Hôm đó quay phim đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc. Hai đứa nhỏ đều thấy hơi mệt mỏi, vừa lên xe liền ngủ. Trở lại tiểu khu Nhạc Viên, cho xe vào bãi đỗ xong, Tần Miễn, Lôi Thiết nhẹ nhàng bế hai đứa con lên nhà. Lôi Thiết đưa hai đứa nhỏ về phòng ngủ của chúng rồi vào bếp, thấy tức phụ đang đong gạo, trên bàn bếp để rổ rau, bèn hôn hôn khóe môi tức phụ, xắn tay áo lặt rau.
Nhất Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu đã được Tần Miễn thả ra khỏi không gian, cho chúng tự do hoạt động trong nhà.
“Bạn cũ là ai?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn nhấn nút nồi cơm, chế nhạo nói: “Tính ra xem như là bà mai của chúng ta.”
Lôi Thiết nghĩ ra ngay, lạnh giọng nói: “Tần Liêm?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai người nói chuyện, song không ảnh hưởng đến việc trong tay, Tần Miễn gọt vỏ gừng “Đúng, coi bộ mấy năm nay nó không tệ.”
“Gã sao tính là bà mối.” Trong đầu Lôi Thiết hiện lên tình cảnh tức phụ bị xô xuống cầu thang, tim đập hoảng loạn một phen. Nếu không phải trời cao bất công thay tức phụ, cho hắn mượn xác hoàn hồn thì không chừng hắn đã mất mạng. Đối với Tần Liêm, y chỉ có chán ghét.
Lấy đi củ gừng trong tay tức phụ, y cúi đầu khoá môi tức phụ.
Từ đầu lưỡi bị khuấy đảo kịch liệt, Tần Miễn cảm nhận được nỗi lo lắng, khẩn trương và lưu tâm của y dành cho mình, bất chấp tay có bị dính nước gừng không, hắn ôm lấy vai y, ôn hòa đáp lại, trấn an cảm xúc phập phồng của đối phương. Lúc này Lôi Thiết mới phát hiện eo tức phụ bị gì trên bệ sơ chế nguyên liệu, vội vàng kéo hắn đứng dậy, vén áo lên nhìn, quả nhiên đỏ một mảng, chau mày, bàn tay to xoa xoa nơi bị hằn.
“Không sao, đâu có đau.” Tần Miễn bị y xoa thoải mái quá, đâm lười, mềm mềm dựa vào đối phương chốc lát, hôn vành tai cách mình gần nhất, rồi đứng thẳng lưng lại “Nấu cơm trước đã.”
Lôi Thiết buông hắn ra, tiếp tục lặt rau “Có tính toán gì không?”
Tần Miễn không để tâm lắm “Một tiểu nhân vật thôi, không đáng để chúng ta lưu tâm. Bữa nay ta đột nhiên xuất hiện trước mặt nó cũng đủ khiến nó thấy ác mộng hai ngày. Nếu nó học được thông minh thì thôi, nếu lại dám chọc tới trên đầu ta, hừ, ta sẽ bắt nó hối hận vì đã sinh ra trên đời.”
Lôi Thiết chẳng ừ chẳng hử, ở một góc độ Tần Miễn nhìn không tới, đôi con ngươi trở nên sắc lạnh u ám, tràn ngập nguy hiểm.
“A Thiết, chúng ta có cần mua thêm chiếc xe nữa không?” Tần Miễn nghĩ đến việc Lôi Thiết muốn lập nghiệp, trong nhà chỉ có một chiếc xe quả thật không đủ.
Lôi Thiết lắc đầu “Chờ ta làm ra tiền sẽ mua cho ngươi.”
Tần Miễn cười khẽ, trong lòng hớn hở tràn đến trong mắt, ung dung nói: “Được, ta chờ. Nhưng ta ngại nhìn mấy chiếc xe vài trăm ngàn đó nghen. Ha ha ha…”
Lôi Thiết bất đắc dĩ mà cưng chiều nhìn tức phụ nhà mình, xem thường y vậy sao?
“Ừm, phải mua xe ít nhất hơn một triệu.”
Tần Miễn tò mò “Huynh nghĩ ra muốn làm gì chưa?”
Khoé miệng Lôi Thiết giật giật nhẹ khó thấy “… Vẫn chưa.”
Tần Miễn cúi đầu cười trộm, biểu cảm nam nhân khổ sở vì suy nghĩ mới mẻ và buồn cười quá trời. Bất quá, để tránh tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông, hắn rất tốt bụng lảng sang chuyện khác “Buổi tối không nên ăn quá no, ba món chẳc đủ rồi nhỉ? Rồi cắt thêm một đĩa trái cây nữa.”
“Nghe lời ngươi.”
Cơm nước nấu xong, Tần Miễn đánh thức hai đứa con.
Sau bữa tối, một nhà bốn người ba thú cưng vào không gian tản bộ tiêu thực, Lôi Thiết dặn hai đứa nhỏ đến mười giờ phải lên giường ngủ, rồi kéo tức phụ về phòng, hối hắn đi tắm.
Tần Miễn tắm rửa xong đi ra, bị nam nhân nhét cho cái laptop, địa chỉ đang truy cập là trang web xe hơi.
“Chọn chiếc xe ngươi thích đi.” Lôi Thiết nói xong, giống như không có việc gì đi vào phòng tắm.
Hiện tại, tiền tài đối với Tần Miễn và Lôi Thiết thật sự không tính là gì, không nói bên trong không gian tự sản sinh vô số thiên tài địa bảo, nội kim ngân châu báu Hoàng đế ban thưởng, tổng giá trị ít nhất cũng mấy trăm triệu. Nhưng Lôi Thiết tự mình kiếm tiền mua quà thì ý nghĩ rất khác. Tần Miễn cười cười trèo lên giường, tựa vào đầu giường, nghiêm túc chọn xe.
Lôi Thiết tắm rất nhanh, chỉ mặc cái áo tắm màu trắng, trên người còn tản hơi nóng.
Tần Miễn đang nhìn chằm chằm màn hình, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn tường dịu nhạt rất mê người.
Lôi Thiết khép màn lại, tới ngồi xuống kề bên hắn, kéo người tựa vào ***g ngực mình, cằm dưới kê lên vai tức phụ.
“Có thích chiếc nào không?”
“Tạm thời nhìn trúng hai chiếc, cái này và…”
Tần Miễn vươn ngón tay chỉ ảnh trong màn hình. Vì động tác này, áo tắm buộc hờ lỏng ra, tại vị trí của Lôi Thiết vừa vặn có thể nhìn đến phong cảnh như ẩn như hiện sau lớp áo, hơi thở trở nên nặng nề, bàn tay to đặt ở hông tức phụ lần mò vào, cởi bỏ dây lưng áo.
Dù đã mở máy điều hoà, nhiệt độ trong phòng phảng phất như tăng lên vài độ, Tần Miễn xấu xa lấy cùi chỏ thúc nhẹ bụng y, hậu quả tự làm bậy chính là lập tức bị đè ra giường…
Ăn xong bữa sáng, Lôi Thiết lái xe đưa Lôi Duệ Lân đến trường quay.
Tần Duệ Kỳ chưa đi cùng, tối qua cậu tìm trên mạng vài quyển sách về kỹ thuật diễn xuất, định hôm nay tới nhà sách mua.
Tần Miễn dọn dẹp nhà bếp xong, dẫn cậu ra ngoài. Ba con thú Kim Mao, Nhất Điểm Bạch, Kim Điêu bị ‘giam’ mãi trong không gian cũng không tốt nên dẫn theo. Vào hôm chuyển đến nhà mới, Tần Miễn dùng linh quyết thu nhỏ hình thể bọn nó, cũng nguỵ trang Nhất Điểm Bạch thành một chú chó Rottweiler, Kim Mao thành Retriever lông vàng, chim ưng thuộc nhóm động vật quốc gia bảo vệ cấp hai, bị hắn ngụy trang thành chim két.
Kim Điêu không muốn bay trên không, đứng trên lưng Nhất Điểm Bạch.
Hai người ba động vật vừa xuất hiện dưới lầu liền nhận được sự chú ý của các hộ khác trong tiểu khu, âm thầm cảm thán nhà này nuôi lắm thú cưng quá. Có người còn lén dùng điện thoại chụp hình Kim Điêu và Nhất Điểm Bạch, up lên weibo.
Tần Miễn và Tần Duệ Kỳ không để ý.
Tần Duệ Kỳ tra được địa chỉ nhà sách cách tiểu khu họ ở không xa, nhiều nhất là hai dặm. Tần Miễn dứt khoát dẫn đại nhi tử đi bộ đến đó, thuận tiện làm quen hoàn cảnh chung quanh.
Dọc đường, tạo hình của Nhất Điểm Bạch và Kim Điêu giành được không ít cái quay đầu nhìn.
Hiệu sách thuộc loại nhà sách linh động, tập hợp thư viện, bán sách và quán cà phê sách, hoàn cảnh yên tĩnh mà ưu nhã. Tần Miễn dặn bọn Nhất Điểm Bạch chờ ở ngoài cửa, nhờ nhân viên ngồi quầy giúp trông chừng một chút, từ trong có thể thấy bọn nó qua cửa kiếng.
Nhân viên ngồi quầy là một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi, rất khó từ chối lời thỉnh cầu của soái ca, mặt mày ửng đỏ, cười ngọt ngào “Được, anh cứ yên tâm.”
Tần Duệ Kỳ nhìn cô, nắm chặt tay Tần Miễn “Ba ba, chúng ta vào thôi.”
Cô gái giật mình nhìn nhìn Tần Miễn, lại ngó ngó Tần Duệ Kỳ, không thể tin soái ca còn rất trẻ mà có con trai lớn thế.
Tần Miễn buồn cười, xoa nhẹ đầu đại nhi tử “Nhóc con ranh ma.”
Hắn dẫn con trai đi chọn sách nội dung diễn xuất trước, rồi lại qua chọn sách kể truyện.
“Grừ! Grừ!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn giữa tiếng sủa của Nhất Điểm Bạch, tiếng gầm rú của Kim Mao, hai cha con vội vàng chạy ra.
Nhất Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu đang trừng mắt với một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái tóc ngắn luống cuống đứng một bên.
“Thật ngại, xin hỏi vì sao lại thế này?” Tần Miễn nhíu mày, khách khí hỏi cô gái tóc ngắn.
Cô gái vội giải thích “Chỉ là hiểu lầm, quý cô này muốn ôm chó của anh một chút, rồi thì….”
Tần Miễn sáng tỏ. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch sẽ không nhận sự đụng chạm của người xa lạ.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, người nam kia đột nhiên hung dữ mở miệng “Thằng nhóc thối, là mày ư?”
Tần Miễn quay đầu, người nam trẻ tuổi đang mắng con trai lớn của hắn. Vẻ mặt hắn tối lại, ôm vai nhi tử, lạnh lùng nhìn đối phương “Anh bị gì vậy?”
Lục Vân Chiêu đánh giá hắn, giận quá hoá cười “Anh hỏi tôi bị sao á? Thằng nhóc này hại bản thiếu phơi dưới trời nắng nóng hơn một giờ, các người quên, bản thiếu vẫn không quên đâu.”
“À!” Tần Miễn gật gật đầu “Hoá ra người lúc trước muốn cướp đồ của con trai tôi là anh.”
“Anh!” Cánh tay Lục Vân Chiêu ôm bạn gái siết chặt, vẻ mặt hơi chật vật “Đừng có nói lảng! Thằng nhóc này hại tôi và vài người bạn phơi nắng lâu như vậy, món nợ này tính sao đây.”
Tần Miễn khẽ cười, nhìn nhìn con trai.
Tần Duệ Kỳ ăn nói nề nếp: “Là anh muốn gây bất lợi cho em trai tôi trước, em trai tôi mới ra tay tự vệ. Dù thưa chuyện này đến đâu thì cũng là chúng tôi có lý.”
Lục Vân Chiêu sửng sốt. “Em trai tôi”? Chẳng lẽ anh em song sinh? Hắn ta quan sát kỹ lại, phát hiện tuy vẻ ngoài thằng nhỏ này với thằng nhỏ điểm huyệt bọn họ giống nhau như đúc, nhưng khí chất thì bất đồng.
Tần Duệ Kỳ không may mảy sợ hãi khi đối diện với một người lớn, bình thản nói: “Nhìn anh phong thái bất phàm, hẳn là xuất thân danh môn thế gia, chẳng lẽ không phân rõ đạo lý đó ư?”
Không biết là cô bé này trong đám người vây xem kinh hô một câu: “Cậu nhóc đẹp trai lắm!”
Người tụ lại xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Lục Vân Chiêu thẹn quá thành giận, âm u nhìn chằm chằm Tần Miễn, nhịn xuống một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Vẫn chưa thỉnh giáo quý tính của anh?”
Tần Miễn thản nhiên nói: “Tần Miễn.”
Lục Vân Chiêu lại hỏi: “Người địa phương?”
“Phải.” Tần Miễn thẳng thắn.
Lục Vân Chiêu thâm trầm nói: “Tôi họ Lục, tên Lục Vân Chiêu.”
Tần Miễn như cười như không.
Lục Vân Chiêu cổ quái hỏi: “Anh chưa từng nghe tên tôi à?”
Tần Miễn: “Ha ha.”
Ai chẳng biết ‘Ha ha’ là có ý giả ngu, sắc mặt Lục Vân Chiêu đột nhiên tím lịm, lạnh giọng nói: “Chờ đấy!” Nói xong, cả bạn gái cũng bỏ, nghênh ngang mà đi.
Cô gái trẻ tuổi hung dữ trừng mắt với Tần Miễn, nhấc đôi gày cao gót 8cm đuổi theo “Lục thiếu, chờ em với!”
Tần Miễn và Tần Duệ Kỳ đều không để khúc nhạc đệm này trong lòng, trở vào tiếp tục chọn sách. Trước đó Tần Miễn đã hỏi Nhất Điểm Bạch chuyện xuyên việt trở lại đây, Nhất Điểm Bạch cũng không biết rõ, nhưng theo phân tích của Tần Miễn, có lẽ do Nhất Điểm Bạch có chấp niệm với thời không này, hoặc là thời điểm Nhất Điểm Bạch tiến giai, thu hút sức mạnh quá lớn làm xé rách thời không. Không chừng lần Nhất Điểm Bạch tiến giai tiếp theo sẽ lại như thế, nên nhiều mua sách một chút, xem không hết thì có thể cất vào không gian, sau này từ từ xem.
-Hết chương 217-
——-