Triệu Nhuế trở về nhà, trên người khoác áo của một nam nhân.
Trên đường, mấy bà tử và nha hoàn thấy vậy đều cúi đầu hoảng hốt.
Nhưng người mắt tinh đã nhận ra, đại tiểu thư vừa rồi bước xuống từ chiếc xe ngựa ấy, trong xe còn có một người, vừa khéo lúc đó người kia dường như vô ý vén màn xe lên, lập tức có người kinh hô.
"Không phải là Bùi công tử sao?!"
Sắc mặt Triệu Nhuế lạnh như sương, trước tiên sai người lấy áo mang đến cho Bùi Vĩnh Thọ, sau đó về đến phòng liền lập tức sai người chuẩn bị nước tắm, chỉ một động tác ấy cũng đủ khiến người hầu bên dưới hiểu lầm thêm phần, chẳng mấy chốc chuyện đã truyền đến tai lão thái gia.
Lão thái gia liền gọi phu xe đến hỏi chuyện.
Người đánh xe không dám nói ra chuyện của Triệu Hinh, chỉ nói đại tiểu thư muốn yên tĩnh một mình, nên đã đến biển ngồi một lát, về sau khi tìm thấy thì thấy tiểu thư ăn mặc lôi thôi, khoác áo của một nam nhân, bên cạnh là Bùi công tử m*nh tr*n nửa thân trên, sau đó tiểu thư bảo Bùi công tử cùng lên xe quay về.
Lão thái gia nghe người đánh xe thuật lại, lông mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở đâu.
Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nói: "Nhuế Nhi bây giờ đã lớn, cũng có chủ kiến của riêng mình, cứ để nàng tự quyết đi."
Vậy là chuyện này rốt cuộc cũng được cho qua, trở thành lời đồn thổi rằng Triệu đại tiểu thư và Bùi công tử đã có tình ý riêng tư. Đám a hoàn bà tử sau lưng len lén đùa cợt, nói rằng chuyện tốt của đại tiểu thư chắc không còn xa.
Mà lúc này Triệu Nhuế, vừa ngâm nước suốt nửa đêm, đang nằm thẳng đơ trên giường, không biểu cảm, mở mắt cho tới khi trời sáng.
Sáng hôm sau vừa dậy, nàng mới biết Lư Âm đã về vào nửa đêm hôm qua, đồng thời cũng mang về tin tức Đới Yến bị thương.
Sắc mặt vốn đã trắng bệch của Triệu Nhuế nay lại càng trắng hơn vài phần, "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"
Lư Âm thực ra cũng chưa gặp Đới Yến, chỉ là nghe người bên Thu Mộng Kỳ truyền lại nên chỉ có thể thuật lại y nguyên: "Bị chém một dao phía sau lưng, gãy một đoạn xương, suýt chút nữa là trúng vào thận."
Triệu Nhuế nghe xong liền tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngất đi tại chỗ.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua nàng còn có thể coi như chưa từng, vậy mà giờ vừa nghe tin Đới Yến bị thương, toàn thân liền lạnh ngắt, tay chân run rẩy.
Lư Âm vội vàng bước tới đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người thấy không khoẻ ở đâu sao? Sắc mặt trông rất kém, có chuyện gì xảy ra sao?"
Triệu Nhuế lắc đầu nói: "Không có gì, chuẩn bị ngựa, ta muốn tới Tiêu Tương quán."
Lư Âm vốn định hỏi chuyện xảy ra hôm qua, nhưng nhìn bộ dạng nàng lúc này, đành nuốt lời lại.
Cứ như vậy, nàng vội vã rời phủ, tới Tiêu Tương quán.
Vừa vào tới cửa, đã thấy Đới Hùng đang bưng một chậu nước đứng ngoài phòng, sắc mặt nàng khẽ cứng lại.
Đới Hùng thấy nàng tới, liền vội vàng chào hỏi: "Triệu lão bản tới thăm Yến Nhi sao?"
Triệu Nhuế gật đầu, nói: "Mấy hôm nay bận việc, giờ mới biết tin Yến Nhi bị thương... nàng... vẫn ổn chứ?"
"Ây, cũng tạm ổn, nằm sấp trên giường, nhưng đừng lo, nha đầu này da dày thịt chắc, vài hôm là khỏe thôi."
Triệu Nhuế nhìn ông đang bưng chậu nước, hỏi: "Sao lại là thúc tự tay chăm sóc?"
"À, Tiểu Phương ra ngoài lấy thuốc, nàng nói muốn rửa mặt, ta liền đi lấy nước, không có gì đâu."
"Để ta làm cho." Triệu Nhuế nói.
Đới Hùng vốn định từ chối, nhưng nghĩ mấy cô nương có thể muốn nói chuyện riêng, mình là ông già quê mùa đứng đó lại bất tiện, liền đưa chậu nước cho nàng: "Vậy thì phiền Triệu lão bản, ta vào bếp xem một chút, hai ngươi cứ từ từ nói chuyện."
Triệu Nhuế gật đầu, đợi ông xoay người rời đi mới bưng chậu nước vào phòng.
Lư Âm cũng rất biết ý, đứng ngoài cửa, không vào.
Bên trong, Đới Yến đang nằm sấp trên giường lơ mơ buồn ngủ, tối qua không nghỉ được, dậy rồi lại chẳng có chút sức lực nào, mà nằm cũng không yên, liền nói cha đi lấy nước rửa mặt.
Chờ mãi vẫn không thấy mang vào, nàng liền mở miệng gọi: "Cha à, sao cha đi lấy nước mà lâu vậy --"
Vừa nói, bên má bỗng truyền tới một luồng mát lạnh, nàng bật cười: "Cha à, không ngờ cha còn rửa mặt giúp ta."
Nói rồi nhưng không nghe thấy phụ thân hồi đáp, Đới Yến mở mắt ra nhìn, người đang cầm khăn cúi xuống lau mặt cho mình, không phải chính là người nàng ngày đêm mong nhớ sao.
Nàng nằm sấp trên giường, ngây người ra, trong lòng dâng lên một niềm vui khó diễn tả, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay trôi qua, hôm nay người kia mới đến, lại cảm thấy vô cùng tủi thân, hàng mi khẽ chớp, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống chăn bông.
Triệu Nhuế nhìn thấy, ngón tay cầm khăn khẽ siết lại, nhưng không nói gì, chỉ cúi người giặt khăn lại trong chậu, rồi quay đầu tiếp tục lau mặt cho nàng.
Đới Yến nhớ đến chuyện xảy ra hôm ấy tại Triệu gia, trong lòng đầy nghẹn ứ, liền giật lấy khăn trong tay nàng: "Không phiền đến ngươi động tay, ta tự làm."
Không ngờ lại kéo động đến vết thương, nàng liền rít lên một tiếng đau đớn.
Triệu Nhuế lo lắng nhìn nàng, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Bị thương nặng lắm sao?"
Đới Yến không để ý đến nàng, tay phải chống giường, tay trái khó khăn lau loạn lên mặt hai cái, vết thương sau lưng đau nhói khiến nàng nổi cáu, ném khăn thật mạnh vào chậu nước.
Không ngờ vì ném mạnh quá, lại đau tới mức nghiến răng trợn mắt.
Khăn bị ném mạnh rơi vào nước, bắn tung toé lên cả người Triệu Nhuế.
Đới Yến nhìn thấy vết nước lấm tấm trên áo nàng, trong lòng thoáng dâng lên chút áy náy, nhưng lại không muốn mềm lòng, hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Ngược lại, Triệu Nhuế nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể xem vết thương của ngươi không?"
Đới Yến không trả lời, nhưng cũng không từ chối.
Triệu Nhuế từng có một khoảng thời gian sống cùng nàng, đương nhiên hiểu biểu hiện này nghĩa là gì, liền vòng sang bên kia giường, nhẹ nhàng vén lớp voan mỏng trên người nàng lên, trước mắt là một vết sẹo dài đáng sợ.
Đáy mắt Triệu Nhuế bỗng nóng bừng, rất khó chịu.
Đợi mãi không thấy nàng lên tiếng, Đới Yến không nhịn được cất lời giễu cợt: "Rất xấu, phải không?"
Triệu Nhuế lắc đầu, nghĩ đến chuyện nàng không tiện quay đầu lại, liền bổ sung: "Không xấu."
Đới Yến cười khẩy một tiếng: "So với làn da trắng như tuyết của ngươi, tất nhiên là xấu xí."
Triệu Nhuế nghe đến câu này, lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua trên bờ biển, sắc mặt trở nên trắng bệch, môi cũng mím chặt lại.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng Đới Hùng: "Nữ nhi a, cháo nấu xong rồi, cha mang vào cho ngươi đây."
Đới Yến vừa mới có được chút thời gian riêng với Triệu Nhuế, lại bị Đới Hùng làm gián đoạn, trong lòng bực tức, giọng ồm ồm đáp: "Ta không đói, không ăn, đừng mang vào."
Nhưng giọng điệu này lọt vào tai Đới Hùng, ông lại tưởng nữ nhi lại đang dỗi dằn, liền xốc màn mang cháo vào.
Vừa vào đã thấy Triệu Nhuế đang đứng đó, hai người không nói câu nào, bầu không khí có vẻ lạ lạ.
Đới Hùng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng Triệu Nhuế lớn hơn nữ nhi ông tới chín tuổi, cách họ ở bên nhau chắc không giống kiểu bằng hữu như Đới Yến với Triệu Trúc, có lẽ là kiểu tỷ muội, nên ông cười nói với Triệu Nhuế: "Triệu lão bản, ngươi xem nha đầu này, tính khí vẫn thế đấy, lớn tướng rồi mà cứ hở chút là giận dỗi."
Đới Yến vừa nghe cha lại bắt đầu nói móc mình, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cái gì mà lớn rồi, ta giận dỗi thì liên quan gì đến tuổi tác, hơn nữa ta giận dỗi lúc nào."
"Ngươi xem ngươi, mười bảy tuổi rồi còn không lớn? Thu đại nhân và phu nhân nhà người ta cũng cỡ tuổi ngươi, người ta đã thành thân, ngươi khi nào mới dẫn được một tiểu tế về cho cha đây? Cha cũng không đòi hỏi gì ghê gớm, không cần phải tuấn tú tài giỏi như Mộng Kỳ, ít ra cũng phải là nam nhân như cha, đầu đội trời chân đạp đất."
Vừa dứt lời, Đới Yến liền nổi giận, theo phản xạ quay đầu nhìn Triệu Nhuế.
Người kia cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Đới Yến tức tối mắng cha mình: "Cha có thể ra khỏi phòng được không, nóng chết đi được, người to như vậy, lại còn hay ra mồ hôi, hôi muốn chết, đi đi, bưng cháo đi, ta không ăn-"
Đới Hùng thấy nữ nhi thật sự không vui, đành nhẫn nại thu dọn bát đũa, một tay bê khay, một tay bưng chậu nước rời khỏi phòng.
Trong phòng lại rơi vào im lặng.
Đới Yến chịu không nổi, lên tiếng: "Cha ta là người nhiều chuyện, ngươi đừng chấp ông ấy."
Không ngờ Triệu Nhuế lại đáp: "Cha ngươi nói cũng đúng, đã đến lúc tìm một người có thể bảo vệ ngươi rồi."
Cha ruột nói còn đỡ, không ngờ người này cũng mở miệng nói mấy lời như vậy, lửa giận của Đới Yến bùng lên, nàng chống nửa người trên, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi thật sự nghĩ vậy?"
Cảm tình của mình suốt cả năm qua coi như cho chó ăn rồi.
Triệu Nhuế quay đầu sang hướng khác, nói: "Chuyện này không phải cứ ta muốn thế nào là được thế ấy."
Lần này Đới Yến thật sự nổi điên, nghiến răng chất vấn: "Ngươi đã làm chuyện đó với ta, ngươi nghĩ ta còn có thể thản nhiên quay đầu đi tìm người khác sao?"
Triệu Nhuế nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi, chỉ nghe nàng nói: "Nếu ngươi thật sự để tâm chuyện đó, ta biết một vị thần y nữ, bà ấy có thể chế một loại thuốc, có thể khiến nơi đó hồi phục như ban đầu, cho dù-"
Chưa dứt lời, cô nương trên giường đã đỏ bừng mặt vì tức giận, không buồn nghĩ ngợi gì liền bật dậy, hoàn toàn mặc kệ vết thương sau lưng, quát: "Triệu Nhuế, ngươi khốn nạn!"
Một cái tát vang dội cũng vung lên theo.
Nhưng Triệu Nhuế không cảm nhận được cơn đau như dự liệu, có lẽ dù trong tình cảnh này, Đới Yến cũng không nỡ thật sự làm nàng bị đau.
Chỉ là khi nàng thấy Đới Yến bật dậy, sắc mặt liền đại biến.
Vết thương vốn sắp lành lập tức toạc ra, máu loang cả một mảng-
Triệu Nhuế suýt nữa choáng váng tại chỗ.
Nàng muốn nàng ấy khỏe mạnh, nhưng không phải theo cách như thế này.
Bàn tay run rẩy cố gắng đỡ nàng nằm trở lại giường: "Ngươi còn đang bị thương, không nên dậy, mau nằm xuống-"
"Không nằm! Hôm nay ta có què cái lưng này cũng phải nhìn cho rõ xem trái tim của ngươi làm bằng cái gì-" Đới Yến hai mắt đỏ bừng, trong ánh nhìn đầy đau đớn.
"Triệu Nhuế, rốt cuộc ngươi có trái tim không-"
Dưới động tác mạnh vừa rồi, máu chảy càng lúc càng nhiều, theo mông và chân thấm đẫm ra giường, để lại một vệt đỏ chói mắt trên ga giường trắng muốt.
Nàng rốt cuộc có trái tim không.
Trong cơn choáng váng, Triệu Nhuế chợt nhớ lại, hôm qua Triệu Hinh cũng chất vấn nàng như vậy.
Khi đó Triệu Nhuế cũng đang hỏi chính mình. Nhưng lúc này, nàng cảm thấy nơi lồng ngực đau nhói dữ dội, trong khi tiểu cô nương trước mắt vẫn bám riết không tha. Nhìn thấy vệt máu đỏ đang lan rộng đáng sợ trên giường, đầu óc Triệu Nhuế như nổ tung.
Nàng hối hận, hối hận vì câu nói vừa rồi của mình đã buột miệng thốt ra.
Chỉ đành ôm lấy thân thể tiểu cô nương, cố gắng làm nàng dịu lại: "Ngươi hận ta cũng được, nhưng sao phải tự làm tổn thương chính mình như thế."
"Dù sao thì ngươi cũng không quan tâm đến ta, ta bị thương, bị đau thì có liên quan gì đến ngươi. Ngươi đi đi, đi cho khuất mắt ta, ta sống hay chết cũng chẳng dính dáng gì đến ngươi . Ngươi đi tìm Bùi công tử của ngươi đi, không cần lo ta mặt dày bám lấy ngươi!"
Triệu Nhuế xưa nay ít khi rơi lệ, nhưng bị nàng ta nói những lời này, cộng thêm chuyện xảy ra tối qua, cuối cùng cũng không kìm nổi, nước mắt rơi lã chã, nàng khẩn cầu: "Ngươi đừng nói nữa có được không, mau nằm xuống đi-"
"Ta không nằm! Hôm nay phải nói cho rõ ràng, nói xong rồi sau này ta không dây dưa với ngươi nữa."
"Sao ngươi lại không nghe lời-" Triệu Nhuế đau lòng đến mức mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng ta như vậy, Đới Yến nào không thấy xót, nàng cũng không nỡ thấy nàng ta rơi nước mắt. Nhưng nàng ta lại có thể nói ra những lời như thế, cứ một mực đẩy nàng ra xa, sao nàng có thể không đau lòng.
"Dù sao ngươi cũng đâu để tâm đến ta, ta việc gì phải nghe lời ngươi. Đã vậy thì ta cho ngươi toại nguyện, ngươi thả ta ra, giờ ngươi bước ra khỏi căn phòng này, từ nay về sau ta sẽ không bám theo ngươi nữa."
Triệu Nhuế điên cuồng lắc đầu: "Yến Nhi, ta xin ngươi, mau nằm xuống đi, ngươi đang chảy rất nhiều máu, ta sợ lắm-"
Triệu Nhuế khàn giọng nói, người luôn luôn giữ vẻ điềm tĩnh mạnh mẽ trước mặt người khác, giờ phút này cũng không còn dáng vẻ lạnh lùng thoát tục.
Đới Yến nhìn thấy bộ dạng ấy của nàng ta, hoàn toàn khác với ngày thường, trái tim nàng co thắt, cũng đau đớn không thôi.
Hận bản thân yêu nàng ta quá nhiều, đến mức như vậy rồi mà vẫn không thể thật sự hận nàng ta.
Nàng cắn răng, tức tối nói: "Lần này tha cho ngươi một lần, nếu còn dám nói mấy lời như vậy, ta sẽ cắt cổ tự vẫn cho ngươi xem."
Triệu Nhuế nghe xong, như bị ai rạch một nhát ngay tim, đau đớn khôn tả.
Nhưng thấy nàng cuối cùng cũng chịu nằm xuống, nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nhìn thấy cơ thể nàng và vệt máu đỏ loang lổ trên giường, biết chuyện này không phải mình có thể lo liệu, chỉ đành trấn định lại tâm thần, rồi gọi một tiếng ra ngoài: "Lư Âm."
___