Từ hôm gặp lại Tần Miễn, lo đối phương sẽ gây khó dễ, Tần Liêm vẫn luôn khiếp đảm bất an, mỗi lần nhìn thấy Tần Vĩnh Thành đều phải cẩn thận quan sát sắc mặt ông, cân nhắc Tần Miễn có liên lạc với ông ấy không.
Tần Vĩnh Thành lăn lộn ở thương giới nhiều năm, cặp mắt đã luyện thành hoả nhãn kim ***, thu hết những động tác nhỏ của Tần Liêm vào đáy mắt, tuy biết trong lòng nó có chuyện gì đó, nhưng vẻ mặt lo sợ rụt rè khiến ông vừa thấy liền nổi trận lôi đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tần Liêm!”
Đôi đũa trong tay Tần Liêm giật bắn, rớt xuống sàn nhà trắng bóng loáng phát ra hai tiếng giòn vang.
Người làm nghe được tiếng động đi tới, thấy hai cha con ông chủ đang giương cung bạt kiếm, cũng không dám bước lên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ba, con xin lỗi.” Tần Liêm vội vàng nhặt đũa lên, đặt sang một bên, nặn ra nụ cười gượng gạo “Hai ngày nay hơi bị mất ngủ…”
“À? Vì sao lại mất ngủ?” Tần Vĩnh Thành lạnh nhạt hỏi, chậm rãi uống một ngụm canh, ánh mắt sắc mặt vẫn đặt lên Tần Liêm, tràn ngập ý nghiên cứu.
“Không có gì. Hai ngày nữa là sinh nhật của Lưu thiếu, con vẫn chưa biết lấy gì làm quà sinh nhật cho cậu ấy nên có chút phát sầu.” Tần Liêm nhanh chóng tìm cớ.
Tần Vĩnh Thành hừ lạnh một tiếng, trong lòng than thở, thấy hơi vô lực. Sản nghiệp Tần gia quật khởi trong tay cha ông, phát dương quang đại trong tay ông, ông vô cùng lo lắng sau cùng sẽ huỷ trong tay đứa con này. Nhưng Tần Miễn không rõ tung tích, giờ ông chỉ còn lại đứa con này, sản nghiệp Tần gia không giao cho Tần Liêm chẳng lẽ cho một người ngoài? Nhưng biểu hiện của Tần Liêm khiến ông rất không hài lòng. Ánh mắt Tần Vĩnh Thành càng lúc càng sâu xa, nhịp tim Tần Liêm đập cũng càng lúc càng nhanh. Gã biết Tần Vĩnh Thành chướng mắt mình, càng thêm hạ quyết tâm không để ổng biết Tần Miễn đã quay lại.
Tần Vĩnh Thành nghĩ có lẽ nên cưới cho đứa con này một người vợ tài giỏi, sau đó giao cơ nghiệp của Tần gia cho con dâu xử lý. Nhưng nếu làm vậy thật, Tần thị họ nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới kinh doanh, thậm chí của cải Tần gia sẽ lọt vào tay người ngoài.
Lúc này, trong lòng Tần Vĩnh Thành chợt động. Hiện tuổi ông vẫn chưa quá lớn, thân thể cũng không tệ, nếu bồi dưỡng cháu nội thật tốt…
Bà Tần, Mạc Phỉ Phỉ hoà giải “Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi, có chuyện gì đợi cơm nước xong rồi nói.”
Sắc mặt Tần Vĩnh Thành dịu đi, nhìn Tần Liêm, nói thấm thía “Con là con trai độc nhất của chúng ta, Tần gia ta còn phải dựa vào con, đừng làm cho ta và mẹ con thất vọng.”
Tần Liêm nhanh chóng tỏ thái độ: “Dạ. Thưa ba, con sẽ cố gắng.”
Cơm nước xong, Tần Liêm đến công ty, Tần Vĩnh Thành gọi Mạc Phỉ Phỉ vào thư phòng, gọn gàng dứt khoát “Tuổi A Liêm không còn nhỏ mà vẫn chưa định tính, nên cưới vợ về để quản lý nó.”
Mạc Phỉ Phỉ rất hiểu con trai bà, tưởng rằng Tần Vĩnh Thành đột nhiên nói vậy là vì phát hiện Tần Liêm có quan hệ mập mờ với vài nữ nhân viên trong công ty, lập tức phụ họa gật đầu “Em cũng nghĩ vậy, đang tính đề cập với anh. Anh có nhìn trúng người nào chưa?”
Dù là người bên gối cũng rất khó nhìn thấu Tần Vĩnh Thành “Nghe em nói, chắc đã chọn được rồi?”
Mạc Phỉ Phỉ đã gần năm mươi, phong vận mặn mà, cười nhẹ dịu dàng, toát ra sự quyến rũ thành thục “Phải, anh cũng có biết, là cháu gái của chị dâu em, Nhã Ca.”
“Khâu Nhã Ca?” Tần Vĩnh Thành nhìn bà với ý vị sâu xa, ôn hòa nói “Con bé Nhã Ca đúng là không tệ, vừa đẹp vừa thông minh, nhưng hiện tại nói chuyện này vẫn hơi sớm. A Liêm là con trai duy nhất của chúng ta, nên cẩn thận chọn vợ cho nó. Tháng sau là kỷ niệm bốn mươi năm thành lập công ty, đến đến đó làm bữa tiệc rượu, mời nhiều bạn bè đến dự một chút.”
Ánh mắt Mạc Phỉ Phỉ chợt lóe, cười gật đầu “Cũng là anh suy nghĩ chu đáo.”
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.
Hai ngày này bất kể Lôi Thiết đi đâu cũng đều ôm khư khư cái laptop, không cho Tần Miễn nhìn lén, mặc Tần Miễn chê cười y có phải lén lút xem ‘trang web cấp ba’ hay không, y vẫn quyết không để Tần Miễn xem. Tần Miễn bèn tiếp nhận công việc của y, mỗi ngày đưa đón Lôi Duệ Lân đến phim trường. Lôi Thiết thì ở nhà. Tần Duệ Kỳ có khi đi theo Tần Miễn, có khi ở lại giữ nhà với Lôi Thiết.
Hôm nay, Tần Miễn cũng đưa Lôi Duệ Lân đến trường quay, nào ngờ phát hiện bầu không khí cả đoàn phim rất nặng nề, sắc mặt Trần Dược tối tăm, đứng trước máy giám sát, liên tục hút thuốc. Trương Khung cũng đeo vẻ nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Miễn nhỏ giọng hỏi một thợ trang điểm mình quen.
Người trang điểm lắc đầu, thấp giọng nói: “Không rõ nữa. Vừa rồi Trần đạo nhận một cuộc điện tới, sau đó liền như vậy.”
Tần Miễn chú ý thấy ánh nhìn của Trương Khung xẹt qua con trai mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ liên quan đến con hắn? Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Trần Dược và Trương Khung, cười cười chào hỏi “Trần đạo diễn, Trương phó đạo diễn, chào buổi sáng.”
Vẻ mặt Trần Dược dịu đi chút “Hai người đến rồi.”
Trương Khung chỉ nhàn nhạt gật gật đầu đáp lại, ra hiệu một ánh mắt cho Trần Dược.
Trần Dược coi như không thấy, nhíu mày suy tư.
Tần Miễn nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trương Khung thấy Trần Dược không lên tiếng, đành tự mình mở miệng “Tần tiên sinh, nếu cậu đã hỏi, tôi cũng nói thẳng. Có phải nhà các anh từng đắc tội với ai không?”
Người đầu tiên Tần Miễn nghĩ đến là Tần Liêm “Vì sao lại hỏi vậy?”
Trương Khung nói: “Vừa rồi chúng tôi nhận được một cuộc điện, yêu cầu chúng ta đổi…” Sợ đứa nhỏ thương tâm, ông chỉ nhìn Lôi Duệ Lân để ám chỉ “Nếu không nhà đầu tư sẽ rút kinh phí đầu tư về.”
Tần Miễn nhướng mày.
Lôi Duệ Lân cũng nhướng mày, động tác giống như đúc phụ thân nhóc, hiển nhiên nghe hiểu lời của Trương Khung, nhưng vẫn bình thản như cũ.
Trần Dược thấy được, càng thêm quý mến nhóc. Nhưng gã cũng không dám nói nhất định có thể tiếp tục dùng Lôi Duệ Lân. Ngộ nhỡ bên đầu tư Phương Triệu rút tài trợ về trong lúc này, một mặt sẽ bất lợi cho việc tuyên truyền đối sau này của bộ phim Mặt khác, nếu trong khoảng thời gian ngắn không tìm được người đầu tư mới, sẽ tạo thành tổn thất nghiêm trọng.
Trương Khung cho rằng trong tình huống này, nếu Tần Miễn hiểu biết lý lẽ, nên chủ động để con trai thối lui, nào ngờ chỉ thấy đối phương bình thản hỏi: “Nhà đầu tư bỏ vốn bao nhiêu?”
Trương Khung sửng sốt. Trần Dược cũng bất ngờ nhìn sang, nghĩ đến một khả năng, theo bản năng đứng thẳng lưng lên.
“Tám mươi triệu.” Trương Khung đáp.
Tần Miễn gật đầu “Để tôi đầu tư thì sao?” Không chỉ là giành lại tiếng nói cho con trai, hắn thật sự xem trọng bộ phim điện ảnh này. Bộ phim vô luận là đạo diễn, dàn diễn viên hay kịch bản, đều là hạng nhất, không thể nào không sinh lời.
Trần Dược và Trần Dược chấn động.
Trần Dược làm thế mời, nghiêm mặt nói: “Chúng ta vào trong rồi bàn.”
Vào phòng hoá trang gần nhất, gã hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên.” Tần Miễn nói “Quả thật chuyện có khả năng là nhằm vào chúng tôi mà ra. Bất quá tôi muốn hỏi một câu, nếu tôi đảm bảo chi tiền đầu tư đúng hạn, những mặt khác liệu bị ảnh hưởng không?”
“Sẽ không.” Trần Dược khẳng định “Trần Dược tôi tuy không tính là có quyền có thế, nhưng cũng không phải dạng mặc người cầm nắn.”
Tần Miễn không nghi ngờ, không thể xem thường nhân mạch của một đạo diễn nổi tiếng.
“Tốt lắm. Tạm thời tôi chuyển hai triệu cho các anh trước, các anh tiếp tục quay. Phần tiền còn lại, trước khi trời tối sẽ chuyển vào.”
Nói xong, hắn cũng mặc kệ phản ứng của Trần Dược và Trương Khung, cúi đầu hỏi tiểu nhi tử “Duệ Lân, ta cần ra ngoài một chút, mình ngươi ở đây không thành vấn đề chứ?”
Lôi Duệ Lân tùy ý đút tay vào túi quần, không hề lo âu, cười tủm tỉm nói: “Ba ba yên tâm.”
Tần Miễn hỏi số tài khoản xong, gật đầu chào Trần Dược, Trương Khung, xoay người rời đi.
Trần Dược và Trương Khung hai mặt nhìn nhau.
Một giờ sau, điện thoại nhận được tin nhắn báo trong tài khoản của Trần Dược tăng thêm hai triệu tệ, Trần Dược và Trương Khung mới an lòng. Hiện không cần lo Tần Miễn lừa họ nữa, bởi vì hai bên còn chưa ký hợp đồng mà Tần Miễn đã chuyển hai triệu vào. Nói câu không dễ nghe, lỡ như Tần Miễn dám lừa bọn họ, hai triệu này cũng đừng mong rút lại.
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, tiếp tục quay phim.
Lúc ăn cơm giữa trưa, Trần Dược và Trương Khung đều rất săn sóc Lôi Duệ Lân. Lôi Duệ Lân hiểu chuyện, cũng không làm kiêu đòi hỏi này nọ.
Lại nói đến Tần Miễn đã chuyển hai triệu cho đoàn phim, hiện đang ở trong không gian đào một gốc nhân sâm hơn 500 năm tuổi. Hắn nhớ trước kia từng có một củ nhân sâm 300 năm tuổi nặng 305 khắc(1) bán được mười triệu mềm muội tệ(2). Nhân sâm hơn 500 năm này của hắn nặng 589 khắc, càng thêm quý hiếm, hơn nữa sinh trong không gian, chất lượng thượng hạng, ít nhất cũng đáng hai mươi triệu tệ. Nếu trên thị trường đột nhiên xuất hiện quá nhiều nhân sâm 500 năm nhất định sẽ gây chú ý, nên hắn chỉ định bán một gốc.
Bởi vì thời gian gấp gáp, hắn không cầm bán nhân sâm ở công ty đấu giá mà liên hệ trực tiếp với một công ty dược có danh tiếng, chào giá ba mươi triệu, trải qua cò kè mặc cả, cuối cùng thành giao với giá hai mươi tám triệu.
Rời khỏi công ty dược kia, Tần Miễn giải trừ thuật dịch dung, lẫn vào biển người mênh mông, ai cũng đừng hòng tìm được hắn.
Tiếp đó, hắn và Lôi Thiết lại cải trang, chia ra bán ba khối ngọc và hai món trang sức châu báu tại ba thành phố khác nhau, gom được một trăm triệu.
Không đến bốn giờ, hắn lại xuất hiện ở phim trường, tìm Trần Dược ký kết hợp đồng rồi chuyển bảy mươi tám triệu cho đoàn phim.
Trần Dược và Trương Khung hoàn toàn yên tâm.
Còn lại hai mươi hai triệu, Tần Miễn đưa Lôi Thiết mười hai triệu làm vốn lập nghiệp. Lôi Thiết nghiêm túc nói “Tức phụ, tiền này xem như ta mượn”, dáng vẻ rất đáng yêu, Tần Miễn nhịn không được bổ nhào vào y, rồi bị nhào lại như dự đoán…
Tần Miễn nằm sấp trên người Lôi Thiết, ấn ấn sờ mó cơ ngực rắn chắc, nghe hơi thở đối phương lúc nhanh lúc chậm theo động tác tay của mình, vui vẻ cười ra tiếng.
“Đừng quậy.” Giọng Lôi Thiết khàn khàn, vỗ mông hắn một cái, ý cảnh cáo.
Tần Miễn nhớ tới chính sự còn chưa xử lý, trở người ngồi dậy “Di động của ta đâu rồi?”
Lôi Thiết cầm hai di động đặt ở tủ đầu giường lên, so sánh một chút rồi đưa một chiếc cho hắn. Di động của hai người họ giống hệt nhau, chỉ cài hình nền khác nhau.
Tần Miễn bấm số của Tần Liêm “Tần Liêm, chuyện hôm nay có phải mày giở trò quỷ không?”
Tần Liêm chả hiểu ra sao cả “Chuyện gì?”
Tần Miễn nghe giọng điệu nó không giống như làm bộ, liền nghĩ đến một người đáng nghi khác.
“Hắn không nhận?” Lôi Thiết móc lấy chân hắn, để hắn dịch dịch lên trên.
Tần Miễn kết thúc cuộc gọi, trong mắt chợt lóe tia sáng lạnh, cười âm u “Chắc ta đổ oan cho nó rồi. Là Lục, Vân, Chiêu.”
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên. Dãy số hiện ra có chút quen mắt.
“A lô?”
“Tần tiên sinh, chào anh, tôi là Lâm Phong.”
“Lâm tiên sinh? Xin chào, có chuyện gì sao?” Tần Miễn hơi bất ngờ.
Lâm Phong nói: “Gần đây sức khoẻ của tôi tốt lên nhiều, rất muốn bày tỏ lòng cảm kích của mình. Ngoài ra một người bạn của tôi biết được y thuật của Tần tiên sinh cao minh, rất muốn làm quen với Tần tiên sinh, muốn tôi giới thiệu hắn cho anh, không biết Tần tiên sinh có nể mặt mũi tôi không?”
Có lẽ nhà bọn hắn sẽ sinh hoạt lâu dài ở thời hiện đại, phát triển vài mối quan hệ giao tế là cần thiết. Tần Miễn không suy nghĩ bao lâu, liền đồng ý “Dĩ nhiên là được.”
“Lần này chúng ta sẽ tham dự buổi sinh nhật tụ hội của một vị ‘thái tử’, thời gian là bảy giờ tối mai. Hay là xế chiều ngày mai tôi đến đón Tần tiên sinh nhé?”
“Không cần đâu, tôi có xe, sáu giờ gặp nhau tại quảng trường Thanh Minh được không? Được, hẹn gặp lại.” Tần Miễn sẽ không dễ dàng tiết lộ địa chỉ nhà mình.
-Hết chương 218-
Chú giải:
(1) Khắc: gram trong tiếng Anh.
(2) Mềm muội tệ (đọc là Ruan Mei Bi): cách đọc hài của nhân dân tệ (RMB)
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]