúc ấy, từ xa truyền tới tiếng gọi của người đánh xe.
Đợi người đánh xe vừa thở hồng hộc vừa chạy đến, không ngừng xin lỗi với Triệu Nhuế, nói rằng vừa rồi đi xa quá, không để ý đến động tĩnh bên này.
Lúc nhìn thấy Bùi Vĩnh Thọ bên cạnh nàng, y phục không chỉnh tề, hắn liền kinh ngạc ra mặt.
Triệu Nhuế không muốn nhiều lời, bảo phu xe dắt xe ngựa lại, sau đó hướng về phía Bùi Vĩnh Thọ hành lễ, nói: "Ân cứu mạng hôm nay, ngày sau nhất định sẽ báo đáp."
Bùi Vĩnh Thọ vội vàng hoàn lễ: "Chỉ là việc tiện tay, tiểu thư không cần để trong lòng."
Triệu Nhuế lại liếc nhìn hắn một cái, nói: "Vậy thì mời lên xe đi."
Danh tiếng sao? Nàng hai mươi sáu tuổi còn chưa gả, còn cần gì danh tiếng.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn đoạn dàn dựng này, đúng là tới hồi diễn của Đới Yến và Triệu Nhuế rồi, trước nén sau bung, xin mọi người kiên nhẫn, chương sau sẽ phá cục...
Editor: em lạy tác giả luôn á, tình tiết máu chó v tr @@ hên là chị nói sẽ giải quyết trong chương sau đó chứ kh e hăm he í định drop r đó
Editor sau khi đọc xong truyện: chương sau chưa xong đâu mng :v kéo vài chương mới giải quyết ổn thỏa -.-