Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 33

Lôi Thiết là người chăm chỉ, đất đai đã sớm được y cày tơi xốp, đầu tiên cần tưới nước, cam đoan hàm lượng nước trong thổ nhưỡng. Chỉ là Tần Miễn cơ thể bé nhỏ, mới gánh một chuyến nước, nước trong hai thùng đều chỉ múc nửa thùng mà bả vai vẫn bị cấn đau đến nhe răng.

Lôi Thiết nhướng mày, lấy đi đòn gánh trong tay hắn “Trở về.”

“Nhưng mà…” Tần Miễn xoa xoa bả vai, khó xử nhìn ruộng vườn. Quả thật hiện tại hắn không đủ sức làm việc nặng nhọc, nhưng hắn là nam nhân, không thể áo đến thì mặc cơm đến há mồm, dù sao cũng phải làm gì đó cho cái nhà này. Nếu không thể làm việc đồng áng, vậy làm thứ hắn am hiểu.

“Vậy ta về trước. Nơi này giao cho huynh? Huynh lo được không?” Hắn hơi hoài nghi. Xem dáng vẻ Lôi Thiết, mười năm y rời đi tuyệt đối không phải sống bằng ruộng đất.

Lôi Thiết nhẹ nhàng bâng quơ “Ta từng đi theo một vị lão nông.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn chú ý thấy ảm đạm trong mắt y chợt lóe rồi biến mất, mấp máy môi. Lôi Thiết xuất thân nông gia, tay nghề làm ruộng lại học từ người ngoài, đúng là một sự thật đáng buồn. Quá khứ mười năm của y hiển nhiên không phải những trải nghiệm gì vui vẻ, tuy hắn rất tò mò, nhưng giờ không phải lúc hỏi. Chỉ là nhìn tia ảm đạm vừa rồi làm hắn hơi lưu tâm.

Hắn tiến lên hai bước, dùng sức vỗ vai Lôi Thiết, nghiêm mặt nói: “Đã qua rồi. Mặt trời xuống núi phải về nhà.”

Lôi Thiết gật đầu, nhìn bả vai mình một cái.

Tần Miễn vội về nhà. Việc làm ruộng giao cho Lôi Thiết, nhưng hắn cũng không phải ăn không ngồi rồi. Hắn cầm bút chì và chồng giấy trắng lần trước mua ở trấn trên ra, ngồi sấp tại bàn cơm suy nghĩ vài khả năng kiếm tiền ở kiếp này. Lôi Thiết dựa vào thể lực kiếm tiền, hắn thì dựa vào trí nhớ kiếm tiền. Kỳ thật trong lòng hắn đã có kế hoạch sơ bộ để phát tài làm giàu, song kế hoạch này quá lớn, nhân thủ tài chính hiện đều không đủ, rất khó triển khai, chỉ có thể từ từ tiến hành.

Không nghĩ xa nữa, lo tốt chuyện trước mắt hẵng nói.

Hắn tìm một cây gỗ thẳng làm thước, cầm bút chì vẽ vẽ viết viết ra giấy, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới ngẩng đầu, vừa lòng nhìn hình vẽ. Phải nhờ mấy thứ này kiếm thêm chút bạc á.

Sắc trời còn sớm, hắn lôi một tờ giấy khác ra, nằm sấp trên bàn vẽ tiếp, sơ đồ thiết kế tủ bát bàn ghế với phong cách hiện đại dần dần xuất hiện trên giấy. Thứ này hắn không đem bán, mà tính sau khi xây nhà xong sẽ đặt người làm cho chính mình dùng. Là một người thời hiện đại, hắn càng quen hiện đại hoá đồ dùng trong nhà. Rãnh rỗi không có việc làm, hắn dứt khoát lấy sách thiết kế lưu giữ ra tham khảo.

“Tức phụ, ta đã về.” Lôi Thiết nhìn người đang cúi đầu viết viết, vật kỳ lạ dùng để viết chữ trong tay đối phương gây sự chú ý của y. Mâu quang chợt lóe, không làm kinh động tức phụ, y lui về sau vài bước, hô một câu mới đến gần. Trên bàn, giấy vẫn còn, nhưng vật để viết đã không thấy đâu.

“Hôm nay sớm nhỉ.” Tần Miễn hoạt động gân cốt một chút, đứng lên, thuận tay cầm cuốc trong tay y để qua một bên “Huynh đi rửa mặt chải đầu trước, cơm nấu xong rồi, ta đi xào rau.”

Lôi Thiết dắt trâu ra ao uống nước, cột trâu về chỗ cũ, lại khiêng một bó rơm nhỏ cho nó, rồi mới vào bếp lấy nước rửa mặt.

Tần Miễn làm nóng nồi mới đổ mỡ vào “Ta nghĩ ra một cách kiếm tiền, ngày mai cần đi trấn trên một chuyến.”

“Cùng đi.” Lôi Thiết.

“Ruộng nương lo xong rồi?” Tần Miễn hỏi.

“Chưa.”

Tần Miễn do dự một chút, biết Lôi Thiết sẽ không để hắn một mình đi trấn trên “Vậy thôi đi. Ài, nếu biết võ thì tốt quá, bắt huynh theo ta lên trấn hoài cũng không tiện.”

“Ta dạy ngươi.” Lôi Thiết thình lình thốt ra một câu.

Tần Miễn bất ngờ, cả kinh, giọt nước trên tay nhỏ vào nồi dầu, ‘tách tách’ vang lên, một giọt mỡ bắn tung tóe văng vào mu bàn tay, nóng đến hắn suýt nữa ném luôn cái sạn trong tay.

“Huynh biết võ công?” Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Lôi Thiết.

“Ừ.” Lôi Thiết cau mày, cầm tay hắn lên, xoa nhẹ chỗ mu bàn tay, giọng điệu bình thản cứ như biết võ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Tần Miễn cầm ngược lại tay y, gương mặt khó nén vui mừng “Tốt quá a! Chừng nào mình bắt đầu học?” Nam nhân nào chưa từng ôm giấc mộng võ lâm? Lôi Thiết có võ công đối với hắn không khác nào trên trời rớt vàng.

Lôi Thiết chỉ cái nồi ý bảo “Xào rau trước. Chờ nhà xây xong hãy nói.”

“Tại sao?” Nồi nóng đến bốc khói, Tần Miễn vội đổ rau củ đã xắt rửa vào “Ngày mai dạy luôn không được hở?”

Hắn giật giật tay Lôi Thiết, ý bảo y đừng vội ra ngoài.

Lôi Thiết thuận thế ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước lòng bếp, thêm củi vào lò “Ta không muốn để người ngoài biết việc này. Tập võ bước đầu cần luyện trung bình tấn. Nhà xây xong có thể luyện trong sân.”

Y nói rất có lý, Tần Miễn chỉ đành tiếc nuối à một tiếng, nhưng tâm tình kích động vẫn chưa bình tĩnh trở lại, nghĩ tới một mai hắn chẳng những tự bảo vệ được mình, còn có thể hành hiệp trượng nghĩa thì hưng phấn không thôi, càng thêm hiếu kì quá khứ của Lôi Thiết, tay không quên đảo thức ăn trong nồi, “Công phu của huynh do ai dạy? Học bao lâu? Có thể lấy một địch mười không?”

Lôi Thiết dừng một chút “Lấy một địch mười không thành vấn đề. Về sau lại nói.”

Tần Miễn hơi mất mác, nhưng hắn không phải người không có lý trí, rất nhanh liền ném thất vọng ra sau đầu. Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng thấy Lôi Thiết luyện võ, nghĩa là Lôi Thiết cố ý giấu hắn. Nhưng hôm nay y phơi bày, không phải thuyết minh quan hệ giữa họ đang dần thân cận hơn sao? Nghĩ vậy, tâm tình lại tốt lên “Vậy từ ngày mai ta tiếp tục chạy bộ rèn luyện thân thể, xây dựng trụ cột tốt. Huynh là sư phụ sau này phải dốc lòng chỉ dạy đấy.”

“Được.”

Tâm trạng Tần Miễn tốt, nhìn y càng thuận mắt, cười cười với y, đào một củ khoai lang thơm ngào ngạt từ dưới lớp tro của lòng bếp, khoai nóng bỏng tay, hắn vội ném cho y “Chôn vào lúc nấu cơm, hẳn là chín rồi đó.”

Lôi Thiết thảy qua thảy lại củ khoai giữa hai lòng bàn tay, một lát sau bẻ thành hai nửa, đưa một nửa cho hắn.

Cơm nước xong, vẫn là Tần Miễn tắm rửa trước. Hôm nay trời lạnh, hắn không dám tắm ở ngoài trời, đành tắm luôn trong nhà. Nhưng nền nhà không phải xi măng hay gạch mà là đất cát, nước văng ra làm mặt đất ướt nhẹp cả nửa ngày không khô, bất tiện muốn chết.

“Ai, xem ra chỗ cần cải tạo còn nhiều lắm.” Tần Miễn ngâm mình trong thùng tắm, vốc nước tưới lên người, xuyên qua bức màn nhìn ra ngoài. Từ nơi này có thể thấy đèn đuốc trong thôn. Xung quanh đây chỉ có một hộ của họ, rất yên ắng, nhưng khiến hắn buồn bực là dù trong nhà chỉ có hai người, thậm chí một người trong đó còn không thích nói chuyện, thế mà hắn không cảm thấy quạnh quẽ chút nào. Ngược lại ngọn đèn lập loè từ gian nhà chính làm hắn thấy ấm áp.

Ngồi trong thùng tắm, hắn còn nghe được tiếng rửa chén bát của Lôi Thiết ở bếp, không khỏi bật cười.

Buổi tối không có hoạt động giải trí gì, rửa mặt xong, Tần Miễn lên giường nằm luôn.

Lôi Thiết tắm rửa ở trong nhà chính.

Tần Miễn còn có việc muốn nói, thúc giục: “Vào mau lên.”

Lôi Thiết khựng lại, chân đạp phải nước vung vẩy trên đất xém trượt, may là nhanh tay lẹ mắt nắm được mép thùng. Y nhìn thoáng qua cửa phòng mở toang, khẽ lắc đầu, động tác trên tay lại nhanh hơn.

Tần Miễn duỗi cổ nhìn ra vài lần, cuối cùng Lôi Thiết cũng bưng ngọn đèn tiến vào. Dưới ánh đèn mờ, tiểu tức phụ mong ngóng rướn sườn mặt ra, trông thật mông lung, khiến lòng người mềm nhũn.

Y lên giường, thổi tắt ngọn đèn.

Trong bóng đêm, Tần Miễn sáp đến gần y “Tập võ cần kiên trì bền bỉ, bỏ lâu không luyện sẽ thấy lạ. Hay là sáng mai chúng ta lên núi, huynh luyện lại võ công, ta cũng được chiêm ngưỡng phong thái đại hiệp của huynh, thế nào?”

Hắn nghe được tiếng sột soạt, sau đó một cánh tay của Lôi Thiết vòng qua người hắn, ôm lấy hắn. Toàn thân hắn tức thì cứng đờ. Lúc tỉnh táo bị người ôm với sau khi ngủ say bị người ôm hoàn toàn khác nhau có được không? Hắn ngọ ngoạy một chút, eo càng bị quấn chặt hơn.

“Vì sao muốn tập võ?”

“Tự vệ, cường thân kiện thể.” Hắn không cần nghĩ ngợi, đáp ngay.

Đỉnh đầu bị bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, cánh tay ôm eo hắn cũng nới lỏng, tiếng nói trầm thấp mà vững vàng vang lên sát bên tai “Ngủ. Ngày mai cần dậy sớm.”

Tần Miễn có loại cảm giác, nếu hắn giãy dụa Lôi Thiết sẽ càng ôm chặt hơn nên không động đậy, nhưng hắn cảm thấy vẫn phải giải thích một tí “Kỳ thật chúng ta không –”

Nói chưa dứt câu eo lại bị quấn chặt, thậm chí hơn đau nữa. Tần Miễn thỏa hiệp: “Nhẹ thôi.” Ôm đi, ôm đi, coi chừng ta sau khi luyện được chân truyền của ngươi sẽ khi sư diệt tổ.

Vì trong lòng có chờ mong, Tần Miễn tỉnh dậy rất sớm, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mới tờ mờ sáng. Hắn ngồi dậy, dùng sức đẩy nam nhân say ngủ bên cạnh “Dậy dậy, dậy mau lên.”

Lôi Thiết mở mắt ra, tay kê dưới gối đầu, thản nhiên nhìn hắn phi nhanh mặc quần áo, hai mắt y từ thanh tỉnh đến gian giảo, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng *** thần phấn chấn thân tâm sung sướng quả thật hiếm thấy.

“Huynh lẹ chút coi.” Tần Miễn quay đầu lại, thấy nam nhân kia vẫn lười biếng nằm dài, tăng cao âm lượng, ném quần áo y sang.

Lúc này Lôi Thiết mới ngồi dậy, không nhanh không chậm mặc quần áo. Lý y trên người xốc xếch lộ ra ***g ngực màu đồng sắc.

Tần Miễn không được tự nhiên dời tầm mắt, chạy đi rửa mặt.

Hai người thu dọn xong, vác cung tên và sọt lên lưng, dưới tia nắng ban mai sải bước về phía núi.

Thôn trang một mảnh yên tĩnh, không có người nào thức dậy sớm hơn họ.

Tới núi, hai người đi sâu vào trong.

“Ở đây đi.” Tần Miễn dừng chân, không chờ đợi được nữa.

Lôi Thiết không nói gì, buông cung tên và sọt xuống, đứng thẳng ở đó, khí thế trên người nháy mắt thay đổi. Nếu nói bình thường y trầm mặc như cây cối, thì lúc này y tựa như bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén, bờ môi nhếch lên cùng cơ bắp căng chặt đều tản mát ra khí tức bức người.

Tần Miễn chưa hoàn hồn trở lại từ chấn động này thì nhìn thấy Lôi Thiết bắt đầu biểu diễn một bộ quyền pháp, chiêu thức biến ảo nên hắn không nhìn rõ, nhưng chiêu thức biến hoá thất thường cùng lực độ uy vũ sinh phong cũng đủ để hắn rung động, tâm đập thình thịch, máu sôi sùng sục.

Lôi Thiết đánh xong bộ quyền pháp, ngẩng đầu, đối diện là một cặp mắt toả sáng lấp loé, đáy mắt nhất thời hiện ý cười mỏng manh.

-Hết chương 33-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình Luận (0)
Comment