Xuyên Về Cổ Đại Cùng Tình Định Trồng Trọt Dựng Cơ Đồ

Chương 201

Sáng hôm sau, Tô Vận vừa ngủ dậy liền phát hiện mình đến kỳ nguyệt sự.

 

Tuy không đau đến mức không chịu được, nhưng ít nhiều vẫn hơi khó chịu, vì thế cả người cũng trở nên lười biếng uể oải.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Hôm nay Lưu Nguyệt Như được nghỉ, nàng cũng nghỉ đi. Đến Lịch Châu bao lâu rồi mà chưa nghỉ lấy một ngày, ngày nào cũng ra ngoài từ sớm đến khuya. Hôm nay dù thế nào ta cũng không cho nàng bước chân ra khỏi cửa."

 

Tô Vận hôm nay đúng là cũng lười thật, liền quyết định thuận theo lòng mình, ngoan ngoãn nhìn cô, "Vậy nàng cũng không được đi đâu, phải ở bên ta."

 

Tô Vận xưa nay luôn lạnh nhạt, rất hiếm khi mở miệng đòi hỏi người khác. Thu Mộng Kỳ lần đầu nghe nàng nói muốn mình ở bên, trong lòng ngập tràn vui sướng, tất nhiên là cầu còn không được, liền nói: "Được, ta ở bên nàng. Hôm nay sẽ hầu hạ nàng một ngày, nàng sai gì ta làm nấy."

 

Tô Vận thấy cô thật sự rất nghe lời, cũng thật sự bắt đầu sai khiến cô, khi thì kêu lấy nước, khi thì bảo mang đồ ăn, không lúc nào được yên.

 

Thu Mộng Kỳ lấy nước xong lại ngồi xuống mép giường, nói: "Đúng là làm vương rồi, sai người không hề nể tay chút nào."

 

Tô Vận nghiêng người tựa vào vai cô, mặt khổ sở: "Thật ra còn một chỗ nữa không thoải mái."

 

Thu Mộng Kỳ dùng mu bàn tay khẽ cọ vào má nàng, dịu dàng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

 

"Chỗ này... đau..." Vừa nói, Tô Vận vừa kéo tay cô luồn vào trong vạt áo.

 

Đầu ngón tay Thu Mộng Kỳ bất ngờ chạm phải một hạt đậu cứng cứng, lập tức thấy tê cả da đầu, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng đã bị Tô Vận giữ chặt lấy. (Editor: chời ơi =]])

 

"Là hôm qua ta xoa mạnh quá sao?" Cô dè dặt hỏi.

 

Tô Vận lắc đầu: "Không phải, cứ mỗi lần đến kỳ là sẽ đau như vậy."

 

"Sao trước giờ nàng không nói với ta?" Thu Mộng Kỳ đại khái cũng hiểu ít nhiều, chủ yếu là do nội tiết tố tăng cao gây k*ch th*ch tuyến vú, không có gì nghiêm trọng, hết kỳ sẽ đỡ dần.

 

"Trước đây không sao, hai hôm nay hơi đau hơn một chút."

 

"Chắc là tháng này nàng vất vả quá rồi."

 

"Xoa cho ta một chút." Tô Vận nhìn cô, hàng mày xinh đẹp nhíu lại.

 

Thu Mộng Kỳ hơi do dự, sau đó cởi giày lên giường, ngồi phía sau ôm trọn cả người Tô Vận vào lòng, hai tay trước tiên xoa mạnh vào nhau để tạo nhiệt, sau đó mới đưa tay phải vào trong, nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh.

 

Ban đầu ấn không đúng chỗ, lông mày Tô Vận liền nhíu lại. Thu Mộng Kỳ nhìn lông mày nàng là biết chỗ nào cần mạnh tay hơn, chỗ nào cần nhẹ.

 

Quả nhiên sau khi nắm được lực đạo, Tô Vận nhắm mắt nằm trong lòng cô, hàng mày giãn ra, trông đã dễ chịu hơn nhiều.

 

Chỉ chốc lát sau, liền vang lên tiếng thở đều đều.

 

Thu Mộng Kỳ thấy vậy, mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho nàng.

 

Rồi vươn vai một cái, rón rén ra ngoài.

 

Ra đến hành lang thì thấy ở phía không xa, một cánh cửa khác cũng vừa được mở ra, Chung Thục Nương khoác trên người bộ y phục không mấy vừa vặn, đang lén lút thò đầu ra bước khỏi phòng.

 

Nhìn thấy Thu Mộng Kỳ ở cuối hành lang, sắc mặt nàng lập tức xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh khẽ nhún gối hành lễ một cái, rồi nhanh chóng lui xuống lầu.

 

Thu Mộng Kỳ cũng không nghĩ nhiều, liền đi thẳng xuống dưới.

 

Vương Tiểu Bảo, Đại Phúc và Xuân Đào cùng những người khác đều trọ tại phòng bốn người hoặc giường tập thể phía sau, nghe thấy đại nhân gọi, lập tức chạy ào đến.

 

"Chuẩn bị ngựa, đến công trường xem thử văn phòng mới và công quán bao giờ xây xong. Cứ ở mãi trong tửu lâu thế này cũng không ổn."

 

Không nói đến chuyện thiếu riêng tư, làm việc gì cũng bất tiện, một chút động tĩnh cũng lo làm phiền người ở phòng bên.

 

Cô lại dặn Xuân Đào: "Phu nhân mấy hôm nay không khỏe, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn nước nóng để dùng khi cần. Nếu nàng hỏi ta đi đâu, thì cứ nói thật là được."

 

Xuân Đào vội vàng đáp lời.

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ mới dẫn theo Vương Tiểu Bảo ra ngoài đến công trường.

 

Công trường nằm ở phía đông thành Lịch Châu, sát rìa ngoại ô, vốn là khu đất bị giấu báo cáo diện tích thật, sau này bị thu hồi, trực tiếp quy hoạch làm trụ sở hành chính mới.

 

Tuy vị trí hơi lệch, nhưng các cơ quan chính đặt ở đây sẽ tạo ra cơ hội lớn để phát triển cả khu vực trong tương lai.

 

Khu đất này được chia làm ba phần chính, chiếm diện tích lớn nhất là trụ sở hành chính, tiếp theo là khu nhà công vụ, còn lại là khu thương nghiệp.

 

Tô Vận và Thu Mộng Kỳ dự đoán rằng tương lai vẫn sẽ phải ở lại Lịch Châu một thời gian dài, nên chuyện này không thể qua loa. Mấy đội xây dựng lớn từ Phong Nhạc cũng đều đã tập trung về công trường nơi đây, đồng thời còn tuyển thêm không ít công nhân địa phương.

 

Lúc Thu Mộng Kỳ đến, cả công trường đang náo nhiệt làm việc, không khí hừng hực khí thế.

 

Một phần chính diện công trình đã bắt đầu thành hình, các hạng mục phụ và chi tiết vẫn đang được dần hoàn thiện.

 

Tổng đốc công vừa thấy cô đến, lập tức chạy vội tới nghênh đón, hành lễ xong thì nói: "Đại nhân, theo tiến độ hiện nay thì phải mất hai tháng nữa chính điện mới hoàn thành, còn các phần khác thì sẽ càng chậm hơn."

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Trọng điểm trước mắt là chính điện và các gian phòng chính xử lý công vụ. Ngoài ra còn có quan xá của mấy vị đại nhân từ Phong Nhạc chuyển đến, mấy chỗ đó ưu tiên làm trước, những phần khác thì dần dần hoàn thiện sau."

 

"Rõ, thưa đại nhân."

 

Đang nói thì Vương Tiểu Bảo người vốn đang canh ở đầu đường bất ngờ chạy tới.

 

"Đại nhân, người của đông quan Tạ gia cầu kiến."

 

Thu Mộng Kỳ quay đầu nhìn ra đầu đường, thấy một nam nhân khoảng ba bốn mươi tuổi, vừa thấy cô nhìn sang liền lập tức khom người chắp tay từ xa hành lễ.

 

Thu Mộng Kỳ trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Dẫn đường đi trước."

 

Đông quan Tạ gia, ở địa phương này cũng được xem là danh môn vọng tộc, nghe nói còn có chút dây mơ rễ má với dòng chính Tạ gia của Tạ Chính Khanh ở Kinh Đô.

 

Gần đây, sau khi phe Việt Vương bắt đầu hé lộ một vài chính sách mới, trong đó có việc hủy bỏ chế độ tiện tịch, khuyến khích các đại tộc chia hộ riêng, tuy thoạt nhìn có vẻ chẳng liên quan mấy đến dân thường, nhưng đối với những đại gia tộc như họ thì đó là vấn đề động chạm đến căn cơ.

 

Ngoài việc công khai đối kháng, cũng có không ít người âm thầm tìm cách đi cửa sau, dò la thực hư, hy vọng có thể từ người có liên quan mà giành lấy quyền linh hoạt thi hành.

 

Nhưng từ sau khi Lý Thái vào kinh báo cáo công việc, tin đồn về việc Việt Vương thượng vị lan ra, toàn bộ châu nha bị vệ binh bao vây nghiêm ngặt, như một thùng sắt kín mít, những người này hoàn toàn không biết ai mới là người thực sự nắm quyền, ai là người phụ trách chính, ngày thường cũng chỉ có thể tiếp xúc với mấy nha lại xử lý sự vụ cụ thể.

 

Đến cả muốn đi cửa sau cũng không biết nên tìm ai.

 

Người duy nhất có thể xác định chắc chắn, chính là Thu Mộng Kỳ quận thủ Tân Hội quận.

 

Với thân phận là người duy nhất được biết đến công khai là ủng hộ Việt Vương và có binh quyền trong tay, cô lập tức trở thành mục tiêu mà các thế lực tranh nhau lôi kéo. Có người thậm chí còn cho rằng, rất có thể Việt Vương chính là Thu Mộng Kỳ cải trang, cố tình bày ra chiêu tung hỏa mù để giữ bí mật, dựng lên một "Việt Vương" hư cấu.

 

Đối với sự lôi kéo của những người này, Thu Mộng Kỳ cũng không thể một mực lạnh nhạt cự tuyệt, dù sao hiện nay chính quyền vẫn chưa ổn định, các thế gia vọng tộc tồn tại ở địa phương từ vài chục đến cả trăm năm, gốc rễ sâu xa, có sức ảnh hưởng nhất định, đối đầu trực diện lúc này không phải là ý hay.

 

Người đến chính là gia chủ Tạ Tự Trân của Tạ gia đông quan.

 

Thấy Thu Mộng Kỳ đi đến, Tạ Tự Trân lập tức quỳ xuống hành lễ, miệng xưng: "Tham kiến quận thủ đại nhân."

 

Thu Mộng Kỳ ra hiệu cho Vương Tiểu Bảo bước tới đỡ hắn dậy, rồi nói: "Công trường ồn ào, Tạ gia chủ không cần đa lễ."

 

Tạ Tự Trân nói: "Đại nhân cần mẫn, mấy ngày qua đều ở phủ nha xử lý công vụ, bọn phàm phu tục tử như tại hạ không có cơ hội gặp mặt. Nghe nói hôm nay đại nhân đến công trường thị sát, nên đặc biệt chờ ở đây."

 

Đang nói, một cơn gió lạnh thổi qua, Thu Mộng Kỳ liền nói: "Đã có chuyện muốn nói thì tìm cái đình mà ngồi nói chuyện."

 

Tạ Tự Trân vội đáp: "Tạ mỗ đã chuẩn bị trà nước ở trà quán phía trước, mong đại nhân nể mặt ghé qua."

 

Đường không tính là gần, Thu Mộng Kỳ lên xe ngựa, đi chừng một khắc thì tới nơi.

 

Xuống xe mới phát hiện đó chính là Túy Trà Lâu trà lâu nổi tiếng nức danh trong vùng. Nhìn từ ngoài vào thì cổ kính mộc mạc, nhưng nội thất lại toát lên vẻ xa hoa kín đáo. Trên các khung cửa trong lâu còn treo rèm sa thêu hoa, gió nhẹ lướt qua khiến rèm khẽ lay động.

 

Bước vào trong lầu, một làn hương trà thanh khiết lập tức ập đến.

 

"Thu đại nhân, mời bên này."

 

Thu Mộng Kỳ theo hắn lên nhã gian tầng hai, vừa ngồi xuống thì đã có một nữ trà nghệ dung mạo diễm lệ bước lên hầu trà cho hai người.

 

"Sớm đã nghe danh trà của Túy Trà Lâu, quả nhiên danh bất hư truyền." Thu Mộng Kỳ không tiếc lời khen ngợi.

 

Tạ Tự Trân vội nói: "Đại nhân bận trăm công nghìn việc, bằng không Tạ mỗ đã sớm muốn mời ngài đến Túy Trà Lâu thưởng hoa uống trà."

 

Thu Mộng Kỳ còn đang nghi hoặc chẳng rõ trong trà lâu này lấy đâu ra hoa, thì chợt nghe phía sau rèm truyền đến tiếng đàn, nghe kỹ thì tiếng đàn du dương như suối chảy róc rách, réo rắt êm tai, như tiếng trời vang vọng.

 

Quả thật dễ nghe, chỉ tiếc một bản đàn tuyệt mỹ như vậy, với một người không có sở thích về mặt này như Thu Mộng Kỳ thì cũng chỉ như heo ăn cám, chỉ nghe được sơ sài.

 

Nhưng âm nhạc mà, dù không hiểu cũng không ảnh hưởng đến việc nó dễ chịu.

 

Thu Mộng Kỳ hằng ngày cùng Tô Vận bận bịu trong phủ nha, trước đó cũng chạy ngược chạy xuôi, đã lâu không có dịp thư thả như thế. Lúc này nghe tiếng đàn, thân thể cũng theo đó thả lỏng ra.

 

Tạ Tự Trân nhìn thấy, trong mắt lộ ra ý cười, cũng không làm phiền cô, để mặc cô nhắm mắt lắng nghe một hồi lâu.

 

Cho đến khi cô mở mắt ra, hắn mới vỗ tay một cái, nói: "Ra đây bái kiến Thu đại nhân đi."

 

Tiếng đàn mới từ tốn dừng lại, theo sau tiếng xâu rèm lay động, một nữ tử dáng người uyển chuyển bước vào, chính là mỹ nhân vừa rồi đánh đàn.

 

Chỉ thấy nàng vận một chiếc váy dài bằng lụa mỏng, từng bước nhẹ nhàng, yểu điệu thoát tục, khiến người nhìn sáng cả mắt.

 

"Dân nữ Mộng Như, bái kiến quận thủ đại nhân."

 

Thu Mộng Kỳ nhìn cảnh trước mắt, còn gì mà không hiểu rõ.

 

"Mộng Như, đến rót trà cho đại nhân." (Editor: tính ra lâu r kh thấy chiêu này =]])

 

Nữ trà sư bên cạnh cũng nhẹ nhàng lui xuống.

 

Cầm nữ tiến lên, đi đến bên Thu Mộng Kỳ, trên người mang theo hương quế thoang thoảng chính là mùi mà Thu Mộng Kỳ yêu thích, khá dễ chịu.

 

Thu Mộng Kỳ không để lộ vẻ gì, để mặc đối phương hầu hạ, chỉ là khi nữ cầm sĩ nghiêng người tới gần thì cô khẽ dịch sang bên cạnh, tránh tiếp xúc thân thể.

 

Lúc này mới chủ động mở lời: "Gia chủ Tạ tìm ta, không biết có chuyện gì?"

 

"Không dám làm phiền đại nhân vì việc nhỏ, chỉ là thấy đại nhân cùng Việt Vương lao tâm khổ tứ vì dân chúng Lịch Châu, Tạ mỗ tài hèn học kém, không thể san sẻ gánh nặng. Nay vị cầm nữ này là do ta bỏ ra số bạc lớn mời từ Dương Châu về, là đệ tử dưới trướng Diệu Âm nương tử, tiếng đàn có thể xua tan phiền muộn, giải trừ mỏi mệt. Nếu đại nhân không chê, có thể đưa nàng theo bên mình, giúp đại nhân giải sầu xua mệt."

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy khẽ cười, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp, giữa căn phòng ngập tràn hương trà lại mang theo vài phần ngây thơ hồn nhiên, chẳng còn chút nghiêm nghị nào của một vị quận thủ.

 

Nụ cười ấy khiến cầm nữ ngây người.

 

Vốn tưởng quận thủ đại nhân văn võ song toàn, mưu lược hơn người, hẳn phải là một nam nhân trung niên cường tráng, ai ngờ lại là một thiếu niên anh tuấn như vậy. Trong thoáng chốc, tim nàng đập thình thịch, chỉ mong vị quận thủ trẻ tuổi trước mắt sẽ đồng ý mang nàng theo bên người.

 

"Thu mỗ thành thân chưa đầy nửa năm, trong nhà đã có hiền thê thay ta giải ưu giải phiền, không dám làm phiền cô nương Mộng Như."

 

Mộng Như vừa nghe xong, sắc mặt vốn còn thẹn thùng e lệ bỗng cứng lại nơi khóe môi, nàng cúi đầu xuống, che giấu đi vẻ thất vọng trong mắt.

 

Thu Mộng Kỳ nói xong lại quay sang Mộng Như hỏi: "Không biết Mộng Như cô nương hiện mang thân phận gì, lương dân hay là tiện tịch? Nhưng dù thế nào cũng không quan trọng, quan phủ đã ban bố thông cáo hủy bỏ tiện tịch, chẳng bao lâu nữa thì cũng không còn là tiện tịch."

 

Mộng Như nghe vậy, thân thể khẽ run lên, kinh ngạc nhìn Thu Mộng Kỳ.

 

"Tạ gia chủ tin tức linh thông, hẳn là đã sớm nhận được tin rồi chứ, Tạ gia chủ, ngươi nói đúng không?"

 

Tạ Tự Trân sắc mặt có chút gượng gạo, vội gượng cười đáp: "Thu đại nhân là trọng thần dưới trướng Việt Vương, lời đại nhân đã nói, tất nhiên không thể sai."

 

Thu Mộng Kỳ gật đầu: "Tuy là xóa bỏ tiện tịch, nhưng nếu lúc trước khế bán thân đã được quan phủ lưu trữ, thì chủ nhân đã bỏ tiền ra, vẫn phải hoàn trả. Khi thay đổi sang khế ước thuê mướn, nha môn địa phương sẽ tự giải thích và hỗ trợ tính toán."

 

Mộng Như đang quỳ ngồi một bên, một bên là chủ nhân nắm giữ sinh sát đại quyền của nàng, một bên là quyền thần địa phương, nhất thời chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng.

 

Bỗng thấy Tạ Tự Trân trừng mắt liếc nàng, nàng mới vội vàng đứng dậy rót trà cho Thu Mộng Kỳ, nhưng vô tình làm đổ bình nước mát bên cạnh, khiến nước trắng hắt hết lên áo trước ngực.

 

Trong khoảnh khắc, đường cong lả lướt hiện rõ mồn một.

 

Tạ Tự Trân thấy vậy, khẽ rủa một câu: "Vụng về quá, ta đi gọi người đến xử lý."

 

Nói xong chẳng đợi Thu Mộng Kỳ lên tiếng, liền quay người ra khỏi phòng.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thu Mộng Kỳ và Mộng Như, nhưng Thu Mộng Kỳ lại chẳng hề thấy khó xử, vẫn ung dung uống trà.

 

Mộng Như nhìn vậy, dù có ý tiếp cận, nhưng đối mặt với thần sắc lạnh nhạt của đối phương, tay đưa ra lại lặng lẽ thu về.

 

Thu Mộng Kỳ thầm thở dài, tuy cô thích nữ tử, nhưng cũng không phải kiểu nhìn thấy ai là nhào đến. Huống hồ trong nhà kia, bất luận về dung mạo hay tài tình đều không kém cạnh người trước mặt, lại còn là người cô yêu thích từ thuở bé, những nữ nhân son phấn tầm thường sao có thể lọt nổi vào mắt cô.

 

"Y phục cô bị ướt rồi, sao không đi thay đi? Cẩn thận kẻo lát nữa cảm lạnh." Thu Mộng Kỳ lên tiếng.

 

Mộng Như lúc này mới như tỉnh mộng, xấu hổ dâng đầy trong lòng.

 

Nàng tự nhận diện mạo và khí chất của mình đều không thua kém ai, lại nhờ tài nghệ gảy đàn xuất chúng mà thu hút được vô số trái tim nam nhân. Thế nhưng người trước mắt này, chẳng phải cố làm ra vẻ nghiêm túc không nhìn nàng, rõ ràng là có nhìn, nhưng cái nhìn ấy chẳng khác gì nhìn ly trà trên bàn hay cột nhà phía sau, hoàn toàn vô ba, chẳng hề coi nàng là một món mồi ngon hay một vật để trêu đùa.

 

Nàng không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng, khi lại có người nhìn nàng mà không mang theo chút d*c v*ng.

 

Đặc biệt là lúc này, dáng người uyển chuyển, y phục nửa khô nửa ướt.

 

"Là Mộng Như thất lễ, mong đại nhân thứ tội, Mộng Như xin lui trước."

 

Mộng Như vừa rời đi, Vương Tiểu Bảo đã vội vàng xông vào phòng.

 

Nãy giờ hắn vẫn canh giữ ngoài cửa, thấy Tạ Tự Trân ra ngoài thì bắt đầu bất an, dẫu sao trong phòng chỉ còn lại đại nhân và cô nương đánh đàn, nam nữ độc thân ở riêng một chỗ, nhỡ đâu xảy ra chuyện lớn thì sao?

 

Giờ trong nhà này, xét về thực lực thì đại nhân và phu nhân như kẻ tám lạng người nửa cân, may mà hai người ân ái hòa hợp, đại nhân lại luôn đứng về phía phu nhân, thậm chí còn đưa phu nhân lên địa vị kia, thường nhắc nhở bọn họ phải tuyệt đối nghe theo phu nhân.

 

Tình huống trước mắt, nếu đại nhân thực sự muốn nạp thiếp, hoặc phát sinh chuyện gì đó, thì mình có nên ngăn cản không?

 

Hắn sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai.

 

May thay không bao lâu sau Mộng Như đã bước ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy vào xem tình hình thế nào.

 

Vừa thấy Thu Mộng Kỳ y phục chỉnh tề, ung dung ngồi uống trà, cuối cùng cũng yên tâm.

 

Thu Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Tạ Tự Trân còn chưa quay lại?"

 

Vương Tiểu Bảo lắc đầu.

 

"Chưa về thì thôi, uống đầy bụng nước rồi, phải nhanh chóng quay về, không khéo Vận Nhi tỉnh dậy không thấy ta lại buồn."

 

Vương Tiểu Bảo nghe vậy cười toe toét: "Được, vậy mình về thôi."

 

Vừa định đứng lên thì Tạ Tự Trân đã đẩy cửa bước vào, phía sau còn có người hầu nâng theo một cái hộp lớn.

 

Thấy hai người sắp rời đi, Tạ Tự Trân vội nói:"Ai da, xem ta kìa, thật thất lễ với đại nhân quá, thật đáng chết! Đại nhân mới đến chưa được bao lâu, sao không ngồi thêm chút nữa, cũng để tại hạ tận chút tình chủ nhà-"

 

Vừa nói vừa ra hiệu cho tiểu đồng mang hộp lên, hé nắp ra vừa đủ để Thu Mộng Kỳ nhìn rõ bên trong.

 

Một xấp ngân phiếu cùng mấy thỏi vàng, nhìn qua đã thấy không ít.

 

Thu Mộng Kỳ thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Tạ gia chủ không cần giữ lại, đúng lúc nha môn có chút việc gấp cần xử lý, ta phải quay về trước."

 

Tạ Tự Trân nói: "Đã vậy, tại hạ cũng không dám làm lỡ việc của đại nhân. Chút lễ mọn không thành kính ý, mong đại nhân vui lòng nhận cho."

 

"Thứ này thì không cần. Bản quan nể mặt ngươi có chút quan hệ với Tạ gia Kinh Đô nên mới tới đây cùng uống trà. Ta và Tạ Chính Khanh mấy năm nay vẫn có qua lại, trước đây cũng từng chịu ân tình của hắn, nên mới bằng lòng nể mặt như vậy. Nhưng ta muốn nói rõ, việc xoá bỏ nô tịch và cải cách ruộng đất nay đã là đại thế, không dễ gì thay đổi. Nếu ta là Tạ gia chủ, hẳn nên nhìn thấy những cơ hội khác. Nay chính quyền Việt Vương đang dốc sức phát triển thương nghiệp, trà, lụa, sứ, bánh phở đều là mặt hàng đang cực kỳ khan hiếm ngoài ngoại bang, thuế quan xuất khẩu giảm xuống mức thấp nhất, lại có thuyền công cho thuê và hộ tống. Nếu ta nhớ không lầm, Tạ gia là thế gia sứ lớn nhất Lịch Châu, mỗi năm chỉ cần xuất một chuyến tàu ra ngoại bang, lợi nhuận còn hơn xa mấy vạn mẫu ruộng kia, cớ gì phải tranh giành chút lợi nhỏ nhoi với dân chúng?"

 

Tạ Tự Trân nghe vậy thì sững người một thoáng, sau đó mừng rỡ như điên: "Chuyện này là thật sao?"

 

Thấy Thu Mộng Kỳ chỉ nghiêng mắt nhìn mà không nói gì, hắn mới ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, người trước mặt là sủng thần bên cạnh Việt Vương, lời đã nói ra sao có thể là giả?

 

Nếu những điều cô vừa nói là thật, vậy đúng là có thể tính toán lại đường đi nước bước.

 

Thu Mộng Kỳ nói xong cũng không đợi hắn phản ứng, dẫn Vương Tiểu Bảo thẳng bước rời đi.

 

Tạ Tự Trân lúc này mới hồi thần, vội cúi mình hướng theo bóng lưng cô: "Đa tạ đại nhân chỉ điểm, tiễn đại nhân--"

 

Chờ đến khi Thu Mộng Kỳ lên xe ngựa, Vương Tiểu Bảo quen tay kéo dây cương, điều khiển xe quay về. Lúc vô tình ngoảnh đầu lại, hắn trông thấy trên lầu hai có một cánh cửa sổ vừa mở, bên cửa chính là cô nương Mộng Như ban nãy, ánh mắt đăm đăm nhìn theo hướng xe ngựa rời đi.

 

Tim Vương Tiểu Bảo không khỏi giật thót một cái.

 

Chẳng lẽ đại nhân sắp dính phải đào hoa kiếp?

 

Về đến khách đ**m, Tô Vận đã tỉnh, đang ngồi trên giường đọc sách.

 

Nghe thấy tiếng động ở cửa, nàng đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn thì thấy Thu Mộng Kỳ đang ôm một bó hoa tươi rói đi vào.

 

"Dậy rồi? Ta còn tưởng nàng sẽ ngủ thêm nửa canh giờ nữa." Thu Mộng Kỳ nói.

 

Tô Vận bước xuống giường, đón lấy bó hoa còn rỉ nhựa xanh ở cành lá từ trong tay cô: "Đi đâu hái được bó hoa này thế, thật đẹp."

 

"Trên đường từ công trường về, gặp một người trồng hoa, thấy mấy đóa này đẹp, lại hợp với nàng, nên mua."

 

"Đừng tưởng làm vậy là xong chuyện, đã nói hôm nay sẽ ở nhà với ta cả ngày, thế mà ta vừa chợp mắt một cái là nàng biến mất."

 

Thu Mộng Kỳ cười, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, dụi nhẹ vào cổ nàng nói: "Ta sai rồi, lần sau sẽ không lén ra ngoài khi nàng còn đang ngủ nữa."

 

Ai ngờ cái dụi này lại gây rắc rối.

 

Tô Vận hỏi: "Nàng có mua hoa quế không, sao lại có mùi hoa quế thế này?"

 

Thu Mộng Kỳ sững người, chợt nhớ đến mùi hoa quế thoảng ra khi cô nương đánh đàn áp sát lại gần mình.

 

Nàng lưỡng lự không biết có nên kể chuyện đó với Tô Vận hay không, dù sao cũng k có gì xảy ra, nếu kể ra e lại khiến nàng nghi thần nghi quỷ. Nhưng nếu không nói, lỡ về sau nàng biết được, lại mất công giải thích.

 

Tô Vận thấy cô thế mà còn phải suy nghĩ một lúc, liền đặt bó hoa xuống, xoay người nheo mắt nhìn nàng: "Thành thật khai báo, vừa rồi gặp ai?"

 

Thu Mộng Kỳ cười khổ một tiếng, đành kể lại toàn bộ sự việc.

 

"Họ có ý đồ thì mặc họ, ta thì không có."

 

Tô Vận nghe xong, đánh giá cô từ đầu đến chân. Trước đây vì quá quen thuộc nên cũng không quá để ý đến ngoại hình của cô, giờ nhìn kỹ lại với dáng vẻ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, môi đỏ răng trắng như vậy, hỏi thử có cô nương nào mà không động lòng?

 

Tuy Thu Mộng Kỳ không phải nam nhân, cũng không có tâm tư gì, nhưng chẳng thể ngăn được mấy cô nương nhà lành tự chui vào lòng cô. Về sau quyền lực càng lớn, những chuyện như vậy chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, hôm nay chặn được, còn những lần sau thì sao?

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Vận bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ.

 

"Sao vậy lão bà?"

 

"Hứ." Tô Vận hừ một tiếng, lườm cô một cái đầy bất mãn. (Editor: dễ thương v tr)

 

Thu Mộng Kỳ biết rõ là chuyện ở trà quán khiến nàng không vui, liền nịnh nọt ôm eo nàng hỏi: "Chỗ đó còn đau không, để ta xoa thêm cho nàng?"

 

Tô Vận nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới nói: "Đau."

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy, lập tức bế nàng lên: "Lên giường, ta phục vụ toàn diện cho nàng."

 

"Bây giờ tay nàng có nhiều vết chai quá, cọ vào làm ta đau." Tô Vận than thở.

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Được được được, ta không dùng tay, ta dùng miệng xoa cho nàng." (Editor: có thế là nhanh =]]])

 

----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

^ω^ Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-17 15:11:06 đến 2023-09-18 19:49:35.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Lược Tinh Chiếu Dã 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Một Con Trâu 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 2 cái; Vô Tâm Không Phổi, Nguyên Tử Nhóc Con, Thanh Không, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Với Tâm 25 bình; Thất Diệp 23 bình; Tùy Duyên, LeT's, Tiểu Bạch, N977, mỗi người 20 bình; Huỳnh Quang, Kéo, ?, Vượng Bảo, Bổn Cách Kéo Dòng Nước Lạnh, mỗi người 10 bình; Mông Tháp Cơ Cương Trứng 9 bình; Anson 8 bình; Freja Bạch, Ta Phất Tư Bối, Chu Toàn, Khoai Tây, Phiền A, Người Kỳ Mộng Quái, mỗi người 5 bình; 53000629, Hắc Nha, Hắc Nha 77, Yuyuyu, mỗi người 3 bình; Tiểu Đơn Giản Hay Không, Li Tư Phong, "Ta Là Hi Hơi", mỗi người 2 bình; Cửu Tuyệt, Theone, Happy, Tiến Thần Tài, Huyễn Dạ, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Màu Xám Cùng Thanh, Bước Lưu Lạc, Ngữ Mặc Động Tĩnh, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment