“Quá lợi hại!” Tần Miễn bước nhanh tới trước mặt y, kích động bắt lấy tay y “Sau này ta nhất định nghiêm túc học, huynh phải tận tâm dạy ta đó!”
Lôi Thiết bình tĩnh nhìn cánh tay đang nắm tay mình, nhỏ, còn gầy nữa “Xem biểu hiện của ngươi đã.”
Tần Miễn sảng khoái nói: “Không thành vấn đề! Nếu ta đoán không sai, huynh rất thích ta – thích đồ ăn ta làm nhỉ? Hiện tại lượng cơm huynh ăn cũng ngang với một bữa lớn ở lão trạch. Từ nay về sau ta làm thêm vài món ngon cho huynh là được rồi ha?”
Lôi Thiết kinh ngạc, hình như tiểu tức phụ hiểu lầm ý y. Y nói ‘xem biểu hiện’ là chỉ tư chất luyện võ của tức phụ. Nhưng y định sửa đúng lại, khoé môi xẹt qua ý cười.
“Ừ. Sương sớm trên núi dày đặc, trở về.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Giày và gấu quần cả hai đều bị giọt sương trên cỏ cây thấm ướt.
Hai người nắm tay nhau xuống núi, Tần Miễn quen thói ngắm nhìn cảnh sắc trong rừng, hồn nhiên không nhận ra.
Về nhà, Tần Miễn lập tức chạy bộ vòng quanh nhà.
Lôi Thiết do dự một lát, không vội vã ra ruộng, cầm thùng dụng cụ, ngồi ở cửa, nắm bắt thời gian hoàn thành khâu cuối cùng của buồng xe gỗ, mỗi lần tiểu tức phụ hùng dũng oai vệ chạy ngang qua, y đều ngẩng đầu lên nhìn. Tần Miễn chạy năm vòng, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, hiểu đạo lý hăng quá hoá dở, sau khi rửa mặt thì đi làm bữa sáng.
Xe gỗ nhanh chóng hoàn thành. Nguyên bản Lôi Thiết chỉ tính làm xe ba bánh bình thường kéo hàng hoá. Dưới đề nghị của Tần Miễn tăng thêm thùng xe, thùng xe có thể tháo ra lắp vào, nếu chở củi rơm linh *** thì dỡ thùng xe để xuống tăng diện tích Nếu chở người, gắn thùng xe lên để che gió tránh mưa.
Tổng cộng mất hai ngày, một mình Lôi Thiết gieo hạt xong cho hai mẫu ruộng. Nửa mẫu rau củ, nửa mẫu lúa mì. Ruộng nước và ruộng cạn cơ bản là giống nhau nên sau khi dày công xử lý mẫu ruộng nước thì đều gieo trồng lúa mì.
Lo xong việc đồng áng, Lôi Thiết đến chỗ Trương Đại Xuyên hỏi thăm chuyện mua vật liệu xây dựng rồi lập tức lên trấn trên mua, chờ những người khác trong thôn qua xong ngày mùa là có thể khởi công.
Rất nhanh, người trong thôn đều biết Lôi Thiết muốn xây nhà mới. Thôn Thanh Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sự kiện lớn nhỏ đến mấy đều có thể truyền tới ồn ào huyên náo, hâm mộ có, ghen tị có, nói ra nói vào cũng chẳng ít.
Người bên lão trạch khẳng định cũng biết tin. Tần Miễn vẫn luôn phòng bị họ đến tìm ngược, dù ra vườn rau hái rau, hoặc là để Lôi Thiết đi, hoặc là cố tránh thời gian đụng mặt.
Nhưng vẫn tránh không khỏi.
Hôm nay, đang xào rau trong bếp, nghe xa xa truyền đến giọng nói chói tai của nữ nhân, khoé miệng Tần Miễn không nhịn được nhếch lên.
“Đại ca, đang cho trâu ăn ạ.”
Ba người Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị dắt tay nhau mà đến. Triệu thị cười mỉm chào hỏi, Tiền thị cũng cười tít mắt.
Chỉ có Đỗ thị nghiêm mặt. Khuôn mặt bà hẹp dài, xương gò má nhô ra, môi cũng mỏng, khi nhếch mép miệng không tự giác hếch xuống, trông có vẻ chua ngoa.
Động tác tán rơm của Lôi Thiết không vì họ xuất hiện mà biến đổi tí nào, quay đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện?”
Tiền thị hơi sợ Đại bá này, đối diện ánh mắt lãnh đạm nhìn không ra cảm xúc liền e ngại, không dấu vết lui hai bước, lẩn ra sau Đỗ thị, Triệu thị. Đó là một vị trí có lợi chịu thiệt, Đỗ thị và Triệu thị ăn Có lợi, nàng cùng chiếm. Đôi mắt tròn chuyển vòng quanh, lúc nhìn đến thùng xe dưới mái hiên, hai mắt sáng rỡ.
“Sao đại bá lại nói vậy? Đại bá là đại ca chúng ta, không có việc thì không thể đến nhà thăm sao? Nương và chúng ta hôm nay cố ý đến thăm hai người. Lời của đại ca thật không phúc hậu.” Triệu thị nói với giọng điệu oán trách mang theo một phần thân cận, nghe như quan hệ giữa hai nhà rất tốt đẹp.
Đáng tiếc người nàng gặp là Lôi Thiết, cách này vô dụng với y. Lôi Thiết không lên tiếng cứ như không nghe thấy nàng nói gì.
Đỗ thị từng ‘giao thủ’ với Lôi Thiết nhiều lần, biết y khó đối phó, lười đấu võ mồm cùng y, hơn nữa ở đây không có người ngoài, bà không che giấu sự chán ghét với Lôi Thiết, lạnh lùng nói: “Hiện tại ngươi lớn người cánh cứng, không để ta và cha ngươi vào mắt. Ta nào dám đắc tội với ngươi? Nếu các ngươi có tiền mua trâu, có tiền xây nhà thì mau giao một trăm văn tiền kia ra đi.”
Hàng mày thanh tú của Tiền thị cau lại, âm thầm bất mãn nhìn bà. Lão thái thái hôm nay thật thất sách, nhìn thế nào cũng thấy Tần Miễn dễ đối phó hơn Lôi Thiết, sao lão thái thái lại thẳng thừng làm khó dễ Lôi Thiết? Lòng thì nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn không muốn ra mặt.
Triệu thị chậc lưỡi “Đại ca, việc này là nhà các huynh không phải, đã có tiền thì nên chủ động một chút. Chuyện các huynh mua trâu mua vật liệu người trong thôn đều nhìn vào mắt, hiện tại ai chẳng biết hai người hào phóng chứ? Nếu để bọn họ biết huynh còn chưa đưa tiền phụng dưỡng, không biết sẽ nói gì sau lưng nữa? Hà tất phải vậy. Đại ca, huynh nói có đúng không?”
Lôi Thiết xoay người vào nhà.
Tần Miễn ở trong bếp vẫn luôn nhìn lén qua khe hở cửa sổ, thấy thế, nghĩ rằng y vào tìm mình đưa tiền, con ngươi xoay tròn, nhếch môi cười cười, buông muôi xuống, đi ra ngoài.
Lôi Thiết thấy hắn ra, há mồm muốn nói.
Tần Miễn nháy mắt với y, đi qua đứng phía trước y, tỏ rõ ý đồ ngăn y mở miệng.
“Nương, nhị đệ muội, tam đệ muội, sao mọi người lại đến đây? Xin lỗi, hồi nãy xào nồi rau tiếng vang lớn, ta không nghe thấy gì. Mau ngồi.”
Lôi Thiết nhìn ra hắn có tính toán, bảo trì trầm mặc theo ý hắn, nhìn hắn rót mấy chén nước sôi.
Đỗ thị lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Miễn, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Triệu thị và Đỗ thị lằng nhằng đưa đẩy vào nhà chính, vụng trộm quét mắt qua khe cửa đóng lại của phòng trong vài lần, gia cụ bên trong vẫn là mấy món kia khiến các nàng hơi thất vọng.
Đỗ thị không nhìn Tần Miễn “Lúc trước nói mỗi tháng một trăm văn tiền, hẳn là lão Đại không có quên chứ? Nếu đã đáp ứng thì tự giác chút, đừng để người ta đến giục, người không biết còn tưởng rằng ta làm nương mà đến áp bức các ngươi.”
Lôi Thiết: “Tức phụ ta quản tiền.”
Nhất thời, ba cặp mắt hàm chứa bất ngờ và giật mình, nhìn về phía Tần Miễn.
Tiền thị ngạc nhiên kêu lên: “Sao lại làm vậy? Đại ca, đại tẩu vẫn còn nhỏ, cũng không có nhà mẹ đẻ chăm sóc, để hắn quản tiền không thích hợp lắm đâu?”
Tần Miễn vừa nghe, mặt liền đen. Ai mà không hiểu ý nàng là hắn từ bên ngoài tới, sợ hắn cầm tiền bỏ chạy.
Triệu thị cũng không có ý tốt phụ họa, “Tam đệ muội nói có lý. Đại ca, với tức phụ của mình vẫn nên để tâm nhiều hơn, đừng để sau cùng cả người lẫn của đều không còn. Ai ui, coi cái miệng ta này, ý ta là vạn nhất có sai lầm, không phải người thương tâm là huynh? Đại tẩu, ngươi cũng đừng nghĩ ta nói chuyện không dễ nghe, ta là người ăn ngay nói thẳng.”
Tần Miễn cũng không tức giận, mỉm cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói: “Nhị đệ muội, tam đệ muội, chúng ta đã phân gia, các ngươi vươn tay đến nhà đại bá không thích hợp lắm thì phải? Việc này nếu truyền ra sẽ làm tổn hại thanh danh.” Làm như đây là nhà các ngươi vậy!
Lôi Thiết lạnh nhạt không nói, nghiễm nhiên là trao quyền phát biểu cho Tần Miễn.
Triệu thị và Tiền thị càng giật mình, liếc nhau. Hai người không nên nói thêm gì nữa, vạn nhất truyền ra quả thật không tốt. Nhưng nếu là Đỗ thị nói thì không ngại. Hai người đều nhìn về phía Đỗ thị.
Đỗ thị cũng không phải kẻ ngu. Trước khi phân gia, bà không moi được phân tiền nào từ tay Lôi Thiết, nay lại càng không trông cậy vào, trừng mắt Triệu thị và Tiền thị một cái rồi nhìn về phía Tần Miễn, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, nhanh chóng mang tiền ra. Ta không rảnh rỗi xả bài cùng các ngươi.”
“Nương, người đừng vội.” Tần Miễn vào bếp bưng một đĩa đậu phộng rang thơm ngào ngạt ra chiêu đãi các nàng, nhiệt tình nói “Đây là mới ra nồi, rất thơm, mọi người nếm thử.”
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, không cho rằng tiểu tức phụ muốn nối tốt quan hệ với bên lão trạch, nhưng y vẫn không mở miệng.
“Đậu phộng này rang rất ngon, thơm, còn không khét hạt nào. Tay nghề đại tẩu tốt quá!” Triệu thị khen vài câu, cười với Tần Miễn, lập tức duỗi tay nắm một vốc, nhất thời đĩa đậu phộng ít đi một phần tư.
Tiền thị không cam tâm rớt lại phía sau, vươn tay tiếp theo sau, có ăn lại càng không muốn nói chuyện, nhanh chóng nhét đậu phộng vào miệng.
Tần Miễn cũng đỏ mặt thay họ, thấy sắc mặt Đỗ thị không tốt, vội đẩy đĩa đậu phộng tới trước mặt Đỗ thị, cười nói: “Nương, nhị đệ muội, tam đệ muội, dù hôm nay mọi người không đến, ta cũng tính đến thăm mọi người.”
Đỗ thị cho rằng hắn chuẩn bị chủ động đưa tiền, sắc mặt dịu đi một chút.
Triệu thị, Tiền thị cũng nghĩ vậy.
Lại nghe Tần Miễn nói: “Ai, không gạt mọi người, trước lúc phân gia trong tay Thiết ca quả thật có chút tiền. Một đại lão gia trong tay không có tiền sao được. Nhị đệ muội, tam đệ muội, các ngươi nói có đúng không? Nhất là nhị đệ thương con, hai bữa trước ta còn thấy đệ ấy mua điểm tâm Mỹ Vị trai cho Đại Bảo…”
Điểm tâm Mỹ Vị trai? Sao bà không biết? Đỗ thị mắt sắc liếc Triệu thị một cái. Dù bà là một bà lão cũng thường nghe người trong thôn nói điểm tâm Mỹ Vị trai rất ngon và đắt, nhà bình thường căn bản không nỡ mua. Lão Nhị lấy tiền ở đâu ra? Tất nhiên là tiền riêng.
Triệu thị run run há mồm muốn giải thích, Tần Miễn căn bản không cho nàng cơ hội, thấy như không thấy, cái miệng đặc biệt nhanh nhẹn “Còn Thiết ca lại không biết giữ tiền. Mọi người xem, chúng ta mới chuyển qua đây không bao lâu, y hết mua trâu mua đất lại xây nhà. Ta nói với y mấy thứ đó không vội, y không nghe…”
Khoé miệng Lôi Thiết không thể khống chế giật giật một chút.
-Hết chương 34-
———-