Một quả bom hẹn giờ ầm ầm nổ tung trong đầu Yến Lâm Tích, hắn tựa như vô lực, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng Hoàng Phủ Lạc. Hạ bộ như bị lửa thiêu đốt, đau xót vô cùng, sau khi bò dậy được, tóc của hắn đều đã dựng đứng lên.
Nếu chỉ là dầu bôi trơn sẽ không có được loại công hiệu này a! Yến Lâm Tích trong khoảnh khắc liền hiểu ra, con mẹ nó thứ dầu kia chính là xuân dược [1] số 9 giúp khởi hiệu cường lực tức thời trong truyền thuyết!
Hắn co rút thân thể, tận lực khom thắt lưng, nhưng cách này đối với cảm giác kích thích kia không có tác dụng gì. Hoàng Phủ Lạc phía sau hắn mỉm cười xán lạn, lắc lắc ngón tay, đầu ngón còn vương lại chút hương chi đã tan ra, theo ngón tay thon dài chảy xuống. Y đưa đầu ngón tay lên mũi hít ngửi, lộ ra biểu tình say mê, liền thấy Yến Lâm Tích trong lòng căm phẫn chửi má nó.
Tên này thật đê tiện vô sỉ, dám lừa ta! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, như vậy cũng tốt,… ít nhất… Ta có thể bớt đau hơn. Nếu trốn không thoát, ta vẫn chịu được, hảo hảo hưởng thụ mỹ nhân một chút cũng không việc gì.
Nghĩ vậy, Yến Lâm Tích lập tức thả lỏng, giãn người ra, nằm trên thành bể, hai chân nâng lên, quay sang Hoàng Phủ Lạc ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây đi, anh hùng!”
Hoàng Phủ Lạc ngẩn ra, hắn trăm vạn lần không ngờ, Yến Lâm Tích dứt khoát đem thân mình mở rộng ra như vậy.
Trên vách ôn tuyền, thiếu niên tinh tế mà không hề gầy yếu có phần bối rối trong sắc nhũ bạch của làn nước trong suốt, hai gò má đỏ bừng, sóng mắt long lanh tựa lưu thuỷ, thần tình tràn đầy quyến rũ nhưng vẫn đọng lại vài phần ngây ngô. Tuổi hắn tuy còn nhỏ nhưng thân thể đã hoàn toàn phát dục thành thục, phân thân thẳng đứng mỹ hảo, nhuộm đầy hơi nước, dich thể trong suốt theo thân thể hơi lay động nhỏ xuống phần bụng bằng phẳng.
Y đối với nam nhân vốn đã nhiều hứng thú, lúc này nhìn hắn, lại cảm thấy thân thể ngây ngô của vị thiếu niên kia tràn đầy mê hoặc. Giống như sắp trải nghiệm một tư vị tuyệt vời, Hoàng Phủ Lạc cảm thấy như muốn nổ tung, thân thể nơi nào cũng căng cứng, đau đến khó chịu.
Mỹ vị đã dâng đến miệng, phải hảo hảo hưởng thụ bất kể lí do gì. Y liếm liếm khóe môi, lại lấy ra rất nhiều hương chi từ trong lọ, nâng chân Yến Lâm Tích lên, đưa ngón tay tới bí huyệt đóng chặt.
Yến Lâm Tích nhắm tịt mắt lại, cảm nhận được dầu trơn lạnh lẽo đang chậm rãi đẩy vào trong thân thể, loại hành động này khiến hắn run rẩy bối rối và cực kỳ ngượng ngập. Hương chi bên trong mật huyệt tan ra nhanh chóng, cảm giác thực sự có vài phần quỷ dị, theo ngón tay ra vào, chút dầu trơn còn thừa nhỏ giọt xuống mặt nước, rất nhanh liền tản ra. Toàn bộ nước trong bể lập tức tràn đầy mùi vị nồng say ngọt lịm, hương khí có thể khiến cho kẻ khác phát cuồng.
Yến Lâm Tích thân thể khẽ run, sau khi hương chi lạnh lẽo dung khai, nơi vừa chạm qua giống như bị lửa đốt, vừa nhiệt vừa đau, bất quá loại cảm giác này tiêu thất rất nhanh, thay vào đó khiến cho hắn không thể nhẫn nại thêm, rất muốn y đâm thẳng tới. Yến Lâm Tích giơ tay túm lấy cánh tay Hoàng Phủ Lạc, ánh mắt khép hờ ma mị, lại mang theo tia thuỷ quang dịu dàng, vừa tựa như cầu xin vừa tựa như tức giận nhìn y.
“Muốn sao?” Hoàng Phủ Lạc đè hắn xuống, ngón tay buông hậu huyệt ra, lập tức cảm thụ được lạc thú từ tràng bích mềm dẻo ấm áp kia, ánh mắt cũng mê đắm chìm đi vài phần.
“Ân…” Ngón tay Hoàng Phủ Lạc đột nhiên đâm tới, Yến Lâm Tích cả người run lên, thanh dịch trong côn th*t chảy ra càng nhiều hơn.
Hoàng Phủ Lạc lông mi khẽ động, đầu ngón tay chỗ nhấn xuống chỗ xoay tròn. Cảm giác ham muốn mãnh liệt kích thích Yến Lâm Tích, làm hắn thở hổn hển, thanh âm trong miệng phát ra càng thêm *** mỹ.
Chỉ bị đầu ngón tay đùa bỡn, hắn luôn thấy thiếu chút gì đó, cảm giác muốn bắn tinh rõ ràng cấp bách như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đều thiếu cực khoái, không có cách nào dâng đến cao trào. Yến Lâm Tích buông tay ra, muốn nắm lấy phân thân phồng to đau đớn, lại bị Hoàng Phủ Lạc kéo lại ngăn cản.
“Không được nắm.”
“Vậy ngươi bỏ ra đi!” Yến Lâm Tích thanh âm đã nghèn nghẹn, hắn lắc lắc đầu, giọt lệ ngân ngấn theo khoé mắt chảy ra, lướt qua gò má đỏ bừng, rơi xuống tóc mai đen huyền. Hoàng Phủ Lạc cúi người lau đi lệ ngân của hắn, ôn nhu nói: “Cứ để ta.”
Vậy hãy nhanh một chút a! Yến Lâm Tích đầu như cái nồi hấp, sớm đã trở nên choáng váng, khát khao bị thứ gì đó to hơn, cứng hơn xâm phạm. Hắn nhìn Hoàng Phủ Lạc, ánh mắt đói khát, im lặng thúc giục y.
Hoàng Phủ Lạc nhìn sâu vào đôi mắt hắn, rốt cuộc đem phân thân ấn vào huyệt động, lối vào đang nhu thuận mở một nửa, lập tức bị bịt kín, như đang cực lực mời gọi, đem phân nửa bảo bối của y nuốt vào.
“A!” Yến Lâm Tích hét to một tiếng. Bị ngón tay xâm phạm và bị nam nhân xỏ xuyên dù sao cũng khác biệt rất lớn, vật thể vừa nặng trịch vừa thô to làm sao có thể so với ngón tay thon nhỏ được.
Bất quá bị tiến vào cũng không đau đớn như hắn tưởng, không biết vì Hoàng Phủ Lạc giúp hắn chuẩn bị đầy đủ, hay do công hiệu thôi tình của hương chi. Khi vật tráng kiện kia đi vào, tuy lúc mới bắt đầu có hơi đau nhức, nhưng sau đó có thể cảm nhận được dị vật trướng to hội nhiệt trong cơ thể.
A a… Sau một cái chớp mắt, nước trong đầu sôi trào kịch liệt hơn, phảng phất sau một khắc nữa sẽ nổ tung. Yến Lâm Tích gắt gao siết chặt sừng rồng, thân thể run rẩy kịch liệt, phân thân phồng lên đã lâu xuất ra từng đám bạch dịch khiến trì bích (vách bể) ướt nhẹp.
Khúc cao trào không hề báo trước khiến tràng bích Yến Lâm Tích co rút mãnh liệt, nội bộ ấm áp gắt gao quấn lấy côn th*t của Hoàng Phủ Lạc, siết chặt đến nỗi y thiếu chút nữa tước vũ khí ra. Hoàng Phủ Lạc thân thủ “bốp” một tiếng hung hăng đánh vào cái mông trắng nõn của Yến Lâm Tích, hít sâu một hơi, mãnh liệt nuốt xuống dục vọng chuẩn bị xuất ra, trong miệng căm hận quát: “Ngươi thả lỏng một chút!”
Thả lỏng em gái ngươi! Ngươi thử đổi vị trí cho ta một lần xem? Yến Lâm Tích trước mắt bạch quang loé lên, chỉ có thể thở dốc, còn chưa khôi phục sau dư vị của đoạn cao trào, côn th*t ở phía sau vẫn chậm rãi chuyển động.
Tư vị tràng bích bị bảo bối của nam nhân ma sát cực kỳ khó khăn, niêm mạc bị phân thân to lớn ra vào vừa đau xót vừa tê dại, tựa như một dòng điện lưu từ phía sau xông tới, lần lượt đánh thẳng vào đại não. Yến Lâm Tích kêu to thành tiếng.
“A… A… A…” Mặt nước mờ mịt, sương cuộn từng đám, nhìn tứ phía không thấy vết chân người, chỉ còn âm thanh thân thể lay động trong tiếng nước rì rầm và thanh âm *** mỹ “vèo òm ọp” vang bên tai hai người. Hương chi toả ra mùi vị nồng đậm trong không khí, dồn dập như thúc giục tương giao ái tình.
Yến Lâm Tích sớm bị sáp nhập đến thất thần, làn da trở nên đỏ hồng, thân trên dán chặt vào vòi nước chạm ngọc, trong miệng không ngừng phát ra rên rỉ và tiếng thở dốc. Hoàng Phủ Lạc gầm nhẹ một tiếng, không hề thương tiếc thiếu niên dưới thân mà đem khí lực mãnh liệt đâm tới, mỗi lần sáp nhập đều chuẩn xác, tựa hồ cơ thể y rất mẫn cảm về điểm này.
Thân thể Yến Lâm Tích bị y đụng vào liền lay động, thanh âm rên rỉ trong miệng rốt cuộc biến thành lớn tiếng cầu xin tha thứ.
“Không, không được, không muốn chết… Cũng bị ngươi thao chết… A a… Người đâu, cứu mạng a…”
Hoàng Phủ Lạc không mảy may để ý, tiếp tục ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của hắn, lực thúc vào càng mạnh mẽ, mỗi lần đi vào đều phải đem côn th*t to dài đâm tới chỗ sâu nhất mới bằng lòng. Yến Lâm Tích hoa mắt từng đợt, hai chân bủn rủn, nói cũng chẳng nên lời, chỉ có thể ư a a kêu.
Lúc trước côn th*t đã hoàn toàn khôi phục sức sống sau khi bắn quá một lần, tiền đoan ướt nhẹp không biết do hơi nước nhuộm hay do dịch thể của chính mình, Yến Lâm Tích hoàn toàn không để ý tới những ham muốn này.
Trong đầu của hắn rối thành một đoàn, thân thể lẫn tứ chi đều không giống của mình, chỉ có thể cảm nhận được tràng bích đang chăm chú tiếp nhận tiểu đệ đệ tràn đầy nhiệt lượng của y, côn th*t thô to ma sát với trực tràng của hắn, ra vào không biết bao lâu, chạm qua chỗ đó vừa đau xót vừa tê dại, khiến hắn gần như sắp phát cuồng.
“A a…” Hắn rên rỉ lúc cao lúc thấp, tràn đầy say mê ái tình, lộ vẻ động tình cực điểm. Hoàng Phủ Lạc nghe thanh âm của hắn, cảm thụ được túi phúc mềm dẻo thấp chặt dưới thân, cả người máu đều sôi trào, hạ thân chạy nước rút đưa đẩy càng thêm kịch liệt.
“Khoan đã… Chờ chút…” Không đợi Yến Lâm Tích nói được lời hoàn chỉnh, Hoàng Phủ Lạc đột nhiên rút bảo bối của mình ra. Thân thể nhất thời trống rỗng không gì sánh được, hậu huyệt đặc biệt toan nhột, hắn đói khát bất mãn ngọ nguậy, liên tục mời gọi.
“Ơ… Đừng đi ra ngoài…” Yến Lâm Tích khóc ra thành tiếng.
“Buông tay.” Phía sau truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Lạc vì *** tăng vọt mà hơi run rẩy, ngón tay tê rần, Yến Lâm Tích lập tức buông lỏng bàn tay đang nắm sừng rồng, sau đó thân thể liền bị Hoàng Phủ Lạc lật lên.
Yến Lâm Tích khóe mắt ngấn lệ, trong ngực kịch liệt phập phồng, tầm mắt của hắn chuyển từ gương mặt của Hoàng Phủ Lạc xuống phía dưới, thấy tiểu đệ đệ khí phách hiên ngang của y lại càng hoảng sợ.
Thân thể Hoàng Phủ Lạc hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ, nơi đó của y thoạt nhìn cực kỳ hung bạo. Dương cụ dựng đứng, thẳng tắp mà thô to, gần như lộ ra thanh sắc dữ tợn, Yến Lâm Tích xem qua kỹ năng của y liền hết muốn khinh người…
Yến Lâm Tích thập phần kinh khủng, siêu cấp hung khí như thế, rốt cuộc làm thế nào để sáp nhập cái mông bé nhỏ của ta? Má nó, còn không sáp bạo! Hắn vừa kinh vừa sợ, thân thủ đang lần đến cây hoa cúc còn chưa hoàn toàn khép vào, liền bị Hoàng Phủ Lạc bắt lại.
“Chờ một chút!” Yến Lâm Tích chỉ kịp kêu một tiếng, đã bị y đè đầu bịt miệng.
Đầu lưỡi nam nhân khai mở hàm răng Yến Lâm Tích, liếm láp sâu trong khoang miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn mà hút. Kỹ nghệ hôn của Hoàng Phủ Lạc phi thường cao siêu, đối phó với Yến Lâm Tích một chút kinh nghiệm cũng không có dễ như trở bàn tay.
Nguyên lai vì dáng người bé nhỏ mà Yến Lâm Tích sợ không dám chống cự, chẳng bao lâu đã bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, sắc mặt ửng hồng, thân thể mềm nhũn ngồi phịch trong lòng y.
Hoàng Phủ Lạc ôm lấy Yến Lâm Tích ôm, đặt ngang trên thành bể, chỉ có đôi chân thõng xuống nước. Y kéo một chân Yến Lâm Tích gác trên vai mình, nhìn hắn mà côn th*t muốn cương lần hai. Yến Lâm Tích thất thần kêu một tiếng, một tay che mặt, tay kia mò lấy phân thân của chính mình, có chút khó xử rồi lại rất hưng phấn mà ngọ nguậy.
Hoàng Phủ Lạc nhấc chân hắn hung hăng dịch chuyển một hồi, khiến Yến Lâm Tích từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng nói lầm bầm nhanh hơn đi, sâu hơn đi. Sau đó y đột nhiên đem côn th*t rút ra, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn.
“A, đừng a!” Ham muốn *** trong Yến Lâm Tích lại trào lên, bất mãn gào lên với Hoàng Phủ Lạc. Đang chuẩn bị sáp nhập, y đột nhiên lại rút ra, đem khoái cảm đang sinh sôi tới cao trào chặt đứt, đương nhiên rất rất là khó chịu a!
“Muốn không?” Hoàng Phủ Lạc mỉm cười vỗ vỗ bắp đùi mình, “Tự mình bò lên đi.”
Yến Lâm Tích không chút nghĩ ngợi, lật thân thể định lết tới, nhưng tay chân đều mềm nhũn, móc không ra khí lực, chỉ có thể lầm bầm lườm Hoàng Phủ Lạc.
“Bệ hạ? Không muốn sao?” Hoàng Phủ Lạc nắm phân thân, làm bộ dạng thở dài, “Không ngờ thần không thể làm bệ hạ hảo hảo thỏa mãn… Vậy xin cáo từ trước nha.” Tuy nói như vậy nhưng cái mông của y kiên trì dính vào vách bể, nửa điểm cũng không có ý cáo từ.
Yến Lâm Tích sao có thể để y đi, sút gôn vào khoảng không nhưng vẫn bị người chặn là chuyện mệnh hệ. Hắn túm lấy cánh tay Hoàng Phủ Lạc, thở không ra hơi: “Hoài vương, hảo ca ca, ngươi giúp ta một chút đi, không lên nổi.”
Hoàng Phủ Lạc nghe hắn gọi hai tiếng ca ca thì hơi ngẩn ra, đưa tay xoa xoa đầu hắn, sau đó ôm vào lòng. Y đem hai chân Yến Lâm Tích giang rộng ra, ôm hông của hắn, chậm rãi đè xuống.
Yến Lâm Tích nghẹn ngào một chút, thân thể cứng ngắc rất nhanh liền thả lỏng, bí đạo đã hoàn toàn khai mở, nhanh chóng tiếp nhận côn th*t của Hoàng Phủ Lạc, rốt cuộc thẳng thắn nuốt vào. Hoàng Phủ Lạc nâng mông Yến Lâm Tích hướng về phía trước, sau đó chầm chậm buông ra, Yến Lâm Tích ngửa cổ kêu một tiếng, tần suất phối hợp càng thêm nhịp nhàng.
Hoàng Phủ Lạc nghĩ Yến Lâm Tích lúc này thật khả ái mê người, hoàn toàn không còn vẻ đạm mạc và thô bạo trước kia, tựa như con mèo nhỏ, một bên trong lòng y meo meo kêu, một bên cong chân khoe móng vuốt sắc nhọn. Y khẽ cắn môi Yến Lâm Tích, cắn môi trên lại mút môi dưới, vừa ngậm vừa hút không được, không lâu sau liền đem môi Yến Lâm Tích hôn đến sưng hồng lên.
Yến Lâm Tích hai cánh tay quàng lên vai Hoàng Phủ Lạc, tóc xõa tung, một bên bị y hôn, một bên bị y làm, cảm giác bản thân dường như đang tan ra, lại bị Hoàng Phủ Lạc dụ hoặc, rốt cuộc nói gì không nhớ, tất cả những chuyện sau đó cũng đều không rõ.
Lâm Tích ngồi phịch xuống đất, Hoàng Phủ Lạc vẫn kịch liệt hôn môi, hắn lắc đầu vừa khóc vừa cười. Loại này tư thế đâm vào rất sâu, giống như nội tạng cũng muốn đem ra bài trừ. Tuy Hoàng Phủ Lạc cảm thấy rất thoải mái, nhưng vẫn chưa thoả nguyện. Vì vậy y xuất vào lần thứ hai, ép hắn sát vào vách bể, tiếp tục xâm nhập từ phía sau, điên cuồng giao triền.
Yến Lâm Tích cảm thấy thân thể giống như không phải của mình, tràng bích ấm áp bao phủ lấy thứ kia, hắn cứ như vậy thét lên khi y bắn ra lần hai. Lúc trước đã cao trào quá độ nên dư vị lần này cực khó quên, hậu huyệt không bị khống chế lần lượt co rút lại, đem côn th*t của Hoàng Phủ Lạc quấn chặt đến độ vừa đau vừa thoải mái.
Hoàng Phủ Lạc cố sức đâm vào mấy lần, rốt cuộc cũng thư sướng phóng xuất. Từng đám dịch thể nóng hổi đong đầy vách thịt của Yến Lâm Tích, nhiệt đến nỗi hắn thất thần kêu lên vài tiếng, phía trước xuất vài giọt dịch thể trong suốt.
Hoàng Phủ Lạc ôm hắn từ phía sau, hơi thở gấp gáp phả vào cổ hắn, khiến thân thể nhạy cảm của Yến Lâm Tích phát run. côn th*t có điểm mềm xuống bị chậm rãi rút ra, Yến Lâm Tích nghĩ thân thể của hắn dường như phát sinh chút biến hóa, nhưng rốt cuộc là ở đâu, hắn cũng nói không nên lời. Hậu huyệt bị ra vào một thời gian dài nhanh chóng khép kín, dịch thể ấm áp chịu ảnh hưởng của trọng lực từ từ chảy ra, theo chân của hắn trườn xuống phía dưới. Yến Lâm Tích ngồi trên vách bể, hai mắt thất thần, thân thể khẽ run, qua một lúc lâu mới hồi phục lại.
Hoàng Phủ Lạc đem hắn ôm vào trong ngực, đưa vào làn nước ấm áp, tinh tế giúp hắn chà lau vết tích trên người.
Sau hai lần giao triền, Yến Lâm Tích đã mệt không chịu được, hắn ngồi phịch trong lòng Hoàng Phủ Lạc, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Nếu y cương mạnh quá, sẽ không thể khôi phục nhanh được, vì vậy Yến Lâm Tích cũng an tâm chút đỉnh.
“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.” Hoàng Phủ Lạc bế Yến Lâm Tích ngồi lên đùi mình, mân mê cái mông của hắn, tỉ mỉ dò xét hậu huyệt, lát sau mỉm cười nói: “Không có rách, cũng không chảy máu.”
Yến Lâm Tích thở dài một hơi, hắn rất sợ phía sau bị Hoàng Phủ Lạc thao mạnh mà phá hỏng, vậy hắn không phải đã rất cố sức sao?
Họ Hoàng Phủ nói tiếp: “Lần đầu tiên đã có thể thâm nhập lợi hại mà không chút vết tích như vậy, bệ hạ ngươi thật đúng là…”
“Thật đúng là cái gì?” Yến Lâm Tích còn mệt mỏi, phản ứng tự nhiên có phần trì độn, hắn ngơ ngác quay đầu chất vấn Hoàng Phủ Lạc. Y cười một tiếng, ghé vào môi hắn gặm một cái, “Cường thụ!”
Ta kháo! Yến Lâm Tích tức giận không bao lâu, cuối cùng đành nhượng bộ. Bị nam nhân làm tới như vậy còn có thể thoải mái, nếu là kẻ khác chắc đã bất tỉnh lâu rồi, hắn cũng thật là cường nha. Yến Lâm Tích nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ thân xác này không phải là mình mà kỳ thực là một tâm hồn trong sáng? Như thế nào bị y thao cái mông còn có thể thoải mái trở mình? Hắn chăm chú suy tư, nghĩ rằng so với nam nhân, làm tình với nữ nhân nhất định sẽ không thoải mái như vậy, bất giác có chút phát sầu.
Hoàng Phủ Lạc đưa ngón tay vào hậu huyệt Yến Lâm Tích, lấy ra những dịch thể còn sót lại bên trong. Động tác của y rất nhẹ nhàng, tựa như đối đãi với bảo vật trân quý, đáng tiếc lúc này Yến Lâm Tích nhìn không thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Lạc, chỉ là bĩu môi: “Mẹ nó, lão tử bị ngươi bẻ thẳng thành cong rồi, sau này làm sao đụng chạm vào nữ nhân được?”
Ngón tay Hoàng Phủ Lạc dừng lại, mi mắt hơi cong lên, chậm rãi đáp: “Không đụng vào nữ nhân thì vui thú với nam nhân, làm sao cái gì?”
Bảo bối của Yến Lâm Tích dường như hơi trướng lên: “Đáng tiếc, hậu cung của ta còn nhiều mỹ nhân như vậy…”
“Sau này cũng không được đụng chạm vào họ.” Hoàng Phủ Lạc nhéo hắn một cái.
“Không thể a!” Yến Lâm Tích lắc đầu, xem thường nói, “Ta không phải kẻ ‘bất lực’, tuy vui thú với ngươi, nhưng cũng sẽ thiếu thốn một số thứ. Lão tử vẫn có thể kề vai áp má, thân cận với nữ nhân nha.”
Hoàng Phủ Lạc nhãn thần lạnh lẽo, không thèm để ý đến mỹ nữ phi tần gì đó trong miệng hắn, chỉ nói một câu: “Sau này ngươi không được gặp nữ nhân, nếu dám đụng chạm vào họ, ta liền đem tử tôn [2] của ngươi chặt đứt.” Nói xong liền đưa tay về phía trước tìm tòi, rồi nắm phân thân của Yến Lâm Tích bấm một cái.
Yến Lâm Tích ai ai kêu một tiếng, thân thể đau đến cuộn tròn lại, nửa ngày cũng nói không ra lời.
“Được rồi, thần đã giúp bệ hạ thanh tẩy sạch sẽ, vậy xin cáo từ.” Hoàng Phủ Lạc vẫy vẫy tay, đứng lên từ trong nước, lên bờ vận y phục tử tế.
Yến Lâm Tích còn đang đau đến bốc hoả, nhìn Hoàng Phủ Lạc ưu nhã vận y phục thì âm thầm sanh hận, mẹ nó, kẻ này bạt điểu vô tình được ngay a, vậy mà lão tử lại nghĩ y kỹ thuật không sai, còn có chút thích nữa chứ…
Họ Hoàng Phủ sau khi y phục mũ mão chỉnh tề, liền quay sang hắn cười tà: “Bệ hạ, đề nghị lần trước của thần, ngươi suy tính thế nào?”
A? Đề nghị gì? Có phải gợi ý kia hay không? Yến Lâm Tích chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội vạ.
Hoàng Phủ Lạc biết trước hắn sẽ phản ứng như vậy nên hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Nếu vậy coi như bệ hạ đã đáp ứng rồi, ba ngày sau hãy thoái vị, an tâm ngồi lên ghế Thái Thượng hoàng đi.”
A a a! Thái Thượng hoàng? Yến Lâm Tích chưa kịp phản đối, Hoàng Phủ Lạc đã tiêu thất trong màn đêm.
Yến Lâm Tích ngồi trên bờ ôn tuyền, thân thể bị nóng tới đỏ lên nhưng tâm tình lạnh tựa băng tuyết. Hắn vừa mới xuyên qua, còn chưa tận hưởng hết lạc thú khi ngồi trên long y, tại sao lại bị y lôi xuống ngựa bắt làm Thái Thượng hoàng?
Hắn lúc này mới mười sáu tuổi, ngoại trừ sinh được một nữ nhi, nhi tử cũng chưa gặp qua lần nào, có thể thấy người đăng cơ tương lai cùng hắn không thân thiết gì. Thái Thượng hoàng, mười sáu tuổi đã bị đẩy xuống làm Thái Thượng hoàng, vậy có khác nào trù ẻo hắn chết sớm? Liệu qua một năm rưỡi nữa, có thứ quái bệnh hay kịch độc gì đó hãm hại hắn không?
Càng nghĩ càng thấy nội dung vở kịch tiến triển thập phần hợp lý, Yến Lâm Tích cả người đau nhức ngồi trong ao, vì đủ các loại viễn tưởng mà rơi vào trạng thái hóa thạch. Không biết bao lâu sau, hắn nghe được một thanh âm thận trọng vang lên bên tai: “Bệ hạ, bệ hạ?”
Yến Lâm Tích cuối cùng cũng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang đủ các loại cực khổ, giương mắt nhìn lên thì thấy Tiểu Mẫn Tử đang đi tới, ngực không khỏi có chút không hài lòng. Con bà nó, thời gian lão tử ở chỗ này bị kẻ khác xoa xoa nắn nắn, con thỏ nhà ngươi chết bầm trong cái ổ nào a?
Bị Yến Lâm Tích trừng mắt, Tiểu Mẫn Tử có chút xấu hổ, hắn chắp tay, thấp giọng giải thích: “Bệ hạ, ngâm nước lâu không tốt cho sức khoẻ, hay là người ra trước đi.”
Yến Lâm Tích hừ một tiếng, liền nhớ lại mọi chuyện, không ngờ thân thể khẽ động, tay chân một trận tê dại, phảng phất như không phải một phần thân thể của mình nữa, hắn lung lay hốt hoảng, suýt nữa ngã xuống nước, Tiểu Mẫn Tử liền vội vã ôm lấy hắn, túm chân kéo ra ngoài.
Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn, Yến Lâm Tích một thân đầy vết tích xanh xanh đỏ đỏ không thể nào che lấp, hắn thấy ánh mắt Tiểu Mẫn Tử chợt lóe lên tia ngạc nhiên, khóe miệng co giật hai cái. Hoàn hảo, may là Tiểu Mẫn Tử không nói gì, chỉ im lặng săn sóc, giúp vận y phục chỉnh tề, sau đó cõng hắn ra ngoài.
“Con bà nó…” Yến Lâm Tích ghé vào bên người Tiểu Mẫn Tử, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cỗ kiệu được khiêng rất khéo, Yến Lâm Tích trong lòng vẫn còn hơi hoảng, trên người đau đớn dữ dội, rốt cuộc là cực kỳ mệt mỏi, không chờ được tới lúc quay về tẩm điện đã ngủ say.
Một đêm vô mộng, lần thứ hai mở mắt thì, mặt trời đã treo cao tới đỉnh đầu.
Yến Lâm Tích nằm úp sấp trên giường một hồi, nói lầm bầm tự kỷ rồi mới đứng lên. Hậu truyện, ở gian ngoài, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử đang vội vã cầm chậu rửa mặt và dụng cụ súc miệng đi đến.
Lúc ngủ không cảm thấy gì, nhưng khi thức dậy, cả người hắn xương cốt đều giống như tan rã, cử động nhẹ nhàng cũng đau thấu óc, Yến Lâm Tích nhe răng nhếch miệng xoa xoa thắt lưng, để Tiểu Phúc Tử giúp hắn mặc đồ, lại súc miệng bằng nước muối, rồi lấy nước ấm rửa mặt.
Sau khi tất cả sẵn sàng, Yến Lâm Tích ghé khuôn mặt nhỏ nhắn vào mép bàn, lập tức cảm thấy hậu huyệt dưới thân đau rát. Đêm qua rõ ràng không hề thọ thương, tại sao có thể đau đến vậy? Yến Lâm Tích thở ra lãnh khí quay sang Tiểu Mẫn Tử, hỏi hắn thuốc mỡ tiêu sưng trừ đau ở đâu. Tiểu Mẫn Tử là kẻ thông thạo, đương nhiên biết rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì Yến Lâm Tích phân phó rất hàm hồ, không chút minh bạch.
Tiểu Mẫn Tử lấy từ trong ngực áo ra một lọ nhỏ, nói: “Bệ hạ yên tâm, không có vết thương đâu. Tối qua nô tài đã thanh tẩy kỹ càng rồi, phía sau cũng bôi thuốc, bây giờ người nằm xuống, nô tài sẽ xóa sạch vết tích, không bao giờ… đau nữa.”
Yến Lâm Tích hơi biến sắc mặt, quay đầu nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Phúc Tử, lắc đầu thở dài: “Ai…”
Tiểu Phúc Tử bước lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ chớ lo lắng, việc này các nô tài sẽ không nói ra. Kẻ yếu thế không nhẫn sẽ làm loạn đại mưu, thỉnh bệ hạ ngàn vạn lần hãy khoan nhượng, coi như bị chó cắn một cái…”
Yến Lâm Tích gật đầu: “Chỉ là có chút đau, kỳ thực cũng không quá đáng lắm. Không thể vì bị cắn một cái mà đi tìm chết, không đáng.” Dù sao cũng phải tìm cơ hội cắn lại! Đương nhiên, những lời này hắn sẽ giấu trong lòng, nếu nói ra, chẳng phải hắn và Hoài vương cùng giống chó như nhau?
Tiểu Phúc Tử vẫn lo Yến Lâm Tích tỉnh lại sẽ phát cuồng hoặc đi tìm chết, nay thấy bộ dạng hắn cực kỳ bình thường, trong lòng tự nhiên thở dài một hơi.
Trước kia bệ hạ sống rất nội tâm, chuyện gì cũng che giấu, tất cả đều tự mình suy xét, cũng tại suốt ngày buồn phiền vì gương mặt, tâm tình bất định, chỉ cần thấy sự bất thường cũng sinh lòng sợ hãi. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, bệ hạ tính tình đại biến, tình cách cũng rộng rãi hơn nhiều.
Tiểu Phúc Tử hầu hạ Yến Lâm Tích từ nhỏ, đối với nhất cử nhất động, cả cái nhăn mày hay nụ cười của hắn đều quen thuộc đến từng chi tiết, thân xác này tuy không thay đổi, nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ ra nội tâm bên trong đã thay đổi ra sao.
Yến Lâm Tích suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới chuyện thân thể mình đã bị những thiếu niên này xem qua sờ qua, vẫn là không chút ngượng ngùng. Vì vậy cố gắng nằm xuống mặt giường bằng phẳng, để mặc hai người thiếu niên trút y phục cho hắn, xức thuốc lên cái mông đau rát.
Tuy đây là loại thuốc tốt nhất, nhưng Yến Lâm Tích vẫn cảm thấy quanh thân đau xót rất khó chịu, lại để hai người thiếu niên giúp hắn xoa bóp một hồi, lúc này mới có thể ngồi dậy lần thứ hai.
Đau đớn đã bớt, lời nói đêm đó Hoàng Phủ Lạc để lại trước khi đi cột chặt trong đầu Yến Lâm Tích, nhất thời khiến hắn khổ tâm trăm vòng, rõ ràng bụng trống trơn, nhưng nhìn một bàn thịt cũng không thèm động đũa. Cầm cái bát, Yến Lâm Tích nhìn mâm đờ ra, một hồi lại muốn ăn, không phải chính hắn đã sai làm thịt heo, đồ tể chỉ chờ vỗ béo, liền lập tức hạ đao?
Tiểu Phúc Tử thấy Yến Lâm Tích sầu rơi đầy mặt, chậm chạp nghịch nghịch chiếc đũa, vì vậy thấp thỏm hỏi: “Bệ hạ, những thức này không hợp khẩu vị sao? Hay để nô tài bảo đầu bếp làm món mới?”
Yến Lâm Tích lắc đầu, ném đũa qua một bên, dựa vào ghế, tinh thần sa sút: “Quên đi, dù có mang tới long can phượng tủy [3] ta cũng không muốn ăn.”
Tiểu Phúc Tử có chút bận tâm nhìn hắn, nhưng cũng không tiện khuyên nữa, liền thu dọn bàn, cùng Tiểu Mẫn Tử lui ra ngoài.
Làm sao để hoá giải cục diện khó xử này? Yến Lâm Tích đầu đau tới nỗi sắp nổ tanh bành.
Hắn tuy sở hữu thân xác này, nhưng ký ức thuộc về nguyên chủ một chút cũng không có. Hoá ra trong cái tẩm cung này, Tiểu Phúc Tử, Tiểu Mẫn Tử và hắn cũng chỉ là tên điếc, kẻ mù, người giả ngu. Ai xưng bệ hạ, ai là Hoài vương, ai có tâm địa xấu,… những thứ này hắn căn bản không biết, cũng chẳng để ý. Dù có biết đi chăng nữa, bị giam lỏng ở cung điện bé bằng cái lỗ mũi này, một cách đào thoát cũng không dùng được. Yến Lâm Tích từ vừa kiếp khác tới thì kích động hào hùng không thôi, lúc này dần dần thanh tỉnh lại.
Nơi này là một thế giới hoàn toàn xa lạ, mà rất xui là, hắn vừa xuyên đã rơi vào trung tâm rắc rối. Nếu là Hoàng đế trước đây, không chừng đã sớm sắp xếp xong xuôi đối sách hoặc tìm được lối thoát, nhưng hắn hiện tại, con đường duy nhất chỉ có ngồi trên giường chờ chết, hoặc chờ bị Hoài vương áp chế.
Lão tử không muốn làm Hoàng đế nữa, muốn làm bình dân bách tính (thường dân) hơn, muốn có lão bà, hài tử và vân vân… Yến Lâm Tích cắn cắn ngón tay, trong lòng hò hét dữ dội: Lão thiên gia (ông trời), không thể không chơi xấu ta được sao? Giúp ta xuyên tới địa phương khác đi~!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn rốt cuộc cũng không có gan tự sát, nhỡ lần này chết không thể xuyên nữa thì sao, hoặc là xuyên tới chỗ bết bát hơn, biến thành người hành khất hay gì gì đó thì sao?
Hắn đang trong cơn đau khổ tột cùng, tiếng cửa mở bỗng nhiên vang lên, một bóng người chậm rãi tiến đến.
•.ღ°•
Chú thích:
[1] Xuân dược: Thuốc kích d**
[2] Tử tôn: Chỉ tiểu đệ đệ của Lâm ca
[3] Long can phượng tuỷ: Gan rồng cốt phượng (chỉ cao lương mỹ vị cực kỳ quý hiếm)