Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 31

Triệu Đại Tráng rút tay lại nói: " Triệu lão gia con vốn đã không tính toán đem việc này là ai đã ép con? "

Triệu Phú Quý nghe vậy ngồi phịch xuống. Nhìn đứa con trước mặt, tính ra Đại Tráng là đứa giống mình nhất. Lúc nó mới ra đời mình đã yêu thương đến thế nào sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này?

Triệu lão thái gào khóc, bò lại chỗ Đại Tráng vừa khóc vừa đánh, nói: " Đều tại mày cái thằng bất hiếu. Biết thế trước đây lúc mày sinh ra tao bóp chết mày luôn cho rồi"

Triệu Phú Quý nghe vậy liền biến sắc cho vợ mình một cái tát. Tiếng khóc im bặt, hung hăng trừng mắt nói: " Bà còn đổ cho ai? Tại ai? Tại bà chứ ai? Đại Tráng không phải con bà sao? Sao bà cứ ép nó? Giờ thì hay rồi tất cả đều bị bà hại chết"

Triệu lão thái ngây ngẩn mở miệng muốn phản bác nhưng khi nhìn thấy Triệu Bình lạnh nhạt nhìn mình. Bà ta hoang mang không nói nổi một lời là tại mình thật sao? Là mình đã hại Bình Nhi sao? Nghĩ vậy Triệu lão thái thê lương khóc.

Triệu Đại Tráng không để ý tất cả, cũng không có ai để ý hắn không gọi cha mẹ nữa. Lúc này mới nhớ ra mình là con trai có phải trễ quá rồi không? Trước đây lúc nào mình cũng cố gắng làm việc vì chỉ khi mình có ích cha mẹ mới nhìn mình nhưng kết quả là sao?

Nếu không phải may mắn gặp được Lưu Triệt thì ngày y trở về luôn cả Tiểu Tráng cũng bị hại chết rồi. Triệu Bình quỳ xuống nói: " Đại nhân học trò quanh năm suốt tháng chỉ lo học hành để chuyện đi đến cơ sự này cũng có một phần lỗi do học trò. Mong người xem xét thân phận đồng sinh của học trò mà giơ cao đánh khẽ"

Triệu Bình cố gắng giữ bình tĩnh, bây giờ phải tìm cách giữ lấy vị trí của mình. Nếu mình không được đi học nữa thì mọi chuyện thực sự chấm hết hướng Đại Tráng dập đầu, Triệu Bình nói: " Đại ca cha mẹ có trăm sai vạn sai vẫn là cha mẹ huynh mong huynh tha thứ cho họ"

Triệu Bình khôn khéo đổ hết trách nhiệm lên đầu phụ mẫu mình. Bản thân thì vẫn không quên ra vẻ là người con có hiếu mà cầu xin, thôn dân đến xem bị lời nói của y đả động. Tuy rằng cảm thấy Triệu lão gia tử và Triệu lão thái không đáng mặt cha mẹ, nhưng vẫn cảm thấy Đại Tráng nên tha thứ cho họ.

Quan niệm nặng nề ngày xưa thực đáng sợ. Lưu Triệt rùng mình nghĩ, lúc này Giang Phi Vũ đập bàn nói: " Được rồi, bản quan còn ngồi đây. Các người cho là ta chết rồi à? Phán quyết là do ta quyết định bớt cầu xin Triệu Đại Tráng, cầu xin vô ích"

Lưu Triệt trong lòng bật ngón cái với tri huyện này. Thực là đủ độc a, như vậy thì người ta cũng bớt nghĩ xấu cho Đại Tráng. Giang Phi Vũ nhàn nhã nói: " Triệu Bình đừng nói ngươi là đồng sinh cho dù ngươi có là quan rồi phạm tội thì vẫn bị xử trí thôi"

Triệu Bình vội vàng dập đầu nói:" Thảo dân không có ý đó, mong đại nhân minh xét"

Giang Phi Vũ dửng dưng nói: " Vụ án này lật ra cũng là do Triệu thị đến kiện con trai mình bất hiếu. Tuy hơi bạc bẽo nhưng chỉ cần phân gia tài sản của Triệu Đại Tráng nhà đẻ không thể dòm ngó nữa. Huống chi là đã có giấy đoạn tuyệt ta thực không hiểu bà ta muốn kiện cái gì? "

Triệu Bình cắn răng, trong lòng vì sự ngu xuẩn của mẹ mình mà khó chịu. Y viết thư kêu nghĩ cách làm cho đại ca có thể bỏ chút tiền ra giúp đỡ mình. Dù sao nếu mình thi đỗ công danh y cũng sẽ có lợi chỉ cần nói thế đại ca sẽ giúp thôi. Ai ngờ mẫu thân mình lại ngu xuẩn đến mức độ làm ra việc như thế này.

Tuy chứng cứ trước đây đã chắc chắn là bị hủy. Triệu Bình cũng không bao giờ dám làm chuyện gì để chuyện này có nguy cơ lộ ra. Bây giờ thì hay rồi, cho dù mình không bị đuổi học cũng không còn mặt mũi ở trường nữa.

Nhịn xuống sự khó chịu trong lòng Triệu Bình cố bình ổn tâm tình, cố gắng qua được chuyện này. Sau này mình khảo được công danh thì còn sợ gì nữa. Nghĩ vậy ánh mắt Triệu Bình liên kiên định dù có thế nào nhất định cũng không thể để mất danh phận đồng sinh không thể bị đuổi học được.

Giang Phi Vũ nhìn qua chỗ Đại Tráng hỏi: " Triệu Đại Tráng tuy bản quan nói thế. Nhưng dù sao đây cũng là cha mẹ, huynh đệ ngươi ngươi tính xử trí ra sao? "

Đại Tráng chắp tay nói: " Đại nhân thảo dân vốn cũng không muốn khơi chuyện này ra. Nay cũng là do tình thế bất đắc dĩ cha mẹ thảo dân đã già rồi, xin người không cần bỏ tù họ. Đây coi như là tình nghĩa cuối cùng của thảo dân với họ đi"

Giang Phi Vũ gật đầu nói: " Nếu Triệu Đại Tráng đã nói thế thì Lí Vịnh biết luật nhưng vẫn phạm luật. Xét theo luật lệ phạt ba năm tù giam, bồi thường cho Triệu Đại Tráng năm mươi lượng bạc. Còn về nhà họ Triệu nể tình hai người đã già cả lại có Triệu Đại Tráng xin giúp phạt mỗi người mười trượng. Phải bồi thường tiền và trả đủ cho Triệu Đại Tráng số của cải mà đã thỏa thuận khi y phân gia"
Bình Luận (0)
Comment