Tuy Triệu lão gia đã có tuổi, nhưng ai mà chưa từng trẻ. Nhớ lại những lời hạ nhân vừa truyền đến, ông cũng đoán được đôi trẻ lúc nãy còn đang giận dỗi nhau, nên không giữ lại nữa.
Triệu Nhuế bấy giờ mới dẫn Đới Yến rời khỏi phòng ông, trở về viện của mình.
Khác với nhà Đới Yến, Triệu gia là đại hộ nhân gia, riêng nha hoàn hầu hạ cho Triệu Nhuế thôi cũng đã bốn năm người. Ngoài lão gia sống trong chính viện, mấy tỷ đệ trong nhà đều có viện riêng của mình, mỗi viện còn có cả nhà bếp riêng. Do sinh hoạt mỗi người mỗi khác nên không phải lúc nào cũng ăn chung.
Đới Yến trước giờ thường đến chơi, vốn không cảm thấy có gì lạ.
Dù Đới gia ở Thạch Bàn thôn chỉ là nông hộ, nhưng cũng có nhà có sân riêng. Cha nàng dù sao cũng là đại đương gia của Thanh Phong trại, danh tiếng vang xa cả trăm dặm. Biểu bá nàng lại là tiết độ sứ Lĩnh Nam, thân phận nàng thật ra cũng không hề thấp.
Thế nên trước kia, nàng chưa từng có cảm giác tự ti.
Nhưng lần này bước vào viện của Triệu Nhuế, nhìn thấy những trang trí tinh xảo trước mắt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác như mình chỉ là đồ nhà quê thô kệch từ nông thôn bước ra.
Triệu Nhuế thấy nàng đứng trước cổng viện, giống như bước không vào được.
"Sao vậy?"
Đới Yến lắc đầu.
Triệu Nhuế quay lại, nắm lấy tay nàng, nói: "Giờ mà ngươi muốn rút lui thì không kịp nữa đâu."
Đới Yến vội nói: "Ta khi nào nói là muốn rút lui!"
Nói xong liền giật tay ra, đi thẳng vào viện.
Đám nha hoàn trong viện lần lượt bước lên, dâng nước, rót trà, hầu hạ các nàng rửa tay uống trà.
Triệu Nhuế vừa rồi vì đuổi theo Đới Yến mà không màng hình tượng, đến cả trâm cài đầu cũng bị hất văng, lúc này tóc tai và quần áo đều lộn xộn. Mấy nha hoàn lập tức vội vàng đến thay y phục và chải tóc cho nàng.
Triệu Nhuế dặn một nha hoàn vào tiểu trù phòng mang món canh ngân nhĩ mà Đới Yến thích lên.
Đới Yến vốn tưởng nàng lúc nãy chỉ thuận miệng nói để giữ mình lại, không ngờ nàng thật sự đã cho nấu sẵn từ trước.
Triệu Nhuế hình như cũng nhìn ra được tâm tư nàng, nói: "Sáng nay Vương Tiểu Bảo đã đến báo, nói đại nhân buổi sớm sẽ ghé qua. Đại nhân đến, chắc chắn ngươi cũng theo tới, nên ta bảo người chuẩn bị trước."
Tuy chuyện này với Triệu Nhuế chỉ là một câu nói, nhưng việc nàng có để tâm như vậy khiến trái tim lơ lửng của Đới Yến cuối cùng cũng dần dần vững lại.
Uống canh ngân nhĩ, nhìn mỹ nhân chải chuốt, vốn là chuyện vô cùng dễ chịu.
Chỉ là cảm thấy trong phòng người hơi nhiều.
Trước đây khi đến Triệu gia, cũng là ở viện này, căn phòng này, nhưng lại không thấy đông người. Nay tâm cảnh đã khác, lại càng mong có thể ở riêng với nàng. Thêm một người thôi cũng cảm thấy vướng víu.
Triệu Nhuế bên kia rất nhanh cũng sửa soạn xong, đứng dậy đi lại, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai nha hoàn phía sau đứng không xa, chờ sai bảo.
Đới Yến nhất thời bỗng không dám nhìn nàng, chỉ lặng lẽ cúi đầu uống canh.
Triệu Nhuế hỏi: "Ngon không?"
Đới Yến gật gật đầu, "Ngon lắm, ngươi có muốn uống không?"
Triệu Nhuế nghĩ nghĩ, "Ban đầu thì không, nhưng nhìn ngươi uống, lại thấy có vẻ ngon, cũng muốn nếm vài muỗng."
Nha hoàn phía sau nghe vậy, liền nói: "Đại tiểu thư muốn uống canh, nô tỳ sẽ đi mang thêm bát."
Triệu Nhuế lắc đầu: "Không cần, ta và nàng uống chung một bát là được."
Nghe vậy, tim Đới Yến lập tức đập nhanh hơn, vừa ngại ngùng không muốn để nàng uống phần mình đã uống, lại vừa thầm mong được chia sẻ bát canh ấy cùng nàng.
Triệu Nhuế thấy nàng có chút do dự, liền nói: "Sao, không muốn cho ta uống?"
Đới Yến đâu còn nói được lời từ chối, nhẹ nhàng đẩy bát sứ tới trước: "Chỉ cần ngươi không chê."
Triệu Nhuế tuy chưa từng yêu đương, nhưng sống ngần ấy năm, từ nhỏ đã nhìn thấy cách phụ mẫu mình đối đãi với nhau, sao lại không hiểu những thú vui nhỏ giữa tình nhân, nàng mỉm cười: "Ngươi đút cho ta đi."
Đôi tay vốn đang đặt trên bàn của Đới Yến lập tức siết chặt, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ đến tận mang tai.
"Lần trước ở Tiêu Tương Quán, là ta đút ngươi, lần này đến lượt ngươi đút lại ta."
Đới Yến run rẩy nâng bát canh lên, nói khẽ: "Vậy... được thôi."
Nói rồi, nàng múc một thìa đầy ngân nhĩ, đưa đến bên miệng Triệu Nhuế.
Triệu Nhuế nhìn muỗng canh đầy tràn kia, bật cười khẽ một tiếng: "Ngươi đút kiểu này sao? Không lấy bát đỡ phía dưới, ta vừa mới thay y phục, lỡ nhỏ ra lại phải đi thay cái khác."
Đới Yến lập tức đỏ bừng cả mặt, vội đưa tay kia nâng bát lên đỡ, nhưng lúc này lại thành ra tiến thoái lưỡng nan, đút cũng không xong, không đút cũng không được.
Triệu Nhuế thấy dáng vẻ vụng về của nàng, nói: "Thôi, ngươi ăn đi, ta chỉ trêu ngươi thôi."
Đới Yến nghe vậy, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn nàng một cái.
Trong lòng lại âm thầm tiếc nuối, vì không thể cùng nàng dùng chung một bát canh.
Lúc này, Triệu Nhuế mới hỏi: "Chiều ta còn phải đến xưởng đóng thuyền, ngươi muốn theo ta đi không, hay quay về nha môn?"
Đới Yến cắn muỗng, ánh mắt hơi trốn tránh, lí nhí đáp: "Đi theo ngươi."
Triệu Nhuế nghe vậy, có vẻ cũng khá hài lòng, nói: "Hôm qua các ngươi về muộn, có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Đới Yến sợ làm chậm trễ việc của nàng, vội lắc đầu. Dù gì nàng đến xưởng làm việc, mình cũng có thể nằm nghỉ trong sương phòng của nàng.
Thấy nàng đã uống xong canh, Triệu Nhuế dặn nha hoàn dọn dẹp, hai nha hoàn lần lượt rời khỏi phòng.
Đới Yến thấy trong phòng chỉ còn hai người, khẽ thở phào một hơi.
Triệu Nhuế thấy vậy, hỏi: "Ngươi không thích có nha hoàn hầu hạ bên cạnh sao?"
Đới Yến nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: "Nếu sau này chúng ta có làm việc gì thân mật, cũng phải trước mặt các nàng sao?"
Triệu Nhuế nhìn nàng, nửa cười nửa không: "Làm việc gì thân mật?"
Đới Yến vừa mới dịu đi chút đỏ mặt, nay lại đỏ rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị hun lửa.
Triệu Nhuế nhìn dáng vẻ má phấn đào hồng của nàng, tim khẽ lay động, liền nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Nhìn tiểu cô nương đang đờ ra như ngốc, nàng nói: "Là loại thân mật như vậy sao?"
Đới Yến trừng to mắt nhìn nàng, lắp bắp: "Ngươi... ngươi đánh úp!"
"Ta hôn ngay trước mặt ngươi, sao gọi là đánh úp được."
"Hừ \~"
Triệu Nhuế nhìn nàng, đôi mắt long lanh, đen trắng rõ ràng, mang theo vài phần ngượng ngùng và non nớt, không khỏi thấy xót xa và áy náy. Tiểu cô nương này, suốt gần một năm qua dây dưa theo mình, cũng đã chịu không ít khổ.
Trước tiên là bị ép buộc mất đi lần đầu, sau đó lại bị mình đối xử lạnh nhạt hờ hững. Rõ ràng biết nàng để tâm, vậy mà vẫn nghĩ hết cách để xa lánh, đẩy nàng ra, còn từng nói ra những lời tổn thương như thế. Rồi lại trải qua vụ Bùi Vĩnh Thọ, thêm cả chuyện ba gã nam nhân hôm nay, từng việc từng việc, đều là mình hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng.
Thế mà nàng, dù đau lòng, vẫn lần lượt tha thứ cho mình.
Thiên sứ nhân gian, có lẽ chính là như nàng vậy.
Nghĩ đến đó, tim khẽ run lên.
Mình có tài đức gì mà xứng với nàng?
Đưa tay ra, khẽ v**t v* gò má Đới Yến, nhẹ giọng nói: "Yến Nhi, xin lỗi ngươi."
Đới Yến bất ngờ nghe nàng xin lỗi, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: "Sao ngươi lại xin lỗi?"
"Bởi vì đã nhiều lần khiến ngươi tổn thương, làm ngươi buồn, khiến ngươi phải rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần."
Đới Yến hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Ngươi biết là được rồi, nhưng ta cũng miễn cưỡng tha thứ cho ngươi, ai bảo ngươi là của ta..."
"Ta là cái gì của ngươi?" Triệu Nhuế thu lại vẻ u sầu, hỏi tiếp.
"Không nói cho ngươi biết."
"Giữa người yêu với nhau không được có bí mật, tại sao không thể nói?"
Đới Yến nghe thấy hai chữ "người yêu" từ miệng nàng thốt ra, đầu óc lập tức như nổ tung, tim đập thình thịch không ngừng.
Đúng là nàng đã mặt dày mày dạn bám lấy Triệu Nhuế, muốn được ở bên nàng ấy, nhưng chưa từng nghĩ đến việc đòi hỏi danh phận, cũng chưa từng nghiêm túc nói rõ mối quan hệ giữa hai người trước mặt nàng ấy hay người khác.
Nhưng lúc này Triệu Nhuế lại nói ra hai chữ "người yêu" một cách trôi chảy tự nhiên, như thể giữa bọn họ vốn dĩ nên là mối quan hệ như thế.
"Ta... ta ngại không nói được." Đới Yến đỏ mặt, mở miệng nửa ngày mà không thốt ra nổi cái từ kia.
Triệu Nhuế thở dài: "Ta còn tưởng trong lòng ngươi, ta có được danh phận gì, hóa ra đến ngươi cũng không muốn cho ta."
"Không phải là ta không muốn cho ngươi, mà là... là ta chỉ ngại không dám nói ra, được chưa." Đới Yến thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm nàng một cái.
Triệu Nhuế nhìn gương mặt nhỏ đang tức giận phồng má của nàng, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng thật đáng yêu đến cực điểm.
Trước kia mình làm sao lại không phát hiện ra nàng đáng yêu như thế, đáng yêu đến nhường này. Cảm giác được nàng bám lấy, quấn quýt như keo như sáp, ngọt ngào hơn cả mật ong.
Thì ra yêu đương lại là cảm giác như thế này.
Triệu Nhuế nhìn nàng, nhẹ nhàng mím môi, nói: "Ngươi không dám nói, vậy để ta đoán."
Đới Yến chống cằm nhìn nàng, mắt lấp lánh như sao, bị vẻ quyến rũ của nàng hút trọn hồn vía, tai đỏ ửng lên: "Vậy ngươi đoán đi."
"Ai bảo ta là của ngươi-" Triệu Nhuế thốt ra mấy chữ ấy, đầu lưỡi khẽ xoay, rồi dừng lại.
Đới Yến nhìn nàng, tim cũng bắt đầu thắt lại, không biết nàng sẽ đoán ra kiểu xưng hô gì.
Nhưng Triệu Nhuế giống như cố tình trêu chọc nàng, mãi không chịu nói tiếp, khiến Đới Yến sốt ruột tới mức suýt khóc.
Ngay lúc nàng gần như phát khóc, Triệu Nhuế rốt cuộc cũng nói ra chữ sau cùng: "-thê."
Chữ ấy xuyên qua màng nhĩ, được ý thức tiếp nhận, gương mặt nhỏ của Đới Yến lập tức đỏ bừng, tim đập dồn dập như trống trận, dồn dập từng hồi từng hồi. Nàng dùng cả hai tay che mặt, vừa thẹn thùng, lại vừa muốn che đi khoé miệng đang cong lên một cách không kiềm chế nổi vì vui sướng.
Triệu Nhuế thấy vậy, biết ngay mình đoán trúng. Ban đầu chỉ muốn trêu nàng một chút, mà giờ cũng vui vẻ theo.
Cảm giác rung động cũng theo đó mà đến.
Nàng như mới lần đầu hiểu ra, thì ra hạnh phúc lại đến dễ dàng như vậy, mà cảm giác vui vẻ lại là như thế, ngọt ngào, không thể nén nổi ý cười bên môi, nhìn thấy nàng vừa ngây ngô, vừa dịu dàng, vừa xấu hổ, trong lòng cũng thấy vui mừng vô hạn.
Nàng đưa tay kéo hai tay Đới Yến đang che mặt xuống, vừa cười vừa nói: "Không được che, ta muốn nhìn thấy ngươi."
Đới Yến ngẩng đầu lên, cắn môi, vừa muốn cười, lại vừa thấy thẹn thùng, nhìn nữ nhân trước mắt, thấy thế nào cũng thấy đáng yêu.
"Vậy là ta đoán đúng rồi phải không?"
Đới Yến nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu hai cái.
"Đoán đúng rồi thì phải có thưởng?"
Đới Yến xấu hổ quay mặt đi, "Không có thưởng."
Triệu Nhuế cũng không so đo, dù sao núi không tới thì người tới, với tư cách là một thương nhân khôn khéo, nàng vốn hiểu rõ đạo lý ấy.
"Ta thì khác, ta thưởng phạt phân minh. Nàng hôm nay ngoan như vậy, thê tử nàng muốn thưởng cho nàng, nàng muốn hay không?"
Đới Yến quả nhiên quay đầu lại, hai mắt lấp lánh như ánh sao nhìn nàng.
Triệu Nhuế mỉm cười, một tay ôm lấy cổ nàng, cúi xuống, khẽ ngậm lấy đôi môi nàng.
____
Editor: vì sự ngọt như mía của cp phụ nên t cảm thấy bao sóng gió trước đó đều xứng đáng~
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-10 17:54:25 đến 2023-09-11 16:47:07.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con, Một Con Trâu, mỗi người 2 cái; Kai, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Phòng Tiểu Hải 22 bình; Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh 20 bình; Evan Điền, Tam Ca Ca Ý Trung Nhân, Kéo, mỗi người 10 bình; Phiền A, Bùi Châu Huyền Ẩn Hôn Tiểu Lão Bà, mỗi người 5 bình; @ Toàn Nghệ 3 bình; Moraynia 2 bình; Happy, Nho Nhỏ Đồng, Du Bất Thể Thành, 50479772, Bước Lưu Lạc, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!