Sau khi ăn uống no say, Yến Lâm Tích đột nhiên nổi máu hăng hái, sai Tiểu Phúc Tử giúp vận y phục chỉnh tề, dự định đi xem mười mỹ nhân cơ thiếp kia. Còn chưa ra tới cửa, đã bị Tiểu Mẫn Tử cấp tốc ngăn lại.
“Bệ hạ, người hiện tại không thể đi ra ngoài.”
“Tại sao?” Đây là phòng ốc của ta, hoàng cung của ta, ta muốn đi xem nữ nhân của mình cũng không được hay sao?
“Cái này…” Tiểu Mẫn Tử do dự trong chốc lát, nhìn Tiểu Phúc Tử một chút.
“Là Hoài vương hạ lệnh.” Tiểu Phúc Tử bước lên phía trước, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn một cái, “Trong cung ngoài cung thị vệ đều là người của Hoài vương, y còn cắt đặt thêm phòng vệ ở ngoài điện, nói bệ hạ long thể chưa lành, bất luận là kẻ nào cũng không được tới quấy rầy. Vì thế, người nơi này nội bất xuất ngoại bất nhập.”
Yến Lâm Tích nhíu mày nhăn mặt, nếu nói như vậy, không phải hắn bị tiểu tử Hoài vương kia giam lỏng sao? Âm mưu dương mưu gì chứ, tẩm cung cũng không cho ra, hoàn mưu cái rắm a!
“Y rốt cuộc muốn làm gì a?” Hắn có điểm nghĩ không thông. Nếu muốn soán quyền đoạt vị, sau khi hoàng đế bị hạ độc hôn mê phải trực tiếp trừ khử để lập tân đế chứ, vì sao còn muốn cứu hắn để rước thêm phiền toái như vậy? Nếu sợ không danh chính ngôn thuận, có thể lấy ấn ngọc của hắn đắp chu sa mỡ lợn lên, rồi tru di cửu tộc mấy kẻ chết thay kia, sạch sẽ gọn gàng, không chút vướng mắc.
Tiểu Phúc Tử thấy Yến Lâm Tích sắc mặt khó coi, nhanh chóng trấn an hắn: “Người vừa tỉnh, quả thực không thích hợp đi ra ngoài cho mệt. Không bằng ở yên trong cung điều hoà hơi thở. Nếu bệ hạ muốn qua hậu cung của các nương nương, nô tài sẽ thỉnh họ thác môn đi ra, hết thảy qua đây diện kiến người, không phải tốt sao?”
Dù sao không ra khỏi phòng cũng được. Yến Lâm Tích gật đầu, Tiểu Mẫn Tử giúp hắn kéo cửa phòng ra.
Ngoài phòng dương quang minh diễm, gió mát thổi rất thoải mái. Yến Lâm Tích hai tay giơ lên cao, hung hăng duỗi người, nhất thời mừng rỡ. Vì ngủ đã lâu, nên xương sống chỗ thắt lưng có phần cứng ngắc, lúc này hắn cũng không giữ ý nhiều, xốc góc áo lên, loạn chuyển lung tung trong sân.
Hậu hoa viên của tẩm cung còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Bạch dương thúy liễu, nhiều loại hoa bích cây cỏ, tu chỉnh xong nhìn thập phần vui sướng thích mắt. Yến Lâm Tích hít sâu luồng không khí tinh khiết, mừng rỡ đến nỗi mặt mày sáng rực lên. Nghe bên tai gió nhẹ thổi vào tán lá phát ra tiếng xào xạc, đúng lúc vọng tới vài tiếng chim tước kêu, sờ sờ kỳ thạch trơn tuột ven đường, lại ngửi hương thơm một đoá mẫu đơn cực đại, Yến Lâm Tích nghĩ, tên Vương gia này vạn ác, kỳ thực ở đây rất tốt nha.
Đi hai bước nữa, Yến Lâm Tích nhìn thấy trong bụi hoa phía xa có nhân ảnh mấy người, vì vậy lập tức bước nhanh tới.
Qua một cây cầu gỗ nho nhỏ, liền thấy hai nha đầu, một người mặc quần thúy sam màu lục, một người trên cánh tay lủng lẳng chiếc giỏ trúc liễu đầy hoa tươi. Bên bụi hoa, một thiếu niên mặt mày tuấn tú đang ngồi trên ngọn giả sơn, trong tay rõ ràng cầm thư sách, liếc mắt cũng không thấy người tới, chỉ bất động ngồi đó, yên lặng nhìn tiểu nha đầu hái hoa.
Yến Lâm Tích dừng bước lại. Hai tiểu nha đầu mới mười ba mười bốn tuổi này thoạt nhìn có vẻ là cung nữ, nhưng thiếu niên mi thanh mục tú kia nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy giống tên thái giám cho lắm.
“Hắn là ai vậy a?” Yến Lâm Tích lôi Tiểu Phúc Tử phía sau ra, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng không ngờ hắn vừa phát ra thanh âm, đã kinh động người thiếu niên kia. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đứng dậy phủi phủi góc áo rồi hướng hắn đi tới.
“Đó là đệ đệ của Đoan phi, Hải gia Tam công tử Hải Vô Nhai…” Tiểu Phúc Tử cực nhỏ giọng, nhanh chóng nhắc, “Hắn là hảo hữu của Hoài vương, phụ tá kiêm thân tín, thỉnh bệ hạ cẩn thận một chút.”
Yến Lâm Tích chưa suy nghĩ thông suốt, âm thầm nhíu mày, lại nói tiếp, người này là hưng tử (em vợ) của hắn, làm sao có thể theo ngoại nhân mưu sát phu tử của tỷ tỷ mình để chiếm ngôi Hoàng đế được? Thật phản khoa học!
Hải Vô Nhai đi đến gần, dung mạo dưới ánh mặt trời càng thêm rõ ràng. Hắn vóc người cao to, ngũ quan tuấn mỹ, rõ ràng tướng mạo rất đoan chính, nhưng vẫn như mang theo một tia ngả ngớn, một tia kiệt ngạo, một chút bất cần đời, biết nói thế nào đây? Tướng mạo và khí chất của người này, thoạt nhìn có một chút —— không hài hòa!
“Bệ hạ, người thoạt nhìn khí sắc không tệ!” Hải Vô Nhai chỉ vái chào một cái thật dài, sau đó cười híp mắt nhìn hắn, “Ngô, vi thần có thể đưa người đi tham quan một chút không?”
“Các ngươi đang làm gì đó?” Yến Lâm Tích mỉm cười, đưa tay chỉ hai cung nhân đương quỳ xuống hành lễ, “Hái hoa làm gì?”
“Rất nhiều tác dụng a.” Hải Vô Nhai cầm cuốn sách nhẹ nhàng vỗ hai cái, “Có thể ướp khô pha trà, hoặc trực tiếp hầm trong nước sôi, nước đun hoa dùng để tắm rửa. Trong cung, các nương nương đều rất thích dùng cánh hoa phù dung chưng cách thuỷ tắm, có thể giúp làn da mịn màng, thân thể toả mùi thơm ngát.”
“Các nàng ở chỗ này hái hoa, vậy ngươi đang làm gì thế?” Thấy Hải Vô Nhai tùy ý đối đáp, Yến Lâm Tích cũng không ghét, trên đời này hắn đã gặp qua một số người, chỉ cần vừa tiếp xúc đã khiến người ta có cảm giác hoà hợp tự nhiên, đàm đạo ôn hoà. Tuy Hải Vô Nhai khí chất có vài phần đanh đá, nhưng Yến Lâm Tích đối với hắn lại có vài phần cảm giác thân thiết.
“Đọc sách, thưởng hoa, ngắm mỹ nhân a!” Hải Vô Nhai híp đôi mắt xếch, cười cong mi.
Yến Lâm Tích nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, Hải Vô Nhai cũng vậy, hai người thoải mái đối mắt nhìn nhau. Qua một lát, Yến Lâm Tích nở nụ cười, giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Ta bị bệnh vài ngày, đầu óc không được minh mẫn, có một số chuyện nhớ không ra. Ngươi tên là Hải Vô Nhai phải không? Ngươi và Hoài vương là hảo hữu ha.”
Hải Vô Nhai ánh mắt lóe lên, tiếu ý sáng sủa đáp: “Đúng vậy. Vi thần cùng Hoài vương là bạn đồng môn[1], quan hệ so với thường nhân cũng thân mật hơn rất nhiều.”
“Đồng môn?” Yến Lâm Tích săm soi hắn từ trên xuống dưới, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lẻ một,” Hải Vô Nhai vươn hai ngón tay, tà mị cười nói, “Thần so với Hoài vương điện hạ lớn hơn một tuổi, so với bệ hạ lớn hơn năm tuổi nga!”
“A?” Thoạt nhìn gương mặt thì thấy niên kỷ của hắn so với ta cũng không đến nỗi sai biệt nhiều như vậy a… Vậy tỷ tỷ của hắn bao nhiêu tuổi? Yến Lâm Tích dẩu môi, nhớ ra tỷ tỷ của Hải Vô Nhai chính là phi tử của mình, lại vừa sinh cho hắn một oa nhi nữa chứ…
“Vút…” Bầu trời truyền đến một thanh âm xé gió, Yến Lâm Tích ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên nền trời xanh lam, một con diều đen đang khấp khởi bay lên. Diều càng bay càng cao, lao thẳng lên trời, tiếng cười cũng dần dần lan ra, cuối cùng chỉ thấy bầu trời xanh ngắt điểm một vệt đen hơi đung đưa.
“Ai đang chơi diều bên ngoài vậy?” Hải Vô Nhai lông mày nhíu chặt, trên mặt thoáng xẹt qua một tia lệ khí(sắc mặt oán khí, tàn độc). Yến Lâm Tích vẫn mải mê ngẩng mặt nhìn trời, không để ý thấy sắc mặt của Hải Vô Nhai, miệng không ngớt khen kỹ thuật thả diều điêu luyện mà đẹp mắt.
Hải Vô Nhai đi tới bức tường bên vườn, cúi đầu ngó ra bên ngoài nói vài câu, chỉ chốc lát sau, cánh diều không biết có phải đứt dây hay không, càng bay càng cao, cuối cùng nhìn không thấy nữa.
Yến Lâm Tích thầm than ‘đáng tiếc’. Hắn trước đây mỗi khi xuân đến đều dạo chơi ở ngoại thành mà thả diều, trong lòng không khỏi có chút buồn vô cớ.
Hải Vô Nhai đi theo sau Yến Lâm Tích lượn qua lượn lại vài vòng trong vườn, thủy chung duy trì cự ly nửa bước. Dù Yến Lâm Tích hỏi gì, hắn chỉ hời hợt trả lời qua loa vài câu lấy lệ. Yến Lâm Tích không khỏi cảm khái, hài tử này thật quá khéo đưa đẩy, tuy đáp nửa ngày nhưng những chuyện then chốt đều giấu biến đi.
Trong vườn, hai người tuy đi cùng nhau nhưng không kể lể gì, Yến Lâm Tích đang nghĩ xem có nên nhờ Hải Vô Nhai qua chỗ Hoài vương nói một chút, để hắn được đi dạo bên ngoài tẩm cung nhiều hơn không, thì thấy một tên thị vệ trẻ tuổi tiến vào từ vườn ngoài, trong tay bưng một con diều cực đại. Gã quay sang Yến Lâm Tích chào qua loa một cái, rồi đi thẳng đến chỗ Hải Vô Nhai, quỳ một chân trên đất, nhưng con diều có vẻ nặng quá sức… khiến toàn bộ sự chú ý của Hải Vô Nhai đổ dồn lên.
Hải Vô Nhai nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói với Yến Lâm Tích: “Bệ hạ xem ra rất thích vật ấy, vừa vặn thị vệ cũng đem đến, bệ hạ muốn giữ lại chơi chứ?”
Yến Lâm Tích nhìn con diều rồi lại nhìn tên thị vệ đang ngoan ngoãn quỳ kia, cười hì hì nhận lấy con diều rồi tiện tay ném cho Tiểu Phúc Tử: “Lúc rảnh rỗi ngươi theo ta thả diều mà chơi đùa.”
Hải Vô Nhai nhợt nhạt cười đáp ứng, rồi dẫn thị vệ lui ra ngoài.
Yến Lâm Tích cũng thấy có chút buồn chán, cùng Tiểu Phúc Tử trở về cung, vừa đi vừa hỏi: “Cái tên Hải Vô Nhai này trước đây có quan hệ không tốt với ta sao?”
Tiểu Phúc Tử trán đầy mồ hôi, cầm con diều trả lời: “Không thể nói rõ có phải hay không, bất quá trước đây khi người cùng hắn một chỗ, luôn cảm thấy kiếm bạt nỗ trương [2], chứ không được hoà hợp như bây giờ.”
Yến Lâm Tích dừng chân một chút, trong lòng loé lên: “Thì ra hắn vừa là tâm phúc của Hoài vương, vừa là hưng tử của ta… Hơn nữa ta thấy hắn mặt mày cong cong, trời sinh đã có dáng vẻ tươi cười, làm sao sĩ diện với ta được?”
Tiểu Phúc Tử khóe miệng co vừa giật: “Bệ hạ, hắn nào dám, là do người nhìn hắn không vừa mắt, luôn luôn cự tuyệt ý muốn hoà nhã của hắn mà.”
Yến Lâm Tích thần tình nhu thuận, một lát sau thở hắt ra đáp: “Quên đi, vấn đề chính là ta đang bệnh, tính tình thay đổi nên khác lạ một chút cũng rất bình thường, nga?”
Hắn hướng Tiểu Phúc tử hỏi ý, khiến Tiểu Phúc Tử nào dám nói tiếp, chỉ lầm bầm hai tiếng, rồi cúi đầu cầm con diều nặng nề đi về tẩm điện.
Bầu trời cấm cung, vô duyên vô cớ xuất hiện một con diều, lại vô duyên vô cớ bị gãy bay đi, càng thêm vô duyên vô cớ được thị vệ nhặt về. Yến Lâm Tích tuyệt nhiên không phải đứa trẻ lên ba, nếu nhìn không ra sự kỳ quặc đó, hắn thề trực tiếp đập cục gạch vào đầu mà chuyển sang kiếp khác. Sau khi hắn đuổi Tiểu Phúc Tử ra ngoài, người nhặt được con diều lại vòng lại. Con diều phết giấy hồ trắng, dùng mực vẽ vây cá, điểm con ngươi. Chỉ xem bề ngoài sẽ không thể nhìn ra điều gì. Nhưng Yến Lâm Tích bằng kinh nghiệm chinh chiến sát phạt trong tiểu thuyết, liền phán thứ này nhất định cất giấu bí mật gì đó. Vì vậy hắn quyết đoán cầm tiểu đao trên bàn, cắt đứt thượng thiết tuyến con diều, đó là hành động vĩ đại đầu tiên trong đời hắn —— Phá diều!
Hắn giở chiêu giải phẫu ếch trong môn sinh vật, cẩn thận, tỉ mỉ, dũng cảm, phát huy trí tưởng tượng cực khủng, huơ diều trước gió to bảy lần, nhưng không hề phát hiện bất cứ tối ngữ hay mật mã tí tẹo nào trên giấy và khung phiến bằng trúc.
Chẳng lẽ chiêu thức hắn triển khai đã sai? Yến Lâm Tích bóp bóp trán, khoanh chân ngồi dưới đất, trầm tư quay quay cái khung trúc phiến tạp nham.
Hắn vừa trầm tư chìm vào mộng đẹp được một lúc, cánh cửa bị ai đó đẩy ra, một thanh âm “két” vang lên. Thân thể Yến Lâm Tích vốn đang ngủ gật bị giật về phía trước một cái, trán đập vào một khối trúc phiến dựng đứng, đau đến nỗi hắn phải quát to một tiếng, ôm trán nhảy dựng lên.
“Ngươi đang làm gì?” Thanh âm miễn cưỡng, mang theo chút khàn khàn xen lẫn gợi cảm vang lên.
Yến Lâm Tích bưng trán chống mắt, vừa nghe đã biết kẻ vừa tới. Nhe răng nhếch mép buông tay xuống, hắn vuốt lại y phục nhàu nát, vòng qua vòng lại trên mặt đất, cuối cùng ngồi phịch xuống giường, sắc mặt nhàn nhạt đuổi khách: “Đã trễ lắm rồi, Hoài vương có chuyện gì không?”
Hoài vương dùng chân đá đá mấy khung trúc phiến trên mặt đất, khóe miệng vẽ ra một chút tiếu ý, liền thản nhiên lôi ghế ra ngồi, lấy tay chống cằm cười mà nói với hắn: “Không có chuyện gì, chỉ là ta rất nhớ bệ hạ, muốn tới xem bệ hạ có cần gì không thôi.”
Yến Lâm Tích nhìn Hoài vương cười, hơi có chút thất thần, một nam nhân hào hoa phong nhã đẹp đẽ như vậy, tại sao lại là kẻ thù của ta hả? Trong lòng tuy cảm khái, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đa tạ Hoài vương có lòng, ta không cần gì cả. À, lúc nào ngươi có thể cho ta ra ngoài? Ta muốn đi xem vài nơi.”
Hoài vương nháy mắt một cái, trên mặt lộ ra một tia hoang mang: “Nơi này là hậu cung của bệ hạ, bệ hạ muốn đi đâu thì đi, tại sao lại hỏi hạ thần?”
Hạ thần chó má! Yến Lâm Tích trong lòng giơ ngón giữa lên, nhưng trên mặt vẫn cười gượng như trước: “Đại nội đều do Hoài vương quản lý, ta lại đang bệnh, tự nhiên hay không cũng muốn ngươi đồng ý.” Đảo mắt một vòng, hắn tiếp, “Hoài vương hiện nay cùng chung Hoàng hậu với ta, hậu cung của ta không phải Hoàng hậu là lớn nhất sao?”
Kẻ khôn khéo như Hoài vương không phải nghe không ra ngữ điệu giễu cợt của Yến Lâm Tích, nhưng không hề tức giận, chỉ càng cười càng minh diễm, đôi mắt đào hoa trong suốt chăm chú nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn cảm thấy xương cốt nhũn ra, đầu nổ tanh bành. Rốt cục đoán không được, Yến Lâm Tích ho khan hai tiếng tra khảo: “Hoài vương không có công chuyện gì phải làm sao?”
“Có công sự thì không thể ngồi lại một chút sao?” Hoài vương miễn cưỡng vặn vẹo thân thể, phủi phủi tay áo hai cái, ung dung đáp, “Vừa rồi bệ hạ có nói thần chủ quản hậu cung, coi như đang dạo xem trong cung đi, cũng đều là công sự nha.” Nói xong, đôi mắt thất thần liếc tới mặt đất, thuận tiện nhặt trúc phiến lên sờ sờ, “Bệ hạ thích chơi thả diều sao? Cái này không được tính là thượng thừa (hàng cao cấp), đợi lát nữa hạ thần sẽ đem cho bệ hạ một con diều lớn hơn, tốt hơn nha.”
“Không cần, cái này cũng không tệ.” Yến Lâm Tích cười khan mấy tiếng, “Ta chỉ là không có việc gì làm nên mới vui đùa một chút. Vì vậy liền mở cánh diều ra nghiên cứu, chỉ là lỡ tay phá tan tành, trả lại hình dáng cũ cũng khó khăn.”
“Không thể như vậy.” Hoài vương liếc mắt thoáng nhìn, Yến Lâm Tích cả người máu đều muốn lạnh đi vài phần, chỉ biết đơ người nhìn y đem trúc phiến trong tay lật qua lật lại quan sát, nhịn không được thốt lên, “Có cái gì tốt mà nhìn? Ngươi đi về trước đi.”
“Hảo a.” Hoài vương thuận miệng đáp ứng, ngón tay thượng khinh miết nhẹ một cái, thanh trúc “ba” một tiếng tách ra. Nguyên lai đây là hai cây trúc phiến ghép chặt với nhau, trúc phiến tách ra, từ đó bay xuống miếng vải mỏng như cánh ve, mặt trên dùng mực viết công tinh tế đề hai chữ siêu nhỏ: Ký Mặc.
Hoài vương khóe miệng xé ra, nhặt miếng vải đưa cho Yến Lâm Tích. Yến Lâm Tích vốn đang rất khẩn trương, nhưng vừa thấy hai chữ này lập tức mê man ngơ ngác.
Ký Mặc? Ký Mặc là gì? Tịch mịch [3] sao? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tịch mịch để công phu viết ra mấy chữ này trên tờ giấy? Ta con mẹ nó có bao nhiêu tịch mịch mới đoán được lí do ngươi vừa thấy tờ giấy liền cứ thế tiêu hồn?
Hoài vương nhìn chằm chằm Yến Lâm Tích, thấy vẻ mặt của hắn mê man, liền nở nụ cười tà mị.
“Đây là gì?” Yến Lâm Tích quay phải quay trái cũng nhìn không ra một nguyên cớ, chỉ có thể trực tiếp hỏi y.
“Thần cũng không biết.” Hoài vương bỡn cợt cười, “Đoán chừng đây là tên người làm ra con diều này. Chờ thần đi tìm người đó, nếu tìm được sẽ để hắn tới dạy bệ hạ chơi diều.”
“Tên người?” Yến Lâm Tích khóe miệng kéo xệch xuống phía dưới, “Cái tên này thật là đặc biệt.”
“Đặc biệt sao? Có khỏe không?” Hoài vương vung tay áo, bước qua ‘hài cốt’ của con diều trên mặt đất mà đi ra ngoài, “Ngày mai ta cùng ngươi ra ngoài thăm thú một chút, nếu muốn xem mặt các nương nương, ta sẽ đưa ngươi đi gặp họ.”
“Thực sự a?” Yến Lâm Tích mừng rỡ, mặt không giấu được nét hoan hỉ.
“Đương nhiên là thật.” Hoài vương tay áo phất lên, trên mặt thần sắc có điểm ái muội, “Công chúa vừa đầy tháng, nếu bệ hạ muốn gặp hài tử, thần sẽ sớm gọi người chuẩn bị.”
Yến Lâm Tích khóe miệng giật giật, nói thật đi, hắn đối với trẻ con cực kỳ không có hứng thú. Tuy nói hài tử này là máu mủ của mình, nhưng dù sao cũng vừa đổi sang kiếp khác, không thể có bất kỳ tình cảm tình nào.
Kêu người đến thu dọn tạp vật sạch sẽ, tới bữa tối, Yến Lâm Tích quả nhiên thấy trên bàn có rất nhiều thịt để ăn, nhất thời mặt mày rạng rỡ, cơm cũng ăn hơn hai chén. Một canh giờ sau, cung nhân phụ trách y phục và đồ dùng hàng ngày tới hầu hạ hắn tắm rửa.
Yến Lâm Tích vốn cho rằng sẽ được ngâm mình trong thùng nước to như cái vò đựng rượu, cung nhân sẽ kỳ cọ lưng, xoa bóp vai và vân vân, lại không nghĩ tới việc mình đường đường là một Hoàng đế, mỗi chuyện tới nhà tắm cũng phải đi xa tới vậy. Tuy hắn rất cao hứng khi được ra khỏi tẩm cung, nhưng lúc này bốn phía tối đen như mực nhìn không thấy ngón tay, hắn ngồi trong kiệu rủ mành bốn phía đương nhiên cũng không có cảm giác gì. Chẳng biết đã đi bao lâu, Yến Lâm Tích mệt mỏi ngủ gật trong kiệu, Tiểu Mẫn Tử mới vén màn kiệu lên, thỉnh hắn di giá.
“Tắm rửa cũng không cần phiền toái như vậy đâu.” Yến Lâm Tích được Tiểu Mẫn Tử đỡ tay đỡ lưng, từ trong kiệu đi ra, vừa ngáp vừa nói, “Muốn tắm thì tùy tiện ngâm mình một chút là tốt rồi, đi xa như vậy làm gì?”
“Bệ hạ hôn mê đã ba ngày, trong ba ngày đó chỉ có thể lau qua một chút, không được hảo hảo tắm rửa. Nơi này là ôn tuyền (suối nước nóng) tốt nhất, thường ngày người thích nhất ở chỗ này ngâm mình, giải lao thư thần.” Tiểu Mẫn Tử mềm giọng cười nói.
“Ôn tuyền a!” Yến Lâm Tích vừa nghe vậy liền tỉnh táo tinh thần, hắn thích nhất tắm suối nước nóng, không ngờ trong cung cũng có ôn tuyền, chuyện này thật sự thật sự khiến cho người ta vui sướng ngoài ý muốn nha.
“Ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng, nước suối dâng lên cao nhất, thủy chất cũng cực hảo. Hôm nay mới có mùng một, người nhìn bầu trời này.” Tiểu Mẫn Tử chỉ tay lên phía trên, Yến Lâm Tích theo hướng ngón tay của hắn nhìn lên trên, quả nhiên rèm trời tối như mực, ánh trăng không thấy, bóng sao cũng vô ảnh vô tung.
“Không thấy gì hết.” Yến Lâm Tích hoảng hốt, “Mây quá dày đặc. Ban ngày sắc trời còn trong, tại sao đến đêm lại âm u vậy?”
“Hay mà!” Tiểu Mẫn Tử thu tay, có chút không cam lòng ngẩng đầu nhìn sang, “Chỉ mong ngày mai không mưa, bệ hạ trong thư phòng còn có ánh nắng.”
Vốn tưởng rằng phòng tắm Hoàng gia phải có hồ bơi lớn đủ cho hắn bơi qua bơi lại mấy vòng, kết quả khi liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một cái hồ nhỏ xíu, phỏng chừng phủi tay vài cái là có thể đến bờ bên kia, Yến Lâm Tích chợt cảm thấy có chút thất vọng. Bất quá toàn bộ trì bích (vách bể nước) đều từ thanh ngọc thượng hạng điêu thành, chất ngọc nhẵn nhụi trơn láng, mặt trên trổ long khắc phượng, cực kỳ xa hoa. Thanh ngọc trong nước lóng lánh nhũ bạch sắc (màu trắng sữa), trên mặt nước hờ hững trôi dải hơi sương trắng trong, như được phủ lên một tầng sa mỏng. Yến Lâm Tích dụi dụi mắt, lập tức có ảo giác mình đang tắm ở biển, tâm tình dịu xuống khó có thể hình dung.
Tiểu Mẫn Tử hầu hạ hắn ngoại trừ y phục, lại thả mái tóc dài xuống, dùng dải lụa buộc lại, rồi sau đó chậm rãi đỡ hắn xuống bể. Làn nước ấm nóng dễ chịu, Yến Lâm Tích cả người run rẩy, cảm thấy một trận nhiệt khí từ lòng bàn chân bốc thẳng lên đỉnh đầu, thân thể như có điện xẹt qua, khoái cảm thư sướng gây nghiện như một loại ma túy. Hương lưu huỳnh trong nước tinh tế bay lên, Yến Lâm Tích hài lòng ngồi xuống bên thành bể, hai tay duỗi ra sau đặt lên bờ, ngẩng đầu nhìn trời, lập tức thở dài một cái: “Nếu như tối nay có trăng, có thể ngâm mình trong ôn tuyền mà đối nguyệt vui hoa một phen, quả thực quá tốt đẹp.” Kỳ thực trong lòng hắn nghĩ, nếu như lúc này bên cạnh có hai mỹ nữ xích loã nóng bỏng, một dùng miệng tiếp rượu, một ôn nhu vuốt ve thì… Ân, người này sinh ra mỹ mạo đã quá phi phàm. Hắn liếm môi một cái, nhãn thần trong sương mù trở nên mê ly, thân thể ngâm trong nước nóng lâng lâng sảng khoái.
“Ân…” Hắn từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng tuyệt vời, tiểu đệ đệ phía dưới đã trở nên vừa nhiệt lại vừa cứng. Yến Lâm Tích trở mình, để lưng trần lộ ra, trong miệng kêu: “Tiểu Mẫn Tử, mau tới kỳ lưng cho ta một chút!”
Gọi to hai tiếng cũng không thấy ai trả lời. Hắn thấy quái lạ, liền ngẩng đầu lên tìm người, chợt nghe bên người có tiếng nước chảy, Tiểu Mẫn Tử tựa hồ đã xuống nước. Hắn nới lỏng vai, nằm úp sấp chờ được hầu hạ.
Qua một phút ngắn ngủi, một bàn tay dán lên lưng hắn. Có lẽ vì ngâm lâu trong nước, thân thể quá nóng, Yến Lâm Tích chỉ cảm thấy cái tay kia thực lạnh lẽo, lòng bàn tay có điểm thô ráp. Hắn có chút không khỏe nhéo nhéo lưng, trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Hai bàn tay bắt đầu sờ soạng, vuốt ve nắn bóp lưng hắn. Yến Lâm Tích đột nhiên mở trừng mắt, kỳ lưng không phải cầm bông tắm chà xát sao? Còn có, cảm giác bị sờ tới sờ lui này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có điểm… Dâm đãng? Dường như có chút không thích hợp, cái tay phía sau đã chìm xuống nước phía dưới, xoa bóp mông hắn.
“A!” Yến Lâm Tích kinh hô một trận, cả người bắn lên, lại quên mình đang ở trong nước, lòng bàn chân trượt một cái, ngã ngửa về phía sau. Nhưng, hắn lại ngã vào trong lòng người khác, lưng dán trong ngực người đó, không tránh khỏi chút bất an.
Hắn quay đầu lại, phía sau nào có Tiểu Mẫn Tử! Một bóng người cao lớn, thân thể xích loã đứng trong làn hơi nước, ngọn đèn trên bờ chiếu rõ dung mạo của y. Mi cong dày, đôi mắt trong suốt mê người, sống mũi cao thẳng, mang theo nụ cười trên môi. Hông y rất dài, vóc người quân đình, bình thường mặc quần áo rộng, nhìn không ra bắp thịt của y. Gương mặt trắng nõn hơi bất đồng với thân thể màu đồng cổ, rắn chắc, mềm dẻo, tỉ lệ hoàn mỹ. Yến Lâm Tích nhìn một chút, đã cảm thấy mặt nóng bừng lên, suýt nữa máu mũi chảy ra.
Thật mẹ nó dễ nhìn!
Hắn che mũi, kìm nén đến đỏ bừng, phụng phịu mắng: “Hoài vương, ngươi làm cái gì vậy, có biết ngươi suýt hù chết người hay không!”
Hoàng Phủ Lạc hơi mở mắt ra, Yến Lâm Tích trước mắt tuy rằng phụng phịu, nhưng đôi mắt kia lại liếc lung tung, tràn đầy hoảng loạn, so với bộ dạng nghiêm trang bình thường lại thập phần khả ái. Khóe miệng y nở nụ cười, trong miệng đáp: “Thần không phải đang hầu bệ hạ tắm rửa sao?” Nói xong, tầm mắt của y lập tức dời xuống phía dưới.
Bảo bối của Yến Lâm Tích đã chớm thức dậy, lúc này lại đang đứng bên thành bể, thành ao nước cạn, ngập không đến thắt lưng, khiến hạ thân hắn lộ ra khỏi mặt nước. Vì ý *** vừa rồi mà tiểu đệ đệ cương mãn hăng hái bừng bừng nhô đầu ra, thập phần khí thế.
Yến Lâm Tích phát hiện Hoài vương đang nhìn, liền cúi xuống phía dưới, sợ đến nỗi bưng hạ thân lùi vào trong nước, gương mặt đỏ sắp phụt ra máu.
“Nhìn cái gì vậy! Cút ra ngoài!”
“Bệ hạ xấu hổ a?” Hoài vương không những không cút, trái lại tiến lên một bước, hai tay duỗi một cái, nhanh chóng đem Yến Lâm Tích ép vào vách bể.
“Này, ngươi muốn làm gì?” Yến Lâm Tích sắc mặt cứng đờ, cảnh giác nhìn Hoài vương đang tới gần. Đè xuống phía dưới, tấm tắc, co dãn thật tốt nha. Y không nghĩ là, gương mặt Yến Lâm Tích lại lộ ra biểu tình mị hoặc mê người.
Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn, giơ tay lên liền bắt được tay Yến Lâm Tích. Nhìn sau lưng hắn, kiểm tra qua lại một hồi, cái bớt trên lưng đúng là độc nhất vô nhị của Yến Lâm Tích cùng y lớn lên. Nhưng thần tình trên mặt lại rất mới mẻ thú vị, hoàn toàn bất đồng với trí nhớ của y. Nhìn hắn như vậy, ngắm ánh mắt hắn nhìn mình từ đề phòng biến thành hoán tán, lại từ hoán tán trở nên si mê, nhìn hắn vô thức nuốt nước miếng mà lên yết hầu di chuyển liên tục, Hoàng Phủ Lạc cảm thấy trong thân thể chính mình dấy lên một đoàn lửa, đột nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Y cầm lấy tay hắn, kéo qua, hướng xuống phía dưới của mình, rồi sau đó kề môi vào lỗ tai hắn, dùng thanh âm tối mê hoặc khiêu khích: “Bệ hạ chớ có xấu hổ, kỳ thực thần cũng giống vậy thôi, không tin ngươi sờ thử một cái xem!”
Sờ thử?
Tay Yến Lâm Tích mò trúng thứ cứng như sắt kia, vật thể vừa nặng vừa to vừa nóng, hắn như mèo bị đạp phải đuôi, cứ như vậy hét thảm lên.
Hoàng Phủ Lạc lấy tay bịt chặt mồm, gắt gao ép hắn vào thành bể, nhãn thần trở nên nghiêm nghị: “Không được kêu!”
Không kêu, sẽ không kêu! Yến Lâm Tích đáng thương gật gật đầu, tựa như cầu xin mà nhìn y. Lưng ta rất đau a, đồ khốn, ngươi buông tay ra a!
Hoàng Phủ Lạc nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, thấy thực sự lộ ra vẻ thỏa hiệp và sợ hãi, mới chậm rãi buông tay ra: “Bệ hạ, ngươi đừng kêu loạn. Ở đây tất cả đều là người của thần, nếu ngươi đưa ngoại nhân tới, đến lúc đó người mất mặt là bệ hạ chứ không phải thần.”
Ngươi mụ nội nó đây là uy hiếp trắng trợn sao? Yến Lâm Tích đành nghiến răng nghiến lợi, nét mặt ủy ủy khuất khuất nhượng bộ.
Hoàng Phủ Lạc tay vuốt ve gò má hắn, sờ sờ cái cằm thon nhỏ, ngón tay dùng lực một chút, nâng mặt Yến Lâm Tích lên đối diện với y.
“Nhìn kỹ ngươi thế này, quả nhiên so với những mỹ nhân của ta còn đẹp hơn vạn phần. Đáng tiếc, gương mặt xinh đẹp như vậy lại luôn giả bộ hung thần ác sát, không có phép tắc gì. Ngươi đi theo mấy lão thầy đồ rởm giả thông thái ta cũng không ý kiến gì, ngay cả một con gà cũng không dám giết, nhưng hết lần này tới lần khác giả làm bạo quân, thực sự khiến ta cảm thấy rất đáng ghét.”
Nghe không? Nghe không? Một thần tử đối quân vương mà dám có thái độ như vậy! Phần này kiêu ngạo, phần này xướng cuồng… Yến Lâm Tích tưởng đây là chiêu chi tâm của họ Tư Mã, người qua đường đều biết a! Nếu như hắn nắm chắc thực quyền trong tay, người này phỏng chừng rơi đầu từ lâu rồi.
“Hoài vương, ý ngươi là gì?” Yến Lâm Tích nghĩ rồi lại nghĩ, càng nghĩ tâm càng trầm xuống.
“Thông minh.” Hoàng Phủ Lạc khen một tiếng, lại không chịu được hơn nữa, nhanh chóng tương thân về phía trước, cùng Yến Lâm Tích thân thể xích loã đóng đinh một chỗ.
“Ách…” Yến Lâm Tích hướng phía ngoài đẩy một cái, thân thể kia rất cứng rắn, cánh tay nhu nhược nhỏ nhắn của hắn căn bản không làm y mảy may động đậy. Yến Lâm Tích lệ rơi đầy mặt, mẹ nó, ông trời cho lão tử xuyên, tại sao không để hắn xuyên qua thân thể tốt hơn một chút a!
“Hoài vương, chúng ta thương lượng được chưa?” Yến Lâm Tích vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn tên hung đồ mỹ nhân.
“Bệ hạ, xin phân phó.” Hoàng Phủ Lạc ôm lấy Yến Lâm Tích, hưởng thụ xúc cảm từ làn da nõn nà mềm mại, tâm tình rất tốt.
“Cái kia, để một lát nữa a…” Yến Lâm Tích che trán thở dài một tiếng, “Lát nữa, có thể cho ta ở phía trên một lần hay không?”
Gì cơ? Hoàng Phủ Lạc hóa đá, nhưng không bao lâu, y liền đem Yến Lâm Tích ném qua một bên, bám vào trì bích cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt ra đầy mặt.
“Con mẹ nó ngươi cười cái gì!” Yến Lâm Tích oán hận ngồi một bên, “Lão tử cũng là nam nhân, đương nhiên cũng sẽ được ở phía trên chứ.”
“Không được!” Hoàng Phủ Lạc cười xong, lần thứ hai đem Yến Lâm Tích kéo vào trong ngực đè xuống.
“Vì sao không được a!” Yến Lâm Tích phát điên, “Chỉ có cây hoa cúc của lão tử là khó giữ được!”
“Nếu như ngươi nghĩ như vậy,” Hoàng Phủ Lạc búng nhẹ phía dưới, “Có bản lĩnh thì thử một lần đi!”
Yến Lâm Tích cái gì cũng không dám nói.
Ngực áp vào vách ngọc thạch, hai tay nắm chặt đôi sừng rồng, Yến Lâm Tích hai đùi run run, gắt gao ôm vòi nước nói lầm bầm: “Ngươi chậm chậm chút a, ngươi nhất định phải nhẹ nhàng một chút a!”
Hoàng Phủ Lạc bị hắn nói lầm bầm đắc phiền, thân thủ đánh vào mông hắn một chưởng, nước bể hấp hơi khiến da thịt phấn nộn lập tức hiện lên mấy dấu tay hồng hồng. Yến Lâm Tích đau quá kêu một tiếng, nhưng dưới hạ thân chỗ kia càng cương hơn, thậm chí ở đỉnh còn xuất ra chút chất lỏng. Hoàng Phủ Lạc lông mày nhướn lên, cầm lấy bảo bối của hắn, bàn tay hơi dùng lực một chút, Yến Lâm Tích lập tức ai ai kêu.
“Thành thật một chút, ta còn chưa trực tiếp thượng ngươi.”
“Không nên a…” Yến Lâm Tích thanh âm run rẩy, mang theo tiếng nức nở xin khoan dung, “Phía sau của ta mới là lần đầu, nếu ngươi làm phế đi, sau này làm sao bây giờ a.”
“Nói nhảm ít thôi, ngươi cho ta là kẻ lỗ mãng hung bạo sao?”
Nghe thanh âm Hoàng Phủ Lạc cũng không đến nỗi vô tình, Yến Lâm Tích lập tức mềm giọng: “Ngươi nhẹ nhàng thôi a, hay thoa chút dầu cho trơn?”
Hoàng Phủ Lạc đang phiền não trong lòng, chợt nghe hắn nói vậy, liền cười lạnh một tiếng đáp: “Bệ hạ ngươi thật ra rất lão luyện, hơn thế mọi chi tiết cũng rất thuộc, đã bị nam tử thử chơi đùa rồi sao?”
Yến Lâm Tích run lên, liên thanh chối: “Không có, không có nha, ta nào dám chứ!” Dù có là nữ nhân đi chăng nữa, lão tử trước khi xuyên qua cũng chưa từng trải qua chuyện này. Yến Lâm Tích ủy khuất không cam lòng, sau khi xuyên qua, hắn tưởng rằng từ nay về sau có thể hưởng thật nhiều diễm phúc, không ngờ còn chưa hái được hoa, bản thân đã bị hái mất rồi. Hắn cắn cắn ngón tay, vừa nuốt tiếng nức nở khi ngón tay Hoàng Phủ Lạc khai mở hậu huyệt của mình, vừa âm thầm thề, chờ hắn khuynh đảo ngai vàng, nhất định sẽ đem tên mỹ nhân phách lối này đè ép dưới thân, mạnh hơn một một trăm lần a một trăm lần!
“Người đâu?” Hoàng Phủ Lạc đột nhiên gọi to một tiếng, Yến Lâm Tích sợ run, vội vã đem thân thể giấu kín trong nước. Hoàng Phủ Lạc xoay người hắn kéo lại, vừa vặn lộ ra tấm lưng trần, quả nhiên một thanh âm lễ độ nhẹ nhàng vang lên.
“Điện hạ.”
“Đem hương chi tới đây.”
“Tuân lệnh!”
“Chờ một chút!” Tiếng ‘chờ một chút’ vừa vang lên, Yến Lâm Tích đã chớm cương lên lại co rụt lại, hận toàn thân không thể teo nhỏ để trốn kỹ trong lòng Hoàng Phủ Lạc.
Họ Hoàng Phủ cười khẽ một tiếng, phân phó người vừa đi tới: “Đi lấy loại Mạn Diệu Hương tốt nhất, mở sẵn nắp ra.”
Ám vệ nhanh chóng đáp ứng, không lâu sau, quả nhiên đem tới một chiếc lọ nhỏ đặt trên thành bể rồi lập tức ly khai.
Yến Lâm Tích vỗ vỗ ngực, tuy hắn đồng ý cho y thượng, nhưng không có nghĩa hắn có thể điềm nhiên để kẻ khác nhìn thấy mình lõa thể, chứ đừng nói là hắn và Hoài vương còn đang cùng nhau xích loã.
Hoàng Phủ Lạc dùng ngón tay bật nắp lọ ra, mùi hương thơm ngát lập tức vờn lên da thịt. Yến Lâm Tích thò người qua xem, chỉ thấy chiếc lọ nhỏ xinh làm bằng tử ngọc, liền há hốc miệng, mùi hương của thứ dầu đỏ tươi trong lọ bay ra, bị nhiệt khí của ôn tuyền hoà trộn, hương vị càng thêm nồng nặc.
“Đây là gì?” Đây là một loại câu hỏi rất thừa, biết rõ còn hỏi. Yến Lâm Tích thích nữ nhân, nhưng cũng không ghét nam nhân, mặc dù không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng phim tình ái không phân biệt nam nữ cũng xem qua không ít, tác dụng của thứ này hắn còn có thể không biết sao? Chỉ bất quá, biết là một chuyện, chân chính bị đè dưới thân nam nhân… lại là chuyện khác. Yến Lâm Tích trong lòng ai oán vì sắp mất đi trinh tiết phía sau, đối với việc bị nam nhân bạo cúc cũng không tránh khỏi sợ hãi và tâm tình mâu thuẫn.
Hoàng Phủ Lạc lấy đầu ngón tay đổ một ít hương chi ra, bôi một chút xuống hậu huyệt của Yến Lâm Tích. Hương chi lập tức dung khai, từ sắc đỏ tươi biến thành màu đạm phấn (hồng nhạt), hương khí tràn ngập, tản ra mùi vị ái tình tuyệt mỹ.
“Ngươi cứ nói đi?” Hoàng Phủ Lạc nhìn sâu vào ánh mắt Yến Lâm Tích, vươn đầu lưỡi liếm liếm tai hắn.
•.ღ°•
Chú thích:
[1] Đồng môn: Bạn cùng khoá, cùng trường.
[2] Kiếm bạt nỗ trương: Giương cung bạt kiếm; Gươm tuốt vỏ, súng sẵn sàng
[3] Hình như trong Hán âm, “tịch mịch” đồng âm với “ký mặc” thì phải (?!)