Sau khi chuyển đến Lịch Châu, Tô Vận càng thêm bận rộn, hầu như mỗi tối đều làm việc đến tận giờ Hợi.
Thu Mộng Kỳ đau lòng không thôi, nhưng mỗi đêm vẫn cố gắng ở bên nàng cùng xử lý công vụ, làm một số việc trong khả năng của mình.
Tối nay cũng như mọi ngày, mãi đến rất muộn mới xong việc.
Đèn lồng dưới mái hiên lờ mờ, miễn cưỡng soi rõ được mặt đường, Thu Mộng Kỳ cứ thế nắm tay Tô Vận, từ cổng lớn phủ nha bước ra, Đại Phúc đang ngủ gật trên xe ngựa, Thu Mộng Kỳ tiến đến bật ngón tay búng vào trán hắn một cái, hắn mới giật mình tỉnh lại, lau nước dãi bên khóe miệng, gọi một tiếng: "Đại nhân, phu nhân."
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa theo đường từ từ chạy về phía tửu lâu.
Thu Mộng Kỳ nắm lấy bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay mình, bóp nhẹ một cái, nói: "Ngày nào cũng khuya như vậy, không phải muốn vắt kiệt lão bà ta sao."
Tô Vận nhắm mắt, tựa vào vách xe, đáp: "Giai đoạn đầu chưa có nền tảng, mới thấy mệt, chờ về sau xây dựng xong nền móng, dựng khung ổn thỏa rồi thì sẽ đỡ hơn."
Thu Mộng Kỳ thở dài: "Cũng trách ta ngày trước không học hành đến nơi đến chốn, chẳng giúp gì được cho nàng, nhiều lắm chỉ đối phó được vài kẻ xung quanh."
"Vậy là đã giúp rất nhiều, để ta có thể toàn tâm làm việc."
"Thấy nàng thế này, ta không khỏi nghĩ xem con đường ta và nàng chọn rốt cuộc có đáng hay không. Kỳ thực chúng ta có nhau đã là điều quý giá nhất, bất kể là ta hay nàng, cũng chẳng phải người quá ham quyền thế. Còn cái gọi là vì thiên hạ bá tánh, cho dù chúng ta không làm, cũng sẽ có người khác làm. Thà cứ ở lại Phong Nhạc thành cho yên ổn, ta làm huyện lệnh của ta, nàng làm huyện lệnh phu nhân của nàng, không đến mức quá bận, mà vẫn có chỗ để thi thố tài năng. Ít ra cũng không phải làm việc quần quật ngày đêm như giờ, mệt muốn chết."
Tô Vận đưa tay xoa đầu cô, khẽ cười: "Có phải cảm thấy ta lạnh nhạt với nàng rồi không?"
Thu Mộng Kỳ nói: "Nếu ta nói phải, nàng sẽ không lạnh nhạt với ta nữa sao?"
Tô Vận quay đầu lại, ôm lấy cánh tay cô, tựa đầu lên vai cô, khẽ cọ vào tai cô, nói: "Thật ra lúc ta làm việc, trong đầu luôn chừa lại một góc nhỏ dành cho nàng."
"Khi hai ta ở bên nhau, ta có thể nhìn thấy nàng, thì ta sẽ hoàn toàn buông thả bản thân mà đắm chìm vào công việc, vì ta có thể cảm nhận được nàng ở ngay bên cạnh. Khi nàng không ở cạnh, thì cái góc nhỏ đó trong đầu sẽ hiện ra hình bóng nàng, hoặc đang ngồi, hoặc đang đứng, hoặc đang cử động, như vậy ta sẽ cảm thấy nàng vẫn luôn ở bên ta, chưa từng rời đi."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Nàng mặc kệ ta, người thật sống sờ sờ mà lại nhớ thương cái tiểu nhân trong đầu."
"Thì cũng đều là nàng mà."
"Dĩ nhiên là không giống," Thu Mộng Kỳ quay đầu, cắn nhẹ một cái vào tai nàng, "Nếu coi thế giới này là một trò chơi, thì hai ta chẳng qua chỉ là hai người chơi trong đó, liều mạng như vậy có ý nghĩa gì không?"
"Nàng biết rõ mà, đây không phải trò chơi. Tất cả những điều này đều là thật, những con người này cũng là người thật sống động, sự tệ hại của thế giới này cũng là thật, không thể vì mệt hay lười mà chọn cách trốn tránh."
"Vậy nếu để nàng chọn giữa ta và thế giới này, nàng sẽ chọn ai?"
Tô Vận khẽ cười, Thu Mộng Kỳ bực mình, trừng mắt liếc nàng một cái.
Cũng thấy bản thân hỏi ra một câu y hệt kiểu "giữa ta và nương nàng rơi xuống nước, nàng cứu ai", đúng là có hơi trẻ con thật.
"Thôi khỏi, nàng không cần trả lời, cứ xem như ta đang vô lý gây sự đi."
"Chọn nàng!" Tô Vận nói, "Không gì có thể so được với nàng, chỉ là vì biết nàng luôn ở bên, nên ta mới có thêm những mục tiêu và lựa chọn khác." (Editor: rung động liền)
Thu Mộng Kỳ nghe được câu trả lời ấy, cuối cùng cũng thấy mãn nguyện, nhưng vẫn cằn nhằn: "Ta cho phép nàng có mục tiêu khác, nhưng không được vắt kiệt thân thể mình. Giờ nàng là lão bà ta, thân thể nàng ta cũng có phần quyền sở hữu. Công việc thì làm mãi chẳng hết, cùng lắm ta và nàng cứ chậm lại một chút là được."
Tô Vận nghĩ ngợi một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với nàng."
Câu trả lời của nàng nghiêm túc rõ ràng, Thu Mộng Kỳ biết nàng đã thực sự suy nghĩ kỹ, lúc này mới yên tâm.
Thấy vẫn chưa đến tửu lâu, Thu Mộng Kỳ lại hỏi: "Vận Vận, nhìn bộ dạng của nàng, có phải định mang hết những thứ của hiện đại qua đây không?"
Nghe câu hỏi ấy, Tô Vận đang tựa vào vai cô lập tức ngồi thẳng dậy, nói: "Thu Mộng Kỳ, nàng đã từng nghĩ qua một vấn đề chưa, đó là giữa đất nước chúng ta cách đây hai nghìn năm và hơn trăm năm trước, có gì khác biệt không? Tất nhiên trừ phục trang và kiểu tóc."
Thu Mộng Kỳ nghĩ một lát: "Ý nàng là từ thời Tần Hán đến Minh Thanh?"
"Thậm chí có thể còn sớm hơn, bắt đầu từ Xuân Thu Chiến Quốc cho đến cận đại, gần như là cùng một hệ tư tưởng, cùng một phương thức sản xuất, cùng một thói quen sinh hoạt. Suốt gần hai nghìn năm, toàn bộ xã hội gần như giậm chân tại chỗ."
Vấn đề này Thu Mộng Kỳ thực sự chưa từng nghĩ đến, giờ Tô Vận nhắc ra, cô cẩn thận suy ngẫm, hình như đúng là như vậy thật.
Tô Vận lại hỏi: "Vậy nàng nghĩ nguyên nhân là do đâu?"
Thu Mộng Kỳ chớp mắt: "Có thể là do tư tưởng chưa khai sáng, công nghệ không phát triển?"
Tô Vận lại lắc đầu: "Ta cho rằng, căn nguyên sâu xa nhất, có lẽ là do tín ngưỡng tổ tiên."
"Tín ngưỡng tổ tiên?"
"Đúng vậy. Trên thế giới này, không có quốc gia nào tôn sùng tổ tiên sâu nặng như chúng ta. Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên ta nghĩ tới không phải là mở ra con đường mới, mà là không ngừng tìm kiếm sự chỉ dẫn và trí tuệ từ tổ tiên."
"Dẫn đến về sau, đặc biệt là cuối thời Thanh, hễ có người muốn cải cách, mọi người lại đồng thanh hô 'tổ pháp bất khả biến', cho rằng những thứ đến từ bên ngoài đều là tà môn yêu thuật. Mà những tư tưởng ấy, không chỉ có tầng lớp thống trị ra sức duy trì, mà người dân dưới đáy xã hội cũng hoàn toàn tin tưởng, cho rằng chỉ có chúng ta mới là người khai sáng văn minh."
Thu Mộng Kỳ nhìn nàng: "Nàng muốn nói gì?"
Tô Vận nói: "Ta muốn nói là, tuy ở thế giới này chúng ta đang sống, thậm chí tứ đại phát minh còn chưa ra đời, nhưng đã có cơ hội khiến dòng thời gian đi xa hơn một bước, vậy tại sao không đưa thẳng những tri thức và chân lý tiên tiến, đã được kiểm chứng hiệu quả, vào từ bây giờ?" (Editor: tôi sẽ để thông tin về Tứ đại phát minh ở cuối chương nhé)
"Nếu cứ sống như triều đại trước, lặp lại quá khứ, thì một ngàn năm sau, con cháu chúng ta vẫn sẽ lại hứng chịu một đòn hủy diệt từ nền văn minh phương Tây, khiến bi kịch lặp lại."
"Liệu có quá mức đảo lộn không?"
"Chuyển biến một lần chắc chắn sẽ sốc, nhưng ta chỉ nói đến việc chọn lọc đưa vào, rồi dùng cách tiếp cận từ từ. Ví dụ như trong lĩnh vực toán học thì dùng số Ả Rập, hoặc một số tri thức trong các ngành học để dẫn dắt tinh thần đổi mới. Những lĩnh vực này tạm thời chưa đụng chạm đến lợi ích quá nhiều, cũng không trực tiếp phá vỡ hệ tư tưởng hiện có, khiến dân chúng cảnh giác."
Thu Mộng Kỳ bật cười: "Nàng nắm chắc mức độ là được, nhưng ta vừa mới bảo nàng phải điều tiết thời gian nghỉ ngơi, giờ nàng lại giữ tinh thần khai phá như vậy, khí thế bừng bừng thế kia, bảo ta sao mà yên tâm."
Tô Vận nói: "Ta chỉ nói về phương pháp và cách thay đổi tư duy, chứ không phải là việc gì cũng do ta tự làm."
"Được được được, ta hiểu ý nàng. Ta ủng hộ hết mình với suy nghĩ của nàng, nhưng đã nói rồi, không được làm liều mạng, phải chậm rãi mà tiến."
Tô Vận lại lần nữa gật đầu đồng ý.
Thu Mộng Kỳ nói: "Ta tự thấy bản thân vốn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, thế mà lại lấy phải một lão bà cuồng công việc, thành ra giờ cũng bị kéo lệch theo. Nhưng ta làm việc không phải là tự nguyện đâu, là vì lão bà mà làm đó."
Tô Vận bật cười khẽ: "Nghe nàng nói cứ như mình là kẻ vô dụng không bằng. Nàng cái tính đầy chính nghĩa này thì có ta hay không, nàng cũng vẫn sẽ ép bản thân phải hành động."
"Không phải đâu. Nếu ta làm hoàng đế, nhất định sẽ có tam cung lục viện, hậu cung giai nhân ba ngàn, ngày ngày hưởng lạc không ngừng, từ đó chẳng thèm để tâm triều chính."
Tô Vận đưa tay siết nhẹ eo cô một cái: "Ta không cho nàng có ba ngàn mỹ nhân đâu."
Thu Mộng Kỳ chưa từng thấy nàng ghen bao giờ, nay hiếm hoi thấy nàng để ý, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc: "Yên tâm, ta sẽ để dành ngôi hoàng hậu cho nàng."
Tô Vận siết tay mạnh hơn: "Muộn rồi, ta giờ là Việt Vương, chính ta mới là vua, nàng chỉ có thể làm vương phu. Hậu cung ba ngàn mỹ nhân chỉ có thể là của ta."
Lần này đến lượt Thu Mộng Kỳ ghen: "Nàng dám! Nếu vậy, ta sẽ chém sạch bọn họ."
Tô Vận dựa vào lòng cô, cười nói: "Bá đạo thật." (Editor: dễ thương quãi)
Hai người trò chuyện tíu tít, chẳng mấy chốc đã đến tửu lâu.
Vừa xuống xe ngựa, Tô Vận sơ ý một chút, suýt nữa trượt chân, may mà Thu Mộng Kỳ nhanh mắt lẹ tay, kịp thời ôm eo nàng.
"Thấy chưa, là vì quá mệt."
"Làm gì đến mức nàng nói nghiêm trọng vậy, chỉ là tối quá, nhìn không rõ, nên bước hụt một chút thôi."
Thu Mộng Kỳ lười cãi với nàng, giờ đã hoàn toàn chấp nhận chuyện lão bà mình là một kẻ cuồng công việc, nhưng không cản được lòng cô thương xót người mình yêu.
Cô hơi cúi người xuống, nói: "Lên đi, ta cõng nàng vào."
Tô Vận mặt đỏ lên, từ chối: "Dù gì cũng là buổi tối, nhưng trong tửu lâu vẫn có người trực ban, bị người ta nhìn thấy thì ngại."
"Ngại gì mà ngại, ta cõng lão bà mình, là danh chính ngôn thuận."
Thấy Tô Vận vẫn không nhúc nhích, cô lại nói: "Nàng không lên thì ta sẽ bế nàng vào."
Nói xong liền quay người định bế nàng thật.
Tô Vận nghĩ đến kiểu bế công chúa có khi còn ngượng hơn cả cõng, đành nói: "Vậy... cõng thì hơn."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới nở nụ cười đắc ý, ngồi xuống chờ nàng trèo lên.
Tô Vận cắn môi, bước lên hai bước, nằm lên lưng cô.
Thu Mộng Kỳ giữ lấy mông nàng, khẽ dùng sức, dễ dàng đứng dậy, điều chỉnh lại tư thế, rồi bước đi về phía trước.
Tô Vận ôm lấy cổ cô, nói: "Dù sao ta cũng gần trăm cân rồi, nàng ngồi xổm một cái đã đứng lên được, nhìn không chút vất vả."
Thu Mộng Kỳ cười: "Chút sức này mà cũng không có thì làm sao dẫn binh đánh trận được - hê, đi thôi, cõng đại mỹ nhân lão bà về phòng!"
Tô Vận cảm nhận được bờ vai và tấm lưng trước mặt tuy không rộng lớn, nhưng lại vững vàng đỡ lấy thân thể mình, từng bước đi đều chắc chắn, cuối cùng cũng yên tâm tựa hẳn vào lưng cô.
"Nàng từng cõng ta như vậy rồi." Tô Vận khẽ nói bên tai nàng.
Thu Mộng Kỳ tất nhiên nhớ ra, hồi còn nhỏ, trời mưa, Tô Vận nhỏ xíu mặc váy con con, không tiện lội nước, hễ gặp chỗ có vũng nước đều là cô cõng qua.
"Lúc đó đôi chân ngắn cũn, đâu có dài như bây giờ."
Tô Vận nhéo cô một cái: "Khi đó nàng cũng đâu cao bao nhiêu, cõng ta mà chân ta gần như chạm đất."
"Nàng đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ."
Tô Vận khúc khích cười.
Chỉ là lúc sắp đến trước cổng lớn thì nàng hơi giãy giụa, muốn tự mình xuống đi vào.
Thu Mộng Kỳ biết nàng sợ mất mặt, nhưng không buông tay, còn đỡ mông nàng lên cao thêm một chút.
Tô Vận giãy không được, đành chôn đầu vào hõm cổ cô, làm con đà điểu chui đầu trốn.
Tiểu nhị trực đêm thấy đại nhân thân phận tôn quý ngày thường lại cõng phu nhân trở về, khẽ mỉm cười hành lễ với hai người, nhưng không nói gì, sợ làm phu nhân xấu hổ.
Thu Mộng Kỳ nhẹ nhàng bước lên lầu, một tay đỡ người sau lưng, một tay lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng có thắp một cây nến to, là do Xuân Đào để lại, sợ các nàng về muộn mà trong phòng tối om.
Tô Vận lúc này mới trượt khỏi lưng cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe môi, nói: "Bảo bối vất vả rồi."
Thu Mộng Kỳ lần đầu nghe nàng gọi mình là "bảo bối", thấy vừa lạ vừa thích, ôm lấy eo nàng, đòi nàng gọi lại lần nữa.
Vừa nãy chỉ là buột miệng nói ra, giờ bị cô nghiêm túc đòi gọi, Tô Vận hơi ngượng, nhưng lại không nỡ làm cô thất vọng, hé môi gọi một tiếng "bảo bối", chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô chặn lại bằng một nụ hôn.
___
*Editor chú thích: 四大发明 (Tứ đại phát minh): là bốn thành tựu khoa học và kỹ thuật quan trọng, được coi là biểu tượng cho sự phát triển của nền văn minh Trung Hoa cổ đại. Chúng bao gồm:
1) La bàn (指南针): Được phát minh vào thời nhà Hán (khoảng thế kỷ 2 TCN) và hoàn thiện vào thời nhà Tống (thế kỷ 11-12). Ban đầu được dùng trong phong thủy, sau này ứng dụng trong hàng hải, giúp định hướng và mở rộng giao thương.
2) Thuốc súng (火药): Xuất hiện vào thời nhà Đường (thế kỷ 9), ban đầu được các nhà giả kim sử dụng trong y học và luyện đan, sau đó phát triển thành vũ khí (pháo, súng) vào thời nhà Tống và nhà Nguyên.
3) Kỹ thuật in ấn (印刷术): In khắc gỗ ra đời vào thời nhà Đường (thế kỷ 7-8), nhưng in chữ rời (sử dụng các khối chữ di động) được phát minh bởi Tất Thăng (毕昇) vào thời nhà Tống (khoảng năm 1040). Phát minh này đã thúc đẩy sự lan tỏa tri thức và văn hóa.
4) Giấy (造纸术): Được phát minh bởi Thái Luân (蔡伦) vào thời Đông Hán (năm 105 SCN). Giấy cải tiến từ các vật liệu viết trước đó, trở thành phương tiện quan trọng cho việc ghi chép và truyền bá văn hóa.