Xuyên Việt Chi Thị Tẩm Ba, Thái Thượng Hoàng!

Chương 4

Người tiến vào một thân ăn mặc cung thị y phục, hơi khom người, đầu cúi rất thấp, không thấy rõ hình dạng, nhưng vóc người thon dài này so với Tiểu Phúc Tử, Tiểu Mẫn Tử rõ ràng cân đối hơn nhiều. Nhưng vị thái giám này, tuyệt đối không giống người hắn có thể tin tưởng.

Yến Lâm Tích đỉnh đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức ngồi thẳng, theo dõi y không chớp mắt, liền thấy y đến gần vài bước thì quỳ hẳn xuống, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi là ai?”

Nghe được thanh âm của Yến Lâm Tích, người đang quỳ run nhẹ một cái, sau đó ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ, người làm sao vậy?”

Yến Lâm Tích cẩn thận nhìn một chút, người này niên kỷ còn trẻ, dáng vẻ xem chừng độ hai mươi, mặt mày tuấn lãng, ngũ quan đoan chính… Nhưng không rõ là ai.

“Ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai? Tiểu Phúc Tử? Tiểu Mẫn Tử?” Yến Lâm Tích cao giọng chất vấn, muốn gọi y tiến đến.

Người nọ vội vã giơ ngón trỏ lên, ý nhắc nhở hắn chớ có lên tiếng, thấp giọng đáp: “Bệ hạ, người đã phân phó, khi tới gặp người không được để ngoại nhân nhìn thấy, vì vậy hai nội thị kia đều đã bị thuộc hạ điểm huyệt ngủ say, đang nằm ở gian ngoài.”

Nghe y tự xưng thuộc hạ, trái tim đập thình thịch vì lo lắng của Yến Lâm Tích cuối cùng cũng đập chậm lại, nhìn y một chút rồi nói: “Chuyện này… Mấy ngày trước ta bị bệnh, hiện tại mặc dù rất tỉnh táo, nhưng có một số việc nhớ không rõ lắm. Ngươi, không phải nên tự giới thiệu mình một chút sao?”

Hàng long mi anh tuấn của người nọ hơi run lên, nằm rạp người thưa: “Tiểu nhân là đệ nhất ám vệ của bệ hạ, từ khi người đăng cơ đã theo hầu hạ, đến nay đã được bốn năm.” Nói xong, y ngẩng đầu lần thứ hai, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, “Người, thực sự không nhớ rõ?”

“Không nhớ rõ!” Yến Lâm Tích vội vã lắc đầu. Người này hành tung thần bí tới gặp hắn, hơn nữa còn điểm huyệt khiến Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử hôn mê, rốt cuộc lai lịch thế nào? Ám vệ… Cách xưng hô này thật sự rất quen tai!

Nhớ lại vai ám vệ xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết trước đây đã từng xem qua, Yến Lâm Tích hai mắt lập tức tỏa sáng, tha thiết nhìn y, “Ngươi nói ngươi là ám vệ? Có phải người chuyên giúp ta tìm hiểu tin tức, dò hỏi tình báo, còn giúp ta thanh trừ một số kẻ ta ghét nhưng không thể quang minh chính đại khai trừ?”

Thủ lĩnh ám vệ thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn, chưa kịp suy xét thì trống ngực đã đập như gõ mõ, đây thật sự là Hoàng đế sao? Không phải kẻ thế thân do Hoài vương phái tới chứ? Hay Hoàng đế thực sự bị loạn trí rồi? Ý niệm trong lòng vòng vo luân chuyển, nhưng thần sắc trên mặt không mấy biến hóa, chỉ gật đầu nói: “Không sai biệt lắm, đúng là vậy nha.”

“Nga nga!” Yến Lâm Tích nghe y nói như vậy liền nhảy dựng lên, một cước chạy đến trước mặt ám vệ, túm áo y ra sức kéo. Nắm lấy hai bàn tay to, gương mặt hắn tràn ngập chờ mong cùng kích động: “Quá tuyệt vời, vậy ngươi nhất định là kẻ sở hữu tuyệt thế võ công, còn trung thành với chủ nhân không ai sánh kịp đúng không?”

Ám vệ bị hắn doạ sợ, định rút tay ra, nhưng lại thấy làm vậy thì chủ nhân sẽ không còn mặt mũi nào, chỉ có thể lúng túng quay ra sau nói: “Bệ hạ quá khen, Ký Mặc hội vũ, nhưng cũng chưa phải là tuyệt thế…”

“Chờ một chút!” Yến Lâm Tích phất tay ngắt lời y, thần sắc cổ quái nhìn nhìn rồi hỏi lại, “Ngươi nói gì?”

“Cũng không phải là tuyệt thế…” Ám vệ bị hắn nhìn đến phát sợ, chỉ có thể lặp lại lần nữa.

“Ý ta là, câu trước nữa kia!”

“Ký Mặc hội vũ…”

“Đúng đúng, chính là câu này!” Yến Lâm Tích hào hứng nói, buông tay y ra, “Ngươi tên là gì?”

Ám vệ đáp: “Thuộc hạ gọi là Ký Mặc!”

“Ta kháo!” Yến Lâm Tích vỗ bàn một cái, Ký Mặc lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống, không biết mình đã làm gì khiến chủ không hài lòng, chợt nghe Yến Lâm Tích cắn răng nghiến lợi mắng, “Hoài vương chết tiệt, không phải y cử ngươi đến giăng bẫy lão tử đó chứ?”

Ký Mặc nhíu đôi chân mày, trong mắt toát ra sát khí lẫm lẫm.

“Ngươi đó, ngày hôm qua đã phóng con diều kia phải không?” Yến Lâm Tích ngồi xổm trước mặt Ký Mặc, lấy tay trạc trạc đầu hắn.

Ký Mặc gật đầu: “Thuộc hạ mới từ Thanh Châu trở về, nghe nói bệ hạ đột nhiên thanh tỉnh, nghĩ có điểm kỳ lạ, liền muốn nhập cung tới gặp người. Nhưng tất cả cấm vệ trong cung đã đổi người, thuộc hạ không thể làm gì khác ngoài thả diều phát tín hiệu, mong bệ hạ có thể thấy, biết thuộc hạ đã về, hôm sau sẽ đến gặp…”

“Đáng tiếc a, bệ hạ của ngươi cái gì cũng nhớ không rõ, không chỉ không nhớ, mà còn bị ngoại nhân giam cầm.” Yến Lâm Tích hít một hơi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất vì quá mệt mỏi, vỗ vỗ người y nói, “Không cần quỳ nữa, ta nhìn không quen, ngồi xổm vãn chuyện đi.”

Nhìn không quen… Ký Mặc nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể theo lệnh ngồi xổm bên cạnh Yến Lâm Tích, cũng không dám đến quá gần, cự ly ngồi cách hắn hai sải tay.

“Nếu ngươi biết về chuyện của ta thì kể cho ta đi.” Yến Lâm Tích giương ánh mắt chờ mong nhìn y, dương quang chiếu lên mặt hắn, khiến một nửa gương mặt phủ một tầng sắc vàng óng ánh, lại càng tôn nổi dung mạo thanh tú mỹ lệ, nhan sắc bức người.

Ký Mặc nhìn hắn, hô hấp cứng lại, suýt nữa thất thần, lập tức âm thầm nhéo đùi mình một cái. Ổn định tâm tình xong, lần lượt kể lại cuộc đời Yến Lâm Tích.

Thanh âm Ký Mặc rất êm tai, thuần khiết rõ ràng, hắn giống như một người chứng kiến thời khắc Yến Lâm Tích sinh ra, không chút cảm tình trần thuật sự thực, nghe rất có cảm giác tín phục. Lúc bắt đầu, Yến Lâm Tích còn có chút hứng thú nghe, nhưng tới đoạn một ca ca làm hại chính mẹ ruột của mình thì lập tức ngã ngồi xuống… Khởi đầu chuyện như đi vào cõi thần tiên, sau lại thấy chi tiết sau đêm đầu tiên đăng cơ, hắn đã lập tức khép tội mười ba đại thần, sát hại thất gia cửu tộc… Cũng có chút co quắp.

“Được rồi, ngươi dừng một chút…” Yến Lâm Tích chậm rãi nói với Ký Mặc, vô cùng đau đớn, “Đừng nói nữa, sao ta lại có cảm giác mình chính là một ác ma, là một bạo quân, là một sát nhân cuồng loạn vậy? Khi đó ta mới có mười ba tuổi, làm sao có thể tàn sát hàng loạt người dân trong thành bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!”

“Nam An quận vương giết nhũ huynh của bệ hạ, người phát hỏa cũng rất bình thường.” Ký Mặc không chút biểu tình đáp.

“Bình thường cái rắm. Người bình thường nếu muốn báo thù sẽ đem mười vạn dân chúng tàn sát sạch sẽ, nhưng ngay cả chó mèo nuôi trong nhà cũng không buông tha là sao?” Yến Lâm Tích chán nản chống chế, “Nếu ta là con dân Xích Yến, nhất định sẽ khai tử tên cẩu hoàng đế này sớm một chút, đổi lại sẽ có cuộc sống yên bình.”

Ký Mặc lắc đầu: “Không thể nói vậy.” Y suy nghĩ một chút rồi tiếp, “Nam An quận vương vốn có phản tâm, hắn nuôi tử sĩ mười năm, trà trộn trong thành Nam An, rốt cuộc có bao nhiêu người, dáng dấp ra sao cũng không ai biết. Nếu không tàn sát hết toàn thành, an nguy của bệ hạ vô phương bảo toàn. Hơn nữa Nam An một lòng muốn thoát ly Xích Yến, dân chúng cũng không cho rằng Xích Yến là tổ quốc của bọn họ. Bệ hạ làm vậy, ngoại nhân nhìn vào sẽ nói người tàn nhẫn, thuộc hạ lại cho rằng quyết định đó cực kỳ nhanh chóng, diệt cỏ tận gốc, rất quyết đoán.”

Yến Lâm Tích nhíu mày: “Quên đi, cái chính là toàn bộ những chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, coi như không phải do ta làm đi. Bây giờ có một chuyện khẩn cấp rất quan trọng, Ký Mực, ngươi làm được không?”

Ký Mặc lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực, muôn lần chết cũng không chối từ!”

Yến Lâm Tích xoa xoa mũi, Đem chuyện Hoài vương Hoàng Phủ Lạc kể lại cho Ký Mặc, sau đó nói: “Ta hiện tại bị giam cầm ở chỗ này, lại quên hết tất cả, một biện pháp cản ngăn bọn họ cũng không có. Kỳ thực ngồi chỗ này chờ chết, không bằng nghĩ cách chạy đi.”

“Chạy đi?” Ký Mặc trợn tròn hai mắt, “Bệ hạ, chuyện trọng yếu theo ý người là rời khỏi đây sao?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ còn cách khác sao?” Yến Lâm Tích gật đầu, “Ta cái gì cũng không nhớ rõ, căn bản không thể tính là hoàng đế Xích Yến trước đây. Lúc rời đi, chúng ta sẽ mang theo thật nhiều vàng bạc châu báu và vân vân, sau này hành tẩu giang hồ, có thể khoái khoái lạc lạc sống qua ngày, không phải rất tốt sao? Chính trị phi thường hắc ám nha, lão tử chết cũng không dính vào!”

Hàng lông mày rậm của Ký Mặc nhíu thành chữ “xuyên”, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Nếu bệ hạ đã quyết định như vậy, thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp yểm trợ người xuất cung. Chỉ là…” Y liếc nhìn Yến Lâm Tích, “Trong tay bệ hạ không thiếu lực lượng, thành thật mà nói, Hoài vương chưa chắc đã là đối thủ của người.”

Yến Lâm Tích lắc đầu: “Dù có lực lượng có nhiều đến mấy đi chăng nữa, chỉ ta trước kia mới thao túng nổi, còn ta bây giờ, chỉ còn lại ký ức trống rỗng, làm sao có thể xoay chuyển Càn Khôn [1]?”

Ký Mặc hai mắt nhìn hắn, gật đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi, thỉnh bệ hạ nhẫn nại ít ngày, thuộc hạ nhất định sẽ tìm cách liều chết đưa người rời khỏi nơi này.”

Đã đến lúc Ký Mặc phải đi, Yến Lâm Tích kéo ống tay áo y: “Khoan đã, sự tồn tại của ngươi, có ai biết không?”

Ký Mặc khẳng định chắc nịch: “Đương nhiên chỉ có bệ hạ và ba mươi sáu ám vệ biết.”

“Hoài vương có thể biết không?”

Ký Mặc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ám vệ luôn theo sát hoàng đế Xích Yến qua các triều đại, Hoài vương chắc chắn biết có ám vệ, nhưng kẻ nào là ám vệ, ám vệ có những ai, y tuyệt đối không rõ. Trừ phi người tự mình nói cho y biết.”

Yến Lâm Tích phất tay bảo Ký Mặc rời đi, vừa chạy đến cửa, chỉ thấy thân ảnh Ký Mặc trước mắt, rất nhanh liền tiêu thất. Ám vệ quả nhiên có thực tài, Yến Lâm Tích gật đầu, tâm tình khá hơn rất nhiều.

Hoài vương biết sự tồn tại của Ký Mặc, đồng thời dùng cách này để thử xem chuyện hắn hoàn toàn mất đi ký ức có thật hay không, chiêu này thật là độc! Yến Lâm Tích tặc lưỡi. Yến Lâm Tích trước kia vừa ác vừa khôn khéo, nhưng cũng không có khả năng tự bảo vệ an nguy bản thân mà chỉ có thể nhờ tình báo tiết lộ, trấn áp đối thủ. Như vậy, nhất định một trong ba mươi sáu ám vệ kia là nội gian.

Yến Lâm Tích ngã xuống giường, nhìn chằm chằm tơ lụa vàng như tua cờ rủ xuống từ tấm màn.

Chỉ hy vọng Ký Mặc đủ trình độ để an toàn đem ta thoát khỏi chỗ khốn kiếp này. Càng nhanh càng tốt!

Kết quả Ký Mặc vừa đi không lâu, khắc tinh của hắn lại xuất hiện.

Hoàng Phủ Lạc một thân long bào xanh biển viền bạc, đai lưng đính ngọc trai đen huyền, mão đen trang trí du long màu tím, trên người không mang bội sức, sạch sẽ thanh tịnh. Y thoải mái đi đến, phảng phất như đang dạo chơi trên sân nhà mình, vui mừng, tự nhiên, dễ dàng, thích ý. Yến Lâm Tích nhìn dáng điệu của y, thân thể phản ứng theo bản năng, lập tức rúc vào góc giường, sắc mặt trắng bệch lấm lét liếc nhìn.

Họ Hoàng Phủ thấy loại phản ứng này của hắn, bất giác đôi mày cau lại, có chút bất mãn.

“Ta không phải quỷ, ngươi tại sao phải bày ra dáng vẻ sợ hãi như vậy!”

“Không phải lão tử sợ!” Hắn rống lên một tiếng, khiến Hoàng Phủ Lạc lông mi khẽ động, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vạn phần. Khí phách trong thanh âm của Yến Lâm Tích lập tức giảm đi ba phần, “Chỉ là ta hơi mệt một chút…”

Hoàng Phủ Lạc nghe vậy, sắc mặt liền bớt giận, đi thẳng tới ngồi bên giường hắn: “Vì sao không ăn cơm?”

“Không đói bụng!”

Vừa nói ra hai chữ này, bao tử Yến Lâm Tích hợp thời kêu lên một tiếng, hai người đấu mắt một lát, Yến Lâm Tích lúng túng nghiêng đầu quay sang chỗ khác, Hoàng Phủ Lạc lại nở nụ cười.

“Bệ hạ, không ngờ người ấu trĩ như vậy, muốn dùng chiêu tuyệt thực để đối phó với thần a.”

“Phi, ngươi mới ấu trĩ!” Yến Lâm Tích lông mày nhướn lên, nhưng lại bị ánh mắt Hoàng Phủ Lạc trấn áp, chỉ biết ngoan ngoãn đáp, “Tuyệt thực không thể thay đổi chuyện gì, chỉ khiến thân thể thọ thương, tuyệt đối không thể áp dụng, vì bất đắc dĩ ta mới không ăn.”

“Vậy mới ngoan.” Hoàng Phủ Lạc nở nụ cười, rõ ràng vừa rồi một thân sát khí, trong nháy mắt đã thấy băng tuyết tan rã, như nắng ấm ngày xuân, làm cho kẻ khác thư thái mê say. Yến Lâm Tích quay sang chăm chú ngắm nhìn vẻ tuấn mỹ đến độ người người oán hận của Hoàng Phủ Lạc, bày ra bộ mặt mê gái cực độ, lại nhớ tới lập trường của mình, liền cau chóp mũi tỏ vẻ kháng nghị.

“Này, ta nói ta rất mệt mỏi.” Thấy Hoàng Phủ Lạc đang ghé sát bộ mặt tươi cười tới gần mặt mình, Yến Lâm Tích vội vàng lấy tay cản lại, “Ngươi đừng như vậy a, ta bị ngươi chơi đùa đến vậy còn chưa đủ sao?”

Hoàng Phủ Lạc liếm môi một cái, “Đau dạ dày một chút cũng chịu không nổi, sau này có thể làm được việc gì?”

Ta kháo, bị ngươi đâm chọc lên xuống, lật qua lật lại hành sự như vậy, cư nhiên chỉ bị đau dạ dày một chút? Còn nói sau này? Lẽ nào tên Hoài vương này thật sự định đem ta hiếp đến chết, đè đến hi sinh sao? Yến Lâm Tích sau lưng nổi một tầng da gà, cả người run lên hai cái, thấy Hoàng Phủ Lạc đã bắt đầu cởi áo bào, sợ hãi đến độ kêu lên.

“Này này, ban ngày ban mặt, ngươi không được làm bậy a!”

Hoàng Phủ Lạc không chút hoang mang cởi áo ngoài, lại lột nốt tiểu sam bên trong. Yến Lâm Tích trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ tới cái mông còn âm ỉ đau sau trận mập hợp đêm qua, liền kinh hãi run bần bật. Bị tên ‘phi loài người’ này biễu diễn thống vài lần, cái mạng nhỏ bé của ta không toi mới lạ. Sau này nếu có người hỏi, Yến Lâm Tích chết như thế nào? Chẳng lẽ phải trả lời là, hắn bị người đàn ông khác ép sinh sản nên tử trận trên giường sao?

Yến Lâm Tích oa oa khóc rống lên, kê kê [2] của hắn quá yếu, hoàn toàn không thoát được con chồn [2]cứng như thép nguội của Hoàng Phủ Lạc a!

“Hoài vương, Hoài vương, đây là tuyên *** ban ngày đó, ngươi chú ý đến ảnh hưởng của nó ra bên ngoài một chút a!” Yến Lâm Tích đã bắt đầu loạn ngôn, nói năng lung tung bậy bạ.

Hoàng Phủ Lạc lúc này đã trần ra thân trên tinh tráng rắn chắc, đang bắt đầu cởi quần, nghe vậy chỉ cười một tiếng: “Yên tâm đi, người của ta trong cung đều đã bị đuổi ra ngoài, bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta *** thế nào đâu, lại càng không dám đến nơi khác kể lể. Về phần danh tiếng thì…” Y nhướn mày một cái, nửa như trêu tức, nửa lạị trào phúng, “Bệ hạ cho rằng có quan trọng không?”

“Thân là hoàng đế, làm sao có thể không chú trọng danh tiếng?” Yến Lâm Tích tận tình khuyên bảo y, chỉ tiếc hoàn toàn không có công dụng.

Hoàng Phủ Lạc đã thoát y sạch sẽ, trực tiếp nhấc chân lên long sàng, cởi y phục của Yến Lâm Tích ra, vẻ mặt kiêu căng: “Cái vị trí kia của ngươi, Hoàng Phủ Lạc ta đây nửa điểm cũng không có hứng thú!”

Không có tại sao vẫn đè ta xuống hả?! Yến Lâm Tích một bên giữ y phục trên người rồi quấn lấy tay Hoàng Phủ Lạc, một bên khinh bỉ trong lòng: “Vừa muốn làm kỹ nữ [3], lại muốn được lập đền thờ, thiên hạ đào đâu ra chuyện tốt?”

Dù sao kê kê yếu ớt cũng đánh không lại chồn, Yến Lâm Tích không lâu sau đã bị lột sạch rồi đè xuống giường, chưa kịp căm phẫn đã hết tức giận.

“Ngươi làm nhẹ thôi…” Yến Lâm Tích vừa khóc lóc vừa cầu xin tha thứ, “Lão tử hôm qua bị ngươi đè lâu như vậy, không tê dại mới lạ. Ngươi đi vào lần nữa, mạng của ta cũng không còn!”

“Ta thấy phía sau của ngươi vẫn khỏe, yên tâm đi, sau đó sẽ không đau,” Hoàng Phủ Lạc cười tà, không biết móc từ đâu ra một lọ hương chi mới, lấy một ít thoa lên mông Yến Lâm Tích, “Đợi một lúc nữa, ngươi không những không cảm thấy đau, mà còn xin ta hung hăng thao lộng ngươi ấy chứ.”

“Cầm thú a!” Yến Lâm Tích từ đáy lòng mắng một câu.

“Chúng ta cùng một tổ tông nha.” Hoàng Phủ Lạc không dùng ngón tay mở đường, chỉ tuỳ tiện dùng hương chi bôi qua, giống như vác thương lên ngựa, trực chỉ phủ Hoàng Long [4]. Cũng may hôm qua Yến Lâm Tích đã bị y khai thác đủ, phía sau không còn quá cứng như sáp giống lần đầu tiên, có thêm hương chi trơn hỗ trợ, cự vật to lớn ngạo nhân của y cư nhiên thô bạo chen vào.

Yến Lâm Tích đau đến cả người run một cái, tiếng kêu đang nghẹn lại cổ họng, đột nhiên không phát ra âm được nữa, chỉ là mặt đỏ lên, nắm chặt sàng đan (khăn trải giường) dưới thân, suýt nữa ngất đi.

Hắn tưởng nếu cứ thế ngất đi, sẽ không phải chịu tội “lăng trì” (ý chỉ anh Hoài vương làm đau như bị xẻo thịt aka “lăng trì” ấy mà), không ngờ vừa rút côn th*t ra, Hoàng Phủ Lạc lại động thân đâm thẳng vào, càng làm hắn đau đớn. Yến Lâm Tích hé mắt ra, hơi thở nín thật lâu rốt cuộc cũng phun ra.

“A…” Kêu to một tiếng, oán khí thảm thương bốc đến tận trời, Hoàng Phủ Lạc bị hắn gọi bất thình lình, suýt nữa mất sạch khí thế.

“Ngươi tên gì?” Hoàng Phủ Lạc hung hăng vỗ mông hắn một cái, đưa hung khí ra khỏi thân thể hắn. Lúc đi ra, hương chi đã hòa tan bị lấy ra không ít, hương khí nhất thời tản ra bốn phía. Hoàng Phủ Lạc thấy dịch thể hồng nhạt, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, bất giác nhướng mày, thân thủ sờ sờ hậu huyệt Yến Lâm Tích.

“Đau…” Yến Lâm Tích nức nở, khoé mắt ngập nước, ai ai kêu nhìn Hoàng Phủ Lạc. Hắn chỉ muốn nhận lỗi để Hoàng Phủ Lạc dụng tâm buông tha, nhưng không ngờ y coi dung mạo của hắn hợp mắt, đối với nam nhân ra sức dụ dỗ.

Họ Hoàng Phủ quả nhiên nuốt nước miếng một cái, đem hắn ôm vào trong lòng, kiên nhẫn giúp hắn giải thích: “Chỉ tại bệ hạ quá mức mê người, tuy rằng phía sau có chút thương tích, nhưng thần cũng không có ý định buông tha bệ hạ.”

Nói xong, lập tức lấy hương chi kích tình thoa lên phân thân mềm rũ của Yến Lâm Tích, chậm rãi di chuyển lòng bàn tay, “Chuyện này, lúc nào cũng có thói quen đòi hỏi. Thần sẽ tận lực cẩn thận, không làm đau ngươi.”

Yến Lâm Tích dựa vào lòng Hoàng Phủ Lạc, khóc đến không còn ra hình dạng, ngực thầm rủa, thói quen em gái ngươi, hung khí lớn như vậy, con mẹ nó dù ngươi có cẩn thận hơn nữa, lão tử còn cũng vẫn đau a!

Không biết có vì thấy Yến Lâm Tích khóc thảm quá hay không, động tác của Hoàng Phủ Lạc đã mềm nhẹ không ít, miệng vừa dụ dỗ, ngón tay vừa lấy thêm hương chi, tinh tế thoa khắp hậu huyệt Yến Lâm Tích.

Hương chi vốn có công hiệu kích tình, hương chi tan ra lúc nãy đã bắt đầu khởi hiệu, hơn nữa còn được thoa thêm lớp khác, phía sau đau nhức của Yến Lâm Tích dần chuyển thành tê dại, thân thể lại một trận kích động như thuỷ triều.

Hoàng Phủ Lạc tinh tế dùng ngón tay vuốt ve mặt của Yến Lâm Tích, từ thái dương đến chóp mũi, từ môi đến cằm, mỗi chỗ đều tràn ngập xúc cảm. Yến Lâm Tích hô hấp rối loạn, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt vì mồ hôi chảy vào khoé mắt. Thân thể hắn khẽ run, hé miệng, ngậm vào đầu ngón tay của Hoàng Phủ Lạc, dùng ánh mắt ướt át nhìn y, có vài phần mê man, nói đúng hơn là mê hoặc.

Hoàng Phủ Lạc rút ngón tay trong miệng hắn ra, mặt trên đã dính đầy nước bọt của Yến Lâm Tích, từ đầu ngón tay kéo ra một sợi chỉ bạc (nước dãi đấy =.=’), phảng phất như tâm tình của bọn họ cũng gắn kết với nhau bằng một sợi chỉ vô hình vậy.

Hoàng Phủ Lạc mê muội nhìn thiếu niên dưới thân động tình, hơi thở hổn hển mị hoặc. Dáng vẻ nhu thuận và kiều mị luống cuống này, y chưa từng thấy qua trước đây. Rõ ràng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, lúc này lại cho y cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Dường như có một loại tình cảm xa lạ mãnh liệt đánh vào y, tựa hồ muốn đem tâm hồn cứng rắn phong bế đã lâu của y khuấy động.

Hoàng Phủ Lạc mê đắm khép hờ mắt, sau đó cố sức đẩy thắt lưng, phần đỉnh to lớn lại sáp nhập thật sâu lần thứ hai.

“A!” Thiêu niên dưới thân vì bị y tiến vào mà bật về phía trước, vòng eo thon thả mềm mại của hắn cong lên, mười ngón nắm chặt sàng đan dưới thân, đốt ngón tay do dùng sức quá độ mà trở nên thanh bạch. Hắn nhíu mi, cái chớp mắt lộ ra một tia thống khổ, mồ hôi trên trán lẫn vào những giọt lệ trong khóe mắt, im lặng chảy xuống.

Cảnh trí trước mắt thật sự kiều diễm mê người. Hoàng Phủ Lạc trán cũng toát mồ hôi, cưỡng chế ngăn chặn dục vọng muốn chạy nước rút của mình. Y cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Yến Lâm Tích, kiên nhẫn giảm tốc độ, chậm rãi rút ra, rồi lại kiên định di chuyển thắt lưng.

Đôi mắt dần dần mở ra, biểu tình thống khổ trên mặt dần dần biến thành say mê thất thần, đôi môi bị gặm cắn đến sưng đỏ tràn ra tiếng thở dốc và than nhẹ, phảng phất như tiếng nhạc thần tiên, lấy lòng Hoàng Phủ Lạc.

Có vật gì đó chọc thủng màng chắn của hắn, di chuyển một đường trên ngực, khiến phân thân hắn trướng lớn một vòng. Yến Lâm Tích đột nhiên giương mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Làm sao có thể… Lớn như vậy…” côn th*t khảm nhập thật sâu bên trong đã hoàn toàn ngập đầy thân thể hắn. Hung khí dính sát tràng bích truyền đến nhiệt độ nóng hổi, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng côn th*t đang dần dựng lên. Cảm giác *** mỹ khiến mặt hắn nóng dần, thân thể cũng nhiệt hơn, sự đói khát càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cường liệt đến độ bản thân sắp tan vỡ.

“Thích không?” Thanh âm Hoàng Phủ Lạc tựa như thoát ra từ trong ***g ngực, trầm ổn khàn khàn, thẳng truyền vào ngực Yến Lâm Tích, làm nơi đó vốn đang loạn nhịp dần dần dao động nhịp nhàng theo thanh âm của y.

Yến Lâm Tích run rẩy đôi môi nhìn y… Đôi mắt đen láy kia, lửa trong cơ thể lúc này đủ để thiêu thiên diệt địa, y vừa chạm vào liền không dời ra được, bị nắm kéo, buông thả, rồi lại đắm chìm.

Yến Lâm Tích rên rỉ một tiếng, giơ hai tay lên, vuốt ve ***g ngực tinh tráng của Hoàng Phủ Lạc. Ấm áp mà cứng cỏi, trái tim dưới bàn tay cường ngạnh vẫn dồn dập đập đều. Đầu ngón tay của hắn chạm vào nhũ hoa, gảy nhẹ vài cái, như muốn nghe được thanh khí truyền tới bên người.

“Ngươi đang chơi với lửa đấy, bệ hạ.” Hoàng Phủ Lạc ép chặt toàn thân, hai mắt sáng rỡ nhìn hắn, hắn lại mỉm cười, ôm lấy cổ y kéo xuống.

“Hoài vương, ngươi thích ta.” Yến Lâm Tích lầm bầm nói, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi y, đôi môi khẽ nâng, khám phá khắp nơi, không chịu dừng lại. Hô hấp của hai người nhẹ nhàng phả trên đôi môi, vừa tê vừa dại. Bốn mắt nhìn nhau, những điều thầm kín trong đáy mắt dường như vỡ toang, tràn ra, phóng xuất vô số lửa tình.

“Là ngươi muốn ta đưa phân thân ra ngoài.” Chỉ trong một cái chớp mắt, lại như thời gian đã ngừng trôi vạn năm, Hoàng Phủ Lạc bỗng nhiên cười, xán lạn như cảnh sắc mùa xuân, khiến Yến Lâm Tích nhất thời hốt hoảng, “Vốn định thương tiếc bệ hạ, chỉ sợ thần không kìm chế được.”

“Ta đau lắm…” Yến Lâm Tích phản ứng kịp, gương mặt lập tức chuyển thành điềm đạm đáng yêu, đáng thương nhìn y, “Hoài vương, thả ta ra đi.”

Hoàng Phủ Lạc nhắm mắt, nhãn thần hiện lên một tia lệ quang. Y bóp chặt cằm Yến Lâm Tích, thẳng thừng nhổ ra một câu: “Không có khả năng đâu. Suốt đời này, ngươi cũng đừng hòng!”

Yến Lâm Tích còn muốn xin khoan dung lần nữa, nhưng Hoàng Phủ Lạc lại mạnh mẽ va chạm. Y quát to một tiếng, lại không nhớ nổi mình muốn nói gì.

Hoàng Phủ Lạc giơ cao chân Yến Lâm Tích lên, đặt hai bên thân thể y, bí huyệt hoàn toàn lộ ra trước mắt y. Hoàng Phủ Lạc nhìn phân thân của mình ra vào thân thể Yến Lâm Tích, nheo mắt lại.

“Mông bệ hạ lớn lên thật tốt nha, rõ ràng nhỏ không kém miệng, nhưng lại rất tham lam, côn th*t của thần nguyện không tha.” Y vừa hung hăng va chạm, vừa thẳng thừng xuyên vào, phảng phất như muốn đâm thủng nội tạng hắn.

Tiểu huyệt ướt át đong đầy phát ra thanh âm nho nhỏ, cự vật cứng rắn mạnh mẽ ra vào hậu huyệt mềm mại, phần trên dính đầy dầu trơn màu đạm phấn đang tan ra.

Yến Lâm Tích bị y lật tới lật lui, hơn nữa còn chịu tác dụng kích tình của hương chi, từng lỗ chân lông trên người đều mở, cảm giác trống rỗng nơi đáy lòng làm hắn sắp phát rồ, chỉ muốn mình bị lấp đầy, bị xâm phạm. Dục niệm chi phối thân thể hắn, chi phối đầu óc hắn. Hắn tất nhiên không phải vị quân vương lãnh khốc tàn bạo kia, chỉ đơn thuần là một thiếu niên bình thường muốn yêu và được yêu tên Yến Lâm Tích.

Tay hắn hướng về phía trước quơ quào loạn lên, muốn nắm được thân thể Hoàng Phủ Lạc đang chăm chú ôm hắn vào lòng, nhưng bắt nửa ngày cũng chưa bắt được, chỉ có thể nức nở khóc lên.

“Bệ hạ, muốn sao? Nghĩ thế nào?” Hoàng Phủ Lạc biết hắn chịu không nổi, dùng ngón tay nắm lấy phân thân Yến Lâm Tích, ngón tay quả nhiên qua lại vuốt ve, hài lòng nghe thanh âm run rẩy từ miệng Yến Lâm Tích.

“Muốn… Ngươi nhanh lên một chút!” Yến Lâm Tích từ từ nhắm hờ hai mắt, khóe mắt trong suốt. Vì dồn dập thở dốc mà miệng há hốc, đôi môi mềm mại như thủy quang, đỏ hồng mà sáng bóng, mị hoặc như yêu nhân. Hắn giãy dụa thân thể, ánh mắt mê ly, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ như muốn nghiền nát.

“Cố sức chút nữa, lại dùng lực chút nữa, bẻ cong ta đi…” Hắn nức nở, khắp người lỗ chân lông đều phải mở, bị dục vọng trong cơ thể tác động đến khép chặt. Hắn khát vọng lên tới đỉnh cao nhất, nhưng mỗi lần đến gần lại vô tình bị lôi xuống. Hoàng Phủ Lạc nói gì, hắn đều không nghe rõ, chỉ có thể nghe thân thể đói khát của mình hò hét kêu gào.

“Cho ta a, nhanh lên một chút cho ta…” Nắm thật chặt cánh tay Hoàng Phủ Lạc, y mạnh mẽ đưa đẩy, mãnh lực đi vào. Yến Lâm Tích kêu ầm ĩ, tựa như hắn đang được trải nghiệm khoái cảm cực hạn tận trời, tựa như cực điểm từ trên cao rơi xuống khiến da đầu phát nổ, toàn thân huyết dịch hưng phấn chảy ngược, không hề đau đớn mà rất sung sướng, linh hồn như thoát ly xác thịt lần thứ hai, hết thảy đều trở nên như cảnh trong mơ.

Hoàng Phủ Lạc vọt mạnh người, gầm nhẹ khi đạt đến cao trào trong cơ thể Yến Lâm Tích. Lửa nóng không ngừng đánh vào tràng bích đang co giật. Sau khi xuất ra chút dịch thể cuối cùng, Hoàng Phủ Lạc thở hổn hển, một thân đẫm mồ hôi đè lên người Yến Lâm Tích.

Yến Lâm Tích cùng Hoàng Phủ Lạc đang ở trên đỉnh núi, bạch dịch dính đầy ngực bụng hắn, cũng làm ướt hết bụng Hoàng Phủ Lạc.

Hoàng Phủ Lạc thở ra một hơi, có chút quyến luyến khởi động cơ thể, rời khỏi thân thể Yến Lâm Tích. dương v*t to lớn vừa ra tới, từ lỗ huyệt thoát ra một ít dịch trắng đặc. Hoàng Phủ Lạc nhìn chằm chằm nơi đó, mà Yến Lâm Tích, đang căng đầu ngón chân hưởng thụ dư vị cao trào còn đọng lại.

Qua lúc bị cao trào sáp nhập, Yến Lâm Tích toàn thân đều trầm tĩnh lại, vì dư vị dư âm mà hơi sợ run. Hắn dần dần bình ổn hô hấp, sắc đỏ trên mặt do *** cũng chậm rãi rút đi, lộ ra da thịt vốn trắng nõn. Thân thể chưa hoàn toàn thành niên mềm mại mà ngây ngô, nhưng thân thể mềm mại ấy lại ẩn giấu năng lượng bất khả khinh thường.

Hắn nhắm hai mắt, hàng mi dài còn dính hơi nước, hơi rung động như cánh bướm. Bởi vì cực đoan thỏa mãn mà khoé môi nhếch lên, gương mặt vốn đã cực xinh đẹp lại càng thêm nhu hòa ôn thuận, không nghĩ người chuyên gia gây sự trước đây bây giờ lại ngoan đến thế.

Hoàng Phủ Lạc nhìn Yến Lâm Tích, biết lúc này hắn đã hoàn toàn không còn phòng ngự, hai mắt hơi híp, nghiêng người nằm bên cạnh hắn, một tay khởi động đầu, một tay chậm rãi trượt ở nơi phập phồng trên ngực.

Yến Lâm Tích cổ họng phát ra tiếng càu nhàu, hắn hơi mở mắt ra, nhìn Hoàng Phủ Lạc, liền một trận thất thần.

Hoàng Phủ Lạc hôn môi hắn, thấp giọng hỏi: “Cảm giác ổn không?”

Yến Lâm Tích nửa ngày mới phản ứng được, thanh âm yếu ớt: “Cảm giác sắp chết.”

Hoàng Phủ Lạc hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Yến Lâm Tích mơ mơ màng màng như người mộng du, không chút suy nghĩ đáp luôn: ” Yến Lâm Tích.”

Hoàng Phủ Lạc nắm bộ ngực hồng châu của Yến Lâm Tích, trái nho nhỏ hồng bị y vặn, vừa tê vừa đau. Yến Lâm Tích lầm bầm rồi cọ cọ mặt vào cánh tay y, như con mèo nhỏ đang miễn cưỡng làm nũng.

“Ta hỏi tên thật của ngươi.”

“Tên ta thực sự là Yến Lâm Tích mà.” Thân thể mềm nhũn không chút khí lực, cực kỳ mệt mỏi. Yến Lâm Tích ngáp một cái, trong miệng lẩm bẩm.

Hoàng Phủ Lạc cau đôi lông mày, ánh mắt của y cũng trở nên lạnh lẽo: “Ngươi không phải hắn!”

“Ngươi ồn ào chết đi được.” Yến Lâm Tích thì thầm một tiếng, đột nhiên đẩy y ra, lại không đề phòng nên bị Hoàng Phủ Lạc quật ngã xuống giường, nhấc chân đặt trên bắp đùi y. Hắn mơ mơ màng màng càu nhàu: “Không được quấy lão tử ngủ, nếu còn ầm ĩ lão tử liền đấm ngươi.”

Hoàng Phủ Lạc giật mình, Yến Lâm Tích đã ngủ. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng xuyên thấu rèm cửa, tà tà bắn vào phòng, trong phòng lờ mờ bóng tối. Hoàng Phủ Lạc nhìn Yến Lâm Tích đang ngủ nhưng sắc mặt vẫn sợ hãi thật lâu, đến lúc Yến Lâm Tích bật cười trong mơ, y mới lấy lại tinh thần.

Yến Lâm Tích lại không chịu dậy, cánh tay cũng luông lỏng nhiều, cả người quấn lấy Hoàng Phủ Lạc như bạch tuộc.

“Đồ ăn thật ngon, ta muốn nữa… Để phần đùi gà cho ta nha…”

Trong tẩm điện vắng vẻ, tuy Yến Lâm Tích nói mê cực kỳ không rõ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng hiểu được. Hoàng Phủ Lạc dùng đầu ngón tay búng chóp mũi Yến Lâm Tích một cái, chẳng nghĩ được gì, nhưng biểu tình cũng ôn hòa theo.

“Ngoan.” Y thấp giọng cười, khẽ hôn môi Yến Lâm Tích một cái, sau đó đứng dậy mặc y phục rồi đi ra ngoài.

•.ღ°•

Chú thích:

[1] Càn Khôn: Trời đất – Hai quẻ trong bát quái (xoay chuyển Càn Khôn có thể coi như xoay chuyển cục diện tình thế)

[2] Kê kê, chồn: Tiểu đệ đệ của hai bạn a~~~

[3] Lâm Tích nói câu này với ý mỉa mai, ám chỉ Hoài vương bày trò câu dẫn vô sỉ giống kỹ nữ, đã vậy còn muốn được kính trọng

[4] Phủ Hoàng Long: Đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Ở đây dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.
Bình Luận (0)
Comment