Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 187

Trong một ngày hôn hai lần, khiến cả người Đới Yến như bay lơ lửng trên mây, đầu óc mơ hồ choáng váng.

 

Lần đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái rồi lập tức rời đi, còn chưa kịp nếm ra là mùi vị gì.

 

Nhưng lần này, là thật sự, chân thật đến từng khoảnh khắc. Nàng ngậm lấy môi mình, nhẹ nhàng m*t lấy.

 

Đới Yến ngồi tại chỗ, cả người gần như hoá thành nước, từ đầu đến chân đều nóng hầm hập.

 

Nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay của Triệu Nhuế, bám víu vào nàng, mặc cho nàng "bắt nạt".

 

Triệu Nhuế lớn tuổi hơn, những năm qua gánh vác sinh kế cả Triệu gia, những vụ làm ăn nàng từng đàm phán, những người nàng từng đối mặt, phần lớn đều là lão cáo già thương trường, âm hiểm giảo hoạt, bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong thối nát, nhiều vô kể. Khi còn là thiếu nữ, những kẻ đó xem nàng là tiểu cô nương ngây thơ không hiểu chuyện, lời nói thường đầy khiêu khích. Về nhà, nàng thường trốn một mình khóc thầm. Nhưng thời gian trôi qua, tâm trạng cũng dần thay đổi, những lời lẽ nhẹ nhàng bỡn cợt vẫn còn, nhưng nàng đã học cách đối đáp khéo léo, không làm mất thể diện hai bên. Muốn giữ mình thanh cao, sẽ không kiếm được tiền.

 

Khi nàng càng ngày càng lợi hại, những kẻ kia bắt đầu e ngại nàng, không dám nói lời l* m*ng trước mặt, dù sau lưng vẫn có vô số lời đồn.

 

Nhưng lúc đó nàng đã không còn quan tâm, cũng không cần phải cúi đầu nhẫn nhịn ứng phó với những lời bẩn thỉu của đám lão nam nhân. Không thiếu tiền, muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn thì đi thẳng.

 

Lâu dần, tính cách của nàng cũng trở nên trầm mặc ít lời như hiện nay.

 

Nhưng nàng vốn dĩ không phải người trời sinh cao lãnh lạnh nhạt, chỉ là từng thấy quá nhiều sự bẩn thỉu của cõi đời, nên sinh ra chán ghét, lười tốn tâm sức mà thôi.

 

Dù hai mươi sáu năm qua chưa từng yêu đương, chưa từng động tâm, nhưng không có nghĩa là nàng ngây thơ không biết gì.

 

Trước kia bàn chuyện làm ăn, cầu người giúp đỡ, dựa vào nền tảng tổ tiên để lại, tuy những người đó không đến mức động tay động chân với nàng, nhưng họ thường gọi nữ nhân đến trong lúc tiệc rượu, làm ra những chuyện dơ bẩn ngay trước mặt nàng. Nàng biết thừa những chiêu trò nam nhân dùng để khơi gợi d*c v*ng nữ nhân. Trước kia không hiểu những trò đó có gì thú vị, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

 

Mãi đến khi thật sự đ*ng t*nh, trêu chọc được mèo con này, nàng mới biết vị ngọt ở chỗ nào.

 

Có điều lần này cũng chỉ là hôn nhẹ bên ngoài, vì mèo con đã sắp chịu không nổi.

 

Nàng từ từ buông nàng ấy ra, lùi lại phía sau.

 

Nhưng Đới Yến vẫn nắm chặt vạt áo trên tay nàng không chịu buông, nên nàng đành ôm nàng ấy vào lòng.

 

Chỉ nghe thấy giọng nhỏ như muỗi kêu của mèo con ấy vang lên: "Nhuế tỷ... hôm đó... hôm đó ở trong xe, lúc nàng làm ta... có hôn ta không?"

 

Triệu Nhuế nắm chặt lấy tay nàng.

 

Duyên phận giữa nàng và mèo con này bắt đầu chính từ chuyện xảy ra trên xe ngựa. Nàng từng một mực xem chuyện đó là một sai lầm trong cuộc đời mình, hối hận vì đã dây vào một rắc rối không thể dứt ra, khi ấy chỉ nghĩ đến việc cứu người, làm gì còn tâm trí mà đi hôn nàng.

 

Nàng thành thật trả lời: "Hôm nay mới là lần đầu tiên hôn nàng. Khi đó... chúng ta còn chưa thân quen, nên không có."

 

Nhưng khi ấy Đới Yến trúng thuốc, d*c v*ng bừng bừng, lúc bị làm đến mức kịch liệt, nàng ấy đã ôm chặt lấy nàng mà nức nở khe khẽ, cái đầu nhỏ dụi vào vai và hõm cổ nàng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, thân mật khôn cùng.

 

Thế nhưng đúng là chưa từng hôn.

 

Trước đây Triệu Nhuế không muốn nhớ đến dáng vẻ toàn thân đẫm mồ hôi của nàng ấy lúc đó, sợi tóc dính vào má, ánh mắt mê ly. Mỗi lần ký ức chạm đến rìa của khung cảnh ấy, nàng đều vội vàng kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

Không ngờ lần này vừa bị nhắc tới, hình ảnh đó lập tức ập về không hề báo trước, khiến tim nàng như bị đánh trúng, từng nhịp thắt lại, lan đến tận thân thể đều như có dòng điện truyền qua.

 

"Nàng có để tâm không?" Triệu Nhuế sợ nàng phát hiện ra điều gì, vội vàng thu lại suy nghĩ, dè dặt hỏi.

 

Để tâm chuyện lần đầu tiên của các nàng lại không có một nụ hôn.

 

Đới Yến ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

 

"Chuyện đó chỉ có thể làm với người thân mật nhất... ta chỉ muốn xác nhận một chút. Lần đầu kia thì mơ mơ hồ hồ, không thể để cả lần hôn đầu cũng qua loa như vậy."

 

Triệu Nhuế xót xa vì sự đơn thuần của nàng ấy, trong lòng lại dâng lên một tia áy náy vì trước đây từng lạnh nhạt, nàng xoa nhẹ đầu nàng ấy, dịu dàng nói: "Sau này, mỗi lần... ta đều sẽ không để nàng mơ hồ qua loa, được không?"

 

Đới Yến vừa nghe vậy, lại nhớ đến bộ dạng mình yếu đuối lúc nãy, trong lòng vừa thẹn vừa ngượng, liền rúc vào lòng nàng.

 

Triệu Nhuế ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trái tim vốn tưởng đã cứng như đá, cũng mềm ra thành một vũng nước.

 

Nghĩ đến những ngày trước hai người còn giằng xé trong tình cảm, nàng không khỏi bật cười nói: "Nàng nay mơ màng như thế, nào còn phong thái oai phong hiên ngang, rạng rỡ hôm sứ đoàn Phù Dư kéo đến."

 

Đới Yến chui ra khỏi lòng nàng, ngồi thẳng người dậy, nói: "Lúc ấy không ai bảo vệ, không ai yêu thương, ta còn có thể mơ màng cho ai xem?"

 

"Đều là lỗi của ta, lúc đó đúng là không ra gì." Triệu Nhuế ánh mắt tràn đầy áy náy.

 

Đới Yến nói: "Đều đã qua, ta cũng không còn nghĩ đến cảm xúc của quãng thời gian đó, mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần thấy đau lòng. Nàng cũng đừng áy náy nữa, dù sao tính nàng là vậy, luôn lo trước lo sau. Nếu không thật lòng thích, thì nàng cũng không đi đến bước này. Thế này là ta đã mãn nguyện."

 

Quả như lời Đới Yến nói, nếu đổi lại là người khác, đừng nói đến sự nhượng bộ hôm nay, ngay cả việc giải độc hôm đó trên xe ngựa, Triệu Nhuế cũng chưa chắc chịu tự mình ra tay. Nhưng vì nàng từng cứu Triệu Trúc, từng thấy nàng đáng yêu hoạt bát, nên không nỡ để nàng nổ thể mà chết.

 

Nếu đổi lại là người khác, cho dù có do chính tay nàng cứu, thì cũng chỉ là cứu, tuyệt đối sẽ không quản chuyện sau đó, càng không có khả năng nhường nhịn đối phương như vậy.

 

Dựa vào đâu mà nàng cứu người rồi lại còn phải chịu trách nhiệm? Đó là chuyện vô lý nhất đời. Nàng có hàng trăm cách để gạt người ra.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, với Đới Yến, nàng lại không làm như vậy.

 

Giờ nghĩ lại, ngay cả Triệu Nhuế cũng thấy thần kỳ, chuyện này thật không giống tính cách của mình có thể làm ra.

 

Duyên phận... quả nhiên là một thứ huyền diệu đến khó lường.

 

Hai người quấn quít một hồi, rồi cùng đến xưởng đóng thuyền.

 

Trong xưởng, hơn mười chiếc thuyền với đủ kích cỡ đang được thi công, tiếng cưa gỗ, tiếng đập búa, tiếng nói chuyện... các loại âm thanh hòa trộn lại với nhau, cảnh tượng náo nhiệt như thường ngày.

 

Triệu Nhuế trước tiên đi tìm vài đốc công để giao việc, sau đó quay về gian làm việc để xử lý công vụ. Đới Yến như mèo con, tự tìm một góc thoải mái, cuộn mình ngủ say sưa.

 

Công sương phòng của Triệu Nhuế có một gian nghỉ ngơi riêng, nhưng nàng lại không muốn đi, cảm thấy xa người trong lòng quá, Triệu Nhuế đành chịu, để nàng muốn sao thì tùy.

 

May mà nàng trời sinh vô tư, ngoài chuyện tình cảm với Triệu Nhuế ra, những chuyện khác đều không để vào lòng. Giờ dù trong phòng có người ra vào, nói chuyện ồn ào thế nào, nàng vẫn ngủ ngon lành như chết, điểm này thật sự giống với Thu Mộng Kỳ.

 

Triệu Nhuế biết rõ đặc điểm này của nàng, cũng vì vậy mới có thể để nàng ngủ tại chỗ mà không thấy phiền lòng.

 

Tối qua Đới Yến về trễ, sau đó lại trằn trọc khó ngủ, cả buổi sáng lại xảy ra biết bao chuyện, nói là cảm xúc lên xuống kịch liệt cũng không quá. Giờ tâm trạng vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến như sóng trào.

 

Triệu Nhuế mấy lần đứng dậy ra vào, mỗi lần đi qua bên cạnh nàng, thấy nàng vẫn giữ nguyên một tư thế, ngủ say như tiểu trư, khiến vị đại tỷ tỷ lớn tuổi hơn này không khỏi xót xa.

 

Cuối tháng Chín đầu tháng Mười, thời tiết đã bắt đầu hơi se lạnh, nàng lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người nàng ấy, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng để thỏa cơn thèm tay, rồi mới đứng dậy tiếp tục làm việc.

 

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, Đới Yến mới tỉnh dậy.

 

Nhìn thấy Triệu Nhuế đang ngồi cách mình không xa trên chiếc trường kỷ, nàng không làm việc, chỉ tựa vào ghế lớn nhắm mắt dưỡng thần.

 

Trong phòng vẫn chưa thắp nến, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ cuối hoàng hôn ngoài trời chiếu vào, một người ngồi, một người nằm, bên ngoài công nhân đã lục tục tan ca về nghỉ, còn có vài người lưu lại trông xưởng, tiếng nói chuyện lờ mờ truyền tới.

 

"Nhuế tỷ..." nàng khẽ gọi, giọng mang theo chút khàn khàn.

 

Triệu Nhuế nghe tiếng, quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

"Dậy rồi?"

 

"Ngủ lâu quá rồi, sao nàng không gọi ta dậy?"

 

"Không nỡ gọi." Triệu Nhuế nói, giọng nói lúc nào cũng lãnh đạm của nàng giờ đây lại chan chứa dịu dàng.

 

Đới Yến như muốn tan chảy trong giọng nói ấy. Nàng mất mẫu thân từ nhỏ, do Đới Hùng nuôi lớn, bình thường ở trong trại toàn là đám nam nhân thô lỗ, chỉ có biểu tỷ chơi thân, nhưng chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như thế này.

 

Nàng từ từ bò dậy, xuống khỏi giường, quỳ ngồi cạnh chân Triệu Nhuế, cằm cọ nhẹ lên đầu gối nàng ấy mấy cái, chẳng khác gì con mèo ngoan.

 

Triệu Nhuế hiển nhiên là rất thích, nàng đưa tay xoa nhẹ đầu nàng ấy.

 

Tiểu cô nương trước mặt, không giống ai cả, không giống Triệu Hinh, cũng không giống Triệu Trúc, không phải kiểu người như bất kỳ muội muội nào của nàng. Nàng ấy biết lấy lòng mình, mọi việc nàng ấy làm, đều chỉ để đến gần mình.

 

"Nhuế tỷ, ta muốn có một cái viện."

 

"Viện? Viện kiểu gì?"

 

"Muốn mua một viện trong khu mới, ở gần chỗ của Mộng Kỳ với Tô phu nhân."

 

"Không thích sống ở Triệu gia trang sao? Cũng không thích Tiêu Tương Quán?"

 

"Người quá nhiều. Bên nàng có nhiều nha hoàn, ai cũng nhìn chằm chằm. Tiêu Tương Quán còn có cả Lưu Nguyệt Như với Hồ Cơ, các nàng hoặc là độc thân, hoặc là bạn đời không có bên cạnh. Ta không giống họ, em cũng muốn có một nơi, khi nàng tới, nơi ấy chính là nhà của hai chúng ta."

 

Không phải là cái nhà có tổ phụ đệ muội , có nha hoàn và vô số quy củ; cũng không phải đại viện như Tiêu Tương Quán, không có chút riêng tư.

 

Triệu Nhuế vừa nghe liền hiểu ý, mỉm cười nói: "Chuyện đó dễ dàng, mai ta đi xem nhà, nàng muốn kiểu gì? Cái giống cấu trúc của đại nhân được không?"

 

Đới Yến vừa nghe là biết nàng lại muốn bao thầu hết, liền hừ một tiếng: "Thu lại cái kiểu của nàng đi, viện này là ta bỏ tiền ra mua, không cần nàng mua cho ta."

 

"Tại sao? Là muốn giữ khoảng cách với ta sao?"

 

"Không có đâu, chẳng phải nàng là... thê tử sao, khụ, sao có thể để nàng bỏ tiền mua nhà. Hơn nữa, mua một cái viện, ta vẫn có thể mua nổi."

 

Những năm qua lấy được không ít từ chỗ cha nàng, nếu không đủ thì vay Mộng Kỳ, sau này trừ dần vào lương cũng được.

 

"Là không muốn ăn cơm mềm, đúng không?" Triệu Nhuế vừa buồn cười vừa nhéo nhéo tai nàng.

 

"Dù sao nàng cũng không được can thiệp. Đợi khi nào ta mua được viện rồi, lúc nàng muốn về Triệu gia trang thì ta theo về, còn lúc nàng muốn về viện của chúng ta thì mình về viện, nàng thấy có được không?"

 

Hiếm khi nghe tiểu cô nương này có kế hoạch rõ ràng như thế, Triệu Nhuế sao nỡ từ chối. Huống chi, nàng cũng muốn thử xem cái thế giới chỉ có hai người sẽ ra sao.

 

"Đều nghe theo nàng." Triệu Nhuế cưng chiều đáp, "Nhưng nàng phải hứa với ta, nếu thiếu bạc thì phải nói với ta, ta tích bạc bao năm nay, cũng đến lúc cần tìm người giúp ta tiêu rồi."

 

Đới Yến phì cười: "Chẳng trách sao cái tên Bùi Vĩnh Thọ cứ dây dưa không dứt với nàng, hắn chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng nàng yên tâm, cha ta chỉ có mỗi mình ta, ông ấy cũng tích góp được không ít, ta không thiếu tiền tiêu."

 

"Hơn nữa giờ ta cũng bắt đầu làm việc với Mộng Kỳ, ta cũng có lương bổng, tuy ít một chút, nhưng chỉ cần nàng đừng phung phí mời nha hoàn này nọ, ta cũng có thể nuôi nổi nàng."

 

Triệu Nhuế lớn thế này, đây là lần đầu tiên nghe có người nói sẽ nuôi mình, cảm thấy buồn cười mà cũng thấy mới lạ. Nhưng cảm giác ấy thật sự rất đặc biệt. Nàng cười nói: "Ta ăn ít, chắc cũng tiết kiệm cho nàng được phần nào."

 

Đới Yến nghe ra nàng đang trêu mình, liền r*n r* vài tiếng rồi nhào qua định cào nàng.

 

Triệu Nhuế tóm lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment